Tôi Thấy Được Những Văn Tự Kỳ Quái
Chương 43
Bữa cơm cũng coi như là thoải mái tuy rằng ở giữa có một đoạn không vui. Quý Trạch An không nói nhiều về đề tài đó, mọi người cũng không nghĩ nhiều thế nên từ đầu đến cuối bầu không khí cũng coi như khá tốt. Nhưng mà Du tiên sinh nhà cậu chờ mọi người cơm nước no nê mới chậm chạm quay lại tính tiền, sau đó anh lái xe đưa nhóc con của anh cùng bạn học từng người từng người về nhà. Đi dạo, xem phim và gì gì đó, có “phụ huynh” ở đây thì ai dám?
“Đỗ xe xong đi siêu thị nhé.” Dưới nhà bọn họ có một cái siêu thị lớn rất tiện. Hai người trở lại chỗ ở thì Quý Trạch An nói ngay với anh. Cậu không nghĩ rằng anh sẽ tự mình ăn gì đó. Anh chắc chắn đang đói nên cậu định mua đồ rồi nấu cho anh để một mình anh ăn. Quý Trạch An hiểu anh đã cố gắng kiềm chế tính khiết phích của mình rồi.
Trong lòng Du Dịch rất vui, sau khi xuống xe anh liền xoa đầu Quý Trạch An.
Hai người đi siêu thị cũng không thong thả. Quý Trạch An nhớ rõ Du Dịch đang đói, tốc chiến tốc thắng. Cậu đã nghĩ sẵn xem mình sẽ làm món gì, vừa vào siêu thị liền đi thẳng đến chỗ cần, mua, trả tiền, rời đi.
Về đến nhà, Quý Trạch An xách thức ăn đi thẳng vào phòng bếp rồi bắt đầu rửa nguyên liệu. Nghĩ đến tính khiết phích của anh nên mỗi loại cậu đều rửa ít nhất ba lần. Mỗi lần đều vô cùng nghiêm túc.
“Hay là nghỉ hè chúng ta đừng đi đâu cả, ở Giang Thành chờ thông báo. Bây giờ trời nóng như này cũng không thích hợp ra ngoài.” Tuy nói là để Du Dịch thu xếp thời gian nghỉ hè nhưng anh vẫn rất tôn trọng ý kiến của cậu. Quý Trạch An thấy dựa theo tính cách của Du Dịch không hợp đi xa, cũng không biết anh thường giết thời gian như thế nào.
Đời trước Quý Trạch An đi rất ít nơi. Trong nước ngoại trừ Giang thành thì Cảnh thành cũng chưa đến được, nước ngoài thì lại càng không đề cập đến. Thực ra cậu cũng muốn đi thăm thú thế giới bên ngoài, càng không phải nói là đi cùng Du Dịch. Nhưng cậu không thể chỉ nghĩ cho bản thân. Tuy rằng đời này cậu mong muốn có thể tùy ý làm bừa nhưng điều kiện tiên quyết là một mình. Cậu không cảm thấy chuyện có thể bất cứ lúc nào đi ra ngoài chơi quan trọng hơn có một người làm bạn cả đời…
Nghe thấy quyết định của Quý Trạch An, Du Dịch cũng không vui như trong tưởng tượng. Tuy là cậu suy nghĩ cho tình huống của anh nhưng Du Dịch nghe xong vẫn im lặng. Anh nhìn bóng dáng Quý Trạch An đi tới đi lui trong phòng bếp, cứ nhìn chăm chú như vậy.
Quý Trạch An từ chối để Du Dịch xử lý nguyên liệu nấu ăn, người này quá “chú trọng”. Trong tình huống cậu có mặt, kể cả là khi Du Dịch làm cơm thì nguyên liệu nấu ăn đều là cậu chuẩn bị cùng xử lý tốt, anh chỉ cần nấu lên là được.
Thao tác của cậu rất nhanh, rất thuần thục. Chỉ chốc lát đã làm xong ba món ăn một món canh. Một đĩa thịt bò xào hoa tỏi, một đĩa đỗ xào cà tím, một đĩa đậu hũ chiên giòn rưới sốt, một bát canh trứng bác nấu với cải thìa. Nhờ sự giúp đỡ của Du Dịch, ba mặn một canh nhanh chóng được bày lên bàn cơm. Quý Trạch An bới nhanh một bát cơm, để đôi đũa trước mặt anh, giục anh ăn.
“Sau này em sẽ tránh ăn cơm ở bên ngoài. Mình tự làm cơm rất tốt, sạch sẽ.” Quý Trạch An đứng dậy rót cốc nước rồi uống một ngụm. Cậu vào phòng bếp lấy một bộ bát đũa mới, ngồi xuống bên cạnh ăn cùng anh. Thấy anh cầm đũa nhưng chậm chạm không động, Quý Trạch An hơi khó hiểu “Sao vậy? Anh không đói hay là thức ăn không hợp khẩu vị? Sao lại không ăn?”
(? °? °?)? Lần đầu tiên chủ nhân không hăng hái ăn đồ Tiểu An làm. Rõ ràng có khi còn ăn no đến mức lén uống thuốc tiêu thực mà.
Bát đĩa ăn cơm và bàn ăn đều là bộ dáng ngạc nhiên.
Quý Trạch An nhớ kỹ những món này đều là món Du Dịch thích, vì thế nên cậu mới làm.
“Du Dịch?”
Du Dịch để đũa xuống, nhìn chằm chằm người ngồi bên cạnh.
Quý Trạch An càng không hiểu chuyện gì bỗng xảy ra, bị anh nhìn như thế cậu thấy hoảng hốt.
“Em không cần… lo lắng cho anh mọi việc. Em cứ làm việc em muốn, anh sẽ làm cùng em.” Du Dịch thích cậu làm như thế, nhưng lại cảm thấy làm vậy khiến cậu tủi thân, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Anh rất mâu thuẫn.
Chuyện tình cảm luôn là một bên hy sinh nhiều hơn nhưng thật ra Quý Trạch An vẫn mong muốn hai bên ngang nhau. Không phải là chuyện công bằng mà cậu không muốn người kia quá mệt mỏi. Du Dịch vẫn rất phối hợp với cậu. Thực ra từ lâu rồi anh đã không có cảm giác, cảm giác mà được cưng chiều thực sự rất hạnh phúc. Nhưng cậu cũng đặt anh ở trong lòng. Du Dịch một mực làm những chuyện vì Quý Trạch An cũng khiến cậu đau lòng. Quý Trạch An mong muốn mình có thể làm theo ý muốn của Du Dịch. Cậu muốn anh cũng có tự do của mình, chứ không phải mọi việc đều lấy cậu làm trọng tâm. Thực ra như vậy rất mệt mỏi.
Cảm giác mệt mỏi đó cứ một ngày lại một ngày. Quý Trạch An không muốn tình cảm của bọn họ sẽ vì một bên mệt mỏi mà đi đến kết thúc.
“Anh nghĩ như thế là không đúng…” Quý Trạch An ích kỷ cũng sẽ không trở thành Nghiêm Cẩm thứ hai. Cậu không muốn Du Dịch có kết cục giống cậu. Cậu tuy không biến thành Nghiêm Cẩm nhưng cậu cũng không hy vọng Du Dịch trở thành Quý Trạch An đời trước – một người ngu ngốc như thế…
Hai người bọn họ ngay từ đầu đã là tình trạng như thế. Cậu được cưng chiều còn Du Dịch thì cố gắng cho đi. Đến tận bây giờ vẫn là trạng thái đó. Quý Trạch An nghĩ nó giống như nhất thành bất biến*. Nhưng cậu thay đổi. Cậu không thấy chỗ tốt của cái nhất thành bất biến đó. Du Dịch như là nhảy vào vòng tròn “lớn tuổi hơn” không ra được, khiến cậu cả đời làm nhóc con chứ không phải người yêu.
(*nhất thành bất biến: đã hình thành thì không thay đổi.)
Tuy có ý kiến biện hộ rằng sâu trong lòng sẽ coi người kia như nhóc con của mình mà cưng chiều. Nhưng Quý Trạch An mong là hai người yêu thương lẫn nhau. Trước mặt cậu, anh chưa từng làm chuyện gì không phù hợp với tuổi của mình.
“Em có thể tùy hứng, anh cũng có thể tùy hứng. Một người chịu toàn bộ sẽ rất mệt.” Du Dịch dường như tự mình mang một cái mũ rất nặng, luôn đè lên anh, nhắc nhở anh. Mà đến bây giờ Quý Trạch An mới chú ý đến cái mũ đó.
? (ˉ? ˉ?) An An mau đến đây! Em tùy hứng cho anh xem! Em muốn ngủ cùng nam thần!
Bây giờ Quý Trạch An cũng không chú ý đến “mọi người nói”. Cậu toàn tâm toàn ý tập trung vào hành động của Du Dịch. Mà đối với chén trà nhỏ ở một bên hô hoán thì đã định trước là sẽ không được đáp lời.
Trong ấn tượng của Quý Trạch An, chuyện khác người nhất mà Du Dịch làm là việc ăn no sau đó lén uống thuốc dạ dày, bị chén trà nhỏ bắt được tại chỗ. Lúc đó cậu làm như không biết để người kia giữ lại thể diện. Rồi cậu chú ý đến lượng cơm của anh, thấy anh còn ăn ít hơn tưởng tượng của cậu. Trừ lần đó ra, Du Dịch đối xử với cậu rất tốt, rất dịu dàng hơn những người khác. Thực ra anh và hình tượng bên ngoài không khác biệt nhiều. Quý Trạch An chưa từng phát hiện thói quen nhỏ mà anh không muốn người biết.
(:3[____] Ngủ, An An là phôi ngân*.
(*phôi ngân ý chỉ người xấu. Đây là ngôn ngữ mạng của TQ.)
Biết Quý Trạch An sẽ không đáp lời mình nên chén trà nhỏ lựa chọn im lặng vây xem. Còn nó đang lén nghe cái gì thì nó chắc chắn sẽ không nói ra.
Ánh mắt Du Dịch nhìn thẳng vào đôi mắt đang kích động của Quý Trạch An, cực kỳ bình tĩnh.
Khiến Quý Trạch An có cảm giác anh lại một lần nữa bao dung sự tùy hứng của cậu. Và anh sẽ không thay đổi, vẫn sẽ trở thành một đại thụ vì cậu mà che gió che mưa. Quý Trạch An thích và hưởng thụ tất cả điều mà Du Dịch làm vì cậu nhưng lại không thích anh luôn luôn làm chuyện này chuyện kia vì cậu. Cảm giác này càng mãnh liệt hơn khi ở cùng nhau. Cậu cảm giác mình đúng là không tự trọng, rõ ràng không cần nói gì cứ tiếp tục hưởng thụ là được. Nhưng cậu không mong như thế…
Không ai là không biết mệt…
Như lần cậu cùng Du Dịch đi ra ngoài làm việc, anh rõ ràng “mệt mỏi” nhưng vẫn làm theo lời hứa nấu cho cậu một bữa cơm. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Quý Trạch An thấy Du Dịch mệt mỏi. Sau này không còn thấy nữa. Khi xác định quan hệ rồi Du Dịch chưa từng để lộ ra mặt đó. Quý Trạch An không tin người kia là sắt thép không biết mệt mỏi. Chỉ có thể là người kia lén trốn đi một mình đối mặt với tình huống đó.
Nhà, không phải là nơi có thể cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau tức giận hoặc là đau lòng sao? Dùng toàn điều tốt có thể dựng nên một ngôi nhà chân chính sao? Người ở trong một ngôi nhà như thế sẽ hạnh phúc sao? Người dựng lên nó có mệt không? Hay là không biết mệt đến một ngày bỗng gục ngã?
Quý Trạch An luôn nghĩ nếu như trên mặt Du Dịch có chữ thì sẽ là gì? Dù chỉ một chữ cũng tốt…
Cậu rất muốn biết khi nào Du Dịch mệt mỏi, cậu có thể giúp anh xóa đi mỏi mệt đó. Hoặc lúc nào bị thương, cậu có thể giúp anh “băng bó” nó, an ủi anh, không để anh một mình ngồi trong góc tự liếm vết thương.
Tìm một người bạn không phải vì những điều đó sao?
Cậu có được, còn Du Dịch thì sao?
Chỉ có một bên thực sự có thể lâu dài chăng?
“Anh không mệt. Em không cần lo lắng cho anh.” Du Dịch đứng dậy đi qua ôm Quý Trạch An đang ngồi trên ghế, nâng một tay lên xoa đầu cậu. Anh xoa da đầu cậu để cậu yên tâm rồi anh chuyển qua ấn nhẹ huyệt vị bên gáy cậu.
Đáp án của Du Dịch không ngoài dự đoán của Quý Trạch An. Cậu đã nghĩ tới nhưng vẫn không tiếp thu được. Động tác vỗ về của anh bây giờ không có ý nghĩa gì với cậu, hơn nữa còn kích thích cậu.
Người được vỗ về luôn là cậu…
Quý Trạch An nâng tay lên nắm cổ tay Du Dịch, dùng động tác ra hiệu cho anh để anh yên tâm. Cậu đứng dậy, sắc mặt không tốt nói: “Em mệt rồi, em đi ngủ trước. Ngủ ngon.”
“Nhớ ăn cơm tối, đừng để đói. Thế dễ bị bệnh dạ dày.” Trước khi về phòng ngủ thì Quý Trạch An thấy cơm trên bàn chưa được đụng đến, bổ sung một câu. Bấy giờ mới mang tâm trạng phức tạp về phòng ngủ, đóng cửa lại.
ヽ(●-`Д-)ノCách trấn an của Du chủ nhân mất hiệu lực thì phải làm sao! Online chờ! Gấp!!!
Cái bàn mắt thấy Quý Trạch An bỏ đi, lập tức nóng nảy.
Du Dịch nhìn cửa phòng ngủ của Quý Trạch An mà im lặng một lúc, vẫn quay lại ngồi xuống trước bàn ăn, cầm đũa lên, im lặng ăn cơm. Cảm giác đói bây giờ hoàn toàn không thấy. Du Dịch ăn chẳng có mùi vị gì.
Điều anh lo lắng vẫn xảy ra… Tư tưởng của hai người không giống nhau…
Du Dịch cho rằng yêu một người là cho người đó tất cả, không để người đó lo lắng cho mình mà rơi lệ… Điều đó, hình như không thể làm với Quý Trạch An được… Nhưng anh đã sớm không biết tùy hứng là như thế nào.
_ Hết chương 43_
“Đỗ xe xong đi siêu thị nhé.” Dưới nhà bọn họ có một cái siêu thị lớn rất tiện. Hai người trở lại chỗ ở thì Quý Trạch An nói ngay với anh. Cậu không nghĩ rằng anh sẽ tự mình ăn gì đó. Anh chắc chắn đang đói nên cậu định mua đồ rồi nấu cho anh để một mình anh ăn. Quý Trạch An hiểu anh đã cố gắng kiềm chế tính khiết phích của mình rồi.
Trong lòng Du Dịch rất vui, sau khi xuống xe anh liền xoa đầu Quý Trạch An.
Hai người đi siêu thị cũng không thong thả. Quý Trạch An nhớ rõ Du Dịch đang đói, tốc chiến tốc thắng. Cậu đã nghĩ sẵn xem mình sẽ làm món gì, vừa vào siêu thị liền đi thẳng đến chỗ cần, mua, trả tiền, rời đi.
Về đến nhà, Quý Trạch An xách thức ăn đi thẳng vào phòng bếp rồi bắt đầu rửa nguyên liệu. Nghĩ đến tính khiết phích của anh nên mỗi loại cậu đều rửa ít nhất ba lần. Mỗi lần đều vô cùng nghiêm túc.
“Hay là nghỉ hè chúng ta đừng đi đâu cả, ở Giang Thành chờ thông báo. Bây giờ trời nóng như này cũng không thích hợp ra ngoài.” Tuy nói là để Du Dịch thu xếp thời gian nghỉ hè nhưng anh vẫn rất tôn trọng ý kiến của cậu. Quý Trạch An thấy dựa theo tính cách của Du Dịch không hợp đi xa, cũng không biết anh thường giết thời gian như thế nào.
Đời trước Quý Trạch An đi rất ít nơi. Trong nước ngoại trừ Giang thành thì Cảnh thành cũng chưa đến được, nước ngoài thì lại càng không đề cập đến. Thực ra cậu cũng muốn đi thăm thú thế giới bên ngoài, càng không phải nói là đi cùng Du Dịch. Nhưng cậu không thể chỉ nghĩ cho bản thân. Tuy rằng đời này cậu mong muốn có thể tùy ý làm bừa nhưng điều kiện tiên quyết là một mình. Cậu không cảm thấy chuyện có thể bất cứ lúc nào đi ra ngoài chơi quan trọng hơn có một người làm bạn cả đời…
Nghe thấy quyết định của Quý Trạch An, Du Dịch cũng không vui như trong tưởng tượng. Tuy là cậu suy nghĩ cho tình huống của anh nhưng Du Dịch nghe xong vẫn im lặng. Anh nhìn bóng dáng Quý Trạch An đi tới đi lui trong phòng bếp, cứ nhìn chăm chú như vậy.
Quý Trạch An từ chối để Du Dịch xử lý nguyên liệu nấu ăn, người này quá “chú trọng”. Trong tình huống cậu có mặt, kể cả là khi Du Dịch làm cơm thì nguyên liệu nấu ăn đều là cậu chuẩn bị cùng xử lý tốt, anh chỉ cần nấu lên là được.
Thao tác của cậu rất nhanh, rất thuần thục. Chỉ chốc lát đã làm xong ba món ăn một món canh. Một đĩa thịt bò xào hoa tỏi, một đĩa đỗ xào cà tím, một đĩa đậu hũ chiên giòn rưới sốt, một bát canh trứng bác nấu với cải thìa. Nhờ sự giúp đỡ của Du Dịch, ba mặn một canh nhanh chóng được bày lên bàn cơm. Quý Trạch An bới nhanh một bát cơm, để đôi đũa trước mặt anh, giục anh ăn.
“Sau này em sẽ tránh ăn cơm ở bên ngoài. Mình tự làm cơm rất tốt, sạch sẽ.” Quý Trạch An đứng dậy rót cốc nước rồi uống một ngụm. Cậu vào phòng bếp lấy một bộ bát đũa mới, ngồi xuống bên cạnh ăn cùng anh. Thấy anh cầm đũa nhưng chậm chạm không động, Quý Trạch An hơi khó hiểu “Sao vậy? Anh không đói hay là thức ăn không hợp khẩu vị? Sao lại không ăn?”
(? °? °?)? Lần đầu tiên chủ nhân không hăng hái ăn đồ Tiểu An làm. Rõ ràng có khi còn ăn no đến mức lén uống thuốc tiêu thực mà.
Bát đĩa ăn cơm và bàn ăn đều là bộ dáng ngạc nhiên.
Quý Trạch An nhớ kỹ những món này đều là món Du Dịch thích, vì thế nên cậu mới làm.
“Du Dịch?”
Du Dịch để đũa xuống, nhìn chằm chằm người ngồi bên cạnh.
Quý Trạch An càng không hiểu chuyện gì bỗng xảy ra, bị anh nhìn như thế cậu thấy hoảng hốt.
“Em không cần… lo lắng cho anh mọi việc. Em cứ làm việc em muốn, anh sẽ làm cùng em.” Du Dịch thích cậu làm như thế, nhưng lại cảm thấy làm vậy khiến cậu tủi thân, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Anh rất mâu thuẫn.
Chuyện tình cảm luôn là một bên hy sinh nhiều hơn nhưng thật ra Quý Trạch An vẫn mong muốn hai bên ngang nhau. Không phải là chuyện công bằng mà cậu không muốn người kia quá mệt mỏi. Du Dịch vẫn rất phối hợp với cậu. Thực ra từ lâu rồi anh đã không có cảm giác, cảm giác mà được cưng chiều thực sự rất hạnh phúc. Nhưng cậu cũng đặt anh ở trong lòng. Du Dịch một mực làm những chuyện vì Quý Trạch An cũng khiến cậu đau lòng. Quý Trạch An mong muốn mình có thể làm theo ý muốn của Du Dịch. Cậu muốn anh cũng có tự do của mình, chứ không phải mọi việc đều lấy cậu làm trọng tâm. Thực ra như vậy rất mệt mỏi.
Cảm giác mệt mỏi đó cứ một ngày lại một ngày. Quý Trạch An không muốn tình cảm của bọn họ sẽ vì một bên mệt mỏi mà đi đến kết thúc.
“Anh nghĩ như thế là không đúng…” Quý Trạch An ích kỷ cũng sẽ không trở thành Nghiêm Cẩm thứ hai. Cậu không muốn Du Dịch có kết cục giống cậu. Cậu tuy không biến thành Nghiêm Cẩm nhưng cậu cũng không hy vọng Du Dịch trở thành Quý Trạch An đời trước – một người ngu ngốc như thế…
Hai người bọn họ ngay từ đầu đã là tình trạng như thế. Cậu được cưng chiều còn Du Dịch thì cố gắng cho đi. Đến tận bây giờ vẫn là trạng thái đó. Quý Trạch An nghĩ nó giống như nhất thành bất biến*. Nhưng cậu thay đổi. Cậu không thấy chỗ tốt của cái nhất thành bất biến đó. Du Dịch như là nhảy vào vòng tròn “lớn tuổi hơn” không ra được, khiến cậu cả đời làm nhóc con chứ không phải người yêu.
(*nhất thành bất biến: đã hình thành thì không thay đổi.)
Tuy có ý kiến biện hộ rằng sâu trong lòng sẽ coi người kia như nhóc con của mình mà cưng chiều. Nhưng Quý Trạch An mong là hai người yêu thương lẫn nhau. Trước mặt cậu, anh chưa từng làm chuyện gì không phù hợp với tuổi của mình.
“Em có thể tùy hứng, anh cũng có thể tùy hứng. Một người chịu toàn bộ sẽ rất mệt.” Du Dịch dường như tự mình mang một cái mũ rất nặng, luôn đè lên anh, nhắc nhở anh. Mà đến bây giờ Quý Trạch An mới chú ý đến cái mũ đó.
? (ˉ? ˉ?) An An mau đến đây! Em tùy hứng cho anh xem! Em muốn ngủ cùng nam thần!
Bây giờ Quý Trạch An cũng không chú ý đến “mọi người nói”. Cậu toàn tâm toàn ý tập trung vào hành động của Du Dịch. Mà đối với chén trà nhỏ ở một bên hô hoán thì đã định trước là sẽ không được đáp lời.
Trong ấn tượng của Quý Trạch An, chuyện khác người nhất mà Du Dịch làm là việc ăn no sau đó lén uống thuốc dạ dày, bị chén trà nhỏ bắt được tại chỗ. Lúc đó cậu làm như không biết để người kia giữ lại thể diện. Rồi cậu chú ý đến lượng cơm của anh, thấy anh còn ăn ít hơn tưởng tượng của cậu. Trừ lần đó ra, Du Dịch đối xử với cậu rất tốt, rất dịu dàng hơn những người khác. Thực ra anh và hình tượng bên ngoài không khác biệt nhiều. Quý Trạch An chưa từng phát hiện thói quen nhỏ mà anh không muốn người biết.
(:3[____] Ngủ, An An là phôi ngân*.
(*phôi ngân ý chỉ người xấu. Đây là ngôn ngữ mạng của TQ.)
Biết Quý Trạch An sẽ không đáp lời mình nên chén trà nhỏ lựa chọn im lặng vây xem. Còn nó đang lén nghe cái gì thì nó chắc chắn sẽ không nói ra.
Ánh mắt Du Dịch nhìn thẳng vào đôi mắt đang kích động của Quý Trạch An, cực kỳ bình tĩnh.
Khiến Quý Trạch An có cảm giác anh lại một lần nữa bao dung sự tùy hứng của cậu. Và anh sẽ không thay đổi, vẫn sẽ trở thành một đại thụ vì cậu mà che gió che mưa. Quý Trạch An thích và hưởng thụ tất cả điều mà Du Dịch làm vì cậu nhưng lại không thích anh luôn luôn làm chuyện này chuyện kia vì cậu. Cảm giác này càng mãnh liệt hơn khi ở cùng nhau. Cậu cảm giác mình đúng là không tự trọng, rõ ràng không cần nói gì cứ tiếp tục hưởng thụ là được. Nhưng cậu không mong như thế…
Không ai là không biết mệt…
Như lần cậu cùng Du Dịch đi ra ngoài làm việc, anh rõ ràng “mệt mỏi” nhưng vẫn làm theo lời hứa nấu cho cậu một bữa cơm. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Quý Trạch An thấy Du Dịch mệt mỏi. Sau này không còn thấy nữa. Khi xác định quan hệ rồi Du Dịch chưa từng để lộ ra mặt đó. Quý Trạch An không tin người kia là sắt thép không biết mệt mỏi. Chỉ có thể là người kia lén trốn đi một mình đối mặt với tình huống đó.
Nhà, không phải là nơi có thể cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau tức giận hoặc là đau lòng sao? Dùng toàn điều tốt có thể dựng nên một ngôi nhà chân chính sao? Người ở trong một ngôi nhà như thế sẽ hạnh phúc sao? Người dựng lên nó có mệt không? Hay là không biết mệt đến một ngày bỗng gục ngã?
Quý Trạch An luôn nghĩ nếu như trên mặt Du Dịch có chữ thì sẽ là gì? Dù chỉ một chữ cũng tốt…
Cậu rất muốn biết khi nào Du Dịch mệt mỏi, cậu có thể giúp anh xóa đi mỏi mệt đó. Hoặc lúc nào bị thương, cậu có thể giúp anh “băng bó” nó, an ủi anh, không để anh một mình ngồi trong góc tự liếm vết thương.
Tìm một người bạn không phải vì những điều đó sao?
Cậu có được, còn Du Dịch thì sao?
Chỉ có một bên thực sự có thể lâu dài chăng?
“Anh không mệt. Em không cần lo lắng cho anh.” Du Dịch đứng dậy đi qua ôm Quý Trạch An đang ngồi trên ghế, nâng một tay lên xoa đầu cậu. Anh xoa da đầu cậu để cậu yên tâm rồi anh chuyển qua ấn nhẹ huyệt vị bên gáy cậu.
Đáp án của Du Dịch không ngoài dự đoán của Quý Trạch An. Cậu đã nghĩ tới nhưng vẫn không tiếp thu được. Động tác vỗ về của anh bây giờ không có ý nghĩa gì với cậu, hơn nữa còn kích thích cậu.
Người được vỗ về luôn là cậu…
Quý Trạch An nâng tay lên nắm cổ tay Du Dịch, dùng động tác ra hiệu cho anh để anh yên tâm. Cậu đứng dậy, sắc mặt không tốt nói: “Em mệt rồi, em đi ngủ trước. Ngủ ngon.”
“Nhớ ăn cơm tối, đừng để đói. Thế dễ bị bệnh dạ dày.” Trước khi về phòng ngủ thì Quý Trạch An thấy cơm trên bàn chưa được đụng đến, bổ sung một câu. Bấy giờ mới mang tâm trạng phức tạp về phòng ngủ, đóng cửa lại.
ヽ(●-`Д-)ノCách trấn an của Du chủ nhân mất hiệu lực thì phải làm sao! Online chờ! Gấp!!!
Cái bàn mắt thấy Quý Trạch An bỏ đi, lập tức nóng nảy.
Du Dịch nhìn cửa phòng ngủ của Quý Trạch An mà im lặng một lúc, vẫn quay lại ngồi xuống trước bàn ăn, cầm đũa lên, im lặng ăn cơm. Cảm giác đói bây giờ hoàn toàn không thấy. Du Dịch ăn chẳng có mùi vị gì.
Điều anh lo lắng vẫn xảy ra… Tư tưởng của hai người không giống nhau…
Du Dịch cho rằng yêu một người là cho người đó tất cả, không để người đó lo lắng cho mình mà rơi lệ… Điều đó, hình như không thể làm với Quý Trạch An được… Nhưng anh đã sớm không biết tùy hứng là như thế nào.
_ Hết chương 43_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất