Chương 5
Thư ký không đồng ý, cũng không từ chối
Y chỉ đột nhiên ngồi xuống, khó mà kiềm chế nôn ọe ra.
Chuyện này đối với omega mang thai giai đoạn đầu mà nói thật sự là cực kỳ bình thường.
Nhưng tổng giám đốc thoáng cái đã luống cuống tay chân.
Từ trước đến giờ thư ký ở trước mặt hắn đều là dáng vẻ hoàn mỹ không khuyết điểm từ đầu đến chân, đao thương bất nhập.
Bây giờ lại nôn đến nỗi khóe mắt ướt át, kính mắt sương mù mông lung, tóc cũng rối lên…
Cái này với trời sập khác nhau ở chỗ nào?
Tổng giám đốc quả thực luống cuống tay chân.
Cho dù thư ký nói nhiều lần với hắn đây là hiện tượng bình thường, tay chân hắn vẫn phát lạnh, cuối cùng thậm chí không cho người ta đi đường, nâng thư ký lên nhét vào ghế lái phụ liền lái xe đi.
Thế là thư ký cũng không cần đến bệnh viện hẹn sẵn lúc đầu.
Tổng giám đốc gọi điện thoại yêu cầu chủ nhiệm thai sản omega của bệnh viện tư nhân nhà mình, làm kiểm tra cho thư ký.
Vì là bệnh viện tư nhân đắt đỏ, rất nhiều hạng mục kiểm tra.
Thư ký làm kiểm tra được một nửa sắc mặt đã trắng bệch.
Ngay lập tức sắc mặt tổng giám đốc cũng không tốt theo.
Vội vã hỏi bác sĩ: “Cậu ấy thế nào? Tại sao sắc mặt kém vậy?”
Bác sĩ là kiểu lão chủ nhiệm không nể tình.
Cau mày liếc nhìn số liệu, mắng tổng giám đốc xối xả: “Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi? Có alpha như cậu sao? Làm việc đến giữa trưa có thời gian mới chịu dẫn người tới kiểm tra, còn không cho người ta ăn cơm? Cậu nhìn đường máu này xem, sắc mặt không trắng mới là lạ!”
Lúc này tổng giám đốc mới thình lình nhớ ra còn có chuyện này.
Vội vàng dẫn thư ký đi ăn cơm.
Thuận tiện hỏi: “Thời gian nghỉ trưa ngắn thế, tại sao phải đi kiểm tra vào thời điểm này.”
“Buổi chiều còn đi làm, buổi tối nói không chừng lại tăng ca…”
Tổng giám đốc chịu thua rồi: “Thời điểm như thế này còn muốn tăng ca? Tôi là nhà tư bản cực kỳ độc ác bóc lột đến tận xương tủy thế à?”
Thư ký không nói lời nào.
Tổng giám đốc nhìn bờ môi trắng bệch của y, cũng không nỡ nói y nữa.
Cũng không thể làm gì khác hơn là gắp thức ăn giúp y.
Thư ký giống như đếm hạt gạo, ăn được một chút xíu rồi không ăn nữa.
Tổng giám đốc khó hiểu: “Sao vậy? Ăn không ngon?” Lúc hắn tăng ca thường ăn cơm cùng thư ký, cũng thường xuyên cùng đi công tác, rất rõ khẩu vị của thư ký, gọi toàn món thư ký thích.
Thư ký cau mày cúi đầu ngồi.
Một lát mới nói: “Không muốn ăn, muốn ói.”
Tổng giám đốc lại đổi sang mấy món thanh đạm.
Dù sao cũng dụ dỗ người ăn được một chút, mới trở về tiếp tục làm kiểm tra.
Kiểm tra xong đi ra, đi đến bên lão chủ nhiệm đợi tin tức.
Lão chủ nhiệm nhìn thấy tổng giám đốc, đổ ập xuống lại mắng một chập: “Cậu có chuyện gì? Có alpha như cậu à? Còn chưa đánh dấu đã làm người ta mang thai? Cậu nhìn chỉ tiêu này xem, đều chênh lệch thành cái gì rồi?”
Thư ký nghe xong, muốn giải thích.
Bị tổng giám đốc cản lại sau lưng: “Xin lỗi, đây là lỗi của tôi, nhưng việc đã đến nước này, làm phiền bác sĩ nghĩ cách giúp đỡ.”
Y chỉ đột nhiên ngồi xuống, khó mà kiềm chế nôn ọe ra.
Chuyện này đối với omega mang thai giai đoạn đầu mà nói thật sự là cực kỳ bình thường.
Nhưng tổng giám đốc thoáng cái đã luống cuống tay chân.
Từ trước đến giờ thư ký ở trước mặt hắn đều là dáng vẻ hoàn mỹ không khuyết điểm từ đầu đến chân, đao thương bất nhập.
Bây giờ lại nôn đến nỗi khóe mắt ướt át, kính mắt sương mù mông lung, tóc cũng rối lên…
Cái này với trời sập khác nhau ở chỗ nào?
Tổng giám đốc quả thực luống cuống tay chân.
Cho dù thư ký nói nhiều lần với hắn đây là hiện tượng bình thường, tay chân hắn vẫn phát lạnh, cuối cùng thậm chí không cho người ta đi đường, nâng thư ký lên nhét vào ghế lái phụ liền lái xe đi.
Thế là thư ký cũng không cần đến bệnh viện hẹn sẵn lúc đầu.
Tổng giám đốc gọi điện thoại yêu cầu chủ nhiệm thai sản omega của bệnh viện tư nhân nhà mình, làm kiểm tra cho thư ký.
Vì là bệnh viện tư nhân đắt đỏ, rất nhiều hạng mục kiểm tra.
Thư ký làm kiểm tra được một nửa sắc mặt đã trắng bệch.
Ngay lập tức sắc mặt tổng giám đốc cũng không tốt theo.
Vội vã hỏi bác sĩ: “Cậu ấy thế nào? Tại sao sắc mặt kém vậy?”
Bác sĩ là kiểu lão chủ nhiệm không nể tình.
Cau mày liếc nhìn số liệu, mắng tổng giám đốc xối xả: “Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi? Có alpha như cậu sao? Làm việc đến giữa trưa có thời gian mới chịu dẫn người tới kiểm tra, còn không cho người ta ăn cơm? Cậu nhìn đường máu này xem, sắc mặt không trắng mới là lạ!”
Lúc này tổng giám đốc mới thình lình nhớ ra còn có chuyện này.
Vội vàng dẫn thư ký đi ăn cơm.
Thuận tiện hỏi: “Thời gian nghỉ trưa ngắn thế, tại sao phải đi kiểm tra vào thời điểm này.”
“Buổi chiều còn đi làm, buổi tối nói không chừng lại tăng ca…”
Tổng giám đốc chịu thua rồi: “Thời điểm như thế này còn muốn tăng ca? Tôi là nhà tư bản cực kỳ độc ác bóc lột đến tận xương tủy thế à?”
Thư ký không nói lời nào.
Tổng giám đốc nhìn bờ môi trắng bệch của y, cũng không nỡ nói y nữa.
Cũng không thể làm gì khác hơn là gắp thức ăn giúp y.
Thư ký giống như đếm hạt gạo, ăn được một chút xíu rồi không ăn nữa.
Tổng giám đốc khó hiểu: “Sao vậy? Ăn không ngon?” Lúc hắn tăng ca thường ăn cơm cùng thư ký, cũng thường xuyên cùng đi công tác, rất rõ khẩu vị của thư ký, gọi toàn món thư ký thích.
Thư ký cau mày cúi đầu ngồi.
Một lát mới nói: “Không muốn ăn, muốn ói.”
Tổng giám đốc lại đổi sang mấy món thanh đạm.
Dù sao cũng dụ dỗ người ăn được một chút, mới trở về tiếp tục làm kiểm tra.
Kiểm tra xong đi ra, đi đến bên lão chủ nhiệm đợi tin tức.
Lão chủ nhiệm nhìn thấy tổng giám đốc, đổ ập xuống lại mắng một chập: “Cậu có chuyện gì? Có alpha như cậu à? Còn chưa đánh dấu đã làm người ta mang thai? Cậu nhìn chỉ tiêu này xem, đều chênh lệch thành cái gì rồi?”
Thư ký nghe xong, muốn giải thích.
Bị tổng giám đốc cản lại sau lưng: “Xin lỗi, đây là lỗi của tôi, nhưng việc đã đến nước này, làm phiền bác sĩ nghĩ cách giúp đỡ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất