Tôi Thoát Ế Thành Công Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 8: Trường học ma (8)
Tác giả: Nhất Nhân Lộ Quá
Edit: KT
_______________
Chẳng lẽ…
Đỗ Nhất Tân đột ngột nhìn ra sau.
Giáo viên tuần tra đang đứng ở cửa. Nó mặc bộ quần áo thể thao bẩn thỉu, đôi tay gầy guộc như chân gà đang cầm con dao cắt dưa hấu, mà cái đầu vốn bị nổ tan tành đã trở lại như cũ một cách thần kỳ. Đôi mắt đáng sợ kia đang nhìn chằm chằm vào con mồi trong phòng.
Lúc này, đài phát thanh cuối cùng cũng ngừng thông báo.
Không có lối thoát.
Phòng không có cửa sổ, lối ra duy nhất lại bị chặn. Làm gì còn cách nào khác ngoài chịu chết.
Không, không đúng.
Đỗ Nhất Tân buộc mình phải lắc đầu, bình tĩnh lại. Ít nhất thì cậu biết rằng giáo viên tuần tra có thể bị giết, mà mỗi khi phát thanh vang lên thì sẽ được thay mới trong phòng.
Hơn nữa, tên này có lẽ không có trí thông minh. Họ có hai người, không chừng có thể thử chơi liều!
Lúc ấy, Ứng Thịnh giết giáo viên tuần tra bằng cách tấn công từ sau đầu rồi cho nó ăn một thứ gì đó, gây nổ mạnh. Có lẽ họ không gây ra được thương tổn lớn như vậy, nhưng tạm thời ngăn giáo viên cử động thì chắc là được.
Cách này không được phép xảy ra sai sót, phải dùng một người làm mồi nhử, một người nhân cơ hội để tấn công.
Cậu liếc nhìn Ngải Nhạc đang run rẩy bên cạnh: “Cậu có tin anh không?”
“Có, có chứ! Đương nhiên là em tin đàn anh rồi.”
“Được, cậu đi làm mồi nhử.”
“Ấy?” Mặt Ngải Nhạc tái nhợt, nói năng cũng không trôi chảy, “Em, em à?
Thành thật mà nói, tay chân Ngải Nhạc nhỏ như vậy, Đỗ Nhất Tân cũng không ôm hy vọng đối phương có thể đập gục giáo viên tuần tra, nên vẫn quyết định tự mình ra tay. Nhưng cậu không có thời gian để giải thích quá nhiều, giáo viên tuần tra đã đi vào rồi. Bàn tay to lớn vươn ra khiến Đỗ Nhất Tân nhớ lại cảm giác sợ hãi lúc bị bóp cổ.
Ngải Nhạc thấy đàn anh không có ý gì hay hơn thật, hơi nản lòng, cắn môi nói nhỏ: “Em hiểu rồi, đàn anh.”
Đỗ Nhất Tân cầm lấy chiếc ghế gỗ sau lưng, nhìn chằm chằm giáo viên tuần tra rồi lặng lẽ đi vòng ra sau, chuẩn bị tìm kẽ hở. Nhưng không hiểu vì sao, giáo viên tuần tra cứ nhìn chằm chằm Đỗ Nhất Tân —— rồi bổ thẳng dao tới!
Ơ?
Đỗ Nhất Tân thoát chết trong gang tấc, sống lưng lạnh ngắt, áo đã rách. Chỉ cần cậu phản xạ chậm một giây thôi là cột sống đã gãy tại chỗ rồi.
Lúc này cậu đã xoay người về phía cửa, nhưng giáo viên tuần tra vẫn không có hứng thú với Ngải Nhạc ở bên trong, cứ cố chấp đuổi theo.
Tại sao? Có phải do cậu khá đẹp trai không?
Giáo viên tuần tra lại giơ cánh tay lên. Cánh tay nó cực dài nên phạm vi bao phủ rộng, nếu cứ vậy mà chạy ra cửa, chắc chắn sẽ bị chém trúng.
“Đàn anh, cẩn thận!” Ngải Nhạc vọt lại. Nó đụng mạnh, hất thẳng Đỗ Nhất Tân ra ngoài.
Đợi đã, lần này cả hai đều sẽ thành xiên que mất!
Đỗ Nhất Tân ngã ngồi xuống sàn, giơ tay Nhĩ Khang. Nhưng Ngải Nhạc không đi ra theo mà đóng cửa lại.
“Tạm biệt, đàn anh.”
Đây là câu cuối cùng cậu nghe thấy. Sau đó, lưỡi dao đẫm máu đâm xuyên cửa, dừng lại một tí rồi từ từ rút lại.
Đỗ Nhất Tân sững người tại chỗ.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Kế hoạch ban đầu của cậu là nhân cơ hội giáo viên tuần tra đi bắt Ngải Nhạc thì cậu sẽ đánh lén từ phía sau, rồi chạy trốn cùng Ngải Nhạc. Ai mà ngờ đối phương cứ nhằm vào cậu để tấn công, kết quả là vì bảo vệ cậu mà Ngải Nhạc đã xả thân, anh dũng hy sinh.
Không đúng lắm…
Rõ là vẫn còn cách tốt hơn! Nếu giáo viên tuần tra không nhắm vào nó, cùng lắm thì cậu làm mồi nhử, thế này thì cả hai cùng trốn thoát được. Sao Ngải Nhạc lại, Ngải Nhạc lại muốn…
Quay ngược thời gian.
Đột nhiên, từ này hiện lên trong đầu Đỗ Nhất Tân. Cậu nhìn hai tay mình, lòng bàn tay mở rồi nắm.
Làm thế nào mới quay ngược thời gian được? Quay trở lại mười phút trước, chỉ cần không vào phòng này thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Phần mô tả kỹ năng có nói đó là kỹ năng bị động. Chẳng lẽ cậu phải chết thì mới kích hoạt được? “Chỉ một lần” nghĩa là sao, kỹ năng này chỉ có thể được kích hoạt một lần à?
Nếu thế thì không phải là hết cách rồi sao. Trừ cái đó ra thì làm gì còn cách nào khác.
Đầu Đỗ Nhất Tân loạn xì ngầu, nhưng giác quan vẫn rất nhạy. Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng cửa nhà vận động mở ra, chợt nhìn sang.
Người đi vào trùm mũ rộng, nhìn không rõ mặt, quần áo gần như ướt hết. Cây gậy bóng chày kim loại ướt sũng, như bị ngâm trong nước, rửa sạch vết máu còn sót lại trên đó.
Là tên giết người biến thái kia.
“Ha, ở đây cũng có người.” Tên thanh niên cởi mũ trùm đầu.
Đó là một khuôn mặt rất ưa nhìn, sống mũi cao thẳng, mặt mày cân đối, môi mỏng, một tai đeo khuyên bạc. Nhưng cặp mắt xếch và kiểu cạo đầu đinh tù nhân kia lại khiến hắn trông có vẻ hung ác.
Trước khi chết, Đỗ Nhất Tân cũng đã thấy gương mặt này, nhưng lúc đó cậu còn đang bận giãy chết, vốn không để ý đối phương trông như thế nào. Bây giờ xem ra, so với hành vi khiếp đảm kia thì khuôn mặt này còn quá non nớt, nhìn qua cũng chỉ tầm tuổi mình, vậy mà đã là một tên đao phủ máu lạnh rồi.
Nhưng mà, nếu là người này thì chắc chắn có thể xử lý giáo viên tuần tra ở trong kia. Nếu lợi dụng được hắn thì có khi sẽ cứu được Ngải Nhạc.
Nhưng dưới cơ hội to lớn này cũng tiềm ẩn mối nguy to lớn. Chỉ cần hơi không cẩn thận thôi thì rất có thể sẽ lại đi đời nhà ma.
Đỗ Nhất Tân hít một hơi thật sâu.
Tỉnh táo, tỉnh táo nào. Phải nghĩ thật kỹ về đặc điểm của người này. Đến cùng thì hắn muốn làm gì.
Tên là Ứng Thịnh. Cũng được viết tên trên bảng đen thì có nghĩa là hắn cũng giống họ, đều là người ngoài bị cuốn vào. Nhưng sức chiến đấu của người này mạnh khác thường, cũng dễ thích nghi với nơi này, chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên đi vào. Hoặc ít nhất hắn cũng đã từng vào những nơi tương tự.
Theo như Diệp Văn phổ cập khoa học lúc trước, nếu đây là tiểu thuyết kinh dị, thì những nơi như ngôi trường này chắc chắn không chỉ có ở một. Nếu ví là game, thì chỗ này là phó bản, giáo viên tuần tra là NPC, mà họ là người chơi.
Vì vậy, khác ở chỗ họ chỉ là lính mới, trong khi Ứng Thịnh đã là dân kỳ cựu rồi.
Tuy nhiên, mục đích của đối phương dường như không phải là để thoát ra. Lần trước gặp nhau, đối phương vừa xác nhận số người xong thì đã muốn giết người. Chẳng lẽ giết người chơi khác sẽ được nhận thưởng?
“…”
Đợi một chút.
Đỗ Nhất Tân đột nhiên nhớ tới, dù là lần trước hay lần này, sau khi giết giáo viên tuần tra, đối phương đều nói một câu: Không phải tên này.
Điều này nghĩa là gì? Hắn đang tìm người, mà người hắn muốn giết đang ẩn núp giữa người chơi và NPC?
Vì vậy, có một khả năng. Bởi vì hắn không đoán được người mình phải giết là ai nên đành giết phắt luôn tất cả những người hắn thấy.
Nhưng đây là chuyện gì quan trọng lắm à? Báo thù?
Đỗ Nhất Tân cảm giác mình đang đến gần sự thật hơn, nhưng mãi vẫn không hiểu người này hành động vậy để làm gì.
Quần áo ướt sũng. Nghĩ đến thời tiết bên ngoài, rất có thể là hắn mắc mưa. Tô Hân bị giết có liên quan gì đến tên này không?
“Này, ngẩn người cái gì thế!” Tên thanh niên cau mày không vui, đi vào. Cửa nhà vận động khép lại, kèm theo một tiếng “rầm”.
Không có thời gian để nghĩ nhiều.
Tóm lại, bây giờ có hai mục tiêu. Một là giải quyết giáo viên tuần tra và giải cứu Ngải Nhạc; hai là không để bị đối phương giết.
Đỗ Nhất Tân hoàn hồn: “Ngại quá, bạn của tôi bị giáo viên tuần tra bắt, tôi đang nghĩ cách cứu nó.”
Tên thanh niên nhìn thoáng qua cửa phòng trực: “Nhìn mày cũng không vội lắm nhỉ, vẫn rảnh ngẩn người mà.”
“Bởi vì tôi đánh không lại con quái vật kia. Nhưng mà anh đến rồi, có lẽ chúng ta có thể hợp tác để nghĩ cách.”
“Hả? Đầu mày có bị bệnh gì không đấy.”
“Chìa khóa để ra ngoài ở ngay đây.” Đỗ Nhất Tân chỉ về phía cửa rồi lại nhìn thanh niên, “Mục tiêu của chúng ta hẳn là giống nhau.”
Lúc này, tên thanh niên cười: “Được rồi, không phải là tao không giúp được mày. Trả lời tao trước đã, ngoài bọn mày ra có còn ai trong trường không?"
Lại nữa, lại là chuyện này.
Đỗ Nhất Tân gật đầu.
“Ở đâu?”
“Một đứa bé, sợ nên trốn rồi. Tìm thấy chìa khóa xong thì quay về đón nó.”
“Trốn à…” Tên thanh niên kéo dài giọng đầy ẩn ý.
“Sao vậy?” Đỗ Nhất Tân nghi hoặc.
“Nói trước một câu, tao ghét nhất mấy đứa nói dối. Nếu tao phát hiện ra mày lừa tao…”
“Tôi lừa anh làm gì.” Đỗ Nhất Tân nói dối mặt không đỏ. Có lừa hay không thì cũng chết, không bằng bây giờ kéo dài thêm tí thời gian, “Nhưng mà anh quan tâm đến đứa bé kia vậy làm gì, đừng nói là có kiểu hứng thú đó đấy.”
Thanh niên thẹn quá thành giận: “Cút!”
Tóm lại, hai người đồng ý rằng Đỗ Nhất Tân tìm được chìa khóa xong thì sẽ cùng nhau đi tìm đứa bé. Tên thanh niên bước tới kéo cửa mấy lần, nhưng không mở được.
“Chờ một chút, chìa khóa…” Đỗ Nhất Tân lục lọi chùm chìa khóa trong tay. Tên thanh niên cau mày, mất kiên nhẫn kêu cậu đứng tránh xa một chút, rồi ném một thứ đồ nhỏ vào cửa.
Vài giây sau, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, cánh cửa nổ tung theo. Mạt sắt bắn tung tóe khắp nơi, khói thuốc súng bay đầy trong không khí. Khi khói tan, cậu phát hiện một cái hố lớn bán kính một mét đã bị nổ tung trước mặt, ngay cả sàn nhà dưới chân cũng không thoát được, nát tanh bành.
Đỗ Nhất Tân há hốc, phản ứng kịp: “Ê, bạn tôi vẫn còn đang ở trong đó!”
“Láo nháo cái gì? Đã một lúc lâu vậy rồi mà mày nghĩ là nó vẫn đang còn sống à?” Tên thanh niên khinh thường, bước vào.
Đỗ Nhất Tân im bặt.
Vừa rồi, con dao lớn bổ thẳng tới. Sau khi cửa đóng lại, dao lại còn xuyên qua cửa. Có lẽ Ngải Nhạc lành ít dữ nhiều, chuyện này Đỗ Nhất Tân cũng hiểu rõ trong lòng. Nhưng cậu không ngồi chờ chết được, dù chỉ còn một tia hy vọng thì cậu vẫn sẽ cố.
Cậu đi theo vào. Cảnh tượng trong phòng vẫn không thay đổi, chiếc ghế bị cậu nắm lấy vẫn nằm nghiêng một bên.
Nhưng lạ là phòng trống trơn. Chưa nói đến Ngải Nhạc, ngay cả giáo viên tuần tra cũng biến mất.
Cậu chưa hề đi khỏi cửa, từ khi bị đẩy ra khỏi phong đến lúc cánh cửa bị đánh bom cùng lắm cũng mới mấy phút. Hai người này có thể đi đâu trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Bây giờ, kể cả có nói với Đỗ Nhất Tân rằng giáo viên tuần tra biết dịch chuyển tức thời thì cậu cũng sẽ không ngạc nhiên. Cậu thậm chí còn lo lắng cho Ngải Nhạc hơn, không biết bây giờ nó có an toàn không.
Tên thanh niên liếc nhìn quanh phòng: “Này này, làm gì có ai?”
Đầu của Diệp Văn vẫn đặt nguyên trên bàn gỗ, miệng há to, bên trong có ánh sáng bạc yếu ớt le lói. Đỗ Nhất Tân bước tới, chậm rãi luồn tay vào miệng. Đầu ngón tay chạm vào một thứ cứng rắn hơi lạnh, nắm lấy nó, tản ra trong lòng bàn tay, cậu lại phát hiện đó là một cái chìa khóa.
Đây có phải là… Chìa khóa mở cửa?
Dù có được thứ mình muốn nhưng Đỗ Nhất Tân vẫn không vui nổi. Nhiều người chết vậy rồi, cuối cùng chỉ còn lại tên sát nhân này và chính mình, tiếp đó cứ vậy mà chạy trốn?
Thế này làm sao được.
Edit: KT
_______________
Chẳng lẽ…
Đỗ Nhất Tân đột ngột nhìn ra sau.
Giáo viên tuần tra đang đứng ở cửa. Nó mặc bộ quần áo thể thao bẩn thỉu, đôi tay gầy guộc như chân gà đang cầm con dao cắt dưa hấu, mà cái đầu vốn bị nổ tan tành đã trở lại như cũ một cách thần kỳ. Đôi mắt đáng sợ kia đang nhìn chằm chằm vào con mồi trong phòng.
Lúc này, đài phát thanh cuối cùng cũng ngừng thông báo.
Không có lối thoát.
Phòng không có cửa sổ, lối ra duy nhất lại bị chặn. Làm gì còn cách nào khác ngoài chịu chết.
Không, không đúng.
Đỗ Nhất Tân buộc mình phải lắc đầu, bình tĩnh lại. Ít nhất thì cậu biết rằng giáo viên tuần tra có thể bị giết, mà mỗi khi phát thanh vang lên thì sẽ được thay mới trong phòng.
Hơn nữa, tên này có lẽ không có trí thông minh. Họ có hai người, không chừng có thể thử chơi liều!
Lúc ấy, Ứng Thịnh giết giáo viên tuần tra bằng cách tấn công từ sau đầu rồi cho nó ăn một thứ gì đó, gây nổ mạnh. Có lẽ họ không gây ra được thương tổn lớn như vậy, nhưng tạm thời ngăn giáo viên cử động thì chắc là được.
Cách này không được phép xảy ra sai sót, phải dùng một người làm mồi nhử, một người nhân cơ hội để tấn công.
Cậu liếc nhìn Ngải Nhạc đang run rẩy bên cạnh: “Cậu có tin anh không?”
“Có, có chứ! Đương nhiên là em tin đàn anh rồi.”
“Được, cậu đi làm mồi nhử.”
“Ấy?” Mặt Ngải Nhạc tái nhợt, nói năng cũng không trôi chảy, “Em, em à?
Thành thật mà nói, tay chân Ngải Nhạc nhỏ như vậy, Đỗ Nhất Tân cũng không ôm hy vọng đối phương có thể đập gục giáo viên tuần tra, nên vẫn quyết định tự mình ra tay. Nhưng cậu không có thời gian để giải thích quá nhiều, giáo viên tuần tra đã đi vào rồi. Bàn tay to lớn vươn ra khiến Đỗ Nhất Tân nhớ lại cảm giác sợ hãi lúc bị bóp cổ.
Ngải Nhạc thấy đàn anh không có ý gì hay hơn thật, hơi nản lòng, cắn môi nói nhỏ: “Em hiểu rồi, đàn anh.”
Đỗ Nhất Tân cầm lấy chiếc ghế gỗ sau lưng, nhìn chằm chằm giáo viên tuần tra rồi lặng lẽ đi vòng ra sau, chuẩn bị tìm kẽ hở. Nhưng không hiểu vì sao, giáo viên tuần tra cứ nhìn chằm chằm Đỗ Nhất Tân —— rồi bổ thẳng dao tới!
Ơ?
Đỗ Nhất Tân thoát chết trong gang tấc, sống lưng lạnh ngắt, áo đã rách. Chỉ cần cậu phản xạ chậm một giây thôi là cột sống đã gãy tại chỗ rồi.
Lúc này cậu đã xoay người về phía cửa, nhưng giáo viên tuần tra vẫn không có hứng thú với Ngải Nhạc ở bên trong, cứ cố chấp đuổi theo.
Tại sao? Có phải do cậu khá đẹp trai không?
Giáo viên tuần tra lại giơ cánh tay lên. Cánh tay nó cực dài nên phạm vi bao phủ rộng, nếu cứ vậy mà chạy ra cửa, chắc chắn sẽ bị chém trúng.
“Đàn anh, cẩn thận!” Ngải Nhạc vọt lại. Nó đụng mạnh, hất thẳng Đỗ Nhất Tân ra ngoài.
Đợi đã, lần này cả hai đều sẽ thành xiên que mất!
Đỗ Nhất Tân ngã ngồi xuống sàn, giơ tay Nhĩ Khang. Nhưng Ngải Nhạc không đi ra theo mà đóng cửa lại.
“Tạm biệt, đàn anh.”
Đây là câu cuối cùng cậu nghe thấy. Sau đó, lưỡi dao đẫm máu đâm xuyên cửa, dừng lại một tí rồi từ từ rút lại.
Đỗ Nhất Tân sững người tại chỗ.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Kế hoạch ban đầu của cậu là nhân cơ hội giáo viên tuần tra đi bắt Ngải Nhạc thì cậu sẽ đánh lén từ phía sau, rồi chạy trốn cùng Ngải Nhạc. Ai mà ngờ đối phương cứ nhằm vào cậu để tấn công, kết quả là vì bảo vệ cậu mà Ngải Nhạc đã xả thân, anh dũng hy sinh.
Không đúng lắm…
Rõ là vẫn còn cách tốt hơn! Nếu giáo viên tuần tra không nhắm vào nó, cùng lắm thì cậu làm mồi nhử, thế này thì cả hai cùng trốn thoát được. Sao Ngải Nhạc lại, Ngải Nhạc lại muốn…
Quay ngược thời gian.
Đột nhiên, từ này hiện lên trong đầu Đỗ Nhất Tân. Cậu nhìn hai tay mình, lòng bàn tay mở rồi nắm.
Làm thế nào mới quay ngược thời gian được? Quay trở lại mười phút trước, chỉ cần không vào phòng này thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Phần mô tả kỹ năng có nói đó là kỹ năng bị động. Chẳng lẽ cậu phải chết thì mới kích hoạt được? “Chỉ một lần” nghĩa là sao, kỹ năng này chỉ có thể được kích hoạt một lần à?
Nếu thế thì không phải là hết cách rồi sao. Trừ cái đó ra thì làm gì còn cách nào khác.
Đầu Đỗ Nhất Tân loạn xì ngầu, nhưng giác quan vẫn rất nhạy. Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng cửa nhà vận động mở ra, chợt nhìn sang.
Người đi vào trùm mũ rộng, nhìn không rõ mặt, quần áo gần như ướt hết. Cây gậy bóng chày kim loại ướt sũng, như bị ngâm trong nước, rửa sạch vết máu còn sót lại trên đó.
Là tên giết người biến thái kia.
“Ha, ở đây cũng có người.” Tên thanh niên cởi mũ trùm đầu.
Đó là một khuôn mặt rất ưa nhìn, sống mũi cao thẳng, mặt mày cân đối, môi mỏng, một tai đeo khuyên bạc. Nhưng cặp mắt xếch và kiểu cạo đầu đinh tù nhân kia lại khiến hắn trông có vẻ hung ác.
Trước khi chết, Đỗ Nhất Tân cũng đã thấy gương mặt này, nhưng lúc đó cậu còn đang bận giãy chết, vốn không để ý đối phương trông như thế nào. Bây giờ xem ra, so với hành vi khiếp đảm kia thì khuôn mặt này còn quá non nớt, nhìn qua cũng chỉ tầm tuổi mình, vậy mà đã là một tên đao phủ máu lạnh rồi.
Nhưng mà, nếu là người này thì chắc chắn có thể xử lý giáo viên tuần tra ở trong kia. Nếu lợi dụng được hắn thì có khi sẽ cứu được Ngải Nhạc.
Nhưng dưới cơ hội to lớn này cũng tiềm ẩn mối nguy to lớn. Chỉ cần hơi không cẩn thận thôi thì rất có thể sẽ lại đi đời nhà ma.
Đỗ Nhất Tân hít một hơi thật sâu.
Tỉnh táo, tỉnh táo nào. Phải nghĩ thật kỹ về đặc điểm của người này. Đến cùng thì hắn muốn làm gì.
Tên là Ứng Thịnh. Cũng được viết tên trên bảng đen thì có nghĩa là hắn cũng giống họ, đều là người ngoài bị cuốn vào. Nhưng sức chiến đấu của người này mạnh khác thường, cũng dễ thích nghi với nơi này, chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên đi vào. Hoặc ít nhất hắn cũng đã từng vào những nơi tương tự.
Theo như Diệp Văn phổ cập khoa học lúc trước, nếu đây là tiểu thuyết kinh dị, thì những nơi như ngôi trường này chắc chắn không chỉ có ở một. Nếu ví là game, thì chỗ này là phó bản, giáo viên tuần tra là NPC, mà họ là người chơi.
Vì vậy, khác ở chỗ họ chỉ là lính mới, trong khi Ứng Thịnh đã là dân kỳ cựu rồi.
Tuy nhiên, mục đích của đối phương dường như không phải là để thoát ra. Lần trước gặp nhau, đối phương vừa xác nhận số người xong thì đã muốn giết người. Chẳng lẽ giết người chơi khác sẽ được nhận thưởng?
“…”
Đợi một chút.
Đỗ Nhất Tân đột nhiên nhớ tới, dù là lần trước hay lần này, sau khi giết giáo viên tuần tra, đối phương đều nói một câu: Không phải tên này.
Điều này nghĩa là gì? Hắn đang tìm người, mà người hắn muốn giết đang ẩn núp giữa người chơi và NPC?
Vì vậy, có một khả năng. Bởi vì hắn không đoán được người mình phải giết là ai nên đành giết phắt luôn tất cả những người hắn thấy.
Nhưng đây là chuyện gì quan trọng lắm à? Báo thù?
Đỗ Nhất Tân cảm giác mình đang đến gần sự thật hơn, nhưng mãi vẫn không hiểu người này hành động vậy để làm gì.
Quần áo ướt sũng. Nghĩ đến thời tiết bên ngoài, rất có thể là hắn mắc mưa. Tô Hân bị giết có liên quan gì đến tên này không?
“Này, ngẩn người cái gì thế!” Tên thanh niên cau mày không vui, đi vào. Cửa nhà vận động khép lại, kèm theo một tiếng “rầm”.
Không có thời gian để nghĩ nhiều.
Tóm lại, bây giờ có hai mục tiêu. Một là giải quyết giáo viên tuần tra và giải cứu Ngải Nhạc; hai là không để bị đối phương giết.
Đỗ Nhất Tân hoàn hồn: “Ngại quá, bạn của tôi bị giáo viên tuần tra bắt, tôi đang nghĩ cách cứu nó.”
Tên thanh niên nhìn thoáng qua cửa phòng trực: “Nhìn mày cũng không vội lắm nhỉ, vẫn rảnh ngẩn người mà.”
“Bởi vì tôi đánh không lại con quái vật kia. Nhưng mà anh đến rồi, có lẽ chúng ta có thể hợp tác để nghĩ cách.”
“Hả? Đầu mày có bị bệnh gì không đấy.”
“Chìa khóa để ra ngoài ở ngay đây.” Đỗ Nhất Tân chỉ về phía cửa rồi lại nhìn thanh niên, “Mục tiêu của chúng ta hẳn là giống nhau.”
Lúc này, tên thanh niên cười: “Được rồi, không phải là tao không giúp được mày. Trả lời tao trước đã, ngoài bọn mày ra có còn ai trong trường không?"
Lại nữa, lại là chuyện này.
Đỗ Nhất Tân gật đầu.
“Ở đâu?”
“Một đứa bé, sợ nên trốn rồi. Tìm thấy chìa khóa xong thì quay về đón nó.”
“Trốn à…” Tên thanh niên kéo dài giọng đầy ẩn ý.
“Sao vậy?” Đỗ Nhất Tân nghi hoặc.
“Nói trước một câu, tao ghét nhất mấy đứa nói dối. Nếu tao phát hiện ra mày lừa tao…”
“Tôi lừa anh làm gì.” Đỗ Nhất Tân nói dối mặt không đỏ. Có lừa hay không thì cũng chết, không bằng bây giờ kéo dài thêm tí thời gian, “Nhưng mà anh quan tâm đến đứa bé kia vậy làm gì, đừng nói là có kiểu hứng thú đó đấy.”
Thanh niên thẹn quá thành giận: “Cút!”
Tóm lại, hai người đồng ý rằng Đỗ Nhất Tân tìm được chìa khóa xong thì sẽ cùng nhau đi tìm đứa bé. Tên thanh niên bước tới kéo cửa mấy lần, nhưng không mở được.
“Chờ một chút, chìa khóa…” Đỗ Nhất Tân lục lọi chùm chìa khóa trong tay. Tên thanh niên cau mày, mất kiên nhẫn kêu cậu đứng tránh xa một chút, rồi ném một thứ đồ nhỏ vào cửa.
Vài giây sau, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, cánh cửa nổ tung theo. Mạt sắt bắn tung tóe khắp nơi, khói thuốc súng bay đầy trong không khí. Khi khói tan, cậu phát hiện một cái hố lớn bán kính một mét đã bị nổ tung trước mặt, ngay cả sàn nhà dưới chân cũng không thoát được, nát tanh bành.
Đỗ Nhất Tân há hốc, phản ứng kịp: “Ê, bạn tôi vẫn còn đang ở trong đó!”
“Láo nháo cái gì? Đã một lúc lâu vậy rồi mà mày nghĩ là nó vẫn đang còn sống à?” Tên thanh niên khinh thường, bước vào.
Đỗ Nhất Tân im bặt.
Vừa rồi, con dao lớn bổ thẳng tới. Sau khi cửa đóng lại, dao lại còn xuyên qua cửa. Có lẽ Ngải Nhạc lành ít dữ nhiều, chuyện này Đỗ Nhất Tân cũng hiểu rõ trong lòng. Nhưng cậu không ngồi chờ chết được, dù chỉ còn một tia hy vọng thì cậu vẫn sẽ cố.
Cậu đi theo vào. Cảnh tượng trong phòng vẫn không thay đổi, chiếc ghế bị cậu nắm lấy vẫn nằm nghiêng một bên.
Nhưng lạ là phòng trống trơn. Chưa nói đến Ngải Nhạc, ngay cả giáo viên tuần tra cũng biến mất.
Cậu chưa hề đi khỏi cửa, từ khi bị đẩy ra khỏi phong đến lúc cánh cửa bị đánh bom cùng lắm cũng mới mấy phút. Hai người này có thể đi đâu trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Bây giờ, kể cả có nói với Đỗ Nhất Tân rằng giáo viên tuần tra biết dịch chuyển tức thời thì cậu cũng sẽ không ngạc nhiên. Cậu thậm chí còn lo lắng cho Ngải Nhạc hơn, không biết bây giờ nó có an toàn không.
Tên thanh niên liếc nhìn quanh phòng: “Này này, làm gì có ai?”
Đầu của Diệp Văn vẫn đặt nguyên trên bàn gỗ, miệng há to, bên trong có ánh sáng bạc yếu ớt le lói. Đỗ Nhất Tân bước tới, chậm rãi luồn tay vào miệng. Đầu ngón tay chạm vào một thứ cứng rắn hơi lạnh, nắm lấy nó, tản ra trong lòng bàn tay, cậu lại phát hiện đó là một cái chìa khóa.
Đây có phải là… Chìa khóa mở cửa?
Dù có được thứ mình muốn nhưng Đỗ Nhất Tân vẫn không vui nổi. Nhiều người chết vậy rồi, cuối cùng chỉ còn lại tên sát nhân này và chính mình, tiếp đó cứ vậy mà chạy trốn?
Thế này làm sao được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất