Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi
Chương 74: Mẹ bị bắt
Hôm sau, Hoắc Thừa Ân thấy Lý Viên Viên cứ thấp tha thấp thỏm đứng trước cửa nên tiến lại gần.
"Em sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao?"
Lý Viên Viên ngước mắt lên nhìn anh rồi cúi mặt lắc đầu - "Không có, em... có chút không tiêu nên đi tới lui cho thoải mái."
"Có gì phải nói với anh, biết không?" - Hoắc Thừa Ân kéo cô vào lòng mình.
Lý Viên Viên tựa vào lồng ngực ấm nóng của anh, thần trí miên man suy nghĩ.
"Em muốn hỏi anh một chuyện."
"Ừm..."
Cô yên lặng chốc lát lại hỏi -"Lúc trước anh nhốt em vào quân đội là để rèn luyện cho em đúng không?"
Hoắc Thừa Ân gật đầu "Ừm... Lúc đó ý chí em mạnh mẽ nhưng cơ thể em thì không, rất dễ bị người khác ức hiếp."
"Sáu tháng em ở trong quân đội anh đã sống thế nào?"
Hoắc Thừa Ân vươn tầm mắt ra xa chợt mỉm cười -"Không ổn lắm."
"Nếu sau này không có em bên cạnh anh sẽ thế nào?"
Anh giật mình, tay vuốt ve lưng cô -"Không được nói bừa, sau này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau và sẽ có thật nhiều đứa trẻ."
Lý Viên Viên nhụi nhụi vào lồng ngực anh hít hương thơm êm dịu, tay ôm chặt eo anh.
"Um... Em chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi."
Hoắc Thừa Ân gật đầu -"Sau này cuộc sống của anh chỉ có em và con, nếu không có em thì đó đâu còn là cuộc sống... Nên em phải cố gắng sống thật tốt ở bên cạnh anh, hiểu không?"
Lý Viên Viên tiếp tục nhụi vào người anh, việc này giúp tâm trạng cô ổn định hơn và cảm thấy mình gần anh hơn.
"Phu nhân, tới giờ uống thuốc rồi ạ." Hầu gái bưng khay thuốc đứng phía sau nhắc nhở.
Cô thở dài bất lực -"Mỗi lần gặp ta ngoài việc gọi uống thuốc em chẳng còn gì để làm nữa sao Mỹ Mỹ."
Hầu gái Mỹ Mỹ mỉm cười - "Còn chứ ạ!!"
"Việc gì?"
"Uống canh gà, uống sâm, uống..."
Chưa nói hết câu Lý Viên Viên liền chặn miệng cô ấy lại - "Thôi được rồi, ta thua em."
Hầu gái Mỹ Mỹ này nghe có ai thấy quen không nhỉ? Chính xác là cô hầu gái lúc trước thay Lý Viên Viên bị tròng bao bố đánh túi bụi ở chương chuẩn bị tiệc sinh nhật.
Lần đó cô ấy bị thương khá nặng và được Lý Viên Viên gọi người cứu về, cô phải tranh thủ đánh cắp thuốc và sơ cứu cho cô gái nhỏ này nên mới có phân đoạn cô biến mất rất lâu mới xuất hiện lúc Trần Điềm Nhiên bị phát hiện loạn luân với anh trai mình.
Bây giờ cô đặt biệt cho cô ấy là người hầu thân cận làm những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể để bù đắp sự áy náy của mình.
Hoắc Thừa Ân bưng chén thuốc cẩn thận đút cô uống.
"Bác sĩ nói lúc trước em vận động quá sức nên rất yếu, phải bồi bổ và uống thuốc đều đặn thì mẹ con mới khoẻ."
Hầu gái Mỹ Mỹ gật đầu lia lịa -"Đúng đó phu nhân, người phải vì sức khoẻ của mình và của đứa bé trong bụng ạ."
Lý Viên Viên nhăn mặt bóp chặt mũi uống từng ngụm thuốc vừa đắng vừa hôi.
Anh cầm viên đường cho cô ngậm vào ngay, đặt lên trán cô một nụ hôn tán thưởng.
"Ngoan lắm."
Lúc này, Hoa Mỹ Lệ bên ngoài đi vào tươi cười cúi đầu - "Tổng đốc."
Hoắc Thừa Ân thấy vậy dìu cô vào sofa - "Hai người ngồi đây nói chuyện, anh đi xử lí công vụ."
Đợi Hoắc Thừa Ân đi khuất, Hoa Mỹ Lệ hỏi nhỏ- "Em tìm chị sao Viên Viên."
Cô gật đầu, móc trong túi ra tờ giấy nhỏ -"Chị đọc thử xem."
Hoa Mỹ Lệ mở ra, mắt trợn tròn - "Dì, dì bị bọn họ bắt sao?"
Lý Viên Viên gật đầu rồi lắc đầu - "Em không rõ chỉ là đã dò hỏi thử vài người, không thấy mẹ ở chỗ của Vũ Thành nữa, hôm bữa em hỏi anh Thành ảnh nói mẹ em đi về quê lâu rồi."
Ngập ngừng chốc cô lại nói -"Nhưng mà lâu lắm rồi mẹ không về quê, với lại không có liên lạc được nên em không biết mẹ em có thật sự đang ở quê không, trong thư đó có nói thật không nữa."
Dù có là mẹ ruột hay không mẹ vẫn là mẹ, là người chăm nom cô, là người lo lắng săn sóc cho cô từ lúc đỏ hỏn, dù không có công sanh thời nhưng ơn dưỡng dục còn cao hơn trời.
Hoa Mỹ Lệ trấn an cô -"Không sao đâu, chắc chúng muốn dẫn dụ em ra để hãm hại em nên mới nói vậy chứ sao có thể bắt dì được, em có nói với tổng đốc chưa?"
Cô lắc đầu -"Em không dám nói, hiện tại anh ấy đã quá nhiều việc để lo rồi, em không muốn thêm chuyện."
"Vậy em định làm gì?"
Lý Viên Viên cúi đầu -"Em định Iẻn đến đó xem thử."
Hoa Mỹ Lệ la lên -"Cái gì?"
Người hầu xung quanh bỏ dở việc nhìn lại.
Lý Viên Viên bụm miệng cô ấy -"Suỵt, chị nhỏ thôi."
Hoa Mỹ Lệ gật đầu nhìn xung quanh ra hiệu cho mọi người tiếp tục, nhỏ giọng -"Nguy hiếm lắm, vả lại em đang mang thai, nếu có chuyện gì không xoay sở kịp đâu."
Cô lắc đầu - "Em sẽ giả dạng đến đó xem xét tình hình thôi, không tự ý chui vao hang ổ bọn chúng đâu."
Hoa Mỹ Lệ lại lắc đầu -"Không ổn, chị thấy nó như cái bẫy để dụ em vào, trước hết em đừng manh động, đợi chị tìm người tới quê dò la xem dì có về đó không, nếu không có thì chúng ta mới tính tiếp."
Cô yên lặng hồi lâu mới gật đầu.
Tối hôm đó cô đang đứng bên cửa sổ nhìn mây trời, bỗng có một bức thư từ đâu bay đến nằm ngay trên bệ cửa sổ.
Lý Viên Viên mở ra nhìn, đồng tử co lại lùi về sau mấy bước.
"Em sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao?"
Lý Viên Viên ngước mắt lên nhìn anh rồi cúi mặt lắc đầu - "Không có, em... có chút không tiêu nên đi tới lui cho thoải mái."
"Có gì phải nói với anh, biết không?" - Hoắc Thừa Ân kéo cô vào lòng mình.
Lý Viên Viên tựa vào lồng ngực ấm nóng của anh, thần trí miên man suy nghĩ.
"Em muốn hỏi anh một chuyện."
"Ừm..."
Cô yên lặng chốc lát lại hỏi -"Lúc trước anh nhốt em vào quân đội là để rèn luyện cho em đúng không?"
Hoắc Thừa Ân gật đầu "Ừm... Lúc đó ý chí em mạnh mẽ nhưng cơ thể em thì không, rất dễ bị người khác ức hiếp."
"Sáu tháng em ở trong quân đội anh đã sống thế nào?"
Hoắc Thừa Ân vươn tầm mắt ra xa chợt mỉm cười -"Không ổn lắm."
"Nếu sau này không có em bên cạnh anh sẽ thế nào?"
Anh giật mình, tay vuốt ve lưng cô -"Không được nói bừa, sau này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau và sẽ có thật nhiều đứa trẻ."
Lý Viên Viên nhụi nhụi vào lồng ngực anh hít hương thơm êm dịu, tay ôm chặt eo anh.
"Um... Em chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi."
Hoắc Thừa Ân gật đầu -"Sau này cuộc sống của anh chỉ có em và con, nếu không có em thì đó đâu còn là cuộc sống... Nên em phải cố gắng sống thật tốt ở bên cạnh anh, hiểu không?"
Lý Viên Viên tiếp tục nhụi vào người anh, việc này giúp tâm trạng cô ổn định hơn và cảm thấy mình gần anh hơn.
"Phu nhân, tới giờ uống thuốc rồi ạ." Hầu gái bưng khay thuốc đứng phía sau nhắc nhở.
Cô thở dài bất lực -"Mỗi lần gặp ta ngoài việc gọi uống thuốc em chẳng còn gì để làm nữa sao Mỹ Mỹ."
Hầu gái Mỹ Mỹ mỉm cười - "Còn chứ ạ!!"
"Việc gì?"
"Uống canh gà, uống sâm, uống..."
Chưa nói hết câu Lý Viên Viên liền chặn miệng cô ấy lại - "Thôi được rồi, ta thua em."
Hầu gái Mỹ Mỹ này nghe có ai thấy quen không nhỉ? Chính xác là cô hầu gái lúc trước thay Lý Viên Viên bị tròng bao bố đánh túi bụi ở chương chuẩn bị tiệc sinh nhật.
Lần đó cô ấy bị thương khá nặng và được Lý Viên Viên gọi người cứu về, cô phải tranh thủ đánh cắp thuốc và sơ cứu cho cô gái nhỏ này nên mới có phân đoạn cô biến mất rất lâu mới xuất hiện lúc Trần Điềm Nhiên bị phát hiện loạn luân với anh trai mình.
Bây giờ cô đặt biệt cho cô ấy là người hầu thân cận làm những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể để bù đắp sự áy náy của mình.
Hoắc Thừa Ân bưng chén thuốc cẩn thận đút cô uống.
"Bác sĩ nói lúc trước em vận động quá sức nên rất yếu, phải bồi bổ và uống thuốc đều đặn thì mẹ con mới khoẻ."
Hầu gái Mỹ Mỹ gật đầu lia lịa -"Đúng đó phu nhân, người phải vì sức khoẻ của mình và của đứa bé trong bụng ạ."
Lý Viên Viên nhăn mặt bóp chặt mũi uống từng ngụm thuốc vừa đắng vừa hôi.
Anh cầm viên đường cho cô ngậm vào ngay, đặt lên trán cô một nụ hôn tán thưởng.
"Ngoan lắm."
Lúc này, Hoa Mỹ Lệ bên ngoài đi vào tươi cười cúi đầu - "Tổng đốc."
Hoắc Thừa Ân thấy vậy dìu cô vào sofa - "Hai người ngồi đây nói chuyện, anh đi xử lí công vụ."
Đợi Hoắc Thừa Ân đi khuất, Hoa Mỹ Lệ hỏi nhỏ- "Em tìm chị sao Viên Viên."
Cô gật đầu, móc trong túi ra tờ giấy nhỏ -"Chị đọc thử xem."
Hoa Mỹ Lệ mở ra, mắt trợn tròn - "Dì, dì bị bọn họ bắt sao?"
Lý Viên Viên gật đầu rồi lắc đầu - "Em không rõ chỉ là đã dò hỏi thử vài người, không thấy mẹ ở chỗ của Vũ Thành nữa, hôm bữa em hỏi anh Thành ảnh nói mẹ em đi về quê lâu rồi."
Ngập ngừng chốc cô lại nói -"Nhưng mà lâu lắm rồi mẹ không về quê, với lại không có liên lạc được nên em không biết mẹ em có thật sự đang ở quê không, trong thư đó có nói thật không nữa."
Dù có là mẹ ruột hay không mẹ vẫn là mẹ, là người chăm nom cô, là người lo lắng săn sóc cho cô từ lúc đỏ hỏn, dù không có công sanh thời nhưng ơn dưỡng dục còn cao hơn trời.
Hoa Mỹ Lệ trấn an cô -"Không sao đâu, chắc chúng muốn dẫn dụ em ra để hãm hại em nên mới nói vậy chứ sao có thể bắt dì được, em có nói với tổng đốc chưa?"
Cô lắc đầu -"Em không dám nói, hiện tại anh ấy đã quá nhiều việc để lo rồi, em không muốn thêm chuyện."
"Vậy em định làm gì?"
Lý Viên Viên cúi đầu -"Em định Iẻn đến đó xem thử."
Hoa Mỹ Lệ la lên -"Cái gì?"
Người hầu xung quanh bỏ dở việc nhìn lại.
Lý Viên Viên bụm miệng cô ấy -"Suỵt, chị nhỏ thôi."
Hoa Mỹ Lệ gật đầu nhìn xung quanh ra hiệu cho mọi người tiếp tục, nhỏ giọng -"Nguy hiếm lắm, vả lại em đang mang thai, nếu có chuyện gì không xoay sở kịp đâu."
Cô lắc đầu - "Em sẽ giả dạng đến đó xem xét tình hình thôi, không tự ý chui vao hang ổ bọn chúng đâu."
Hoa Mỹ Lệ lại lắc đầu -"Không ổn, chị thấy nó như cái bẫy để dụ em vào, trước hết em đừng manh động, đợi chị tìm người tới quê dò la xem dì có về đó không, nếu không có thì chúng ta mới tính tiếp."
Cô yên lặng hồi lâu mới gật đầu.
Tối hôm đó cô đang đứng bên cửa sổ nhìn mây trời, bỗng có một bức thư từ đâu bay đến nằm ngay trên bệ cửa sổ.
Lý Viên Viên mở ra nhìn, đồng tử co lại lùi về sau mấy bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất