Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi
Chương 26: Quay lại.
Tại sảnh sân bay tấp nập người qua lại, một nữ nhân vừa bước qua cửa, kéo trong tay rất nhiều thứ hành lý, mặc áo tay dài croptop cùng quần jean đen ôm vào người tôn lên dáng người đầy đặn cùng đôi chân dài, bên dưới đi giày thể thao năng động, đeo một cái kính đen che khuất khuôn mặt, mái tóc ngắn xoăn sóng nhẹ màu vàng.
Cô nhìn lướt qua xung quanh, khi bắt gặp được một nam nhân đang thảnh thơi ngồi ở ghế thì bĩu môi, cất bước đi tới.
Một đại mỹ nhân đây, đi đến sân bay sẽ không bao giờ có trường hợp sẽ được người người tiếp đón nồng nhiệt nhung nhớ, ngược lại cảm giác giống như đang đi diện kiến thì đúng hơn.
Hạ Dịch Phong thấy cô gái gần đến đây mới đứng dậy, mỉm cười đưa tay đến, cô cũng đáp lại nụ cười, đưa tay ôm anh, vỗ vỗ nhẹ vài cái.
Xem như anh thức thời!
"Nói đi, nếu như anh vì người kia mà kêu em về, em không ngại ngồi ở đây chờ đặt vé khứ hồi trong ngày đâu", cô gái trẻ bỏ kính ra, lộ đôi mắt xanh kiêu ngạo.
"Người kia chưa có quay về, em không cần như thế." Hạ Dịch Phong đưa tay lấy hành lý của cô kéo đi, "Nhưng mà chúng ta cùng nhau từ nhỏ lớn lên, em không cần tuyệt tình như thế Rosy."
Anh biết là Ngụy San vẫn chưa bỏ qua ác ý với người kia.
"Cho xin đi, anh vẫn thích y sao? Em tưởng anh trai em là đủ cố chấp rồi." Ngụy San lôi ra một phong kẹo cao su bóc bỏ vào miệng, giọng nói lộ rõ sự thất vọng.
Hạ Dịch Phong cười, "Không phải".
"Thật ra, anh muốn em về giúp bọn anh, không để giẫm lên vết xe đổ lúc trước nữa."
Hạ Dịch Phong muốn Ngụy Âu Dương không thể động tới Vũ Thanh An, thế nên anh mới lấy ra quân bài là Ngụy San, tuy là cô không vừa mắt chuyện anh trai cùng y ở bên nhau, nhưng sẽ không để người ngoài cuộc vô tội bị dính líu vào vòng xoáy này.
Cô gái hơi dừng lại bước chân, nhìn anh cau mày, "Tìm chỗ đi, em muốn nghe toàn bộ".
Lại thêm một chiều, Vũ Thanh An thấy trời mát mẻ đủ nắng, nhân dịp Ngụy Âu Dương đến công ty, cậu tiếp tục đem mọi thứ chạy ra ngoài sân chơi đùa, chợt nhớ ra để quên chai nước ở trong nhà thì vội vàng vào lấy, mà lúc đi ra thì liền giật mình.
Ở dưới cái ô lớn tự dưng xuất hiện người con gái lạ đang chơi đùa với Màn Thầu, con mèo béo bị cái tay trẵng nõn của cô gái lật đi lật lại, ngao ngao kêu ca, nhìn qua giống y hệt lúc bị Ngụy Âu Dương ác ý trêu đùa.
"Tại sao mày lại béo thế làm gì?" Giọng nói thanh thoát nhưng không giẩu nổi nét nghịch ngợm thoát ra, cô gái hỏi câu cũng giống như của Ngụy Âu Dương.
Bình thường khi ngồi ở phòng khách, mỗi lần Màn Thầu muốn đến chỗ Vũ Thanh An sẽ phải lướt qua chỗ của người đàn ông, khi đó hắn sẽ ác ý giơ chân lên đẩy cho nó ngã xuống, sau đó cánh tay thẳng thừng hạ xuống, bàn tay chiếu lên phần bụng của nó vò mạnh còn xoay qua xoay lại khiến cho con mèo dù khó chịu cũng không dám giơ tay cào, sợ chủ nhân độc ác này sẽ ném nó ra ngoài, không ai cứu được.
Cậu ở không gần lắm, đủ để nghe được câu này, nhưng mà tại sao giọng nói lại quen thế?
Ngụy San chơi đùa một lúc đến khi chán rồi mới xoay người, lúc này phát hiện ra một thanh niên đang đứng cách mình một đoạn, ngơ ngác nhìn không biết làm sao, đôi mắt dưới cặp kính râm mở to kinh ngạc, còn ẩn chứa sự vui vẻ.
"Vũ An?" Cô hỏi.
Vũ Thanh An thấy cô gái đứng dậy, nhìn mái tóc này cùng chiều cao kia, khuôn mặt tuy bị che gần hết nhưng trông vẫn quen thuộc, đặc biệt là giọng nói.
"Vũ An, quên tôi rồi? Là Rosita, cô gái mà cậu đã giúp vào Giáng sinh năm ngoái a." Ngụy San bỏ cái kính râm lớn ra, đi tới trước cậu, nheo đôi mắt xanh cười.
Vũ Thanh An "ồ" một tiếng, cậu nhớ ra được, là Giáng sinh năm ngoái cậu có ra ngoài siêu thị mua đồ, vừa lúc gặp được một cô gái ngoại quốc cùng người bán hàng bên đường tranh chấp gì đó mới tới giúp, hỏi ra thì là do cô gái này vừa ý chiếc khăn bên trong cửa hàng gần đó, mà người bán hàng vừa lúc lại đang chào hàng, như thế nào lại cứ bám lấy không rời mặc kệ bao lần cô từ chối, cuối cùng bực bội quá mà to tiếng, hai bên nảy sinh mâu thuẫn. Cậu đi đến xem xét mấy món đồ người bán hàng kia bày, chỉ là mấy món đồ trang trí lưu niệm bình thường, vài thứ trông hoa mỹ hơn một chút thì để giá cao vô cùng, đem mọi thứ nói ra rồi, nói tất cả chỉ là giá bình dân, có phải vì thấy người ngoại quốc nên mới nhân cơ hội lừa gạt không. Mọi người ở đó đều vây quanh xem xét, người bán hàng vội mắng ầm ĩ lên nói mình bị vu khống, cô gái ngoại quốc kia đột nhiên nói ra một tràng tiếng Trung.
"Tôi sớm đã lắc tay ý không muốn mua rồi, tưởng tôi dễ bị lừa gạt lắm sao?!"
Mọi người lúc đó rất kinh ngạc, cậu cũng không phải ngoại lệ. Sở dĩ cô gái này là người ngoại quốc, từ đầu tới cuối cũng chưa nói câu nào tiếng Trung, cậu vẫn nghĩ là du khách, ai ngờ lại không những nghe hiểu, phát âm cũng không hề tệ. Cuối cùng, người bán hàng kia bị lật trắng, vội thu xếp gian hàng rời đi, cô gái kia cũng vừa lúc mua xong đồ, thấy cậu chuẩn bị rời đi thì lập tức gọi lại, "Này, cậu có rảnh không?"
Như vậy là xảy ra viễn cảnh, ngày Giáng sinh hai người không hề quen biết nhau, cứ như vậy đi uống cà phê, mà điều đáng ngạc nhiên là họ lại trò chuyện vô cùng hợp. Rosita bằng tuổi Vũ Thanh An, chỉ có cậu sinh trước cô vài tháng, hai người tính rất hợp nhau, có trao đổi liên lạc qua với nhau, mà từ đầu hè cũng chưa có dịp liên lạc lại.
Ngụy San trong lòng thầm nghĩ, cô có biết tính hướng của Vũ Thanh An, hơn nữa cậu là người tính tình rất tốt, mình vẫn nghĩ là nếu như có ai gặp được thì đúng là tốt số, nhưng mà cô không có nghĩ, người đấy lại là anh trai mình!
Thật phí hoài!
Nhưng mà, cô cuối cùng hiểu được vì sao Hạ Dịch Phong lần này quyết liệt như thế là vì người thanh niên trước mặt. Khi anh nói đoạn tình cảm này sẽ không thể vì Ngụy Âu Dương mà chấm dứt, cô vẫn luôn tự hỏi người thanh niên này là ai, lại có thể vừa lúc làm cho người đàn ông tâm như tảng băng này si mê, nhưng nếu như đặt là cậu thì Ngụy San sẽ không thể phủ nhận.
Nhưng mà đối tượng là Ngụy Âu Dương...
Cô không muốn hai người anh của mình luôn ở trong tình cảnh đối địch nhau, không muốn cho anh trai tiếp tục mơ hồ không rõ ái tình, mà cô càng không muốn Vũ Thanh An dính vào chuyện này. Vũ Thanh An là một người tốt, cậu không có vụ lợi phân thắng thua gì cả, suy nghĩ rất đơn giản. Cô nhớ được ngày trước một lần chat với cậu, cậu nói sau này muốn tìm một người tâm đầu ý hợp, không nhất thiết phải quá yêu thương, chỉ cần ngày ngày bình thản trải qua là hạnh phúc rồi.
Vũ An, cậu ăn ở như thế nào lại cùng lúc đụng tới hai vị đại nam nhân này, giờ tôi đứng giữa làm sao mà giải quyết đây?
"À.. Ừ.. Rosita... Cậu là Rosita đó sao?" Cậu hỏi câu này, cảm nhận được rõ ràng mồ hôi lạnh đã chạy dọc tận sống lưng rồi.
Chả trách lần đó nhìn bức ảnh sao cứ thấy quen mắt, cái tên nghe cũng rất giống, lần này thì chôn mặt vào đâu cho đủ đây?
Thế giới thật nhỏ bé, quay đi quay lại bạn mình lại thành em gái của Ngụy Âu Dương.
"Ngụy San." Cô hiểu được tâm trạng Vũ Thanh An bây giờ không được thoải mái, nếu như người con gái khác là cô, chắc cũng không bình tĩnh nổi.
"À.. Ừm..." Vũ Thanh An gật đầu, trong đầu chỉ mong mỏi duy nhất một điều là người đàn ông kia mau chóng trở về.
Ngụy San mỉm cười, "Đi, nói chuyện một chút, lâu rồi chúng ta chưa liên lạc lại với nhau", nói xong, cô đi tới lồng tay mình qua cánh tay của Vũ Thanh An, hai người sóng vai bước đi, giống như năm ngoái ở trong đêm muộn cũng là như thế cùng nhau đi.
Ngụy San thấp hơn Vũ Thanh An một chút, từ góc này nhìn lên, thấy người thanh niên từ khẩn trương dần dần trở lên điềm tĩnh hơn, phong thái tao nhã nhu hòa giống như đêm đó khiến cô cảm thấy thoải mái, áp lực cũng giảm đi được phần nào.
Người thanh niên này quả thực là ánh dương quang.
Buổi tối khi Ngụy Âu Dương về nhà, đi thẳng đến phòng ăn thì mọi người đang thu dọn đồ rồi, lông mày cương nghị cau lại hỏi, "Sao dùng bữa nhanh như thế?"
Bình thường Vũ Thanh An đều chờ hắn trở về mới bắt đầu ăn, sao hôm nay lại đột ngột như vậy, hắn cũng không nhận được tin nhắn gì của cậu.
Lâm quản gia cúi đầu đáp "Ngài Ngụy, tiểu thư đã trở về, đang ở cùng...", lời ông chưa có dứt, người đàn ông vội khoát tay bỏ lên trên lầu, ông nhìn theo cũng chỉ có thể thở dài.
Tiểu thư đột ngột trở về, mà còn đang trong thời gian nhập học, ông có hỏi qua bên trường thì biết được cô vốn dĩ đã bỏ từ lâu, nhìn người đi vào nhà còn vui vẻ khoác tay Vũ thiếu, dọa ông một trận khủng bố.
Vũ thiếu làm thế nào lại quen biết tiểu thư, hơn nữa còn thân quen như thế?
Ngụy San đem bàn cờ xếp lại một lần nữa, mày liễu cau mày nhìn người thanh niên trước mắt, "Này, tôi là con gái đó". Ngụy San từ trước tới giờ luôn tự tin trình độ đánh cờ vua của mình, chỉ có một người là Ngụy Âu Dương luôn trên cơ cô, nhưng mà hắn là anh trai lớn, đôi khi cũng nhường nhịn mình, mà Vũ Thanh An này, ra tay thủ đoạn vô tình, chỉ chốc lát là đem quân mình đánh ra thảm bại vô cùng.
"Chơi cờ phải công bằng, đâu phải vì cậu là con gái đâu." Vũ Thanh An nhận được ánh mắt cảnh cáo từ cô, nhún nhún vai, "Ngụy San, chúng ta đã chơi được gần hai tiếng rồi." Càng bại càng hăng, Ngụy San muốn chơi, nhưng mà cậu đã chán muốn chết rồi.
"Tiếp tục chơi đi." Ngụy San đưa quân mình tiến lên, hỏi cậu, "Thời gian này, anh ấy đối xử với cậu tốt chứ?"
Cô sớm đã cùng cậu nói chuyện qua, biết hai người ở cùng nhau đã được một thời gian rồi, Ngụy Âu Dương năm đó đối với y tình cảm dây dưa không dứt, nhưng mà hắn cũng không có hành động như khi ở bên Vũ Thanh An. Nếu như không phải anh trai cùng y tình cảm không rõ ràng, nếu như không phải hắn cùng Hạ Dịch Phong đều lâm vào tình cảnh ngày đó, nếu như không phải Vũ Thanh An là bạn của cô... thì chắc chắn Ngụy San sẽ chúc phúc cho họ.
Vũ Thanh An tất nhiên biết cô đang hỏi cái gì, gật đầu, "Có, rất tốt".
"Vậy... Cậu có hạnh phúc không?" Cô lại hỏi.
Vũ Thanh An ngẩn người vài giây, nụ cười nhẹ nhàng giương lên, "Ừm, có chứ".
Ngụy San nhìn cậu cười, trầm mặc một hồi lâu, ngón tay của người thanh niên kéo một quân cờ đưa lên, chốc lát thế trận lại lâm vào hỗn loạn, Vũ Thanh An lại thắng.
Cô không muốn Vũ Thanh An phải chịu tổn thương, cậu đáng ra không nên bị lôi kéo vào chuyện này. Mọi chuyện năm đó, sẽ chỉ có thể là quá khứ mà thôi.
"Vũ Thanh An, cậu có biết anh trai mình..."
"Thanh An." Còn chưa nói xong, ngoài cửa truyền ra tiếng gọi của người đàn ông cắt đứt.
Vũ Thanh An bị dời đi sự chú ý, quay sang nhìn chủ nhân giọng nói vừa rồi. Ngụy Âu Dương dựa vào cửa, khuôn mặt lạnh lùng nhìn vào, "Tại sao lại về?" ý là đang hỏi Ngụy San.
Cô im lặng không nói gì cả bỏ ra ngoài, Vũ Thanh An mẫn cảm nhận ra bầu không khí giữa hai người này không được tốt lắm, trông hắn có vẻ không có gì là vui vẻ, nhớ lại trước đây người này cũng chưa từng nhắc tới em gái hay gia đình mình.
Ngụy Âu Dương hơi nghiêng người để cho Ngụy San đi ra, quay lại thấy Vũ tiểu miêu ngồi trên giường đang nhìn mình, biểu cảm lập tức nhu hoà đi phần nào, "Về phòng đợi anh", cậu gật đầu "ờ" một cái, bắt đầu thu dọn tàn cục.
Hai người đi đến một phòng rộng, xung quanh ngổn ngang mấy giá vẽ cùng tranh lớn, là phòng vẽ của Ngụy San trong nhà. Người đàn ông đi sau, vào phòng thấy cô gái đang lấy đồ đạc trong cái túi ra sắp xếp.
Hắn đứng sau Ngụy San hỏi, "Tại sao lại trở về?"
Ngụy Âu Dương là người thông minh, suy luận sắc bén, mới gần cuối hè cô đã trở về, nhà trường lại không có thông báo gì, hẳn là Ngụy San đã không còn thuộc tầm kiểm soát ở trường nữa, "Em bỏ học?"
Ngụy San ngước lên nhìn, "Anh biết rồi thì sao phải hỏi chứ?"
Nghe thấy thế, hàng lông mày của hắn cau lại, Ngụy San từ nhỏ đến lớn dưới tầm kiểm soát của hắn, tính cách nổi loạn ương ngạnh không theo ý ai của cô không thể trấn áp được. Năm đó là tự mình Ngụy San bỏ về Anh nói muốn vào trường nghệ thuật, hắn cũng đồng ý để cô nhập học, còn chu cấp mọi khoản, cuối cùng bây giờ lại tùy hứng bỏ về, quả thực là quá tùy hứng.
"Tại sao lại là Vũ Thanh An?" Hai người im lặng một lúc, Ngụy San lấy hộp màu vẽ ra, bắt đầu cho từng màu vào khay, cô mở lời trước.
Ngụy Âu Dương vừa nãy nhìn ra Vũ Thanh An cùng cô có quen biết, hắn cảm thấy câu hỏi vì sao hai người gặp nhau quá thừa thãi vào trường hợp này, nhưng cũng không có trả lời chính trọng tâm câu của Ngụy San mà hỏi ngược lại, "Vì sao không thể?"
Khay màu nước được đặt trên cái tủ nhỏ ngay bên cạnh, Ngụy San nhúng cọ lớn vào cốc nước rồi đi vài đường trên bảng vẽ, tiếp đó lại chấm một chút màu xanh, điểm nhẹ một cái, màu xanh lập tức lan toàn bộ bảng vẽ, hiệu ứng lan tỏa vô cùng lạ mắt.
"Y sớm muộn cũng trở về, không phải sao?"
Lại là y, luôn là y... Hắn khó chịu.
"Anh đối cậu ấy có tình cảm." – Ngụy Âu Dương.
"Nó là yêu sao?" Ngụy San lập tức đáp trả, "Anh trai, tình cảm đấy của anh là yêu sao?"
"Chẳng phải em không thích anh cùng y hay sao?" Ngụy Âu Dương luôn nói lại bằng giọng điệu lãnh đạm như thế.
Ngụy San ngước lên nhìn hắn, giọng điệu nghiêm túc nói, "Quả thực là như thế, nhưng Vũ Thanh An là bạn của em, cậu ấy không làm gì sai cả. Nếu như anh với y còn dây dưa không dứt, vậy anh nên xử lý dứt khoát. Có thể em không vừa ý mối quan hệ của hai người, nhưng em vẫn muốn anh biết được cảm tình của mình để được hạnh phúc thật sự, em càng mong muốn Vũ Thanh An được hạnh phúc."
Khóe môi hắn chợt câu lên, nhìn không ra là đang cười hay không phải, "Cậu ấy hạnh phúc khi ở với anh".
"Vậy cậu ấy có hạnh phúc nếu như biết chuyện y không? Anh có nói cho cậu ấy không?" Âm thanh Ngụy San đề cao lên.
Cô biết Vũ Thanh An sẽ nghĩ cái gì, suy nghĩ đầu tiên khi cậu biết người đàn ông mà mình yêu luôn tâm niệm người trước chính là từ bỏ, cậu giống như một con ốc sên chỉ lặng lặng thu mình vào vỏ ốc nho nhỏ, len lén đưa mắt nhìn ra cuộc sống bên ngoài, mỗi khi có chuyện gì sẽ lại trốn mình đi. Vũ Thanh An không muốn dây dưa quá nhiều, cậu càng quyết liệt buông bỏ thì chính là tổn thương càng sâu đậm. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ đi đến nước không thể vãn hồi được nữa.
"Anh trai, nếu như anh còn yêu y thì không nên kéo thêm người thứ ba vào, không ai muốn như thế, đừng làm cho Vũ Thanh An tổn thương."
Sắc mặt Ngụy Âu Dương trầm lại, cứ mỗi lần nhắc đến y hắn sẽ bực bội, lại nói thêm về chuyện của hắn với Vũ Thanh An thì mặt mũi càng trở nên khó coi, ánh mắt đã chực bùng lên lửa giận, "Không cần nói nữa! Nếu như em có gặp Hạ Dịch Phong, nhắn rằng đừng có động tới Vũ Thanh An!" Nói xong, người đàn ông xoay người, cánh cửa bị lực mạnh đóng sập lại, trong phòng chỉ còn lại mình Ngụy San.
Cô thở dài một tiếng tiếp tục chấm cọ vẽ lên, nắng ấm đi vào trong phòng, gió nhẹ lướt qua rèm cửa trắng tung bay, căn phòng trở nên vắng lặng, chỉ thi thoảng truyền ra tiếng ngâm nga nho nhỏ của người con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất