Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi
Chương 50: Trốn tránh.
Vũ Thanh An cảm giác người nặng trĩu theo từng bước chân của mình, trong đầu có quá nhiều suy nghĩ chạy qua khiến cho cậu hoảng loạn.
Đoạn thời gian kia chỉ giống như giấc mộng Nam Kha, tỉnh dậy là tan biến...
Hiện tại đang là giờ cao điểm, người đi lại trên phố rất đông, Vũ Thanh An đi với ngược dòng người, tầm mắt mơ hồ không rõ, cậu không biết mình đã đi bao lâu, không biết được mình sẽ đi đâu. Cậu không có suy nghĩ sẽ về nhà, thậm chí ngay cả lúc này, cậu không nghĩ đó là nhà mình.
Có khi đó chưa bao giờ là nhà cậu hết...
Đi đến ngã ba đường, Vũ Thanh An theo dòng người đi ngang qua đường, cậu thất thần không nhận thức được điều gì khác lạ, thẳng đến khi đèn chuyển xanh, từ trong chỗ đông đúc bị một lực đẩy mạnh ra khỏi đường, ngay lúc đó có một xe bán tả dùng tốc độ kinh người lao tới.
Chỉ cách biệt có vài giây, cậu làm động tác xoay người lộn lại tránh được chiếc xe đó, chỉ bị phần bên trái đầu xe đụng mạnh một chút, nhưng so với nằm dưới gầm vẫn tốt hơn nhiều.
Vũ Thanh An bị văng qua một bên, nhanh chóng ôm cánh tay đứng dậy, cậu không hiểu làm sao mình làm được chuyện này, đến ngay cả A Báo cũng không hoàn thần được ngay sau đó.
Ánh mắt rơi vào A Báo đứng giữa đám đông bên kia đường cậu lập tức xoay người bỏ chạy, trong đầu chỉ có suy nghĩ là thoát được A Báo chính là thoát được ánh mắt của Nguỵ Âu Dương.
"Khoan đã!" A Báo thấy Vũ Thanh An bỏ chạy lập tức băng nhanh qua đường đuổi theo.
Cậu dùng tốc lực chạy trốn khỏi A Báo qua suốt gần 2 con phố, tận đến khi nhân cơ hội có xe buýt dừng, có đông người xuống thì lách qua nhanh chóng chui vào con hẻm gần đó. Vũ Thanh An nhún chân dẫm lên mấy thùng bìa cứng đựng phế thải bám lấy hàng rào đu người qua, ngay khi tiếp đất thì nhanh chóng đứng nép sang một bên, A Báo cứ như vậy vụt qua khỏi tầm mắt cậu ngoài đường.
Lúc đó Vũ Thanh An mới thở phù một hơi ngồi hẳn xuống đất, cả người đều nhễ nhại mồ hôi, cậu mặc áo sơ mi cùng quần âu, dưới là giày da, thật sự là không tốt cho mấy loại vận động mạnh thế này, đến ngay cả chiếc giày hàng hiệu cũng cảm tưởng như sắp hỏng đến nơi.
Cậu nhếch mép cười nhạt, trên dưới đều là của Nguỵ Âu Dương mua tặng cậu, éo le làm sao.
Bây giờ có khó chịu đến đâu cũng chỉ có việc chấp nhận, hiện tại cậu không còn nơi nào đi cả.
Người thanh niên dựa vào bên tường, nấp phía sau đống thùng lớn nhắm mắt một hồi lâu, không biết là ngủ hay là nghỉ một lúc thôi, thẳng đến khi cổ họng khô rát, sắc trời tối dần mới lò mò đứng dậy đi ngược lại về phía đường lớn.
Cậu tự dưng nghĩ tới một chỗ này.
Trên người không có một xu nào cả, Vũ Thanh An không thể gọi xe đành phải tự mình đi bộ, cậu không nhớ rõ nơi kia là gì, chỉ biết theo trí nhớ mà đi tới.
Cảm giác như cậu đã đi qua những con đường này rồi, vừa quen thuộc lại xa lạ, thế nhưng rõ ràng cuộc sống của Vũ Thanh An chỉ đi xung quanh nhà, chỗ làm và trường học, làm sao có thể đi sang bên khu phía Tây làm gì?
Dừng lại trước một quán ăn tầm trung, cậu càng nhìn càng thấy quen mắt, rõ ràng là bản thân chưa đến đây bao giờ, tại sao lại quen đến thế này?
Cậu hiểu rõ bản thân nhất, cậu không hay thử đi ăn những thứ mới, bình thường gặp món gì ngon thì sẽ cố định ở quán đấy, rất ít khi thay đổi.
Sẽ không có khả năng cậu đến đây.
Theo vô thức bước chân vào quán, có một người phụ nữ trung niên ngồi ở đầu quầy nhìn thấy cậu thì tươi cười đứng dậy, "Cậu chủ, hôm nay cậu nhã hứng vào bằng cửa trước à?"
Vũ Thanh An chững lại vài giây, "Bác gọi cháu là gì?"
Người phụ nữ vẫn giữ nguyên nụ cười, phây phẩy tay, "A, tôi biết cậu không thích gọi như thế, chỉ chọc cậu thôi."
Một đứa trẻ vừa bê đồ cho khác thu cái khay đem đến quầy, mắt nhìn thấy người thanh niên thì bỏ nó qua một bên chạy đến, "Anh Vũ!!"
Cậu cứng người không hiểu chuyện gì xảy ra, đứa trẻ này ước chừng chỉ có 12, 13 tuổi, dáng điệu ôm ấp cậu vô cùng thân thiết.
"Anh Vũ, mau chọn đi!" Đứa trẻ chủ động tách ra, giơ hai tay đến trước mặt cậu xoè ra.
Trong lòng bàn tay trái phải đều có đồ, một bên là hình nộm cảnh sát , một bên là hình người mặc đồ đen kín mặt, nhìn giống như tạo hình siêu trộm. Vũ Thanh An tuy hoang mang nhưng vẫn chọn hình người đồ đen bên tay trái.
Mặt đứa bé lộ vẻ bất mãn, người phụ nữ đứng ở quầy lại cười lớn hơn, "Đừng có chơi trò đó với cậu Vũ, xem ra tối nay lại có người phải ăn ba bát cơm rồi."
Đứa bé kia hậm hực thu hai hình nộm bỏ vào bên trong túi, tuy rằng nhìn từ bên ngoài quán trông có vẻ khá lâu đời, song ở bên trong lại rất sạch sẽ, không gian sáng sủa, nhân viên cũng có đồng phục để mặc, nhìn nhãn in trên áo cậu lại giật mình, tên quán là Vũ, họ của cậu.
Một nam thanh niên trẻ tuổi bưng một đống menu về, có vẻ như vừa dọn dẹp xong phòng bên trong trở ra, nhìn thấy cậu thì cười chào, "Chủ quán, cậu cuối cùng cũng lộ diện rồi?"
"Tôi... chủ quán sao?"
Ba người nghe ra câu của cậu liền ngẩn người, "An Vũ, cậu không sao chứ?" Thanh niên trẻ tuổi hỏi cậu như vậy.
"Nhưng mà tôi tên Vũ Thanh An...." Cậu lẩm bẩm.
Những người đứng đó đều yên lặng quan sát Vũ Thanh An, trông cậu có vẻ không ổn lắm.
Đứa trẻ đứng đối diện cậu, chợt nhìn thấy vài bóng người lại gần quán thì tươi cười đến chào, nhưng lại nhận ra đám người này đều mặc đồ đen, bộ dáng tinh anh xã hội khác hẳn với mấy loại khách tới đây, nó bắt đầu cảnh giác.
"À... Quán cháu chuẩn bị đóng cửa rồi."
Một nam nhân đi đầu gật đầu tỏ vẻ đã biết, anh nhìn biển cấm hút thuốc dán ở quầy, tay búng một cái đem điếu thuốc ở vứt ra ngoài, "Đem cậu ấy đi."
Nam thanh niên trẻ đứng gần cậu nghe vậy lập tức kéo Vũ Thanh An ra đằng sau, "Các anh định làm gì?"
Hạ Dịch Phong không có kêu người của mình dừng lại, anh vẫn đứng đó thản nhiên nở nụ cười, "Yên tâm, tôi không làm tổn hại đến cậu chủ các người đâu."
Đôi mắt trầm nhìn Vũ Thanh An ngây ngốc được đưa tới gần mình, đáy mắt anh hiện nét nhu hoà hơn, nụ cười giãn ra chân thật, "Thanh An..."
Cuối cùng em cũng trở về vòng tay anh...
P/s: Để bù cho sự đãng trí chưa up mà cứ đinh ninh up rồi của mình thì 2 chương tới mỗi ngày up một chương liên tục nha =))))))
Đoạn thời gian kia chỉ giống như giấc mộng Nam Kha, tỉnh dậy là tan biến...
Hiện tại đang là giờ cao điểm, người đi lại trên phố rất đông, Vũ Thanh An đi với ngược dòng người, tầm mắt mơ hồ không rõ, cậu không biết mình đã đi bao lâu, không biết được mình sẽ đi đâu. Cậu không có suy nghĩ sẽ về nhà, thậm chí ngay cả lúc này, cậu không nghĩ đó là nhà mình.
Có khi đó chưa bao giờ là nhà cậu hết...
Đi đến ngã ba đường, Vũ Thanh An theo dòng người đi ngang qua đường, cậu thất thần không nhận thức được điều gì khác lạ, thẳng đến khi đèn chuyển xanh, từ trong chỗ đông đúc bị một lực đẩy mạnh ra khỏi đường, ngay lúc đó có một xe bán tả dùng tốc độ kinh người lao tới.
Chỉ cách biệt có vài giây, cậu làm động tác xoay người lộn lại tránh được chiếc xe đó, chỉ bị phần bên trái đầu xe đụng mạnh một chút, nhưng so với nằm dưới gầm vẫn tốt hơn nhiều.
Vũ Thanh An bị văng qua một bên, nhanh chóng ôm cánh tay đứng dậy, cậu không hiểu làm sao mình làm được chuyện này, đến ngay cả A Báo cũng không hoàn thần được ngay sau đó.
Ánh mắt rơi vào A Báo đứng giữa đám đông bên kia đường cậu lập tức xoay người bỏ chạy, trong đầu chỉ có suy nghĩ là thoát được A Báo chính là thoát được ánh mắt của Nguỵ Âu Dương.
"Khoan đã!" A Báo thấy Vũ Thanh An bỏ chạy lập tức băng nhanh qua đường đuổi theo.
Cậu dùng tốc lực chạy trốn khỏi A Báo qua suốt gần 2 con phố, tận đến khi nhân cơ hội có xe buýt dừng, có đông người xuống thì lách qua nhanh chóng chui vào con hẻm gần đó. Vũ Thanh An nhún chân dẫm lên mấy thùng bìa cứng đựng phế thải bám lấy hàng rào đu người qua, ngay khi tiếp đất thì nhanh chóng đứng nép sang một bên, A Báo cứ như vậy vụt qua khỏi tầm mắt cậu ngoài đường.
Lúc đó Vũ Thanh An mới thở phù một hơi ngồi hẳn xuống đất, cả người đều nhễ nhại mồ hôi, cậu mặc áo sơ mi cùng quần âu, dưới là giày da, thật sự là không tốt cho mấy loại vận động mạnh thế này, đến ngay cả chiếc giày hàng hiệu cũng cảm tưởng như sắp hỏng đến nơi.
Cậu nhếch mép cười nhạt, trên dưới đều là của Nguỵ Âu Dương mua tặng cậu, éo le làm sao.
Bây giờ có khó chịu đến đâu cũng chỉ có việc chấp nhận, hiện tại cậu không còn nơi nào đi cả.
Người thanh niên dựa vào bên tường, nấp phía sau đống thùng lớn nhắm mắt một hồi lâu, không biết là ngủ hay là nghỉ một lúc thôi, thẳng đến khi cổ họng khô rát, sắc trời tối dần mới lò mò đứng dậy đi ngược lại về phía đường lớn.
Cậu tự dưng nghĩ tới một chỗ này.
Trên người không có một xu nào cả, Vũ Thanh An không thể gọi xe đành phải tự mình đi bộ, cậu không nhớ rõ nơi kia là gì, chỉ biết theo trí nhớ mà đi tới.
Cảm giác như cậu đã đi qua những con đường này rồi, vừa quen thuộc lại xa lạ, thế nhưng rõ ràng cuộc sống của Vũ Thanh An chỉ đi xung quanh nhà, chỗ làm và trường học, làm sao có thể đi sang bên khu phía Tây làm gì?
Dừng lại trước một quán ăn tầm trung, cậu càng nhìn càng thấy quen mắt, rõ ràng là bản thân chưa đến đây bao giờ, tại sao lại quen đến thế này?
Cậu hiểu rõ bản thân nhất, cậu không hay thử đi ăn những thứ mới, bình thường gặp món gì ngon thì sẽ cố định ở quán đấy, rất ít khi thay đổi.
Sẽ không có khả năng cậu đến đây.
Theo vô thức bước chân vào quán, có một người phụ nữ trung niên ngồi ở đầu quầy nhìn thấy cậu thì tươi cười đứng dậy, "Cậu chủ, hôm nay cậu nhã hứng vào bằng cửa trước à?"
Vũ Thanh An chững lại vài giây, "Bác gọi cháu là gì?"
Người phụ nữ vẫn giữ nguyên nụ cười, phây phẩy tay, "A, tôi biết cậu không thích gọi như thế, chỉ chọc cậu thôi."
Một đứa trẻ vừa bê đồ cho khác thu cái khay đem đến quầy, mắt nhìn thấy người thanh niên thì bỏ nó qua một bên chạy đến, "Anh Vũ!!"
Cậu cứng người không hiểu chuyện gì xảy ra, đứa trẻ này ước chừng chỉ có 12, 13 tuổi, dáng điệu ôm ấp cậu vô cùng thân thiết.
"Anh Vũ, mau chọn đi!" Đứa trẻ chủ động tách ra, giơ hai tay đến trước mặt cậu xoè ra.
Trong lòng bàn tay trái phải đều có đồ, một bên là hình nộm cảnh sát , một bên là hình người mặc đồ đen kín mặt, nhìn giống như tạo hình siêu trộm. Vũ Thanh An tuy hoang mang nhưng vẫn chọn hình người đồ đen bên tay trái.
Mặt đứa bé lộ vẻ bất mãn, người phụ nữ đứng ở quầy lại cười lớn hơn, "Đừng có chơi trò đó với cậu Vũ, xem ra tối nay lại có người phải ăn ba bát cơm rồi."
Đứa bé kia hậm hực thu hai hình nộm bỏ vào bên trong túi, tuy rằng nhìn từ bên ngoài quán trông có vẻ khá lâu đời, song ở bên trong lại rất sạch sẽ, không gian sáng sủa, nhân viên cũng có đồng phục để mặc, nhìn nhãn in trên áo cậu lại giật mình, tên quán là Vũ, họ của cậu.
Một nam thanh niên trẻ tuổi bưng một đống menu về, có vẻ như vừa dọn dẹp xong phòng bên trong trở ra, nhìn thấy cậu thì cười chào, "Chủ quán, cậu cuối cùng cũng lộ diện rồi?"
"Tôi... chủ quán sao?"
Ba người nghe ra câu của cậu liền ngẩn người, "An Vũ, cậu không sao chứ?" Thanh niên trẻ tuổi hỏi cậu như vậy.
"Nhưng mà tôi tên Vũ Thanh An...." Cậu lẩm bẩm.
Những người đứng đó đều yên lặng quan sát Vũ Thanh An, trông cậu có vẻ không ổn lắm.
Đứa trẻ đứng đối diện cậu, chợt nhìn thấy vài bóng người lại gần quán thì tươi cười đến chào, nhưng lại nhận ra đám người này đều mặc đồ đen, bộ dáng tinh anh xã hội khác hẳn với mấy loại khách tới đây, nó bắt đầu cảnh giác.
"À... Quán cháu chuẩn bị đóng cửa rồi."
Một nam nhân đi đầu gật đầu tỏ vẻ đã biết, anh nhìn biển cấm hút thuốc dán ở quầy, tay búng một cái đem điếu thuốc ở vứt ra ngoài, "Đem cậu ấy đi."
Nam thanh niên trẻ đứng gần cậu nghe vậy lập tức kéo Vũ Thanh An ra đằng sau, "Các anh định làm gì?"
Hạ Dịch Phong không có kêu người của mình dừng lại, anh vẫn đứng đó thản nhiên nở nụ cười, "Yên tâm, tôi không làm tổn hại đến cậu chủ các người đâu."
Đôi mắt trầm nhìn Vũ Thanh An ngây ngốc được đưa tới gần mình, đáy mắt anh hiện nét nhu hoà hơn, nụ cười giãn ra chân thật, "Thanh An..."
Cuối cùng em cũng trở về vòng tay anh...
P/s: Để bù cho sự đãng trí chưa up mà cứ đinh ninh up rồi của mình thì 2 chương tới mỗi ngày up một chương liên tục nha =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất