Tôi Thoát Ế Thành Công Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 18: Công viên chủ đề truyện cổ tích (4)
Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá
Edit: KT
_______________
Cậu không ngờ nói đến đây lại lòi ra tên của ông anh: "Chuyện này thì liên quan gì đến anh tôi?"
"Khi tôi mới gia nhập 'Bạch Điểu', trong tổ chức rất loạn. Nghe nói là do có người dẫn theo một đội ngũ lớn thoát khỏi sự khống chế của tổ chức, thành lập tổ chức đối thủ. Mặc dù tổ chức đã dùng đủ cách để đè xuống tin này thì tôi vẫn lấy được tình báo về người đó." Ứng Thịnh nhướng mày, "Đỗ Hành, người đầu tiên và duy nhất trong lịch sử có năng lực vô hiệu hóa, cũng dưới sự giám sát biến thái của 'Bạch Điểu', bí mật nâng cấp bậc của mình vượt lên trên cấp 5.
Đỗ Hành... Đúng là tên của anh trai cậu. Chẳng trách lúc thấy đơn đăng ký của cậu thì Ứng Thịnh ngạc nhiên như thế, nhưng trên thế giới này có nhiều người trùng họ tên như vậy, có khi chỉ là trùng hợp thôi.
Ứng Thịnh như biết cậu nghĩ gì, đáp: "Giống mỗi tên thì có lẽ là chỉ là trùng hợp. Nhưng nếu tuổi tác, ngoại hình và gia cảnh đều khớp mà vẫn bảo là trùng hợp thì quá đáng."
Đỗ Nhất Tân và Đỗ Hành chênh nhau 6 tuổi, tuy ngoại hình hai người hơi giống nhau nhưng tính tình lại khác hẳn. Đỗ Nhất Tân vẫn còn là một thằng cu, trong khi Đỗ Hành thì trưởng thành và chững chạc hơn.
"Tôi vào Bạch Điểu năm 18 tuổi, lúc ấy anh trai cậu 23 tuổi. Tôi điều tra gia cảnh của anh ta, bố mẹ đều đã mất, dưới còn có một đứa em trai 17 tuổi. Lúc đó tôi cũng thấy tên và ảnh của cậu rồi, nhưng tôi thấy không quan trọng nên ban đầu mới không nhớ ra. Nhưng bây giờ thì xác định được rồi. "
Đỗ Nhất Tân không biết phải nói gì. Tính chấn động của những lời này lớn hơn nhiều so với lời nói dối của "Bạch Điểu".
Năm 14 tuổi, cậu và bố mẹ gặp tai nạn xe cộ, chỉ có cậu may mắn thoát nạn. Kể từ đó, gia đình đầm ấm hạnh phúc bắt đầu thay đổi chóng mặt.
Để nuôi cậu, anh trai phải tạm bỏ học để đi làm. Nhưng chính xác là làm gì, cậu cũng không biết. Chẳng lẽ từ hồi đó anh cậu cũng đã dính líu đến trò chơi?
Nhưng cậu thì vẫn cứ suốt ngày hành động như thằng ngốc, chỉ lo chơi bóng với tìm bạn gái.
"Tóm lại, tôi cần cậu giúp tôi, nhờ anh cậu vô hiệu hóa năng lực của 'Đinh đen'. Đổi lại, trong khoảng thời gian này tôi sẽ bảo vệ cậu." Ứng Thịnh nghiêng đầu nhìn cậu, "Chuyện này đối với cậu cũng cần thiết đúng không? Chỉ cần được anh cậu che chở, cậu sẽ không phải tham gia loại trò chơi này nữa, chỉ cần ngoan ngoãn đợi anh chùi đít cho cậu là được."
Ứng Thịnh nói đúng, ít nhất hiện tại, họ là châu chấu trên cùng một thuyền, mà "Bạch Điểu" là kẻ thù chung của họ. Ứng Thịnh muốn lợi dụng cậu để thoát khỏi sự kiểm soát của "Bạch Điểu", mà cậu cũng có thể nhân cơ hội để được bảo vệ, đây là lựa chọn có lợi cho cả hai bên.
Nhưng mà...
"Tôi không cần anh bảo vệ. Nếu những gì anh nói là sự thật, nếu anh trai tôi tham gia vào một trò chơi nguy hiểm như vậy thì tôi chắc chắn sẽ giúp anh ấy!"
“Tùy cậu.” Ứng Thịnh nóng nảy, “Vậy cậu ra điều kiện đi, chỉ cần cậu nhờ anh trai giúp tôi là được.”
"Tôi sẽ nói với anh ấy. Nhưng có giúp anh hay không thì tùy anh ấy. Nói trước nhé, anh trai tôi tôn trọng loại anh hùng hy sinh bản thân vì người khác, có tinh thần cống hiến."
Ứng Thịnh: "..."
Đỗ Nhất Tân: "..."
Ứng Thịnh thở dài: "Được rồi. Cậu giúp tôi liên hệ là được, tôi sẽ tự mình nói với anh ta những chuyện còn lại."
Đỗ Nhất Tân nói thêm: "Mà anh trai tôi cũng sẽ thích những người đối xử tốt với tôi."
"Đậu má, đúng là không biết xấu hổ."
"Tôi bị nói như vậy quen rồi."
Ứng Thịnh cạn lời một lúc, đứng dậy: “Trong khoảng thời gian này tôi hầu hạ cậu như bảo mẫu là được rồi chứ gì?” Hắn tiện tay lấy gậy tròn trong ba lô ra. Gậy kim loại xoay một vòng trong tay, vạch ra một đường màu bạc, "Vậy cứ thế đi, tôi đi làm chuyện của tôi."
Đỗ Nhất Tân thấy hắn lấy vũ khí ra thì thấy không ổn: "Anh định làm gì?"
"Tôi đưa cậu vào là để nói chuyện, bây giờ nói xong rồi, đã đến lúc kết thúc trò chơi." Ứng Thịnh đặt gậy kim loại lên vai, "Đại náo một trận đi."
"Náo cái rắm."
Ứng Thịnh trừng mắt.
"Định giết gia đình ba người đó sao?"
"Lại làm như vậy tiếp?"
"Cái này không hợp giá trị quan của tôi."
“Hả?” Ứng Thịnh chỉ muốn nói rằng giá trị quan của mày liên quan mẹ gì đến tao, nhưng nhớ rằng mình còn phải nhờ vả người ta thì buộc mình phải nín lại, “Vậy cậu muốn thế nào? Nếu không kết thúc trò chơi này sớm thì sẽ càng nhiều người chết. "
"Nhưng bây giờ anh chỉ đang nghi ngờ, cũng không chắc ai là người đã mở phó bản, đúng không không? Hơn nữa, nếu hung thủ thật sự đang ẩn nấp, thế thì anh lại muốn giết hết tất cả những người chơi mà anh nhìn thấy như lần trước à?"
Ứng Thịnh khẽ hừ, đặt cây gậy xuống: "Kệ đi, dù sao bây giờ tôi cũng không có nghĩa vụ phải giúp Bạch Điểu lấy chìa khóa, cậu thích làm gì thì làm."
Nói xong, Ứng Thịnh rời đi. Chắc là đã về phòng, hoặc có lẽ là đi chỗ khác chơi. Đỗ Nhất Tân cũng sẽ tận dụng thời gian này để điều tra.
Cậu lục tung dưới đáy giường, tủ quần áo và ngăn bàn, chỉ thấy trong ngăn kéo có một cặp nút tai, một chiếc còng tay và chìa khóa còng tay. Chắc là chuẩn bị sẵn để tránh hành khách bị tiếng hát của tiên cá thu hút. Cậu thử mở TV, nhưng chỉ có màn hình bị nhiễu. E rằng hình ảnh sẽ chỉ xuất hiện trên này khi phát sóng trực tiếp ở ngoài bắt đầu.
Theo chủ đề của sảnh "Nàng tiêng cá", biến cố hẳn sẽ xảy ra khi tiên cá nổi lên mặt biển và bắt đầu hát. Nếu có thể sống sót được thì coi như qua màn thành công?
Đỗ Nhất Tân không dám chắc lắm.
Cậu rời phòng, đi lên boong. Bữa tiệc đã sắp kết thúc, nhiều người lấy đồ uống và ra ngoài ngắm cảnh biển. Trong đám người đông đúc, nhất thời không tìm thấy người chơi nào. Mọi người dường như cũng đã giải tán.
Cậu không tìm thấy bất kỳ manh mối có ý nghĩa nào. Hiện tại, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ thời gian trôi qua, đợi biến cố ập đến rồi tùy cơ ứng biến.
_______________
Lờ mờ có thể nghe thấy tiếng hát.
Du thuyền lững lờ trôi theo dòng nước, khiến căn phòng khẽ lay động, như chiếc nôi ru người ta vào giấc ngủ.
Đỗ Nhất Tân mơ màng, như sắp ngủ mê mệt. Đột nhiên, tiếng còi báo động vang lên, khiến cậu nhảy ngay xuống giường. Cùng lúc đó, màn hình trong phòng tự động bật sáng, phản chiếu cả một vùng biển sâu. Hình ảnh có vẻ tĩnh lặng, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra một vài bóng đen đang lướt qua dưới mặt nước.
Tiên cá?
Bây giờ là mấy giờ rồi, bắt đầu rồi sao?
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng dường như cậu có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hát du dương mà tiêu điều ở bên ngoài. Tuy không có lời ca nhưng lại cực kỳ buồn.
Đỗ Nhất Tân vội vàng tìm nút tai, đeo vào. Chất lượng của nút tai rất tốt, thế giới lập tức rơi vào im lặng, như thể mọi thứ đã yên bình trở lại.
Tuy nhiên, trên TV, bóng đen trong nước đang từ từ đến gần. Bây giờ thì vẫn còn khá xa, nhưng chờ đến khi chúng bơi đến gần, âm lượng lớn hơn, không biết liệu tai nghe còn có tác dụng không.
Cậu liếc nhìn còng tay, hơi do dự. Dù có chìa khóa, nhưng nếu có thay đổi đột ngột, buộc phải ra khỏi phòng, thì việc tự còng chính mình chắc chắn là một lựa chọn ngu ngốc. Nhưng cũng giống như trong truyền thuyết, nếu không thể kiểm soát được bản thân sau khi bị tiếng hát mê hoặc thì phải làm sao.
Trong khi Đỗ Nhất Tân đang do dự, người ở các phòng khác cũng nghe thấy tiếng còi báo động. Hầu hết đều chọn cách nghe theo lời thuyền trưởng, bịt tai, đeo còng. Tuy nhiên, cũng có số ít người đã bí mật rời khỏi phòng, muốn tận mắt chứng kiến vẻ đẹp của tiên cá.
Phòng của gia đình ba người cũng bị tách ra, nhưng nằm liền kề. Phòng con gái ở giữa. Khi nghe thấy tiếng chuông báo thức, nó lập tức ngồi dậy, tìm nút tai rồi đeo vào. Vừa định tự đeo còng, lại thấy hơi không yên lòng, liền chui xuống giường. Ủng hộ chính chủ vào ngay [ TгùмT ruyện. V n ]
Khoảng cách giữa giường và mặt đất rất hẹp, nếu cô bé không quá gầy thì chắc chắn sẽ không thể vào được. Nó nằm xuống, vòng còng tay qua chân giường, "cạch" một tiếng, đeo còng vào.
Trong phòng chắc chắn an toàn nhất. Nhưng cho dù có chuyện ngoài ý muốn thì chỉ cần không bị phát hiện là được rồi.
Nó không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể đếm nhẩm trong lòng để nắm chắc thời gian trôi qua. Khi nó đếm nhẩm đến 200, cửa phòng mở ra.
Kẻ đi vào không phải cha, cũng không phải mẹ. Từ gầm giường không thể nhìn thấy toàn cảnh, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân thon thả, đôi chân đó đi giày cao gót, đi lại trong phòng vài lần. Đầu tiên mở tủ quần áo, sau đó nhấc chăn lên. Cuối cùng dừng lại giữa phòng, đứng yên vài giây.
Lý Kỳ Kỳ không dám mảy may thở mạnh. Nó không hiểu người phụ nữ này tìm mình làm gì, chẳng lẽ giờ này còn tìm để trò chuyện à.
Có cần phải... Tháo nút tai không?
Trong khi cô bé còn do dự, đôi chân lại xoay người bỏ đi, không đóng cửa lại. Một bóng dáng khác lướt qua hành lang. Cô nhận ra kiểu quần tây, có vẻ là một bộ đồ hải quân.
Họ là thủy thủ? Tại sao lại vào, là để đảm bảo rằng hành khách đang đeo nút tai theo quy định, hay là có mục đích khác?
Trong hành lang, hai người dường như đang nói chuyện, dừng lại một hồi lâu. Cô bé do dự một lát, sau đó thấp thỏm tháo nút tai, muốn nghe người đối diện đang nói gì.
"..."
Ơ?
Đó không phải là tiếng người, mà giống với tiếng rì rầm của các sinh vật biển sâu xuyên qua vỏ não. Sau đó, cả hai tản ra, lần lượt gõ cửa bên trái và bên phải.
Con ngươi của cô bé bỗng nhiên co lại. Trong hai phòng bên cạnh là ba mẹ nó.
Mẹ, ba...
"Rầm!"
Cửa bị đạp văng một cách thô bạo. Đỗ Nhất Tân đang ở trong phòng, giật mình kêu lên, nhìn kỹ thì mới phát hiện là Ứng Thịnh. Quần áo đối phương sạch sẽ, nhưng gậy tròn lại dính rất nhiều máu, xem ra vừa mới trải qua một trận chiến kịch liệt. Lúc này miệng hắn đang mở ra rồi đóng lại, không biết đang nói gì.
"..." Đỗ Nhất Tân yên lặng tháo nút tai, "Xin lỗi, nói lại lần nữa được không?"
Ứng Thịnh: "..."
Tuy nhiên, không cần giải thích thêm nữa. Vào lúc này, có tiếng hét xuyên thủng màng nhĩ từ trong tàu truyền ra. Như thể móng tay cào trên bảng đen, thê thảm mà gay gắt, như đang trải qua thảm kịch thế gian. Trong phút chốc, Đỗ Nhât Tân đứng dậy khỏi giường, nhưng chưa kịp cất bước đã bị đẩy về.
Ứng Thịnh: "Định đi làm gì?"
"Tôi muốn xem chuyện gì đang xảy ra.”
“Muốn chết à?” Ứng Thịnh cau mày, thuận tay đóng cửa lại, chặn âm thanh ngoài cửa.
Hiệu quả cách âm của căn phòng phải nói là rất tốt, thảm kịch thế gian mới rồi còn đang như trước mắt, bây giờ đã biến thành âm thanh nền. Thêm cả tiếng hát trầm bổng mà lạnh lùng kia nữa, hết thảy máu me đều bị giấu ngoài cửa phòng.
Đợi đã, tiếng hát?
Đỗ Nhất Tân quay đầu nhìn màn hình, tiên cá đã ở rất gần rồi. Có một con ngồi lên mỏm đá, vừa chải mái tóc dài như rong biển vừa khẽ ngâm nga. Hình ảnh đột nhiên phóng to, vừa lúc chiếu toàn bộ nửa mặt bên của tiên cá.
Edit: KT
_______________
Cậu không ngờ nói đến đây lại lòi ra tên của ông anh: "Chuyện này thì liên quan gì đến anh tôi?"
"Khi tôi mới gia nhập 'Bạch Điểu', trong tổ chức rất loạn. Nghe nói là do có người dẫn theo một đội ngũ lớn thoát khỏi sự khống chế của tổ chức, thành lập tổ chức đối thủ. Mặc dù tổ chức đã dùng đủ cách để đè xuống tin này thì tôi vẫn lấy được tình báo về người đó." Ứng Thịnh nhướng mày, "Đỗ Hành, người đầu tiên và duy nhất trong lịch sử có năng lực vô hiệu hóa, cũng dưới sự giám sát biến thái của 'Bạch Điểu', bí mật nâng cấp bậc của mình vượt lên trên cấp 5.
Đỗ Hành... Đúng là tên của anh trai cậu. Chẳng trách lúc thấy đơn đăng ký của cậu thì Ứng Thịnh ngạc nhiên như thế, nhưng trên thế giới này có nhiều người trùng họ tên như vậy, có khi chỉ là trùng hợp thôi.
Ứng Thịnh như biết cậu nghĩ gì, đáp: "Giống mỗi tên thì có lẽ là chỉ là trùng hợp. Nhưng nếu tuổi tác, ngoại hình và gia cảnh đều khớp mà vẫn bảo là trùng hợp thì quá đáng."
Đỗ Nhất Tân và Đỗ Hành chênh nhau 6 tuổi, tuy ngoại hình hai người hơi giống nhau nhưng tính tình lại khác hẳn. Đỗ Nhất Tân vẫn còn là một thằng cu, trong khi Đỗ Hành thì trưởng thành và chững chạc hơn.
"Tôi vào Bạch Điểu năm 18 tuổi, lúc ấy anh trai cậu 23 tuổi. Tôi điều tra gia cảnh của anh ta, bố mẹ đều đã mất, dưới còn có một đứa em trai 17 tuổi. Lúc đó tôi cũng thấy tên và ảnh của cậu rồi, nhưng tôi thấy không quan trọng nên ban đầu mới không nhớ ra. Nhưng bây giờ thì xác định được rồi. "
Đỗ Nhất Tân không biết phải nói gì. Tính chấn động của những lời này lớn hơn nhiều so với lời nói dối của "Bạch Điểu".
Năm 14 tuổi, cậu và bố mẹ gặp tai nạn xe cộ, chỉ có cậu may mắn thoát nạn. Kể từ đó, gia đình đầm ấm hạnh phúc bắt đầu thay đổi chóng mặt.
Để nuôi cậu, anh trai phải tạm bỏ học để đi làm. Nhưng chính xác là làm gì, cậu cũng không biết. Chẳng lẽ từ hồi đó anh cậu cũng đã dính líu đến trò chơi?
Nhưng cậu thì vẫn cứ suốt ngày hành động như thằng ngốc, chỉ lo chơi bóng với tìm bạn gái.
"Tóm lại, tôi cần cậu giúp tôi, nhờ anh cậu vô hiệu hóa năng lực của 'Đinh đen'. Đổi lại, trong khoảng thời gian này tôi sẽ bảo vệ cậu." Ứng Thịnh nghiêng đầu nhìn cậu, "Chuyện này đối với cậu cũng cần thiết đúng không? Chỉ cần được anh cậu che chở, cậu sẽ không phải tham gia loại trò chơi này nữa, chỉ cần ngoan ngoãn đợi anh chùi đít cho cậu là được."
Ứng Thịnh nói đúng, ít nhất hiện tại, họ là châu chấu trên cùng một thuyền, mà "Bạch Điểu" là kẻ thù chung của họ. Ứng Thịnh muốn lợi dụng cậu để thoát khỏi sự kiểm soát của "Bạch Điểu", mà cậu cũng có thể nhân cơ hội để được bảo vệ, đây là lựa chọn có lợi cho cả hai bên.
Nhưng mà...
"Tôi không cần anh bảo vệ. Nếu những gì anh nói là sự thật, nếu anh trai tôi tham gia vào một trò chơi nguy hiểm như vậy thì tôi chắc chắn sẽ giúp anh ấy!"
“Tùy cậu.” Ứng Thịnh nóng nảy, “Vậy cậu ra điều kiện đi, chỉ cần cậu nhờ anh trai giúp tôi là được.”
"Tôi sẽ nói với anh ấy. Nhưng có giúp anh hay không thì tùy anh ấy. Nói trước nhé, anh trai tôi tôn trọng loại anh hùng hy sinh bản thân vì người khác, có tinh thần cống hiến."
Ứng Thịnh: "..."
Đỗ Nhất Tân: "..."
Ứng Thịnh thở dài: "Được rồi. Cậu giúp tôi liên hệ là được, tôi sẽ tự mình nói với anh ta những chuyện còn lại."
Đỗ Nhất Tân nói thêm: "Mà anh trai tôi cũng sẽ thích những người đối xử tốt với tôi."
"Đậu má, đúng là không biết xấu hổ."
"Tôi bị nói như vậy quen rồi."
Ứng Thịnh cạn lời một lúc, đứng dậy: “Trong khoảng thời gian này tôi hầu hạ cậu như bảo mẫu là được rồi chứ gì?” Hắn tiện tay lấy gậy tròn trong ba lô ra. Gậy kim loại xoay một vòng trong tay, vạch ra một đường màu bạc, "Vậy cứ thế đi, tôi đi làm chuyện của tôi."
Đỗ Nhất Tân thấy hắn lấy vũ khí ra thì thấy không ổn: "Anh định làm gì?"
"Tôi đưa cậu vào là để nói chuyện, bây giờ nói xong rồi, đã đến lúc kết thúc trò chơi." Ứng Thịnh đặt gậy kim loại lên vai, "Đại náo một trận đi."
"Náo cái rắm."
Ứng Thịnh trừng mắt.
"Định giết gia đình ba người đó sao?"
"Lại làm như vậy tiếp?"
"Cái này không hợp giá trị quan của tôi."
“Hả?” Ứng Thịnh chỉ muốn nói rằng giá trị quan của mày liên quan mẹ gì đến tao, nhưng nhớ rằng mình còn phải nhờ vả người ta thì buộc mình phải nín lại, “Vậy cậu muốn thế nào? Nếu không kết thúc trò chơi này sớm thì sẽ càng nhiều người chết. "
"Nhưng bây giờ anh chỉ đang nghi ngờ, cũng không chắc ai là người đã mở phó bản, đúng không không? Hơn nữa, nếu hung thủ thật sự đang ẩn nấp, thế thì anh lại muốn giết hết tất cả những người chơi mà anh nhìn thấy như lần trước à?"
Ứng Thịnh khẽ hừ, đặt cây gậy xuống: "Kệ đi, dù sao bây giờ tôi cũng không có nghĩa vụ phải giúp Bạch Điểu lấy chìa khóa, cậu thích làm gì thì làm."
Nói xong, Ứng Thịnh rời đi. Chắc là đã về phòng, hoặc có lẽ là đi chỗ khác chơi. Đỗ Nhất Tân cũng sẽ tận dụng thời gian này để điều tra.
Cậu lục tung dưới đáy giường, tủ quần áo và ngăn bàn, chỉ thấy trong ngăn kéo có một cặp nút tai, một chiếc còng tay và chìa khóa còng tay. Chắc là chuẩn bị sẵn để tránh hành khách bị tiếng hát của tiên cá thu hút. Cậu thử mở TV, nhưng chỉ có màn hình bị nhiễu. E rằng hình ảnh sẽ chỉ xuất hiện trên này khi phát sóng trực tiếp ở ngoài bắt đầu.
Theo chủ đề của sảnh "Nàng tiêng cá", biến cố hẳn sẽ xảy ra khi tiên cá nổi lên mặt biển và bắt đầu hát. Nếu có thể sống sót được thì coi như qua màn thành công?
Đỗ Nhất Tân không dám chắc lắm.
Cậu rời phòng, đi lên boong. Bữa tiệc đã sắp kết thúc, nhiều người lấy đồ uống và ra ngoài ngắm cảnh biển. Trong đám người đông đúc, nhất thời không tìm thấy người chơi nào. Mọi người dường như cũng đã giải tán.
Cậu không tìm thấy bất kỳ manh mối có ý nghĩa nào. Hiện tại, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ thời gian trôi qua, đợi biến cố ập đến rồi tùy cơ ứng biến.
_______________
Lờ mờ có thể nghe thấy tiếng hát.
Du thuyền lững lờ trôi theo dòng nước, khiến căn phòng khẽ lay động, như chiếc nôi ru người ta vào giấc ngủ.
Đỗ Nhất Tân mơ màng, như sắp ngủ mê mệt. Đột nhiên, tiếng còi báo động vang lên, khiến cậu nhảy ngay xuống giường. Cùng lúc đó, màn hình trong phòng tự động bật sáng, phản chiếu cả một vùng biển sâu. Hình ảnh có vẻ tĩnh lặng, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra một vài bóng đen đang lướt qua dưới mặt nước.
Tiên cá?
Bây giờ là mấy giờ rồi, bắt đầu rồi sao?
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng dường như cậu có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hát du dương mà tiêu điều ở bên ngoài. Tuy không có lời ca nhưng lại cực kỳ buồn.
Đỗ Nhất Tân vội vàng tìm nút tai, đeo vào. Chất lượng của nút tai rất tốt, thế giới lập tức rơi vào im lặng, như thể mọi thứ đã yên bình trở lại.
Tuy nhiên, trên TV, bóng đen trong nước đang từ từ đến gần. Bây giờ thì vẫn còn khá xa, nhưng chờ đến khi chúng bơi đến gần, âm lượng lớn hơn, không biết liệu tai nghe còn có tác dụng không.
Cậu liếc nhìn còng tay, hơi do dự. Dù có chìa khóa, nhưng nếu có thay đổi đột ngột, buộc phải ra khỏi phòng, thì việc tự còng chính mình chắc chắn là một lựa chọn ngu ngốc. Nhưng cũng giống như trong truyền thuyết, nếu không thể kiểm soát được bản thân sau khi bị tiếng hát mê hoặc thì phải làm sao.
Trong khi Đỗ Nhất Tân đang do dự, người ở các phòng khác cũng nghe thấy tiếng còi báo động. Hầu hết đều chọn cách nghe theo lời thuyền trưởng, bịt tai, đeo còng. Tuy nhiên, cũng có số ít người đã bí mật rời khỏi phòng, muốn tận mắt chứng kiến vẻ đẹp của tiên cá.
Phòng của gia đình ba người cũng bị tách ra, nhưng nằm liền kề. Phòng con gái ở giữa. Khi nghe thấy tiếng chuông báo thức, nó lập tức ngồi dậy, tìm nút tai rồi đeo vào. Vừa định tự đeo còng, lại thấy hơi không yên lòng, liền chui xuống giường. Ủng hộ chính chủ vào ngay [ TгùмT ruyện. V n ]
Khoảng cách giữa giường và mặt đất rất hẹp, nếu cô bé không quá gầy thì chắc chắn sẽ không thể vào được. Nó nằm xuống, vòng còng tay qua chân giường, "cạch" một tiếng, đeo còng vào.
Trong phòng chắc chắn an toàn nhất. Nhưng cho dù có chuyện ngoài ý muốn thì chỉ cần không bị phát hiện là được rồi.
Nó không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể đếm nhẩm trong lòng để nắm chắc thời gian trôi qua. Khi nó đếm nhẩm đến 200, cửa phòng mở ra.
Kẻ đi vào không phải cha, cũng không phải mẹ. Từ gầm giường không thể nhìn thấy toàn cảnh, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân thon thả, đôi chân đó đi giày cao gót, đi lại trong phòng vài lần. Đầu tiên mở tủ quần áo, sau đó nhấc chăn lên. Cuối cùng dừng lại giữa phòng, đứng yên vài giây.
Lý Kỳ Kỳ không dám mảy may thở mạnh. Nó không hiểu người phụ nữ này tìm mình làm gì, chẳng lẽ giờ này còn tìm để trò chuyện à.
Có cần phải... Tháo nút tai không?
Trong khi cô bé còn do dự, đôi chân lại xoay người bỏ đi, không đóng cửa lại. Một bóng dáng khác lướt qua hành lang. Cô nhận ra kiểu quần tây, có vẻ là một bộ đồ hải quân.
Họ là thủy thủ? Tại sao lại vào, là để đảm bảo rằng hành khách đang đeo nút tai theo quy định, hay là có mục đích khác?
Trong hành lang, hai người dường như đang nói chuyện, dừng lại một hồi lâu. Cô bé do dự một lát, sau đó thấp thỏm tháo nút tai, muốn nghe người đối diện đang nói gì.
"..."
Ơ?
Đó không phải là tiếng người, mà giống với tiếng rì rầm của các sinh vật biển sâu xuyên qua vỏ não. Sau đó, cả hai tản ra, lần lượt gõ cửa bên trái và bên phải.
Con ngươi của cô bé bỗng nhiên co lại. Trong hai phòng bên cạnh là ba mẹ nó.
Mẹ, ba...
"Rầm!"
Cửa bị đạp văng một cách thô bạo. Đỗ Nhất Tân đang ở trong phòng, giật mình kêu lên, nhìn kỹ thì mới phát hiện là Ứng Thịnh. Quần áo đối phương sạch sẽ, nhưng gậy tròn lại dính rất nhiều máu, xem ra vừa mới trải qua một trận chiến kịch liệt. Lúc này miệng hắn đang mở ra rồi đóng lại, không biết đang nói gì.
"..." Đỗ Nhất Tân yên lặng tháo nút tai, "Xin lỗi, nói lại lần nữa được không?"
Ứng Thịnh: "..."
Tuy nhiên, không cần giải thích thêm nữa. Vào lúc này, có tiếng hét xuyên thủng màng nhĩ từ trong tàu truyền ra. Như thể móng tay cào trên bảng đen, thê thảm mà gay gắt, như đang trải qua thảm kịch thế gian. Trong phút chốc, Đỗ Nhât Tân đứng dậy khỏi giường, nhưng chưa kịp cất bước đã bị đẩy về.
Ứng Thịnh: "Định đi làm gì?"
"Tôi muốn xem chuyện gì đang xảy ra.”
“Muốn chết à?” Ứng Thịnh cau mày, thuận tay đóng cửa lại, chặn âm thanh ngoài cửa.
Hiệu quả cách âm của căn phòng phải nói là rất tốt, thảm kịch thế gian mới rồi còn đang như trước mắt, bây giờ đã biến thành âm thanh nền. Thêm cả tiếng hát trầm bổng mà lạnh lùng kia nữa, hết thảy máu me đều bị giấu ngoài cửa phòng.
Đợi đã, tiếng hát?
Đỗ Nhất Tân quay đầu nhìn màn hình, tiên cá đã ở rất gần rồi. Có một con ngồi lên mỏm đá, vừa chải mái tóc dài như rong biển vừa khẽ ngâm nga. Hình ảnh đột nhiên phóng to, vừa lúc chiếu toàn bộ nửa mặt bên của tiên cá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất