Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 10

Trước Sau
(26/07/2023)

Mở mắt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, mặt chủ nhân còn rất hưng phấn: "Hai ngày trước tôi vẽ tranh anh đều không ra tới, tôi còn tưởng anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa chứ!"

Yến Minh Phong một khuôn mặt lạnh, tâm trạng của hắn đang không tốt —— dù có là người khác, đột nhiên bị bắt đến một thế giới khác nhiều lần cũng đều sẽ không tốt.

Còn nữa, hắn cứ như vậy té xỉu ở trước mặt mọi người, còn không biết sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho hắn nữa.

Thiệu Đường nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của hắn biến hóa, cậu sờ sờ mũi, thật cẩn thận hỏi: "Anh không vui sao?"

"...... Không có."

Người này cũng không biết quy tắc, càng không rõ ràng tình cảnh của hắn, cậu chỉ là vui vẻ khi tranh mình vẽ sống dậy thôi, hắn cần gì phải so đo.

Thiệu Đường bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm, vẻ mặt rõ ràng là không vui mà.

Hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, Yến Minh Phong hỏi: "Gọi ta đến đây có việc gì sao?"

"Tôi muốn ——"

"Thiệu Đường, cậu tham quan xong chưa?" Đại ca camera đợi ở ngoài hơn nửa giờ, nhịn không được gọi.

"Được! Ra liền đây!"

Thiệu Đường nói vọng ra một câu, cậu nhìn Yến Minh Phong một lượt, quần áo đối phương mặc không có vấn đề gì, hoàn toàn chính là đại nam tử hiện đại bình thường, cậu nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng nói: "Tôi chính là muốn mang anh đi nhìn xem thế giới trăm năm sau, nhưng mà hiện tại tôi đang phải quay show, anh đột nhiên xuất hiện tôi không tiện giải thích, cho nên trước tiên tôi ra ngoài ứng phó với đại ca camera kia, hai mươi phút sau tôi sẽ trở lại."

Yến Minh Phong nhíu mày.

"Tôi biết có mấy từ anh nghe không hiểu, anh cứ ở chỗ này chờ một lát, chờ tôi tới tìm anh, được không?"

Yến Minh Phong gật đầu.

Thiệu Đường yên tâm, cậu lộ ra một nụ cười, đẩy cửa ra, "Đại ca, chúng ta đi thôi."

Thiệu Đường đi rồi, Yến Minh Phong vốn định trực tiếp đi luôn, nhưng tới cửa hắn lại ngừng lại.

Hắn đối với thế giới này hoàn toàn không biết gì cả, vẫn là không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn tìm cái ghế ngồi xuống, lẳng lặng chờ Thiệu Đường trở về.

Hứa Tiêu ở sân vận động rất nhanh liền tìm thấy mật mã, hắn mang theo cái hộp đi tìm Thiệu Đường, kết quả mở cửa phòng vẽ tranh ra chỉ thấy một người đàn ông xa lạ, làm gì có bóng dáng Thiệu Đường đâu.

Hứa Tiêu cho rằng đối phương là người của trường học này, hắn đặt hộp mật mã trên mặt đất, lễ phép hỏi: "Xin hỏi cậu có nhìn thấy một minh tinh tên Thiệu Đường vừa mới quay phim ở đây không?"

Người đàn ông ngẩng đầu, không trả lời.

Hứa Tiêu cảm thấy có chút kỳ quái, hắn hai một tiếng, lặp lại hỏi: "Xin chào, vừa nãy cậu có nhìn thấy người của tổ tiết mục không?"

Người đàn ông lần này có phản ứng, nhưng cũng chỉ là trầm thấp ừ một tiếng.

Hứa Tiêu sờ sờ mặt mình, không phải chứ, hắn dù gì cũng coi như là minh tinh tuyến hai, người này là không biết hắn sao? Sao phản ứng lại bình đạm như vậy.

Thôi, tìm được Thiệu Đường trước rồi nói sau.

Hứa Tiêu hỏi: "Vậy cậu biết bọn họ đi hướng nào không?"

Người đàn ông lại không nói, trầm mặc nhìn hắn.

Rõ ràng là một gương mặt bình thường, nhưng Hứa Tiêu lại cảm thấy một trận áp lực, hắn không tiếng động nhấc cái hộp lên, "Thôi, tự tôi đi tìm cũng được."

Đẩy cửa ra vừa lúc đụng phải Thiệu Đường, cái hộp bị đụng rơi trên đất, Hứa Tiêu che trán lại ai da một tiếng, mắng: "Thiệu Tiểu Đường, cậu vội đi đầu thai đấy à!"

Thiệu Đường không thèm phản ứng hắn, vội vội vàng vàng nhìn thoáng qua phía sau hắn, thấy đại lão thật sự là thành thành thật thật chờ ở chỗ này, trái tim sắp vọt ra ngoài cũng bình ổn lại, ngồi xụi lơ trên ghế.

Hứa Tiêu nhìn cậu, lại nhìn lại người đàn ông xa lạ kia, vuốt cằm hỏi: "Tiểu Đường, người này là ai, cậu quen sao?"

Thiệu Đường đem lý do nghĩ trước rồi nói: "Trợ lý của tôi."

Hứa Tiêu rõ ràng không tin, cười lạnh một tiếng nói: "Đừng nghĩ lừa tôi, trợ lý của cậu không phải người tóc dài lần trước sao?"

Thiệu Đường không cần suy nghĩ nói: "Đấy còn không phải là bởi vì xấu quá sao, tôi cho từ chức rồi."



Người đàn ông ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn cậu một cái.

Hứa Tiêu hơi hơi hé miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Bởi vì mấy truyện linh tinh như vậy đặt ở trên người Thiệu Đường đúng là có khả năng xảy ra.

"Thôi được rồi." Hắn tạm thời tin, nâng nâng cằm hỏi: "Vậy hắn tới nơi này làm gì?"

"........Tới đưa đồ cho tôi."

"Lại đưa đồ?" Hứa Tiêu trừng lớn đôi mắt, "Cậu vì sao lần nào cũng chọn ở tổ tiết mục bảo người ta đưa đồ?"

Thiệu Đường vẻ mặt vô tội: "Sao tôi biết được? Là Lưu ca bảo hắn tới."

—— lúc này Lưu Triệt không biết gì hết hắt xì một cái to.

"Lại là Lưu ca?" Hứa Tiêu ở trong lòng suy nghĩ hay là đổi người đại diện cho Thiệu Đường, cái người Lưu ca lâu lâu lại tới tổ tiết mục quấy rầy Thiệu Đường là chuyện như thế nào.

"Hắn đưa thứ gì?"

"Ai nha, đồ cá nhân của tôi, cậu đừng hỏi nhiều như vậy."

Hứa Tiêu: "......"

Sao hắn lại cảm thấy cuộc đối thoại này có chút quen thuộc.

Thiệu Đường không đợi hắn nghĩ nhiều, mạnh mẽ đổi đề tài: "Cậu tìm được mật mã rồi sao?"

Hứa Tiêu quả nhiên bị cậu mang lệch khỏi quỹ đạo đề tài, đắc ý vỗ vỗ cái hộp dưới chân mình, "Ha, đây nè, cậu thì sao?"

Thiệu Đường xấu hổ cười cười.

Cậu vừa nãy vẫn luôn vẽ tranh, tìm cái hộp mật mã quỷ gì được.

"A." Hứa Tiêu cười lạnh: "Biết ngay cậu không đáng tin mà, ở yên đấy, tôi đi tìm."

Thiệu Đường thuận thế đứng ở bên cạnh, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Mời ngài."

Yến Minh Phong vẫn luôn trầm mặc nhìn hai người, lúc này lại đột nhiên ra tiếng: "Ta phải đi."

Thiệu Đường lập tức đứng dậy: "Tôi tiễn anh."

"Thiệu Tiểu Đường!" Hứa Tiêu ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu, "Có phải cậu đã quên mình còn ở tổ tiết mục rồi không?"

Trợ lý đưa đồ xong vốn là nên rời đi, cậu tiễn cái gì mà tiễn.

Hơn nữa hắn cảm thấy người đàn ông này rất kỳ quái, theo lý thuyết, thân là trợ lý của Thiệu Đường, không có khả năng không biết hắn, vì sao lại có vẻ mặt lạnh lẽo như vừa nãy.

"Này còn không phải là suy nghĩ cho Hứa ca cậu sao." Thiệu Đường cười hì hì nói: "Trợ lý này của tôi bị mù đường, tôi sợ hắn đi ra ngoài sẽ bị lạc đường."

Hứa Tiêu: "???"

Hắn bị chọc giận đến bật cười, "Dù có không biết đường, điện thoại không chỉ dẫn được sao, cần đến cậu đưa."

Một cái trường học lớn như vậy, còn khắp nơi đều là người, nhắm mắt lại cũng có thể đi ra được biết không?

Thiệu Đường mắt cũng không chớp nói: "Hắn không dùng điện thoại, còn sợ người lạ."

"Tôi khó chịu rồi đấy." Hứa Tiêu ngồi dậy, khoanh tay trước ngực trừng mắt nhìn cậu, "Nói đến nói đi, cậu thế nào cũng muốn đưa hắn đi?"

Nếu không phải hiểu rõ Thiệu Đường là một tên nhan cẩu chính hiệu, hắn đều phải hoài nghi người đàn ông này có phải là tiểu tình nhân của cậu không.

Thiệu Đường mở to mắt, mặt không đỏ tim không đập nói: "Tất cả những điều tôi nói đều là sự thật."

Hứa Tiêu bị cậu chọc giận, vẫy vẫy tay, "Lăn lăn lăn, lăn nhanh lên."

"Cảm ơn Hứa ca!" Thiệu Đường khoa trương khom người chào, kéo người quay đầu liền chạy.

Mãi đến chỗ không có người quay chụp cạu mới dừng lại, tay vịn eo thở dốc: "Thiếu chút nữa là không bịa được nữa rồi."



Cũng may đầu óc Hứa Tiêu đơn giản, cậu nói cái gì thì tin cái đó.

Nếu đổi lại là Lục ca, nói mấy câu cậu liền bị vạch trần rồi.

Yến Minh Phong nhìn lướt qua tay mình, dừng trên ngón tay trắng nõn kia một chút, nói: "Buông tay."

"À......" Thiệu Đường buông tay ra, dẫm dẫm hai chân, thử hỏi: "Hay là trước tiên đi dạo ở trường này đã?"

Bên người hồi lâu không có âm thanh.

Thiệu Đường nghi hoặc nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện trên gương mặt vẫn luôn bình tĩnh đến đáng sợ của người đàn ông bỗng xuất hiện một tia mờ mịt.

Hắn ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Đây là...... thế giới mấy trăm năm sau sao?"

"Đương nhiên rồi!"

Thiệu Đường cười, người này cuối cùng cũng có chút cảm xúc như người bình thường.

Nếu là cậu, biết được mình vô tình đến mấy trăm năm sau, khẳng định sẽ vô cùng hưng phấn kích động.

Hắn khen ngược, vẫn luôn mặt vô biểu tình, làm gì còn chút mất mát như lúc trước.

Yến Minh Phong vươn ngón tay ra, xuyên qua khe hở ngón tay nhìn tầng lầu trước mặt, "Cái này làm kiểu gì được?"

—— hắn rốt cuộc đối thế giới này có một chút cảm giác chân thật, cũng không thể tránh được sinh ra tò mò.

"Cái này......" Thiệu Đường lắp bắp không thể nói được gì.

Yến Minh Phong quay đầu nhìn cậu một cái, Thiệu Đường cảm thấy cái liếc mắt kia chẳng khác gì đang nhìn phế vật.......

"Ngươi không biết?"

Cậu đâu phải làm kiến trúc sư sao mà biết được!

Thiệu Đường hừ hừ hai tiếng, ý đồ cứu vãn chút hình tượng người hiện đại của mình, "Dù sao cũng rất phức tạp, để tôi về tìm hiểu rồi sẽ nói với anh."

Yến Minh Phong buông tay, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía Thiệu Đường, "Kết cục của ta là gì?"

Thiệu Đường sửng sốt: "Cái gì?"

"Không phải nói nơi này là mấy trăm năm sau sao, có vẻ ngươi cũng biết ta là ai, ta cuối cùng có kết cục gì?

Yến Minh Phong cũng không thúc giục, chỉ là nhìn chằm chằm cậu, Thiệu Đường bị nhìn chằm chằm nổi da gà.

"Cái này...... Lần, lần trước không phải tôi nói rồi sao, thiên cơ không thể tiết lộ, tôi không thể nói cho anh."

Yến Minh Phong nhíu mày, cũng không biết tin hay không, nhưng lại không hỏi lại.

Thiệu Đường âm thầm thở phào.

Thật ra kết cục hẳn là có thể nói, cậu vừa nãy thiếu chút nữa buột miệng thốt ra: "Anh cô độc sống hết quãng đời còn lại", may mắn phản ứng nhanh.

Thiệu Đường vỗ vỗ ngực, một bộ dáng của đại lão: "Anh có gì muốn biết đều có thể hỏi tôi."

Yến Minh Phong đem ánh mắt rời đến hộp đen bên cạnh, phía dưới hộp đen còn có mấy cái bánh xe, hắn híp híp mắt, hỏi: "Đó là vật gì?"

Thiệu Đường liếc mắt một cái, "À, đó là ô tô."

Yến Minh Phong lạnh lùng nhìn cậu.

Thiệu Đường thành khẩn xin lỗi: "Thực xin lỗi, quên mất anh nghe không hiểu."

Cậu dùng từ đối phương có thể hiểu được giải thích nói: "Nó tương đương với xe ngựa ở thế giới bọn anh, nhưng chạy nhanh hơn nhiều so với xe ngựa, cũng không cần ngựa phải kéo."

Dừng một chút, cậu cường điệu nói: "Nguyên lý của nó rất phức tạp, trong chốc lát tôi cũng không nói rõ được, anh biết được nó là phương tiện di chuyển chủ yếu ở thế giới này là được."

Cứ thấy cậu năm lần bảy lượt cường điệu chế tác những thứ này rất phức tạp, cho nên không phải cậu không biết, mà là nhất thời không nói rõ được, nhưng cậu vẫn cảm thấy ánh mắt Yến Minh Phong nhìn cậu chẳng khác gì đang nhìn một cái người ngu xuẩn........

Làm ơn, cậu chỉ là một minh tinh bình hoa, không phải học bá toàn năng được không?!

Thiệu Đường tức đến nội thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau