Tôi Thấy Được Những Văn Tự Kỳ Quái
Chương 33
Quý Trạch An đã ở nhà Du Dịch ba ngày. Sáng sớm ngày thứ tư, đồ vật nhà Du Dịch như đã bị cái chén nhỏ cậu mang đến lây bệnh, tất cả đều bỏ tiền tố “cực kỳ sạch sẽ” đi, thay vào đó hiện lên những chữ viết chơi đùa vui vẻ. Quý Trạch An vừa tỉnh dậy thì phát hiện nhà Du Dịch đã bị chữ viết xâm lăng. Cậu vén chăn lên, đi dép, mở cửa phòng đi ra ngoài. Lượn quanh một lúc, đúng là mọi thứ đã không viết tên đồ vật mà giống như nhà cậu, tất cả đều “mở miệng nói”.
Trên bàn ăn cốc thủy tinh tròn đã rót sẵn sữa hình như đã thành bạn tốt của cái chén nhỏ cậu mang tới. Hai đứa đang trò chuyện, chén nhỏ cậu mang đến thấy cậu liền vui vẻ chào hỏi.
o(* ̄▽ ̄*)o An An, sớm tốt lành.
Lúc này nghe được âm thanh Du Dịch vừa làm xong bữa sáng đang đi đến, nhìn Quý Trạch An đang đờ người nhìn hai cốc sữa trên bàn, gọi “Tiểu An?”
Quý Trạch An ngẩng đầu, thấy Du Dịch thì cười với anh, vừa nhìn chén trà nhỏ.
(╭ ̄3 ̄)╭ Nam thần, mau đến đây moa moa tah.
“Chén trà nhỏ thực sự rất thích anh.” Quý Trạch An chỉ vào chén trà nhỏ cậu mang đến, có chút buồn cười nhìn Du Dịch. Chén trà nhỏ từ lúc theo cậu đến nhà Du Dịch liền không ngừng nói những lời dễ nghe với Quý Trạch An, cho đến tận khi trở thành đồ chuyên dụng của Du Dịch mới không nói nhiều như vậy nữa.
Du Dịch để cái khay trên tay xuống bàn ăn, cầm chén trà nhỏ đang ngâm hồng trà lên, nhìn chén nhỏ màu trắng này, đầu ngón tay miết ở tay cầm trơn nhẵn. Rồi anh lại ngẩng đầu nhìn Quý Trạch An vẫn còn mặc áo ngủ, hỏi: “Viết cái gì?”
Quý Trạch An đang chuẩn bị nói thẳng, bỗng nhiên lại sửa miệng “Nó đang biểu hiện sự yêu thích với anh.”
Du Dịch cúi đầu xuống, híp mắt rồi cuối cũng vẫn cầm lên uống một ngụm hồng trà.
A! Nam thần hôn iêm, vừa hôn iêm đó! Anh ấy chắc chắn là chân ái của iêm, hai chúng iêm nhất định là lưỡng tình tương duyệt (? ▽?)!
Bấy giờ cốc thủy tinh tròn để trên bàn đổi chữ viết, ký tự tất nhiên là nói với chén trà nhỏ có vẻ mặt hạnh phúc.
(╯^╰) Đồ hoa si, không cứu nổi mi! Đến hiện thực còn nhìn không rõ, hừ!
Chén trà nhỏ nháy mắt không vui, nó nhìn cốc thủy tinh, ồn ào nhảy lên chữ viết mới ——(? •v? v•?) Ngọc lưu ly mi đang ghen tỵ nam thần thích ta chứ gì! Ta đây thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh*. Nếu trước đây ta không chịu làm tiểu tam tam thì bây giờ sao có thể hạnh phúc như này! Ngọc lưu ly mi tìm cách làm thiếp tư tư đến chết đi ha, nam thần đã là của ta. Ngày hôm qua anh ấy còn chăm chỉ giúp ta tắm bồn sạch sẽ ba lần liền!
Cốc thủy tinh bị gọi là ngọc lưu ly cũng chỉ tiếp tục “(╯^╰) hứ” một tiếng.
Quý Trạch An nhìn chén trà nhỏ và cốc thủy tinh cãi nhau một lúc, mới đi toilet rửa mặt. Lúc trở lại bàn ăn, ngọc lưu ly vẫn là vẻ “(╯^╰)” còn chén trà nhỏ lại là vẻ mặt nghiêm túc “(●????? ●)” Chén trà nhỏ phát hiện Quý Trạch An đi đến, liền cách cái khay nhỏ ai oán nhìn cậu.
Quý Trạch An không biết chuyện gì xảy ra, nháy mắt một cái với chén trà nhỏ phía trước Du Dịch rồi bưng cốc thủy tinh cao lãnh uống sữa. Lúc uống sữa Quý Trạch An không quên nhìn phía chén trà nhỏ, chờ ký tự trên người nó thay đổi, tiếc là nó vẫn cứ mang bộ dáng ai oán không đổi.
***
Quý Trạch An đã quay xong các phân cảnh của “Đăng tiên” trừ khi đạo diễn gọi cậu quay lại chỉnh sửa vài cảnh thì cũng không còn chuyện gì to tát. Cho nên cậu quay về trường đi học. Sáng hôm nay cậu đi sớm, đi đến phòng giáo viên chủ nhiệm Lữ Xuyến báo một câu, nhận sách mà học sinh cần làm mấy ngày này rồi trở về phòng học.
Vệ Lăng đang quét phòng học nhìn thấy Quý Trạch An lại đi học, chổi trong tay dừng lại “Quý Trạch An, cậu cuối cùng cũng đi học lại rồi.”
Chuyện Quý Trạch An xin nghỉ một thời gian đã nói trước với họ rồi, chủ nhiệm cũng nói qua trên lớp rồi nhưng vẫn mất một thời gian mới quen được với cảm giác là lạ khi bạn cùng lớp bỗng nhiều ngày không đi học. Thấy Quý Trạch An đi học hắn không hiểu sao lại hưng phấn.
“Chào buổi sáng.” Nghe thấy Vệ Lăng nói, Quý Trạch An vừa chào hỏi vừa đi đến bàn học để ghế xuống. Cậu cất xong túi sách và bài tập xong thì đến góc phòng học lấy chổi giúp Vệ Lăng quét dọn vệ sinh.
Vệ Lăng thấy hành động của Quý Trạch An, cười ngây ngô “Hì hì, cậu đúng là bạn chí cốt.”
Sau, hai người cùng quét dọn phòng, trong lúc đó Vệ Lăng còn không quên tiếp lời Quý Trạch An “Trước quên không lưu số di động của cậu, lại không biết nhà cậu ở đâu nên không có cách liên hệ với cậu. Quý Trạch An, cậu xin nghỉ gần tháng làm gì?”
“Làm thuê.” Quý Trạch An suy nghĩ một chút, lời nói ra tương đối khéo léo. Cậu biết mình một tháng đi quay phim đối với một học sinh lớp 12 bình thường thật ra rất khác thường. Cậu chỉ muốn cho mình nhiều thêm một đường lui mà thôi.
Tốt nghiệp đại học hay là ra ngoài tìm việc. Mai sau cho dù cậu chọn ngành gì đều có thể đối mặt với vấn đề không hợp với nghề đó. Cậu còn chưa chắc sẽ học đại học chuyên ngành. Mà đóng phim cũng là một loại chuyên ngành, chỉ là cánh cửa ngành này có chút đặc thù mà thôi. Cậu sẽ không bỏ việc học, nhưng cơ hội lần này cậu cũng không muốn buông. Không phải cậu tham lam mà chỉ đơn giản từ tâm. Làm lại một lần, lựa chọn của cậu càng thêm buông thả chính mình.
Vệ Lăng nghe được Quý Trạch An nói thế, xoắn xuýt một lúc lâu mới tiến đến cạnh Quý Trạch An, giọng nói vô cùng nhỏ: “Quý Trạch An, cậu rất thiếu tiền à?”
Hắn không có ác ý, cũng không muốn kích thích lòng tự ái của Quý Trạch An mà chỉ muốn giúp cậu một chút.
“Cảm ơn quan tâm, tớ bây giờ không thiếu, thật sự không cần lo lắng.” Quý Trạch An cười cười, nếu những lời Vệ Lăng nói này đặt ở đời trước thì sắc mặt cậu chắc chắn sẽ rất khó coi. Nhưng đời trước Vệ Lăng cũng sẽ không quan tâm Quý Trạch An “không yêu” chính bản thân mình “Lần này làm thêm là cơ hội tốt, nội dung cụ thể bao giờ có cơ hội tớ sẽ giải thích cho cậu.”
“Thật sao?” Vệ Lăng vẫn còn có vẻ không tin.
Quý Trạch An đưa chổi trong tay cậu cùng đặt ở chỗ để đồ, cầm lấy hai cái chổi lau nhà rồi đưa cho Vệ Lăng một cái “Thật.”
“Cậu có khó khăn gì thì cứ nói, tớ có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp, có một số việc không cần giấu không nói.” Vệ Lăng nhận đồ, cùng Quý Trạch An đi đến phòng vệ sinh bên kia giặt, vừa đi vừa dặn.
“Ừ, cảm ơn.” Trong lòng Quý Trạch An cảm thấy ấm áp, ý thức được hối hận đời trước đã bỏ qua nhiều thứ. Tình thân, tình bạn cũng không có, còn phần tình yêu thì là lịch sử đen tối. Nghĩ thế khiến Quý Trạch An càng cảm thấy bây giờ rất hạnh phúc không chịu được. Những thứ cậu có chính là người nhà; cả Du Dịch nữa, anh là người yêu của cậu; Vệ Lăng là bạn bè của cậu. Cả đời này tình thân, tình yêu, tình bạn cậu đều có.
Có đôi khi, đổi một góc độ khác đề nhìn sẽ thấy xung quanh sẽ có đổi khác.
Đời trước, cậu luôn đứng ở một góc không chịu đi ra cho nên mới có kết cục náo loạn như thế. Quý Trạch An nhìn nước giặt chổi lau càng ngày càng sạch, ánh mắt có chút hoảng hốt. Nếu như cậu có một người bạn nói cho cậu biết Nghiêm Cẩm là người dối trá như thế nào, cậu cũng không đến mức…Chỉ là chuyện đó cũng không trách được ai, có sai cũng là do cậu có mắt không tròng!
Lúc Quý Trạch An cùng Vệ Lăng mang chổi được giặt sạch chuẩn bị quay về phòng học. Ở trên đường, lại gặp Nghiêm Cẩm – người không nên xuất hiện ở tầng của ban khoa học tự nhiên này.
Nghiêm Cẩm vừa nhìn thấy Quý Trạch An thì ngẩn người, rất nhanh tươi cười chào hỏi cậu “Hi, Tiểu An.”
“Người nào vậy, buồn nôn kinh. Quý Trạch An, cậu quen à?” Quý Trạch An còn chưa mở miệng, Vệ Lăng nổi hết da gà lên tiếng.
Quý Trạch An nhìn thoáng qua Nghiêm Cẩm, vẻ mặt có chút lạnh. Cậu cho rằng người này nhìn thấy sắc mặt lúc đó của cậu sẽ chắc chắn giả bộ không biết cậu. Hôm nay lại tiến đến chào hỏi có thể nói là tình cảnh hiện tại của hắn thực sự không tốt. Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc là phiền lòng chuyện tiền nong thì rất nhiều học viện điện ảnh, học viện hí kịch đều có tuyển sinh sớm. Học sinh chỉ cần thông qua được cuộc sát hạch của học viện…Vậy là gia đình Nghiêm Cẩm đã bác bỏ đề nghị của hắn, Nhưng mà chuyện đời này đâu còn giống như hắn tính toán, sao hắn còn có thể mặt dày dán đến? Chẳng nhẽ hắn muốn đụng mặt ở đây một lần? Dù sao tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ nửa kỳ học sau.
Quý Trạch An nhăn mày “Lớp trưởng lớp mười.”
“Ồ.” Vệ Lăng lên tiếng, đánh giá Nghiêm Cẩm rồi thấy Quý Trạch An và người này cũng không giống bộ dạng quen thân nhau nên quay đầu nhìn Quý Trạch An giục “Chúng mình trở lại phòng học nhanh lên, sắp đến giờ tự học rồi, đừng để lỡ thời gian.”
Quý Trạch An gật đầu, đi theo phía sau Vệ Lăng. Cậu tin người sĩ diện như Nghiêm Cẩm sẽ không lấy lòng cậu ở trường học. Đời trước chính là thế, bọn họ trong trường học làm bộ như người xa lạ, sau khi tan học thì hai người học tập ở nhà cậu, nghe hắn ta hứa hẹn những lời buồn nôn và miêu tả về tương lai. Nghĩ đến đây Quý Trạch An lại càng chờ mong xem người này vì mộng tưởng mà làm được đến mức nào.
Cậu vẫn rất chờ mong Nghiêm Cẩm lần nữa tiến vào giới giải trí. Nếu không như thế cậu biết đi đâu tìm hắn mà báo thù, chỉ có đứng trong tầm mắt của cậu thì cậu mới có thể nhập gia tùy tục. Hơn nữa trong giới giải trí, leo được đến đỉnh thì phong quang vô hạn, nhưng đến lúc rơi xuống thì là thịt nát xương tan. Quý Trạch An mong đợi ngày Nghiêm Cẩm sẽ thịt nát xương tan. Nếu cuối cùng hắn bị ép trở thành một người đi làm cho công ty gia đình thì chẳng phải sẽ khiến cậu thất vọng sao? Nếu vậy…nếu vậy, thù này cậu vẫn phải báo.
Người như Nghiêm Cẩm, trước đây dùng thủ đoạn như nào tính kế cậu thì hiện tại cũng sẽ dùng thủ đoạn như thế tính kế người khác. Hắn làm cũng chẳng đẹp, chỉ có cậu chẳng biết ngu ngốc thế nào mới bị lừa. Đời này, nếu như hắn tiếp tục làm chuyện giống thế thì sẽ bị cậu nắm được nhược điểm thì để cho hắn nếm thử tư vị năm đó của cậu.
_Hết chương 33_
Trên bàn ăn cốc thủy tinh tròn đã rót sẵn sữa hình như đã thành bạn tốt của cái chén nhỏ cậu mang tới. Hai đứa đang trò chuyện, chén nhỏ cậu mang đến thấy cậu liền vui vẻ chào hỏi.
o(* ̄▽ ̄*)o An An, sớm tốt lành.
Lúc này nghe được âm thanh Du Dịch vừa làm xong bữa sáng đang đi đến, nhìn Quý Trạch An đang đờ người nhìn hai cốc sữa trên bàn, gọi “Tiểu An?”
Quý Trạch An ngẩng đầu, thấy Du Dịch thì cười với anh, vừa nhìn chén trà nhỏ.
(╭ ̄3 ̄)╭ Nam thần, mau đến đây moa moa tah.
“Chén trà nhỏ thực sự rất thích anh.” Quý Trạch An chỉ vào chén trà nhỏ cậu mang đến, có chút buồn cười nhìn Du Dịch. Chén trà nhỏ từ lúc theo cậu đến nhà Du Dịch liền không ngừng nói những lời dễ nghe với Quý Trạch An, cho đến tận khi trở thành đồ chuyên dụng của Du Dịch mới không nói nhiều như vậy nữa.
Du Dịch để cái khay trên tay xuống bàn ăn, cầm chén trà nhỏ đang ngâm hồng trà lên, nhìn chén nhỏ màu trắng này, đầu ngón tay miết ở tay cầm trơn nhẵn. Rồi anh lại ngẩng đầu nhìn Quý Trạch An vẫn còn mặc áo ngủ, hỏi: “Viết cái gì?”
Quý Trạch An đang chuẩn bị nói thẳng, bỗng nhiên lại sửa miệng “Nó đang biểu hiện sự yêu thích với anh.”
Du Dịch cúi đầu xuống, híp mắt rồi cuối cũng vẫn cầm lên uống một ngụm hồng trà.
A! Nam thần hôn iêm, vừa hôn iêm đó! Anh ấy chắc chắn là chân ái của iêm, hai chúng iêm nhất định là lưỡng tình tương duyệt (? ▽?)!
Bấy giờ cốc thủy tinh tròn để trên bàn đổi chữ viết, ký tự tất nhiên là nói với chén trà nhỏ có vẻ mặt hạnh phúc.
(╯^╰) Đồ hoa si, không cứu nổi mi! Đến hiện thực còn nhìn không rõ, hừ!
Chén trà nhỏ nháy mắt không vui, nó nhìn cốc thủy tinh, ồn ào nhảy lên chữ viết mới ——(? •v? v•?) Ngọc lưu ly mi đang ghen tỵ nam thần thích ta chứ gì! Ta đây thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh*. Nếu trước đây ta không chịu làm tiểu tam tam thì bây giờ sao có thể hạnh phúc như này! Ngọc lưu ly mi tìm cách làm thiếp tư tư đến chết đi ha, nam thần đã là của ta. Ngày hôm qua anh ấy còn chăm chỉ giúp ta tắm bồn sạch sẽ ba lần liền!
Cốc thủy tinh bị gọi là ngọc lưu ly cũng chỉ tiếp tục “(╯^╰) hứ” một tiếng.
Quý Trạch An nhìn chén trà nhỏ và cốc thủy tinh cãi nhau một lúc, mới đi toilet rửa mặt. Lúc trở lại bàn ăn, ngọc lưu ly vẫn là vẻ “(╯^╰)” còn chén trà nhỏ lại là vẻ mặt nghiêm túc “(●????? ●)” Chén trà nhỏ phát hiện Quý Trạch An đi đến, liền cách cái khay nhỏ ai oán nhìn cậu.
Quý Trạch An không biết chuyện gì xảy ra, nháy mắt một cái với chén trà nhỏ phía trước Du Dịch rồi bưng cốc thủy tinh cao lãnh uống sữa. Lúc uống sữa Quý Trạch An không quên nhìn phía chén trà nhỏ, chờ ký tự trên người nó thay đổi, tiếc là nó vẫn cứ mang bộ dáng ai oán không đổi.
***
Quý Trạch An đã quay xong các phân cảnh của “Đăng tiên” trừ khi đạo diễn gọi cậu quay lại chỉnh sửa vài cảnh thì cũng không còn chuyện gì to tát. Cho nên cậu quay về trường đi học. Sáng hôm nay cậu đi sớm, đi đến phòng giáo viên chủ nhiệm Lữ Xuyến báo một câu, nhận sách mà học sinh cần làm mấy ngày này rồi trở về phòng học.
Vệ Lăng đang quét phòng học nhìn thấy Quý Trạch An lại đi học, chổi trong tay dừng lại “Quý Trạch An, cậu cuối cùng cũng đi học lại rồi.”
Chuyện Quý Trạch An xin nghỉ một thời gian đã nói trước với họ rồi, chủ nhiệm cũng nói qua trên lớp rồi nhưng vẫn mất một thời gian mới quen được với cảm giác là lạ khi bạn cùng lớp bỗng nhiều ngày không đi học. Thấy Quý Trạch An đi học hắn không hiểu sao lại hưng phấn.
“Chào buổi sáng.” Nghe thấy Vệ Lăng nói, Quý Trạch An vừa chào hỏi vừa đi đến bàn học để ghế xuống. Cậu cất xong túi sách và bài tập xong thì đến góc phòng học lấy chổi giúp Vệ Lăng quét dọn vệ sinh.
Vệ Lăng thấy hành động của Quý Trạch An, cười ngây ngô “Hì hì, cậu đúng là bạn chí cốt.”
Sau, hai người cùng quét dọn phòng, trong lúc đó Vệ Lăng còn không quên tiếp lời Quý Trạch An “Trước quên không lưu số di động của cậu, lại không biết nhà cậu ở đâu nên không có cách liên hệ với cậu. Quý Trạch An, cậu xin nghỉ gần tháng làm gì?”
“Làm thuê.” Quý Trạch An suy nghĩ một chút, lời nói ra tương đối khéo léo. Cậu biết mình một tháng đi quay phim đối với một học sinh lớp 12 bình thường thật ra rất khác thường. Cậu chỉ muốn cho mình nhiều thêm một đường lui mà thôi.
Tốt nghiệp đại học hay là ra ngoài tìm việc. Mai sau cho dù cậu chọn ngành gì đều có thể đối mặt với vấn đề không hợp với nghề đó. Cậu còn chưa chắc sẽ học đại học chuyên ngành. Mà đóng phim cũng là một loại chuyên ngành, chỉ là cánh cửa ngành này có chút đặc thù mà thôi. Cậu sẽ không bỏ việc học, nhưng cơ hội lần này cậu cũng không muốn buông. Không phải cậu tham lam mà chỉ đơn giản từ tâm. Làm lại một lần, lựa chọn của cậu càng thêm buông thả chính mình.
Vệ Lăng nghe được Quý Trạch An nói thế, xoắn xuýt một lúc lâu mới tiến đến cạnh Quý Trạch An, giọng nói vô cùng nhỏ: “Quý Trạch An, cậu rất thiếu tiền à?”
Hắn không có ác ý, cũng không muốn kích thích lòng tự ái của Quý Trạch An mà chỉ muốn giúp cậu một chút.
“Cảm ơn quan tâm, tớ bây giờ không thiếu, thật sự không cần lo lắng.” Quý Trạch An cười cười, nếu những lời Vệ Lăng nói này đặt ở đời trước thì sắc mặt cậu chắc chắn sẽ rất khó coi. Nhưng đời trước Vệ Lăng cũng sẽ không quan tâm Quý Trạch An “không yêu” chính bản thân mình “Lần này làm thêm là cơ hội tốt, nội dung cụ thể bao giờ có cơ hội tớ sẽ giải thích cho cậu.”
“Thật sao?” Vệ Lăng vẫn còn có vẻ không tin.
Quý Trạch An đưa chổi trong tay cậu cùng đặt ở chỗ để đồ, cầm lấy hai cái chổi lau nhà rồi đưa cho Vệ Lăng một cái “Thật.”
“Cậu có khó khăn gì thì cứ nói, tớ có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp, có một số việc không cần giấu không nói.” Vệ Lăng nhận đồ, cùng Quý Trạch An đi đến phòng vệ sinh bên kia giặt, vừa đi vừa dặn.
“Ừ, cảm ơn.” Trong lòng Quý Trạch An cảm thấy ấm áp, ý thức được hối hận đời trước đã bỏ qua nhiều thứ. Tình thân, tình bạn cũng không có, còn phần tình yêu thì là lịch sử đen tối. Nghĩ thế khiến Quý Trạch An càng cảm thấy bây giờ rất hạnh phúc không chịu được. Những thứ cậu có chính là người nhà; cả Du Dịch nữa, anh là người yêu của cậu; Vệ Lăng là bạn bè của cậu. Cả đời này tình thân, tình yêu, tình bạn cậu đều có.
Có đôi khi, đổi một góc độ khác đề nhìn sẽ thấy xung quanh sẽ có đổi khác.
Đời trước, cậu luôn đứng ở một góc không chịu đi ra cho nên mới có kết cục náo loạn như thế. Quý Trạch An nhìn nước giặt chổi lau càng ngày càng sạch, ánh mắt có chút hoảng hốt. Nếu như cậu có một người bạn nói cho cậu biết Nghiêm Cẩm là người dối trá như thế nào, cậu cũng không đến mức…Chỉ là chuyện đó cũng không trách được ai, có sai cũng là do cậu có mắt không tròng!
Lúc Quý Trạch An cùng Vệ Lăng mang chổi được giặt sạch chuẩn bị quay về phòng học. Ở trên đường, lại gặp Nghiêm Cẩm – người không nên xuất hiện ở tầng của ban khoa học tự nhiên này.
Nghiêm Cẩm vừa nhìn thấy Quý Trạch An thì ngẩn người, rất nhanh tươi cười chào hỏi cậu “Hi, Tiểu An.”
“Người nào vậy, buồn nôn kinh. Quý Trạch An, cậu quen à?” Quý Trạch An còn chưa mở miệng, Vệ Lăng nổi hết da gà lên tiếng.
Quý Trạch An nhìn thoáng qua Nghiêm Cẩm, vẻ mặt có chút lạnh. Cậu cho rằng người này nhìn thấy sắc mặt lúc đó của cậu sẽ chắc chắn giả bộ không biết cậu. Hôm nay lại tiến đến chào hỏi có thể nói là tình cảnh hiện tại của hắn thực sự không tốt. Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn hoặc là phiền lòng chuyện tiền nong thì rất nhiều học viện điện ảnh, học viện hí kịch đều có tuyển sinh sớm. Học sinh chỉ cần thông qua được cuộc sát hạch của học viện…Vậy là gia đình Nghiêm Cẩm đã bác bỏ đề nghị của hắn, Nhưng mà chuyện đời này đâu còn giống như hắn tính toán, sao hắn còn có thể mặt dày dán đến? Chẳng nhẽ hắn muốn đụng mặt ở đây một lần? Dù sao tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ nửa kỳ học sau.
Quý Trạch An nhăn mày “Lớp trưởng lớp mười.”
“Ồ.” Vệ Lăng lên tiếng, đánh giá Nghiêm Cẩm rồi thấy Quý Trạch An và người này cũng không giống bộ dạng quen thân nhau nên quay đầu nhìn Quý Trạch An giục “Chúng mình trở lại phòng học nhanh lên, sắp đến giờ tự học rồi, đừng để lỡ thời gian.”
Quý Trạch An gật đầu, đi theo phía sau Vệ Lăng. Cậu tin người sĩ diện như Nghiêm Cẩm sẽ không lấy lòng cậu ở trường học. Đời trước chính là thế, bọn họ trong trường học làm bộ như người xa lạ, sau khi tan học thì hai người học tập ở nhà cậu, nghe hắn ta hứa hẹn những lời buồn nôn và miêu tả về tương lai. Nghĩ đến đây Quý Trạch An lại càng chờ mong xem người này vì mộng tưởng mà làm được đến mức nào.
Cậu vẫn rất chờ mong Nghiêm Cẩm lần nữa tiến vào giới giải trí. Nếu không như thế cậu biết đi đâu tìm hắn mà báo thù, chỉ có đứng trong tầm mắt của cậu thì cậu mới có thể nhập gia tùy tục. Hơn nữa trong giới giải trí, leo được đến đỉnh thì phong quang vô hạn, nhưng đến lúc rơi xuống thì là thịt nát xương tan. Quý Trạch An mong đợi ngày Nghiêm Cẩm sẽ thịt nát xương tan. Nếu cuối cùng hắn bị ép trở thành một người đi làm cho công ty gia đình thì chẳng phải sẽ khiến cậu thất vọng sao? Nếu vậy…nếu vậy, thù này cậu vẫn phải báo.
Người như Nghiêm Cẩm, trước đây dùng thủ đoạn như nào tính kế cậu thì hiện tại cũng sẽ dùng thủ đoạn như thế tính kế người khác. Hắn làm cũng chẳng đẹp, chỉ có cậu chẳng biết ngu ngốc thế nào mới bị lừa. Đời này, nếu như hắn tiếp tục làm chuyện giống thế thì sẽ bị cậu nắm được nhược điểm thì để cho hắn nếm thử tư vị năm đó của cậu.
_Hết chương 33_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất