Chương 13: Tổng công gây hoạ lớn
- Đi tắm.
Lưu Hạo Thần cau mày, giãy giụa nhảy xuống. Cậu dù thấp hơn Dương Vũ Hàn nhưng cũng cao tới mét tám, thân hình còn cường tráng hơn anh ta, Dương Vũ Hàn có mạnh tới cỡ nào cũng không thể ngăn cậu lại được. Lưu Hạo Thần nhìn thẳng Dương Vũ Hàn, ánh mắt lộ rõ sự tức giận:
- Đùa đủ chưa? Vui lắm à?
Dương Vũ Hàn nhìn Lưu Hạo Thần như con mèo nhỏ xù lông vô cớ, nghiêng đầu chớp mắt. Bộ dạng này nếu lần đầu tiên Lưu Hạo Thần nhìn thấy hẳn sẽ gào thét trong lòng rằng "mỹ nhân quá đơn thuần đáng yêu, thật muốn đè", nhưng giờ đây ngoài chán ghét chính là chán ghét hơn nữa:
- Lẽ ra giờ này anh đang lăn giường cùng Văn Vũ rồi chứ? Tới đây trêu đùa tôi làm gì? Sao? Bị cậu ta ghẻ lạnh hả?
Dương Vũ Hàn nhướn mày:
- Lăn giường với Văn Vũ? Cậu tưởng tôi là loại người với ai cũng có thể lên giường được?
Lưu Hạo Thần liếc mắt, nhếch môi cười khinh miệt, tỏ ý rằng điều đó quá rõ ràng rồi còn gì. Dương Vũ Hàn thu lại vẻ ngây thơ đơn thuần trở nên lạnh lùng thâm trầm, con ngươi đen đặc nhìn thẳng vào cậu:
- Nếu tôi nói tôi chỉ lên giường với cậu, cậu có tin không?
- Trên mặt tôi có viết chữ "thằng ngu" không? Tất nhiên là không rồi. - Lưu Hạo Thần trào phúng nói - Kỹ thuật của anh như vậy không phải do rèn luyện gian khổ thì sao có được.
- Cậu cũng công nhận kỹ thuật của tôi tốt?
Đệt! Lưu Hạo Thần chửi thầm, tên họ Dương này lái lụa còn hơn cả tay đua chuyên nghiệp là cậu nữa, kẻ nghĩ gì nói đấy thô tục thẳng thắn như cậu không phải đối thủ của anh ta, nói vài ba câu lại thành tự làm mình tức chết. Lưu Hạo Thần giận đen mặt, định gọi mẹ Dương Vũ Hàn ra điểm danh thì anh ta chợt lên tiếng:
- Đúng là tôi từng lên giường với rất nhiều người, nhưng lần đầu tiên tôi thật tâm, là với cậu.
Dương Vũ Hàn đứng trước mặt Lưu Hạo Thần, khuôn mặt đẹp đến khó tin thường xuyên treo lên nụ cười thương mại giờ lại mang biểu cảm cực kỳ chân thành tha thiết, ánh mắt sáng ngời nồng đậm tình ý xoáy sâu vào đôi mắt cậu như muốn truyền tới những xúc cảm mãnh liệt khiến người chết chìm không thể cứu vớt. Dương Vũ Hàn không cười, chỉ dùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp tuyệt mỹ của mình để khóa chặt lấy hơi thở của người trước mặt.
Lưu Hạo Thần bỗng chốc như bị thôi miên.
Thật là...
Nếu như vào một hoàn cảnh khác, được một người có sắc đẹp kinh thiên động địa như Dương Vũ Hàn dùng ánh mắt đó nhìn cậu, dùng giọng nói đó tỏ tình với cậu, dù là chân thật hay giả dối, Lưu Hạo Thần nhất định sẽ mềm lòng. Nhưng giờ đây, anh ta đang không một mảnh vải che thân, bộ vị nam tính giữa hai chân to lớn rõ ràng ra sức thị uy, câu nói "tôi động tâm với cậu" nghe lại như là "ngoan ngoãn nằm sấp xuống, chổng mông lên để tôi đâm cậu", không biết anh ta đã dùng điệu bộ này để lừa bao nhiêu người rồi? Lưu Hạo Thần cảm thấy khí nóng từ dạ dày dâng lên, thật khó chịu.
Cậu cúi đầu, nặng nề thở dài.
Nhanh như chớp, nắm tay vung lên hướng thẳng khuôn mặt đẹp đẽ của Dương Vũ Hàn đấm tới.
Cú đấm này Lưu Hạo Thần dồn toàn sức lực cùng với oán hận đối với Dương Vũ Hàn nín nhịn trong lòng bao lâu nay, cộng thêm sự khó chịu về việc của Hà Trạch. Chỉ nghe tiếng gió vút lên, trong tích tắc, âm thanh xương cốt va chạm khủng khiếp vang lên khô khốc, tiếng rạn vỡ giòn giã đến rợn người.
Dương Vũ Hàn bị đấm lật mặt, lăn ra đất. Bất tỉnh.
Lưu Hạo Thần ôm bàn tay cũng chịu tác động của cú đấm kinh người kia, đau đớn như vỡ vụn, nhưng nụ cười trên mặt lại rạng rỡ hơn bao giờ hết. Cậu hướng người đang nằm một đống dưới đất, giơ lên ngón giữa:
- Động tâm? Động cái con mẹ anh ấy.
Đấm được một cú thật là sảng khoái, Lưu Hạo Thần thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều, thỏa mãn leo lên giường đi ngủ, nụ cười vẫn còn đọng trên môi.
Hậu quả do cú đấm trời giáng của Lưu Hạo Thần mang lại cùng một đêm khỏa thân nằm dưới nền nhà là Dương Vũ Hàn hôm sau liền phát sốt.
Lưu Hạo Thần sau một đêm mơ đẹp tỉnh dậy vẫn còn ngái ngủ, theo thói quen đi vào nhà tắm, không ngờ vấp phải thứ gì đó dưới sàn nhà, ngã sõng soài. Cậu dụi dụi mắt nhìn lại, "thứ gì đó" kia vậy mà lại là một người đàn ông khỏa thân, khuôn mặt sưng vù tím bầm không ra hình dạng gì. Lưu Hạo Thần sợ hãi hét lên lăn một vòng vào góc nhà, cơn buồn ngủ bốc hơi sạch, cậu tỉnh táo ra không ít, chuyện đêm qua chầm chậm hiện về.
À, ra người nằm đó là Dương Vũ Hàn.
Lưu Hạo Thần bò lại gần, run rẩy đặt tay lên mũi anh ta.
Phù, may quá vẫn còn thở.
Nhưng Dương Vũ Hàn cả người lạnh lẽo như dưa hấu ướp đá, trán lại nóng đến kinh người, hô hấp nặng nề, không hề nhúc nhích. Lưu Hạo Thần cảm thấy áy náy, mình ra tay quá ác độc rồi, thật tiếc cho khuôn mặt đẹp thế này, lần sau có đánh cũng sẽ không đánh vào mặt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, không phải điện thoại của Lưu Hạo Thần, cậu lười để ý, quyết định mặc kệ, cậu còn phải nghĩ xem xử lý Dương Vũ Hàn như thế nào. Thế nhưng tiếng chuông cực kì kiên trì hết lần này tới lần khác réo rắt inh ỏi, tưởng như cậu không bắt máy nó sẽ kêu đến ngày tận thế. Lưu Hạo Thần tặc lưỡi, đứng dậy đi ra phòng khách tìm điện thoại trong túi Dương Vũ Hàn. Cậu vừa bắt máy, phía bên kia một giọng nữ đều đều thanh lịch vang lên:
"Tổng Giám đốc, xin hỏi khi nào anh tới công ty? Bên phòng Quảng cáo vừa đưa tới một số hạng mục cần duyệt gấp"
Là thư ký của anh ta, Lưu Hạo Thần bối rối, nói gì bây giờ? Sếp của cô bị tôi đánh ngất rồi, hiện nằm một đống đây này.
"Dương Vũ Hàn đang không tiện nói chuyện" Lưu Hạo Thần hàm hồ phun ra một câu.
Bên kia im lặng giây lát, giọng nói lại cất lên, có chút lo lắng.
"Xin hỏi anh là ai? Khi nào Tổng Giám đốc có thể nghe máy?"
Lưu Hạo Thần nhìn người nằm im như xác chết trong phòng ngủ, lạnh lẽo nói:
"Không biết khi nào anh ta mới tỉnh lại" sau đó cảm thấy câu nói hơi dễ gây hiểu lầm, liền nói thêm "Khi nào Vũ Hàn tỉnh lại, tôi sẽ bảo anh ta gọi cho cô"
Bên kia lại im lặng chừng 5 giây, Lưu Hạo Thần còn nghe tiếng hít thở khe khẽ, giọng nói đều đều lại vang lên:
"Vâng, tôi đã biết. Nhờ anh chuyển lời cho Tổng Giám đốc giúp. Cảm ơn anh"
Lưu Hạo Thần cúp máy.
Phía bên kia, thư ký xinh đẹp nóng bỏng cầm điện thoại trong tay, hai má ửng hồng, ánh mắt lập lòe phát sáng, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười hưng phấn không thể kiềm chế. "Đêm qua hai người chắc chắn rất kịch liệt đây. Nhưng sao Tổng Giám đốc lại chưa dậy nổi? Chẳng lẽ mình đã nhầm, Tổng Giám đốc mới là thụ?" Cô chống cằm, vẻ đầy suy tư, tự kiểm điểm lại kinh nghiệm bao nhiêu năm làm hủ của mình lại có thể nhìn sai công thụ, thật đáng xấu hổ với tổ nghề, cô quyết định tối nay về phải luyện lại ba trăm bộ đam mỹ nổi tiếng nhất cùng một trăm bộ gay porn kinh điển của thế kỉ 21 mới được. Thư ký xinh đẹp nóng bỏng mỉm cười, đứng thẳng lưng, ôm một chồng giấy tờ bước ra ngoài.
Về phần Lưu Hạo Thần, cậu vẫn ngồi chồm hỗm bên cạnh Dương Vũ Hàn không biết làm gì. Cậu đánh người thì nhiều, nhưng cứu người thì chưa từng. Suýt chút nữa cậu đã học theo phim, tạt nước vào mặt cho anh ta tỉnh dậy.
Đúng lúc Lưu Hạo Thần đang khệ lệ bưng xô nước ra thì cửa nhà bật mở, một người đàn ông cao lớn bặm trợn bước vào, trên tay là hai túi đồ lớn:
- Hạo Thần! Lôi ca đến với em đây.
Lưu Hạo Thần cau mày, giãy giụa nhảy xuống. Cậu dù thấp hơn Dương Vũ Hàn nhưng cũng cao tới mét tám, thân hình còn cường tráng hơn anh ta, Dương Vũ Hàn có mạnh tới cỡ nào cũng không thể ngăn cậu lại được. Lưu Hạo Thần nhìn thẳng Dương Vũ Hàn, ánh mắt lộ rõ sự tức giận:
- Đùa đủ chưa? Vui lắm à?
Dương Vũ Hàn nhìn Lưu Hạo Thần như con mèo nhỏ xù lông vô cớ, nghiêng đầu chớp mắt. Bộ dạng này nếu lần đầu tiên Lưu Hạo Thần nhìn thấy hẳn sẽ gào thét trong lòng rằng "mỹ nhân quá đơn thuần đáng yêu, thật muốn đè", nhưng giờ đây ngoài chán ghét chính là chán ghét hơn nữa:
- Lẽ ra giờ này anh đang lăn giường cùng Văn Vũ rồi chứ? Tới đây trêu đùa tôi làm gì? Sao? Bị cậu ta ghẻ lạnh hả?
Dương Vũ Hàn nhướn mày:
- Lăn giường với Văn Vũ? Cậu tưởng tôi là loại người với ai cũng có thể lên giường được?
Lưu Hạo Thần liếc mắt, nhếch môi cười khinh miệt, tỏ ý rằng điều đó quá rõ ràng rồi còn gì. Dương Vũ Hàn thu lại vẻ ngây thơ đơn thuần trở nên lạnh lùng thâm trầm, con ngươi đen đặc nhìn thẳng vào cậu:
- Nếu tôi nói tôi chỉ lên giường với cậu, cậu có tin không?
- Trên mặt tôi có viết chữ "thằng ngu" không? Tất nhiên là không rồi. - Lưu Hạo Thần trào phúng nói - Kỹ thuật của anh như vậy không phải do rèn luyện gian khổ thì sao có được.
- Cậu cũng công nhận kỹ thuật của tôi tốt?
Đệt! Lưu Hạo Thần chửi thầm, tên họ Dương này lái lụa còn hơn cả tay đua chuyên nghiệp là cậu nữa, kẻ nghĩ gì nói đấy thô tục thẳng thắn như cậu không phải đối thủ của anh ta, nói vài ba câu lại thành tự làm mình tức chết. Lưu Hạo Thần giận đen mặt, định gọi mẹ Dương Vũ Hàn ra điểm danh thì anh ta chợt lên tiếng:
- Đúng là tôi từng lên giường với rất nhiều người, nhưng lần đầu tiên tôi thật tâm, là với cậu.
Dương Vũ Hàn đứng trước mặt Lưu Hạo Thần, khuôn mặt đẹp đến khó tin thường xuyên treo lên nụ cười thương mại giờ lại mang biểu cảm cực kỳ chân thành tha thiết, ánh mắt sáng ngời nồng đậm tình ý xoáy sâu vào đôi mắt cậu như muốn truyền tới những xúc cảm mãnh liệt khiến người chết chìm không thể cứu vớt. Dương Vũ Hàn không cười, chỉ dùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp tuyệt mỹ của mình để khóa chặt lấy hơi thở của người trước mặt.
Lưu Hạo Thần bỗng chốc như bị thôi miên.
Thật là...
Nếu như vào một hoàn cảnh khác, được một người có sắc đẹp kinh thiên động địa như Dương Vũ Hàn dùng ánh mắt đó nhìn cậu, dùng giọng nói đó tỏ tình với cậu, dù là chân thật hay giả dối, Lưu Hạo Thần nhất định sẽ mềm lòng. Nhưng giờ đây, anh ta đang không một mảnh vải che thân, bộ vị nam tính giữa hai chân to lớn rõ ràng ra sức thị uy, câu nói "tôi động tâm với cậu" nghe lại như là "ngoan ngoãn nằm sấp xuống, chổng mông lên để tôi đâm cậu", không biết anh ta đã dùng điệu bộ này để lừa bao nhiêu người rồi? Lưu Hạo Thần cảm thấy khí nóng từ dạ dày dâng lên, thật khó chịu.
Cậu cúi đầu, nặng nề thở dài.
Nhanh như chớp, nắm tay vung lên hướng thẳng khuôn mặt đẹp đẽ của Dương Vũ Hàn đấm tới.
Cú đấm này Lưu Hạo Thần dồn toàn sức lực cùng với oán hận đối với Dương Vũ Hàn nín nhịn trong lòng bao lâu nay, cộng thêm sự khó chịu về việc của Hà Trạch. Chỉ nghe tiếng gió vút lên, trong tích tắc, âm thanh xương cốt va chạm khủng khiếp vang lên khô khốc, tiếng rạn vỡ giòn giã đến rợn người.
Dương Vũ Hàn bị đấm lật mặt, lăn ra đất. Bất tỉnh.
Lưu Hạo Thần ôm bàn tay cũng chịu tác động của cú đấm kinh người kia, đau đớn như vỡ vụn, nhưng nụ cười trên mặt lại rạng rỡ hơn bao giờ hết. Cậu hướng người đang nằm một đống dưới đất, giơ lên ngón giữa:
- Động tâm? Động cái con mẹ anh ấy.
Đấm được một cú thật là sảng khoái, Lưu Hạo Thần thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều, thỏa mãn leo lên giường đi ngủ, nụ cười vẫn còn đọng trên môi.
Hậu quả do cú đấm trời giáng của Lưu Hạo Thần mang lại cùng một đêm khỏa thân nằm dưới nền nhà là Dương Vũ Hàn hôm sau liền phát sốt.
Lưu Hạo Thần sau một đêm mơ đẹp tỉnh dậy vẫn còn ngái ngủ, theo thói quen đi vào nhà tắm, không ngờ vấp phải thứ gì đó dưới sàn nhà, ngã sõng soài. Cậu dụi dụi mắt nhìn lại, "thứ gì đó" kia vậy mà lại là một người đàn ông khỏa thân, khuôn mặt sưng vù tím bầm không ra hình dạng gì. Lưu Hạo Thần sợ hãi hét lên lăn một vòng vào góc nhà, cơn buồn ngủ bốc hơi sạch, cậu tỉnh táo ra không ít, chuyện đêm qua chầm chậm hiện về.
À, ra người nằm đó là Dương Vũ Hàn.
Lưu Hạo Thần bò lại gần, run rẩy đặt tay lên mũi anh ta.
Phù, may quá vẫn còn thở.
Nhưng Dương Vũ Hàn cả người lạnh lẽo như dưa hấu ướp đá, trán lại nóng đến kinh người, hô hấp nặng nề, không hề nhúc nhích. Lưu Hạo Thần cảm thấy áy náy, mình ra tay quá ác độc rồi, thật tiếc cho khuôn mặt đẹp thế này, lần sau có đánh cũng sẽ không đánh vào mặt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, không phải điện thoại của Lưu Hạo Thần, cậu lười để ý, quyết định mặc kệ, cậu còn phải nghĩ xem xử lý Dương Vũ Hàn như thế nào. Thế nhưng tiếng chuông cực kì kiên trì hết lần này tới lần khác réo rắt inh ỏi, tưởng như cậu không bắt máy nó sẽ kêu đến ngày tận thế. Lưu Hạo Thần tặc lưỡi, đứng dậy đi ra phòng khách tìm điện thoại trong túi Dương Vũ Hàn. Cậu vừa bắt máy, phía bên kia một giọng nữ đều đều thanh lịch vang lên:
"Tổng Giám đốc, xin hỏi khi nào anh tới công ty? Bên phòng Quảng cáo vừa đưa tới một số hạng mục cần duyệt gấp"
Là thư ký của anh ta, Lưu Hạo Thần bối rối, nói gì bây giờ? Sếp của cô bị tôi đánh ngất rồi, hiện nằm một đống đây này.
"Dương Vũ Hàn đang không tiện nói chuyện" Lưu Hạo Thần hàm hồ phun ra một câu.
Bên kia im lặng giây lát, giọng nói lại cất lên, có chút lo lắng.
"Xin hỏi anh là ai? Khi nào Tổng Giám đốc có thể nghe máy?"
Lưu Hạo Thần nhìn người nằm im như xác chết trong phòng ngủ, lạnh lẽo nói:
"Không biết khi nào anh ta mới tỉnh lại" sau đó cảm thấy câu nói hơi dễ gây hiểu lầm, liền nói thêm "Khi nào Vũ Hàn tỉnh lại, tôi sẽ bảo anh ta gọi cho cô"
Bên kia lại im lặng chừng 5 giây, Lưu Hạo Thần còn nghe tiếng hít thở khe khẽ, giọng nói đều đều lại vang lên:
"Vâng, tôi đã biết. Nhờ anh chuyển lời cho Tổng Giám đốc giúp. Cảm ơn anh"
Lưu Hạo Thần cúp máy.
Phía bên kia, thư ký xinh đẹp nóng bỏng cầm điện thoại trong tay, hai má ửng hồng, ánh mắt lập lòe phát sáng, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười hưng phấn không thể kiềm chế. "Đêm qua hai người chắc chắn rất kịch liệt đây. Nhưng sao Tổng Giám đốc lại chưa dậy nổi? Chẳng lẽ mình đã nhầm, Tổng Giám đốc mới là thụ?" Cô chống cằm, vẻ đầy suy tư, tự kiểm điểm lại kinh nghiệm bao nhiêu năm làm hủ của mình lại có thể nhìn sai công thụ, thật đáng xấu hổ với tổ nghề, cô quyết định tối nay về phải luyện lại ba trăm bộ đam mỹ nổi tiếng nhất cùng một trăm bộ gay porn kinh điển của thế kỉ 21 mới được. Thư ký xinh đẹp nóng bỏng mỉm cười, đứng thẳng lưng, ôm một chồng giấy tờ bước ra ngoài.
Về phần Lưu Hạo Thần, cậu vẫn ngồi chồm hỗm bên cạnh Dương Vũ Hàn không biết làm gì. Cậu đánh người thì nhiều, nhưng cứu người thì chưa từng. Suýt chút nữa cậu đã học theo phim, tạt nước vào mặt cho anh ta tỉnh dậy.
Đúng lúc Lưu Hạo Thần đang khệ lệ bưng xô nước ra thì cửa nhà bật mở, một người đàn ông cao lớn bặm trợn bước vào, trên tay là hai túi đồ lớn:
- Hạo Thần! Lôi ca đến với em đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất