Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 37: Gặp lại cố nhân
Căn nhà tre này vô cùng đơn sơ, có 3 gian nhà, một gian cậu đang ở. Cậu ngồi dậy thấy bên bàn có một bát cháo nóng đặt ở đó. Bụng cậu reo lên vì đói. Cậu cầm bát cháo liền húp lấy không sợ bỏng. Khi ngụm cháo đầu tiên vào miệng, cậu nhận ra một mùi vị vô cùng quen thuộc. Mùi vị ấy làm cậu ngay lập tức nhớ tới hương vị từ rất lâu trước đây của Tử Thanh làm cho cậu. Bát cháo sen vô cùng tầm thường nhưng lại vô giá với cậu. Ngay khi ấy chủ nhà về và bước vào, cậu liền gọi:
- Tử Thanh là huynh phải không?
Vị chủ nhà ấy hờ hững đáp lại:
- Ngài đang gọi ai vậy Thái tử điện hạ?
Nhìn người vừa bước vào Thái tử hiện lên vẻ mặt hết đỗi kinh ngạc, lắp bắp nói:
- Không, không thể nào, rõ... rõ.. ràng ngươi đã. chết...chết.. rồi mà.
Cậu ta nói:
- Phải ta đã chết rồi.
Cậu ta chính là Minh Cảnh. Kẻ đáng lẽ đã chết rồi.
Cậu ta nói với Khuynh Doanh:
- Ngài bất ngờ cũng bình thường thôi, ngoài thị vệ của ngài và cô ấy ra không ai biết ta còn sống cả.
Thái tử sững sờ:
- Không thể nào rõ ràng ta đã tận mắt thấy ngươi và hoàng thúc chết, bắng cách nào chứ?
Minh Cảnh mặc kệ cậu bỏ đi.
Tại đây Minh Cảnh làm một người bán thảo dược. Trong nhà chất đầy đủ cái loại thảo dược khác nhau, có loại phơi khô, có loại giã nát cất gọn gàng trong gian nhà chính. Nhưng Khuynh Doanh nhớ rằng Tử Thanh y có tu vi đủ cao để thay đổi hình dạng vẻ bề ngoài, y có đủ sức để giả trang thành Minh Cảnh mà. Nghĩ vậy, cậu liền đi tìm Minh Cảnh. Minh Cảnh đang ngồi phân loại thảo dược không để ý rằng cậu đến sau lưng từ bao giờ. Khuynh Doanh liền véo lấy má y mà kéo. Minh Cảnh giật mình kêu lên:
- Ui da. Làm gì vậy! Mau thả ta ra!!!
Khuynh Doanh vẫn tiếp tục kéo má y, kéo chán chê không được gì cuối cùng mới thả ra. Minh Cảnh hai má đỏ lên vì đau, liền mắng y:
- Làm cái trò gì vậy chứ?
Cậu hỏi Minh Cảnh:
- Ngươi làm thế nào có bát cháo ấy vậy?
Minh Cảnh vừa đau vừa nói:
- Ta nấu, được chưa? Là thành chủ dạy ta nấu!
Minh Cảnh ôm mặt đi vào trong. Y thầm miệng chửi:
- Nếu không nể mặt y thì ta chẳng thèm cứu ngươi làm gì!
Khuyng Doanh nghe vậy buồn rầu đi theo Minh Cảnh vào. Cậu hỏi y:
- Ngươi biết Tử Thanh ở đâu không?
Minh Cảnh đáp:
- Chắc ở đâu đó khác chứ không phải ở đây. Y chưa từng nói mình đi đâu với ta cả!
Xong Minh Cảnh hỏi cậu:
- Thái tử điện hạ tại sao lại một mình vào nơi nguy hiểm thế này?
Cậu đáp:
- Ta muốn tìm Bách Độc Vô Ki Đan để vào rừng Tàn Quốc.
Nghe cậu nói vậy Minh Cảnh vô cùng kinh ngạc nói:
- Sao lại tìm ở đấy chứ, nếu có đến đó thì cũng không thể tìm kiếm quá lâu được. Ngươi không biết nơi đó nguy hiểm như thế nào ư?Ngươi không biết nơi đó rộng thế nào ư?
Khuynh Doanh lớn giọng đáp lại y:
- Ta biết nhưng ta không thể bỏ mặc cho huynh ấy đi như thế nữa. Tử Thanh, huynh ấy đi biệt tăm biệt tích như vậy có phải một lần đâu. Lời hứa với ta huynh ấy còn không thèm giữ, lại tiếp tục bỏ mặc ta.
Nói rồi cậu ta định vào gian nhà thứ ba có cửa đóng kia. Lúc này Minh Cảnh thấy cậu vào nơi đó y vội cản cậu lại nói:
- Chỗ đấy ngươi không được phép vào!
Vừa nắm lấy cửa thì thấy nó bị khóa, Khuynh Doanh nghi ngờ nói:
- Ngươi giấu ai ở đây à?
Minh Cảnh liền chối:
- Không có!
Khuynh Doanh không làm khó y thêm nữa liền bỏ qua như không có gì. Sáng hôm sau, Khuynh Doanh và Minh Cảnh đều dậy rất sớm và bắt đầu xuất phát. Đến tới ranh giới Dược Quốc và rừng Tàn Quốc, Minh Cảnh đưa cậu viên đan dược lạ. Khuynh Doanh cầm lên ngơ ngác:
- Cái gì đây?
Minh Cảnh trả lời cậu:
- Uống vào rồi đi vô, muốn chết hả?
Sau đó Minh Cảnh liền uống viên đan rồi đi vào, Khuynh Doanh cũng uống viên đan dược rồi đi theo y. Vào trong cậu hỏi Minh Cảnh:
- Sao ngươi có đan dược này?
Minh Cảnh nói:
- Loại phục chế thôi, chỉ có tác dụng trong 3 canh giờ. Nhanh tìm đi!
Nghe vậy Khuynh Doanh lập tức ngự kiếm đi tìm. Sau hơn 2 canh giờ bỗng nhiên cậu thấy có một hang đá kì lạ không bị ảnh hưởng bởi tử khí. Nhưng đan dược sắp hết tác dụng, cậu đành phải đi ra ngoài. Minh Cảnh chờ cậu sẵn ở ngoài, thấy cậu ra liền hỏi:
- Thấy gì chưa?
Khuynh Doanh có suy ngẫm một lúc rồi nói với y:
- Có thấy, nhưng chưa vào được vì hết tác dụng của dược rồi!
Nói xong cậu chìa tay ra nói:
- Cho ta thêm đi!
Minh Cảnh nói:
- Nhìn lại ngoài trời đi! Xế chiều rồi.
Lúc này bỗng nhiên bụng Khuynh Doanh kêu lên. Xấu hổ nói:
- Chúng ta về, xong ta đi tiếp!
Minh Cảnh nói:
- Về thì mai hẵng đi, ngươi muốn thành xác sống à!
Khuynh Doanh cùng y trở về căn nhà tre kia. Ăn xong, cậu lên giường ngủ. Nằm lên giường bỗng nhiên cậu sực nhớ: "Căn nhà này chỉ có ba gian, mình ngủ ở đây thì Minh Cảnh ngủ đâu!" Nghĩ vậy cậu liền bật xuống của giường đi ra ngoài gian chính. Cậu thấy cánh cửa khóa ban sáng giờ lại mở ra. Đi vào trong phòng, cậu thấy Minh Cảnh nằm bên cạnh một chiếc giường đá và trên giường là....
- Thụy Vương?
Xác lạnh của hắn ta được đặt lên chiếc giường đá. Nhưng xác của hắn không hề bị mục rữa. Cậu để ý kĩ hơn bên trong thì thấy được chiếc giường này được đặt trong một trận pháp kì lạ nào đó. Bên cạnh đó, xung quanh chất đống là loại linh thảo vô cùng quý hiếm được trồng bên trong. Đặc biệt hơn cả là Minh Cảnh là người đang đắp thảo dược lên người hắn để giữ sinh khí. Mọi thắc mắc của cậu liền kết thúc sau khi thấy cảnh tượng ấy.
- Hết chương 33-
- Tử Thanh là huynh phải không?
Vị chủ nhà ấy hờ hững đáp lại:
- Ngài đang gọi ai vậy Thái tử điện hạ?
Nhìn người vừa bước vào Thái tử hiện lên vẻ mặt hết đỗi kinh ngạc, lắp bắp nói:
- Không, không thể nào, rõ... rõ.. ràng ngươi đã. chết...chết.. rồi mà.
Cậu ta nói:
- Phải ta đã chết rồi.
Cậu ta chính là Minh Cảnh. Kẻ đáng lẽ đã chết rồi.
Cậu ta nói với Khuynh Doanh:
- Ngài bất ngờ cũng bình thường thôi, ngoài thị vệ của ngài và cô ấy ra không ai biết ta còn sống cả.
Thái tử sững sờ:
- Không thể nào rõ ràng ta đã tận mắt thấy ngươi và hoàng thúc chết, bắng cách nào chứ?
Minh Cảnh mặc kệ cậu bỏ đi.
Tại đây Minh Cảnh làm một người bán thảo dược. Trong nhà chất đầy đủ cái loại thảo dược khác nhau, có loại phơi khô, có loại giã nát cất gọn gàng trong gian nhà chính. Nhưng Khuynh Doanh nhớ rằng Tử Thanh y có tu vi đủ cao để thay đổi hình dạng vẻ bề ngoài, y có đủ sức để giả trang thành Minh Cảnh mà. Nghĩ vậy, cậu liền đi tìm Minh Cảnh. Minh Cảnh đang ngồi phân loại thảo dược không để ý rằng cậu đến sau lưng từ bao giờ. Khuynh Doanh liền véo lấy má y mà kéo. Minh Cảnh giật mình kêu lên:
- Ui da. Làm gì vậy! Mau thả ta ra!!!
Khuynh Doanh vẫn tiếp tục kéo má y, kéo chán chê không được gì cuối cùng mới thả ra. Minh Cảnh hai má đỏ lên vì đau, liền mắng y:
- Làm cái trò gì vậy chứ?
Cậu hỏi Minh Cảnh:
- Ngươi làm thế nào có bát cháo ấy vậy?
Minh Cảnh vừa đau vừa nói:
- Ta nấu, được chưa? Là thành chủ dạy ta nấu!
Minh Cảnh ôm mặt đi vào trong. Y thầm miệng chửi:
- Nếu không nể mặt y thì ta chẳng thèm cứu ngươi làm gì!
Khuyng Doanh nghe vậy buồn rầu đi theo Minh Cảnh vào. Cậu hỏi y:
- Ngươi biết Tử Thanh ở đâu không?
Minh Cảnh đáp:
- Chắc ở đâu đó khác chứ không phải ở đây. Y chưa từng nói mình đi đâu với ta cả!
Xong Minh Cảnh hỏi cậu:
- Thái tử điện hạ tại sao lại một mình vào nơi nguy hiểm thế này?
Cậu đáp:
- Ta muốn tìm Bách Độc Vô Ki Đan để vào rừng Tàn Quốc.
Nghe cậu nói vậy Minh Cảnh vô cùng kinh ngạc nói:
- Sao lại tìm ở đấy chứ, nếu có đến đó thì cũng không thể tìm kiếm quá lâu được. Ngươi không biết nơi đó nguy hiểm như thế nào ư?Ngươi không biết nơi đó rộng thế nào ư?
Khuynh Doanh lớn giọng đáp lại y:
- Ta biết nhưng ta không thể bỏ mặc cho huynh ấy đi như thế nữa. Tử Thanh, huynh ấy đi biệt tăm biệt tích như vậy có phải một lần đâu. Lời hứa với ta huynh ấy còn không thèm giữ, lại tiếp tục bỏ mặc ta.
Nói rồi cậu ta định vào gian nhà thứ ba có cửa đóng kia. Lúc này Minh Cảnh thấy cậu vào nơi đó y vội cản cậu lại nói:
- Chỗ đấy ngươi không được phép vào!
Vừa nắm lấy cửa thì thấy nó bị khóa, Khuynh Doanh nghi ngờ nói:
- Ngươi giấu ai ở đây à?
Minh Cảnh liền chối:
- Không có!
Khuynh Doanh không làm khó y thêm nữa liền bỏ qua như không có gì. Sáng hôm sau, Khuynh Doanh và Minh Cảnh đều dậy rất sớm và bắt đầu xuất phát. Đến tới ranh giới Dược Quốc và rừng Tàn Quốc, Minh Cảnh đưa cậu viên đan dược lạ. Khuynh Doanh cầm lên ngơ ngác:
- Cái gì đây?
Minh Cảnh trả lời cậu:
- Uống vào rồi đi vô, muốn chết hả?
Sau đó Minh Cảnh liền uống viên đan rồi đi vào, Khuynh Doanh cũng uống viên đan dược rồi đi theo y. Vào trong cậu hỏi Minh Cảnh:
- Sao ngươi có đan dược này?
Minh Cảnh nói:
- Loại phục chế thôi, chỉ có tác dụng trong 3 canh giờ. Nhanh tìm đi!
Nghe vậy Khuynh Doanh lập tức ngự kiếm đi tìm. Sau hơn 2 canh giờ bỗng nhiên cậu thấy có một hang đá kì lạ không bị ảnh hưởng bởi tử khí. Nhưng đan dược sắp hết tác dụng, cậu đành phải đi ra ngoài. Minh Cảnh chờ cậu sẵn ở ngoài, thấy cậu ra liền hỏi:
- Thấy gì chưa?
Khuynh Doanh có suy ngẫm một lúc rồi nói với y:
- Có thấy, nhưng chưa vào được vì hết tác dụng của dược rồi!
Nói xong cậu chìa tay ra nói:
- Cho ta thêm đi!
Minh Cảnh nói:
- Nhìn lại ngoài trời đi! Xế chiều rồi.
Lúc này bỗng nhiên bụng Khuynh Doanh kêu lên. Xấu hổ nói:
- Chúng ta về, xong ta đi tiếp!
Minh Cảnh nói:
- Về thì mai hẵng đi, ngươi muốn thành xác sống à!
Khuynh Doanh cùng y trở về căn nhà tre kia. Ăn xong, cậu lên giường ngủ. Nằm lên giường bỗng nhiên cậu sực nhớ: "Căn nhà này chỉ có ba gian, mình ngủ ở đây thì Minh Cảnh ngủ đâu!" Nghĩ vậy cậu liền bật xuống của giường đi ra ngoài gian chính. Cậu thấy cánh cửa khóa ban sáng giờ lại mở ra. Đi vào trong phòng, cậu thấy Minh Cảnh nằm bên cạnh một chiếc giường đá và trên giường là....
- Thụy Vương?
Xác lạnh của hắn ta được đặt lên chiếc giường đá. Nhưng xác của hắn không hề bị mục rữa. Cậu để ý kĩ hơn bên trong thì thấy được chiếc giường này được đặt trong một trận pháp kì lạ nào đó. Bên cạnh đó, xung quanh chất đống là loại linh thảo vô cùng quý hiếm được trồng bên trong. Đặc biệt hơn cả là Minh Cảnh là người đang đắp thảo dược lên người hắn để giữ sinh khí. Mọi thắc mắc của cậu liền kết thúc sau khi thấy cảnh tượng ấy.
- Hết chương 33-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất