Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

Chương 43

Trước Sau
(30/06/2024)

Editor by VĐH Zoro + AChan

—©—

Hai người kẻ xướng người hoạ, Giang ly nghẹn không nói được, tức giận mặt đỏ lên, y nghẹn khuất ngồi xuống, “Hạ quan không dám.”

Thiệu Đường trong lòng sảng khoái, nghiêng đầu sang Yến Minh Phong chớp chớp mắt, bàn tay giấu trong tay áo trộm gãi gãi lòng bàn tay hắn.

Yến Minh Phong trong lòng ấm áp, nắm chặt tay cậu.

“Tham kiến Nhị điện hạ, hạ quan tới muộn, mong Nhị điện hạ thứ tội.”

Đang lúc Thiệu Đường muốn hỏi một chút vị Thế tử gia kia đâu, một nam tử dáng vẻ đĩnh bạt bước vào trong đình, thanh âm trong sáng, khuôn mặt tuấn tú, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Quý đại nhân không cần đa lễ.” Yến Minh Phong hơi mỉm cười, “Ngồi.”

Thiệu Đường sờ sờ cằm, xem ra vị này chính là Quý Viên.

Quả thật có vài phần giống với lời đồn miêu tả.

Quý Viên gật đầu, ánh mắt nhìn trên dưới Thiệu Đường một lần, nhưng một câu cũng không hỏi nhiều, ngồi xuống bên còn lại của Yến Minh Phong.

“Mọi người đều tới rồi à, là bổn thế tử không phải. Nên phạt, nên phạt!”

Một đạo thanh âm sang sảng truyền đến từ xa, Yến Triều cười cười xuất hiện ở trong đình.

Mọi người đều đứng dậy hành lễ, Yến Triều xua tay, “Chư vị đều là khách bổn thế tử mời đến, cứ coi như nhà mình, không cần câu lệ.”

Hai bên Yến Minh Phong đều có người ngồi, Yến Triều cũng không thèm để ý, tùy ý ngồi xuống bên cạnh một con cháu thế gia khác.

“Hôm nay mời mọi người đến đây, là bởi vì bổn thế tử gần đây quen được một người, người này có tài văn chương vô cùng lợi hại, đặc biệt là ở phương diện viết thơ, có thể nói là ba bước một câu từ, năm bước một đầu thơ. Ở đây các vị đều là tài tử tài nữ nổi danh trong kinh thành, muốn cùng mọi người giám định và thưởng thức.”

Dứt lời, hắn phân phó cho người phía sau: “Đi mời Hứa tiên sinh lại đây.”

Nghe được Yến Triều khen ngợi như thế, trong lòng nam tử nhiều ít có chút không phục, ngồi yên chờ Hứa tiên sinh, nữ quyến cách một tầng sa cũng tò mò ra bên ngoài xem.

Thiệu Đường cũng có chút tò mò, nhìn khí thế này của Yến Triều, vị Hứa tiên sinh này chẳng lẽ là thơ thần?

Mà sau khi vị Hứa tiên sinh lộ diện, Thiệu Đường giật mình thiếu chút nữa ngồi không vững trên ghế.

Cậu hoàn toàn không nghĩ tới vị thơ thần tài cao bát đẩu thế tử Yến Triều mời đến lại là Hứa Tiêu!

Sao hắn lại xuất hiện ở đây?!

Yến Minh Phong hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, nhưng hắn bình tĩnh hơn Thiệu Đường, hắn nhẹ nhàng đè vai Thiệu Đường lại, ánh mắt ý bảo cậu đừng xúc động, có lẽ là người giống người cũng không chừng.

Thiệu Đường hít một hơi, chậm rãi ngồi trở lại ghế.

Nhưng mông cậu còn chưa ngồi yên ổn, vị kia hành lễ xong ngẩng đầu nhìn đến, Hứa tiên sinh đã kích động hét to một tiếng, lấy tốc độ mấy trăm mét lao đến hùng hồn cho cậu một cái ôm, oa oa khóc lớn: “Tiểu Đường! Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi! Cậu không biết trong khoảng thời gian này tôi khổ sở thế nào đâu! Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn suýt chút nữa bị người ta đánh nữa chứ......”

Thiệu Đường: “......”

Rồi, không cần xác nhận, đây là tên lỗ mãng quả không sai.

Yến Minh Phong mặt không cảm súc kéo hắn ra khỏi người Thiệu Đường, hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại: “Câm miệng.”

“Bốp.”

Hứa Tiêu bị hắn dọa đánh nín khóc, ủy khuất cáo trạng với Thiệu Đường, “Tôi đã thảm như vậy, bạn trai cậu còn mắng tôi!”

Thiệu Đường bất đắc dĩ vỗ trán, thấp giọng nói: “Cậu nhìn đằng sau xem.”

Hứa Tiêu sắc mặt cứng đờ, lúc này mới nhớ tới hắn hiện giờ là ở trong sách không phải ở hiện đại!

Hắn thật cẩn thận quay lại nhìn, phát hiện những người đó tất cả đều vẻ mặt ngốc lăng nhìn bọn họ.

Sao vị thơ thần Thế tử gia mời đến lại ôm tam tiểu thiếu gia Giang gia hết khóc lại cười?

Quý Viên bên cạnh cũng nhíu mày, rất có hứng thú nhìn hai người.



Yến Triều sau khi lấy lại tinh thần, lôi kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười, hỏi: “Hứa tiên sinh, chẳng lẽ ngươi với Giang tiểu thiếu gia là bạn cũ?”

Hứa Tiêu vội vàng trả lời: “Đúng vậy, ta với Giang tiểu thiếu gia là từ nhỏ, ách, là bạn thân, chúng ta là hai bạn thân.”

Yến Triều cười cười: “Hóa ra là như vậy.”

“Nhưng mà Hứa tiên sinh giống như đã quên, hiện tại ngươi là khách quý bổn thế tử mời đến, chứ không phải là bạn thân của Giang tiểu thiếu gia.”

Hai chữ khách quý bị Yến Triều nhấn mạnh, trên mặt lại vẫn là ý cười doanh doanh.

Hứa Tiêu bỗng rùng mình, ngượng ngùng đi trở về bên người y, “Thế tử chớ trách, ta chỉ là đột nhiên nhìn thấy bạn tốt có chút kích động thôi.”

“Vậy sao.” Yến Triều gật gật đầu: “Hứa tiên sinh còn nhớ mục đích lần này đến đây là gì chứ?”

“Ta đương nhiên nhớ rõ, thế tử nói muốn ta làm mấy đầu...... Thơ......”

Thanh âm Hứa Tiêu càng ngày càng thấp, cuối cùng cũng không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Thiệu Đường.

Khụ, vốn dĩ hắn muốn mượn thơ cửa Lý Bạch Đỗ Phủ kiếm cơm ăn, tuy rằng hắn học tập không tốt, nhưng dùng mấy đầu thơ cổ lừa gạt người cổ đại vẫn là có thể.

Nhưng hắn không nghĩ tới lại gặp được Thiệu Đường ở chỗ này, làm trò dùng bài thơ mà ai đi học cũng biết trước mặt Thiệu Đường hắn thật là có chút không nói nên lời.

Yến Triều thấy hắn không nói nữa, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Hứa tiên sinh, có vấn đề gì sao?”

“Không, không có gì.”

Hứa Tiêu thở dài, căng da đầu bắt đầu đọc thơ, “Hôm nay cảnh xuân vừa lúc, ta liền làm một đầu thơ hợp cảnh, khụ khụ.” Hắn làm bộ làm tịch chắp tay sau lưng, vừa đi vừa nói chuyện: “Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận, Sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai. Trường hận (*)...... Thôi, các vị cảm thấy hai câu này như thế nào?”

Ừm...... Sau đó hắn không nhớ rõ.

“Phốc.”

Thiệu Đường không nhịn được cười ra tiếng, tên ngốc này căn bản là không biết hai câu thơ này có ý thở dài bách hoa đang tàn phai, còn nghiêm trang nói phải làm thơ ứng với cảnh ngày xuân này.

Hứa Tiêu không vui trừng mắt nhìn liếc nhìn cậu một cái.

Hắn kiếm miếng cơm ăn dễ dàng sao? Thiệu Đường như thế là đang cười nhạo hắn!

Nhưng những người khác hiển nhiên không biết sóng ngầm kích động trong đó, tinh tế cân nhắc hai câu thơ này xong liền phát ra từng trận kinh ngạc cảm thán, “Thơ hay! Thật sự là thơ hay!”

“Hứa tiên sinh quả thực tài tình lợi hại!”

“Không biết hứa tiên sinh theo ai làm thầy?”

...©...

Giang Ly không để ý đến cái gọi là Hứa tiên sinh, y gắt gao nhìn chằm chằm Yến Minh Phong thấp giọng nhẹ gọi tên Thiệu Đường, không che giấu được không cam lòng trong mắt.

Kia vốn là vị trí thuộc về y, bên cạnh Nhị điện hạ vốn chỉ có thể là y!

Tên con hoang Giang Thần này dựa vào cái gì có thể được Nhị điện hạ ưu ái, dựa vào cái gì có thể làm Nhị điện hạ phá lệ vì cậu ta!

Y nắm chặt chén rượu, bỗng nhiên nói: “Tam đệ vừa rồi hình như rất là khinh thường đối với thơ của Hứa tiên sinh, tam đệ và Hứa tiên sinh là bạn tốt, nói vậy tài năng sẽ không thua Hứa tiên sinh đi? Chi bằng tam đệ cũng làm một đầu thơ có được không?”

Thiệu Đường đang cùng Yến Minh Phong nói Hứa Tiêu nháo chê cười, bỗng nhiên nghe được thanh âm của Giang Ly, lời trong lời ngoài đều đang chèn ép cậu, Thiệu Đường không nhịn được trực tiếp trợn trắng mắt.

Người này có phiền hay không?

Cậu định mở miệng tưởng cự tuyệt, Yến Triều lại hứng thú nói: “A? Giang tiểu thiếu gia cũng sẽ làm thơ?”

Y chính là tò mò, vị tiểu thiếu gia này có thể làm Nhị điện hạ ai cũng không để vào mắt cẩn thận đối đãi như vậy quả thật là hiếm thấy.

Không, y căn bản là chưa thấy qua, đây là lần đầu tiên.

“Gặp mặt Thánh Thượng đều có thể sợ tới mức run rẩy, cậu ta có thể làm thơ sao? Thế tử gia thật đúng là xem trọng cậu ta.”

Giang Ly liên tiếp xưng huynh gọi đệ với Thiệu Đường, bên cạnh có con cháu thế ra nhận ra Thiệu Đường khinh thường nói.

Càng ngày càng nhiều người nhận ra tam thiếu gia, bắt đầu ở phía dưới khe khẽ nói nhỏ: “Thì ra là tiểu thiếu gia Giang phủ ngày đó ở Kim Loan Điện, không phải nghe nói đầu óc cậu ta không được tốt sao? Thoạt nhìn không giống lắm.”

“Ai biết được? Nghe nói là tên ngốc, vẫn luôn bị nhốt ở Giang phủ.”

“Vậy cậu ga sẽ làm thơ sao?”



“Ta xem chắc không đâu.”

Thanh âm mọi người thảo luận càng lúc càng lớn, khoé miệng Giang Ly gợi lên một chút ý cười.

Con hoang chính là con hoang, còn tưởng bay lên cành cao biến phượng hoàng sao?

Yến Minh Phong nhíu mày, đang muốn mở miệng ngăn cản, Thiệu Đường vỗ vào tay hắn, đối diện với hắn chớp mắt, nói: “Xem em.”

Cậu đứng lên, đi đến trước mặt Giang Ly, hơi cong eo, cười thật ngọt: “Mấy năm nay ta được đại ca nhị ca chiếu cố, ngày tháng ta ở Giang phủ quả là sóng gió phập phồng, có kinh có hiểm, không đến mức quá mức bình đạm. Hiện tại, nhị ca muốn kiểm tra đệ đệ, đương nhiên đệ đệ không dám từ chối.”

Nghe hiểu trong lời cậu có ý trào phúng, Giang Ly đứng dậy căm tức nhìn cậu: “Ngươi ——”

“Ai, nhị ca đừng vội, ta còn chưa làm thơ đâu.” Thiệu Đường cười vui vẻ cắt ngang lời y, cậu đứng thẳng eo, nhìn quanh một vòng, nói: “Hứa tiên sinh vừa đối hai câu thơ thực sự không tồi, nếu như thế, ta cũng không hao tâm tốn sức lắm, nối hai câu theo tiếp tiễn hắn đi.”

Mọi người được một trận ồ lên.

Phải biết rằng, tiếp thơ còn khó hơn tự mình làm thơ rất nhiều, không chỉ phải cân nhắc ý cảnh trong câu thơ của đối phương, mà còn phải trong khoảng thời gian ngắn đối lại một câu thơ ngang tầm ngang sức. Hai câu thơ này của Hứa tiên sinh trình độ cực cao, nếu muốn ở trong thời gian ngắn tiếp được hai câu này cơ hồ là không có khả năng.

Giang Ly thấy cậu dõng dạc nói ra lời này, hừ lạnh một tiếng, ngăn chặn lòng tức giận ngồi xuống chờ xem cậu bị chê cười.

Trong sân chỉ có hai người Hứa Tiêu cùng Yến Minh Phong không một chút nào lo nắng, Yến Minh Phong ánh mắt nhu hòa nhìn cậu, Hứa Tiêu rũ bỏ hình tượng nằm liệt trên ghế bắt đầu phát ngốc.

Thiệu Đường không để ý tới những người này phóng to tầm mắt, cậu cong cong khóe miệng, kéo dài ngữ điệu: “Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận, Sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai....... Xác thật là thơ hay hiếm có.” Cậu tạm dừng một chút, mới chậm rì rì tiếp tục nói: “Chư vị xem, Trường hận xuân quy vô mịch xứ, Bất tri chuyển nhập thử trung lai, không biết hai câu đối này như thế nào?”

Đây chính là thơ lão nhân Bạch Cư Dị tự mình viết ra, có người dám nói một câu không hay sao?

Trong đình người còn không dám có phản ứng lại, Quý Viên vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên vỗ tay nói: “Thơ hay! Giang tiểu công tử thật sự tài hoa hơn người.”

Quý Viên thân là Đại Lý Tự thiếu khanh có tiếng thiết diện vô tư, có thể được hắn đánh giá cao như thế, chứng tỏ vị Giang tiểu thiếu gia này thực sự không tồi, rất nhiều con cháu thế gia còn không kịp phản ứng lại cũng chỉ có thể phụ họa khen nói: “Câu thơ tiếp này thật hay.”

“Đúng vậy, không nghĩ tới Giang gia còn có vị tiểu Giang công tử thâm tàng bất lộ như này.”

Thậm chí có người chạy đến trước mặt Giang Ly ra vẻ bất mãn nói: “Giang đại nhân, có một vị đệ đệ như vậy mà cũng giấu chúng ta không nói một tiếng.”

Sắc mặt Giang Ly lúc trắng lúc xanh, y miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, “Ta cũng vừa mới biết ngô đệ có loại tài năng này, làm các vị chê cười.”

Y là một trong Tứ công tử nổi tiếng trong Kinh thành, tất nhiên là nghe ra câu thơ này của Thiệu Đường tốt bao nhiêu, nhưng cũng không phải vì thế mà làm cho y tức giận, không thấy được tên con hoang này bị chê cười ngược lại làm cậu càng thêm nổi bật.

Giang Ly nắm chặt hai tay, sắc mặt vặn vẹo, y cắn cắn má trong, đứng dậy chắp tay với Yến Triều và Yến Minh Phong: “Thế tử, Nhị điện hạ, hạ quan thân thể không khoẻ, thần xin cáo lui trước.”

—©—

(*) Đại Lâm tự đào hoa - Bạch Cư Dị:

人間四月芳菲盡,

山寺桃花始盛開。

長恨春歸無覓處,

不知轉入此中來。

Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận,

Sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai.

Trường hận xuân quy vô mịch xứ,

Bất tri chuyển nhập thử trung lai.

Dịch nghĩa:

Tháng tư ở dưới nhân gian, cỏ hoa thơm đã tàn tạ hết,

Nhưng ở ngôi chùa trên núi cao, hoa đào mới nở rực rỡ.

Lòng giận mãi không biết xuân về từ xứ nào,

Mà còn lẩn khuất vào trong chốn núi non này.

—©—

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau