Tôi Thấy Được Những Văn Tự Kỳ Quái
Chương 7
Đế vương phỉ thúy rất khó gặp, lúc Du Dịch trả giá cao mọi người xung quang thoáng im lặng. Hòa hoãn một lúc cũng lại có tiếng trả giá tăng lên. Đế vương phỉ thúy là một loại đá cứng, có thể làm thành đồ trang sức hoặc trang trí, lúc có ánh sáng chiếu vào thì có màu xanh biếc. Hơn nữa có người nói làm thành tỳ hưu có tác dụng xu cát tị hung (1) Trần Duyệt Thư lần này đến Gianh Thành công tác, nhớ được năm nay lão gia tử nhà mình sắp đại thọ tám mươi nên muốn giải được khối ngọc tốt, tìm một sư phụ điêu khắc thành tỳ hưu chúc thọ ông. Không ngờ được mình nhìn trúng lại là khối đá đã đổ.
“Một trăm ba mươi triệu.” Trần Duyệt Thư nhìn đế vương phỉ thúy trong tay thiếu niên mắt cũng nóng lên, báo giá.
Cát Bác đứng cạnh Trần Duyệt Thư không nghĩ rằng khối đá Trần Duyệt Thư dùng sáu triệu để giải thành đá vạn lại được một thằng nhóc xấu xí dùng hai trăm nhặt về, giờ Trần Duyệt Thư mua lại nên ánh mắt lại càng giễu cợt. Có mắt mà cũng không nhìn ra được ngọc quý, Cát Bác nghĩ mắt Trần Duyệt Thư đúng là không tròng. Hiện tại người đó không chỉ mất sáu trăm vạn mà còn mất hơn trăm triệu mua khối đế vương phỉ thúy mà lúc đầu vốn thuộc về mình. Dù sao cũng không phải tiền của hắn, Cát Bác không theo như thế được, hắn bây giờ chỉ là thích thú xem náo nhiệt.
Lúc này Du Dịch đi đến trước mặt Quý Trạch An, ánh mắt sáng rực nhìn cậu, không chút hoang mang tiếp tục trả giá “Một trăm năm mươi triệu.”
Trần Duyệt Thư nhíu mày nhìn Du Dịch, khối đế vương phỉ thúy này hắn thấy một trăm hai mươi triệu đã đủ để mua rồi. Hắn trả thêm mười triệu là để đè giá người kia xuống, không ngờ rằng người nọ lại tiếp tục tăng giá. Trần Duyệt Thư có dự cảm nếu như mình tiếp tục trả thì người này nhất định sẽ tăng thêm.
“Vị tiên sinh này, tôi cần khối đế vương phỉ thúy để chúc thọ trưởng bối trong nhà, có thể nhường tôi thứ ngài thích không.” Trần Duyệt Thư đi đến nói mục đích mình muốn viên đá này, định cùng Du Dịch thương lượng nhường lại cho mình.
Du Dịch nhìn Quý Trạch An rồi nhìn xuống viên đế vương phỉ thúy trong tay cậu. Anh có cảm giác bên trong linh khí rất đủ, rất thích hợp để làm pháp khí. Chỉ là đây là lần đầu tiên Quý Trạch An đổ trướng ngọc thạch, giá trị của nó hơn làm pháp khí nhiều, anh cũng không nỡ dùng. Du Dịch ngay từ đầu đã có ý định mua về cất đi, tất nhiên lại càng không thể để cho Trần Duyệt Thư được. Anh dời đường nhìn, đầu tiên dừng ở trên mặt Quý Trạch An một chút rồi mới chuyển sang Trần Duyệt Thư muốn thương lượng đang đứng phía sau, quyết đoán từ chối “Không thể.”
Trần Duyệt Thư biết mình lần này phải mất máu nhiều nhưng ai bảo hắn không có nhãn lực. Đây là do hắn tự làm tự chịu.
Hắn khẽ cắn môi, tiếp tục trả giá “Một trăm sáu mươi triệu.”
“Một trăm tám mươi triệu.” Du Dịch phong kinh vân đạm nói tiếp.
Ánh mắt Trần Duyệt Thư nhìn Du Dịch không còn thân thiện, sắc mặt cũng không tốt “Một trăm chín mươi triệu.”
Tiền trên người hắn chỉ có chừng này thôi. Nếu người này còn tăng giá thêm thì hắn sẽ lỡ mất khối phỉ thúy này.
“Hai trăm triệu.”
Hôm nay Giang Khâm Dật không có lịch đóng phim nên sống chết quấn quít lấy Du Dịch đi đến khu đổ thạch chứ không đi gặp khách hàng. Không nghĩ đến lúc chuẩn bị trở về thì nhìn thấy đứa nhóc này, kết quả là em trai hắn như ngửi thấy mùi hương gì đó cứ thế đi theo. Tuy trên mặt Du Dịch không có chút thay đổi nào nhưng Giang Khâm Dật vẫn cảm giác được khí tức không giống nhau. Hắn thậm chí không biết có phải do bị hoa mắt hay không mà lại nhìn thấy trên đầu em trai mình có một đôi tai cún, phía sau mông có cái đuôi vui sướng vẫy vẫy!
Hắn biết em trai mua viên đá kia nhất định là hướng về Tiểu An – người giải thạch, nhưng hắn cũng hiểu ra giá hai trăm triệu là quá điên cuồng. Hắn cũng có mấy viên ngọc nên hắn biết rõ đế vương phỉ thúy rất có giá trị. Nhưng viên đế vương phỉ thúy kia cũng chỉ lớn hơn nắm tay một chút, tuy phẩm chất tốt giá một trăm hai mươi triệu cũng bằng giá trị của nó rồi. Tuy hắn có thể tốn hai trăm triệu mua giúp em trai, Du Dịch cũng có thể tự trả. Chỉ là nhìn tình huống như này Du Dịch sẽ chẳng để hắn trả giúp đâu. Giang Khâm Dật hận không thể cắn khăn tay, hắn tình nguyện bỏ tiền để làm hài lòng em trai thế mà em trai chưa chắc đã cho hắn trả. Giờ em trai hắn lại muốn bỏ tiền để người khác vui………
Trần Duyệt Thư nhìn viên đế vương phỉ thúy mà ánh mắt có chút không cam lòng. Tình huống hắn lo lắng đã xảy ra, hắn không phải người làm bừa. Biết rõ hôm nay mình và khối đế vương này vô duyên, không thể làm gì khác ngoài buông tha.
Du Dịch không thấy ai trả thêm, nhìn Quý Trạch An “Hai trăm triệu, bán cho tôi đi.”
Anh không quên nhóc này cũng chưa nói là muốn bán viên đế vương phỉ thúy.
Giang Khâm Dật nghe được lời Du Dịch nói với Quý Trạch An tự nhiên cảm thấy có chút không đành lòng nhìn thẳng. Không biết vì sao hắn lại nghe được chút lấy lòng, nhất định là hắn bị huyễn thính! Em trai cao lãnh khiết phích của hắn sao có thể đi lấy lòng một nhóc con! Giang Khâm Dật nghĩ mình hôm nay không chỉ mắt có vấn đề mà tai cũng không tốt.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi xưng hô thế nào?” Đến gần nhìn Quý Trạch An lại càng khẳng định trên mặt người này rất sạch sẽ, một chữ cũng không có. Quý Trạch An nghĩ có lẽ trong thế giới của mình người này là người đẹp trai nhất. Vì cho dù người khác có khen ai đó đẹp trai đến thế nào thì trong mắt cậu trên mặt đều có các loại chữ pha trò. Cho nên người này lớn lên trên mặt không có chữ nhất định là người đẹp trai nhất trong mắt cậu. Rõ ràng mới là lần thứ hai gặp mặt nhưng cậu không nhịn được có cảm giác muốn thân cận với người này. Cậu cũng không biết mình bị làm sao, cũng có thể do người này không có chữ trên mặt. Quý Trạch An rất kiềm chế không để mình dùng tay chân biểu đạt cảm giác này, trên mặt cũng chỉ mang theo lễ phép.
Du Dịch ánh mắt sâu thẳm nhìn nhóc con sau đó mới mở miệng trả lời vấn đề của cậu “Tôi là Du Dịch, Du của bằng lòng, Dịch của uyên bác.”
(Chữ Du của anh công 俞 – bằng lòng 俞允. Chữ Dịch 弈 – uyên bác 博弈)
Quý Trạch An nghe anh dùng thanh âm êm tai nói tên, đột nhiên nghĩ đến trong balo cậu có hộp cơm và sữa hôm nay chưa ăn ——(^^*) iem là sữa do Du Dịch đưa cho người trong lòng nha! Nụ cười trên mặt càng thêm sâu “Du tiên sinh, chào ngài.”
Du Dịch tuy rằng rất không hài lòng với xưng hô của nhóc này nhưng anh biết chuyện này cần từ từ nhích dần lên nên cũng không nói gì.
“Chào, Tiểu An.” Cuối cùng cũng chào hỏi đàng hoàng, Du Dịch nói với cậu “Phỉ thúy này có thể bán cho tôi không?”
“Được.” Quý Trạch An gật đầu.
Bán! Phải bán! Viên đế vương phỉ thúy này cũng viết (*^__^*) bán tui lấy tiền đi, cậu tất nhiên sẽ bán. Bán rồi cậu sẽ không phải lo lắng về chuyện làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, có thể nhàn nhã ung dung học bốn năm đại học. Thậm chí nếu muốn cậu có thể tiếp tục đi học, xuất ngoại du học cũng không phải lo. Lúc mua thức ăn có thể muốn ăn gì thì ăn, không cần lo lắng hôm nay ăn đồ đắt quá thì mai không có cái ăn. Cậu còn có thể tính đến chuyện mua máy tính……
“Có tài khoản ngân hàng không? Tôi chuyển khoản cho em.” Du Dịch nhìn nhóc con dáng vẻ nhu thuận, cuối cùng vẫn không nhịn được sờ sờ đầu cậu rồi lưu luyến thu tay lại “Không có cũng không sao, đến ngân hàng lập một tài khoản rồi tôi sẽ chuyển cho em.”
Quý Trạch An nghĩ một chút, cậu đúng là không có tài khoản. Mẹ cậu để lại tiền cho cậu đều ở trong sổ tiết kiệm, việc này cũng không tiện để về nhà cầm sổ.
Cậu nhìn sang Dương Lợi vẫn há hốc miệng đang đứng bên cạnh: “Đại thúc, cháu muốn đi ngân hàng mở tài khoản. Bác định về trước hay đi với cháu?”
Dương Lợi nghe thấy Quý Trạch An gọi mình, chợt vuốt mặt mình rồi mới hết kinh ngạc khôi phục bình thường. Vất vả lắm mới ổn định lại nói: “Bác đi chung với nhóc.”
Nhà ông không hề nghèo, cũng chả phải dựa vào ai để kiếm miếng cơm. Ông đơn giản là thích đóng phim nhưng hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ dựa vào quan hệ trong nhà, bây giờ chỉ còn trông mong vào bản thân đại khí vãn thành* thôi. Nhìn thấy Quý Trạch An mới chút đã có hai trăm triệu ông cũng không đỏ mắt, thậm chí còn thấy vui vẻ. Biết cậu có số tiền này cũng không cần phải khổ khổ cực cực theo mình cả ngày làm diễn viên đóng thế, sau này không phải lo chuyện học phí nữa. Ông chỉ là đang cảm thán Quý Trạch An lại may mắn như vậy, dùng hai trăm đồng mua được tảng đá kiếm lời hai trăm triệu, gấp bao nhiêu lần! Ông học toán không giỏi, không tính được gấp bao nhiêu lần. Ông chỉ biết số đó gấp rất nhiều thôi!
(* Đại khí vãn thành: có tài nhưng thành công muộn)
Người nào cũng cần có vận may! Dương Lợi nhớ đến câu nói mẹ ông hay nói khi nhìn ông cứ làm diễn viên quần chúng chậm chạp không thoát ra cũng không chịu để người trong nhà giúp.
Du Dịch nghe thấy Dương Lợi nói, nhìn ông.
Người này xương gò má thấp, đầy đặn. Biết ông là người có nghĩa khí, không làm chuyện khác người, thái độ làm người có tiết chế, nói chung là người có gương mặt ngay thẳng thật thà. Lông mi có chút dài, thấy được Dương Lợi là người bẩm sinh hiền lành, biết thương xót người, nhiều lòng thương cảm. Tuy rằng anh không thích có người thân cận Quý Trạch An như thế nhưng người như vậy ở bên cạnh cậu so với bọn đầu trâu mặt ngựa thì anh vẫn yên tâm hơn. Du Dịch gật đầu với Dương Lợi rồi nhìn về phía Giang Khâm Dật, người này đã nhận làm tài xế cho anh một ngày nên bây giờ tất nhiên là hắn lái xe đưa bọn họ đến ngân hàng.
Giang Khâm Dật thấy em trai nhìn nhất thời không kịp tiêu hóa, tươi cười chào hỏi Quý Trạch An “Này, Tiểu An, không ngờ gặp cậu ở chỗ này.”
“Anh Dật.” Quý Trạch An cũng không ngờ gặp được Giang Khâm Dật ở đây. Cậu nhớ rằng chỗ đổ thạch bên này chỉ có tổ phim của cậu ở bên cạnh quay chứ chưa nghe nói ‘Chiến ca’ cần cảnh bên này. Có thể Giang Khâm Dật ngày hôm nay không có cảnh quay nên sang bên này chơi. Trò như đổ thạch mới có thể cuốn hút được Giang đại ảnh đế, bọn họ chỉ là trùng hợp gặp gỡ. Nghĩ như vậy khiến Quý Trạch An thông suốt. Lúc đầu cậu gọi hắn là Giang ảnh đế về sau Giang Khâm Dật mạnh mẽ yêu cầu đổi cách xưng hô cậu mới gọi là anh Dật giống trợ lý của hắn.
Du Dịch nghe cậu gọi Giang Khâm Dật thân cận như thế có chút mất hứng, nghe xưng hô mới mình lại càng khó chịu. Lúc này thấy Giang Khâm Dật đưa móng vuốt đến đầu Quý Trạch An, anh nhìn về anh trai mình, ánh mắt không khỏi có chút sắc lạnh.
___Hết chương 07___
“Một trăm ba mươi triệu.” Trần Duyệt Thư nhìn đế vương phỉ thúy trong tay thiếu niên mắt cũng nóng lên, báo giá.
Cát Bác đứng cạnh Trần Duyệt Thư không nghĩ rằng khối đá Trần Duyệt Thư dùng sáu triệu để giải thành đá vạn lại được một thằng nhóc xấu xí dùng hai trăm nhặt về, giờ Trần Duyệt Thư mua lại nên ánh mắt lại càng giễu cợt. Có mắt mà cũng không nhìn ra được ngọc quý, Cát Bác nghĩ mắt Trần Duyệt Thư đúng là không tròng. Hiện tại người đó không chỉ mất sáu trăm vạn mà còn mất hơn trăm triệu mua khối đế vương phỉ thúy mà lúc đầu vốn thuộc về mình. Dù sao cũng không phải tiền của hắn, Cát Bác không theo như thế được, hắn bây giờ chỉ là thích thú xem náo nhiệt.
Lúc này Du Dịch đi đến trước mặt Quý Trạch An, ánh mắt sáng rực nhìn cậu, không chút hoang mang tiếp tục trả giá “Một trăm năm mươi triệu.”
Trần Duyệt Thư nhíu mày nhìn Du Dịch, khối đế vương phỉ thúy này hắn thấy một trăm hai mươi triệu đã đủ để mua rồi. Hắn trả thêm mười triệu là để đè giá người kia xuống, không ngờ rằng người nọ lại tiếp tục tăng giá. Trần Duyệt Thư có dự cảm nếu như mình tiếp tục trả thì người này nhất định sẽ tăng thêm.
“Vị tiên sinh này, tôi cần khối đế vương phỉ thúy để chúc thọ trưởng bối trong nhà, có thể nhường tôi thứ ngài thích không.” Trần Duyệt Thư đi đến nói mục đích mình muốn viên đá này, định cùng Du Dịch thương lượng nhường lại cho mình.
Du Dịch nhìn Quý Trạch An rồi nhìn xuống viên đế vương phỉ thúy trong tay cậu. Anh có cảm giác bên trong linh khí rất đủ, rất thích hợp để làm pháp khí. Chỉ là đây là lần đầu tiên Quý Trạch An đổ trướng ngọc thạch, giá trị của nó hơn làm pháp khí nhiều, anh cũng không nỡ dùng. Du Dịch ngay từ đầu đã có ý định mua về cất đi, tất nhiên lại càng không thể để cho Trần Duyệt Thư được. Anh dời đường nhìn, đầu tiên dừng ở trên mặt Quý Trạch An một chút rồi mới chuyển sang Trần Duyệt Thư muốn thương lượng đang đứng phía sau, quyết đoán từ chối “Không thể.”
Trần Duyệt Thư biết mình lần này phải mất máu nhiều nhưng ai bảo hắn không có nhãn lực. Đây là do hắn tự làm tự chịu.
Hắn khẽ cắn môi, tiếp tục trả giá “Một trăm sáu mươi triệu.”
“Một trăm tám mươi triệu.” Du Dịch phong kinh vân đạm nói tiếp.
Ánh mắt Trần Duyệt Thư nhìn Du Dịch không còn thân thiện, sắc mặt cũng không tốt “Một trăm chín mươi triệu.”
Tiền trên người hắn chỉ có chừng này thôi. Nếu người này còn tăng giá thêm thì hắn sẽ lỡ mất khối phỉ thúy này.
“Hai trăm triệu.”
Hôm nay Giang Khâm Dật không có lịch đóng phim nên sống chết quấn quít lấy Du Dịch đi đến khu đổ thạch chứ không đi gặp khách hàng. Không nghĩ đến lúc chuẩn bị trở về thì nhìn thấy đứa nhóc này, kết quả là em trai hắn như ngửi thấy mùi hương gì đó cứ thế đi theo. Tuy trên mặt Du Dịch không có chút thay đổi nào nhưng Giang Khâm Dật vẫn cảm giác được khí tức không giống nhau. Hắn thậm chí không biết có phải do bị hoa mắt hay không mà lại nhìn thấy trên đầu em trai mình có một đôi tai cún, phía sau mông có cái đuôi vui sướng vẫy vẫy!
Hắn biết em trai mua viên đá kia nhất định là hướng về Tiểu An – người giải thạch, nhưng hắn cũng hiểu ra giá hai trăm triệu là quá điên cuồng. Hắn cũng có mấy viên ngọc nên hắn biết rõ đế vương phỉ thúy rất có giá trị. Nhưng viên đế vương phỉ thúy kia cũng chỉ lớn hơn nắm tay một chút, tuy phẩm chất tốt giá một trăm hai mươi triệu cũng bằng giá trị của nó rồi. Tuy hắn có thể tốn hai trăm triệu mua giúp em trai, Du Dịch cũng có thể tự trả. Chỉ là nhìn tình huống như này Du Dịch sẽ chẳng để hắn trả giúp đâu. Giang Khâm Dật hận không thể cắn khăn tay, hắn tình nguyện bỏ tiền để làm hài lòng em trai thế mà em trai chưa chắc đã cho hắn trả. Giờ em trai hắn lại muốn bỏ tiền để người khác vui………
Trần Duyệt Thư nhìn viên đế vương phỉ thúy mà ánh mắt có chút không cam lòng. Tình huống hắn lo lắng đã xảy ra, hắn không phải người làm bừa. Biết rõ hôm nay mình và khối đế vương này vô duyên, không thể làm gì khác ngoài buông tha.
Du Dịch không thấy ai trả thêm, nhìn Quý Trạch An “Hai trăm triệu, bán cho tôi đi.”
Anh không quên nhóc này cũng chưa nói là muốn bán viên đế vương phỉ thúy.
Giang Khâm Dật nghe được lời Du Dịch nói với Quý Trạch An tự nhiên cảm thấy có chút không đành lòng nhìn thẳng. Không biết vì sao hắn lại nghe được chút lấy lòng, nhất định là hắn bị huyễn thính! Em trai cao lãnh khiết phích của hắn sao có thể đi lấy lòng một nhóc con! Giang Khâm Dật nghĩ mình hôm nay không chỉ mắt có vấn đề mà tai cũng không tốt.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi xưng hô thế nào?” Đến gần nhìn Quý Trạch An lại càng khẳng định trên mặt người này rất sạch sẽ, một chữ cũng không có. Quý Trạch An nghĩ có lẽ trong thế giới của mình người này là người đẹp trai nhất. Vì cho dù người khác có khen ai đó đẹp trai đến thế nào thì trong mắt cậu trên mặt đều có các loại chữ pha trò. Cho nên người này lớn lên trên mặt không có chữ nhất định là người đẹp trai nhất trong mắt cậu. Rõ ràng mới là lần thứ hai gặp mặt nhưng cậu không nhịn được có cảm giác muốn thân cận với người này. Cậu cũng không biết mình bị làm sao, cũng có thể do người này không có chữ trên mặt. Quý Trạch An rất kiềm chế không để mình dùng tay chân biểu đạt cảm giác này, trên mặt cũng chỉ mang theo lễ phép.
Du Dịch ánh mắt sâu thẳm nhìn nhóc con sau đó mới mở miệng trả lời vấn đề của cậu “Tôi là Du Dịch, Du của bằng lòng, Dịch của uyên bác.”
(Chữ Du của anh công 俞 – bằng lòng 俞允. Chữ Dịch 弈 – uyên bác 博弈)
Quý Trạch An nghe anh dùng thanh âm êm tai nói tên, đột nhiên nghĩ đến trong balo cậu có hộp cơm và sữa hôm nay chưa ăn ——(^^*) iem là sữa do Du Dịch đưa cho người trong lòng nha! Nụ cười trên mặt càng thêm sâu “Du tiên sinh, chào ngài.”
Du Dịch tuy rằng rất không hài lòng với xưng hô của nhóc này nhưng anh biết chuyện này cần từ từ nhích dần lên nên cũng không nói gì.
“Chào, Tiểu An.” Cuối cùng cũng chào hỏi đàng hoàng, Du Dịch nói với cậu “Phỉ thúy này có thể bán cho tôi không?”
“Được.” Quý Trạch An gật đầu.
Bán! Phải bán! Viên đế vương phỉ thúy này cũng viết (*^__^*) bán tui lấy tiền đi, cậu tất nhiên sẽ bán. Bán rồi cậu sẽ không phải lo lắng về chuyện làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, có thể nhàn nhã ung dung học bốn năm đại học. Thậm chí nếu muốn cậu có thể tiếp tục đi học, xuất ngoại du học cũng không phải lo. Lúc mua thức ăn có thể muốn ăn gì thì ăn, không cần lo lắng hôm nay ăn đồ đắt quá thì mai không có cái ăn. Cậu còn có thể tính đến chuyện mua máy tính……
“Có tài khoản ngân hàng không? Tôi chuyển khoản cho em.” Du Dịch nhìn nhóc con dáng vẻ nhu thuận, cuối cùng vẫn không nhịn được sờ sờ đầu cậu rồi lưu luyến thu tay lại “Không có cũng không sao, đến ngân hàng lập một tài khoản rồi tôi sẽ chuyển cho em.”
Quý Trạch An nghĩ một chút, cậu đúng là không có tài khoản. Mẹ cậu để lại tiền cho cậu đều ở trong sổ tiết kiệm, việc này cũng không tiện để về nhà cầm sổ.
Cậu nhìn sang Dương Lợi vẫn há hốc miệng đang đứng bên cạnh: “Đại thúc, cháu muốn đi ngân hàng mở tài khoản. Bác định về trước hay đi với cháu?”
Dương Lợi nghe thấy Quý Trạch An gọi mình, chợt vuốt mặt mình rồi mới hết kinh ngạc khôi phục bình thường. Vất vả lắm mới ổn định lại nói: “Bác đi chung với nhóc.”
Nhà ông không hề nghèo, cũng chả phải dựa vào ai để kiếm miếng cơm. Ông đơn giản là thích đóng phim nhưng hoàn toàn không có suy nghĩ sẽ dựa vào quan hệ trong nhà, bây giờ chỉ còn trông mong vào bản thân đại khí vãn thành* thôi. Nhìn thấy Quý Trạch An mới chút đã có hai trăm triệu ông cũng không đỏ mắt, thậm chí còn thấy vui vẻ. Biết cậu có số tiền này cũng không cần phải khổ khổ cực cực theo mình cả ngày làm diễn viên đóng thế, sau này không phải lo chuyện học phí nữa. Ông chỉ là đang cảm thán Quý Trạch An lại may mắn như vậy, dùng hai trăm đồng mua được tảng đá kiếm lời hai trăm triệu, gấp bao nhiêu lần! Ông học toán không giỏi, không tính được gấp bao nhiêu lần. Ông chỉ biết số đó gấp rất nhiều thôi!
(* Đại khí vãn thành: có tài nhưng thành công muộn)
Người nào cũng cần có vận may! Dương Lợi nhớ đến câu nói mẹ ông hay nói khi nhìn ông cứ làm diễn viên quần chúng chậm chạp không thoát ra cũng không chịu để người trong nhà giúp.
Du Dịch nghe thấy Dương Lợi nói, nhìn ông.
Người này xương gò má thấp, đầy đặn. Biết ông là người có nghĩa khí, không làm chuyện khác người, thái độ làm người có tiết chế, nói chung là người có gương mặt ngay thẳng thật thà. Lông mi có chút dài, thấy được Dương Lợi là người bẩm sinh hiền lành, biết thương xót người, nhiều lòng thương cảm. Tuy rằng anh không thích có người thân cận Quý Trạch An như thế nhưng người như vậy ở bên cạnh cậu so với bọn đầu trâu mặt ngựa thì anh vẫn yên tâm hơn. Du Dịch gật đầu với Dương Lợi rồi nhìn về phía Giang Khâm Dật, người này đã nhận làm tài xế cho anh một ngày nên bây giờ tất nhiên là hắn lái xe đưa bọn họ đến ngân hàng.
Giang Khâm Dật thấy em trai nhìn nhất thời không kịp tiêu hóa, tươi cười chào hỏi Quý Trạch An “Này, Tiểu An, không ngờ gặp cậu ở chỗ này.”
“Anh Dật.” Quý Trạch An cũng không ngờ gặp được Giang Khâm Dật ở đây. Cậu nhớ rằng chỗ đổ thạch bên này chỉ có tổ phim của cậu ở bên cạnh quay chứ chưa nghe nói ‘Chiến ca’ cần cảnh bên này. Có thể Giang Khâm Dật ngày hôm nay không có cảnh quay nên sang bên này chơi. Trò như đổ thạch mới có thể cuốn hút được Giang đại ảnh đế, bọn họ chỉ là trùng hợp gặp gỡ. Nghĩ như vậy khiến Quý Trạch An thông suốt. Lúc đầu cậu gọi hắn là Giang ảnh đế về sau Giang Khâm Dật mạnh mẽ yêu cầu đổi cách xưng hô cậu mới gọi là anh Dật giống trợ lý của hắn.
Du Dịch nghe cậu gọi Giang Khâm Dật thân cận như thế có chút mất hứng, nghe xưng hô mới mình lại càng khó chịu. Lúc này thấy Giang Khâm Dật đưa móng vuốt đến đầu Quý Trạch An, anh nhìn về anh trai mình, ánh mắt không khỏi có chút sắc lạnh.
___Hết chương 07___
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất