Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi
Chương 37: Chuẩn bị tiệc sinh nhật.
"Tổng đốc, ngài..." - Cai ngục thấy Hoắc Thừa Ân quay đi liền giật mình, mới cười đó đã hầm hầm đó.
"Ngày mai dẫn Lý Viên Viên tới gặp ta."
"Dạ rõ." - Cai ngục cúi đầu không động.
"Làm tốt trách nhiệm của ngươi, không được xảy ra sai sót." - Hoắc Thừa Ân dừng bước, trong mắt anh hiện lên nét ưu tư lạ lầm.
"Dạ."
***Sáng hôm sau.
"Vài ngày nữa sẽ đến sinh nhật của tổng đốc, do công tác chuẩn bị gấp rút cộng thêm nhiều việc nên ngài ấy cho ngươi hưởng ân huệ, đừng làm ngài ấy thất vọng, biết chưa?" - Quản gia đứng phía dưới Hoắc Thừa Ân ôn tồn nói.
Lý Viên Viên bị trấn áp bên dưới yên lặng lắng nghe, gật đầu răm rắp như tội phạm mong chờ ngày mãn án: "Rõ rồi."
Tuy vậy cô vẫn rất bất kham, mới lên chức tình nhân đã lọt xuống làm nô bọc, ai mà phục cho được.
"Nhanh chân ra ngoài làm việc, nghe nói cô khéo tay nên việc cắm hoa và trang trí sẽ giao cho cô phụ trách." -
Quản gia phất phất tay đuổi cô đi.
Từ đầu đến cuối Hoắc Thừa Ân ngồi như khúc gỗ mục, cô lén nhìn mấy lần vẫn thấy anh nhâm nhi tách trà mãi không buông.
Đợi Lý Viên Viên rời đi, Hoắc Thừa Ân hắng giọng: "'Là ông ra chủ ý thả cô ta, sao đổi thành ta ban phát ân huệ?"
Quản gia cười cười: "Là nô nói sai."
"Như vậy cũng tốt." - Anh đứng dậy thong thả ra ngoài, tâm trạng hôm nay tốt hơn hẳn.
"Quản gia, tổng đốc như vậy là trách hay khen?"
Người hầu đứng sau lưng thắc mắc.
Quản gia nhìn ra cửa rồi nhìn người hầu: "Khen cũng như trách mà trách cũng chính là khen."
Nói xong ông ta cũng rời đi bỏ lại người hầu ngơ ngác.
Thoắt cái đã đến tiệc sinh nhật.
Lý Viên Viên mỗi ngày chạy vạy từ sáng đến tối mịt mới về nghỉ, sáng lại thức sớm chuẩn bị.
"Viên Viên, cô giao việc cho mọi người phụ với, một mình ôm dồn hết có xuể không?"
Cô nhìn hầu gái mỉm cười: "Cũng đâu có gì nhiều, mọi người cứ làm việc của mình đi không cần bận tâm."
Có kẻ ganh ghét liếc xiên liếc xéo: "Ra vẻ gì chứ, sợ người khác giành hết công lao sao, dù được trọng dụng cũng chỉ là tù binh, tổng đốc muốn giam giờ nào thì giam thả giờ nào thì thả."
Kẻ đứng cạnh đệm thêm: "Phải đó, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, nghĩ leo lên giường tổng đốc được thì hoá công hoá phượng, ai có ngờ bản thân vẫn rẻ mạc."
Lý Viên Viên bực bội khi phải nghe mấy con tép rêu lải nhải bên tai: "Việc của ta không cần các cô phiền lòng, các cô lo cho mình trước thì hơn, việc đăng đăng đê đê làm chưa xong còn ở đó múa võ mồm."
Hai ả hất mặt lắc mông bước đi, gặp Trần Điềm Nhiên liền cười lấy lòng: "Tiểu thư."
"Các ngươi cũng ghét ả sao?" - Trần Điềm Nhiên bình tĩnh hỏi.
Hai ả gật đầu: "Đương nhiên, suốt ngày ra vẻ ta đây không xem ai ra gì, đâu như tiểu thư điềm đạm hiền lành."
Trần Điềm Nhiên mát lòng mát dạ vui vẻ lấy trong ví ra hai tờ tiền: "Thưởng cho các ngươi."
Hai ả mắt mở to hơn chén, cúi đầu xém đập xuống đất: "Đội ơn tiểu thư, đội ơn tiểu thư."
Ở thời điểm hiện tại, tiền giấy chính là đồng tiền có giá trị nhất, huống hồ Trần Điềm Nhiên vừa cho hai ả tận 100 nghìn, làm cả đời chưa chắc để dành được.
"Không cần cảm ơn, ta muốn các ngươi làm cho ta vài việc, ngoan ngoãn nghe lời đương nhiên có thưởng." - Cô ta phe phẩy sấp tiền trên tay, cười đắc ý.
Hai ả gật đầu như giã tỏi: "Nô xin hết lòng hết sức phục vụ tiểu thư."
"Được, đi đi, khi nào cần ta sẽ cho người đến tìm các ngươi."
Trần Điềm Nhiên âm hiểm nhìn Lý Viên Viên cặm cụi ngoài xa, mắt ánh lên tia thù hận khó phân giải.
Cô ta muốn Hoắc Thừa Ân mãi mãi thuộc về mình, không vương vấn hoặc động lòng với bất kỳ nữ nhân nào, dù có cũng sẽ thành không.
Trần Điềm Nhiên đi tới đạp trúng thùng hoa tươi Lý Viên Viên đang cắm vào chậu đổ đầy sàn: "Ay da..."
"Đui hay sao mà không biết đây là đường đi, để đồ ngáng đường tiểu thư nhà ta té ngươi gánh nổi trách nhiệm không?" - Dung Ân quát lớn.
Cô nhìn thùng hoa tươi nằm đầy sàn bị giẫm đạp, nước lênh láng khắp nơi không khỏi bốc lên lửa giận.
"Các ngươi mới đui, thùng hoa to đùng chứ có phải bé như cây kim đâu mà không thấy, đường thênh thang sao không đi mà mò qua đây, còn nữa, ngươi có biết thùng hoa này ta phải mất bao lâu mới hái được không, phải lựa chọn từng nhánh hoa đó." - Càng nhìn càng tức: "Các ngươi không những đạp đổ còn giẫm nát bét hết, ở đó muốn trách ta nữa sao?"
Sáng sớm tinh mơ cô đã lui cui đi tuyển chọn những cánh hoa vừa hé nở, sương còn đọng trên cành đảm bảo độ tươi của hoa, mất mấy tiếng mới hái được một thùng, giờ hay rồi.
"Ngươi là phận người hầu, ai cho lớn tiếng với tiểu thư?" - Hoắc Thừa Ân từ trên cầu thang bước xuống vừa hay bắt gặp cảnh này.
Trần Điềm Nhiên lấy khăn chấm chấm nước mắt "cá sấu" chạy đến bên anh: "Anh Thừa Ân, cô ấy ức hiếp em, rõ ràng cô ấy cố tình để vật ngáng đường mà còn quát mắng em nữa."
"Ngày mai dẫn Lý Viên Viên tới gặp ta."
"Dạ rõ." - Cai ngục cúi đầu không động.
"Làm tốt trách nhiệm của ngươi, không được xảy ra sai sót." - Hoắc Thừa Ân dừng bước, trong mắt anh hiện lên nét ưu tư lạ lầm.
"Dạ."
***Sáng hôm sau.
"Vài ngày nữa sẽ đến sinh nhật của tổng đốc, do công tác chuẩn bị gấp rút cộng thêm nhiều việc nên ngài ấy cho ngươi hưởng ân huệ, đừng làm ngài ấy thất vọng, biết chưa?" - Quản gia đứng phía dưới Hoắc Thừa Ân ôn tồn nói.
Lý Viên Viên bị trấn áp bên dưới yên lặng lắng nghe, gật đầu răm rắp như tội phạm mong chờ ngày mãn án: "Rõ rồi."
Tuy vậy cô vẫn rất bất kham, mới lên chức tình nhân đã lọt xuống làm nô bọc, ai mà phục cho được.
"Nhanh chân ra ngoài làm việc, nghe nói cô khéo tay nên việc cắm hoa và trang trí sẽ giao cho cô phụ trách." -
Quản gia phất phất tay đuổi cô đi.
Từ đầu đến cuối Hoắc Thừa Ân ngồi như khúc gỗ mục, cô lén nhìn mấy lần vẫn thấy anh nhâm nhi tách trà mãi không buông.
Đợi Lý Viên Viên rời đi, Hoắc Thừa Ân hắng giọng: "'Là ông ra chủ ý thả cô ta, sao đổi thành ta ban phát ân huệ?"
Quản gia cười cười: "Là nô nói sai."
"Như vậy cũng tốt." - Anh đứng dậy thong thả ra ngoài, tâm trạng hôm nay tốt hơn hẳn.
"Quản gia, tổng đốc như vậy là trách hay khen?"
Người hầu đứng sau lưng thắc mắc.
Quản gia nhìn ra cửa rồi nhìn người hầu: "Khen cũng như trách mà trách cũng chính là khen."
Nói xong ông ta cũng rời đi bỏ lại người hầu ngơ ngác.
Thoắt cái đã đến tiệc sinh nhật.
Lý Viên Viên mỗi ngày chạy vạy từ sáng đến tối mịt mới về nghỉ, sáng lại thức sớm chuẩn bị.
"Viên Viên, cô giao việc cho mọi người phụ với, một mình ôm dồn hết có xuể không?"
Cô nhìn hầu gái mỉm cười: "Cũng đâu có gì nhiều, mọi người cứ làm việc của mình đi không cần bận tâm."
Có kẻ ganh ghét liếc xiên liếc xéo: "Ra vẻ gì chứ, sợ người khác giành hết công lao sao, dù được trọng dụng cũng chỉ là tù binh, tổng đốc muốn giam giờ nào thì giam thả giờ nào thì thả."
Kẻ đứng cạnh đệm thêm: "Phải đó, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, nghĩ leo lên giường tổng đốc được thì hoá công hoá phượng, ai có ngờ bản thân vẫn rẻ mạc."
Lý Viên Viên bực bội khi phải nghe mấy con tép rêu lải nhải bên tai: "Việc của ta không cần các cô phiền lòng, các cô lo cho mình trước thì hơn, việc đăng đăng đê đê làm chưa xong còn ở đó múa võ mồm."
Hai ả hất mặt lắc mông bước đi, gặp Trần Điềm Nhiên liền cười lấy lòng: "Tiểu thư."
"Các ngươi cũng ghét ả sao?" - Trần Điềm Nhiên bình tĩnh hỏi.
Hai ả gật đầu: "Đương nhiên, suốt ngày ra vẻ ta đây không xem ai ra gì, đâu như tiểu thư điềm đạm hiền lành."
Trần Điềm Nhiên mát lòng mát dạ vui vẻ lấy trong ví ra hai tờ tiền: "Thưởng cho các ngươi."
Hai ả mắt mở to hơn chén, cúi đầu xém đập xuống đất: "Đội ơn tiểu thư, đội ơn tiểu thư."
Ở thời điểm hiện tại, tiền giấy chính là đồng tiền có giá trị nhất, huống hồ Trần Điềm Nhiên vừa cho hai ả tận 100 nghìn, làm cả đời chưa chắc để dành được.
"Không cần cảm ơn, ta muốn các ngươi làm cho ta vài việc, ngoan ngoãn nghe lời đương nhiên có thưởng." - Cô ta phe phẩy sấp tiền trên tay, cười đắc ý.
Hai ả gật đầu như giã tỏi: "Nô xin hết lòng hết sức phục vụ tiểu thư."
"Được, đi đi, khi nào cần ta sẽ cho người đến tìm các ngươi."
Trần Điềm Nhiên âm hiểm nhìn Lý Viên Viên cặm cụi ngoài xa, mắt ánh lên tia thù hận khó phân giải.
Cô ta muốn Hoắc Thừa Ân mãi mãi thuộc về mình, không vương vấn hoặc động lòng với bất kỳ nữ nhân nào, dù có cũng sẽ thành không.
Trần Điềm Nhiên đi tới đạp trúng thùng hoa tươi Lý Viên Viên đang cắm vào chậu đổ đầy sàn: "Ay da..."
"Đui hay sao mà không biết đây là đường đi, để đồ ngáng đường tiểu thư nhà ta té ngươi gánh nổi trách nhiệm không?" - Dung Ân quát lớn.
Cô nhìn thùng hoa tươi nằm đầy sàn bị giẫm đạp, nước lênh láng khắp nơi không khỏi bốc lên lửa giận.
"Các ngươi mới đui, thùng hoa to đùng chứ có phải bé như cây kim đâu mà không thấy, đường thênh thang sao không đi mà mò qua đây, còn nữa, ngươi có biết thùng hoa này ta phải mất bao lâu mới hái được không, phải lựa chọn từng nhánh hoa đó." - Càng nhìn càng tức: "Các ngươi không những đạp đổ còn giẫm nát bét hết, ở đó muốn trách ta nữa sao?"
Sáng sớm tinh mơ cô đã lui cui đi tuyển chọn những cánh hoa vừa hé nở, sương còn đọng trên cành đảm bảo độ tươi của hoa, mất mấy tiếng mới hái được một thùng, giờ hay rồi.
"Ngươi là phận người hầu, ai cho lớn tiếng với tiểu thư?" - Hoắc Thừa Ân từ trên cầu thang bước xuống vừa hay bắt gặp cảnh này.
Trần Điềm Nhiên lấy khăn chấm chấm nước mắt "cá sấu" chạy đến bên anh: "Anh Thừa Ân, cô ấy ức hiếp em, rõ ràng cô ấy cố tình để vật ngáng đường mà còn quát mắng em nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất