Chương 2
Trong lúc cậu vẫn còn thẫn thờ ngồi ở ghế chờ ở ngoài phòng phẫu thuật thì gia đình anh cũng chạy đến nơi.
- "Có chuyện gì.. chuyện gì đã xảy ra với con trai tôi"Mẹ anh nói với chị quản gia.
- "Dạ.... bị xe tông trúng ạ.."
- "Gì chứ..tại sao lại như vậy.. chuyện gì đã xảy ra"
- "Bình tĩnh đã, giờ không phải lúc truy cứu"Ba anh nói.
- "Nó mà có mệnh hệ gì thì cô đừng hòng sống sót"Mẹ anh tức giận nói.
- "Tôi xin lỗi bà chủ.. tôi xin lỗi.."
Một lúc sau có bác sĩ đi ra, vừa nhìn thấy bác sĩ thì mẹ anh lập tức chạy lại hỏi.
- "Sao rồi.. con tôi sao rồi?"
- "Thằng bé ổn nhưng do va đập mạnh ở đầu nên có thể sẽ bị mất trí nhớ"
Nói rồi bác sĩ rời đi.Lúc này ba anh mới để ý đến cậu đang ngồi thẫn thờ ở một góc.
- "Cháu đi cùng với Duy Long sao?"
- ".. Vâng ạ.. cậu chủ bị chảy rất nhiều máu..đều tại cháu.. cháu không cố ý đâu.."Cậu bắt đầu khóc nấc lên.
- "Kể cho ta nghe đi"
- "... Hức.. tại cháu.. đuổi theo con mèo.. hức.."
- "Từ giờ mày đừng đến gần con tao nữa.. đồ sao chổi.."Mẹ anh nghe thấy lên lập tức quay qua nói.
- "Dạ.. cháu xin lỗi...từ giờ cháu sẽ giữ khoảng cách với cậu chủ.. cháu xin lỗi.."Cậu vừa khóc vừa nói.
- "Thôi được rồi"Ba anh nói.
Sau đó cậu cùng với chị quản gia được đưa về nhà. Mọi chuyện cũng dần dần trôi đi, mọi thứ lại quay lại như cũ. Chỉ là anh và cậu chẳng còn như trước nữa.
Anh do bị mất trí nhớ nên không còn nhớ gì. Cậu cũng không còn được vui vẻ, hồn nhiên như trước đây nữa. Cậu càng ngày càng sống khép kín và buồn rầu.
......................
3 năm sau anh cũng đã được 18 tuổi, cậu mới chỉ lên 14 tuổi.Anh đi ra nước ngoài học.
......................
4 năm sau anh đã cực kì thành công. Anh tự gây dựng lên một tập đoàn rồi phát triển khiến nó ngày càng lớn mạnh. Nhưng trong thời gian này anh cũng đã thay đổi rất nhiều. Anh ngày càng trở nên độc ác và lạnh nhạt với mọi thứ.
Một hôm anh có việc cần về nhà. Vừa xuống xe đi vào nhà thì anh đã đụng phải cậu đang chạy đi mua đồ khiến cậu bị ngã ra đất.
- "Cậu chủ.."
- "Gì?"Anh ta lạnh lùng nói.
- "Tôi xin lỗi.. tôi xin phép đi trước"
Cậu nhanh chóng chạy đi, nhưng lại vừa chạy vừa khóc. Anh không để ý mà đi vào nhà.
- "Con về rồi đấy à"
- "Vâng ạ"
- "Mọi thứ vẫn ổn chứ?"
- "Vâng ạ.. ba đâu rồi mẹ?"
- "Ba con ra ngoài từ nãy rồi,hôm nay ở lại đây không? "
- "Con định ở nhà một thời gian luôn ấy chứ, sợ mẹ đuổi thôi"Anh cười rồi nhìn mẹ
- "Con ở luôn còn được haha"
Đến bữa ăn thì cậu cùng với người hầu dọn đồ ăn lên như thường lệ. Sau đó bố mẹ anh và anh cũng ngồi vào bàn ăn cơm.
- "Dạo này công ty con sao rồi?"Ba anh nói.
- "Mọi thứ vẫn ổn, phát triển mạnh hơn nhiều rồi ba"
- "Vậy là tốt"
- "Vâng ạ"
Rồi cả nhà họ ăn cơm,cậu cũng chạy về phòng khóc nức nở, không dám ra ngoài sợ sẽ lại nhìn thấy anh rồi đau lòng hơn.
Đến lúc ăn xong cậu với mọi người lên dọn dẹp rồi ở dưới bếp để ăn cơm. Đúng lúc cậu đang định ăn thì có người gọi nên cậu bỏ lại đấy nhanh chóng chạy lên trên nhà.
- "Bà chủ gọi con ạ"
- "Lên trên xem cậu chủ có cần gì không rồi chuẩn bị cho nó"
- "Con ạ.."Cậu bất ngờ.
- "Ừm"
- ".. Vâng ạ.."
Cậu đi lên trên lầu,đứng trước phòng của anh chần chừ mãi tầm 10 phút sau mới dám gõ cửa.
- "Bà chủ bảo tôi lên hỏi xem cậu chủ có cần gì không ạ"
- "Vào đây"
Cậu mở cửa bước vào thì thấy anh đang quấn khăn tắm.Cậu mới cúi gằm mặt xuống.
- "Có chuyện gì.. chuyện gì đã xảy ra với con trai tôi"Mẹ anh nói với chị quản gia.
- "Dạ.... bị xe tông trúng ạ.."
- "Gì chứ..tại sao lại như vậy.. chuyện gì đã xảy ra"
- "Bình tĩnh đã, giờ không phải lúc truy cứu"Ba anh nói.
- "Nó mà có mệnh hệ gì thì cô đừng hòng sống sót"Mẹ anh tức giận nói.
- "Tôi xin lỗi bà chủ.. tôi xin lỗi.."
Một lúc sau có bác sĩ đi ra, vừa nhìn thấy bác sĩ thì mẹ anh lập tức chạy lại hỏi.
- "Sao rồi.. con tôi sao rồi?"
- "Thằng bé ổn nhưng do va đập mạnh ở đầu nên có thể sẽ bị mất trí nhớ"
Nói rồi bác sĩ rời đi.Lúc này ba anh mới để ý đến cậu đang ngồi thẫn thờ ở một góc.
- "Cháu đi cùng với Duy Long sao?"
- ".. Vâng ạ.. cậu chủ bị chảy rất nhiều máu..đều tại cháu.. cháu không cố ý đâu.."Cậu bắt đầu khóc nấc lên.
- "Kể cho ta nghe đi"
- "... Hức.. tại cháu.. đuổi theo con mèo.. hức.."
- "Từ giờ mày đừng đến gần con tao nữa.. đồ sao chổi.."Mẹ anh nghe thấy lên lập tức quay qua nói.
- "Dạ.. cháu xin lỗi...từ giờ cháu sẽ giữ khoảng cách với cậu chủ.. cháu xin lỗi.."Cậu vừa khóc vừa nói.
- "Thôi được rồi"Ba anh nói.
Sau đó cậu cùng với chị quản gia được đưa về nhà. Mọi chuyện cũng dần dần trôi đi, mọi thứ lại quay lại như cũ. Chỉ là anh và cậu chẳng còn như trước nữa.
Anh do bị mất trí nhớ nên không còn nhớ gì. Cậu cũng không còn được vui vẻ, hồn nhiên như trước đây nữa. Cậu càng ngày càng sống khép kín và buồn rầu.
......................
3 năm sau anh cũng đã được 18 tuổi, cậu mới chỉ lên 14 tuổi.Anh đi ra nước ngoài học.
......................
4 năm sau anh đã cực kì thành công. Anh tự gây dựng lên một tập đoàn rồi phát triển khiến nó ngày càng lớn mạnh. Nhưng trong thời gian này anh cũng đã thay đổi rất nhiều. Anh ngày càng trở nên độc ác và lạnh nhạt với mọi thứ.
Một hôm anh có việc cần về nhà. Vừa xuống xe đi vào nhà thì anh đã đụng phải cậu đang chạy đi mua đồ khiến cậu bị ngã ra đất.
- "Cậu chủ.."
- "Gì?"Anh ta lạnh lùng nói.
- "Tôi xin lỗi.. tôi xin phép đi trước"
Cậu nhanh chóng chạy đi, nhưng lại vừa chạy vừa khóc. Anh không để ý mà đi vào nhà.
- "Con về rồi đấy à"
- "Vâng ạ"
- "Mọi thứ vẫn ổn chứ?"
- "Vâng ạ.. ba đâu rồi mẹ?"
- "Ba con ra ngoài từ nãy rồi,hôm nay ở lại đây không? "
- "Con định ở nhà một thời gian luôn ấy chứ, sợ mẹ đuổi thôi"Anh cười rồi nhìn mẹ
- "Con ở luôn còn được haha"
Đến bữa ăn thì cậu cùng với người hầu dọn đồ ăn lên như thường lệ. Sau đó bố mẹ anh và anh cũng ngồi vào bàn ăn cơm.
- "Dạo này công ty con sao rồi?"Ba anh nói.
- "Mọi thứ vẫn ổn, phát triển mạnh hơn nhiều rồi ba"
- "Vậy là tốt"
- "Vâng ạ"
Rồi cả nhà họ ăn cơm,cậu cũng chạy về phòng khóc nức nở, không dám ra ngoài sợ sẽ lại nhìn thấy anh rồi đau lòng hơn.
Đến lúc ăn xong cậu với mọi người lên dọn dẹp rồi ở dưới bếp để ăn cơm. Đúng lúc cậu đang định ăn thì có người gọi nên cậu bỏ lại đấy nhanh chóng chạy lên trên nhà.
- "Bà chủ gọi con ạ"
- "Lên trên xem cậu chủ có cần gì không rồi chuẩn bị cho nó"
- "Con ạ.."Cậu bất ngờ.
- "Ừm"
- ".. Vâng ạ.."
Cậu đi lên trên lầu,đứng trước phòng của anh chần chừ mãi tầm 10 phút sau mới dám gõ cửa.
- "Bà chủ bảo tôi lên hỏi xem cậu chủ có cần gì không ạ"
- "Vào đây"
Cậu mở cửa bước vào thì thấy anh đang quấn khăn tắm.Cậu mới cúi gằm mặt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất