Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 23: Chuyển biến.

Trước Sau
Từ ngày hôm đó trở đi, Vũ Thanh An có thể cảm nhận rõ ràng được xung quanh mình đã phát sinh biến hoá như thế nào. Bên cạnh mình có A Báo, nay lại thêm một người nữa đi cùng, mỗi lần cậu gặp La Uyển Như ở trường thì chỉ có một lần duy nhất, sau đó cả ngày cũng không thấy nàng đâu, không biết hai người họ có theo lệnh Ngụy Âu Dương làm gì không. Rồi đến nhà chính, thái độ của Lâm quản gia chưa nói tới, nhưng những người khác đối với cậu tốt hơn rất nhiều, bữa ăn cũng bắt đầu xuất hiện mấy món truyền thống cậu thích.

Ngụy Âu Dương đem toàn bộ đồ đạc của cậu chuyển sang phòng hắn, cái tủ trước đây chỉ có âu phục cùng những bộ đồ hàng hiệu đã bắt đầu xuất hiện quần áo cậu. Trên bàn làm việc trong thư phòng đã xuất hiện thêm một chiếc máy tính, giá sách có thêm vài bộ, thậm chí tủ lạnh mini cũng có. Mà Màn Thầu béo cũng tùy lúc có thể chui vào tìm Vũ Thanh An, Ngụy Âu Dương không để ý, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Vũ Thanh An không còn công việc dọn dẹp phòng như thế nữa, lâm vào cuộc sống hưởng thụ được người đàn ông tùy hứng, mỗi ngày chỉ có đi học rồi lại trở về, ăn uống, chơi rồi lại bồi hắn ngủ, chỉ có những đêm Ngụy Âu Dương đặc biệt quá phận, đem cậu ăn đến không còn một mẩu.

Mà ngày qua ngày dần trôi qua, đi kèm theo đó thời gian Vũ Thanh An phát ngốc ở nhà cũng nhiều hơn.

Vào buổi sáng, Vũ Thanh An không có tiết nên nghỉ ở nhà, Ngụy Âu Dương vẫn đến công ty. Cậu mặc áo sơ mi cùng quần lửng ôm Màn Thầu chạy ra ngoài sân trước, tìm đến bàn đá ở đó ngồi xuống, Rott cùng Lod cũng đi theo.

Đem đồ ăn cùng nước uống đặt ở trên bàn, Vũ Thanh An nằm xuống ghế dài, bởi vì có ô che nên cũng không cần lo lắng, vừa nghe nhạc vừa ôm Màn Thầu vuốt ve, Lod ở trên bàn đá ngủ, Rott cũng ở bên ghế nhắm mắt.

Mỹ thanh niên lười biếng ở trên ghế dài, quần áo thoải mái lộ da thịt trắng mướt, một mình nằm giữa vườn cỏ rộng lớn, nhìn qua thật giống vị quý tử đang hưởng thụ kỳ nghỉ hè của mình.

Lâm quản gia qua cửa sổ nhìn cậu, cảm thấy người thanh niên này thực sự có sức ảnh hưởng rất lớn tới mọi người, ngay cả Ngụy Âu Dương. Ngay từ lúc đầu, người này luôn treo trên khuôn mặt nụ cười dịu dàng, khí tức thoải mái hoạt bát khiến người xung quanh không thể nào không chú ý tới.

Ông cũng hiểu được là cậu không đem ý đồ gì tới đây, trái lại còn là bị Ngụy Âu Dương gạt tới. Ông hiểu được Ngụy Âu Dương đối với cậu có động tâm.

Trước mặt là một mỹ thanh niên, đơn thuần lại không hề ngốc nghếch, rất thông minh hiểu chuyện gì phải làm gì, tựa như một viên ngọc thô, nhìn qua có vẻ chẳng có gì đặc biệt, khi mài giũa rồi lại phát ra kim quang toả sáng, vô cùng giá trị.

Cậu lọt vào mắt xanh của Ngụy Âu Dương không biết là nên vui sướng hay đau khổ.

Mà Ngụy Âu Dương bắt lấy cậu, không biết là hoạ hay phúc.

Một người như thế, thả lỏng vài giây cũng có thể bị cướp mất bất cứ lúc nào.

Không phải nói là Ngụy Âu Dương không đủ khả năng giữ lấy cậu, mà còn xem hắn có đủ tâm tư hay là không, nếu người đó quay trở lại, người thanh niên kia sẽ như thế nào, ông có thể lường trước được.

Liệu một lần động tâm này có đủ sức mạnh để át đi chấp niệm quá lớn của hắn dành cho người kia hay không, ông cũng không dám chắc.

Nếu nó thật sự xảy ra, vậy cậu chịu thiệt thòi quá nhiều...

"Ngụy Tổng, có người gọi cho cậu này", Tạ Như Linh báo.

Ngụy Âu Dương buông bút trên tay, đầu mày nhếch lên hỏi, "Là ai?", bình thường sẽ là báo tên cho hắn, cư nhiên lần này lại không nói gì.

Tạ Như Linh không nói gì thêm, bồi đúng một câu, "Đầu dây số 2".

Tuy rằng hơi ngạc nhiên, song hắn vẫn đưa tay bấm nút loa ngoài, tiếp tục lấy bút kí xuống bản văn kiện bên dưới. Hôm nay Vũ Thanh An ở nhà, trời đẹp như vậy, nhất định em ấy sẽ lại lôi đồ ra ngoài trời nằm, có lẽ hắn nên gọi điện bảo Lâm quản gia mở vòi nước trong vườn sớm một chút, như thế cậu cũng không bị nóng quá.

Vốn định để người gọi đến tự động nói, mà đầu bên kia im lặng một hồi cũng chưa thấy gì, thẳng đến khi hắn lên tiếng hỏi "Là ai?", giọng nói hoàn toàn thiếu kiên nhẫn, bên kia mới nói, "Ngụy Âu Dương".

Hắn nhăn mày, đối với người này mất hứng vô cùng, "Gọi đến có chuyện gì?"

"Vũ Thanh An ở đâu?" Hạ Dịch Phong hỏi hắn.

Anh thời gian đầu nhiều ngày đã đi tìm cậu, nhưng mà khoảng thời gian học bổ túc hè hai tháng này, Vũ Thanh An hầu như chẳng đến trường nhiều, chủ yếu là vì mấy hoạt động sinh hoạt, cơ hội gặp được là rất ít, có những lúc vừa tan học anh đã đến tìm thì người đã về trước. Anh cũng biết được ngày đó người của Ngụy Âu Dương đã thay đổi địa chỉ liên hệ của cậu, căn hộ trước cậu thuê cũng đã trả rồi.

Thời gian hai tháng, ở chung một trường mà một lần gặp mặt cũng không có, anh không tin người đàn ông này không động tay chân vào.

Nhàm chán buông bút xuống, đôi mắt xanh hiện lên ý sâu xa, hỏi ngược lại anh, "Muốn biết làm gì?"

Hạ Dịch Phong vẫn luôn là cái gai trong mắt hắn.

Hạ Dịch Phong không kiêng nể nói, "Ngụy Âu Dương, tôi là thật lòng yêu thích em ấy."

"Ha.." Hắn cười lạnh, "Vũ Thanh An đã là người của tôi rồi, anh vẫn còn muốn cướp đi sao?"

Hạ Dịch Phong từ đầu tới cuối luôn ở trước mặt cậu bày ra bộ dáng một người thầy mẫu mực luôn quan tâm tới học sinh của mình, nhưng hắn biết rõ ràng thân phận thật của hắn, cũng biết được anh không hề dễ đối phó.

Im lặng một hồi, hắn nghe được tiếng thở dài khẽ của Hạ Dịch Phong, "Anh còn có y, không phải sao?" Đừng có thương tổn cậu ấy, câu nói này đến miệng lại đành nuốt trở về, Hạ Dịch Phong mắt nhắm nghiền, mi tâm cũng nhăn lại.



Quả nhiên Ngụy Âu Dương khi nghe thấy anh nhắc đến người này, giọng nói lạnh hẳn đi, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.

"Đừng có nhắc tới y." Câu nói này, dường như là qua kẽ răng mà thốt ra.

"Ngụy Âu Dương, năm đó tôi đã buông bỏ, tôi nhường y cho anh rồi."

"Câm miệng!" Ngụy Âu Dương bạo phát, bàn tay vỗ mạnh xuống bàn, đôi mắt cay nghiệt nặng nề, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy tức giận.

"Vũ Thanh An không phải là người mà anh muốn. Nếu như em ấy không chịu được...", Hạ Dịch Phong trầm giọng nói, "Mặc kệ có là gì, tôi sẽ mang em ấy đi."

Đối thoại cắt đức, chỉ còn tiếng "bíp bíp" truyền đến, người đàn ông đứng phắt dậy, đưa tay gạt toàn bộ đồ trên bàn xuống đất, giấy tờ văn kiện la liệt ở trên sàn. Hắn nắm chặt tay, từng khớp tay cử động nghe rõ tiếng răng rắc, biểu hiện cho sự tức giận của chủ nhân đáng sợ đến mức độ nào.

Khi Hạ Dịch Phong gác máy, bên này trời đã chuyển sang âm u, anh nhìn bầu trời xám xịt không còn tia nắng nào, thở dài, "Có lẽ sắp mưa rồi".

Thời tiết chuyển biến nhanh quá.

Bước ra khỏi bốt điện thoại, anh đem mũ lưỡi trai kéo thấp xuống, hai tay cho vào túi quần thong thả bước đi, trái ngược lại với dòng người đang vội vã.

Ngay từ lần gặp đầu tiên, Vũ Thanh An đã cho anh cảm giác đó, thậm chí.. còn mãnh liệt hơn người kia. Đối diện với một người thanh niên luôn nhu hòa mỉm cười với người khác, khiêm tốn điềm tĩnh, xinh đẹp lại tràn đầy sức sống, khoảnh khắc cậu nhìn anh cười, bản thân liền biết không thể buông tay được. Cậu luôn là người mà anh để ý nhất, cũng là người mà anh không muốn cho xuất hiện trước mặt Ngụy Âu Dương nhất.

Một nước đi kia của anh, phải nói là lựa chọn quá sai lầm. Giống như là Ngụy Âu Dương đang cùng anh đấu một ván cờ, lại chỉ vì đi sai một nước, quân hậu lập tức bị cướp lấy, sẽ đem anh đánh thảm hại. Sự xuất hiện của hắn đã đem mọi chuyện thành hỗn loạn hoàn toàn.

Anh biết, tầm mắt Ngụy Âu Dương sớm muộn cũng sẽ đặt lên người Vũ Thanh An. Bởi từ cậu toát ra khí tức trong trẻo, đơn thuần tựa như y.

Nhưng mà, Vũ Thanh An có một thứ mà y không có được, anh luôn cảm thấy như thế.

Ở Vũ Thanh An, đôi lúc sẽ toát ra khí chất kiêu ngạo và lười biếng cùng lúc, xinh đẹp nhưng không đơn giản, giống như một con mèo quý tộc chỉ biết hưởng thụ cuộc sống xa hoa của mình mà không để ai vào mắt, cất chứa một bí mật mà không ai có thể nhìn ra hay chạm tới.

Năm đó anh buông bỏ đoạn tình cảm của mình, để cho hai người họ ở bên nhau. Nhưng cuối cùng sự cố phát sinh, y bỏ đi, Ngụy Âu Dương cùng anh triệt để trở mặt, ngay lập tức từ bạn thành thù.

Hiện tại, Hạ Dịch Phong không thể đi lên vết xe đổ ngày trước. Vũ Thanh An là do anh tới trước, hắn chỉ là một người nhảy vào đột ngột muốn cướp đi.

Nếu như muốn lật bài ngửa, vậy anh không thể xuất hiện trước mặt cậu là tư cách thầy giáo Hạ nữa..

Trời bắt đầu đổ mưa, mọi người đều chạy vội vã tìm chỗ trú, không ai để ý tới một nam nhân vẫn bước đi đơn độc trên đường, đầu hơi cúi, vừa lúc trông thấy nụ cười nhàn nhạt không rõ ý tức bên khóe miệng.

Vũ Thanh An mơ màng ngủ, bởi vì ngủ không được sâu, nên trời vừa đổ mưa cậu đã tỉnh dậy.

"Mới vừa còn nắng mà?"

Màn Thầu béo rất sợ nước, vừa mới mưa một cái nó đã không chịu nổi, sống chết bám lấy Vũ Thanh An, còn Lod có thể là linh miêu, vốn là loài bắt nguồn từ nơi hoang dã, nó đối mưa không biểu hiện gì nhiều lắm, chỉ chui xuống bàn đá ngủ tiếp, Rott thì hoàn toàn không phản ứng, ở chỗ nó nằm đã có ô lớn che.

Vũ Thanh An lại thích thú, mở to mắt nhìn sân vườn lớn. Cậu luôn thích những cơn mưa của mùa hè, hồi còn ở căn hộ cũ, mỗi hè có mưa sẽ lại thấy lũ trẻ trốn chạy ra ngoài chơi đùa cùng nhau, đặc biệt vui. Bây giờ ở trong sân lớn, mưa trút thẳng xuống bãi cỏ xanh, mùi mưa cùng cỏ mới thơm mát kích thích cậu.

Liếc vào phía trong sảnh lớn nhà chính, không thấy bóng dáng của Lâm quản gia đứng đó dấu hiệu nói mình phải vào nhà. Vũ Thanh An mới ngồi dậy, bỏ qua việc đi dép vào, chân trần chạm xuống nền cỏ. Xúc cảm mát lạnh cùng ẩm ướt truyền đến, nụ cười trên khuôn mặt cậu lập tức câu lên, chạy thẳng ra ngoài.

Rott thấy cậu chủ nhỏ của mình chạy ra, tâm tính biết sẽ được chơi đùa, sủa một tiếng liền chạy theo, dù gì nó cũng chỉ là một chú chó chưa trưởng thành. Màn Thầu thấy cậu chạy đi, dường như hiểu được bây giờ sẽ không ai ôm nó vào nhà, chỉ biết ngao ngao vài tiếng cầu cứu.

Đáng tiếc cậu lại không có nghe thấy, chỉ thích thú ở ngoài trời mưa, đem cái đĩa bay ném đi, thoải mái chơi cùng Rott.

Khi Ngụy Âu Dương lái xe về, đang trên lối đi tới cửa chính nhà, đột ngột một cái bóng xuất hiện ngay trước xe, làm cho hắn vội vàng phanh gấp, bánh xe vì ma sát mạnh với đường ướt mà kêu lên, người kia cũng bị giật mình, chỉ biết ngẩn ngơ đứng nhìn.

Qua lớp kính đầy nước mưa hắn nhìn rõ được là ai, sốt ruột rủa một tiếng "Con mẹ nó", lập tức mở cửa xe bước ra ngoài.

"Mưa như thế này, em chạy ra ngoài làm cái gì?" Người đàn ông xem ra quả thực tức giận.

Ở khoảng cách gần đó, con Rott thấy được ông chủ lớn trở về, lập tức bỏ qua cái đĩa bay, chạy vào nhà.

Nói sao thì nói, nó cũng là theo cậu chủ nhỏ bồi cậu chơi thôi.



Vũ Thanh An vừa rồi chỉ chạy ra lấy đĩa bay, ai ngờ không để ý vừa lúc Ngụy Âu Dương cũng lái xe tới, khi nghe thấy tiếng phanh gấp mới giật mình.

Cả người đột ngột bị ôm lấy, người đàn ông đem cậu bỏ vào xe mình, hắn không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn lớn, chùm lên đầu cậu lau.

"Em bao nhiêu tuổi rồi? Tắm mưa như thế rất dễ cảm lạnh có biết không?" Nam nhân trừng mắt.

Vũ Thanh An đang tươi cười hớn hở, nghe hắn nói như thể nói với một đứa trẻ, đầu rụt lại, thấp giọng lẩm bẩm, "Thì làm sao chứ?"

"Em bị ngốc sao? Mưa gió không vào nhà còn chạy ra ngoài chơi?"

Vũ Thanh An đối với hắn đang chất vấn hoàn toàn im lặng, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, cánh môi cũng hơi bĩu ra thể hiện bất mãn.

Ngụy Âu Dương cao hơn cậu, từ tầm trên nhìn xuống, thấy rõ được nước từ tóc cậu chảy dọc hai bên má hơi hồng, cái áo trắng mỏng vì nước mưa mà dính sát vào da thịt, lộ ra cả vùng xương quai xanh cùng ngực. Yết hầu nam nhân hơi chuyển động, trong xe không gian hạn hẹp, có thể nghe rõ được tiếng hít thở của đối phương.

Vũ Thanh An thấy tự dưng người đàn ông này sáp tới, vội đưa tay cản, "Anh làm cái gì?"

Giọng hắn trầm thấp nói, "Cho em nhớ một chút, sau này nghe lời tôi không nên tắm mưa nữa", tiếp đó, bàn tay giữ lấy ót cậu, đem môi mình ấn tới.

"Ô.."

Ở trong xe trở nên hỗn loạn, một người chèn ép một người chống cự, rốt cuộc bị hắn xoay người ép buộc từ phía sau khiến cho không thể động đậy, sau cùng chỉ biết ô ô rên rỉ, thừa nhận luật động dã man của người đàn ông.

Phải đến một lúc lâu sau, Lâm quản gia từ trong nhà bếp đi ra mới phát hiện Vũ Thanh An còn chưa vào nhà, mà Ngụy Âu Dương cũng trở về rồi. Không thấy ai ở sân, con Lod chẳng biết từ lúc nào đã nằm ở trong nhà, vẩy vẩy cái chân ướt, giờ chỉ còn lại con mèo mướp béo vẫn ở phía ghế dưới ô ngao ngao kêu, nghe vô cùng thảm thiết, Lâm quản gia thấy nó không có khả năng tự mình đi vào được, đành phải cho người mang ô đem nó ôm vào.

Vậy hai người kia hẳn là ở trong xe, nhưng mà cái xe vẫn ở đó, không tiến cũng không lùi, tận đến khi mưa dừng rồi mới thấy xe khởi động, bắt đầu đi đến trước cửa chính.

Cửa mở, Ngụy Âu Dương mặc áo sơ mi trắng bước ra, xem qua có vẻ hơi nhăn nhúm, hắn đi vòng qua phía bên kia ôm ra Vũ Thanh An, cả người thu lại mặc hắn ôm, còn chùm lên áo khoác của hắn, nhìn không rõ mặt mũi, chỉ lộ ra được đôi chân trần cùng đầu tóc ướt đến rối tinh rối mù.

Mọi người không nói gì cả, nhưng nhìn thấy hắn ôm người lên lầu đều vụng trộm cười, ai cũng đều biết từ khi Vũ thiếu ở đây, bị ngài Ngụy thu phục rồi tưởng sẽ ngoan ngoãn dịu êm, ai ngờ được một thời gian thì bắt đầu lộ tính xấu, khi hắn đi dọn tàn cục, cũng phạt cậu, xong mọi chuyện lại đâu về đấy.

Bọn họ hiểu được, đôi khi Ngụy Âu Dương cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, rốt cục tùy hứng cậu nghịch ngợm.

Mà chủ nhà đã tùy hứng, sao bọn họ còn dám quản? Lúc trước không ngăn cậu thì sẽ vì tính tò mò mà làm hại thân, lúc đó Ngụy Âu Dương sẽ tìm bọn họ tính sổ. Mà ngăn cản rồi, sẽ lại làm cậu mất hứng, lúc đó hắn cũng sẽ tìm bọn họ tính sổ. Vậy thà rằng để cậu thích làm gì thì làm vẫn còn tốt lắm.

Ngụy Âu Dương ôm cậu đi vào phòng tắm, mở nước ấm lên, đợi nước trong bồn tắm đến mức ổn định rồi, hắn mới đem quần áo cậu thoát đi.

Vũ Thanh An biết được chuyện gì, lập tức tránh đi, "Mau ra ngoài, em muốn tắm!"

Người đàn ông nhìn cậu cười, nom đặc biệt lưu manh, "Cái gì cũng đều thấy cả rồi, sao còn muốn đuổi anh đi?"

Cậu đỏ mặt, vội đem hắn đẩy ra ngoài cửa, "Mau đi đi!"

Người đàn ông này, thực sự rất quá đáng!

Vũ Thanh An vùi mình xuống bồn tắm lớn, đem mấy đám bông bọt xà phòng nổi lên trên mặt nước nghịch một hồi, vừa rồi tắm mưa xong quả thực có hơi lạnh, dùng nước ấm thật thoải mái.

Mà nghĩ, cậu cũng thật lâu rồi chưa có gặp thầy giáo Hạ.

Trước đây hồi còn đi học ngày nào thầy Hạ cũng sẽ tìm tới hỏi thăm tình hình học tập của cậu, nếu không sẽ là cậu đem bài tập đến hỏi, không hiểu sao tự dưng năm nay thời khóa biểu của năm ba lại rảnh rỗi đến như thế, mà còn là mới nhập học.

Lần cuối cùng cậu gặp là buổi đụng mặt với Ngụy Âu Dương.

Sẽ không phải hắn làm cái gì chứ?

Lắc lắc đầu, sẽ không đâu, Ngụy Âu Dương không có suy tính lên thầy giáo Hạ đâu.

Cái người mà Vũ Thanh An còn đang nghi ngờ, bây giờ đã đi sang phòng cậu dùng phòng tắm, hắn biết thức thời, nếu như bây giờ xông vào chắc chắn Vũ tiểu miêu sẽ nổi quạu đuổi hắn ra, có khi còn trực tiếp trốn về phòng cũ, thà rằng hắn lấy lùi làm tiến còn hơn.

Tắm xong xuôi cả rồi, lúc quay về, cư nhiên người kia vẫn ở trong phòng tắm, hắn đợi một lúc lâu vẫn chưa có đi ra. Sốt ruột rồi, trực tiếp đem cửa phòng tắm mở ra, người đang lo lắng xảy ra chuyện gì lại yên bình nằm trong bồn tắm, một tay chống cằm tì lên thành bồn ngủ gật.

"Thật ngốc mà." Ném lại một câu, Ngụy Âu Dương đành đem người kéo lên, lấy cái khăn tắm lớn bọc quanh người ôm cậu đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau