Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thụ Chính Tuyến 18
Chương 19
Trong căn phòng im ắng chỉ có ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ Lạc Kỳ Anh ngồi co ro trên giường ngay sau khi Dương Gia Vĩ rời đi cậu thẫn thờ một lúc rồi nhận thức được bản thân bị nhốt rồi Lạc Kỳ Anh ra sức đập cửa hét lớn cầu xin cậu ta mở cửa nhưng nhận lại chỉ là một khoảng không im lặng cậu cứ thế cầu xin đến khàn cả cổ họng qua một khoảng thời gian Lạc Kỳ Anh đã thấm mệt tay vì bị va đập mạnh mà bê bết màu giọng thì khàn không còn nghe rõ câu chữ cứ thế ngồi trên chiếc giường rộng lớn
/Cạch/
Cánh cửa được mở ra Dương Gia Vĩ đi vào trong cậu ta lúc này mặc một bộ vest sám mái tóc được vuốt cao gọn gàng đôi mắt băng lãnh nhìn vào thân ảnh đang ngồi trên giường, Lạc Kỳ Anh vừa nhìn thấy hắn liền chạy đến cầu xin nhưng giọng cậu đã chẳng còn nghe rõ được nữa đôi tay đầy máu nằm lấy tay cậu ta ra vẻ cầu xin, cậu ta nhìn cậu bị thương cổ họng chẳng nói được đôi mài không tự chủ nhíu lại bắt lấy tay cậu mà hỏi
"Là anh tự làm mình bị thương?"
Ánh mắt đen lại tay nắm chặt cổ tay cậu nhưng vẫn không sử dụng nhiều lực như thể sợ người trước mắt bị đau, cậu nhìn thấy sắc mặt cậu ta thì cuối gằm mặt xuống mà gật đầu. Dương Gia Vĩ nhìn Lạc Kỳ Anh một hồi thì ra ngoài nhưng vẫn không quên khóa của lại, một lúc sau cậu ta quay lại hai tay cầm một hợp sơ cứu tay kia cầm một ly nước nóng, đặt ly nước xuống bàn Dương Gia Vĩ lạnh giọng
"Tay"
Lạc Kỳ Anh ngơ ngác nhìn cậu ta, Dương Gia Vĩ thấy cậu không phản ừng liền bắt lấy tay cậu mà nhẹ nhàn thoa thuốc cho cậu
"Aa"
"Đau sao?"
Dương Gia Vĩ thấy Lạc Kỳ Anh nhăn mặt thì lực đạo ở tay liền nhẹ lại cậu ta nhẹ nhàng chấm thuốc cho cậu rồi băng bó lại rồi hắn cầm ly nước lúc này đã bớt nóng hơn đưa trước mặt Lạc Kỳ Anh
"Mở miệng ra"
Lạc Kỳ Anh thấy thề liền xua tay ý bảo mình tự uống được, cậu ta nhíu chặt mài lại gằng giọng bảo
"Tôi nói anh mở miệng ra"
Lạc Kỳ Anh hơi hoảng nên làm theo lời Dương Gia Vĩ , đôi mài đang nhíu chặt lúc này dãn ra đang định đúc nước cho cậu bổng cậu ta nghĩ ra điều gì đó liền trực tiếp uống một ngụm nước vào miệng rồi kéo cậu lại hôn truyền nước từ miệng qua cho Lạc Kỳ Anh, cậu bất ngờ mắt mở to nhìn Dương Gia Vĩ một vài giọt nước tràn ra chảy dọc xuống yết hầu của Lạc Kỳ Anh đợi một lúc khi cậu dùng tay đập vào lưng cậu ta vì hết dưỡng khí thì Dương Gia Vĩ mới nhả ra còn không quên kéo theo một sợi chỉ bạc. Lạc Kỳ Anh lúc này mặt đỏ ửng tay thì che miệng lại mà nhìn Dương Gia Vĩ nhưng cậu ta cứ như không có chuyện gì thản nhiên đi ra khỏi phòng để lại cậu đầu óc vẫn đang rối rắm. Kỷ Hà phía này phát hiện cậu mất tích thì hoảng loạn đi tìm nhưng không thấy anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó
"Là cậu ta chắc chắn là cậu ta , An Bình anh mau láy xe đến Dương thị cho em"
Vừa đến công ty Dương Gia Vĩ Kỷ Hà đã lập tức trực tiếp đòi lên gặp cậu ta nhưng bị ngăn lại bởi bảo vệ
"Nói với giám đốc của mấy người là Kỷ Hà đến tìm "
Bị chặn lại Kỷ Hà liền quay qua nhân viên tiếp tân mà nói, cô tiếp tân bị khí thế của Kỷ Hà làm sợ hãi liền gọi cho Dương Gia Vĩ
"Alo giám đốc có người tên là Kỷ Hà muốn gặp ngài"
Dương Gia Vĩ nghe là Kỷ Hà liền suy nghĩ một lúc rồi bảo
"Cho anh ta lên đi"
Cô tiếp tân thấy Dương Gia Vĩ đồng ý thì quay qua xin lỗi Bạch An Bình và Kỷ Hà rồi vội cho người dẫn hai người lên văn phòng của Dương Gia Vĩ. Vừa đền nơi Kỷ Hà đã xông vào phòng rồi lớn tiếng chất vấn
"Dương Gia Vĩ, cậu giấu Kỳ Anh ở đâu rồi"
Dương Gia Vĩ đang phê duyệt hợp đồng thì ngẩng đầu lên nhìn vào Kỷ Hà
"Kỷ Hà lâu rồi không gặp nhỉ?"
"Đừng có đánh trống lảng nói mau Kỳ Anh đang ở đâu"
Kỷ Hà trực tiếp bỏ qua lời chào hỏi của Dương Gia Vĩ mà hỏi lại lần nữa, Dương Gia Vĩ vẫn gương mặt lạnh nhạt nhưng có hơi đen lại
"Anh ta ở đâu anh không cần biết anh nên nhớ là anh ta nợ tôi trước là anh ta bỏ tôi lại mà chạy trốn giờ bị tôi bắt lại rồi thì đừng hòng ai cướp được anh ta từ tay tôi"
"Dương Gia Vĩ tôi nói cho cậu biết tuy Kỳ Anh bỏ đi không nói tiếng nào vời cậu là không đúng nhưng Dương Gia Vĩ cậu nên nhớ là ai đã ép Kỳ Anh phải ra đi là ai khiến Kỳ Anh phải từ bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình là ai có lỗi trước tôi chỉ nói thế thôi tạm biệt"
Kỷ Hà ra đi mà không tiếp tục đòi tìm Lạc Kỳ Anh bởi vì anh biết Dương Gia Vĩ vẫn yêu Lạc Kỳ Anh rất nhiều nên sẽ không làm gì cậu dù giờ cậu ta không còn như trước nhưng anh vẫn chọn tin tưởng vào Dương Gia Vĩ có khi ở nhà của cậu ta Lạc Kỳ Anh còn an toàn hơn ở ngoài giờ chỉ mong Dương Gia Vĩ đủ thông minh để hiểu được lời nòi của anh mà hóa giải hiểu lầm của hai người dù sao thì tất cả mọi chuyện cũng từ người lớn mà ra cả hai người họ hoàn toàn vô tội.
/Cạch/
Cánh cửa được mở ra Dương Gia Vĩ đi vào trong cậu ta lúc này mặc một bộ vest sám mái tóc được vuốt cao gọn gàng đôi mắt băng lãnh nhìn vào thân ảnh đang ngồi trên giường, Lạc Kỳ Anh vừa nhìn thấy hắn liền chạy đến cầu xin nhưng giọng cậu đã chẳng còn nghe rõ được nữa đôi tay đầy máu nằm lấy tay cậu ta ra vẻ cầu xin, cậu ta nhìn cậu bị thương cổ họng chẳng nói được đôi mài không tự chủ nhíu lại bắt lấy tay cậu mà hỏi
"Là anh tự làm mình bị thương?"
Ánh mắt đen lại tay nắm chặt cổ tay cậu nhưng vẫn không sử dụng nhiều lực như thể sợ người trước mắt bị đau, cậu nhìn thấy sắc mặt cậu ta thì cuối gằm mặt xuống mà gật đầu. Dương Gia Vĩ nhìn Lạc Kỳ Anh một hồi thì ra ngoài nhưng vẫn không quên khóa của lại, một lúc sau cậu ta quay lại hai tay cầm một hợp sơ cứu tay kia cầm một ly nước nóng, đặt ly nước xuống bàn Dương Gia Vĩ lạnh giọng
"Tay"
Lạc Kỳ Anh ngơ ngác nhìn cậu ta, Dương Gia Vĩ thấy cậu không phản ừng liền bắt lấy tay cậu mà nhẹ nhàn thoa thuốc cho cậu
"Aa"
"Đau sao?"
Dương Gia Vĩ thấy Lạc Kỳ Anh nhăn mặt thì lực đạo ở tay liền nhẹ lại cậu ta nhẹ nhàng chấm thuốc cho cậu rồi băng bó lại rồi hắn cầm ly nước lúc này đã bớt nóng hơn đưa trước mặt Lạc Kỳ Anh
"Mở miệng ra"
Lạc Kỳ Anh thấy thề liền xua tay ý bảo mình tự uống được, cậu ta nhíu chặt mài lại gằng giọng bảo
"Tôi nói anh mở miệng ra"
Lạc Kỳ Anh hơi hoảng nên làm theo lời Dương Gia Vĩ , đôi mài đang nhíu chặt lúc này dãn ra đang định đúc nước cho cậu bổng cậu ta nghĩ ra điều gì đó liền trực tiếp uống một ngụm nước vào miệng rồi kéo cậu lại hôn truyền nước từ miệng qua cho Lạc Kỳ Anh, cậu bất ngờ mắt mở to nhìn Dương Gia Vĩ một vài giọt nước tràn ra chảy dọc xuống yết hầu của Lạc Kỳ Anh đợi một lúc khi cậu dùng tay đập vào lưng cậu ta vì hết dưỡng khí thì Dương Gia Vĩ mới nhả ra còn không quên kéo theo một sợi chỉ bạc. Lạc Kỳ Anh lúc này mặt đỏ ửng tay thì che miệng lại mà nhìn Dương Gia Vĩ nhưng cậu ta cứ như không có chuyện gì thản nhiên đi ra khỏi phòng để lại cậu đầu óc vẫn đang rối rắm. Kỷ Hà phía này phát hiện cậu mất tích thì hoảng loạn đi tìm nhưng không thấy anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó
"Là cậu ta chắc chắn là cậu ta , An Bình anh mau láy xe đến Dương thị cho em"
Vừa đến công ty Dương Gia Vĩ Kỷ Hà đã lập tức trực tiếp đòi lên gặp cậu ta nhưng bị ngăn lại bởi bảo vệ
"Nói với giám đốc của mấy người là Kỷ Hà đến tìm "
Bị chặn lại Kỷ Hà liền quay qua nhân viên tiếp tân mà nói, cô tiếp tân bị khí thế của Kỷ Hà làm sợ hãi liền gọi cho Dương Gia Vĩ
"Alo giám đốc có người tên là Kỷ Hà muốn gặp ngài"
Dương Gia Vĩ nghe là Kỷ Hà liền suy nghĩ một lúc rồi bảo
"Cho anh ta lên đi"
Cô tiếp tân thấy Dương Gia Vĩ đồng ý thì quay qua xin lỗi Bạch An Bình và Kỷ Hà rồi vội cho người dẫn hai người lên văn phòng của Dương Gia Vĩ. Vừa đền nơi Kỷ Hà đã xông vào phòng rồi lớn tiếng chất vấn
"Dương Gia Vĩ, cậu giấu Kỳ Anh ở đâu rồi"
Dương Gia Vĩ đang phê duyệt hợp đồng thì ngẩng đầu lên nhìn vào Kỷ Hà
"Kỷ Hà lâu rồi không gặp nhỉ?"
"Đừng có đánh trống lảng nói mau Kỳ Anh đang ở đâu"
Kỷ Hà trực tiếp bỏ qua lời chào hỏi của Dương Gia Vĩ mà hỏi lại lần nữa, Dương Gia Vĩ vẫn gương mặt lạnh nhạt nhưng có hơi đen lại
"Anh ta ở đâu anh không cần biết anh nên nhớ là anh ta nợ tôi trước là anh ta bỏ tôi lại mà chạy trốn giờ bị tôi bắt lại rồi thì đừng hòng ai cướp được anh ta từ tay tôi"
"Dương Gia Vĩ tôi nói cho cậu biết tuy Kỳ Anh bỏ đi không nói tiếng nào vời cậu là không đúng nhưng Dương Gia Vĩ cậu nên nhớ là ai đã ép Kỳ Anh phải ra đi là ai khiến Kỳ Anh phải từ bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình là ai có lỗi trước tôi chỉ nói thế thôi tạm biệt"
Kỷ Hà ra đi mà không tiếp tục đòi tìm Lạc Kỳ Anh bởi vì anh biết Dương Gia Vĩ vẫn yêu Lạc Kỳ Anh rất nhiều nên sẽ không làm gì cậu dù giờ cậu ta không còn như trước nhưng anh vẫn chọn tin tưởng vào Dương Gia Vĩ có khi ở nhà của cậu ta Lạc Kỳ Anh còn an toàn hơn ở ngoài giờ chỉ mong Dương Gia Vĩ đủ thông minh để hiểu được lời nòi của anh mà hóa giải hiểu lầm của hai người dù sao thì tất cả mọi chuyện cũng từ người lớn mà ra cả hai người họ hoàn toàn vô tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất