Tôi Thu Thập 2 Tỷ Vật Tư Âm Thầm Sống Sót
Chương 23
Cô đặt điện thoại xuống rồi ngủ một giấc.
Đúng chín giờ rưỡi, anh giao hàng đúng giờ bấm chuông cửa, Thẩm Tầm mở cửa nhận đồ ăn, đều là từng hộp lớn, mỗi suất ăn là đủ cho mười người.
Sau khi tất cả đồ ăn được giao đến, Thẩm Tầm lấy một phần đồ ăn sáng, những phần còn lại đều cất vào không gian.
Cháo hải sản, cải thìa xào, còn có chim bồ câu hầm, thêm một quả trứng ốp la, cô ăn rất mãn nguyện.
Ăn no, Thẩm Tầm đi thang máy lên tầng hai, trong tay nắm chặt một chùm chìa khóa, đứng trước một cánh cửa, cô do dự nửa ngày rồi mở cửa phòng.
Căn phòng này đã mười ngày không được dọn dẹp, trên tủ đầu giường có chút bụi, Thẩm Tầm thường rất ít khi vào căn phòng này vì cô sợ sẽ nhìn vật mà nhớ người.
Trên tủ là ảnh chụp một gia đình ba người, cô bé trong ảnh nở nụ cười ngây thơ, hai lúm đồng tiền tròn tròn, bố cô bé một tay bế cô còn một tay ôm vợ mình.
Phía sau còn có rất nhiều tấm ảnh của Thẩm Tầm từ một tuổi đến mười ba tuổi, cho đến khi họ rời đi, không còn ai chụp ảnh cho cô nữa.
Mở tủ ra, cô không nhịn được nữa, nước mắt chực trào ra, trong tủ đựng bằng khen cô đạt được khi tham gia cuộc thi đọc thơ ở trường mẫu giáo.
Sau khi vào tiểu học, cô đạt giải ba cuộc thi chạy marathon.
Giải khuyến khích cuộc thi vẽ tranh khi học lớp bảy, lúc đó cái tôi nhỏ bé của cô mới bắt đầu được khai sáng, cái gì cũng muốn hạng nhất nên căn bản không để những phần thưởng này vào mắt.
Nhưng không ngờ bố mẹ lại thu thập từng chút một những kỷ niệm thời thơ ấu của cô, Thẩm Tầm ngồi xổm trên sàn, dựa lưng vào mép giường nhẹ nhàng vuốt ve hai bóng người trong bức ảnh.
Bức ảnh chụp được chụp ở bãi biển, trong ảnh mẹ cô mặc một chiếc váy hai dây màu be, đội một chiếc mũ che nắng, bố cô mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, cả gia đình ba người đều nở nụ cười hạnh phúc trên môi.
Thẩm Tầm vừa xem vừa lau nước mắt, trên mặt mỉm cười. Cô cất bức ảnh chụp chung và album ảnh vào không gian, hôm nay phải đi rồi, cô không có ý định bán căn biệt thự này.
Nơi đây chứa đựng hồi ức của cô về bố và mẹ, cũng như những kỷ niệm của cô từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, nếu như, cô nghĩ nếu như sau này ngày tận thế kết thúc, cô vẫn muốn quay lại đây.
Kể cả khi nơi đây chỉ còn là một đống đổ nát.
Sau khi cất hết các thiết bị điện có thể dùng được vào không gian, Thẩm Tầm mở máy làm đá đang hoạt động, cất đá viên và máy làm đá vào không gian.
Ba ngày gần đây đã làm được khá nhiều đá viên, đây là để phòng khi trời quá nóng thì có thể lấy ra dùng.
Nhìn thời gian, cô đến gara cất hết mấy chiếc xe vào không gian, đây đều là những phương tiện chạy trốn có thể dùng được trong ngày tận thế.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Thẩm Tầm đứng trước cửa biệt thự, vẫy tay chào tạm biệt về phía phòng ở tầng hai rồi quay người kiên định bước về phía trước.
Cô xe tải nhỏ đến quán cơm gia đình, lần này đổi một nhân viên khác đến giúp Thẩm Tầm, sau khi chuyển đồ xong, cô lấy ra một trăm tệ tiền công đưa cho anh ta.
"Anh chàng hôm trước đâu rồi, sao hôm nay không thấy nhỉ", Thẩm Tầm nhớ lại hôm qua, anh chàng đó mắt sáng rực khi đưa tay vuốt ve thân xe.
"Ồ, anh ấy à, nhà anh ấy có chuyện, về nhà rồi", nhân viên nhét một trăm tệ vào túi quần.
Đúng chín giờ rưỡi, anh giao hàng đúng giờ bấm chuông cửa, Thẩm Tầm mở cửa nhận đồ ăn, đều là từng hộp lớn, mỗi suất ăn là đủ cho mười người.
Sau khi tất cả đồ ăn được giao đến, Thẩm Tầm lấy một phần đồ ăn sáng, những phần còn lại đều cất vào không gian.
Cháo hải sản, cải thìa xào, còn có chim bồ câu hầm, thêm một quả trứng ốp la, cô ăn rất mãn nguyện.
Ăn no, Thẩm Tầm đi thang máy lên tầng hai, trong tay nắm chặt một chùm chìa khóa, đứng trước một cánh cửa, cô do dự nửa ngày rồi mở cửa phòng.
Căn phòng này đã mười ngày không được dọn dẹp, trên tủ đầu giường có chút bụi, Thẩm Tầm thường rất ít khi vào căn phòng này vì cô sợ sẽ nhìn vật mà nhớ người.
Trên tủ là ảnh chụp một gia đình ba người, cô bé trong ảnh nở nụ cười ngây thơ, hai lúm đồng tiền tròn tròn, bố cô bé một tay bế cô còn một tay ôm vợ mình.
Phía sau còn có rất nhiều tấm ảnh của Thẩm Tầm từ một tuổi đến mười ba tuổi, cho đến khi họ rời đi, không còn ai chụp ảnh cho cô nữa.
Mở tủ ra, cô không nhịn được nữa, nước mắt chực trào ra, trong tủ đựng bằng khen cô đạt được khi tham gia cuộc thi đọc thơ ở trường mẫu giáo.
Sau khi vào tiểu học, cô đạt giải ba cuộc thi chạy marathon.
Giải khuyến khích cuộc thi vẽ tranh khi học lớp bảy, lúc đó cái tôi nhỏ bé của cô mới bắt đầu được khai sáng, cái gì cũng muốn hạng nhất nên căn bản không để những phần thưởng này vào mắt.
Nhưng không ngờ bố mẹ lại thu thập từng chút một những kỷ niệm thời thơ ấu của cô, Thẩm Tầm ngồi xổm trên sàn, dựa lưng vào mép giường nhẹ nhàng vuốt ve hai bóng người trong bức ảnh.
Bức ảnh chụp được chụp ở bãi biển, trong ảnh mẹ cô mặc một chiếc váy hai dây màu be, đội một chiếc mũ che nắng, bố cô mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, cả gia đình ba người đều nở nụ cười hạnh phúc trên môi.
Thẩm Tầm vừa xem vừa lau nước mắt, trên mặt mỉm cười. Cô cất bức ảnh chụp chung và album ảnh vào không gian, hôm nay phải đi rồi, cô không có ý định bán căn biệt thự này.
Nơi đây chứa đựng hồi ức của cô về bố và mẹ, cũng như những kỷ niệm của cô từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, nếu như, cô nghĩ nếu như sau này ngày tận thế kết thúc, cô vẫn muốn quay lại đây.
Kể cả khi nơi đây chỉ còn là một đống đổ nát.
Sau khi cất hết các thiết bị điện có thể dùng được vào không gian, Thẩm Tầm mở máy làm đá đang hoạt động, cất đá viên và máy làm đá vào không gian.
Ba ngày gần đây đã làm được khá nhiều đá viên, đây là để phòng khi trời quá nóng thì có thể lấy ra dùng.
Nhìn thời gian, cô đến gara cất hết mấy chiếc xe vào không gian, đây đều là những phương tiện chạy trốn có thể dùng được trong ngày tận thế.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Thẩm Tầm đứng trước cửa biệt thự, vẫy tay chào tạm biệt về phía phòng ở tầng hai rồi quay người kiên định bước về phía trước.
Cô xe tải nhỏ đến quán cơm gia đình, lần này đổi một nhân viên khác đến giúp Thẩm Tầm, sau khi chuyển đồ xong, cô lấy ra một trăm tệ tiền công đưa cho anh ta.
"Anh chàng hôm trước đâu rồi, sao hôm nay không thấy nhỉ", Thẩm Tầm nhớ lại hôm qua, anh chàng đó mắt sáng rực khi đưa tay vuốt ve thân xe.
"Ồ, anh ấy à, nhà anh ấy có chuyện, về nhà rồi", nhân viên nhét một trăm tệ vào túi quần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất