Tổng Giám Đốc Si Mê Người Yêu Yêu Nghiệt
Chương 21: Theo dõi
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Đối với chuyện Trần Trạch lén lút nắm quyền nhà mẹ ruột là nhà họ Trịnh, dù trong lòng Tô Dục cơ bản là có phương án rồi, nhưng dù sao cũng là chuyện quan trọng, sau khi về cậu vẫn bàn bạc qua với ba. Nhưng thấy ba bình thường, bộ dạng như nắm trong tay hết thảy, Tô Dục không chút nghi ngờ ba cậu đã biết rõ việc này. Chỉ là không biết ba đã biết ngay từ đầu hay là vì cậu tìm chú Lý điều tra tư liệu để lọt tin tức thì không biết, có điều bất kể cái nào cũng không quan trọng, dù sao trên đời này ba Tô là người duy nhất không tổn thương cậu, cho nên cậu hoàn toàn không cần lo lắng ba có thể khống chế hướng đi của mình. LQĐÔN
Còn Trần Trạch, có lẽ ba anh ta đồng ý với suy nghĩ của anh ta, đó chính là “Anh em cùng cha khác mẹ như hổ đấu nhau.” Thân là thế gia hắc đạo, kẻ thù nhà họ Trịnh không ít hơn nhà họ Tô bao nhiêu. Nếu truyền tin tức nhà họ Trần và nhà họ Trịnh sẽ bị thống nhất, những gia tộc không đội trời chung với nhà họ Trịnh ắt sẽ cảm thấy bị uy hiếp, thừa dịp hai nhà còn chưa chính thức hợp lại, bên trong nhà họ Trịnh còn chưa yên ổn tấn công nhà họ Trịnh. Thậm chí vài gia tộc còn liên hợp lại vì lợi ích, còn nhà họ Tô đúng lúc dễ ngư ông đắc lợi từ chuyện đó.
Đương nhiên, đây cũng là là phương án khởi đầu thôi, bầu trời sẽ không vô duyên vô cớ sụp xuống, cụ thể Tô thị thu được bao nhiêu lợi ích, có thể bị cuốn vào dòng xoáy đấu tranh của nhà họ Trình hay không, vậy thì phải xem hành động cụ thể. Có điều việc này không cần Tô Dục quan tâm, dù sao bây giờ cậu tập trung vào nghiệp diễn viên, không có nhiều thời gian quản việc của gia tộc, cho nên việc này vẫn do ba cậu xử lý như trước đây.
Tô Dục thì vẫn như lúc trước, cuộc sống trải qua đóng phim, ngủ, ăn cơm, trêu chọc người đại diện, thỉnh thoảng cùng nam chủ đại nhân âm hồn bất tán đi chơi một bữa. Nói đến nam chủ đại nhân, Tô Dục đã hoàn toàn không thể nói gì nữa. Lúc đầu vốn tưởng Lạc Bắc Minh ấm đầu nên mới cố gắng nghĩ ra mấy chiêu thức kỳ cục theo đuổi mình, không nghĩ tới sau một thời gian, anh chẳng những không giảm bớt “Chứng bệnh” kia, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Thỉnh thoảng Tô Dục thật sự không chịu nổi, dùng lời chân thành từ chối nam chủ đại nhân, đối phương liền trưng bộ mặt tủi thân “Em bắt nạt tôi,” đáng thương nhìn mình, rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ! Hết lần này tới lần khác, lần nào Lạc Bắc Minh lộ vẻ mặt này, chết tiệt mình lại mềm lòng, sau đó lại cứ như thế, tiếp tục vậy nữa thì chẳng phải mình bị ăn hết sạch sao?
Đối với tình huống này, Tô Dục có chút bất đắc dĩ, đành “Không thể chọc vào thì cứ trốn,” thời gian này cậu hay tìm mấy cớ cố gắng tránh gặp mặt Lạc Bắc Minh, thôi được… Cũng không thể tính là lấy cớ, cậu vốn bề bộn nhiều việc. An ủi mình như vậy, tâm tình Tô Dục bỗng tốt hơn rất nhiều, nếu như….. Không kể đến lúc này cậu đang nhàn nhã lái xe hóng gió….
Ngày hôm ấy Tô Dục không có lịch trình làm việc, lúc trước cậu mất không ít công sức miệng lưỡi uy hiếp dụ dỗ mới được người đại diện chuyên nghiệp nghiêm túc Lâm Vi cho cậu một ngày nghỉ để cậu nghỉ ngơi cho đã. Nhưng ba đại nhân đã tới công ty, một mình ở trong nhà cậu thấy thật sự nhàm chán, nên nhất thời cao hứng lái xe hóng gió trong thành phố.
Thời gian Tô Dục xuyên vào thế giới này cũng không ngắn, nhưng hình như luôn bận rộn với sự nghiệp diễn viên của mình nên không có thời gian tĩnh tâm quan sát sinh hoạt trong thành phố nơi cậu ở. Hôm nay có cơ hội này, tất nhiên cậu phải thử nghiệm bầu không khí môi trường của cả thành phố này, cảm giác không tệ lắm.
Chỉ là chưa thoải mái được bao lâu, cậu liền phát hiện có gì đó không đúng, hình như có một chiếc màu đen bình thường có rèm che cứ theo đuôi cậu từ nãy tới giờ. Chiếc xe có rèm che này cách cậu không gần, ở giữa còn hai ba chiếc xe khác, người bình thường có thể sẽ không phát hiện ra, nhưng Tô Dục đã từng học theo dõi và phản theo dõi, dù đối phương cẩn thận cỡ nào cũng khó tránh khỏi để lại chút sơ hở.
Tô Dục chỉ suy nghĩ một vài giây rồi hành động luôn, đầu tiên cậu thả chậm tốc độ một lúc, đợi đến đoạn đường giao nhau, thừa dịp đèn tín hiệu sắp chuyển sang màu đỏ thì nhấn chân ga quẹo trái đi vào đường khác, như thế coi như là thoát khỏi sự theo dõi của chiếc xe màu đen có rèm che kia. Vốn Tô Dục tính theo dõi lại xem rốt cuộc người đó là ai, nhưng vừa nghĩ chắc đối phương rất có thể có chuẩn bị mới tới nên đành thôi. Tóm lại, vẫn nên cẩn thận thì hơn!
Chẳng qua liên tiếp vài ngày sau đó, lúc Tô Dục làm việc luôn cảm giác có người theo dõi cậu. Nếu như lần đầu tiên thì cậu cho rằng chắc là có tên chó săn nào trùng hợp phát hiện ra cậu muốn theo dõi cậu để đào tin tức. Nhưng năm lần bảy lượt bám theo cậu nếu cậu còn không phát hiện ra là có người để mắt tới cậu thì cậu không xứng đáng làm người thừa kế thế gia hắc đạo rồi!
Ví lý do an toàn, cậu không theo dõi lại, mà chỉ phái vài vệ sĩ nhà họ Tô âm thầm theo đuôi, nắm được thân phận người theo dõi cậu.
******************************
“Trần Trạch?” Tô Dục xem xong bản báo cáo của thuộc hạ gửi tới, hơi nhíu mày. Không nghĩ tới người phái người theo dõi cậu mấy hôm nay lại là Trần Trạch! Có phần bất ngờ, nhưng lại hợp tình hợp lý, có điều nếu là Trần Trạch thì… chắc chỉ đơn thuần là muốn bắt được nhược điểm của cậu để làm mấy chuyện nhàm chán với cậu, vậy thì tốt hơn so với suy nghĩ lúc đầu của cậu là ai đó phát hiện ra thân phận của cậu muốn gây bất lợi cho cậu. Tô Dục cảm thấy phiền chán đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua Trần Trạch cũng chỉ có bây giờ mới có thời gian gây phiền toái cho cậu, chờ tin tức nhà họ Trịnh truyền ra, chỉ sợ anh ta không còn nhàn hạ như vậy nữa.
Bên này, Tô Dục thong thả xem báo cáo, bên kia, Trần Trạch cũng nghe thuộc hạ báo cáo nhưng không ung dung được như vậy.
Chỗ đặc biệt của thiên vương giới ca hát Trần Trạch là đôi mắt đào hoa, lúc này không còn đong đầy vui vẻ như trước mà là cả bầu trời u ám, “Cậu nói cái gì! Đều bị mất dấu!”
Người đàn ông lùn mặc bộ đồ đen có dáng vẻ khúm núm, muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng, ngơ ngác một hồi lâu, mãi đến khi khóe mắt liếc thấy vẻ mặt cậu chủ nhà mình càng lúc càng mất hết kiên nhẫn mới lấy hết dũng khí, dùng giọng điệu yếu ớt nói, “Cậu chủ, bọn tôi theo dõi nhiều lần đều bị bỏ rơi.” Vừa nói xong lập tức lén lùi về sau nửa bước, nghiêng đầu nhắm chặt hai mắt.
Quả nhiên, một tập tài liệu dày cộp đập vào đầu hắn ta, cũng may nhờ hành động vừa rồi của hắn ta nên giảm bớt ít lực đạo, nếu không không tránh khỏi cả túi giấy dày đập vào.
“Một đám phế vật!” Trần Trạch tức giận đứng lên, toàn thân tản ra hơi thở hung ác, “Các người làm ăn kiểu gì vậy không biết, hả? Tôi nuôi một đám ăn hại à?”
Tên thuộc hạ mặc đồ đen không lên tiếng, trường hợp này nói gì cũng đều sai, sẽ chỉ khiến cậu chủ càng thêm tức giận hơn thôi.
Sáu khi Trần Trạch bước thong thả đi tới đi lui vài lần thì dần bình tĩnh lại, hơi thở hung ác trên người cũng dần thu liễm không để người khác phát hiện ra, phảng phất như người giận tím mặt vừa rồi chỉ là ảo giác. Hồi lâu sau, môi anh ta lại cong lên cười tà ác như ngày thường, chỉ là cặp mắt đào hoa kia thâm sâu hơn ngày trước rất nhiều.
Tô Dục…. Coi như cậu lợi hại, nhưng, để xem cậu có thể chạy trốn được bao lâu?
Trần Trạch lại trở về ngồi trên sofa, lười biếng dựa vào ghế, “Tôi nhớ mấy hôm trước nhà họ Trịnh có một lô hàng mới.”
“Vâng, cậu chủ.” Người đàn ông áo đen không theo kịp tư duy cậu chủ nhà mình, nhưng vẫn cung kính đáp.
Trần Trạch chậm rãi nói tiếp, “Hình như trong lô hàng này có máy định vị đời mới nhất.”
Vừa nói như vậy người đàn ông áo đen hoàn toàn hiểu ý, hắn ta khom lưng, “Cậu chủ, tôi lập tức đi làm.”
Trần Trạch gật đầu ý bảo hắn ta đi ra ngoài, chờ người đàn ông áo đen đi tới cửa không quên dặn thêm một câu, “Nếu lần này lại thất bại nữa thì cậu không cần quay lại!”
Người đàn ông áo đen nghe vậy rùng mình, “Vâng.” Trong lòng hắn ta hiểu, không cần quay lại đương nhiên không chỉ là ý đuổi việc hắn ta, mà là chỉ hắn ta sẽ không còn đường sống yên ổn nữa, không ai giữ lại người bị gia tộc khác vứt bỏ, thậm chí đề phòng truyền tin tức gia tộc ra ngoài, rất có thể mạng hắn ta cũng chẳng thể nào giữ lại nổi.
Người đàn ông áo đen xưa nay nhát gan sợ phiền phức, không làm việc gì lớn, bởi vậy lăn lộn nhiều năm như thế nhưng cũng chỉ là một tiểu tốt trong nhà họ Trịnh, song chuyện này liên quan đến mạng hắn ta nên hiệu quả lúc làm chuyện này vô cùng khác thường. Rất nhanh, hắn ta thăm dò được quy luật hoạt động của Tô Dục, thừa dịp cậu không quay phim bên ngoài, chỗ đỗ xe không có camera, lén lút gắn máy định vị đời mới nhất trên góc chết của xe. Kiểu máy định vị này công nghệ cực cao, không chỉ gặp nước không bị rơi ra mà cũng sẽ không ảnh hưởng tới tín hiệu, ngay cả dùng máy dò bình thường cũng không cách nào dò ra.
Sau khi làm xong chuyện này, người đàn ông áo đen thở dài một hơi, bây giờ chỉ cần ngồi trước máy tính xem tuyến đường Tô Dục đi, nghe lén cậu nói chuyện, chắc có thể nhanh chóng báo cáo kết quả với cậu chủ nhà mình.
Chỉ là vượt ngoài dự đoán của người đàn ông áo đen, vốn chỉ muốn theo dõi đào chút ít tin tức để báo cáo hắn ta lại phát hiện một bí mật kinh thiên động địa!
Đối với chuyện Trần Trạch lén lút nắm quyền nhà mẹ ruột là nhà họ Trịnh, dù trong lòng Tô Dục cơ bản là có phương án rồi, nhưng dù sao cũng là chuyện quan trọng, sau khi về cậu vẫn bàn bạc qua với ba. Nhưng thấy ba bình thường, bộ dạng như nắm trong tay hết thảy, Tô Dục không chút nghi ngờ ba cậu đã biết rõ việc này. Chỉ là không biết ba đã biết ngay từ đầu hay là vì cậu tìm chú Lý điều tra tư liệu để lọt tin tức thì không biết, có điều bất kể cái nào cũng không quan trọng, dù sao trên đời này ba Tô là người duy nhất không tổn thương cậu, cho nên cậu hoàn toàn không cần lo lắng ba có thể khống chế hướng đi của mình. LQĐÔN
Còn Trần Trạch, có lẽ ba anh ta đồng ý với suy nghĩ của anh ta, đó chính là “Anh em cùng cha khác mẹ như hổ đấu nhau.” Thân là thế gia hắc đạo, kẻ thù nhà họ Trịnh không ít hơn nhà họ Tô bao nhiêu. Nếu truyền tin tức nhà họ Trần và nhà họ Trịnh sẽ bị thống nhất, những gia tộc không đội trời chung với nhà họ Trịnh ắt sẽ cảm thấy bị uy hiếp, thừa dịp hai nhà còn chưa chính thức hợp lại, bên trong nhà họ Trịnh còn chưa yên ổn tấn công nhà họ Trịnh. Thậm chí vài gia tộc còn liên hợp lại vì lợi ích, còn nhà họ Tô đúng lúc dễ ngư ông đắc lợi từ chuyện đó.
Đương nhiên, đây cũng là là phương án khởi đầu thôi, bầu trời sẽ không vô duyên vô cớ sụp xuống, cụ thể Tô thị thu được bao nhiêu lợi ích, có thể bị cuốn vào dòng xoáy đấu tranh của nhà họ Trình hay không, vậy thì phải xem hành động cụ thể. Có điều việc này không cần Tô Dục quan tâm, dù sao bây giờ cậu tập trung vào nghiệp diễn viên, không có nhiều thời gian quản việc của gia tộc, cho nên việc này vẫn do ba cậu xử lý như trước đây.
Tô Dục thì vẫn như lúc trước, cuộc sống trải qua đóng phim, ngủ, ăn cơm, trêu chọc người đại diện, thỉnh thoảng cùng nam chủ đại nhân âm hồn bất tán đi chơi một bữa. Nói đến nam chủ đại nhân, Tô Dục đã hoàn toàn không thể nói gì nữa. Lúc đầu vốn tưởng Lạc Bắc Minh ấm đầu nên mới cố gắng nghĩ ra mấy chiêu thức kỳ cục theo đuổi mình, không nghĩ tới sau một thời gian, anh chẳng những không giảm bớt “Chứng bệnh” kia, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Thỉnh thoảng Tô Dục thật sự không chịu nổi, dùng lời chân thành từ chối nam chủ đại nhân, đối phương liền trưng bộ mặt tủi thân “Em bắt nạt tôi,” đáng thương nhìn mình, rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ! Hết lần này tới lần khác, lần nào Lạc Bắc Minh lộ vẻ mặt này, chết tiệt mình lại mềm lòng, sau đó lại cứ như thế, tiếp tục vậy nữa thì chẳng phải mình bị ăn hết sạch sao?
Đối với tình huống này, Tô Dục có chút bất đắc dĩ, đành “Không thể chọc vào thì cứ trốn,” thời gian này cậu hay tìm mấy cớ cố gắng tránh gặp mặt Lạc Bắc Minh, thôi được… Cũng không thể tính là lấy cớ, cậu vốn bề bộn nhiều việc. An ủi mình như vậy, tâm tình Tô Dục bỗng tốt hơn rất nhiều, nếu như….. Không kể đến lúc này cậu đang nhàn nhã lái xe hóng gió….
Ngày hôm ấy Tô Dục không có lịch trình làm việc, lúc trước cậu mất không ít công sức miệng lưỡi uy hiếp dụ dỗ mới được người đại diện chuyên nghiệp nghiêm túc Lâm Vi cho cậu một ngày nghỉ để cậu nghỉ ngơi cho đã. Nhưng ba đại nhân đã tới công ty, một mình ở trong nhà cậu thấy thật sự nhàm chán, nên nhất thời cao hứng lái xe hóng gió trong thành phố.
Thời gian Tô Dục xuyên vào thế giới này cũng không ngắn, nhưng hình như luôn bận rộn với sự nghiệp diễn viên của mình nên không có thời gian tĩnh tâm quan sát sinh hoạt trong thành phố nơi cậu ở. Hôm nay có cơ hội này, tất nhiên cậu phải thử nghiệm bầu không khí môi trường của cả thành phố này, cảm giác không tệ lắm.
Chỉ là chưa thoải mái được bao lâu, cậu liền phát hiện có gì đó không đúng, hình như có một chiếc màu đen bình thường có rèm che cứ theo đuôi cậu từ nãy tới giờ. Chiếc xe có rèm che này cách cậu không gần, ở giữa còn hai ba chiếc xe khác, người bình thường có thể sẽ không phát hiện ra, nhưng Tô Dục đã từng học theo dõi và phản theo dõi, dù đối phương cẩn thận cỡ nào cũng khó tránh khỏi để lại chút sơ hở.
Tô Dục chỉ suy nghĩ một vài giây rồi hành động luôn, đầu tiên cậu thả chậm tốc độ một lúc, đợi đến đoạn đường giao nhau, thừa dịp đèn tín hiệu sắp chuyển sang màu đỏ thì nhấn chân ga quẹo trái đi vào đường khác, như thế coi như là thoát khỏi sự theo dõi của chiếc xe màu đen có rèm che kia. Vốn Tô Dục tính theo dõi lại xem rốt cuộc người đó là ai, nhưng vừa nghĩ chắc đối phương rất có thể có chuẩn bị mới tới nên đành thôi. Tóm lại, vẫn nên cẩn thận thì hơn!
Chẳng qua liên tiếp vài ngày sau đó, lúc Tô Dục làm việc luôn cảm giác có người theo dõi cậu. Nếu như lần đầu tiên thì cậu cho rằng chắc là có tên chó săn nào trùng hợp phát hiện ra cậu muốn theo dõi cậu để đào tin tức. Nhưng năm lần bảy lượt bám theo cậu nếu cậu còn không phát hiện ra là có người để mắt tới cậu thì cậu không xứng đáng làm người thừa kế thế gia hắc đạo rồi!
Ví lý do an toàn, cậu không theo dõi lại, mà chỉ phái vài vệ sĩ nhà họ Tô âm thầm theo đuôi, nắm được thân phận người theo dõi cậu.
******************************
“Trần Trạch?” Tô Dục xem xong bản báo cáo của thuộc hạ gửi tới, hơi nhíu mày. Không nghĩ tới người phái người theo dõi cậu mấy hôm nay lại là Trần Trạch! Có phần bất ngờ, nhưng lại hợp tình hợp lý, có điều nếu là Trần Trạch thì… chắc chỉ đơn thuần là muốn bắt được nhược điểm của cậu để làm mấy chuyện nhàm chán với cậu, vậy thì tốt hơn so với suy nghĩ lúc đầu của cậu là ai đó phát hiện ra thân phận của cậu muốn gây bất lợi cho cậu. Tô Dục cảm thấy phiền chán đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua Trần Trạch cũng chỉ có bây giờ mới có thời gian gây phiền toái cho cậu, chờ tin tức nhà họ Trịnh truyền ra, chỉ sợ anh ta không còn nhàn hạ như vậy nữa.
Bên này, Tô Dục thong thả xem báo cáo, bên kia, Trần Trạch cũng nghe thuộc hạ báo cáo nhưng không ung dung được như vậy.
Chỗ đặc biệt của thiên vương giới ca hát Trần Trạch là đôi mắt đào hoa, lúc này không còn đong đầy vui vẻ như trước mà là cả bầu trời u ám, “Cậu nói cái gì! Đều bị mất dấu!”
Người đàn ông lùn mặc bộ đồ đen có dáng vẻ khúm núm, muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng, ngơ ngác một hồi lâu, mãi đến khi khóe mắt liếc thấy vẻ mặt cậu chủ nhà mình càng lúc càng mất hết kiên nhẫn mới lấy hết dũng khí, dùng giọng điệu yếu ớt nói, “Cậu chủ, bọn tôi theo dõi nhiều lần đều bị bỏ rơi.” Vừa nói xong lập tức lén lùi về sau nửa bước, nghiêng đầu nhắm chặt hai mắt.
Quả nhiên, một tập tài liệu dày cộp đập vào đầu hắn ta, cũng may nhờ hành động vừa rồi của hắn ta nên giảm bớt ít lực đạo, nếu không không tránh khỏi cả túi giấy dày đập vào.
“Một đám phế vật!” Trần Trạch tức giận đứng lên, toàn thân tản ra hơi thở hung ác, “Các người làm ăn kiểu gì vậy không biết, hả? Tôi nuôi một đám ăn hại à?”
Tên thuộc hạ mặc đồ đen không lên tiếng, trường hợp này nói gì cũng đều sai, sẽ chỉ khiến cậu chủ càng thêm tức giận hơn thôi.
Sáu khi Trần Trạch bước thong thả đi tới đi lui vài lần thì dần bình tĩnh lại, hơi thở hung ác trên người cũng dần thu liễm không để người khác phát hiện ra, phảng phất như người giận tím mặt vừa rồi chỉ là ảo giác. Hồi lâu sau, môi anh ta lại cong lên cười tà ác như ngày thường, chỉ là cặp mắt đào hoa kia thâm sâu hơn ngày trước rất nhiều.
Tô Dục…. Coi như cậu lợi hại, nhưng, để xem cậu có thể chạy trốn được bao lâu?
Trần Trạch lại trở về ngồi trên sofa, lười biếng dựa vào ghế, “Tôi nhớ mấy hôm trước nhà họ Trịnh có một lô hàng mới.”
“Vâng, cậu chủ.” Người đàn ông áo đen không theo kịp tư duy cậu chủ nhà mình, nhưng vẫn cung kính đáp.
Trần Trạch chậm rãi nói tiếp, “Hình như trong lô hàng này có máy định vị đời mới nhất.”
Vừa nói như vậy người đàn ông áo đen hoàn toàn hiểu ý, hắn ta khom lưng, “Cậu chủ, tôi lập tức đi làm.”
Trần Trạch gật đầu ý bảo hắn ta đi ra ngoài, chờ người đàn ông áo đen đi tới cửa không quên dặn thêm một câu, “Nếu lần này lại thất bại nữa thì cậu không cần quay lại!”
Người đàn ông áo đen nghe vậy rùng mình, “Vâng.” Trong lòng hắn ta hiểu, không cần quay lại đương nhiên không chỉ là ý đuổi việc hắn ta, mà là chỉ hắn ta sẽ không còn đường sống yên ổn nữa, không ai giữ lại người bị gia tộc khác vứt bỏ, thậm chí đề phòng truyền tin tức gia tộc ra ngoài, rất có thể mạng hắn ta cũng chẳng thể nào giữ lại nổi.
Người đàn ông áo đen xưa nay nhát gan sợ phiền phức, không làm việc gì lớn, bởi vậy lăn lộn nhiều năm như thế nhưng cũng chỉ là một tiểu tốt trong nhà họ Trịnh, song chuyện này liên quan đến mạng hắn ta nên hiệu quả lúc làm chuyện này vô cùng khác thường. Rất nhanh, hắn ta thăm dò được quy luật hoạt động của Tô Dục, thừa dịp cậu không quay phim bên ngoài, chỗ đỗ xe không có camera, lén lút gắn máy định vị đời mới nhất trên góc chết của xe. Kiểu máy định vị này công nghệ cực cao, không chỉ gặp nước không bị rơi ra mà cũng sẽ không ảnh hưởng tới tín hiệu, ngay cả dùng máy dò bình thường cũng không cách nào dò ra.
Sau khi làm xong chuyện này, người đàn ông áo đen thở dài một hơi, bây giờ chỉ cần ngồi trước máy tính xem tuyến đường Tô Dục đi, nghe lén cậu nói chuyện, chắc có thể nhanh chóng báo cáo kết quả với cậu chủ nhà mình.
Chỉ là vượt ngoài dự đoán của người đàn ông áo đen, vốn chỉ muốn theo dõi đào chút ít tin tức để báo cáo hắn ta lại phát hiện một bí mật kinh thiên động địa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất