Tôi Thấy Được Những Văn Tự Kỳ Quái
Chương 16
Cuối cùng thì Quý Trạch An vẫn chọn lựa như trước đây, nhưng mà tại sao cậu lại không thể trả lời được vấn đề này. Quý Trạch An lặng im đi phía sau Du Dịch, cũng không còn nhìn quanh như lúc đầu nữa. Đi ra khỏi bao sương rồi lại đi qua một hành lang dài quanh co, lướt qua một cổng mái vòm, rồi đi qua một cái bình phong sau đó ra ngoài. Nói ra bên ngoài cũng không đúng, nơi này cùng lắm là vườn sau của trà quán, đi qua vườn sau này hẳn chính là chỗ của người chủ nhân kia.
Băng băng trên sân với những cảnh sắc phong nhã, người con trai dẫn đường chợt dừng lại: “Xin Du tiên sinh đi bên này, ông chủ đang chờ ngài ở đó.”
Du Dịch dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Quý Trạch An đang ngốc ngốc như cái cây, sau đó duỗi dài một bước tiêu sái đi vào. Dường như cậu trai kia chỉ đưa đến đây mà thôi, sẽ không đi vào, Quý Trạch An nhìn gã một cái sau đó cũng tiện đà vào theo.
Vừa đi vào lập tức là một mùi thuốc đông y ngửi có chút sặc mũi.
Trong phòng cũng không có người, chỉ có cậu và Du Dịch, chờ trong chốc lát, lúc này mới có một người đàn ông trung niên đi ra, dường như sắc mặt người này không tốt nhưng không có vẻ bệnh trạng, hẳn là do suy nghĩ nhiều. Quý Trạch An chỉ thấy trên mặt người nọ bị chữ ‘buồn’ che kín, cậu thấy hai người đang miễn cưỡng nói chuyện: “Thật ngại quá, không đón tiếp từ xa, mời hai người ngồi.”
Du Dịch nhìn thoáng qua người đàn ông kia cũng không có ý định hỏi, trực tiếp ngồi xuống, cậu cũng nhanh chóng bắt chước anh ngồi theo.
Cậu không nghĩ một chỗ công tác lại quạnh quẽ như vậy, đối với cái gọi là ‘áo cơm cha mẹ’ thì một chút nhiệt tình cũng không có. Đến giờ cậu vẫn không biết được công việc chính xác của Du Dịch là gì, nhưng mà nhìn qua thái độ thì Quý Trạch An cũng có thể nhận ra rằng người tìm anh đều vì cầu anh. Quý Trạch An lại nhìn người đàn ông trung niên kia, bắt đầu đánh giá hắn sau rồi xem xét tất cả chữ viết trên những đồ vật trong phòng.
Trên mặt người đàn ông đó đều chỉ là chữ ‘buồn’, sau khi nhìn thấy Du Dịch lập tức có một chữ ‘hy vọng’ nho nhỏ xuất hiện. Trên quần áo người nọ có viết ‘Áo sơ mi tui toàn là mùi thuốc đông y thôi’, quần cũng là chữ tựa như vậy. Khi cậu bước vào phòng lập tức đã nhìn vào đồ vật trong đây, bởi vì không tiếp xúc nhiều lắm nên phần lớn chữ viết đều rất nghiêm trang, không có cảm xúc gì. Nhưng khi cậu ngồi xuống thì đồ trên mặt đột nhiên thay đổi.
p(‘⌒`. q) Bệnh tình của tiểu chủ nhân đến khi nào mới khá lên được đây, đầu của ngài ấy đều sắp bạc cả rồi.
Lúc này Quý Trạch An mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, lúc này mới phát hiện mái tóc đó đã dần hoa râm rồi. Nhưng mà dù có như vậy vẫn không lộ vẻ già nua, trên người hắn vẫn tràn đầy một loại khí chất nho nhã và còn mang theo một hương vị thành thục, đây cũng không phải là một người đáng ghét, cho dù bây giờ là một khuôn mặt buồn rầu.
Hay là người Xích cước đại tiên cao minh của Du Dịch? Chuyên trị các tạp chứng khó xử lý sao?
(Xích cước đại tiên là một chức tiên trong thiên đình thuộc truyền thuyết trung hoa cổ đại)
Nhưng mà có cái gì đó không đúng!
Nếu nói anh ấy là một thần thích sống theo nếp xưa với tính tình cổ quái cao lãnh, Quý Trạch An thật ra còn tin được vài phần.
Nhưng mà, Quý Trạch An yên tâm với bản Ronald Reagan này sẽ không tiếp nhận nổi mấy cái việc chữa bệnh của anh đâu, anh quá mức quạnh quẽ, đối với người hay đối với đồ vật đều không giống như một vị thầy thuốc muốn cứu thế. Nhưng mà cuối cùng trong lòng Quý Trạch An lại yên tâm tin tưởng, thật sự thì có có chút mong ngóng. Bởi vì trong chính con người cậu có một âm thanh nói cho cậu biết rằng, người này, không phải là thầy thuốc đâu.
“Du tiên sinh, xin ngài hãy cứu con tôi!” Phó Hoài Khôn nhìn thấy Du Dịch lập tức buông xuống tôn nghiêm, cầu xin nói. Đời này người hắn cầu xin không nhiều, nhưng vì đứa con thân yêu nên hôm nay là ngoại lệ. Đây chính là đứa con trai duy nhất của hắn, vợ đã sớm đi, hắn đã hứa với vợ mình sẽ chăm sóc thật tốt cho nó. Nhưng sai lầm là lại không nghiêm khắc với nó nên một lần rồi một lần mà nhận lấy cái kết này. Phó Hoài Khôn nói với bản thân, nếu con hắn có thể tránh khỏi một kiếp thì nhất định về sau hắn sẽ thật nghiêm khắc, sẽ không cho nó gặp rắc rối gì nữa, đả thương người khác cũng chính là đang đả thưởng bản thân.
“Tôi muốn gặp người đó.” Du Dịch đứng lên.
Phó Hoài Khôn bật người theo sát phía sau: “Du tiên sinh, xin đi bên này.”
Du Dịch giữ một khoảng cách nhất định với Phó Hoài Khôn rồi đi vào một căn phòng trước mặt. Chủ nhân và Du Dịch không còn ở đây nên Quý Trạch An cũng không muốn lưu lại, lập tức chạy theo đến, vì thế mà cậu cũng đi vào nơi xuất phát mùi thuốc đông y kia.
Đây là một gian phòng ngủ được trang hoàng rất cổ kính, những đám khói kia cũng là thuốc đông y bốc lên, vừa vào phòng nhìn một phát đã thấy được bình truyền dịch, một cảm giác thật không thích hợp liền lọt vào tầm mắt. Theo từng giọt từng giọt rơi xuống dưới ống là một cánh tay bị ống kiêm cắm lên dường như chỉ còn da bọc xương. Người trên dường giống như đã hôn mê nhưng cũng giống như ngủ, nhìn qua không thấy gì bất ổn, thường xuyên run lên, nhưng không hề tỉnh lại. Lại quay đầu nhìn bình thuốc, trên mặt nó viết một chữ vặn vẹo thật to ‘Trong bình của tui toàn là nước đường’, Quý Trạch An cũng biết này là để cung cấp năng lượng, duy trì bình thường cho cơ năng sinh lý, cũng không thể có tác dụng chữa bệnh gì.
Du Dịch nhìn người trên giường mà nhíu mày, quanh cơ thể người này đều là âm sát chỉ treo chút hơi tàn sống sót. Phàm đã bị thứ đó nhập mệnh thì mệnh rất khó giữ, may mắn cũng rất ít. Du Dịch bấm tay tính toán, phát hiện người này đã chết, đây cũng giải thích cho việc tại sao âm khí lại nặng như thế, bởi chính cũng không muốn buông tha. Người trên giường này cừu hận rất sâu, mà dường như con quỷ kia cũng không muốn giết hắn dễ dàng như vậy, nhưng với tình trạng bây giờ thì muốn trốn khỏi tử kiếp cũng khó. Có lẽ con quỷ kia đã định trấn thủ bên người này để chờ sau khi hắn chết rồi mang đi.
Đến gần vài bước, Du Dịch thấy trên cổ người này treo một sợi dây thừng đỏ, sau đó anh quay đầu nói với Phó Hoài Khôn: “Mau tháo thứ trên cổ cậu ta ra giúp tôi.”
Phó Hoài Khôn không đợi hai lời đã lập tức đem sợi dây có ngọc thạch tháo xuống, đưa cho Du Dịch. Hắn thấy Du Dịch đăm chiêu nhìn khối ngọc, vẻ mặt không biết đang nghĩ gì, trong lòng hồi hộp. Hay chính bởi khối ngọc này mà khiến cho con trai hắn thành ra như vậy? Ngọc này không phải để dưỡng thân sao? Hắn còn từng nghe nói đeo ngọc có thể luyện pháp khí và tránh kiếp nạn…Tại sao tới tay con hắn, lại thành ra hại người thế này chứ.
Nhìn về mặt kia của khối ngọc vẻ mặt của Phó Hoài Khôn lập tức tồi sầm lại, theo hắn nhớ rõ thì con hắn không hề đeo, đến khi đeo rồi lại trở nên như vậy. Tất cả chỉ là tại khối ngọc, mà hắn thì chưa từng hỏi qua xuất xứ của thứ này, mà nếu có thì chỉ sợ sẽ trả lời rằng nó là một khối ngọc tốt, không ngờ. E rằng muốn đi tìm tung tích của khối ngọc, kẻ ‘tặng’ cho con hắn cũng là người có ý đồ không tốt! Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, hắn phải sớm phòng bị!
Tay trái cầm ngọc của Du Dịch hạ xuống, nhìn về phía người trên giường mà mặt không chút thay đổi. Anh đưa tay cầm lấy tay người nọ, trong nháy mắt khi làn da tiếp xúc nhau, trong ánh mắt Du Dịch hiện lên một kia căm ghét, nhưng vì công việc nên anh không bỏ ra. Anh khuấy động nguyên khí trong cơ thế, để cho dòng nguyên khí bá đạo của mình chảy vào người kia, thanh trừ âm khí bên trong đó. Động tác không một chút ôn nhu nào nhưng sẽ không xúc phạm tới hắn, nhưng trong quá trình không phải chỉ tốt đẹp như vậy.
“A a!” Người trên giường đột nhiên tru lên.
Quý Trạch An bên cạnh nhìn người đó đau đớn, kẻ làm cha như Phó Hoài Khôn lại càng thêm lo lắng hơn, nhưng rốt cuộc vẫn không hề ngăn cản.
Phó Hoài Khôn đứng một bên, cảm thấy được cả người mình cũng như đau đớn hơn bình thường, hai mắt hắn trừng lớn rồi trướng lên đỏ bừng, hai tay nắm đến nổi gây xanh.
“Đau quá! Con đau quá! Ba! Cứu cứu con! Con đau quá!!!” Tiếng kêu rên đầy đau khổ, Phó Tiêu Hoa nằm trên giường bắt đầu cầu cứu.
Phó Hoài Khôn chạy đến cạnh giường, nhìn thấy đứa con đáng thương của hắn mà không hé răng. Quý Trạch An nhìn cảm thấy hắn càng thêm tang thương hơn. Lại nhìn Du Dịch cậu phát hiện sắc mặt anh tái nhợt hơn rất nhiều, Quý Trạch An không khỏi lo lắng, nhưng cậu càng sợ hơn khi phá hỏng tình hình sẽ không tốt. Bởi vì căn bản cậu không thể nắm rõ chuyện xảy ra, cho dù tất cả đều đang trước mắt, huống chi cậu muốn ngăn thì cũng bị người trung niên kia cản lại, dù sao Du Dịch cũng đang cứu con của hắn.
Quý Trạch An đã không còn cảm thấy sảng khoái như lúc đầu, trong bụng tuy rằng đầy nghi vấn nhưng với sắc mặt kia của Du Dịch lại càng lo lắng hơn.
Lúc này, Du Dịch buông lỏng tay ra, tiếng kêu rên trên giường cũng chấm dứt, gã mở mắt, nhìn thấy Phó Hoài Khôn rồi đột nhiên không màng tới hình tượng mà khóc rống: “Ba, con sai rồi, con sai rồi!!!”
“Aiii….” Phó Hoài Khôn thở dài một hơi, nhìn đứa con thức tỉnh mà thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không vội quản đứa con mà nhìn về phía Du Dịch: “Du tiên sinh, con tôi đã đỡ hơn chưa?”
“Nghiệt duyên chưa dứt.” Du Dịch thản nhiên trả lời một câu.
Phó Hoài Khôn là người thông minh, hắn biết Du Dịch đang ám chỉ cái gì, gật gật đầu: “Cảm ơn ngài, Du tiên sinh, thù lao tôi sẽ chuyển vào tài khoản của ngài.”
Quý Trạch An nhìn về cậu trai còn đang khóc trên giường, chữ trên mặt cậu ta viết quả thật là đã tốt lên, tất cả quả là thần kỳ. Cậu nhìn về phía Du Dịch không có mở miệng nói, tất cả lo lắng đều nằm trong đôi mắt kia, cậu có chút lo lắng muốn mở miệng an ủi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhìn anh.
Du Dịch nhìn nhóc con, đáp lại đôi mắt ấy mà trong lòng ấm áp lên, lấy từ trong tay áo ra một cái hồ lô ngọc đưa cho Phó Hoài Khôn, không muốn ở lâu nơi này, lập tức nắm tay nhóc con rời đi. Phó Hoài Khôn không hỏi cách dùng của hồ lô ngọc, càng không hỏi tại sao lại đem khối ngọc của con mình đi. Hắn vội vàng đem nó đeo lên cổ đứa con nhỏ, sau đó dặn dò tuyệt đối không được tháo nó xuống, sau khi an ủi một phen, thấy nó ngừng khóc mới bắt đầu giáo huấn, lúc này cũng an bài xử lý việc người nọ, cũng lập tức vì nghiệt tử nhà hắn mà tích đức.
(Hồ lô ngọc: Là cái hồ lô bé bé hay đeo trên sợi dây by mizushizuka =3=)
Nhìn qua thấy sắc mặt kém hơn trước rất nhiều, Quý Trạch An khẳng định anh vì cứu người trên giường mà làm tổn thương bản thân. Từng trải qua việc trọng sinh, có năng lực nhìn được chữ của những đồ vật, nó giống như đã bắt đầu tiếp nhận những thứ huyền ảo không thực rồi, cậu rất tò mò nhưng không nghi ngờ. Cho dù bên trong cánh cửa đó cậu vẫn không thể rõ, nhưng những thứ xảy ra phía trước nhất định đã rõ ràng, hơn những vẻ suy yếu của Du Dịch không phải làm bộ.
“Anh còn tốt, không cần lo lắng đâu.” Du Dịch nhìn thấy nhóc con, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười đó ngọt ngào vô cùng.
Người con trai đi trước dẫn đường không thấy được một màn như vậy, bằng không gã nhất định sẽ như thấy quỷ. Dù sao vì mời được Du tiên sinh đến xem bệnh cho cậu chủ nhỏ nhà họ, gã cũng tốn không ít công sức, bởi phải sưu tập tư liệu, đối với vị Du tiên sinh tiếng tăm lẫy lừng, điệu bộ thế nào đều đã nghe đồn không ít, nhưng duy nhất rằng người này sẽ không cười!
___Hết chương 16___
Băng băng trên sân với những cảnh sắc phong nhã, người con trai dẫn đường chợt dừng lại: “Xin Du tiên sinh đi bên này, ông chủ đang chờ ngài ở đó.”
Du Dịch dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Quý Trạch An đang ngốc ngốc như cái cây, sau đó duỗi dài một bước tiêu sái đi vào. Dường như cậu trai kia chỉ đưa đến đây mà thôi, sẽ không đi vào, Quý Trạch An nhìn gã một cái sau đó cũng tiện đà vào theo.
Vừa đi vào lập tức là một mùi thuốc đông y ngửi có chút sặc mũi.
Trong phòng cũng không có người, chỉ có cậu và Du Dịch, chờ trong chốc lát, lúc này mới có một người đàn ông trung niên đi ra, dường như sắc mặt người này không tốt nhưng không có vẻ bệnh trạng, hẳn là do suy nghĩ nhiều. Quý Trạch An chỉ thấy trên mặt người nọ bị chữ ‘buồn’ che kín, cậu thấy hai người đang miễn cưỡng nói chuyện: “Thật ngại quá, không đón tiếp từ xa, mời hai người ngồi.”
Du Dịch nhìn thoáng qua người đàn ông kia cũng không có ý định hỏi, trực tiếp ngồi xuống, cậu cũng nhanh chóng bắt chước anh ngồi theo.
Cậu không nghĩ một chỗ công tác lại quạnh quẽ như vậy, đối với cái gọi là ‘áo cơm cha mẹ’ thì một chút nhiệt tình cũng không có. Đến giờ cậu vẫn không biết được công việc chính xác của Du Dịch là gì, nhưng mà nhìn qua thái độ thì Quý Trạch An cũng có thể nhận ra rằng người tìm anh đều vì cầu anh. Quý Trạch An lại nhìn người đàn ông trung niên kia, bắt đầu đánh giá hắn sau rồi xem xét tất cả chữ viết trên những đồ vật trong phòng.
Trên mặt người đàn ông đó đều chỉ là chữ ‘buồn’, sau khi nhìn thấy Du Dịch lập tức có một chữ ‘hy vọng’ nho nhỏ xuất hiện. Trên quần áo người nọ có viết ‘Áo sơ mi tui toàn là mùi thuốc đông y thôi’, quần cũng là chữ tựa như vậy. Khi cậu bước vào phòng lập tức đã nhìn vào đồ vật trong đây, bởi vì không tiếp xúc nhiều lắm nên phần lớn chữ viết đều rất nghiêm trang, không có cảm xúc gì. Nhưng khi cậu ngồi xuống thì đồ trên mặt đột nhiên thay đổi.
p(‘⌒`. q) Bệnh tình của tiểu chủ nhân đến khi nào mới khá lên được đây, đầu của ngài ấy đều sắp bạc cả rồi.
Lúc này Quý Trạch An mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, lúc này mới phát hiện mái tóc đó đã dần hoa râm rồi. Nhưng mà dù có như vậy vẫn không lộ vẻ già nua, trên người hắn vẫn tràn đầy một loại khí chất nho nhã và còn mang theo một hương vị thành thục, đây cũng không phải là một người đáng ghét, cho dù bây giờ là một khuôn mặt buồn rầu.
Hay là người Xích cước đại tiên cao minh của Du Dịch? Chuyên trị các tạp chứng khó xử lý sao?
(Xích cước đại tiên là một chức tiên trong thiên đình thuộc truyền thuyết trung hoa cổ đại)
Nhưng mà có cái gì đó không đúng!
Nếu nói anh ấy là một thần thích sống theo nếp xưa với tính tình cổ quái cao lãnh, Quý Trạch An thật ra còn tin được vài phần.
Nhưng mà, Quý Trạch An yên tâm với bản Ronald Reagan này sẽ không tiếp nhận nổi mấy cái việc chữa bệnh của anh đâu, anh quá mức quạnh quẽ, đối với người hay đối với đồ vật đều không giống như một vị thầy thuốc muốn cứu thế. Nhưng mà cuối cùng trong lòng Quý Trạch An lại yên tâm tin tưởng, thật sự thì có có chút mong ngóng. Bởi vì trong chính con người cậu có một âm thanh nói cho cậu biết rằng, người này, không phải là thầy thuốc đâu.
“Du tiên sinh, xin ngài hãy cứu con tôi!” Phó Hoài Khôn nhìn thấy Du Dịch lập tức buông xuống tôn nghiêm, cầu xin nói. Đời này người hắn cầu xin không nhiều, nhưng vì đứa con thân yêu nên hôm nay là ngoại lệ. Đây chính là đứa con trai duy nhất của hắn, vợ đã sớm đi, hắn đã hứa với vợ mình sẽ chăm sóc thật tốt cho nó. Nhưng sai lầm là lại không nghiêm khắc với nó nên một lần rồi một lần mà nhận lấy cái kết này. Phó Hoài Khôn nói với bản thân, nếu con hắn có thể tránh khỏi một kiếp thì nhất định về sau hắn sẽ thật nghiêm khắc, sẽ không cho nó gặp rắc rối gì nữa, đả thương người khác cũng chính là đang đả thưởng bản thân.
“Tôi muốn gặp người đó.” Du Dịch đứng lên.
Phó Hoài Khôn bật người theo sát phía sau: “Du tiên sinh, xin đi bên này.”
Du Dịch giữ một khoảng cách nhất định với Phó Hoài Khôn rồi đi vào một căn phòng trước mặt. Chủ nhân và Du Dịch không còn ở đây nên Quý Trạch An cũng không muốn lưu lại, lập tức chạy theo đến, vì thế mà cậu cũng đi vào nơi xuất phát mùi thuốc đông y kia.
Đây là một gian phòng ngủ được trang hoàng rất cổ kính, những đám khói kia cũng là thuốc đông y bốc lên, vừa vào phòng nhìn một phát đã thấy được bình truyền dịch, một cảm giác thật không thích hợp liền lọt vào tầm mắt. Theo từng giọt từng giọt rơi xuống dưới ống là một cánh tay bị ống kiêm cắm lên dường như chỉ còn da bọc xương. Người trên dường giống như đã hôn mê nhưng cũng giống như ngủ, nhìn qua không thấy gì bất ổn, thường xuyên run lên, nhưng không hề tỉnh lại. Lại quay đầu nhìn bình thuốc, trên mặt nó viết một chữ vặn vẹo thật to ‘Trong bình của tui toàn là nước đường’, Quý Trạch An cũng biết này là để cung cấp năng lượng, duy trì bình thường cho cơ năng sinh lý, cũng không thể có tác dụng chữa bệnh gì.
Du Dịch nhìn người trên giường mà nhíu mày, quanh cơ thể người này đều là âm sát chỉ treo chút hơi tàn sống sót. Phàm đã bị thứ đó nhập mệnh thì mệnh rất khó giữ, may mắn cũng rất ít. Du Dịch bấm tay tính toán, phát hiện người này đã chết, đây cũng giải thích cho việc tại sao âm khí lại nặng như thế, bởi chính cũng không muốn buông tha. Người trên giường này cừu hận rất sâu, mà dường như con quỷ kia cũng không muốn giết hắn dễ dàng như vậy, nhưng với tình trạng bây giờ thì muốn trốn khỏi tử kiếp cũng khó. Có lẽ con quỷ kia đã định trấn thủ bên người này để chờ sau khi hắn chết rồi mang đi.
Đến gần vài bước, Du Dịch thấy trên cổ người này treo một sợi dây thừng đỏ, sau đó anh quay đầu nói với Phó Hoài Khôn: “Mau tháo thứ trên cổ cậu ta ra giúp tôi.”
Phó Hoài Khôn không đợi hai lời đã lập tức đem sợi dây có ngọc thạch tháo xuống, đưa cho Du Dịch. Hắn thấy Du Dịch đăm chiêu nhìn khối ngọc, vẻ mặt không biết đang nghĩ gì, trong lòng hồi hộp. Hay chính bởi khối ngọc này mà khiến cho con trai hắn thành ra như vậy? Ngọc này không phải để dưỡng thân sao? Hắn còn từng nghe nói đeo ngọc có thể luyện pháp khí và tránh kiếp nạn…Tại sao tới tay con hắn, lại thành ra hại người thế này chứ.
Nhìn về mặt kia của khối ngọc vẻ mặt của Phó Hoài Khôn lập tức tồi sầm lại, theo hắn nhớ rõ thì con hắn không hề đeo, đến khi đeo rồi lại trở nên như vậy. Tất cả chỉ là tại khối ngọc, mà hắn thì chưa từng hỏi qua xuất xứ của thứ này, mà nếu có thì chỉ sợ sẽ trả lời rằng nó là một khối ngọc tốt, không ngờ. E rằng muốn đi tìm tung tích của khối ngọc, kẻ ‘tặng’ cho con hắn cũng là người có ý đồ không tốt! Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, hắn phải sớm phòng bị!
Tay trái cầm ngọc của Du Dịch hạ xuống, nhìn về phía người trên giường mà mặt không chút thay đổi. Anh đưa tay cầm lấy tay người nọ, trong nháy mắt khi làn da tiếp xúc nhau, trong ánh mắt Du Dịch hiện lên một kia căm ghét, nhưng vì công việc nên anh không bỏ ra. Anh khuấy động nguyên khí trong cơ thế, để cho dòng nguyên khí bá đạo của mình chảy vào người kia, thanh trừ âm khí bên trong đó. Động tác không một chút ôn nhu nào nhưng sẽ không xúc phạm tới hắn, nhưng trong quá trình không phải chỉ tốt đẹp như vậy.
“A a!” Người trên giường đột nhiên tru lên.
Quý Trạch An bên cạnh nhìn người đó đau đớn, kẻ làm cha như Phó Hoài Khôn lại càng thêm lo lắng hơn, nhưng rốt cuộc vẫn không hề ngăn cản.
Phó Hoài Khôn đứng một bên, cảm thấy được cả người mình cũng như đau đớn hơn bình thường, hai mắt hắn trừng lớn rồi trướng lên đỏ bừng, hai tay nắm đến nổi gây xanh.
“Đau quá! Con đau quá! Ba! Cứu cứu con! Con đau quá!!!” Tiếng kêu rên đầy đau khổ, Phó Tiêu Hoa nằm trên giường bắt đầu cầu cứu.
Phó Hoài Khôn chạy đến cạnh giường, nhìn thấy đứa con đáng thương của hắn mà không hé răng. Quý Trạch An nhìn cảm thấy hắn càng thêm tang thương hơn. Lại nhìn Du Dịch cậu phát hiện sắc mặt anh tái nhợt hơn rất nhiều, Quý Trạch An không khỏi lo lắng, nhưng cậu càng sợ hơn khi phá hỏng tình hình sẽ không tốt. Bởi vì căn bản cậu không thể nắm rõ chuyện xảy ra, cho dù tất cả đều đang trước mắt, huống chi cậu muốn ngăn thì cũng bị người trung niên kia cản lại, dù sao Du Dịch cũng đang cứu con của hắn.
Quý Trạch An đã không còn cảm thấy sảng khoái như lúc đầu, trong bụng tuy rằng đầy nghi vấn nhưng với sắc mặt kia của Du Dịch lại càng lo lắng hơn.
Lúc này, Du Dịch buông lỏng tay ra, tiếng kêu rên trên giường cũng chấm dứt, gã mở mắt, nhìn thấy Phó Hoài Khôn rồi đột nhiên không màng tới hình tượng mà khóc rống: “Ba, con sai rồi, con sai rồi!!!”
“Aiii….” Phó Hoài Khôn thở dài một hơi, nhìn đứa con thức tỉnh mà thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không vội quản đứa con mà nhìn về phía Du Dịch: “Du tiên sinh, con tôi đã đỡ hơn chưa?”
“Nghiệt duyên chưa dứt.” Du Dịch thản nhiên trả lời một câu.
Phó Hoài Khôn là người thông minh, hắn biết Du Dịch đang ám chỉ cái gì, gật gật đầu: “Cảm ơn ngài, Du tiên sinh, thù lao tôi sẽ chuyển vào tài khoản của ngài.”
Quý Trạch An nhìn về cậu trai còn đang khóc trên giường, chữ trên mặt cậu ta viết quả thật là đã tốt lên, tất cả quả là thần kỳ. Cậu nhìn về phía Du Dịch không có mở miệng nói, tất cả lo lắng đều nằm trong đôi mắt kia, cậu có chút lo lắng muốn mở miệng an ủi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhìn anh.
Du Dịch nhìn nhóc con, đáp lại đôi mắt ấy mà trong lòng ấm áp lên, lấy từ trong tay áo ra một cái hồ lô ngọc đưa cho Phó Hoài Khôn, không muốn ở lâu nơi này, lập tức nắm tay nhóc con rời đi. Phó Hoài Khôn không hỏi cách dùng của hồ lô ngọc, càng không hỏi tại sao lại đem khối ngọc của con mình đi. Hắn vội vàng đem nó đeo lên cổ đứa con nhỏ, sau đó dặn dò tuyệt đối không được tháo nó xuống, sau khi an ủi một phen, thấy nó ngừng khóc mới bắt đầu giáo huấn, lúc này cũng an bài xử lý việc người nọ, cũng lập tức vì nghiệt tử nhà hắn mà tích đức.
(Hồ lô ngọc: Là cái hồ lô bé bé hay đeo trên sợi dây by mizushizuka =3=)
Nhìn qua thấy sắc mặt kém hơn trước rất nhiều, Quý Trạch An khẳng định anh vì cứu người trên giường mà làm tổn thương bản thân. Từng trải qua việc trọng sinh, có năng lực nhìn được chữ của những đồ vật, nó giống như đã bắt đầu tiếp nhận những thứ huyền ảo không thực rồi, cậu rất tò mò nhưng không nghi ngờ. Cho dù bên trong cánh cửa đó cậu vẫn không thể rõ, nhưng những thứ xảy ra phía trước nhất định đã rõ ràng, hơn những vẻ suy yếu của Du Dịch không phải làm bộ.
“Anh còn tốt, không cần lo lắng đâu.” Du Dịch nhìn thấy nhóc con, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười đó ngọt ngào vô cùng.
Người con trai đi trước dẫn đường không thấy được một màn như vậy, bằng không gã nhất định sẽ như thấy quỷ. Dù sao vì mời được Du tiên sinh đến xem bệnh cho cậu chủ nhỏ nhà họ, gã cũng tốn không ít công sức, bởi phải sưu tập tư liệu, đối với vị Du tiên sinh tiếng tăm lẫy lừng, điệu bộ thế nào đều đã nghe đồn không ít, nhưng duy nhất rằng người này sẽ không cười!
___Hết chương 16___
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất