Chương 5: Gà mờ đi đánh thủy quái,diện kiến Tông Chủ!(phần 1)
Chuyện Triệu Tử Nhẫn bị thương hay Thiết Đường bị hủy vài căn phòng đã là chuyện thời sự cũ rích chúng đệ tử không còn bàn tán xì xầm nữa ,mà tin nóng hổi bây giờ ở Bách Kiếm Môn chính là Cuồng Phá Hoại.
Ậy Cuồng Phá Hoại là gì đây?
Vâng chính là Lãnh Đường Chủ của chúng ta.
_Hắn ,hắn không phải có biệt danh là Cuồng Kiếm sao?sao hắn không đi Tầm Ma đi mà lại trở thành phá hoại?
Một đệ tử A hỏi đệ tử B khi hắn làm nhiệm vụ ở xa mới về Sơn trang.
_Do hắn bị mất trí..
_Hừ...chuyện hắn bị mất trí đã đồn ra khắp Lục phái Trung Nguyên ai mà không biết,nhưng mất trí và phá hoại khác xa lắm à nha.
_Hắn hả....mấy ngày trước đã dùng Hoả Lôi một chiêu đánh tan xác một con Nhân Lang Nhện...còn là con cấp bậc Trung Quỷ nữa chứ,thế là máu Cuồng Kiếm trong người hắn nổi lên,suốt ngày ra hậu sơn luyện kiếm,ngặt nỗi hắn bị mất trí ,quên luôn cả cách chế ngự linh lực của bản thân,vung kiếm đánh đông đánh tây...phá hủy gần nửa cây cối trên núi Long Sơn này rồi...chưa hết còn đánh lạc hướng linh lực gây ra trận Oanh lôi đánh sập mấy khu nhà của các Đường Viện khác,bây giờ Quách trưởng lão ở Khố Phòng tạm trích ra ngân lượng trong ngân khố Sơn Trang xây dựng lại khắp nơi,đợi Tông Chủ về suy xét xử lý Trúc Thanh Đường sau,hừ...ta đáng lẽ chỉ cần mỗi ngày ăn no luyện công ,thỉnh thoảng ra ngoài cùng các sư huynh ,sư tỷ làm ủy thác ,thu ngân lượng mang về,bây giờ thì tốt rồi gánh đá gánh gỗ làm thợ xây,xây dựng lại các biệt viện...ai gây ra đây...không phải là vị chủ nhân của Trúc Thanh Đường sao?đúng là nhàn cư vi bất thiện....Báo Hại.
Mộ Tuyết từ khi biết Hoả Lôi là thần binh lợi khí ẩn trong lòng bàn tay của mình ,có thể triệu hồi bất cứ lúc nào cũng được thì rất tò mò,hiếu kỳ.
Hắn nằm trên giường ngẫm nghĩ.
_Ở đây là Tông phái tu linh trừ yêu ,nên lúc nào cũng có vài con quỷ quái ghé thăm ,híc con Nhện người đó chỉ là Quỷ cấp Trung mà đã lợi hại như vậy,nếu ngày nào đó Quỷ Vương rảnh rỗi ghé Bách Kiếm Môn chơi thì phải làm sao?mình phải tranh đấu giữ mạng rồi,nhưng ở đây không như thời của mình người đấu người,nếu đấu không lại thì báo cảnh sát cứu mạng,mà đây là người đấu yêu ma quỷ quái,nếu sơ sẩy là tàn đời,không ai rảnh mà cứu mình ,mình không muốn chết ở đây,không muốn bị bọn ma quái đó ăn thịt....mình lại đẹp trai như vậy chết đi thì uổng lắm đó....không ổn không ổn ,mình phải tìm ra cách giữ lại cái mạng nhỏ này mới được, ...còn giải phẫu chuyển giới...sống an hưởng tuổi già...ừm cách gì ...phải rồi ...Hoả Lôi.!
Nói đến đây Mộ Tuyết đưa tay phải ra ,nói.
_Hoả Lôi ra đây!
Lập tức một luồn khí nóng chạy từ vai của Mộ Tuyết xông ra lòng bàn tay ,loé lên đốm sáng bạc chói loá,ánh sáng dịu lại thì Thanh kiếm Hoả Lôi đã nằm gọn trong tay Mộ Tuyết.
_A ha...ra rồi...lại ra rồi...Đặng Tâm quả là trò giỏi đến việc động tác khẩu lệnh của Sư Tôn mình triệu hồi Hoả Lôi ra sao cũng biết luôn...Hoả Lôi theo ta ra hậu sơn.
Hoả Lôi có linh tính nên tự bay theo bên cạnh Mộ Tuyết,trên đường đi các đệ tử vì ánh sáng bạc của Hoả Lôi mà chú ý.
_Sư Tôn.
_Ừm...
_Sư Tôn ra hậu sơn ạ?
_Ừm...
_Sư Tôn....
_Làm việc của các ngươi đi đừng để ý ta...
_Dạ...
Đến hậu sơn nơi mà Lãnh Mộ Tuyết thường ra luyện kiếm ,Mộ Tuyết cầm lấy chuôi của Hoả Lôi .
_E hèm....Hoả Lôi ...phát huy nào ...yaa...
_Xoẹt....
Mũi Trâu tuy mang thân xác của Lãnh Mộ Tuyết ,có được linh lực cường hãng của chính chủ nhưng ngặt nỗi cô không hề biết điều khiển linh lực này,nên không truyền lực đánh vào được Hoả Lôi,không làm nó phát huy ,mà lại để nó tự phóng điện vốn có trong thân kiếm ra,bám vào các thân cây trong rừng ,điện không mất đi đã biến các gốc cây thành những trụ tích điện,phát ra tiếng xoẹt xoẹt...chim chóc,sóc thỏ,cả sâu sống nhờ cây rừng đều bị điện giật cháy đen,có vài đệ tử Trúc Thanh Đường vào rừng nhặt củi cũng bị vạ lây,bị điện giật cho bất tỉnh.
Phong Truy Mệnh phải đích thân đến thu dọn ,đánh tan điện bám vào cây rừng,còn ân cần chỉ giáo tâm pháp cho Mộ Tuyết lần theo mà học lại cách áp chế Linh lực của mình.
Mộ Tuyết lại tiếp tục luyện cách phối hợp đồng nhất cùng Hoả Lôi,lần đầu thổi bay y phòng của Hoa Dược Đường bên đỉnh núi đối diện.
Tô Nhược Hồng:Sư đệ nên chú ý tâm trạng của Hoả Lôi....tỷ tự xây lại dược phòng ,không sao, không sao...
Lần sau đốt sạch rừng thông ở Ngọc Kiếm Đường.
Cát Danh Kỳ:Lãnh sư huynh nên khống chế linh lực của mình,rót vào Hoả Lôi vừa đủ xuất chiêu thôi...ta sẽ cho đệ tử trồng lại cây...nhưng thú rừng không thể hồi sinh...Lãnh sư huynh...huynh sai một ít đệ tử xuống núi mua thú về thả lại giúp ta....
Lần sau nữa là trận Oanh Lôi đào hố phá nhà,giáng xuống Mộc Đường đánh sập một nửa dãy phòng đệ tử,và đào mấy lỗ lớn như hồ nước trên sân Võ trường ở Chính Viện.
Triệu Tử Nhẫn lắc đầu:Lãnh sư huynh cũng may là Tông Chủ đi vắng...huynh mau lấp hố đi,nếu không hắn về mà thấy được huynh đào bới nhà của hắn ,hắn sẽ cho là huynh gây sự khiêu chiến đó.
Hoả Lôi nhiều lần không phối hợp ăn ý với chủ nhân ,cũng sinh ra nghi kỵ,nó lầm lì không phát linh khí nữa,thân kiếm mất luôn ánh sáng bạc.
Mộ Tuyết chẳng hiểu gì,cứ gọi nó hoài mà nó không cục cựa,nghĩ đến chuyện nó bị hết pin.
_Không lẽ thanh kiếm này cũng giống các đồ chơi điện tử,cần phải sạc pin cho nó lấy lại năng lượng!
Nhưng Mộ Tuyết không biết cách sạc năng lượng cho nó ,đành mặt dày mà đi hỏi Đặng Tâm.
_Sạc năng lượng á....là là gì vậy Sư Tôn?
_Hừm...là lấy lại ánh sáng cho Hoả Lôi đây này...có lẽ mấy hôm nay ta luyện kiếm hăng quá làm nó kiệt sức chăng?
Nhìn thấy Hoả Lôi không còn chút linh khí gì,Đặng Tâm cũng hoảng hồn.
_Nó...nó....sao lại ra nông nổi này...Sư Tôn....Hoả Lôi nó không nhận người làm chủ rồi...nó ngủ đông rồi.
_Hả?
Mộ Tuyết suy nghĩ một lúc.
_"Nói trắng ra mình cũng đâu phải chủ nhân chính hãng của nó, chẳng biết Hoả Lôi là võ khí như thế nào,tập tính hay sở trường gì,làm sao phối hợp với nó ăn ý....cái này chắc phải đến Thư Viện Sơn Trang tra sách quá...chứ đi hỏi mấy Đường chủ khác không khéo lộ tẩy thì sao?Đừng quên họ là tông sư tu linh thế nào cũng sẽ nhận ra là mình đang nhập xác trùng sinh cho xem...."
Mộ Tuyết liền đi đến Thư Viện tìm.sách tra cứu.
_Ồ Võ khí mục tịch...chắc là đây rồi...ừm...võ khí sau khi xuất hiện ,người có khả năng áp chế linh khí của nó sẽ trở thành chủ nhân của nó,mỗi một võ khí chỉ nhận một chủ nhân duy nhất trong đời cho đến khi nào nó bị hủy thì thôi,ngoài ra kẻ khác dù có chiếm được cũng không thể phát huy tối ưu linh khí của nó.
Đọc đến đây Mộ Tuyết chép miệng.
_Ậy...không lẽ Hỏa Lôi đã biết mình là chủ nhân giả sao?không lý nào...nếu nó nhận ra mình tại sao lúc bị Nhân Lang Nhện tấn công nó lại hiện ra cứu mình?Phải chăng...là tại bản thân mình không biết chế ngự linh lực?nên nó nản quá mà trở nên trầm cảm chăng?không tha thiết chiến đấu nữa?...Hừm....xem ra mình phải luyện lại linh lực rồi....
_Cộp!
Tiếng sách rơi xuống nền nhà làm cho Mộ Tuyết chú ý,vừa ngẩn đầu lên đã bắt gặp một vị cô nương xinh đẹp mặc y phục trắng đứng cách chỗ mình ngồi hai bước chân.Ánh mắt cô nàng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết gãi gãi đầu cười hề hề.
_Ờ ta xin lỗi chỉ tại ta mê đọc sách quá nên ngồi bẹp xuống đất cho tiện,đã cản đường cô nương ta xin lỗi...để ta nhích sát vào kệ sách cho cô đi qua nha...
Cô nàng chau mài,mặt không vui nói.
_Cô nương?hừ...đồ vô lại...ngươi đừng tưởng mất trí nhớ rồi thì là xoá hết mọi chuyện ngươi đã từng làm...hừ...quá khứ nó như oán hồn vậy vẫn luôn đeo bám ngươi.
Mộ Tuyết chớp chớp mắt đứng lên
_Vô vô ...lại hả?sao cô lại chửi ta chứ?quá khứ ta làm gì cô à?
_Hừm...việc đọc sách chỉ dành cho chính nhân quân tử...hạng như ngươi đừng có đụng vào...làm bẩn sách.
Mộ Tuyết nhếch mép lên muốn phản bát lại thì có thêm một cô nương mặc y phục xanh lưu ly đi đến.
_Chuyện gì vậy Kiều Linh tỷ...í...Lãnh Mộ Tuyết....sao sao ...huynh lại ở đây...?
Mộ Tuyết ngơ ngác
"_Mình quen bọn họ sao ta?Theo cách ăn mặc chắc là đệ tử có địa vị của Bách Kiếm Môn rồi..."
_Hai vị cô nương đây là...
Kiều Linh liếc mắt bỏ đi ra cửa.
_Đi thôi Ngọc Nhi ...đứng gần hắn một hồi sẽ bị hoạ sát thân đó...
Nói đoạn cô nàng đi khỏi cửa
Ngọc Nhi ghé tai Mộ Tuyết,khoảng cách cự ly gần ,vô cùng phóng khoáng.
_Chàng mặc kệ tỷ ấy đi...nhiều năm qua như vậy rồi vẫn còn cố chấp chưa chịu quên đi quá khứ đó...ta biết lỗi không phải do chàng,người không phải chàng giết nên không cần tự trách...
Kiều Linh đứng bên ngoài hét lên
_Ngọc Nhi có đi ra không hả?hay chờ ta vào đó chém hắn ra ngàn mãnh.
_Ra ngay ra ngay đây...
Ngọc Nhi vội đi ra,trước khi đi còn véo mông của Mộ Tuyết một cái khiến y giật nảy hoảng hốt.Nàng ta ngoái lại nháy mắt cười ẩn ý với Mộ Tuyết rồi mới rời đi.
Mộ Tuyết xoa xoa mông nói .
_Hai cái con nhỏ này là ai đây chứ?một đứa thì cứ như kẻ thù không đội chung trời với mình,một đứa thì lả lơi khiêu khích....còn có người chết vì mình sao?Lãnh Mộ Tuyết... quá khứ của ngươi chắc hoành tráng lắm nhỉ?
Khi Mộ Tuyết về lại Trúc Thanh Đường thì đã gặp Đặng Tâm ngoài sân.
_Sư Tôn...khi nãy người đã đi đâu vậy?
_Ừm...ta đến Thư Viện....
_Đệ tử ở Khố Phòng đến chuyển lời của Quách trưởng lão,bảo Sư Tôn sang đấy có việc gấp.
_Việc gấp à...
Mộ Tuyết liền đi đến Khố Phòng.
_Quách Trưởng lão ,ông khoẻ chứ?
Quách Trưởng lão ngồi ở bàn án thư ,vò tai bứt tóc một tay lật sổ sách,một tay tính nhẩm bàn tính gỗ,nghe thấy tiếng của Mộ Tuyết ông ngước lên nhìn với vẻ mặt như vừa bị cướp xông vào nhà xén hết của cải.
_Lãnh Đường Chủ ngươi đến đúng lúc lắm...Trúc Thanh Đường của ngươi tháng này âm một vạn chín ngàn bảy trăm ngân quan...mau chóng đi kiếm ngân quan bù vào đi...nếu không Khố Phòng của ta sẽ cắt hết mọi trợ cấp đến Trúc Thanh Đường từ ngày mai cho tới ba năm sau.
Mộ Tuyết trợn mắt
_Hả?ngưng cung cấp tất cả các dịch vụ sao?Đại lão gia muốn người của Trúc Thanh Đường ta ngáp gió Bắc tu linh sao?Gần đến ngày Đấu Linh Ma Giới rồi chúng đệ tử của ta đang chuyên tâm khổ luyện để chiến đấu đấy,bọn họ còn là những thanh thiếu niên ở độ tuổi ăn tuổi lớn...
_Hừ...mọi việc không phải vì Vi Sư tốt như ngươi gây ra sao?Phá Hoại khắp nơi...khiến gà bay chó chạy tổn thất nghiêm trọng...ta nói cho ngươi biết Tông Chủ đã về gần đến Long Sơn rồi đó...ngươi không mau bù đắp ngân quan...có gì ta sẽ nói hết với Ngài ấy luôn.
Mộ Tuyết nhăn ấn đường suy nghĩ.
_"Triệu Tử Nhẫn có nói giữa Ta và Khiêm Tử Lăng từng có hiềm khích ,súyt một chút là tàn sát lẫn nhau,nhưng được Sư Tôn cũng là Tông Chủ Tiền Nhiệm cản ngăn,hoá giải nên mới dần xuống chuyện này....hừm....nếu hắn biết mình từng dùng Hoả Lôi đánh phá khắp Bách Kiếm Môn ,người làm chủ như hắn ắt sẽ tống cổ tên phá hoại mình đây ra khỏi Sơn Trang mất...mình tứ cố vô thân...linh lực lúc có lúc không ra khỏi Sơn Trang chắc đi ăn mày quá....hức".
_Nhưng Quách Trưởng lão ta đâu có tiền đền chứ?
_Hừ...ngươi đi làm vài cái ủy thác là kiếm được tiền thôi mà.
_Uỷ thác gì?ở đâu?
_Hừ...cả chuyện này cũng quên à...Nhận nhiệm vụ ủy thác ở Chính Viện ,đến phòng văn sự gặp Kiều Linh.
Mộ Tuyết há họng
_Kiều Linh?
_"Hừm...mặc kệ giữa cô ta và Lãnh Mộ Tuyết có xích mích,hiểu lầm hay thù hận gì mình sắp đói đến nơi rồi phải đi kiếm tiền thôi....nhận nhiệm vụ ủy thác".
Mộ Tuyết lại đi đến Chính Viện,nơi tập kết hội họp bàn chính sự của Bách Kiếm Sơn Trang.
Kiều Linh nghe đệ tử vào thông báo có Lãnh Mộ Tuyết đến tìm thì tỏ ra khó chịu,nhưng vì hắn đến để nhận ủy thác làm nhiệm vụ cho Sơn Trang nên cô nàng đành miễn cưỡng tiếp.
Vừa bước vào văn sự phòng(nơi cung cấp tư liệu nhiệm vụ ủy thác) Mộ Tuyết thấy có một nam nhân mặc y phục vàng nhạt đang ngồi phe phẩy quạt ,thư thả uống trà ở vị trí ghế dành cho khách .
Mộ Tuyết chớp mắt liên tục .
_"Hot boy ở Bách Kiếm Sơn Trang ,đẹp trai quá..."
Người này ngó thấy Mộ Tuyết thì nhoẻn miệng cười.
_Lãnh sư huynh...chưa bị bệnh giang mai chết à?
Mộ Tuyết ngớ cả người
_"Trời ,đẹp trai mà mở miệng vô duyên vậy?bệnh giang mai ư?Lãnh Mộ Tuyết à trong quá khứ ngươi là người như thế nào vậy hả?"
_Ơ huynh đài là....
Nam nhân cười ha hả nói
_Ta mà huynh cũng quên à...không sao không sao...nhưng đừng quên mấy nàng hoa khôi ở Lạc Hoa lâu là được....ha ha...tại hạ là Đông Kỳ Vân chấp chưởng võ phòng (nơi cung cấp vũ khí ,bùa chú ,vật dụng chiến đấu và võ phục cho đệ tử Bách Kiếm Môn khi ra ngoài làm nhiệm vụ)của Chính Viện .
Kiều Linh mặt hậm hực nói.
_Chuyện trăng hoa dơ bẩn của các ngươi xin rời khỏi đây hãy nói...đừng làm bẩn tai ta...
Kiều Linh mặt vô biểu cảm hỏi.
_Ngươi đến nhận nhiệm vụ ủy thác à?
_À...ừm...
Kiều Linh quăng vào người của Mộ Tuyết một cuộn giấy ,Mộ Tuyết nhanh chụp lấy.
_Vậy thì đi làm ngay đi...
Đông Kỳ Vân nhún vai
_Xin lỗi ,xin lỗi...muội ấy hôm nay có chút chuyện không vui....Lãnh sư huynh chớ để bụng..
_Không sao....
Kiều Linh nói tiếp.
_Thủy Quái ở thôn Kính Hà cách Long Sơn chỉ hai ngày đường ,ngươi tự ngự kiếm mà đi,ta không cho phép cung cấp ngựa ,hay lộ phí gì hết,còn nữa tất cả đệ tử ở Trúc Thanh Đường phải tham gia xây dựng lại mấy nơi mà ngươi phá sập nên không cho phép dẫn theo ai đi cùng ,ngươi tự đi đánh quái một mình đi.Xong rồi cút đi...đừng ở lại gây chật chỗ Văn Sự phòng của ta.
Mộ Tuyết còn chưa kịp mở cuộn giấy ra tìm hiểu nhiệm vụ thì đã bị đuổi như đuổi tà,đành rời khỏi phòng.
_Ừm...
Đợi Lãnh Mộ Tuyết đi rồi,Đông Kỳ Vân mới nói.
_Muội hơi gắt gao đó...dù gì hắn cũng đã mất trí nhớ...chuyện cũ không bỏ qua được sao?
_Hừ ta mãi không quên tỷ tỷ của ta chết như thế nào,vì ai mà chết...hắn đáng lẽ ra phải chết theo tỷ ấy mới đúng...là ông trời không có mắt..
_Ậy...chuyện tình cảm khó nói lắm...không nên chỉ phán xét một chiều...nhưng công tư phải phân minh...muội không cho hắn dùng ngựa,dùng tiền,dùng đệ tử...có quá đáng không đấy...mà Thủy Quái ở Kính Hà có phải là con Mỹ Nhân Ngư Ái Nguyệt không?
_Chính nó.
_Ồ....Lãnh Mộ Tuyết lần này vất vả rồi.
_Huynh lo cho hắn sao?hắn có linh lực cường hãng ,sẽ không thua con yêu ba trăm năm ma lực này đâu.
_Hừ...muội đừng tưởng ta không biết...muội cố ý nhắm vào yếu điểm của Lãnh Mộ Tuyết mà giao ủy thác này.
Kiều Linh cười bí hiểm nói
_Nếu hắn không bộc phát bệnh cũ thì sẽ an toàn thu phục con quái đó thôi...
Chương 5:Gà mờ đi đánh thủy quái,diện kiến Tông Chủ!(phần 2)
Gió thổi qua Trúc Thanh Đường vắng teo,Mộ Tuyết còn nghe được cả lá trúc rơi ngoài sân,mọi khi vào giờ này đã nghe tiếng Đặng Tâm gõ cửa vấn an,tiếng ay ya yay yo của chúng đệ tử khác ngoài sân luyện võ,tập pháp thuật,nhưng hôm nay bọn họ đã bị bên Văn Sự Phòng gọi đi làm việc hết cả,chỉ còn lại Mộ Tuyết trơ trọi cô đơn ở Biệt việt rộng lớn.
Mộ Tuyết mở cuộn giấy nhiệm vụ ra đọc.
_Kính Hà thôn là thôn ngư dân ,có hơn hai trăm dân sinh sống ,nghề chủ yếu là đánh bắt cá trên sông Kính Hà.
Mỹ Nhân Ngư Ái Nguyệt yêu quái hệ thủy ,tồn tại hơn ba trăm năm,hành tung ẩn hiện,thích ăn thịt người.Sở trường đóng giả làm người.
Hết!
hết ,hết rồi sao? Thông tin ít ỏi như thế thì bố thằng nào biết con quái này ra sao,lợi hại thế nào chứ?Hừm...còn không có hình vẽ chân dung của nó nữa...các người tưởng ta là thần tiên sao hả,tự đoán ra à?hừ...đã thế còn không cho ai đi theo giúp một tay nữa....lộ phí không,ngựa cưỡi cũng không....bắt ta hít không khí lót dạ đi đường sao,Hoả Lôi lại bị trầm cảm triệu hồi ra nó cũng chẳng buồn nhúc nhích,bảo ta ngự kiếm bay đi à,Ta vác nó chạy bộ nghe còn khả thi hơn đó,ác gì mà ác dữ....
Không ,không...bà đây là người hiện đại...há để các người bắt nạt...ta sẽ tự tìm cách....hừ...
Kiều Linh và Ngọc Nhi đang xem xét sổ sách nhiệm vụ thì có đệ tử chạy vào báo tin.
_Kiều Quản sự ,Quản sự ơi ở Mỹ Thực Đường đã xảy ra chuyện...Lãnh Đường Chủ hắn,hắn...
Kiều Linh nghe đến tên của Mộ Tuyết thì buông sách ,đập tay lên bàn.
_Hắn lại đánh sập Mỹ Thực Đường à?
Ngọc Nhi cười cười
_Sắp đến giờ ăn mà huynh ấy còn phá rối sao?hì hì Lãnh sư huynh sau khi mất trí nhớ thật là hư quá.
Kiều Linh nhăn nhó
_Muội còn cười.
_Muội không cười,không cười...
Tên đệ tử nói tiếp
_Không phải như thế mà là à ....Quản Sự hãy đến xem đi ạ....
...Tại Mỹ Thực Đường lúc này ,Hoa bà bà đang kêu gào giằng co với Mộ Tuyết ,bà nắm cái bao tải to như cỗ xe ngựa kéo về,đầu bên kia miệng bao là Mộ Tuyết cũng đang kéo lại.
_Aaa....Lãnh Mộ Tuyết ngươi điên rồi hả...trong đây là thức ăn dự trữ hai ngày của toàn Sơn Trang này đó,ngươi như thế mà lại gom đi hết sao?
_Yaa...Hoa bà bà ,bà mau buông tay đi....không phải lúc đầu ta đã nói...ta lấy thêm thức ăn dự trữ cho hai ngày đi đường hay sao,bà đã đồng ý rồi còn gì,giờ lại nuốt lời ư.?Uy tính của bà đâu rồi hả?
_Ta ta ta tưởng ngươi chỉ lấy một ít....
_Hừ...ta là nam nhân,nam nhân thực như hổ...bấy nhiêu đây chưa thấm vô đâu cả .Ta phải đi Kính Hà trấn đấy mà Kính Hà trấn lại ở rất xa ,ta không có ngựa cưỡi phải đi bộ đến đó , ta không mang theo một ít thức ăn dự trữ thì làm sao chống chọi nổi hai ngày đi đường hả?....bà buông tay đi ,bổn Đường Chủ còn ra ngoài làm nhiệm vụ nữa...yaaa....
_Không được...không được....vẫn chưa đến ngày xuống núi ,người ở Mỹ Thực Đường của ta chưa nhận được ngân quan mua lương thực đâu...ngươi vét sạch chỗ thức ăn dự trữ ,ta lấy gì nấu hả?
Vì đang là giờ ăn nên chúng đệ tử khắp nơi đổ về Mỹ Thực Đường ,thấy cảnh tượng dở khóc dở cười như thế cũng kinh ngạc ,há hốc mồm bàn tán xì xầm.
_Ôi trời lại là Lãnh Đường Chủ sao,hôm nay hắn lại quậy chuyện gì nữa thế?
_Hắn đến để lấy chút ít lương thực mang theo ra ngoài làm nhiệm vụ.
_Ớ chuyện này bình thường mà,đệ tử đi làm nhiệm vụ đều được cung cấp lương thực đi đường mà.
_Ừm....nhưng hắn ....vét sạch kho dự trữ thực phẩm của Mỹ Thực Đường luôn.
_Á...
Các Đường chủ khác cũng đi đến.
Phong Truy Mệnh nói:
_Mộ Tuyết có chuyện gì mà đệ lại tranh chấp ở đây hả?
_Phong sư huynh.....đệ chỉ lấy chút thức ăn đi đường thôi...
Tô Nhược Hồng nói:
_Mộ Tuyết....đệ chỉ đi Kính Hà thôi mà sao lại lấy nhiều thức ăn như vậy?
Cát Danh Kỳ nói:
_Lãnh sư huynh ,Kính Hà chỉ cách đây hai ngày đường,huynh chỉ cần ngự kiếm bay chưa được nửa ngày là đến rồi mà.
_Cát sư đệ ,đệ không biết rằng chướng độc trong người của ta vẫn chưa tiêu tán hết hay sao?Lỡ như ta đang bay trên trời ,độc bộc phát đầu choáng váng thì sao,lúc đó ta sẽ chầu trời trước con thủy quái luôn đó.
Triệu Tử Nhẫn nói:
_Lãnh sư huynh ,vậy huynh cưỡi ngựa mà đi.
_Há há há....sư đệ nếu huynh có ngựa đi thì tốt rồi...Văn Sự phòng còn không cho ta chút ngân quan lẻ nào nữa kìa.
Lúc này Kiều Linh và Ngọc Nhi cũng đi đến,Phong Truy Mệnh liền hỏi.
_Kiều Quản Sự ngươi làm thế có chút tiệt tình đó.
Kiều Linh đáp:
_Phong Đường Chủ không lẽ ngài không biết mấy ngày qua vị chủ nhân Trúc Thanh Đường này đã phá hoại Bách Kiếm Môn ra sao,tổn thất đã lên hơn một vạn ngân quan ,hắn còn muốn ta cung cấp tiền lộ phí để đi làm nhiệm vụ sao?
Tô Nhược Hồng nói:
_Chuyện công là chuyện công,chính sự ở Bách Kiếm Môn vẫn quan trọng hơn ,ngươi không cần đem tư thù mà tính sổ với Mộ Tuyết vào lúc này.
_Ta...ta không có ...
Cát Danh Kỳ nói:
_Một ít lộ phí có thể trừ lại khi Lãnh sư huynh hoàn thành nhiệm vụ quay về mà...cô không nên cư xử cứng nhắc như vậy.
_Hừm...Lãnh Mộ Tuyết ngươi nghe rõ rồi chứ,ta sẽ trừ lại tiền lộ phí đó...
Mộ Tuyết buông tay khỏi bao tải,phủi phủi hai lòng bàn tay vào nhau.
_Ta nghe thấy rồi...nhưng còn một việc nữa...ta đã mất trí nhớ ,nên không thể nhớ lâu đường đi đến Kính Hà và quay lại Sơn Trang ,ta muốn dẫn theo người chỉ đường.
Kiều Linh mỉa mai.
_Hừ...ngươi đã trở nên vô dụng như thế ,sao không đi chết luôn đi.
Mộ Tuyết cắn nhẹ môi dưới ,vểnh môi trên hận không thể dùng thân phận Mũi Trâu mà chửi cho Kiều Linh một trận.
_Cô bớt đanh đá đi ...xem chừng chẳng Ma nào thèm lấy cô làm vợ đó...
_Ngươi...ngươi...nói gì hả.?
Ngọc Nhi vội kéo tay Kiều Linh lại.
_Ấy ấy...Kiều Linh tỷ đừng cãi chuyện này nữa,các đệ tử đang nhìn kìa.
Đúng là các đệ tử đang xì xào,bàn tán,có người còn bụm miệng cười.
_Kiều Quản Sự đã mấy lần doạ cho tân lang chạy mất giày rồi mà...hihihi...
_Nghe nói có vài sư huynh,sư đệ ở Lục Phái cũng thích Kiều Quản Sự lắm nhưng vì tính khí như Lửa cháy rừng của nàng ta mà quay đầu chạy hết...
Phong Truy Mệnh thấy mọi chuyện đã ổn liền ra lệnh cho các đệ tử vào Mỹ Thực Đường ăn cơm,đám đông giải tán,Mộ Tuyết cũng rời đi.
Sáng hôm sau Mộ Tuyết quẩy tay nải xuống núi ,đã có người chờ sẵng cùng hai con ngựa.
_Lãnh sư huynh chào buổi sáng.
Một thanh niên tuổi độ hai mươi mặc y phục vàng nhạt ,tóc búi nửa trên có đính phát khấu trắng ,nửa dưới xoã dài ngang lưng,cầm trên tay một cây quạt ,trong nho nhã vô cùng ,nhoẻn miệng cười chào Mộ Tuyết.
_Đông Kỳ Vân?sao ngươi ở đây?lẽ nào ngươi là người theo chỉ đường cho ta à?
Đông Kỳ Vân cười hề hề.
_Huống khi có dịp xuống núi ,ta đã đổi với một đệ tử để đi cùng huynh .
Mộ Tuyết nghĩ thầm.
_"Hihi...có trai đẹp đi theo...ngắm cũng sướng mắt mà..."
_Đông huynh có lòng ta vui lắm,đi nào.
Thôn Kính Hà yên tĩnh nằm hiu hắt bên bờ sông Kính Hà ,không một bóng người lui tới.
Mộ Tuyết và Đông Kỳ Vân xuống ngựa đi vào thôn.
_Đông huynh ở đây vắng lặng quá,lẽ nào chúng ta đến trễ ,ngư dân ở đây bị Thủy Quái" thịt" hết rồi.?
Đông Kỳ Vân nhìn ngó một lúc rồi nói
_Thủy Quái Mỹ Nhân Ngư Ái Nguyệt chỉ xuất hiện khi trăng tròn thôi,mà đúng hôm nay là ngày trăng tròn, ta nghĩ người trong thôn đang trốn đi thôi...
Nói đoạn hắn cất tiếng gọi
_Trưởng thôn Kính Hà ,bọn ta là tông sư ở Bách Kiếm Môn đến đây trừ yêu theo lời ngươi ủy thác....
Một lúc sau quả nhiên ở các nhà trong thôn lục đục mở cửa ,ngư dân đi ra .
Trưởng thôn e dè một lúc hỏi
_Hai vị thật là tông sư của Bách Kiếm Môn ạ?
Đông Kỳ Vân mỉm cười.
_Tại hạ là Đông Kỳ Vân chấp chưởng Võ Phòng ở Bách Kiếm Môn,còn đây là Lãnh Đường Chủ ,Lãnh Mộ Tuyết tông sư.
Trưởng thôn há cả mồm ngạc nhiên
_Được cả một Đường chủ đến cứu giúp,người cả thôn chúng tôi xin đa tạ,đa tạ...
Đông Kỳ Vân và Mộ Tuyết được trưởng thôn an bày ở lại một căn nhà của ngư dân trong thôn ,chờ trời tối sẽ ra sông diệt quái.
Mộ Tuyết cầm chung trà lên uống một ngụm rồi hỏi.
_Đông huynh ,con quái Ái Nguyệt này có dễ đối phó không?Hình dạng của nó ra sao?
Đông Kỳ Vân cầm quạt ,phe phẩy vài cái rồi nói.
_Ái Nguyệt là một con Thủy Quái Bậc Trung Quỷ ,pháp lực cũng tầm con Lang Nhân Nhện mà huynh đã tiêu diệt thôi,nửa Người nửa yêu,nó sinh ra bởi sự kết hợp giữa người và yêu ,vì mang hình thù khác biệt,nên người không nhận cùng loài,giới yêu quái cũng khinh khi,nên nó thường di chuyển khắp nơi không có một địa bàn sinh sống nhất định,trãi qua nhiều năm ẩn hiện,nó học được cách biến hoá thành hình dạng con người,còn là nữ nhân xinh đẹp khuynh thành ,mỗi đêm trăng tròn thường lên bờ chiêu dụ nam nhân hút dương khí và ăn thịt.Đã có nhiều đạo sĩ,hòa thượng truy tìm nó để thu phục,nhưng vẫn chưa có ai cưỡng lại nhan sắc mê hoặc của nó,đều bị giết chết cả.Lãnh sư huynh đêm nay huynh nhớ cẩn thận đừng để bệnh cũ tái phát...
Mộ Tuyết chưa hiểu ra bệnh cũ mà Đông Kỳ Vân nói đến là gì thì bên ngoài cửa đã nghe tiếng cốc cốc.
_Lãnh tông sư,Đông tông sư ta là Tiểu Hoà là ngư dân được Trưởng Thôn giao phụ trách chèo thuyền đưa hai vị ra khơi ạ....
Đông Kỳ Vân liền ra mở cửa ,thấy ngay một thanh niên áo thô,da ngâm ,mặt mũi phổ thông(thông thường ,phổ biến ý là không đẹp cũng không xấu).
_À cám ơn Tiểu ca đây mời vào...
_Dạ dạ...
Vào đến bàn trà thì Tiểu Hoà ngớ người khi nhìn thấy Mộ Tuyết.
_Ơ...đẹp quá...
Như nhớ ra điều gì Tiểu Hoà thoáng ngượng một chút ấp úng.
_Vị,vị này là.....À ta ta xin lỗi...bởi khi nãy ta ở trong nhà lo việc ,không nhìn thấy dung mạo của hai vị,hai vị ai là Lãnh Tông sư,ai là Đông tông sư ạ...
Mộ Tuyết cười ha hả nói
_Ta là Lãnh Mộ Tuyết,huynh ấy là Đông Kỳ Vân.
"Khen bà đẹp nhiều nhiều vào bà thích lắm lắm,hihihi...."(^~^)
Đông Kỳ Vân mỉm cười suy nghĩ.
_"Đệ nhất mỹ nam Trung Nguyên không đẹp sao được chứ...."
Tiểu Hoà nói tiếp
_Con Thủy Quái này sau khi bị nhiều đạo sĩ ,hòa thượng ở thôn hạ nguồn phát hiện đuổi đánh,nó đã đổi phương thức tiếp cận nam nhân,không còn lộ liễu đi dọc theo bờ sông tìm ngư dân đánh bắt cá ban đêm ,mà chuyển sang giả dạng người đi thuyền cũng ra khơi đánh cá,giữa sông nước mênh mông nạn nhân khó bề mà tháo chạy...đã có nhiều ngư dân của thôn ta bị giết,có một người bơi giỏi may mắn,bỏ thuyền bơi vào bờ giữ mạng đã thông báo cho dân thôn ta biết mánh khoé của con thủy Quái này.
Đông Kỳ Vân mặt hơi đăm chiêu nói.
_Ở giữa sông mới hiện hình à....ừm khó nhằng rồi đây...
Đêm đến các ngư dân trong thôn chốt chặt cửa còn tắt hết đèn nín thở nghe ngóng âm thanh bên ngoài.Mộ Tuyết cùng Đông Kỳ Vân và Tiểu Hoà đi đến bến neo thuyền ,Tiểu Hoà thành thạo thao tác mở dây nhảy xuống thuyền con ,ngồi ở mũi thuyền cầm lấy mái chèo.
_Mời hai vị tông sư...
Mộ Tuyết quay sang định mời Đông Kỳ Vân xuống trước vừa nhác thấy hắn ,y đã giật nảy người .
_Á ....Mô Phật,Đông huynh sao tự dưng huynh mù rồi?
Đông Kỳ Vân lấy một mãnh vải đen bịt hai mắt của mình lại.
_Ậy...Lãnh sư huynh đừng phản ứng thái quá như vậy chứ!ta tuy bịt kín mắt nhưng vẫn nghe được,di chuyển bình thường,cứ an tâm ,ta sợ bị nhan sắc của con Yêu Ái Nguyệt làm xao động nên bịt kín mắt .
Mộ Tuyết chớp chớp mắt nhìn Đông Kỳ Vân khó hiểu một cái rồi bước xuống thuyền trước nói.
_Huynh làm vậy có dụng ý gì thế,bịt mắt như vậy khi gặp con Quái đó huynh đánh nhằm phương hướng thì sao?
Tuy lời nói có phần đường đột nhưng Mộ Tuyết chưa biết thực lực chiến đấu của Đông Kỳ Vân ra sao,không khỏi có chút nghi hoặc bất an.
_Huynh yên tâm ta còn mũi ngửi mà,yêu khí của Con Quái hơn ba trăm năm đó có giấu thế nào cũng ngửi ra hết....
Nói xong hắn bước xuống thuyền nhẹ như nhìn rất rõ mọi vật.
Mộ Tuyết ngoái đầu ra sau định bảo Tiểu Hoà chèo thuyền đi thì lại nhảy dựng.
_Tiểu Hoà huynh đệ....Á mẹ ơi....
Tiểu Hoà ban nãy còn buộc tóc đuôi ngựa nam tính đầy người thoáng một cái đã xoã tóc dài tha thướt còn cài hoa,nửa trên trông giống phụ nữ nửa dưới áo thô cơ bắp rắn chắc của nam nhân,ban đêm ban hôm thoạt nhìn đúng là hù chết kẻ khác.
Mộ Tuyết lắp bắp
_Huynh ...huynh đệ ...ngươi lại bị sao vậy hả,đang yên đang lành sao lại đổi giao diện quái đản như vậy,muốn doạ chết ta sao?
Tiểu Hoà bình tĩnh đáp
_Lãnh Tông Sư xin thứ lỗi...bởi ta nghĩ Con Quái này chỉ mê hoặc đàn ông không đụng đến phụ nữ nên ta giả nữ nhân qua mặt nó,Tông sư xin cảm thông cho ta,tuy ta là người bơi giỏi có chút võ nghệ nhưng cũng chỉ là dân thường không có pháp thuật như hai vị,sợ một lúc nữa chạm mặt Thủy Quái ta không thể chống đỡ yêu lực mê hoặc của nó.
Mộ Tuyết đổ mồ hôi lạnh nghĩ
"_Chưa gặp Thủy Quái nhưng ta bị hai ngươi dọa muốn đứng tim rồi...hic..."
Thuyền bắt đầu chèo ra sông vắng mênh mông ,cả mặt sông yên lặng dưới ánh trăng huyền ảo ,bổng dưng từ xa vang vọng đến tiếng hát của nữ nhân .
_Thuyền em đi trên sông trăng sáng ...đón nhau về ta rước hội vui...trên sông dài thuyền hoa giăng...đôi môi hồng mỉm cười tươi tắn...(trích lời bài hát Thuyền Hoa)
Mộ Tuyết ngơ ngáo nói
_Giữa đêm hoang vắng ai rảnh háng ra giữa sông karaoke vậy trời...Đông huynh,Tiểu Hoà....Ôi Má ơi ...trời ơi hai ngươi lại làm gì vậy hả?
Đông Kỳ Vân và Tiểu Hoà không biết từ lúc nào đã lấy vải trắng bịt đi hai lỗ tai nhìn cứ như đang đeo băng đô chuẩn bị đi tắm ,Tiểu Hoà còn buột thành nơ bướm trên đỉnh đầu nhìn như đôi tai con thỏ trắng.
Đông Kỳ Vân hét lên
_Lãnh sư huynh,ta giờ nghe không rõ huynh đang nói gì...nhưng ta ngửi thấy mùi của con Thủy Yêu Ái Nguyệt rồi đó...huynh cẩn thận đừng bị nó dùng lời hát mê hoặc,đến gần thì đừng nhìn mặt nó...
_Ta không có điếc...ngươi đừng hét lên như thế...nó hát như heo bị chọc tiết thế kia mê hoặc cái khỉ...
Lúc này Tiểu Hoà chỉ chỉ chỏ chỏ về phía trước mũi thuyền.
_Nó đến ,nó đến rồi Lãnh Tông Sư....ta ta ta...đi trước nha..yaaa..
Dứt lời hắn nhảy ùm xuống sông ,bơi chối chết vào hướng bờ.
Để lại phía sau Mộ Tuyết trợn mắt há mồm chưa kịp khép ,Đông Kỳ Vân cũng ngự kiếm bay lên trên cao.
_Lãnh sư huynh thật ngại quá ta ..ta...ta vốn không biết bơi...ta lên trên ...huynh đánh nó văng lên cao ta sẽ xử đẹp nó liền...
Mộ Tuyết chết lặng hơn nửa ngày ngồi trên chiếc thuyền trống trơ lênh đênh theo dòng nước, nghe tiếng tim vỡ vụn.
_Hai ngươi đi theo là để hỗ trợ ta đánh quái đó hả....người thì bơi vào bờ,kẻ thì bay vút lên cao...hai vị đại ca chúng ta đi đánh Thủy quái đó à không phải bắt cua ven sông hay săn chim trời đâu....
Đúng lúc đó thì tiếng va chạm vang lên,một giọng nữ nhi trong trẻo, nhu mì nói.
_Vị tiểu tướng công này thuyền của ngươi chèo không nhìn đường hay sao,đụng phải thuyền của ta rồi này...
Mộ Tuyết quay sang nhìn thì thấy ở mũi thuyền của mình nơi có treo ngọn đèn lồng chiếu sáng soi đường xuất hiện thêm một chiếc thuyền neo cập vào bên hông,và có một vị cô nương xinh đẹp với đôi mắt to,hàng mi cong vút mê mị diễm tình,đôi môi hồng căng mọng chúm chím ,Mũi cao ,mặt thon trắng xinh không thể tả xiết ,y phục màu trắng lại mỏng tang,ngực sữa lấp ló khiêu gợi,quả thật khiến nam nhân nhìn một cái là mụ mị phất cờ.
Mộ Tuyết còn xa lạ gì mẫu hot girl mạng câu like này nữa,nhìn một cái là muốn quăng cho chai sữa rửa mặt tẩy trang rồi.
_Ờ...ừm ta xin lỗi ...là lần đầu ta ra khơi...xin lỗi cô nương...cô nương...ê...
Tình huống đảo chiều con Ái Nguyệt định dùng chiêu mê hoặc quyến rũ nam nhân u mê để hút sạch dương khí rồi mới ăn thịt,nhưng khi nhìn thấy dung mạo của Mộ Tuyết lại đứng hình như bị điểm huyệt,nó thế mà bị Mộ Tuyết mê hoặc ngược lại,nó lắp bắp...
_Ơ...đẹp quá...
Lúc này sau lưng của Mộ Tuyết chợt nghe lành lạnh xoay đầu nhìn thì thấy một xúc tu khổng lồ như cái cột đình của con bạch tuộc nào đó thò lên thuyền,khiến y nhảy dựng làm thuyền rung lắc dữ dội.
_Á...bạch ...bạch ..bạch tuộc khổng lồ...
Nửa thân hình dưới của cô gái đó cứ thế đã hiện nguyên hình,ả ta đang nổi lềnh bềnh trên sông với tám xúc tu bạch tuột khổng lồ.
Theo phản xạ tự nhiên Mộ Tuyết tung một chưởng đánh về phía xúc tu trên thuyền ,ả vội thu xúc tu lại tránh né khiến thuyền bị vỡ đôi,Mộ Tuyết dần dần theo thuyền chìm thân xuống sông,Đông Kỳ Vân ở trên cao nghe loáng thoáng tiếng nổ liền tháo vải buột mắt và tai ra.
_Quả nhiên đã hiện hình...không ngờ Lãnh Mộ Tuyết không bị phát bệnh hám sắc nhỉ....
Đoạn hắn hét lớn.
_Lãnh sư huynh ngự kiếm đi...nếu không huynh sẽ chìm xuống nước đó,ở dưới nước khó đối phó nó lắm...
Chờ cho Đông Kỳ Vân lên tiếng nhắc nhở thì Mộ Tuyết đã chìm xuống nước đến mũi.
Y đạp chân đứng nước cố vận công phát chưởng đánh hai xúc tu của con quái đang ngoe nguẩy tấn công mình.
_Ôi đệt....vận khí không di chuyển...linh lực của mình lại tắt nghẽn rồi..
Con Quái ha ha cười lớn
_Tiểu tướng công tuấn mĩ...ngoan ngoãn theo ta đi...ta không ăn thịt ngươi đâu...
_Có bò mới tin ngươi....
Đông Kỳ Vân liền lượn kiếm xuống gần dùng quạt phất chưởng đánh về nó.
_Lãnh sư huynh cẩn thận...yaa...
Con Quái dùng các xúc tu còn lại đánh trả Đông Kỳ Vân,một xúc tu gạt bay chưởng lực,một xúc tu đánh lạc hướng chú ý của Đông Kỳ Vân,hai xúc tu còn lại âm thầm quấn lấy cả thân người y xiết chặt.
_Aaaa...thả ta ra....
Mộ Tuyết luống cuống
_Đông huynh ta xin lỗi ....linh lực của ta tắt nghẽn rồi...
Đông Kỳ Vân:Ặc...ặc....(+_+)
Mộ Tuyết vừa dứt lời thì toàn thân đã bị xúc tu của Ái Nguyệt xiết chặt đưa lên khỏi nước từ từ kéo y về gần bên mặt của mình.
_Mỹ nam...ha ha...ngoan ngoãn về làm tướng công của ta nha...
Mộ Tuyết xanh mặt
_"Á...chị em đụng hàng là cháy nhà đó bà nội..."
_Thả ra thả ra....ta thà lấy heo lấy chó cũng không lấy con bạch tuộc nhớp nháp như ngươi...Hoả Lôi cứu ta,cứu ta...ặc ặc...
Hoả Lôi trong cánh tay của Mộ Tuyết lúc này:Vô vụng chết quách đi cho rảnh nợ...hừ...('~').
Con Ái Nguyệt quăng bỏ liêm sỉ nói.
_Cho ta hôn một cái đi tiểu tướng công....há há há....
Nói đoạn Ái Nguyệt chu môi ra,cái môi ả cứ thế mà dài ngoằng ra hướng vào môi của Mộ Tuyết.Mộ Tuyết càng kinh hãi hơn,giẫy giụa cũng mạnh hơn.
_Á....gớm...tránh xa ta ra....tránh ra....
Đông Kỳ Vân nhắm nghiền mắt.
_Ta ...ụa....ta ...ụa...không dám nhìn rồi...Lãnh sư huynh ...bảo trọng...ặc...
Mộ Tuyết há rộng miệng cúi đầu cắn vào cái xúc tu của Ái Nguyệt.
_Yaaa...ta cắn ngươi....ngoàm ngoạp....
_Á....ngươi ngươi ngươi ...dám ăn thịt ta hả...
Ái Nguyệt kinh hoàng vội rút xúc tu về,Mộ Tuyết cứ thế rơi bõm xuống sông,cự quậy dưới nước một lúc rồi chìm nghỉm luôn.
_Ầm...
_Á....
Tiếng của con Ái Nguyệt hét lên đau đớn chưa lâu đã nghe thêm tiếng nổ lớn.
_Bùm..
Cả mặt sông sáng rực lên một lúc,một luồn linh lực từ không trung đánh tới ,uy mãnh đến độ một chưởng đánh Ái Nguyệt nổ tung văng xác đi khắp nơi.Đông Kỳ Vân cùng lúc văng theo cái xúc tu đang quắn chặt mình bay vèo ra xa.
Mộ Tuyết thì ngất ngứ chìm dần vào vô thức ,cảm nhận sau cùng của y là tựa như có ai đó ôm chặt vào eo đưa y bơi lên trên mặt sông.
Ánh sáng của trăng cao mờ ảo,cùng những đốm lửa nhỏ lềnh bềnh cháy trên mặt sông soi rõ có một người mặc y phục màu đen đang một tay ôm lấy Mộ Tuyết,một tay bơi vào bờ.
Ậy Cuồng Phá Hoại là gì đây?
Vâng chính là Lãnh Đường Chủ của chúng ta.
_Hắn ,hắn không phải có biệt danh là Cuồng Kiếm sao?sao hắn không đi Tầm Ma đi mà lại trở thành phá hoại?
Một đệ tử A hỏi đệ tử B khi hắn làm nhiệm vụ ở xa mới về Sơn trang.
_Do hắn bị mất trí..
_Hừ...chuyện hắn bị mất trí đã đồn ra khắp Lục phái Trung Nguyên ai mà không biết,nhưng mất trí và phá hoại khác xa lắm à nha.
_Hắn hả....mấy ngày trước đã dùng Hoả Lôi một chiêu đánh tan xác một con Nhân Lang Nhện...còn là con cấp bậc Trung Quỷ nữa chứ,thế là máu Cuồng Kiếm trong người hắn nổi lên,suốt ngày ra hậu sơn luyện kiếm,ngặt nỗi hắn bị mất trí ,quên luôn cả cách chế ngự linh lực của bản thân,vung kiếm đánh đông đánh tây...phá hủy gần nửa cây cối trên núi Long Sơn này rồi...chưa hết còn đánh lạc hướng linh lực gây ra trận Oanh lôi đánh sập mấy khu nhà của các Đường Viện khác,bây giờ Quách trưởng lão ở Khố Phòng tạm trích ra ngân lượng trong ngân khố Sơn Trang xây dựng lại khắp nơi,đợi Tông Chủ về suy xét xử lý Trúc Thanh Đường sau,hừ...ta đáng lẽ chỉ cần mỗi ngày ăn no luyện công ,thỉnh thoảng ra ngoài cùng các sư huynh ,sư tỷ làm ủy thác ,thu ngân lượng mang về,bây giờ thì tốt rồi gánh đá gánh gỗ làm thợ xây,xây dựng lại các biệt viện...ai gây ra đây...không phải là vị chủ nhân của Trúc Thanh Đường sao?đúng là nhàn cư vi bất thiện....Báo Hại.
Mộ Tuyết từ khi biết Hoả Lôi là thần binh lợi khí ẩn trong lòng bàn tay của mình ,có thể triệu hồi bất cứ lúc nào cũng được thì rất tò mò,hiếu kỳ.
Hắn nằm trên giường ngẫm nghĩ.
_Ở đây là Tông phái tu linh trừ yêu ,nên lúc nào cũng có vài con quỷ quái ghé thăm ,híc con Nhện người đó chỉ là Quỷ cấp Trung mà đã lợi hại như vậy,nếu ngày nào đó Quỷ Vương rảnh rỗi ghé Bách Kiếm Môn chơi thì phải làm sao?mình phải tranh đấu giữ mạng rồi,nhưng ở đây không như thời của mình người đấu người,nếu đấu không lại thì báo cảnh sát cứu mạng,mà đây là người đấu yêu ma quỷ quái,nếu sơ sẩy là tàn đời,không ai rảnh mà cứu mình ,mình không muốn chết ở đây,không muốn bị bọn ma quái đó ăn thịt....mình lại đẹp trai như vậy chết đi thì uổng lắm đó....không ổn không ổn ,mình phải tìm ra cách giữ lại cái mạng nhỏ này mới được, ...còn giải phẫu chuyển giới...sống an hưởng tuổi già...ừm cách gì ...phải rồi ...Hoả Lôi.!
Nói đến đây Mộ Tuyết đưa tay phải ra ,nói.
_Hoả Lôi ra đây!
Lập tức một luồn khí nóng chạy từ vai của Mộ Tuyết xông ra lòng bàn tay ,loé lên đốm sáng bạc chói loá,ánh sáng dịu lại thì Thanh kiếm Hoả Lôi đã nằm gọn trong tay Mộ Tuyết.
_A ha...ra rồi...lại ra rồi...Đặng Tâm quả là trò giỏi đến việc động tác khẩu lệnh của Sư Tôn mình triệu hồi Hoả Lôi ra sao cũng biết luôn...Hoả Lôi theo ta ra hậu sơn.
Hoả Lôi có linh tính nên tự bay theo bên cạnh Mộ Tuyết,trên đường đi các đệ tử vì ánh sáng bạc của Hoả Lôi mà chú ý.
_Sư Tôn.
_Ừm...
_Sư Tôn ra hậu sơn ạ?
_Ừm...
_Sư Tôn....
_Làm việc của các ngươi đi đừng để ý ta...
_Dạ...
Đến hậu sơn nơi mà Lãnh Mộ Tuyết thường ra luyện kiếm ,Mộ Tuyết cầm lấy chuôi của Hoả Lôi .
_E hèm....Hoả Lôi ...phát huy nào ...yaa...
_Xoẹt....
Mũi Trâu tuy mang thân xác của Lãnh Mộ Tuyết ,có được linh lực cường hãng của chính chủ nhưng ngặt nỗi cô không hề biết điều khiển linh lực này,nên không truyền lực đánh vào được Hoả Lôi,không làm nó phát huy ,mà lại để nó tự phóng điện vốn có trong thân kiếm ra,bám vào các thân cây trong rừng ,điện không mất đi đã biến các gốc cây thành những trụ tích điện,phát ra tiếng xoẹt xoẹt...chim chóc,sóc thỏ,cả sâu sống nhờ cây rừng đều bị điện giật cháy đen,có vài đệ tử Trúc Thanh Đường vào rừng nhặt củi cũng bị vạ lây,bị điện giật cho bất tỉnh.
Phong Truy Mệnh phải đích thân đến thu dọn ,đánh tan điện bám vào cây rừng,còn ân cần chỉ giáo tâm pháp cho Mộ Tuyết lần theo mà học lại cách áp chế Linh lực của mình.
Mộ Tuyết lại tiếp tục luyện cách phối hợp đồng nhất cùng Hoả Lôi,lần đầu thổi bay y phòng của Hoa Dược Đường bên đỉnh núi đối diện.
Tô Nhược Hồng:Sư đệ nên chú ý tâm trạng của Hoả Lôi....tỷ tự xây lại dược phòng ,không sao, không sao...
Lần sau đốt sạch rừng thông ở Ngọc Kiếm Đường.
Cát Danh Kỳ:Lãnh sư huynh nên khống chế linh lực của mình,rót vào Hoả Lôi vừa đủ xuất chiêu thôi...ta sẽ cho đệ tử trồng lại cây...nhưng thú rừng không thể hồi sinh...Lãnh sư huynh...huynh sai một ít đệ tử xuống núi mua thú về thả lại giúp ta....
Lần sau nữa là trận Oanh Lôi đào hố phá nhà,giáng xuống Mộc Đường đánh sập một nửa dãy phòng đệ tử,và đào mấy lỗ lớn như hồ nước trên sân Võ trường ở Chính Viện.
Triệu Tử Nhẫn lắc đầu:Lãnh sư huynh cũng may là Tông Chủ đi vắng...huynh mau lấp hố đi,nếu không hắn về mà thấy được huynh đào bới nhà của hắn ,hắn sẽ cho là huynh gây sự khiêu chiến đó.
Hoả Lôi nhiều lần không phối hợp ăn ý với chủ nhân ,cũng sinh ra nghi kỵ,nó lầm lì không phát linh khí nữa,thân kiếm mất luôn ánh sáng bạc.
Mộ Tuyết chẳng hiểu gì,cứ gọi nó hoài mà nó không cục cựa,nghĩ đến chuyện nó bị hết pin.
_Không lẽ thanh kiếm này cũng giống các đồ chơi điện tử,cần phải sạc pin cho nó lấy lại năng lượng!
Nhưng Mộ Tuyết không biết cách sạc năng lượng cho nó ,đành mặt dày mà đi hỏi Đặng Tâm.
_Sạc năng lượng á....là là gì vậy Sư Tôn?
_Hừm...là lấy lại ánh sáng cho Hoả Lôi đây này...có lẽ mấy hôm nay ta luyện kiếm hăng quá làm nó kiệt sức chăng?
Nhìn thấy Hoả Lôi không còn chút linh khí gì,Đặng Tâm cũng hoảng hồn.
_Nó...nó....sao lại ra nông nổi này...Sư Tôn....Hoả Lôi nó không nhận người làm chủ rồi...nó ngủ đông rồi.
_Hả?
Mộ Tuyết suy nghĩ một lúc.
_"Nói trắng ra mình cũng đâu phải chủ nhân chính hãng của nó, chẳng biết Hoả Lôi là võ khí như thế nào,tập tính hay sở trường gì,làm sao phối hợp với nó ăn ý....cái này chắc phải đến Thư Viện Sơn Trang tra sách quá...chứ đi hỏi mấy Đường chủ khác không khéo lộ tẩy thì sao?Đừng quên họ là tông sư tu linh thế nào cũng sẽ nhận ra là mình đang nhập xác trùng sinh cho xem...."
Mộ Tuyết liền đi đến Thư Viện tìm.sách tra cứu.
_Ồ Võ khí mục tịch...chắc là đây rồi...ừm...võ khí sau khi xuất hiện ,người có khả năng áp chế linh khí của nó sẽ trở thành chủ nhân của nó,mỗi một võ khí chỉ nhận một chủ nhân duy nhất trong đời cho đến khi nào nó bị hủy thì thôi,ngoài ra kẻ khác dù có chiếm được cũng không thể phát huy tối ưu linh khí của nó.
Đọc đến đây Mộ Tuyết chép miệng.
_Ậy...không lẽ Hỏa Lôi đã biết mình là chủ nhân giả sao?không lý nào...nếu nó nhận ra mình tại sao lúc bị Nhân Lang Nhện tấn công nó lại hiện ra cứu mình?Phải chăng...là tại bản thân mình không biết chế ngự linh lực?nên nó nản quá mà trở nên trầm cảm chăng?không tha thiết chiến đấu nữa?...Hừm....xem ra mình phải luyện lại linh lực rồi....
_Cộp!
Tiếng sách rơi xuống nền nhà làm cho Mộ Tuyết chú ý,vừa ngẩn đầu lên đã bắt gặp một vị cô nương xinh đẹp mặc y phục trắng đứng cách chỗ mình ngồi hai bước chân.Ánh mắt cô nàng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết gãi gãi đầu cười hề hề.
_Ờ ta xin lỗi chỉ tại ta mê đọc sách quá nên ngồi bẹp xuống đất cho tiện,đã cản đường cô nương ta xin lỗi...để ta nhích sát vào kệ sách cho cô đi qua nha...
Cô nàng chau mài,mặt không vui nói.
_Cô nương?hừ...đồ vô lại...ngươi đừng tưởng mất trí nhớ rồi thì là xoá hết mọi chuyện ngươi đã từng làm...hừ...quá khứ nó như oán hồn vậy vẫn luôn đeo bám ngươi.
Mộ Tuyết chớp chớp mắt đứng lên
_Vô vô ...lại hả?sao cô lại chửi ta chứ?quá khứ ta làm gì cô à?
_Hừm...việc đọc sách chỉ dành cho chính nhân quân tử...hạng như ngươi đừng có đụng vào...làm bẩn sách.
Mộ Tuyết nhếch mép lên muốn phản bát lại thì có thêm một cô nương mặc y phục xanh lưu ly đi đến.
_Chuyện gì vậy Kiều Linh tỷ...í...Lãnh Mộ Tuyết....sao sao ...huynh lại ở đây...?
Mộ Tuyết ngơ ngác
"_Mình quen bọn họ sao ta?Theo cách ăn mặc chắc là đệ tử có địa vị của Bách Kiếm Môn rồi..."
_Hai vị cô nương đây là...
Kiều Linh liếc mắt bỏ đi ra cửa.
_Đi thôi Ngọc Nhi ...đứng gần hắn một hồi sẽ bị hoạ sát thân đó...
Nói đoạn cô nàng đi khỏi cửa
Ngọc Nhi ghé tai Mộ Tuyết,khoảng cách cự ly gần ,vô cùng phóng khoáng.
_Chàng mặc kệ tỷ ấy đi...nhiều năm qua như vậy rồi vẫn còn cố chấp chưa chịu quên đi quá khứ đó...ta biết lỗi không phải do chàng,người không phải chàng giết nên không cần tự trách...
Kiều Linh đứng bên ngoài hét lên
_Ngọc Nhi có đi ra không hả?hay chờ ta vào đó chém hắn ra ngàn mãnh.
_Ra ngay ra ngay đây...
Ngọc Nhi vội đi ra,trước khi đi còn véo mông của Mộ Tuyết một cái khiến y giật nảy hoảng hốt.Nàng ta ngoái lại nháy mắt cười ẩn ý với Mộ Tuyết rồi mới rời đi.
Mộ Tuyết xoa xoa mông nói .
_Hai cái con nhỏ này là ai đây chứ?một đứa thì cứ như kẻ thù không đội chung trời với mình,một đứa thì lả lơi khiêu khích....còn có người chết vì mình sao?Lãnh Mộ Tuyết... quá khứ của ngươi chắc hoành tráng lắm nhỉ?
Khi Mộ Tuyết về lại Trúc Thanh Đường thì đã gặp Đặng Tâm ngoài sân.
_Sư Tôn...khi nãy người đã đi đâu vậy?
_Ừm...ta đến Thư Viện....
_Đệ tử ở Khố Phòng đến chuyển lời của Quách trưởng lão,bảo Sư Tôn sang đấy có việc gấp.
_Việc gấp à...
Mộ Tuyết liền đi đến Khố Phòng.
_Quách Trưởng lão ,ông khoẻ chứ?
Quách Trưởng lão ngồi ở bàn án thư ,vò tai bứt tóc một tay lật sổ sách,một tay tính nhẩm bàn tính gỗ,nghe thấy tiếng của Mộ Tuyết ông ngước lên nhìn với vẻ mặt như vừa bị cướp xông vào nhà xén hết của cải.
_Lãnh Đường Chủ ngươi đến đúng lúc lắm...Trúc Thanh Đường của ngươi tháng này âm một vạn chín ngàn bảy trăm ngân quan...mau chóng đi kiếm ngân quan bù vào đi...nếu không Khố Phòng của ta sẽ cắt hết mọi trợ cấp đến Trúc Thanh Đường từ ngày mai cho tới ba năm sau.
Mộ Tuyết trợn mắt
_Hả?ngưng cung cấp tất cả các dịch vụ sao?Đại lão gia muốn người của Trúc Thanh Đường ta ngáp gió Bắc tu linh sao?Gần đến ngày Đấu Linh Ma Giới rồi chúng đệ tử của ta đang chuyên tâm khổ luyện để chiến đấu đấy,bọn họ còn là những thanh thiếu niên ở độ tuổi ăn tuổi lớn...
_Hừ...mọi việc không phải vì Vi Sư tốt như ngươi gây ra sao?Phá Hoại khắp nơi...khiến gà bay chó chạy tổn thất nghiêm trọng...ta nói cho ngươi biết Tông Chủ đã về gần đến Long Sơn rồi đó...ngươi không mau bù đắp ngân quan...có gì ta sẽ nói hết với Ngài ấy luôn.
Mộ Tuyết nhăn ấn đường suy nghĩ.
_"Triệu Tử Nhẫn có nói giữa Ta và Khiêm Tử Lăng từng có hiềm khích ,súyt một chút là tàn sát lẫn nhau,nhưng được Sư Tôn cũng là Tông Chủ Tiền Nhiệm cản ngăn,hoá giải nên mới dần xuống chuyện này....hừm....nếu hắn biết mình từng dùng Hoả Lôi đánh phá khắp Bách Kiếm Môn ,người làm chủ như hắn ắt sẽ tống cổ tên phá hoại mình đây ra khỏi Sơn Trang mất...mình tứ cố vô thân...linh lực lúc có lúc không ra khỏi Sơn Trang chắc đi ăn mày quá....hức".
_Nhưng Quách Trưởng lão ta đâu có tiền đền chứ?
_Hừ...ngươi đi làm vài cái ủy thác là kiếm được tiền thôi mà.
_Uỷ thác gì?ở đâu?
_Hừ...cả chuyện này cũng quên à...Nhận nhiệm vụ ủy thác ở Chính Viện ,đến phòng văn sự gặp Kiều Linh.
Mộ Tuyết há họng
_Kiều Linh?
_"Hừm...mặc kệ giữa cô ta và Lãnh Mộ Tuyết có xích mích,hiểu lầm hay thù hận gì mình sắp đói đến nơi rồi phải đi kiếm tiền thôi....nhận nhiệm vụ ủy thác".
Mộ Tuyết lại đi đến Chính Viện,nơi tập kết hội họp bàn chính sự của Bách Kiếm Sơn Trang.
Kiều Linh nghe đệ tử vào thông báo có Lãnh Mộ Tuyết đến tìm thì tỏ ra khó chịu,nhưng vì hắn đến để nhận ủy thác làm nhiệm vụ cho Sơn Trang nên cô nàng đành miễn cưỡng tiếp.
Vừa bước vào văn sự phòng(nơi cung cấp tư liệu nhiệm vụ ủy thác) Mộ Tuyết thấy có một nam nhân mặc y phục vàng nhạt đang ngồi phe phẩy quạt ,thư thả uống trà ở vị trí ghế dành cho khách .
Mộ Tuyết chớp mắt liên tục .
_"Hot boy ở Bách Kiếm Sơn Trang ,đẹp trai quá..."
Người này ngó thấy Mộ Tuyết thì nhoẻn miệng cười.
_Lãnh sư huynh...chưa bị bệnh giang mai chết à?
Mộ Tuyết ngớ cả người
_"Trời ,đẹp trai mà mở miệng vô duyên vậy?bệnh giang mai ư?Lãnh Mộ Tuyết à trong quá khứ ngươi là người như thế nào vậy hả?"
_Ơ huynh đài là....
Nam nhân cười ha hả nói
_Ta mà huynh cũng quên à...không sao không sao...nhưng đừng quên mấy nàng hoa khôi ở Lạc Hoa lâu là được....ha ha...tại hạ là Đông Kỳ Vân chấp chưởng võ phòng (nơi cung cấp vũ khí ,bùa chú ,vật dụng chiến đấu và võ phục cho đệ tử Bách Kiếm Môn khi ra ngoài làm nhiệm vụ)của Chính Viện .
Kiều Linh mặt hậm hực nói.
_Chuyện trăng hoa dơ bẩn của các ngươi xin rời khỏi đây hãy nói...đừng làm bẩn tai ta...
Kiều Linh mặt vô biểu cảm hỏi.
_Ngươi đến nhận nhiệm vụ ủy thác à?
_À...ừm...
Kiều Linh quăng vào người của Mộ Tuyết một cuộn giấy ,Mộ Tuyết nhanh chụp lấy.
_Vậy thì đi làm ngay đi...
Đông Kỳ Vân nhún vai
_Xin lỗi ,xin lỗi...muội ấy hôm nay có chút chuyện không vui....Lãnh sư huynh chớ để bụng..
_Không sao....
Kiều Linh nói tiếp.
_Thủy Quái ở thôn Kính Hà cách Long Sơn chỉ hai ngày đường ,ngươi tự ngự kiếm mà đi,ta không cho phép cung cấp ngựa ,hay lộ phí gì hết,còn nữa tất cả đệ tử ở Trúc Thanh Đường phải tham gia xây dựng lại mấy nơi mà ngươi phá sập nên không cho phép dẫn theo ai đi cùng ,ngươi tự đi đánh quái một mình đi.Xong rồi cút đi...đừng ở lại gây chật chỗ Văn Sự phòng của ta.
Mộ Tuyết còn chưa kịp mở cuộn giấy ra tìm hiểu nhiệm vụ thì đã bị đuổi như đuổi tà,đành rời khỏi phòng.
_Ừm...
Đợi Lãnh Mộ Tuyết đi rồi,Đông Kỳ Vân mới nói.
_Muội hơi gắt gao đó...dù gì hắn cũng đã mất trí nhớ...chuyện cũ không bỏ qua được sao?
_Hừ ta mãi không quên tỷ tỷ của ta chết như thế nào,vì ai mà chết...hắn đáng lẽ ra phải chết theo tỷ ấy mới đúng...là ông trời không có mắt..
_Ậy...chuyện tình cảm khó nói lắm...không nên chỉ phán xét một chiều...nhưng công tư phải phân minh...muội không cho hắn dùng ngựa,dùng tiền,dùng đệ tử...có quá đáng không đấy...mà Thủy Quái ở Kính Hà có phải là con Mỹ Nhân Ngư Ái Nguyệt không?
_Chính nó.
_Ồ....Lãnh Mộ Tuyết lần này vất vả rồi.
_Huynh lo cho hắn sao?hắn có linh lực cường hãng ,sẽ không thua con yêu ba trăm năm ma lực này đâu.
_Hừ...muội đừng tưởng ta không biết...muội cố ý nhắm vào yếu điểm của Lãnh Mộ Tuyết mà giao ủy thác này.
Kiều Linh cười bí hiểm nói
_Nếu hắn không bộc phát bệnh cũ thì sẽ an toàn thu phục con quái đó thôi...
Chương 5:Gà mờ đi đánh thủy quái,diện kiến Tông Chủ!(phần 2)
Gió thổi qua Trúc Thanh Đường vắng teo,Mộ Tuyết còn nghe được cả lá trúc rơi ngoài sân,mọi khi vào giờ này đã nghe tiếng Đặng Tâm gõ cửa vấn an,tiếng ay ya yay yo của chúng đệ tử khác ngoài sân luyện võ,tập pháp thuật,nhưng hôm nay bọn họ đã bị bên Văn Sự Phòng gọi đi làm việc hết cả,chỉ còn lại Mộ Tuyết trơ trọi cô đơn ở Biệt việt rộng lớn.
Mộ Tuyết mở cuộn giấy nhiệm vụ ra đọc.
_Kính Hà thôn là thôn ngư dân ,có hơn hai trăm dân sinh sống ,nghề chủ yếu là đánh bắt cá trên sông Kính Hà.
Mỹ Nhân Ngư Ái Nguyệt yêu quái hệ thủy ,tồn tại hơn ba trăm năm,hành tung ẩn hiện,thích ăn thịt người.Sở trường đóng giả làm người.
Hết!
hết ,hết rồi sao? Thông tin ít ỏi như thế thì bố thằng nào biết con quái này ra sao,lợi hại thế nào chứ?Hừm...còn không có hình vẽ chân dung của nó nữa...các người tưởng ta là thần tiên sao hả,tự đoán ra à?hừ...đã thế còn không cho ai đi theo giúp một tay nữa....lộ phí không,ngựa cưỡi cũng không....bắt ta hít không khí lót dạ đi đường sao,Hoả Lôi lại bị trầm cảm triệu hồi ra nó cũng chẳng buồn nhúc nhích,bảo ta ngự kiếm bay đi à,Ta vác nó chạy bộ nghe còn khả thi hơn đó,ác gì mà ác dữ....
Không ,không...bà đây là người hiện đại...há để các người bắt nạt...ta sẽ tự tìm cách....hừ...
Kiều Linh và Ngọc Nhi đang xem xét sổ sách nhiệm vụ thì có đệ tử chạy vào báo tin.
_Kiều Quản sự ,Quản sự ơi ở Mỹ Thực Đường đã xảy ra chuyện...Lãnh Đường Chủ hắn,hắn...
Kiều Linh nghe đến tên của Mộ Tuyết thì buông sách ,đập tay lên bàn.
_Hắn lại đánh sập Mỹ Thực Đường à?
Ngọc Nhi cười cười
_Sắp đến giờ ăn mà huynh ấy còn phá rối sao?hì hì Lãnh sư huynh sau khi mất trí nhớ thật là hư quá.
Kiều Linh nhăn nhó
_Muội còn cười.
_Muội không cười,không cười...
Tên đệ tử nói tiếp
_Không phải như thế mà là à ....Quản Sự hãy đến xem đi ạ....
...Tại Mỹ Thực Đường lúc này ,Hoa bà bà đang kêu gào giằng co với Mộ Tuyết ,bà nắm cái bao tải to như cỗ xe ngựa kéo về,đầu bên kia miệng bao là Mộ Tuyết cũng đang kéo lại.
_Aaa....Lãnh Mộ Tuyết ngươi điên rồi hả...trong đây là thức ăn dự trữ hai ngày của toàn Sơn Trang này đó,ngươi như thế mà lại gom đi hết sao?
_Yaa...Hoa bà bà ,bà mau buông tay đi....không phải lúc đầu ta đã nói...ta lấy thêm thức ăn dự trữ cho hai ngày đi đường hay sao,bà đã đồng ý rồi còn gì,giờ lại nuốt lời ư.?Uy tính của bà đâu rồi hả?
_Ta ta ta tưởng ngươi chỉ lấy một ít....
_Hừ...ta là nam nhân,nam nhân thực như hổ...bấy nhiêu đây chưa thấm vô đâu cả .Ta phải đi Kính Hà trấn đấy mà Kính Hà trấn lại ở rất xa ,ta không có ngựa cưỡi phải đi bộ đến đó , ta không mang theo một ít thức ăn dự trữ thì làm sao chống chọi nổi hai ngày đi đường hả?....bà buông tay đi ,bổn Đường Chủ còn ra ngoài làm nhiệm vụ nữa...yaaa....
_Không được...không được....vẫn chưa đến ngày xuống núi ,người ở Mỹ Thực Đường của ta chưa nhận được ngân quan mua lương thực đâu...ngươi vét sạch chỗ thức ăn dự trữ ,ta lấy gì nấu hả?
Vì đang là giờ ăn nên chúng đệ tử khắp nơi đổ về Mỹ Thực Đường ,thấy cảnh tượng dở khóc dở cười như thế cũng kinh ngạc ,há hốc mồm bàn tán xì xầm.
_Ôi trời lại là Lãnh Đường Chủ sao,hôm nay hắn lại quậy chuyện gì nữa thế?
_Hắn đến để lấy chút ít lương thực mang theo ra ngoài làm nhiệm vụ.
_Ớ chuyện này bình thường mà,đệ tử đi làm nhiệm vụ đều được cung cấp lương thực đi đường mà.
_Ừm....nhưng hắn ....vét sạch kho dự trữ thực phẩm của Mỹ Thực Đường luôn.
_Á...
Các Đường chủ khác cũng đi đến.
Phong Truy Mệnh nói:
_Mộ Tuyết có chuyện gì mà đệ lại tranh chấp ở đây hả?
_Phong sư huynh.....đệ chỉ lấy chút thức ăn đi đường thôi...
Tô Nhược Hồng nói:
_Mộ Tuyết....đệ chỉ đi Kính Hà thôi mà sao lại lấy nhiều thức ăn như vậy?
Cát Danh Kỳ nói:
_Lãnh sư huynh ,Kính Hà chỉ cách đây hai ngày đường,huynh chỉ cần ngự kiếm bay chưa được nửa ngày là đến rồi mà.
_Cát sư đệ ,đệ không biết rằng chướng độc trong người của ta vẫn chưa tiêu tán hết hay sao?Lỡ như ta đang bay trên trời ,độc bộc phát đầu choáng váng thì sao,lúc đó ta sẽ chầu trời trước con thủy quái luôn đó.
Triệu Tử Nhẫn nói:
_Lãnh sư huynh ,vậy huynh cưỡi ngựa mà đi.
_Há há há....sư đệ nếu huynh có ngựa đi thì tốt rồi...Văn Sự phòng còn không cho ta chút ngân quan lẻ nào nữa kìa.
Lúc này Kiều Linh và Ngọc Nhi cũng đi đến,Phong Truy Mệnh liền hỏi.
_Kiều Quản Sự ngươi làm thế có chút tiệt tình đó.
Kiều Linh đáp:
_Phong Đường Chủ không lẽ ngài không biết mấy ngày qua vị chủ nhân Trúc Thanh Đường này đã phá hoại Bách Kiếm Môn ra sao,tổn thất đã lên hơn một vạn ngân quan ,hắn còn muốn ta cung cấp tiền lộ phí để đi làm nhiệm vụ sao?
Tô Nhược Hồng nói:
_Chuyện công là chuyện công,chính sự ở Bách Kiếm Môn vẫn quan trọng hơn ,ngươi không cần đem tư thù mà tính sổ với Mộ Tuyết vào lúc này.
_Ta...ta không có ...
Cát Danh Kỳ nói:
_Một ít lộ phí có thể trừ lại khi Lãnh sư huynh hoàn thành nhiệm vụ quay về mà...cô không nên cư xử cứng nhắc như vậy.
_Hừm...Lãnh Mộ Tuyết ngươi nghe rõ rồi chứ,ta sẽ trừ lại tiền lộ phí đó...
Mộ Tuyết buông tay khỏi bao tải,phủi phủi hai lòng bàn tay vào nhau.
_Ta nghe thấy rồi...nhưng còn một việc nữa...ta đã mất trí nhớ ,nên không thể nhớ lâu đường đi đến Kính Hà và quay lại Sơn Trang ,ta muốn dẫn theo người chỉ đường.
Kiều Linh mỉa mai.
_Hừ...ngươi đã trở nên vô dụng như thế ,sao không đi chết luôn đi.
Mộ Tuyết cắn nhẹ môi dưới ,vểnh môi trên hận không thể dùng thân phận Mũi Trâu mà chửi cho Kiều Linh một trận.
_Cô bớt đanh đá đi ...xem chừng chẳng Ma nào thèm lấy cô làm vợ đó...
_Ngươi...ngươi...nói gì hả.?
Ngọc Nhi vội kéo tay Kiều Linh lại.
_Ấy ấy...Kiều Linh tỷ đừng cãi chuyện này nữa,các đệ tử đang nhìn kìa.
Đúng là các đệ tử đang xì xào,bàn tán,có người còn bụm miệng cười.
_Kiều Quản Sự đã mấy lần doạ cho tân lang chạy mất giày rồi mà...hihihi...
_Nghe nói có vài sư huynh,sư đệ ở Lục Phái cũng thích Kiều Quản Sự lắm nhưng vì tính khí như Lửa cháy rừng của nàng ta mà quay đầu chạy hết...
Phong Truy Mệnh thấy mọi chuyện đã ổn liền ra lệnh cho các đệ tử vào Mỹ Thực Đường ăn cơm,đám đông giải tán,Mộ Tuyết cũng rời đi.
Sáng hôm sau Mộ Tuyết quẩy tay nải xuống núi ,đã có người chờ sẵng cùng hai con ngựa.
_Lãnh sư huynh chào buổi sáng.
Một thanh niên tuổi độ hai mươi mặc y phục vàng nhạt ,tóc búi nửa trên có đính phát khấu trắng ,nửa dưới xoã dài ngang lưng,cầm trên tay một cây quạt ,trong nho nhã vô cùng ,nhoẻn miệng cười chào Mộ Tuyết.
_Đông Kỳ Vân?sao ngươi ở đây?lẽ nào ngươi là người theo chỉ đường cho ta à?
Đông Kỳ Vân cười hề hề.
_Huống khi có dịp xuống núi ,ta đã đổi với một đệ tử để đi cùng huynh .
Mộ Tuyết nghĩ thầm.
_"Hihi...có trai đẹp đi theo...ngắm cũng sướng mắt mà..."
_Đông huynh có lòng ta vui lắm,đi nào.
Thôn Kính Hà yên tĩnh nằm hiu hắt bên bờ sông Kính Hà ,không một bóng người lui tới.
Mộ Tuyết và Đông Kỳ Vân xuống ngựa đi vào thôn.
_Đông huynh ở đây vắng lặng quá,lẽ nào chúng ta đến trễ ,ngư dân ở đây bị Thủy Quái" thịt" hết rồi.?
Đông Kỳ Vân nhìn ngó một lúc rồi nói
_Thủy Quái Mỹ Nhân Ngư Ái Nguyệt chỉ xuất hiện khi trăng tròn thôi,mà đúng hôm nay là ngày trăng tròn, ta nghĩ người trong thôn đang trốn đi thôi...
Nói đoạn hắn cất tiếng gọi
_Trưởng thôn Kính Hà ,bọn ta là tông sư ở Bách Kiếm Môn đến đây trừ yêu theo lời ngươi ủy thác....
Một lúc sau quả nhiên ở các nhà trong thôn lục đục mở cửa ,ngư dân đi ra .
Trưởng thôn e dè một lúc hỏi
_Hai vị thật là tông sư của Bách Kiếm Môn ạ?
Đông Kỳ Vân mỉm cười.
_Tại hạ là Đông Kỳ Vân chấp chưởng Võ Phòng ở Bách Kiếm Môn,còn đây là Lãnh Đường Chủ ,Lãnh Mộ Tuyết tông sư.
Trưởng thôn há cả mồm ngạc nhiên
_Được cả một Đường chủ đến cứu giúp,người cả thôn chúng tôi xin đa tạ,đa tạ...
Đông Kỳ Vân và Mộ Tuyết được trưởng thôn an bày ở lại một căn nhà của ngư dân trong thôn ,chờ trời tối sẽ ra sông diệt quái.
Mộ Tuyết cầm chung trà lên uống một ngụm rồi hỏi.
_Đông huynh ,con quái Ái Nguyệt này có dễ đối phó không?Hình dạng của nó ra sao?
Đông Kỳ Vân cầm quạt ,phe phẩy vài cái rồi nói.
_Ái Nguyệt là một con Thủy Quái Bậc Trung Quỷ ,pháp lực cũng tầm con Lang Nhân Nhện mà huynh đã tiêu diệt thôi,nửa Người nửa yêu,nó sinh ra bởi sự kết hợp giữa người và yêu ,vì mang hình thù khác biệt,nên người không nhận cùng loài,giới yêu quái cũng khinh khi,nên nó thường di chuyển khắp nơi không có một địa bàn sinh sống nhất định,trãi qua nhiều năm ẩn hiện,nó học được cách biến hoá thành hình dạng con người,còn là nữ nhân xinh đẹp khuynh thành ,mỗi đêm trăng tròn thường lên bờ chiêu dụ nam nhân hút dương khí và ăn thịt.Đã có nhiều đạo sĩ,hòa thượng truy tìm nó để thu phục,nhưng vẫn chưa có ai cưỡng lại nhan sắc mê hoặc của nó,đều bị giết chết cả.Lãnh sư huynh đêm nay huynh nhớ cẩn thận đừng để bệnh cũ tái phát...
Mộ Tuyết chưa hiểu ra bệnh cũ mà Đông Kỳ Vân nói đến là gì thì bên ngoài cửa đã nghe tiếng cốc cốc.
_Lãnh tông sư,Đông tông sư ta là Tiểu Hoà là ngư dân được Trưởng Thôn giao phụ trách chèo thuyền đưa hai vị ra khơi ạ....
Đông Kỳ Vân liền ra mở cửa ,thấy ngay một thanh niên áo thô,da ngâm ,mặt mũi phổ thông(thông thường ,phổ biến ý là không đẹp cũng không xấu).
_À cám ơn Tiểu ca đây mời vào...
_Dạ dạ...
Vào đến bàn trà thì Tiểu Hoà ngớ người khi nhìn thấy Mộ Tuyết.
_Ơ...đẹp quá...
Như nhớ ra điều gì Tiểu Hoà thoáng ngượng một chút ấp úng.
_Vị,vị này là.....À ta ta xin lỗi...bởi khi nãy ta ở trong nhà lo việc ,không nhìn thấy dung mạo của hai vị,hai vị ai là Lãnh Tông sư,ai là Đông tông sư ạ...
Mộ Tuyết cười ha hả nói
_Ta là Lãnh Mộ Tuyết,huynh ấy là Đông Kỳ Vân.
"Khen bà đẹp nhiều nhiều vào bà thích lắm lắm,hihihi...."(^~^)
Đông Kỳ Vân mỉm cười suy nghĩ.
_"Đệ nhất mỹ nam Trung Nguyên không đẹp sao được chứ...."
Tiểu Hoà nói tiếp
_Con Thủy Quái này sau khi bị nhiều đạo sĩ ,hòa thượng ở thôn hạ nguồn phát hiện đuổi đánh,nó đã đổi phương thức tiếp cận nam nhân,không còn lộ liễu đi dọc theo bờ sông tìm ngư dân đánh bắt cá ban đêm ,mà chuyển sang giả dạng người đi thuyền cũng ra khơi đánh cá,giữa sông nước mênh mông nạn nhân khó bề mà tháo chạy...đã có nhiều ngư dân của thôn ta bị giết,có một người bơi giỏi may mắn,bỏ thuyền bơi vào bờ giữ mạng đã thông báo cho dân thôn ta biết mánh khoé của con thủy Quái này.
Đông Kỳ Vân mặt hơi đăm chiêu nói.
_Ở giữa sông mới hiện hình à....ừm khó nhằng rồi đây...
Đêm đến các ngư dân trong thôn chốt chặt cửa còn tắt hết đèn nín thở nghe ngóng âm thanh bên ngoài.Mộ Tuyết cùng Đông Kỳ Vân và Tiểu Hoà đi đến bến neo thuyền ,Tiểu Hoà thành thạo thao tác mở dây nhảy xuống thuyền con ,ngồi ở mũi thuyền cầm lấy mái chèo.
_Mời hai vị tông sư...
Mộ Tuyết quay sang định mời Đông Kỳ Vân xuống trước vừa nhác thấy hắn ,y đã giật nảy người .
_Á ....Mô Phật,Đông huynh sao tự dưng huynh mù rồi?
Đông Kỳ Vân lấy một mãnh vải đen bịt hai mắt của mình lại.
_Ậy...Lãnh sư huynh đừng phản ứng thái quá như vậy chứ!ta tuy bịt kín mắt nhưng vẫn nghe được,di chuyển bình thường,cứ an tâm ,ta sợ bị nhan sắc của con Yêu Ái Nguyệt làm xao động nên bịt kín mắt .
Mộ Tuyết chớp chớp mắt nhìn Đông Kỳ Vân khó hiểu một cái rồi bước xuống thuyền trước nói.
_Huynh làm vậy có dụng ý gì thế,bịt mắt như vậy khi gặp con Quái đó huynh đánh nhằm phương hướng thì sao?
Tuy lời nói có phần đường đột nhưng Mộ Tuyết chưa biết thực lực chiến đấu của Đông Kỳ Vân ra sao,không khỏi có chút nghi hoặc bất an.
_Huynh yên tâm ta còn mũi ngửi mà,yêu khí của Con Quái hơn ba trăm năm đó có giấu thế nào cũng ngửi ra hết....
Nói xong hắn bước xuống thuyền nhẹ như nhìn rất rõ mọi vật.
Mộ Tuyết ngoái đầu ra sau định bảo Tiểu Hoà chèo thuyền đi thì lại nhảy dựng.
_Tiểu Hoà huynh đệ....Á mẹ ơi....
Tiểu Hoà ban nãy còn buộc tóc đuôi ngựa nam tính đầy người thoáng một cái đã xoã tóc dài tha thướt còn cài hoa,nửa trên trông giống phụ nữ nửa dưới áo thô cơ bắp rắn chắc của nam nhân,ban đêm ban hôm thoạt nhìn đúng là hù chết kẻ khác.
Mộ Tuyết lắp bắp
_Huynh ...huynh đệ ...ngươi lại bị sao vậy hả,đang yên đang lành sao lại đổi giao diện quái đản như vậy,muốn doạ chết ta sao?
Tiểu Hoà bình tĩnh đáp
_Lãnh Tông Sư xin thứ lỗi...bởi ta nghĩ Con Quái này chỉ mê hoặc đàn ông không đụng đến phụ nữ nên ta giả nữ nhân qua mặt nó,Tông sư xin cảm thông cho ta,tuy ta là người bơi giỏi có chút võ nghệ nhưng cũng chỉ là dân thường không có pháp thuật như hai vị,sợ một lúc nữa chạm mặt Thủy Quái ta không thể chống đỡ yêu lực mê hoặc của nó.
Mộ Tuyết đổ mồ hôi lạnh nghĩ
"_Chưa gặp Thủy Quái nhưng ta bị hai ngươi dọa muốn đứng tim rồi...hic..."
Thuyền bắt đầu chèo ra sông vắng mênh mông ,cả mặt sông yên lặng dưới ánh trăng huyền ảo ,bổng dưng từ xa vang vọng đến tiếng hát của nữ nhân .
_Thuyền em đi trên sông trăng sáng ...đón nhau về ta rước hội vui...trên sông dài thuyền hoa giăng...đôi môi hồng mỉm cười tươi tắn...(trích lời bài hát Thuyền Hoa)
Mộ Tuyết ngơ ngáo nói
_Giữa đêm hoang vắng ai rảnh háng ra giữa sông karaoke vậy trời...Đông huynh,Tiểu Hoà....Ôi Má ơi ...trời ơi hai ngươi lại làm gì vậy hả?
Đông Kỳ Vân và Tiểu Hoà không biết từ lúc nào đã lấy vải trắng bịt đi hai lỗ tai nhìn cứ như đang đeo băng đô chuẩn bị đi tắm ,Tiểu Hoà còn buột thành nơ bướm trên đỉnh đầu nhìn như đôi tai con thỏ trắng.
Đông Kỳ Vân hét lên
_Lãnh sư huynh,ta giờ nghe không rõ huynh đang nói gì...nhưng ta ngửi thấy mùi của con Thủy Yêu Ái Nguyệt rồi đó...huynh cẩn thận đừng bị nó dùng lời hát mê hoặc,đến gần thì đừng nhìn mặt nó...
_Ta không có điếc...ngươi đừng hét lên như thế...nó hát như heo bị chọc tiết thế kia mê hoặc cái khỉ...
Lúc này Tiểu Hoà chỉ chỉ chỏ chỏ về phía trước mũi thuyền.
_Nó đến ,nó đến rồi Lãnh Tông Sư....ta ta ta...đi trước nha..yaaa..
Dứt lời hắn nhảy ùm xuống sông ,bơi chối chết vào hướng bờ.
Để lại phía sau Mộ Tuyết trợn mắt há mồm chưa kịp khép ,Đông Kỳ Vân cũng ngự kiếm bay lên trên cao.
_Lãnh sư huynh thật ngại quá ta ..ta...ta vốn không biết bơi...ta lên trên ...huynh đánh nó văng lên cao ta sẽ xử đẹp nó liền...
Mộ Tuyết chết lặng hơn nửa ngày ngồi trên chiếc thuyền trống trơ lênh đênh theo dòng nước, nghe tiếng tim vỡ vụn.
_Hai ngươi đi theo là để hỗ trợ ta đánh quái đó hả....người thì bơi vào bờ,kẻ thì bay vút lên cao...hai vị đại ca chúng ta đi đánh Thủy quái đó à không phải bắt cua ven sông hay săn chim trời đâu....
Đúng lúc đó thì tiếng va chạm vang lên,một giọng nữ nhi trong trẻo, nhu mì nói.
_Vị tiểu tướng công này thuyền của ngươi chèo không nhìn đường hay sao,đụng phải thuyền của ta rồi này...
Mộ Tuyết quay sang nhìn thì thấy ở mũi thuyền của mình nơi có treo ngọn đèn lồng chiếu sáng soi đường xuất hiện thêm một chiếc thuyền neo cập vào bên hông,và có một vị cô nương xinh đẹp với đôi mắt to,hàng mi cong vút mê mị diễm tình,đôi môi hồng căng mọng chúm chím ,Mũi cao ,mặt thon trắng xinh không thể tả xiết ,y phục màu trắng lại mỏng tang,ngực sữa lấp ló khiêu gợi,quả thật khiến nam nhân nhìn một cái là mụ mị phất cờ.
Mộ Tuyết còn xa lạ gì mẫu hot girl mạng câu like này nữa,nhìn một cái là muốn quăng cho chai sữa rửa mặt tẩy trang rồi.
_Ờ...ừm ta xin lỗi ...là lần đầu ta ra khơi...xin lỗi cô nương...cô nương...ê...
Tình huống đảo chiều con Ái Nguyệt định dùng chiêu mê hoặc quyến rũ nam nhân u mê để hút sạch dương khí rồi mới ăn thịt,nhưng khi nhìn thấy dung mạo của Mộ Tuyết lại đứng hình như bị điểm huyệt,nó thế mà bị Mộ Tuyết mê hoặc ngược lại,nó lắp bắp...
_Ơ...đẹp quá...
Lúc này sau lưng của Mộ Tuyết chợt nghe lành lạnh xoay đầu nhìn thì thấy một xúc tu khổng lồ như cái cột đình của con bạch tuộc nào đó thò lên thuyền,khiến y nhảy dựng làm thuyền rung lắc dữ dội.
_Á...bạch ...bạch ..bạch tuộc khổng lồ...
Nửa thân hình dưới của cô gái đó cứ thế đã hiện nguyên hình,ả ta đang nổi lềnh bềnh trên sông với tám xúc tu bạch tuột khổng lồ.
Theo phản xạ tự nhiên Mộ Tuyết tung một chưởng đánh về phía xúc tu trên thuyền ,ả vội thu xúc tu lại tránh né khiến thuyền bị vỡ đôi,Mộ Tuyết dần dần theo thuyền chìm thân xuống sông,Đông Kỳ Vân ở trên cao nghe loáng thoáng tiếng nổ liền tháo vải buột mắt và tai ra.
_Quả nhiên đã hiện hình...không ngờ Lãnh Mộ Tuyết không bị phát bệnh hám sắc nhỉ....
Đoạn hắn hét lớn.
_Lãnh sư huynh ngự kiếm đi...nếu không huynh sẽ chìm xuống nước đó,ở dưới nước khó đối phó nó lắm...
Chờ cho Đông Kỳ Vân lên tiếng nhắc nhở thì Mộ Tuyết đã chìm xuống nước đến mũi.
Y đạp chân đứng nước cố vận công phát chưởng đánh hai xúc tu của con quái đang ngoe nguẩy tấn công mình.
_Ôi đệt....vận khí không di chuyển...linh lực của mình lại tắt nghẽn rồi..
Con Quái ha ha cười lớn
_Tiểu tướng công tuấn mĩ...ngoan ngoãn theo ta đi...ta không ăn thịt ngươi đâu...
_Có bò mới tin ngươi....
Đông Kỳ Vân liền lượn kiếm xuống gần dùng quạt phất chưởng đánh về nó.
_Lãnh sư huynh cẩn thận...yaa...
Con Quái dùng các xúc tu còn lại đánh trả Đông Kỳ Vân,một xúc tu gạt bay chưởng lực,một xúc tu đánh lạc hướng chú ý của Đông Kỳ Vân,hai xúc tu còn lại âm thầm quấn lấy cả thân người y xiết chặt.
_Aaaa...thả ta ra....
Mộ Tuyết luống cuống
_Đông huynh ta xin lỗi ....linh lực của ta tắt nghẽn rồi...
Đông Kỳ Vân:Ặc...ặc....(+_+)
Mộ Tuyết vừa dứt lời thì toàn thân đã bị xúc tu của Ái Nguyệt xiết chặt đưa lên khỏi nước từ từ kéo y về gần bên mặt của mình.
_Mỹ nam...ha ha...ngoan ngoãn về làm tướng công của ta nha...
Mộ Tuyết xanh mặt
_"Á...chị em đụng hàng là cháy nhà đó bà nội..."
_Thả ra thả ra....ta thà lấy heo lấy chó cũng không lấy con bạch tuộc nhớp nháp như ngươi...Hoả Lôi cứu ta,cứu ta...ặc ặc...
Hoả Lôi trong cánh tay của Mộ Tuyết lúc này:Vô vụng chết quách đi cho rảnh nợ...hừ...('~').
Con Ái Nguyệt quăng bỏ liêm sỉ nói.
_Cho ta hôn một cái đi tiểu tướng công....há há há....
Nói đoạn Ái Nguyệt chu môi ra,cái môi ả cứ thế mà dài ngoằng ra hướng vào môi của Mộ Tuyết.Mộ Tuyết càng kinh hãi hơn,giẫy giụa cũng mạnh hơn.
_Á....gớm...tránh xa ta ra....tránh ra....
Đông Kỳ Vân nhắm nghiền mắt.
_Ta ...ụa....ta ...ụa...không dám nhìn rồi...Lãnh sư huynh ...bảo trọng...ặc...
Mộ Tuyết há rộng miệng cúi đầu cắn vào cái xúc tu của Ái Nguyệt.
_Yaaa...ta cắn ngươi....ngoàm ngoạp....
_Á....ngươi ngươi ngươi ...dám ăn thịt ta hả...
Ái Nguyệt kinh hoàng vội rút xúc tu về,Mộ Tuyết cứ thế rơi bõm xuống sông,cự quậy dưới nước một lúc rồi chìm nghỉm luôn.
_Ầm...
_Á....
Tiếng của con Ái Nguyệt hét lên đau đớn chưa lâu đã nghe thêm tiếng nổ lớn.
_Bùm..
Cả mặt sông sáng rực lên một lúc,một luồn linh lực từ không trung đánh tới ,uy mãnh đến độ một chưởng đánh Ái Nguyệt nổ tung văng xác đi khắp nơi.Đông Kỳ Vân cùng lúc văng theo cái xúc tu đang quắn chặt mình bay vèo ra xa.
Mộ Tuyết thì ngất ngứ chìm dần vào vô thức ,cảm nhận sau cùng của y là tựa như có ai đó ôm chặt vào eo đưa y bơi lên trên mặt sông.
Ánh sáng của trăng cao mờ ảo,cùng những đốm lửa nhỏ lềnh bềnh cháy trên mặt sông soi rõ có một người mặc y phục màu đen đang một tay ôm lấy Mộ Tuyết,một tay bơi vào bờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất