Chương 41
Edit: Ngũ Ngũ
Update: Tiểu Bạch
Mãi cho tới khi về đến nhà, Kỷ Thiều vẫn không thể có được đáp án rõ ràng từ trong miệng của Thôi Ngọc.
Sợi dây màu đen kia vẫn đang nằm trên cổ của hắn, dán sát da, như là muốn thâm nhập vào da thịt của hắn.
Một cảm giác quỷ dị sinh sôi trong lòng của Kỷ Thiều, lại bị một cơn gió lạnh thổi tan mất.
Kỷ Thiều đang chuyển cỏ đồng tiền ở ngoài ban công, sinh trưởng rất tốt, hắn dự định đào cỏ đồng tiền ra, phân vào chậu.
Chậu nhựa có, thủy tinh có, gốm sứ cũng có luôn, kiểu dáng thật sự không tệ, tổng cộng có ba cái, đều là mẹ Kỷ không biết từ trong nhà lục ở đâu mang ra.
Kỷ Thiều đứng dưới ánh mặt trời, đem cỏ đồng tiền bị quấn rễ với nhau tách ra thành mấy phần, từng phần đặt vào trong chậu.
“Ba, bỏ nước vào có thể sống sao?”
Kỷ Cao Thụy ở trong phòng khách gật đầu, “Loại đó có thể sống tốt.”
Kỷ Thiều lấy cái chậu thủy tinh, đổ nước vào hơn phân nửa, ném một mớ cỏ đồng tiền vào, cầm kéo cắt vài lá bị hư đi, sau khi cắt bỏ xong, chỉ còn lẻ tẻ vài lá, nhìn từ xa như chỉ còn trụi lủi phần rễ.
Xong xuôi, Kỷ Thiều đều bỏ nửa đất nửa nước vào trong mấy chậu còn lại, lần lượt đặt ở ngoài ban công.
Hắn bưng cái chậu thủy tinh kia trở về phòng.
Thời tiết không đẹp, trong phòng có chút âm u, Kỷ Thiều thuận tay bật đèn, đem cỏ đồng tiền đặt trên bàn học, lúc rời phòng, hắn liếc thấy có một cái vòng màu đỏ được treo trên đèn bàn, hình như làm từ đá.
Kỷ Thiều duỗi tay lấy xuống, cầm cái vòng kia xem xét, cảm giác lành lạnh, trơn bóng.
Hắn cầm cái vòng kia đi ra phòng khách, hỏi, “Ba, cái này có phải là ba đặt ở trong phòng của con hay không?”
Kỷ Cao Thụy đang sắp xếp lại sách cũ, ông ngẩng đầu lên, lập tức đi qua, “Con phải cầm cho chắc, đừng có ném xuống đất, đây là buổi sáng thầy xem bói kia cho ba đấy.”
“Xá Lợi Tử.” Nghe nói là sau khi cao tăng viên tịch hỏa táng lấy được, mang theo linh lực, có thể trừ khí âm tà.
Kỷ Cao Thủy đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, ông tất nhiên là không tin, nhưng thiếu niên kia lại không nói sai một chữ về tình huống nhà ông, đúng hết tất cả, thật là đáng sợ.
Sau khi trở về ông có nghe ngóng qua, cũng đi tra xét tư liệu, xác thực chính là thuyết pháp kia.
Cho dù là giả, vật kia cũng có thể coi như làm đồ trang trí, không ảnh hưởng cái gì.
“Đây là Xá Lợi Tử?” Kỷ Thiều vẻ mặt khó có thể tin, “Ba, ba bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Kỷ Cao Thụy kề sát vào lỗ tai của Kỷ Thiều nói ra một con số, không quên nhắc nhở, “Đừng nói cho mẹ của con.”
Kỷ Thiều, “…”
Thực tế là hắn chưa tiếp thu được chuyện phụ thân mà hắn sùng bái lại bị thần côn lừa.
“Vậy ba treo ở trong phòng con làm gì?” Hắn quay đầu nhìn, “Ba, thứ này đem treo ở bên phòng ba mẹ đi.”
“Không thì bất cứ lúc nào con cũng có thể làm hư mất.”
Kỷ Cao Thụy lắc đâu, “Nghe nói treo về hướng Bắc mới linh nhất.”
Ông vỗ vỗ bả vai của Kỷ Thiều, “Đi đi.”
Kỷ Thiều đau đầu, xách trở về tiếp tục treo trên đèn bàn.
Kỷ Cao Thụy ở phòng khách xoa xoa mi tâm, còn có một câu nói của thầy bói cứ quanh quẩn ở trong đầu ông, nói là tiểu Thiều năm hai mươi tuổi có một kiếp đại nạn, lại không nói cách giải quyết như thế nào.
Ở một cái chợ nào đó, trước sạp thịt, có một thiếu niên đang mua thịt heo, dẫn đến vài người xung quanh vây xem.
Y có đôi mắt màu hổ phách, trên người mặc áo choàng màu vàng, đang là mùa đông, âm dưới vài độ, mà chỉ mặc đơn bạc như vậy.
“Lấy thịt ba chỉ, không được dính mỡ.”
Ông chủ, “…”
“Tiểu huynh đệ, cậu muốn mua thịt nạc?” Ông chủ cầm dao vỗ vỗ vào một miếng thịt heo, “Ở đây đều là heo mới mổ ngày hôm nay, rất tươi đấy.”
Thiếu niên nhấn mạnh, “Tôi lấy thịt ba chỉ.”
Ông chủ, “…” Đứa nhỏ này ở đâu ra vậy, rắp tâm tới đây quấy rối.
“Đây là thịt ba chỉ.”
Ông chủ chỉ tay về miếng thịt ở bên trái, “Cậu muốn mua bao nhiêu?”
Thiếu niên khoa tay múa chân ở trên hư không, “Nhiều chừng này.”
Y còn nói, “Tôi không ăn được mỡ.”
Ông chủ, “…”
Mọi người vây xem đau lòng giùm ông chủ.
Ông chủ cầm miếng thịt ba chỉ thái một lát thực mỏng, “Vậy đủ hay chưa?”
Thiếu niên nhíu mày, “Hình như hơi nhiều rồi.” Y không xác định nhiêu đó ăn hết hay không.
Ông chủ, “…” Nhiêu đây mà còn nhiều, muốn mua về nhét kẽ rằng hay sao?
Khách hàng là thượng đế, lão bản rất kiên nhẫn mà cắt ra làm hai, ném lên cân điện tử, 240g, sau khi nhận được tiền rồi, liền phất phất tay, đi thong thả không tiễn.
Thiếu niên cầm theo thịt, cười tủm tỉm nhìn mọi người, thầm nghĩ, hôm nay y đẹp trai xuất sắc còn hơn hôm qua.
Ra khỏi chợ, thiếu niên lấy thịt heo từ trong túi ra, trực tiếp bỏ vào trong miệng, nhai nhai vài cái rồi nuốt ọt ọt, tiến vào bụng.
“Không thể ăn.”
Thiếu niên lại lấy hành tây mà ông chủ đưa cho, nghĩ nghĩ, y nên niếm thử hay không ta.
“Cậu còn muốn trốn tới khi nào?”
Thiếu niên đột nhiên thốt lên một câu, một lát sau, Thạch Sùng Nguyên xuất hiện ở phía sau y.
Lúc trước hắn đối với người này là cảm thấy kỳ lạ, bây giờ là buồn nôn, thịt heo ăn sống thì thôi đi, còn không rửa nữa.
Thạch Sùng Nguyên âm thầm theo dõi, hắn vốn là muốn đi theo Kỷ Thiều, nhưng mà trên người đối phương có một khí tức làm cho linh hồn của hắn sợ hãi, không dám tới gần, nên chỉ có thể ở cách xa xa mà nhìn.
Hắn phiêu đãng bốn phía, lại đụng phải thiếu niên cổ quái này, muốn nhân cơ hội điều tra rõ ràng tại sao y lại muốn hại Kỷ Thiều.
Thiếu niên tới gần một chút, lười biếng nói, “Anh đi theo phía sau mông của tôi, không thấy phiền à?”
Thạch Sùng Nguyên khịt mũi, ý ghét bỏ rất rõ ràng.
“Mùi thịt heo tanh quá.”
Thiếu niên, “…”
Y bĩu môi, “Tôi đói, cũng không thể đi ăn…” Y ho một tiếng, lái câu chuyện sang hướng khác, “Giờ anh muốn gì?”
Thạch Sùng Nguyên mặt không biểu tình, “Không gì hết.”
Tròng mắt đảo quanh, như nghĩ tới điều gì, thiếu niên khựng lại một chút, “Anh so với Thôi Ngọc kia còn ngu xuẩn hơn.”
Thạch Sùng Nguyên không đáp một tiếng.
“Đừng có chắn đường tôi.” Thiếu niên nhìn hai bên một chút, rồi đi về phía bên trái.
Thạch Sùng Nguyên chậm rãi đi theo ở phía sau, rõ ràng là nhất định phải dính lấy.
Thiếu niên hung ác cảnh cáo, “Tôi nói cho anh biết, tính tình của tôi rất kém đấy!”
Nếu không phải trước khi xuất cốc, sư phụ liên tục dặn dò, không được quấy nhiễu phép tắc Tam Giới, chiếu theo tính tình tàn bạo của y, sớm đã đem tên trước mặt này đá tới tận chân trời rồi.
Ở trong mắt của Thạch Sùng Nguyên, thiếu niên này chính là một con mèo, cho dù nổi cáu, cũng không thể thành hổ được.
“Cậu nói thật đi, rồi tôi sẽ rời khỏi.”
Thiếu niên kỳ quái, “Nói thật cái gì?”
Thạch Sùng Nguyên nói, “Chuyện hồi sáng.”
“…” Thiếu niên sắc mặt biến đổi vài lần, y vừa đi vừa nói, “Tôi muốn ăn hạt dưa.”
Thạch Sùng Nguyên đút tay vào túi, móc ra một nắm, “Cầm lấy đi.”
Thiếu niên sững sờ, muốn tát miệng mình một cái.
Tính tình của y là thích ăn mềm không ăn cứng, ai thuận theo y, là y có thể đáp lại thật lòng.
Thiếu niên ăn hết một nắm hạt dưa, tâm tình lập tức tốt hơn rất nhiều, “Đó không phải là xương cốt của hắn.”
Thạch Sùng Nguyên nhíu mày, thật không? Rõ ràng hắn thấy là từ trong người của Kỷ Thiều bay ra, sau đó lại trở về.
“Thật đấy, chỉ có thế thôi.” Thiếu niên nói, “Dùng tâm của anh, quan sát nhân gian, cỏ cây, thái dương nhiều một chút.”
Có mấy học sinh đi ngang qua nhìn sang thiếu niên, thấy y đang nói chuyện một mình.
Thiếu niên nở một nụ cười sáng lạn với bọn họ, làm mấy học sinh đó bị dọa không nhẹ.
Thạch Sùng Nguyên lâm vào trầm tư, thiếu niên vừa đi, hắn cũng biến mất.
Đứng tại dưới nhà Kỷ Thiều, Thạch Sùng Nguyên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cùng cột điện bên cạnh giống nhau.
Kỷ Thiều đang ở trong phòng bếp uống canh sườn, nghe mẹ Kỷ kể một chút về thân thích trong nhà của Thôi Ngọc, như thế nào từng người đều là cực phẩm.
“Mẹ, uống canh không?”
“Không uống.” Mẹ Kỷ thở dài, “Chú ba của tiểu Thôi, con từng gặp qua rồi đấy, trong nhà cũng có vài chiếc xe, lần này vung tay đưa ra một cọc tiền rồi mặc kệ, đây chính là mẹ ruột của ông ta đó!”
“Bà lão trước khi mất, bọn họ cũng chưa từng thăm hỏi, ngày lễ ngày tết, nhớ tới mới gọi điện thoại, vẫn luôn là ba mẹ tiểu Thôi chiếu cố, nay bà ấy mất rồi, ngay cả hậu sự cũng chỉ có bọn họ lo liệu.”
Mẹ Kỷ tức giận, “Hiện tại ông cả ông tư vậy mà còn muốn tài sản bà lão để lại.”
Kỷ Thiều nuốt canh trong miệng, “Tài sản? Mẹ, bà lão không có đâu.”
Mẹ Kỷ hiếm khi mắng thô tục, “Có cái rắm ấy!”
Bà lão ăn uống và thuốc men đều là do nhà Thôi Đại Thành lo liệu, đào ở đâu ra vàng bạc của cải, có thì cũng chỉ là một đống quần áo.
Người đã chết còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, Kỷ Thiều nhíu mày, Thôi Ngọc không kể cái gì với hắn hết.
“Tiểu Thiều, đêm 30 ấy có phải hay không con nên gọi điện chúc tết tới nhà bạn gái của con?”
Mẹ Kỷ cảm khái trong lòng, nuôi con không dễ, dưỡng già cũng không trông cậy điều gì, bà chỉ hy vọng có thể nhìn thấy con trai thuận buồm xuôi gió, bình an, học tập tiến tới, sau đó thành gia lập nghiệp.
Chủ đề xoay vòng 180 độ, Kỷ Thiều suýt chút nữa bị sặc.
Hắn dạ dạ, hàm hồ cho qua.
Buổi tối Kỷ Thiều từ trong phòng tắm đi ra, trong phòng nhiều hơn một con quỷ, hắn lập tức nổi hết da gà.
Bạch Vô Thường nở nụ cười tươi rói, “Chào buổi tối.”
Kỷ Thiều bất động thanh sắc kéo ra khoảng cách, “Chúng ta không quen.”
Bạch Vô Thường cười, “Rồi sẽ mau quen thôi.”
Kỷ Thiều khoác thêm áo ngủ bên ngoài, “Anh đến tìm tôi sao?” Hắn đối với Bạch Vô Thường tâm lý có chút sợ hãi, có lẽ là khi còn bé đã nghe kể nhiều rồi, Bạch Vô Thường vừa xuất hiện, sẽ có người sắp chết, hoặc là đã chết.
“Là như thế này.”
Bạch Vô Thường mở đầu như bình thường, gã cắn môi, sắp xếp lại ngôn ngữ.
“Tôi có một người bạn tốt, hắn từ nhỏ đã không nơi nương tựa, cha không thương mẹ không yêu, cơ thể lại suy nhược nhiều bệnh, có thể còn sống quả thật rất không dễ dàng.”
Bạch Vô Thường thấy Kỷ Thiều không có phản ứng, “Cậu không thấy hắn rất không dễ dàng sao?”
Kỷ Thiều, “… Đúng là không dễ dàng.” Quỷ còn có bạn tốt?
“Hắn chỉ có thể sống đến mười ba tuổi.” Bạch Vô Thường nói, “Tôi rất hi vọng hắn sống lâu thêm vài năm, hắn là người rất thiện lương.”
Đáng tiếc kiếp trước làm ác, kiếp này tuổi thọ quá ngắn, cho dù thiện lương như vậy, nhưng chuyện cũng đã phát sinh, không đỡ được kiếp này.
Nghe ra ý tứ, Kỷ Thiều cổ quái mà nói, “Việc này không phải nên tìm phán quan ư, anh tìm tôi làm gì?”
Bạch Vô Thường không đáp, tựa hồ như có điều cấm kị, gã chỉ dùng ánh mắt nhìn Kỷ Thiều, điều muốn biểu đạt đều nằm ở bên trong.
Kỷ Thiều không thèm nhìn, lên giường muốn ngủ.
Trong phòng quỷ áo trắng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Một lát sau, Kỷ Thiều bực bội mà nói, “Không để yên đúng không, chẳng lẽ tôi muốn hắn bất tử, là hắn có thể…”
Bạch Vô Thường kích động nói, “Đa tạ.”
Mục đích đã đạt được, bị trừng phạt lần nữa cũng không sao cả.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên không ít, bầu không khí tốt hơn rồi, Kỷ Thiều cau chặt mày, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngủ không được, hắn sờ đến điện thoại, gởi tin nhắn cho Thôi Ngọc.
Địa phủ, Thôi Giác trước án đường thần sắc khẽ ngưng trọng, y xoa mũi, thở dài thật sâu.
Update: Tiểu Bạch
Mãi cho tới khi về đến nhà, Kỷ Thiều vẫn không thể có được đáp án rõ ràng từ trong miệng của Thôi Ngọc.
Sợi dây màu đen kia vẫn đang nằm trên cổ của hắn, dán sát da, như là muốn thâm nhập vào da thịt của hắn.
Một cảm giác quỷ dị sinh sôi trong lòng của Kỷ Thiều, lại bị một cơn gió lạnh thổi tan mất.
Kỷ Thiều đang chuyển cỏ đồng tiền ở ngoài ban công, sinh trưởng rất tốt, hắn dự định đào cỏ đồng tiền ra, phân vào chậu.
Chậu nhựa có, thủy tinh có, gốm sứ cũng có luôn, kiểu dáng thật sự không tệ, tổng cộng có ba cái, đều là mẹ Kỷ không biết từ trong nhà lục ở đâu mang ra.
Kỷ Thiều đứng dưới ánh mặt trời, đem cỏ đồng tiền bị quấn rễ với nhau tách ra thành mấy phần, từng phần đặt vào trong chậu.
“Ba, bỏ nước vào có thể sống sao?”
Kỷ Cao Thụy ở trong phòng khách gật đầu, “Loại đó có thể sống tốt.”
Kỷ Thiều lấy cái chậu thủy tinh, đổ nước vào hơn phân nửa, ném một mớ cỏ đồng tiền vào, cầm kéo cắt vài lá bị hư đi, sau khi cắt bỏ xong, chỉ còn lẻ tẻ vài lá, nhìn từ xa như chỉ còn trụi lủi phần rễ.
Xong xuôi, Kỷ Thiều đều bỏ nửa đất nửa nước vào trong mấy chậu còn lại, lần lượt đặt ở ngoài ban công.
Hắn bưng cái chậu thủy tinh kia trở về phòng.
Thời tiết không đẹp, trong phòng có chút âm u, Kỷ Thiều thuận tay bật đèn, đem cỏ đồng tiền đặt trên bàn học, lúc rời phòng, hắn liếc thấy có một cái vòng màu đỏ được treo trên đèn bàn, hình như làm từ đá.
Kỷ Thiều duỗi tay lấy xuống, cầm cái vòng kia xem xét, cảm giác lành lạnh, trơn bóng.
Hắn cầm cái vòng kia đi ra phòng khách, hỏi, “Ba, cái này có phải là ba đặt ở trong phòng của con hay không?”
Kỷ Cao Thụy đang sắp xếp lại sách cũ, ông ngẩng đầu lên, lập tức đi qua, “Con phải cầm cho chắc, đừng có ném xuống đất, đây là buổi sáng thầy xem bói kia cho ba đấy.”
“Xá Lợi Tử.” Nghe nói là sau khi cao tăng viên tịch hỏa táng lấy được, mang theo linh lực, có thể trừ khí âm tà.
Kỷ Cao Thủy đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, ông tất nhiên là không tin, nhưng thiếu niên kia lại không nói sai một chữ về tình huống nhà ông, đúng hết tất cả, thật là đáng sợ.
Sau khi trở về ông có nghe ngóng qua, cũng đi tra xét tư liệu, xác thực chính là thuyết pháp kia.
Cho dù là giả, vật kia cũng có thể coi như làm đồ trang trí, không ảnh hưởng cái gì.
“Đây là Xá Lợi Tử?” Kỷ Thiều vẻ mặt khó có thể tin, “Ba, ba bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Kỷ Cao Thụy kề sát vào lỗ tai của Kỷ Thiều nói ra một con số, không quên nhắc nhở, “Đừng nói cho mẹ của con.”
Kỷ Thiều, “…”
Thực tế là hắn chưa tiếp thu được chuyện phụ thân mà hắn sùng bái lại bị thần côn lừa.
“Vậy ba treo ở trong phòng con làm gì?” Hắn quay đầu nhìn, “Ba, thứ này đem treo ở bên phòng ba mẹ đi.”
“Không thì bất cứ lúc nào con cũng có thể làm hư mất.”
Kỷ Cao Thụy lắc đâu, “Nghe nói treo về hướng Bắc mới linh nhất.”
Ông vỗ vỗ bả vai của Kỷ Thiều, “Đi đi.”
Kỷ Thiều đau đầu, xách trở về tiếp tục treo trên đèn bàn.
Kỷ Cao Thụy ở phòng khách xoa xoa mi tâm, còn có một câu nói của thầy bói cứ quanh quẩn ở trong đầu ông, nói là tiểu Thiều năm hai mươi tuổi có một kiếp đại nạn, lại không nói cách giải quyết như thế nào.
Ở một cái chợ nào đó, trước sạp thịt, có một thiếu niên đang mua thịt heo, dẫn đến vài người xung quanh vây xem.
Y có đôi mắt màu hổ phách, trên người mặc áo choàng màu vàng, đang là mùa đông, âm dưới vài độ, mà chỉ mặc đơn bạc như vậy.
“Lấy thịt ba chỉ, không được dính mỡ.”
Ông chủ, “…”
“Tiểu huynh đệ, cậu muốn mua thịt nạc?” Ông chủ cầm dao vỗ vỗ vào một miếng thịt heo, “Ở đây đều là heo mới mổ ngày hôm nay, rất tươi đấy.”
Thiếu niên nhấn mạnh, “Tôi lấy thịt ba chỉ.”
Ông chủ, “…” Đứa nhỏ này ở đâu ra vậy, rắp tâm tới đây quấy rối.
“Đây là thịt ba chỉ.”
Ông chủ chỉ tay về miếng thịt ở bên trái, “Cậu muốn mua bao nhiêu?”
Thiếu niên khoa tay múa chân ở trên hư không, “Nhiều chừng này.”
Y còn nói, “Tôi không ăn được mỡ.”
Ông chủ, “…”
Mọi người vây xem đau lòng giùm ông chủ.
Ông chủ cầm miếng thịt ba chỉ thái một lát thực mỏng, “Vậy đủ hay chưa?”
Thiếu niên nhíu mày, “Hình như hơi nhiều rồi.” Y không xác định nhiêu đó ăn hết hay không.
Ông chủ, “…” Nhiêu đây mà còn nhiều, muốn mua về nhét kẽ rằng hay sao?
Khách hàng là thượng đế, lão bản rất kiên nhẫn mà cắt ra làm hai, ném lên cân điện tử, 240g, sau khi nhận được tiền rồi, liền phất phất tay, đi thong thả không tiễn.
Thiếu niên cầm theo thịt, cười tủm tỉm nhìn mọi người, thầm nghĩ, hôm nay y đẹp trai xuất sắc còn hơn hôm qua.
Ra khỏi chợ, thiếu niên lấy thịt heo từ trong túi ra, trực tiếp bỏ vào trong miệng, nhai nhai vài cái rồi nuốt ọt ọt, tiến vào bụng.
“Không thể ăn.”
Thiếu niên lại lấy hành tây mà ông chủ đưa cho, nghĩ nghĩ, y nên niếm thử hay không ta.
“Cậu còn muốn trốn tới khi nào?”
Thiếu niên đột nhiên thốt lên một câu, một lát sau, Thạch Sùng Nguyên xuất hiện ở phía sau y.
Lúc trước hắn đối với người này là cảm thấy kỳ lạ, bây giờ là buồn nôn, thịt heo ăn sống thì thôi đi, còn không rửa nữa.
Thạch Sùng Nguyên âm thầm theo dõi, hắn vốn là muốn đi theo Kỷ Thiều, nhưng mà trên người đối phương có một khí tức làm cho linh hồn của hắn sợ hãi, không dám tới gần, nên chỉ có thể ở cách xa xa mà nhìn.
Hắn phiêu đãng bốn phía, lại đụng phải thiếu niên cổ quái này, muốn nhân cơ hội điều tra rõ ràng tại sao y lại muốn hại Kỷ Thiều.
Thiếu niên tới gần một chút, lười biếng nói, “Anh đi theo phía sau mông của tôi, không thấy phiền à?”
Thạch Sùng Nguyên khịt mũi, ý ghét bỏ rất rõ ràng.
“Mùi thịt heo tanh quá.”
Thiếu niên, “…”
Y bĩu môi, “Tôi đói, cũng không thể đi ăn…” Y ho một tiếng, lái câu chuyện sang hướng khác, “Giờ anh muốn gì?”
Thạch Sùng Nguyên mặt không biểu tình, “Không gì hết.”
Tròng mắt đảo quanh, như nghĩ tới điều gì, thiếu niên khựng lại một chút, “Anh so với Thôi Ngọc kia còn ngu xuẩn hơn.”
Thạch Sùng Nguyên không đáp một tiếng.
“Đừng có chắn đường tôi.” Thiếu niên nhìn hai bên một chút, rồi đi về phía bên trái.
Thạch Sùng Nguyên chậm rãi đi theo ở phía sau, rõ ràng là nhất định phải dính lấy.
Thiếu niên hung ác cảnh cáo, “Tôi nói cho anh biết, tính tình của tôi rất kém đấy!”
Nếu không phải trước khi xuất cốc, sư phụ liên tục dặn dò, không được quấy nhiễu phép tắc Tam Giới, chiếu theo tính tình tàn bạo của y, sớm đã đem tên trước mặt này đá tới tận chân trời rồi.
Ở trong mắt của Thạch Sùng Nguyên, thiếu niên này chính là một con mèo, cho dù nổi cáu, cũng không thể thành hổ được.
“Cậu nói thật đi, rồi tôi sẽ rời khỏi.”
Thiếu niên kỳ quái, “Nói thật cái gì?”
Thạch Sùng Nguyên nói, “Chuyện hồi sáng.”
“…” Thiếu niên sắc mặt biến đổi vài lần, y vừa đi vừa nói, “Tôi muốn ăn hạt dưa.”
Thạch Sùng Nguyên đút tay vào túi, móc ra một nắm, “Cầm lấy đi.”
Thiếu niên sững sờ, muốn tát miệng mình một cái.
Tính tình của y là thích ăn mềm không ăn cứng, ai thuận theo y, là y có thể đáp lại thật lòng.
Thiếu niên ăn hết một nắm hạt dưa, tâm tình lập tức tốt hơn rất nhiều, “Đó không phải là xương cốt của hắn.”
Thạch Sùng Nguyên nhíu mày, thật không? Rõ ràng hắn thấy là từ trong người của Kỷ Thiều bay ra, sau đó lại trở về.
“Thật đấy, chỉ có thế thôi.” Thiếu niên nói, “Dùng tâm của anh, quan sát nhân gian, cỏ cây, thái dương nhiều một chút.”
Có mấy học sinh đi ngang qua nhìn sang thiếu niên, thấy y đang nói chuyện một mình.
Thiếu niên nở một nụ cười sáng lạn với bọn họ, làm mấy học sinh đó bị dọa không nhẹ.
Thạch Sùng Nguyên lâm vào trầm tư, thiếu niên vừa đi, hắn cũng biến mất.
Đứng tại dưới nhà Kỷ Thiều, Thạch Sùng Nguyên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cùng cột điện bên cạnh giống nhau.
Kỷ Thiều đang ở trong phòng bếp uống canh sườn, nghe mẹ Kỷ kể một chút về thân thích trong nhà của Thôi Ngọc, như thế nào từng người đều là cực phẩm.
“Mẹ, uống canh không?”
“Không uống.” Mẹ Kỷ thở dài, “Chú ba của tiểu Thôi, con từng gặp qua rồi đấy, trong nhà cũng có vài chiếc xe, lần này vung tay đưa ra một cọc tiền rồi mặc kệ, đây chính là mẹ ruột của ông ta đó!”
“Bà lão trước khi mất, bọn họ cũng chưa từng thăm hỏi, ngày lễ ngày tết, nhớ tới mới gọi điện thoại, vẫn luôn là ba mẹ tiểu Thôi chiếu cố, nay bà ấy mất rồi, ngay cả hậu sự cũng chỉ có bọn họ lo liệu.”
Mẹ Kỷ tức giận, “Hiện tại ông cả ông tư vậy mà còn muốn tài sản bà lão để lại.”
Kỷ Thiều nuốt canh trong miệng, “Tài sản? Mẹ, bà lão không có đâu.”
Mẹ Kỷ hiếm khi mắng thô tục, “Có cái rắm ấy!”
Bà lão ăn uống và thuốc men đều là do nhà Thôi Đại Thành lo liệu, đào ở đâu ra vàng bạc của cải, có thì cũng chỉ là một đống quần áo.
Người đã chết còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, Kỷ Thiều nhíu mày, Thôi Ngọc không kể cái gì với hắn hết.
“Tiểu Thiều, đêm 30 ấy có phải hay không con nên gọi điện chúc tết tới nhà bạn gái của con?”
Mẹ Kỷ cảm khái trong lòng, nuôi con không dễ, dưỡng già cũng không trông cậy điều gì, bà chỉ hy vọng có thể nhìn thấy con trai thuận buồm xuôi gió, bình an, học tập tiến tới, sau đó thành gia lập nghiệp.
Chủ đề xoay vòng 180 độ, Kỷ Thiều suýt chút nữa bị sặc.
Hắn dạ dạ, hàm hồ cho qua.
Buổi tối Kỷ Thiều từ trong phòng tắm đi ra, trong phòng nhiều hơn một con quỷ, hắn lập tức nổi hết da gà.
Bạch Vô Thường nở nụ cười tươi rói, “Chào buổi tối.”
Kỷ Thiều bất động thanh sắc kéo ra khoảng cách, “Chúng ta không quen.”
Bạch Vô Thường cười, “Rồi sẽ mau quen thôi.”
Kỷ Thiều khoác thêm áo ngủ bên ngoài, “Anh đến tìm tôi sao?” Hắn đối với Bạch Vô Thường tâm lý có chút sợ hãi, có lẽ là khi còn bé đã nghe kể nhiều rồi, Bạch Vô Thường vừa xuất hiện, sẽ có người sắp chết, hoặc là đã chết.
“Là như thế này.”
Bạch Vô Thường mở đầu như bình thường, gã cắn môi, sắp xếp lại ngôn ngữ.
“Tôi có một người bạn tốt, hắn từ nhỏ đã không nơi nương tựa, cha không thương mẹ không yêu, cơ thể lại suy nhược nhiều bệnh, có thể còn sống quả thật rất không dễ dàng.”
Bạch Vô Thường thấy Kỷ Thiều không có phản ứng, “Cậu không thấy hắn rất không dễ dàng sao?”
Kỷ Thiều, “… Đúng là không dễ dàng.” Quỷ còn có bạn tốt?
“Hắn chỉ có thể sống đến mười ba tuổi.” Bạch Vô Thường nói, “Tôi rất hi vọng hắn sống lâu thêm vài năm, hắn là người rất thiện lương.”
Đáng tiếc kiếp trước làm ác, kiếp này tuổi thọ quá ngắn, cho dù thiện lương như vậy, nhưng chuyện cũng đã phát sinh, không đỡ được kiếp này.
Nghe ra ý tứ, Kỷ Thiều cổ quái mà nói, “Việc này không phải nên tìm phán quan ư, anh tìm tôi làm gì?”
Bạch Vô Thường không đáp, tựa hồ như có điều cấm kị, gã chỉ dùng ánh mắt nhìn Kỷ Thiều, điều muốn biểu đạt đều nằm ở bên trong.
Kỷ Thiều không thèm nhìn, lên giường muốn ngủ.
Trong phòng quỷ áo trắng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Một lát sau, Kỷ Thiều bực bội mà nói, “Không để yên đúng không, chẳng lẽ tôi muốn hắn bất tử, là hắn có thể…”
Bạch Vô Thường kích động nói, “Đa tạ.”
Mục đích đã đạt được, bị trừng phạt lần nữa cũng không sao cả.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên không ít, bầu không khí tốt hơn rồi, Kỷ Thiều cau chặt mày, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngủ không được, hắn sờ đến điện thoại, gởi tin nhắn cho Thôi Ngọc.
Địa phủ, Thôi Giác trước án đường thần sắc khẽ ngưng trọng, y xoa mũi, thở dài thật sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất