Chương 2: Buổi hẹn đáng mong chờ
Lưu Hạo Thần kết thúc đường đua, tháo mũ bảo hiểm, nhận lấy chai nước từ Vu Bằng, ngửa cổ uống một ngụm lớn.
- Thành tích rất tốt\, cứ giữ vững phong độ này vị trí số 1 giải mùa thu năm nay chắc chắn sẽ thuộc về cậu.
Lưu Hạo Thần tươi cười, nhận lấy khăn lau mồ hôi
- Không chỉ số 1\, còn phải cho số 2 thua tâm phục khẩu phục.
Vu Bằng cũng cười ha hả, nháy mắt nhìn cậu:
- Hôm nay lại phấn khởi như vậy? Người đẹp đêm qua rất được chứ hả?
- Không phải đêm qua\, mà là đêm nay - Lưu Hạo Thần đáp\, giọng nói không giấu được sự hưng phấn\, khiến Vu Bằng cũng phải ngạc nhiên.
- Anh tò mò không biết người đẹp nhường nào mới khiến chú em xuân tâm phơi phới như vậy? Lần trước hẹn hò với đệ nhất mỹ nhân thành phố A cũng không thấy chú em hào hứng như thế.
- Chính là bốn nghìn năm mới có một.
Vu Bằng vỗ bồm bộp vào vai Hạo Thần:
- Để một kẻ mắt cao hơn đầu như cậu khen thì chắc chắn là khuynh quốc khuynh thành rồi. Đêm nay cũng nên nhẹ nhàng với người ta thôi\, cẩn thận dọa người đẹp chạy mất.
Nhớ đến dáng người cao ngất, thẳng tắp như cây trúc của người kia, cũng không phải loại liễu yếu đào tơ, nhưng Lưu Hạo Thần lên giường vẫn luôn quan trọng cảm thụ của cả hai, liền nháy mắt với Vu Bằng:
- Anh nghi ngờ kỹ thuật của em sao? Em đảm bảo sẽ cho mỹ nhân một đêm tiêu hồn\, cả đời không quên được\, sau này chỉ cần nhìn thấy em hai chân sẽ nhũn ra như một bãi nước.
Hai tên đàn ông đàm đạo chuyện vô sỉ rồi cùng phá lên cười khả ố. Ở một nơi cách đó không xa, Dương Vũ Hàn đánh một cái hắt xì.
- Tổng Giám đốc\, anh không sao chứ?
- Không sao\, cô tăng điều hòa lên một chút. Chỉnh lý lại một số điều khoản trong hợp đồng này rồi in ra bốn bản. Gọi giám đốc Hứa lên gặp tôi.
Thư ký xinh đẹp nóng bỏng vâng một tiếng rồi ôm giấy tờ rời khỏi phòng. Hai má ánh lên một mạt hồng, đôi môi mỉm cười thật mỹ lệ "Tổng Giám đốc thật đẹp trai quá, trời ơi!"
Hôm nay là ngày đầu tiên Dương Vũ Hàn tới nhậm chức Tổng giám đốc tại công ty truyền thông Vạn Hoa này. Truyền thông là một trong những lĩnh vực chủ chốt của tập đoàn Dương thị, Vạn Hoa cũng là công ty về truyền thông có tiếng trong giới. Chẳng qua một năm gần đây có dấu hiệu suy thoái, đầu tư liên tiếp mấy dự án thất bại, còn dính một loạt scandal vì vi phạm bảo mật thông tin, dù cho với thế lực của Dương thị, những sai sót đó có thể không gây ra hậu quả lớn, nhưng tổng giám đốc cũ ngay lập tức bị sa thải, Dương Vũ Hàn được điều về thay thế hắn ngồi lên vị trí này.
Mất cả một buổi sáng, Dương Vũ Hàn xem các loại giấy tờ, báo cáo tài chính, nghiệm thu hạng mục,... sắc mặt càng lúc càng trầm trọng. Dù đã nắm được sơ lược tình hình nhưng khi có được số liệu thực tế, Dương Vũ Hàn thực sự muốn giết người. Tên người cũ kia rốt cuộc đã làm cái khỉ gì đây chứ, một đống loạn thất bát tao, rối tinh rối mù. Để lại một thế cục hỗn loạn cho anh dọn dẹp.
Trong khi Dương Vũ Hàn đang đầu tắt mặt tối, Lưu Hạo Thần lại thảnh thơi nằm trên giường xem phim. Cậu vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc quần nhỏ, dù sao ở nhà cũng chỉ có mỗi mình cậu. Bỗng Lưu Hạo Thần nhìn thấy tấm danh thiếp hôm qua người kia đưa cho mình, chợt nhớ ra còn chưa hẹn địa điểm. Cậu ngồi dậy, cầm lên xem.
Dương Vũ Hàn.
Cũng không thấy chức danh hay tên công ty, đây là danh thiếp cá nhân sao? Lưu Hạo Thần nhìn số điện thoại trên danh thiếp, nhắn một tin:
"6h tối, nhà hàng Nhật Bản Sakura"
Một lúc lâu sau, đến khi Lưu Hạo Thần hết kiên nhẫn định gọi điện thì người bên kia cũng nhắn lại.
"Xin hỏi, ai vậy?"
Lưu Hạo Thần chính thức nổi cáu. Cậu ấn phím gọi, người kia nhanh chóng bắt máy.
- Đm\, anh đúng là lật lọng tráo trở\, vừa ra khỏi cửa đã làm như không quen biết\, biết vậy đêm qua tôi phải ***** chết anh\, xem hôm nay anh dám coi tôi là người dưng không.
Lưu Hạo Thần mắng chửi một hồi, chỉ nghe bên kia truyền tới tiếng cười trầm thấp, người bên kia nói:
- Lưu Hạo Thần?
- Đúng thế. Anh nhớ ra rồi hả?
- Ừm\, cậu gọi làm gì vậy?
- Tôi gửi tin nhắn cho anh rồi đấy.
- À\, tôi đã xem. Tôi không biết cậu có thú vui “làm” tại nhà hàng đó.
Lưu Hạo Thần ngây người, sau khi hiểu ý tứ của người kia, lại nổi cáu chửi bới:
- Đm anh\, “làm” cả nhà anh\, tôi hẹn anh đi ăn cơm.
Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng cười khiến da đầu Lưu Hạo Thần ngứa ngáy:
- Xin lỗi\, tối nay tôi cũng có hẹn xã giao\, cậu nhắn cho tôi địa chỉ khách sạn là được rồi.
- Được.
Lưu Hạo Thần cáu kỉnh nói một câu rồi cúp máy. Dương Vũ Hàn nghe ra ý tứ giận dỗi của người kia, không khỏi buồn cười, cậu ta y như một con chó con, lúc nào cũng hung hăng muốn cắn người. Điện thoại báo tin nhắn, là Lưu Hạo Thần gửi địa chỉ tới. Khóe môi Dương Vũ Hàn lại kéo lên một ý cười nhẹ. Thư ký xinh đẹp nóng bỏng mang cà phê vào, nhìn thấy nụ cười này không khỏi mặt đỏ tim đập "Má ơi, Tổng Giám đốc cười lên thật hết sức đẹp trai".
Buổi tối, Lưu Hạo Thần đúng thời gian đến phòng đã đặt, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, liền đi tắm trước. Khi bước ra khỏi phòng tắm, trùng hợp Dương Vũ Hàn cũng đẩy cửa bước vào. Anh ta vẫn như hôm qua, mặc một thân tây trang đứng đắn, lịch lãm, trên người tản mát ra mùi rượu nhàn nhạt.
- Xin lỗi\, tôi đến trễ - Dương Vũ Hàn nói.
- Không sao\, là tôi đến sớm - Lưu Hạo Thần lắc đầu tỏ vẻ không để ý.
- Đợi một lát\, tôi đi tắm. Vừa ăn một bữa cơm xã giao xong\, trên người toàn mùi khó chịu.
Lưu Hạo Thần bảo cứ tự nhiên, còn bản thân tiến tới khui chai rượu trên bàn, từ từ thưởng thức.
Khách sạn này vốn là dành cho các cặp tình nhân, cửa nhà tắm bằng kính, căn bản cũng không có tác dụng che chắn, từ bên ngoài nhìn vào bên trong chẳng cản trở gì. Lưu Hạo Thần nằm trên giường, cốc rượu kề bên miệng, không ngừng thưởng thức mỹ cảnh trong phòng tắm.
Dương Vũ Hàn mặc tây trang rất đẹp, nhưng không mặc gì còn đẹp hơn. Vóc dáng thon dài hoàn mỹ hoàn toàn bại lộ trước mắt Hạo Thần. Dương Vũ Hàn quay lưng lại với cậu, vai rộng, eo nhỏ, mông vểnh, đôi chân dài ngút ngàn, cơ bắp săn chắc, tinh tế, làn da trắng mịn không tì vết, từng dòng nước từ vòi hoa sen uốn lượn trên những đường cong nóng bỏng. Lưu Hạo Thần vừa dùng ánh mắt thưởng thức, vừa tưởng tượng bàn tay mình lướt trên làn da bạch ngọc kia, cảm nhận rõ xúc cảm mềm mại đàn hồi, sau đó bắt đầu khám phá những nơi bí ẩn, nghĩ đến đó, anh bạn nhỏ phía dưới của Hạo Thần cũng từ từ ngóc đầu lên.
- Thành tích rất tốt\, cứ giữ vững phong độ này vị trí số 1 giải mùa thu năm nay chắc chắn sẽ thuộc về cậu.
Lưu Hạo Thần tươi cười, nhận lấy khăn lau mồ hôi
- Không chỉ số 1\, còn phải cho số 2 thua tâm phục khẩu phục.
Vu Bằng cũng cười ha hả, nháy mắt nhìn cậu:
- Hôm nay lại phấn khởi như vậy? Người đẹp đêm qua rất được chứ hả?
- Không phải đêm qua\, mà là đêm nay - Lưu Hạo Thần đáp\, giọng nói không giấu được sự hưng phấn\, khiến Vu Bằng cũng phải ngạc nhiên.
- Anh tò mò không biết người đẹp nhường nào mới khiến chú em xuân tâm phơi phới như vậy? Lần trước hẹn hò với đệ nhất mỹ nhân thành phố A cũng không thấy chú em hào hứng như thế.
- Chính là bốn nghìn năm mới có một.
Vu Bằng vỗ bồm bộp vào vai Hạo Thần:
- Để một kẻ mắt cao hơn đầu như cậu khen thì chắc chắn là khuynh quốc khuynh thành rồi. Đêm nay cũng nên nhẹ nhàng với người ta thôi\, cẩn thận dọa người đẹp chạy mất.
Nhớ đến dáng người cao ngất, thẳng tắp như cây trúc của người kia, cũng không phải loại liễu yếu đào tơ, nhưng Lưu Hạo Thần lên giường vẫn luôn quan trọng cảm thụ của cả hai, liền nháy mắt với Vu Bằng:
- Anh nghi ngờ kỹ thuật của em sao? Em đảm bảo sẽ cho mỹ nhân một đêm tiêu hồn\, cả đời không quên được\, sau này chỉ cần nhìn thấy em hai chân sẽ nhũn ra như một bãi nước.
Hai tên đàn ông đàm đạo chuyện vô sỉ rồi cùng phá lên cười khả ố. Ở một nơi cách đó không xa, Dương Vũ Hàn đánh một cái hắt xì.
- Tổng Giám đốc\, anh không sao chứ?
- Không sao\, cô tăng điều hòa lên một chút. Chỉnh lý lại một số điều khoản trong hợp đồng này rồi in ra bốn bản. Gọi giám đốc Hứa lên gặp tôi.
Thư ký xinh đẹp nóng bỏng vâng một tiếng rồi ôm giấy tờ rời khỏi phòng. Hai má ánh lên một mạt hồng, đôi môi mỉm cười thật mỹ lệ "Tổng Giám đốc thật đẹp trai quá, trời ơi!"
Hôm nay là ngày đầu tiên Dương Vũ Hàn tới nhậm chức Tổng giám đốc tại công ty truyền thông Vạn Hoa này. Truyền thông là một trong những lĩnh vực chủ chốt của tập đoàn Dương thị, Vạn Hoa cũng là công ty về truyền thông có tiếng trong giới. Chẳng qua một năm gần đây có dấu hiệu suy thoái, đầu tư liên tiếp mấy dự án thất bại, còn dính một loạt scandal vì vi phạm bảo mật thông tin, dù cho với thế lực của Dương thị, những sai sót đó có thể không gây ra hậu quả lớn, nhưng tổng giám đốc cũ ngay lập tức bị sa thải, Dương Vũ Hàn được điều về thay thế hắn ngồi lên vị trí này.
Mất cả một buổi sáng, Dương Vũ Hàn xem các loại giấy tờ, báo cáo tài chính, nghiệm thu hạng mục,... sắc mặt càng lúc càng trầm trọng. Dù đã nắm được sơ lược tình hình nhưng khi có được số liệu thực tế, Dương Vũ Hàn thực sự muốn giết người. Tên người cũ kia rốt cuộc đã làm cái khỉ gì đây chứ, một đống loạn thất bát tao, rối tinh rối mù. Để lại một thế cục hỗn loạn cho anh dọn dẹp.
Trong khi Dương Vũ Hàn đang đầu tắt mặt tối, Lưu Hạo Thần lại thảnh thơi nằm trên giường xem phim. Cậu vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc quần nhỏ, dù sao ở nhà cũng chỉ có mỗi mình cậu. Bỗng Lưu Hạo Thần nhìn thấy tấm danh thiếp hôm qua người kia đưa cho mình, chợt nhớ ra còn chưa hẹn địa điểm. Cậu ngồi dậy, cầm lên xem.
Dương Vũ Hàn.
Cũng không thấy chức danh hay tên công ty, đây là danh thiếp cá nhân sao? Lưu Hạo Thần nhìn số điện thoại trên danh thiếp, nhắn một tin:
"6h tối, nhà hàng Nhật Bản Sakura"
Một lúc lâu sau, đến khi Lưu Hạo Thần hết kiên nhẫn định gọi điện thì người bên kia cũng nhắn lại.
"Xin hỏi, ai vậy?"
Lưu Hạo Thần chính thức nổi cáu. Cậu ấn phím gọi, người kia nhanh chóng bắt máy.
- Đm\, anh đúng là lật lọng tráo trở\, vừa ra khỏi cửa đã làm như không quen biết\, biết vậy đêm qua tôi phải ***** chết anh\, xem hôm nay anh dám coi tôi là người dưng không.
Lưu Hạo Thần mắng chửi một hồi, chỉ nghe bên kia truyền tới tiếng cười trầm thấp, người bên kia nói:
- Lưu Hạo Thần?
- Đúng thế. Anh nhớ ra rồi hả?
- Ừm\, cậu gọi làm gì vậy?
- Tôi gửi tin nhắn cho anh rồi đấy.
- À\, tôi đã xem. Tôi không biết cậu có thú vui “làm” tại nhà hàng đó.
Lưu Hạo Thần ngây người, sau khi hiểu ý tứ của người kia, lại nổi cáu chửi bới:
- Đm anh\, “làm” cả nhà anh\, tôi hẹn anh đi ăn cơm.
Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng cười khiến da đầu Lưu Hạo Thần ngứa ngáy:
- Xin lỗi\, tối nay tôi cũng có hẹn xã giao\, cậu nhắn cho tôi địa chỉ khách sạn là được rồi.
- Được.
Lưu Hạo Thần cáu kỉnh nói một câu rồi cúp máy. Dương Vũ Hàn nghe ra ý tứ giận dỗi của người kia, không khỏi buồn cười, cậu ta y như một con chó con, lúc nào cũng hung hăng muốn cắn người. Điện thoại báo tin nhắn, là Lưu Hạo Thần gửi địa chỉ tới. Khóe môi Dương Vũ Hàn lại kéo lên một ý cười nhẹ. Thư ký xinh đẹp nóng bỏng mang cà phê vào, nhìn thấy nụ cười này không khỏi mặt đỏ tim đập "Má ơi, Tổng Giám đốc cười lên thật hết sức đẹp trai".
Buổi tối, Lưu Hạo Thần đúng thời gian đến phòng đã đặt, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, liền đi tắm trước. Khi bước ra khỏi phòng tắm, trùng hợp Dương Vũ Hàn cũng đẩy cửa bước vào. Anh ta vẫn như hôm qua, mặc một thân tây trang đứng đắn, lịch lãm, trên người tản mát ra mùi rượu nhàn nhạt.
- Xin lỗi\, tôi đến trễ - Dương Vũ Hàn nói.
- Không sao\, là tôi đến sớm - Lưu Hạo Thần lắc đầu tỏ vẻ không để ý.
- Đợi một lát\, tôi đi tắm. Vừa ăn một bữa cơm xã giao xong\, trên người toàn mùi khó chịu.
Lưu Hạo Thần bảo cứ tự nhiên, còn bản thân tiến tới khui chai rượu trên bàn, từ từ thưởng thức.
Khách sạn này vốn là dành cho các cặp tình nhân, cửa nhà tắm bằng kính, căn bản cũng không có tác dụng che chắn, từ bên ngoài nhìn vào bên trong chẳng cản trở gì. Lưu Hạo Thần nằm trên giường, cốc rượu kề bên miệng, không ngừng thưởng thức mỹ cảnh trong phòng tắm.
Dương Vũ Hàn mặc tây trang rất đẹp, nhưng không mặc gì còn đẹp hơn. Vóc dáng thon dài hoàn mỹ hoàn toàn bại lộ trước mắt Hạo Thần. Dương Vũ Hàn quay lưng lại với cậu, vai rộng, eo nhỏ, mông vểnh, đôi chân dài ngút ngàn, cơ bắp săn chắc, tinh tế, làn da trắng mịn không tì vết, từng dòng nước từ vòi hoa sen uốn lượn trên những đường cong nóng bỏng. Lưu Hạo Thần vừa dùng ánh mắt thưởng thức, vừa tưởng tượng bàn tay mình lướt trên làn da bạch ngọc kia, cảm nhận rõ xúc cảm mềm mại đàn hồi, sau đó bắt đầu khám phá những nơi bí ẩn, nghĩ đến đó, anh bạn nhỏ phía dưới của Hạo Thần cũng từ từ ngóc đầu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất