Tôi Trở Thành Ảnh Đế Nhờ Thuần Hoá Đám Công Điên
Chương 12: Tập 12: Ta là thiên nga, không phải cá
"Dạ Quang sao cậu lại làm thế?" Nhã Văn nhìn cậu với ánh mắt không tin được. Dạ Quang cười mỉm, cậu vừa lúc cao hơn Nhã Văn một chút, tay với với liền có thể xoa đầu Nhã Văn rồi.
"Cậu chỉ cho phép bản thân làm anh hùng, lại không cho phép tôi làm anh hùng sao?"
Nhã Văn lập tức bị Dạ Quang làm cho cảm động hơn nữa bị khí chất của Dạ Quang làm cho mê mẩn.
Huhu, mỗi lần nhiều đều khiến bản thân cảm thán, Dạ Quang thực sự rất đẹp.
Hà Khắc thì không dễ nói chuyện như vậy, hắn nhíu nhíu mày:
"Tôi nhớ cậu chưa từng trình diễn nhảy, nếu không tôi mở cho cậu một điệu nhạc, cậu thử biểu diễn cho tôi xem."
Dạ Quang gật đầu ra vẻ đồng ý.
"Cậu cần thời gian chuẩn bị sao?"
"Ngài sẽ cho phép sao?"
"Đúng vậy tôi sẽ không cho phép, việc cảm âm là thiên phú trời sinh mà có, chỉ có kiểm tra lần đầu mới là kết quả chính xác nhất."
Nói rồi cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp bật nhạc. Âm thanh du dương của chiếc đàn piano, sự hòa âm của violin, thay vì nói nó là bản dance sôi động thông thường thì nó như một lời thì thầm, một bản nhạc giao hưởng cổ điển.
Dạ Quang nhắm mắt lại, trước tầm mắt kinh ngạc của mọi người, dường như đôi mắt trở nên mờ mịt, nhón chân từ từ nhón lên.
Bước ra một bước cẩn thận rụt rè, một bước xoay người rồi cúi người xuống.
Ánh mắt đảo qua nhìn quanh, hơi thở nhẹ nhàng uyển chuyển, như một con thiên nga lướt trên ngọn sóng.
Đôi cánh của thiên nga yếu ớt và dễ gãy làm sao chiến thắng sóng ngầm dữ dội đang trực hờ nuốt chửng nó.
Âm thanh nặng nề lại dồn dập, thiên nga từng nhịp xoay chuyển, lượn vòng một cách dứt khoát trong không trung, rồi ở trên không trung dừng một nhịp, ánh mắt nhìn vào hư vô, nhìn vào sóng ngầm.
Ngươi đang gọi ta sao?
Ngươi đang muốn cắn nuốt ta ư?
Ta là thiên nga, lại không phải là cá
Không thuộc về sóng ngầm cùng biển khơi.
Ta bay đi trước khi sóng tới.
Ta trêu chọc ngươi, ngươi tức giận sao?
Thiên nga từ trên cao xoay một cái nhẹ nhàng đáp mũi chân xuống sàn.
Âm thanh ngừng hẳn, Dạ Quang bình thản nhìn mọi người, từng iếng vỗ tay vang lên, vỗ tay vang nhất là Triệu Hồng cũng Nhã Văn. Hà Khắc cũng hài lòng cười:
"Em đem đến cho tôi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Em như mang linh hồn vào trong điệu nhảy, làm sao em làm được như thế?"
Dạ Quang lắc đầu, chính cậu cũng không biết chỉ là trong một khoảng khắc bất chợt, cậu cảm thấy sóng ngầm không phải là minh họa cảnh sóng ngầm, cũng không phải chỉ mối nguy hiểm tiềm tàng.
Mà đơn giản lại lạ lùng khi hình ảnh con thiên nga nhảy múa xuất hiện trước mặt cậu.
Lông trắng chạm lấy bọt sóng trắng
khi sóng nhẹ động lại từ từ nhảy ra
Như thể vờn với sóng ngầm
Lại chạy đi trước khi sóng nổi.
Nhưng vẫn chưa đủ, sóng ngầm vẫn chưa đủ dữ dội, Thiên nga vẫn còn lời muốn nói.
Dạ Quang trong đầu hình ảnh kia lại từ mờ đi.
"Tuy nó có linh hồn, nhưng còn thiếu chút gì, Dạ Quang, em có cảm thấy thế không?" Dạ Quang gật đầu, bộ dáng mê man không hiểu sao lại đáng êu đến lạ, khiến Hà Khắc dù vô cùng nghiêm khắc cũng sinh ra trìu mến.
Hắn thích những học sinh như vậy có tài lại đáng yêu. Nói rồi còn thuận tiện liếc nhìn đám lớp F còn lại nghĩ thầm: một bầy gà, may ra còn có vài chỉ hạc (ý chỉ Nhã Văn cùng to con)
Hà Khắc dù không nói một lời nhưng hắn nhìn đến lại khiến tất cả bọn họ cúi mặt. Hà Khắc cũng không thèm nhìn nữa, tập trung dạy dỗ Dạ Quang:
"Sóng ngầm là yên tĩnh trên mặt nước, nhưng trong nội tâm lại tràn đầy chằng chịt, có thể là khổ sở, có thể là thống khổ."
"Thiên nga có thể giúp thể hiện sóng ngầm trên mặt nước, sự bất đắc dĩ, khó chịu, giận dữ bất lực khi không chộp lấy được thiên nga. Thiên nga cũng không phải quá tự do đùa giỡn với sóng ngầm,... đây là một câu truyện mà cả thiên nga lẫn sóng ngầm đều phải được thể hiện rõ.Mối liên kết giữa bọn nó là gì? "
Hà Khắc chậm rãi hướng dẫn, ai dè Dạ Quang đột nhiên ngẩng đầu:
"Bọn nó là một, cả sóng ngầm và thiên nga, đều là một thứ."
Hà Khắc "???"
...
Hậu trường:
Hà Khắc: tôi dạy em thể hiện cảm xúc nhân vật, em nói với tôi em chơi đa nhân cách?
Công: Không hổ là thụ của ta~
Dạ Quang: liếc mắt xem thường, nói xem ai là thụ?
Công:???
[Sẽ có tình tiết công vì ăn năn hối cải, mà tình nguyện nằm dưới, thụ cũng không mềm lòng, nằm trên thử cho biết.]
^.^ Mọi người không tiếp thu được, nhắn trước để tui đổi.
"Cậu chỉ cho phép bản thân làm anh hùng, lại không cho phép tôi làm anh hùng sao?"
Nhã Văn lập tức bị Dạ Quang làm cho cảm động hơn nữa bị khí chất của Dạ Quang làm cho mê mẩn.
Huhu, mỗi lần nhiều đều khiến bản thân cảm thán, Dạ Quang thực sự rất đẹp.
Hà Khắc thì không dễ nói chuyện như vậy, hắn nhíu nhíu mày:
"Tôi nhớ cậu chưa từng trình diễn nhảy, nếu không tôi mở cho cậu một điệu nhạc, cậu thử biểu diễn cho tôi xem."
Dạ Quang gật đầu ra vẻ đồng ý.
"Cậu cần thời gian chuẩn bị sao?"
"Ngài sẽ cho phép sao?"
"Đúng vậy tôi sẽ không cho phép, việc cảm âm là thiên phú trời sinh mà có, chỉ có kiểm tra lần đầu mới là kết quả chính xác nhất."
Nói rồi cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp bật nhạc. Âm thanh du dương của chiếc đàn piano, sự hòa âm của violin, thay vì nói nó là bản dance sôi động thông thường thì nó như một lời thì thầm, một bản nhạc giao hưởng cổ điển.
Dạ Quang nhắm mắt lại, trước tầm mắt kinh ngạc của mọi người, dường như đôi mắt trở nên mờ mịt, nhón chân từ từ nhón lên.
Bước ra một bước cẩn thận rụt rè, một bước xoay người rồi cúi người xuống.
Ánh mắt đảo qua nhìn quanh, hơi thở nhẹ nhàng uyển chuyển, như một con thiên nga lướt trên ngọn sóng.
Đôi cánh của thiên nga yếu ớt và dễ gãy làm sao chiến thắng sóng ngầm dữ dội đang trực hờ nuốt chửng nó.
Âm thanh nặng nề lại dồn dập, thiên nga từng nhịp xoay chuyển, lượn vòng một cách dứt khoát trong không trung, rồi ở trên không trung dừng một nhịp, ánh mắt nhìn vào hư vô, nhìn vào sóng ngầm.
Ngươi đang gọi ta sao?
Ngươi đang muốn cắn nuốt ta ư?
Ta là thiên nga, lại không phải là cá
Không thuộc về sóng ngầm cùng biển khơi.
Ta bay đi trước khi sóng tới.
Ta trêu chọc ngươi, ngươi tức giận sao?
Thiên nga từ trên cao xoay một cái nhẹ nhàng đáp mũi chân xuống sàn.
Âm thanh ngừng hẳn, Dạ Quang bình thản nhìn mọi người, từng iếng vỗ tay vang lên, vỗ tay vang nhất là Triệu Hồng cũng Nhã Văn. Hà Khắc cũng hài lòng cười:
"Em đem đến cho tôi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Em như mang linh hồn vào trong điệu nhảy, làm sao em làm được như thế?"
Dạ Quang lắc đầu, chính cậu cũng không biết chỉ là trong một khoảng khắc bất chợt, cậu cảm thấy sóng ngầm không phải là minh họa cảnh sóng ngầm, cũng không phải chỉ mối nguy hiểm tiềm tàng.
Mà đơn giản lại lạ lùng khi hình ảnh con thiên nga nhảy múa xuất hiện trước mặt cậu.
Lông trắng chạm lấy bọt sóng trắng
khi sóng nhẹ động lại từ từ nhảy ra
Như thể vờn với sóng ngầm
Lại chạy đi trước khi sóng nổi.
Nhưng vẫn chưa đủ, sóng ngầm vẫn chưa đủ dữ dội, Thiên nga vẫn còn lời muốn nói.
Dạ Quang trong đầu hình ảnh kia lại từ mờ đi.
"Tuy nó có linh hồn, nhưng còn thiếu chút gì, Dạ Quang, em có cảm thấy thế không?" Dạ Quang gật đầu, bộ dáng mê man không hiểu sao lại đáng êu đến lạ, khiến Hà Khắc dù vô cùng nghiêm khắc cũng sinh ra trìu mến.
Hắn thích những học sinh như vậy có tài lại đáng yêu. Nói rồi còn thuận tiện liếc nhìn đám lớp F còn lại nghĩ thầm: một bầy gà, may ra còn có vài chỉ hạc (ý chỉ Nhã Văn cùng to con)
Hà Khắc dù không nói một lời nhưng hắn nhìn đến lại khiến tất cả bọn họ cúi mặt. Hà Khắc cũng không thèm nhìn nữa, tập trung dạy dỗ Dạ Quang:
"Sóng ngầm là yên tĩnh trên mặt nước, nhưng trong nội tâm lại tràn đầy chằng chịt, có thể là khổ sở, có thể là thống khổ."
"Thiên nga có thể giúp thể hiện sóng ngầm trên mặt nước, sự bất đắc dĩ, khó chịu, giận dữ bất lực khi không chộp lấy được thiên nga. Thiên nga cũng không phải quá tự do đùa giỡn với sóng ngầm,... đây là một câu truyện mà cả thiên nga lẫn sóng ngầm đều phải được thể hiện rõ.Mối liên kết giữa bọn nó là gì? "
Hà Khắc chậm rãi hướng dẫn, ai dè Dạ Quang đột nhiên ngẩng đầu:
"Bọn nó là một, cả sóng ngầm và thiên nga, đều là một thứ."
Hà Khắc "???"
...
Hậu trường:
Hà Khắc: tôi dạy em thể hiện cảm xúc nhân vật, em nói với tôi em chơi đa nhân cách?
Công: Không hổ là thụ của ta~
Dạ Quang: liếc mắt xem thường, nói xem ai là thụ?
Công:???
[Sẽ có tình tiết công vì ăn năn hối cải, mà tình nguyện nằm dưới, thụ cũng không mềm lòng, nằm trên thử cho biết.]
^.^ Mọi người không tiếp thu được, nhắn trước để tui đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất