Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 4

Trước Sau
Lần trước nó không có mở miệng nói chuyện là bởi vì không có miệng, nên là lần này cậu vẽ thêm nét, không biết nó có thể nói chuyện không?

Thiệu Đường rất là hưng phấn.

Tiểu nhân nhấp nhấp miệng, trầm mặc hồi lâu, khẽ mở môi: "Đây là nơi nào?"

Thanh âm dễ nghe ngoài dự đoán, tuy rằng còn chút non nớt, nhưng vô cùng sạch sẽ thanh thúy.

Thiệu Đường không biết nó muốn nghe câu trả lời kiểu gì, thử nói: "Nơi này là thủ đô."

Tiểu nhân nhíu nhíu mày, hiển nhiên không hiểu cậu đang nói gì.

Thiệu Đường nghĩ nghĩ, thay đổi đáp án: "Nơi này là Trung Quốc."

Tiểu nhân càng nhăn chặt lông mày.

Còn không hiểu?

Thiệu Đường nhướng mày, đáp: "Nơi này là địa cầu."

Tiểu nhân không nhíu mày, chỉ mặt không cảm xúc nhìn cậu.

Thiệu Đường sờ sờ mũi, có chút xấu hổ.

Xem ra cũng không biết rồi.

"Tại sao ta lại xuất hiện ở chỗ này?" Tiểu nhân hỏi.

Cái này Thiệu Đường biết.

Cậu vẻ mặt hưng phấn mà nói: "Ngươi là được ta vẽ ra đấy!"

Tiểu nhân không có phản ứng gì, trên mặt rõ ràng viết ba chữ to: Ta không tin.

Thiệu Đường nóng nảy: "Thật đấy, ngươi là được ta vẽ ra đấy! Ngươi xem, giấy vẽ vẫn còn ở đây nè."

Tiểu nhân nhìn thoáng qua theo ngón tay cậu, rũ mắt: "Vậy ngươi lại là ai?"

"Ta sao?" Thiệu Đường khụ khụ hai tiếng, "Giới thiệu một chút, người trước mặt ngươi đây chính là minh tinh đang nổi Thiệu Đường."

Dù sao nó cũng không biết hì hì hì.

Minh tinh đang nổi?

Đôi lông mày nhàn nhạt bị tiểu nhân nhíu đến gắt gao.

"Được rồi, bây giờ đến ta hỏi." Thiệu Đường ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Tiểu tinh linh từ giấy sao?"

Tiểu nhân do dự một chút, chậm rãi nói: "Nhi tử thứ hai của Yến Vương, Yến ——"

Hắn còn chưa nói xong, giống như những lần trước đột nhiên biến mất.

Trên giường lại chỉ còn lại một tờ giấy trắng.

Lại nữa?!

Thiệu Đường trừng tờ giấy kia, như là muốn nhìn đến thủng một lỗ trên tờ giấy đó.

Chỉ là......

Nhi tử thứ hai của Yến Vương là cái gì?

Con trai một người tên là Yến Vương sao?

Thiệu Đường cố gắng tiêu hóa thông tin này nhưng mãi không nghĩ ra được gì.

Cậu khó chịu ném bút sang một bên, ôm một bụng oán niệm chẳng hiểu gì cuốn chăn ngủ.

——

Yến Vương phủ.

Yến Minh Phong đau đầu ngồi dậy, hắn hiện tại mới là thật sự có chút mơ hồ.

Tại sao hắn lại nhiều lần lặp đi lặp lại mơ thấy nam nhân kia?

Tuy rằng dù kiếp trước hay kiếp này hắn cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với người nào, nhưng hắn hẳn là thích nữ tử, tuyệt đối không thể là đoạn tụ, tại sao lại liên tục mơ thấy cùng một nam tử nhiều lần?

Nam nhân kia nói gì một câu hắn cũng không hiểu thì thôi đi, lại còn lời nói vớ vẩn nói hắn là được hoạ ra, đây là cái lời nói vớ vẩn gì!

Không chỉ có như thế, đại bộ phận đồ vật bài trí trong căn nhà kia hắn chưa từng thấy qua, nghe những lời nói của nam tử kia, giống như là một thế giới khác......



Yến Minh Phong nhắm mắt, đem suy đoán bỗng nổi lên trong đầu áp đến đáy lòng.

"Minh Phong."

Ngoài cửa truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của một thiếu niên, Yến Minh Phong mở mắt ra, lúc này mới phát giác sắc trời đã sáng.

Hắn thay quần áo đẩy cửa ra, trước mặt là một thiếu niên tuấn lãng xấp xỉ tuổi hắn.

Trên mặt thiếu niên lộ ra một mạt cười xán lạn: "Sao đến giờ mới dậy, Minh Phong huynh lười biếng."

Yến Minh Phong rũ mắt, giấu đi chán ghét cùng thù hận trong đáy mắt, thấp thấp ừ một tiếng.

"Chắc huynh chưa ăn gì đi." Thiếu niên móc ra từ trong lòng ngực một phần điểm tâm đưa cho hắn, "Đây là ta vừa mới đi mua, còn nóng đó, nhanh ăn đi."

Yến Minh Phong tiếp nhận điểm tâm, nhìn gương mặt đơn thuần của thiếu niên, vẫn không hiểu vì sao người như vậy sẽ cho hắn một nhát đao trí mạng cuối cùng.

"Làm sao vậy?" Thiếu niên sờ sờ mặt mình, "Huynh nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có gì sao?"

"Không có." Yến Minh Phong cắn một ngụm bánh hoa quế, dời tầm mắt đi: "Sao ngươi lại đến đây?"

"Ta đến gọi huynh đi ra ngoài săn thú." Thiếu niên cười tủm tỉm nói: "Huynh đừng quên, huynh lúc trước hứa với sẽ cùng ta luyện tiễn pháp, mấy ngày nữa là đến ngày hoàng gia săn thú ta nhưng không muốn mất mặt đâu."

Hoàng gia săn thú......

Yến Minh Phong ánh mắt hơi ngưng trệ.

Chính là trong trận săn thú này, thiếu niên chắn cho hắn một mũi tên, làm hắn từ nay về sau toàn tâm toàn ý tin tưởng y.

Nhưng tất cả những điều này đều là mưi kế đã được y cùng huynh trưởng của hắn an bài ổn thoả, mục đích chính là liên hợp khìm kẹp hắn.

Yến Minh Phong rũ xuống ánh mắt như chứa độc tố, âm ngoan băng hàn.

Hắn cong cong khóe môi, ngữ khí mang ý cười: "Được, ngươi chờ ta một chút."

——

Tổ tiết mục đăng video quay được hôm qua lên official weibo.

Không như Hứa Tiêu dự đoán, cư dân mạng đối với tiết mục này vô cùng hưởng ứng.

Hắn lướt bình luận từ trên xuống, cơ hồ tất cả đều là bình luận như thế này: "Một phút, ta muốn biết toàn bộ tin tức về tiểu ca ca này."

"Đây đây, tiểu ca ca tên Thiệu Đường, năm nay 22 tuổi, xuất đạo đã nhiều năm, chỉ là vẫn không có tác phẩm nào, cũng không có nhiệt độ gì luôn."

"Gương mặt này của tiểu ca ca chẳng lẽ còn chưa đủ tạo nhiệt độ sao?"

"Gương mặt này ta chấm"

"Ta cũng thế"

"Ha ha ha hình vẽ thành tinh ha ha ha, đứa nhỏ này sao lại ngây thơ như vậy?"

"Ngu ngốc một cách đáng yêu."

"Vẽ cũng có thể yêu"

"Đáng yêu +1"

"+10086"......

Hứa Tiêu tâm trạng vui sướng đóng di động lại, con trai ngốc của hắn cuối cùng cũng có chút độ hot rồi, người cha già thật là rầu thúi ruột.

Thiệu Đường đánh ngáp đẩy của phòng hắn ra, mắt buồn ngủ mông lung hỏi: "Cậu làm gì vậy? Đạo diễn bảo tập hợp kìa."

Hứa Tiêu quơ quơ điện thoại: "Cậu không thấy sao? Tiểu Đường cậu lên hot search."

Thiệu Đường trợn to hai mắt, nháy mắt thanh tỉnh: "Tôi lên hot search?"

Cậu cướp lấy điện thoại, tới tới lui lui nhìn vài lần mới không thể tin được ngẩng đầu: "Chuyện ngày hôm qua của tôi bị quay lại?"

Hứa Tiêu ôm bờ vai của cậu, cười thoải mái: "Ba ba ta bảo quay, thế nào? Còn không mau quỳ tạ đại ân của ba ba." Hắn sờ sờ đầu Thiệu Đường, "Không nghĩ tới cậu còn rất thông minh. Tới, nói xem, sao lại nghĩ đến giả thiết vẽ tranh thành tinh?"

Thiệu Đường hơi hơi hé miệng, muốn nói chính mình thật sự vẽ tiểu nhân ra tới, nhưng tối hôm qua cậu đã ý thức được cũng không phải lần nào vẽ thì tiểu nhân cũng ra, mà Hứa Tiêu không tận mắt nhìn thấy thì sẽ không tin tưởng, cho nên cậu lại đem lời nói nuốt trở lại, có lệ nói: "Không có gì, bệnh ảo tưởng chút thôi."

"Tôi còn tưởng có gì." Hứa Tiêu duỗi người, "Đi thôi, không phải nói đạo diễn chờ sao?"

Hai vị tiền bối đã tới rồi, Thiệu Đường ngoan ngoãn cùng hai người chào hỏi: "Giang tỷ, Dịch ca, xin chào tiền bối, em là Thiệu Đường, mong được chiếu cố nhiều hơn."

"Xin chào."

Hai vị tiền bối thoạt nhìn không có gì khó tính, đối với người mới vào đoàn như cậu cũng ngữ khí ôn hòa: "Thiệu Đường đúng không, đẹp trai thật đấy."

Thiệu Đường ngượng ngùng cúi đầu: "Giang tỷ nói đùa."



"Được rồi." Đạo diễn vỗ vỗ tay, "Mời đến rút ra dãy số của các vị hôm nay."

Nhiệm vụ hôm nay phải phân tổ hoàn thành, sáu người chia thành ba tổ, rút thăm quyết định.

Tiết mục vì nhiệt độ, đội nào cũng đều đã sắp xếp xong hết rồi, rút thăm chẳng qua chỉ là làm cho có lệ.

Quả nhiên, cuối cùng kết quả ra tới, Thiệu Đường Hứa Tiêu một tổ, Trần Đình bởi vì mới hợp tác cùng Giang tỷ đóng một bộ phim nên chia làm một tổ, Ninh Kỳ có chút thiếu tác phẫm, được Từ Dịch ca dẫn dắt theo.

"Hôm nay sẽ không cho cung cấp bất cứ đồ ăn gì cho các vị, đồ có được đều là các vị tự mình kiếm, mỗi tổ sẽ được phát một trương đồ, trong đó cung cấp rau dưa trái cây nông trang cùng thực đơn, mỗi một loại đồ ăn đều yêu cầu tự mình làm ra, cuối cùng tổ nào làm được nhiều đồ ăn nhất sẽ chiến thắng."

Đạo diễn mới vừa nói xong, Hứa Tiêu liền kéo Thiệu Đường lên xe, "Nhanh lên, tôi đói quá."

Hắn được chiều chuộng từ nhỏ, cho nên dù có vào giới giải trí, cũng đều luôn tự làm theo ý mình, hành sự ngay thẳng.

Nông trang tổ tiết mục thuê là nơi quay phim của một bộ cổ trang đại bạo, nhà ở giả dạng rất là cổ kính.

"À, chúng ta lấy cái gì trước tiên?" Hứa Tiêu thọc thọc cánh tay Thiệu Đường hỏi.

Thiệu Đường nhìn nhìn thực đơn, chọn một cái nhìn qua đơn giản nhất: "Trứng gà đi."

Hứa Tiêu không ý kiến: "Ok."

Hai người theo chỉ dẫn tìm được nơi có trứng gà, tới nơi rồi Thiệu Đường mới biết mình ngây thơ biết bao.

Tổ tiết mục đem trứng gà giấu ở tận trong cùng chuồng gà, bọn họ muốn lấy được trứng nhất định phải đi qua tầng tầng lớp lớp đám gà tung tăng nhảy nhót.

Hai người đều là đại thiếu gia mười ngón không dính nước xuân, chưa từng làm chuyện này bao giờ, đều ngốc đần ra đứng ở cửa chuồng gà, ai cũng không muốn đi lên phía trước.

"Tiểu Đường." Hứa Tiêu vỗ vỗ vai Thiệu Đường, lời nói thấm thía nói: "Xem ba ba ngày thường đối với con rất tốt, lần này con liền hy sinh một chút, lấy hai cái trứng gà rồi ra thôi."

Hứa Tiêu cũng mặc kệ một đoạn này khi chiếu lên dân mạng sẽ phỉ nhổ hắn như thế nào, hắn hiện tại chỉ muốn cách nơi này càng xa càng tốt.

"Được rồi." Thiệu Đường thở dài, "Chờ."

Cậu mặc trang phục phòng hộ chui vào chuồng gà.

Mười phút sau.

Cậu đầy người toàn lông gà, hai tay trống trơn đi ra.

"Thôi, chọn cái khác đi, chúng ta từ bỏ." Thiệu Đường thay quần áo, lau mồ hôi trên đầu nói.

Hứa Tiêu ước gì tránh xa nơi này, nghe vậy lập tức tán đồng gật gật đầu: "Đi đi đi, chúng ta đi."

Hai người chọn món đồ ăn thứ hai là ngó sen.

Cái này yêu cầu phải xuống hồ nước đào.

Hứa Tiêu ngượng ngùng lại bảo Thiệu Đường làm, vì thế tự mình xắn ống quần gian nan đi xuống.

Thiệu Đường ở trên bờ chờ, trong lòng có một loại dự cảm bất thường.

Quả nhiên, còn không đến mười phút, Hứa Tiêu liền một bộ dáng đã chịu lớn lao kinh sợ xông lên bờ, oa oa kêu to: "Này là cái quỷ gì! Bên trong hồ nước sao lại sâu?!"

"Được rồi." Thiệu Đường lại thở dài: "Chúng ta lại đổi cái khác."

Vì thế cái thứ ba, cái thứ tư, thứ năm cái......

Lăn lộn một buổi sáng, bọn họ một cái cũng không lấy được.

Hứa Tiêu mệt mỏi, nói cái gì cũng đều không muốn ra khỏi cửa, trở lại phòng tổ tiết mục sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi tạm thời, ngã xuống liền ngủ, dù Thiệu Đường gọi như thế nào cũng không đứng dậy.

Thiệu Đường tức giận đạp hắn một chân, thật không rõ người này sao lại được nhiều người thích như vậy, rõ ràng vừa lười vừa khó nết.

Hứa Tiêu ngủ, Thiệu Đường một mình cũng không đi xuống, đành phải cũng trở về phòng.

Cậu kỳ thật cũng không quá mệt mỏi, cũng không buồn ngủ gì, cậu ngồi trên giường, nhàm chán nhìn khắp nơi.

Phòng còn vẫn duy trì cách bài trí khi quay bộ phim cổ trang kia, trên tường còn treo một bộ hình ảnh nam tử cổ trang.

Thiệu Đường nhớ tới tiểu nhân vật của mình, đột nhiên ý thức được mình không thể lúc nào cũng vẽ nhân vật hoạt hình được, hẳn là học vẽ chân dung mới tốt.

Nhân lúc rảnh rỗi không có việc gì, cậu móc bút vẽ ra, bắt đầu vẽ lại bức tranh trên tường.

Cậu cũng không biết lần này tiểu nhân có thể đi ra hay không, nhưng khi nhìn thấy người xấu xí dưới ngòi bút của mình, Thiệu Đường hối hận.

Cậu quả nhiên vẫn là nên tiếp tục đi học lớp dạy vẽ thôi.

Thật là càng nhìn càng xấu, Thiệu Đường lục lọi ba lô, muốn tìm cái cục tẩy xoá đi.

Nhưng không đợi cậu tìm được, một âm thanh quen thuộc réo rắt ở sau cậu vang lên: "Ngươi đang tìm cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau