Tổng Công Bị Đè Rồi

Chương 5: Tổng công trên con đường báo thù

Trước Sau
Sáng hôm sau, Dương Vũ Hàn đến công ty với một bên mặt sưng vù, tím bầm. Thư ký xinh đẹp nóng bỏng vừa nhìn thấy đã hốt hoảng, vội vàng mang cho anh túi đá chườm.

- Tổng Giám đốc, anh làm sao vậy?

- Hôm qua hơi quá chén, bị ngã đập đầu vào cửa.

Dương Vũ Hàn sờ sờ bên mặt đã sưng lên, đúng là Lưu Hạo Thần ra tay quá nặng. Hôm qua mải vui vẻ nên không để ý, sáng nay mới bắt đầu ê ẩm, đau nhức, cảm tưởng xương gò má cũng bị đánh vỡ. Cũng may anh đoán trước được nên trói cậu ta lại, chứ cùng cậu ta đấu tay đôi, anh chắc chắn không thua nhưng cũng sứt đầu mẻ trán, chả được lợi lộc gì. Nghĩ lại đêm cuồng nhiệt hôm qua, cơ thể dẻo dai, rắn chắc mê người của Hạo Thần nằm dưới thân mình rên rỉ cầu hoan, Dương Vũ Hàn cảm thấy bị đấm một cú vẫn còn lời chán.

Thư ký xinh đẹp nóng bỏng đứng một bên khẽ bĩu môi nghĩ thầm "Mình đẹp nhưng mình đâu có ngu, hôm qua đi dự tiệc rượu ra mắt Tổng Giám đốc, mà chủ nhân bữa tiệc chưa đến 9 giờ đã nói có việc bận đòi về, uống được mấy chén mà say chứ? Lẽ nào Tổng Giám đốc lại đi đánh nhau? Nhưng nhìn sếp nhà mình ngoài vết bầm trên mặt ra thì không thương tổn một cọng lông, còn thần thanh khí sảng, cười đến là xán lạn thế kia, hẳn là có đánh nhau thì sếp cũng là người thắng đi"

Đúng là Tổng Giám đốc đi "đánh nhau", còn "đánh" cho người ta không còn một manh giáp. Mà kẻ thua cuộc ở một khách sạn tình nhân nào đó, vừa tỉnh dậy.

Lưu Hạo Thần chau mày, khẽ cử động thân thể, chỉ thấy cả người đau nhức, khớp xương như bị tháo rời ra lắp lại, một chút sức lực cũng không có, đặc biệt phần eo như bị xe tải cán qua, khẽ cử động cũng truyền đến từng cơn nhói buốt, nơi hậu huyệt nóng rát đau xót nhắc cậu nhớ về đêm kinh hoàng hôm qua đến tận gần sáng nay mới chấm dứt. Từng hình ảnh âm thanh sống động như phim gay porn full HD không che chạy qua trong đầu cậu. Cậu thế mà lại bị tên Dương Vũ Hàn ẻo lả kia đè dưới thân hết làm lại làm, còn hết lần này đến lần khác vì khoái cảm mà xuất ra, cuối cùng còn bị tình dục khống chế, hướng hắn rên rỉ, chủ động nâng mông lên cầu hắn chơi mình. Lưu Hạo Thần tức giận muốn chửi bới, nhưng cổ họng cả đêm qua sử dụng quá độ giờ cũng khản đặc. Cậu chưa bao giờ phải chịu qua sự nhục nhã bị người khi dễ thế này. Tức giận mà không có chỗ phát tiết, chỉ có thể nằm trên giường cắn gối.

Một lúc sau, Lưu Hạo Thần lê thân thể đau nhức rã rời như không phải của mình vào nhà tắm. Vừa đứng dậy, chất lỏng sền sệt từ hậu huyệt lập tức trào ra, lượn vòng trên bắp chân cậu. Lưu Hạo Thần đen mặt "Mẹ kiếp, tên điên kia còn bắn vào trong". Bước vào nhà tắm, sắc mặt cậu càng khó coi, sát khí tỏa ra ngùn ngụt. Trên người cậu nơi nơi đều là dấu vết Dương Vũ Hàn để lại, từng mảng đỏ hồng xanh tím, vết răng trên làn da trắng nõn lại càng nổi bật đến đau mắt. Lưu Hạo Thần vừa thô bạo kì cọ bản thân, vừa vói tay vào trong nơi khó nói để lấy ra hết chất lỏng tên kia để lại. Hậu huyệt sau một đêm dày vò sưng lên bỏng rát cực kì nhạy cảm, tiếp xúc với nước ấm liền co rút, khiến Lưu Hạo Thần cả da đầu tê dại, đôi mày càng nhăn lại, ánh mắt hung ác.

- Dương Vũ Hàn, thù này không trả, tao không phải đàn ông!

May mắn cho Lưu Hạo Thần là cả một ngày không ai quấy rầy. Cậu lê thân thể rã rời trở về nhà, nằm vật ra giường, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Lưu Hạo Thần thể lực rất tốt, cơ thể lại dẻo dai, sau vài tiếng nghỉ ngơi đã hồi phục bảy tám phần, chỉ có nơi khó nói kia vẫn âm ỉ đau xót. Cậu cảm thấy đói bụng liền ra lục lọi tủ lạnh, bên trong ngoài nước trái cây thì không có gì ăn cả. Đột nhiên có tin nhắn tới, là Dương Vũ Hàn.

"Sáng nay lúc tôi đi cậu vẫn đang ngủ, tôi không nỡ đánh thức. Hôm qua tôi không kiềm chế, cậu có chỗ nào không ổn không?"

Hừ, còn giả mèo khóc chuột, hôm qua trên giường thô bạo như muốn đâm thủng cậu, nay lại tỏ ra ân cần quan tâm. Ngụy quân tử. Cậu bĩu môi khinh bỉ.

Tin nhắn lại báo tới.

"Đừng ăn đồ cay nóng, không tốt cho đường ruột. Cho tôi địa chỉ nhà, tôi đặt đồ ăn mang đến"



Lưu Hạo Thần nghiến răng ném điện thoại đi, bực bội đá vào cửa tủ lạnh, ai dè động đến nơi phía dưới đang sưng đỏ, đau đến trợn mắt. Cậu nhặt điện thoại bị ném chỏng trơ trên bàn, gửi đi một tin:

"D*tmemay, đi chết đi"

Dương Vũ Hàn nhận được tin nhắn thoại đầy giận dữ của người kia, trái lại không tức giận. Trong vòng 3 phút đã có được địa chỉ nhà của Lưu Hạo Thần, liền đặt một phần cháo thanh đạm gửi đến. Hôm qua không giúp cậu ta tẩy rửa, anh thấy có chút áy náy.

Lưu Hạo Thần nghe tiếng chuông cửa, mở ra thì thấy người giao thức ăn đến. "Không phải tên Dương Vũ Hàn kia chứ?" Cậu vừa nghi ngờ vừa nhận hộp thức ăn. Bên trong là một hộp cháo vẫn còn nóng hổi.

- Xùy, ai thèm.

Lưu Hạo Thần vứt hộp cháo trên bàn, muốn không để ý tới. Nhưng mùi cháo thơm mê người kích thích khứu giác, khiến cái dạ dày từ sáng chưa ăn gì lên tiếng kháng nghị. Lưu Hạo Thần tự bao biện "Người không vì mình trời tru đất diệt", ngồi lại xuống bàn không kiêng nể gì mà ăn cháo. Không ngờ món cháo này đặc biệt ngon, nêm nếm vừa miệng, thanh đạm dễ chịu, xoa dịu dạ dày trống rỗng của cậu, lại còn mềm nhuyễn dễ ăn khiến cổ họng cậu cũng trở nên thoải mái.

Ăn cháo xong, cả người đều thỏa mãn, Lưu Hạo Thần bắt đầu nằm bò ra sô pha, tính toán cách trả thù Dương Vũ Hàn. Một chút quan tâm ân cần của anh ta không thể khiến cậu quên đi việc mình bị nhục nhã. Lưu Hạo Thần là ai? Là kẻ có thù tất báo. Nỗi nhục bị đàn ông đè này cậu nhất định phải trả, còn phải bắt kẻ kia trả giá gấp trăm lần, để anh ta hối hận cả đời vì dám động vào cậu.

Lưu Hạo Thần gửi một tin nhắn cho hội anh em bất hảo của mình:

"Tìm người này"

Tin nhắn vừa gửi đi liền nhận được liên tiếp phản hồi, điện thoại rung lên bần bật.

"Đại mỹ nhân nào đây đại ca?"

"Hàng chất lượng cao, không hổ là anh Thần, mắt nhìn người thật tốt."

"Chơi chán thì cho tụi em nha"



"Người đẹp này làm gì phật ý anh à? Có cần em cho người dạy bảo không?"

Lưu Hạo Thần nhếch môi, nhắn lại:

"Không cần, đừng làm gì hết. Gặp thì nhắn anh"

Dương Vũ Hàn, anh cứ chờ đấy.

Khi Lưu Hạo Thần gặp lại Dương Vũ Hàn là ba ngày sau. Lúc ấy cậu đang nằm dài trên ghế xem đua xe thì tin nhắn tới:

"Mỹ Vị Lâu, thỏ con đang ở đây"

Lưu Hạo Thần nở một nụ cười tà ác, nhanh chóng lấy chìa khóa xe, đi tới Mỹ Vị Lâu.

Đến nơi, nhìn thấy Thắng sẹo đang ngồi cùng ba người nữa, cậu tiến lại:

- Người đâu?

Thắng sẹo hất cằm:

- Ở phòng VIP 1, đang tiếp khách. Người nhìn bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh nữa. Có cần tụi em vào hỗ trợ không?

- Không vội.

Lưu Hạo Thần ngồi xuống nhập hội cùng ba người, thản nhiên ăn uống. Cậu tính khí xấu, ưa bạo lực nhưng không phải kẻ không biết điều, việc này là chuyện riêng tư, cậu sẽ không hùng hổ chạy vào phá chuyện làm ăn của người ta. Lưu Hạo Thần đành ngồi đây kiên nhẫn chờ đợi cơ hội tiếp cận Dương Vũ Hàn. Hôm trước chẳng qua quá bất cẩn mới bị anh ta khống chế, hôm nay đối đầu trực diện, nhất định Hạo Thần sẽ không thua.

Ngồi ăn được một lúc thì Dương Vũ Hàn cũng ra khỏi phòng vào WC, Lưu Hạo Thần cũng đứng dậy vào theo, bọn Thắng sẹo phía sau huýt sáo cổ vũ, bộ dáng kích động như chính bản thân mình sắp được đi hưởng dụng mỹ nhân vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau