[Tổng] Hệ Thống Không Màn Chính Sự

Chương 17: Ter 17

Trước Sau
Tóm tắt

Murasakibara: Đây là bánh của Ya-chin làm cho tớ, cậu không có phần đâu Ki-chin!

———————————————————

" Ya-chin~ Cái này là làm cho tớ sao? " Vừa bước vào phòng thay đồ Yayoi đã bị bao trùm bởi một cái bóng đen khổng lồ, bàn tay to lớn đưa ra lấy đi cái túi cậu đang cầm trên tay kèm theo giọng nói lười biếng vang lên.

Nhìn trong túi toàn là đồ ăn vặt, hai mắt Murasakibara sáng rực lên.

" Một nửa là của cậu đấy. "

Murasakibara có chút thất vọng: " Một nửa thì một nửa a~ " Xé một bịch bánh nhét vào miệng, hắn thỏa mãn híp mắt lại.

" Này! Đừng có đứng chặn ở cửa ra vào! " Sau lưng truyền đến giọng nói bất mãn của Midorima, Yayoi nhanh chóng đứng qua một bên.

Hôm nay, Midorima trông có hơi khác với thường ngày, Yayoi thấy được một chút lo lắng cùng nôn nóng trong mắt hắn.

" Murasakibara cho tôi một cọng tóc của cậu. " Midorima vừa vào cửa liền quay qua nói với Murasakibara.

Yayoi nghĩ là mình đã hiểu vì sao Midorima hôm nay lại khác so với thường ngày rồi a——— Là vì hôm nay hắn không có cầm mấy cái vật may mắn kỳ lạ trên tay á!!!

" Mido-chin cậu cần tóc tớ làm gì? Nhổ tóc đau lắm đấy. "

Midorima nâng mắt kính giải thích: " Vật may mắn hôm nay của cung Cự Giải là một sợi tóc của cung Thiên Bình. Chỉ cần nhổ một cọng tóc là được rồi... Ngày mai sinh nhật cậu, tôi sẽ mua cho cậu snack khoai tây chiên. " Vì để lấy được vật may mắn, Midorima liền ra lời dụ dỗ.

Nghe nói như thế, hai mắt Murasakibara lập tức sáng ngời, hắn không chút do dự nhổ một sợi tóc tím đưa cho Midorima: " Tớ muốn vị thịt nướng~ "

Midorima thở dài một hơi, hắn đã có vật may mắn rồi nên cũng không còn lo lắng hay khẩn trương nữa.

——— Này! Chàng trai mê tín, cậu cũng quá khoa trương đi, cái đó mà gọi là vật may mắn á! Cái chương trình bói toán buổi sáng thực sự ổn không đấy!

Sau một hồi nghĩ ngợi thì Yayoi chợt nhớ ra thông tin mà mình mới nghe được: " Ngày mai là sinh nhật Murasakibara-kun à? "

" Ừm~ Có vẻ là vậy." Murasakibara vừa cắn bánh vừa nói. Sau đó hắn suy nghĩ tới cái gì đó mà hai mắt sáng lên, vừa nhai bánh vừa nói'

: " Ya-chin muốn tặng quà cho tớ hả? Tớ muốn cậu làm bánh ngọt tặng tớ a, cái bánh mà cậu ăn trong tiệm đồ ngọt lúc trước! "

Ấn tượng sâu sắc nhất của Murasakibara đối với Yayoi vẫn là cậu bé ăn thật ngon=))

Mặc dù làm việc ở tiệm bánh nhưng không có nghĩa là cậu biết làm bánh a! Còn nữa, có ai trực tiếp nói quạch toẹt ra là muốn được tặng quà gì như cậu không?!

Nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ mà không tặng đồ ăn thì cậu cũng chả biết phải tặng hắn cái gì.

- ----------

Sau khi đã mua đủ hết tất cả nguyên liệu để làm bánh, Yayoi vừa ăn bánh que vừa đi về nhà. Thực sự mà nói, cậu không am hiểu lắm về việc tặng quà cho người khác. Trước kia ở thế giới cũ, nếu tới sinh nhật bạn cậu thì cậu cũng chỉ tặng họ một bữa ăn cùng nhau mà thôi.

Về đến nhà thì đã thấy Ukyo đang bận rộn chuẩn bị bữa tối trong bếp. Thấy Yayoi đi ra từ thang máy, Ukyo nở nụ cười ôn nhu: " Mừng em về nhà... Ôi chao? Yayoi là đang muốn làm bánh ngọt sao? " Nhìn trong tay Yayoi cầm bao lớn bao nhỏ, Ukyo hỏi.

" Vâng, vì ngày mai là sinh nhật của một thành viên trông đội bóng rổ, cậu ấy nói là muốn ăn bánh ngọt. " Yayoi đang nhai bánh trong miệng nên nói chuyện không được rõ ràng lắm.

Nhớ tới Murasakibara đang nhai một đống snack trong miệng nhưng vẫn có thể nói rõ từng lời liền cảm thấy vô cùng khâm phục.

" Ukyo-nii có thể dạy em làm bánh được không? "

" Đương nhiên là được rồi. " Ukyo vui vẻ đồng ý.



" Hể~ Yayoi-chan đang làm bánh cho người ta sao? Cái bánh đầu tiên do Yayoi-chan làm nhưng lại không dành cho anh a, đau lòng quá đi~ "

Sau khi trải qua một loạt đả kích ngày hôm qua, tâm trạng của Tsubaki hôm nay vô cùng chán nản, thậm chí anh còn không có động lực để làm việc. Thế mà vừa về đến nhà lại nghe rằng Yayoi đang muốn làm bánh tặng cho người khác, Tsubaki tựa lên người Azusa ai oán nhìn Yayoi.

" Ai biểu sinh nhật của Tsubaki-san là vào cuối tháng 12 đâu. " Yayoi vừa nói vừa chuẩn bị nguyên liệu.

Nghe Yayoi nói thế Tsubaki liền ngây ra một lúc: " Yayoi-chan nhớ rõ sinh nhật của anh sao? "

Yayoi gật gật đầu, đúng như lời Masaomi đã nói ngay từ đầu là các anh em Asahina đều là những người tốt bụng và hào phóng, bọn họ đối xử với cậu hệt như anh em ruột thịt, lúc ở cạnh họ Yayoi lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm của gia đình nên cậu cũng muốn đáp lại tình cảm mà họ đã dành cho cậu.

" Vui quá đi~ Yayoi-chan nhớ rõ sinh nhật của anh nha~ " Tsubaki cười đến híp con mắt màu tím xinh đẹp lại, anh chạy đến chỗ bếp rồi từ đằng sau ôm lấy Yayoi vào lòng.

" Đến lúc đó anh cũng muốn ăn bánh do Yayoi-chan tự làm a~ "

" Tsubaki-san, anh ôm như thế khiến em rất bất tiện a, hơn nữa đây là chiếc bánh em làm cho Murasakibara-kun đấy! ''

Nhận một kích từ Yayoi, Tsubaki lắc lắc đầu rồi vùi mặt vào cổ cậu: " Yayoi-chan nhất định là cố ý! " Cố ý nhắc đến tên nhóc tóc tím cao khổng lồ kia để chọc anh.

Hơi thở nóng hổi của anh phả sau gáy Yayoi, mái tóc ngắn bạch kim cứ xẹt qua xẹt lại trên cổ cậu, còn có vài sợi thì cứ đâm đâm vào tai khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy. Thân thể Yayoi run lên, lỗ tai cũng trở nên đỏ bừng.

" Tsubaki-san! "

" Hửm? "

" Tsubaki, em ở đây làm vướng víu quá! " Không đợi Tsubaki kịp phản ứng, Ukyo đã bước đến nắm lấy cổ áo anh lôi đi ra khỏi phòng bếp để giao lại cho Azusa.

Azusa đưa mắt nhìn hai tay Yayoi đang ôm lấy lỗ tai, hai mắt đen láy vẫn còn mang theo vẻ xấu hổ, Azusa thuần thục đánh một cái lên đầu Tsubaki rồi quay qua Yayoi gật đầu xin lỗi, sau đó kéo Tsubaki ra ngoài phòng khách ngồi xuống sopha.

" Azusa~ sao em lại đánh anh? " Tsubaki ủy khuất nói. Đáp lại anh chỉ là một cái liếc mắt từ Azusa, nó thành công khiến Tsubaki ngoan ngoan ngồi im lại.

Trong phòng bếp, Ukyo thấy, Yayoi hai mắt rũ xuống, tay vẫn còn giữ nguyên tư thế che lỗ tai lại, trong miệng còn đang nhai một ít bánh snack khiến Ukyo không khỏi cười ra tiếng.

" Thì ra lỗ tai chính là điểm nhạy cảm nhất của Yayoi nha! "

Yayoi trừng anh một cái, ánh mắt như muốn nói 'anh nói tiếp thử xem'

Dưới sự hướng dẫn tận tình của Ukyo, chiếc bánh đầu tiên mà Yayoi làm đã thành công viên mãn, Tsubaki vội vàng đi tới: " Lần đầu tiên mà Yayoi-chan làm bánh nên để anh nếm thử trước cho~ "

Anh nóng lòng duỗi ngón tay ra quệt một miếng kem bơ cho vào miệng, nheo mắt thích thú: " Kem bơ của Yayoi-chan làm là ngon nhất rồi a. Em có muốn nếm thử không? "

Yayoi nhìn ngón tay được quệt kem đưa ra ở trước mặt mình:....

Cuối cùng vẫn là Azusa vỗ một cái lên đầu Tsubaki để ngăn lại hành động trêu chọc của anh. Sau đó Azusa cầm lấy cái muỗng múc một miếng kem bơ lên ăn thử rồi lại nở nụ cười tán thưởng với Yayoi: " Ngon lắm, chắc hẳn bạn của em sẽ rất thích! "

Ukyo cười đồng tình với Azusa: " Thật sự là rất ngon! "

Yayoi ưỡn ngực tự hào, đôi mắt đen láy tràn đầy thỏa mãn.

" Vậy thì chiếc bánh này là của anh~ Lần đầu tiên ( làm bánh) của Yayoi đương nhiên là thuộc về anh rồi! " Giọng nói ngọt ngào của Tsubaki vang lên, anh nheo đôi mắt màu tím cười giảo hoạt như một con hồ ly. Câu nói của Tsubaki thành công làm Ukyo và Azusa đen mặt.

Yayoi không có nghĩ nhiều về câu nói của Tsubaki lắm nên liền gật gật đầu.

Cái bánh đã bị anh quệt mất một miếng kem lớn rồi a, làm sao có thể mang đi làm quà tặng được nữa.

Thấy Yayoi đã trở lại bếp để làm cái mới, Ukyo nhướng mi đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào Tsubaki, khuôn mặt nghiêm túc hỏi: " Tsubaki, em... "



" Oya oya~ Kyo-nii chẳng phải cũng cùng suy nghĩ với em sao, đừng cho rằng em không biết anh đang nghĩ gì. " Đôi mắt màu tím trong nháy mắt trở nên ác liệt, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười hồ ly dụ hoặc càng khiến ánh mắt Ukyo thâm trầm hơn.

" Tóm lại là em nên chú ý lời nói và hành động của mình một chút. " Nói xong, Ukyo vội vàng đi vào phòng bếp.

" Tsubaki... " Azusa cau mày, khuôn mặt giống hệt Tsubaki lộ ra vẻ ngập ngừng muốn nói gì đó.

" Hmm~ có là Azusa đi nữa thì anh cũng không nhường đâu nha~ " Tsubaki cầm lấy chiếc bánh với vẻ mặt thỏa mãn.

- -------------------

Ngày hôm sau, Yayoi cất hộp bánh vào tủ thay đồ của câu lạc bộ, vừa thay đồ xong cậu liền cảm thấy sau lưng được bao bọc bởi một cái bóng đen lớn, chưa kịp quay người lại thì đã có một thân hình cao lớn đè áp lên người cậu, giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

" Ya-chin~ trên người cậu có mùi thơm nha~ " Murasakibara như một chú cún lớn đưa mũi ngửi ngửi Yayoi: " Ya-chin, cậu có mang theo bánh ngọt cho tớ không? "

Ôm lấy Yayoi trong lòng Murasakibara có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người cậu. Bởi vì hắn quá cao nên khi vừa cúi đầu xuống thì có thể thấy được xương quai xanh tinh xảo cùng lồng ngực trắng nõn ẩn dưới lớp áo đồng phục khá rộng kia, càng nhìn càng khiến hắn có cảm giác đói bụng hơn. Murasakibara nhịn không được liền cúi xuống cắn đi miếng bánh mà Yayoi đang ăn dở dang trên miệng.

" Ya-chin, bánh của tớ đâu? "

Yayoi: "... Murasakibara-kun nếu muốn ăn bánh thì cậu hãy tự lấy đi. "

" Hể~ " Murasakibara kéo dài giọng: " Nhưng mà so bánh trong bịch thì bánh trên miệng Ya-chin trông có vẻ ngon hơn~ "

Yayoi:....

Đồng đội bên cạnh tự nhiên nói ra mấy lời như vậy khiến cậu cảm thấy hơi rén.

Yayoi mở tủ lấy hộp bánh đặt lên tay Murasakibara, thấy được sự vui vẻ trong mắt hắn, Yayoi nghĩ thầm: Quả nhiên vẫn giống như đứa trẻ a!

Murasakibara vừa mở hộp bánh ra thì cửa phòng thay đồ cũng bị đẩy ra, Kise mới vào đã thấy ngay hộp bánh trên tay Murasakibara, hai mắt hắn sáng lên, nhanh chóng chạy lại chỗ Yayoi, mong chờ hỏi: " Đây là bánh mà Yayoi-cchi tự làm hả? Nhìn có vẻ rất ngon a! "

Đối mặt với ánh mắt lấp lánh của Kise, Murasakibara giơ cái hộp lên cao khó chịu nói: " Đây là bánh của Ya-chin làm cho tớ, cậu không có phần đâu Ki-chin! "

" No no no! Bánh sinh nhật là để cho mọi người cùng ăn nha nên cậu không thể nói như thế được Murasakibara-cchi! Tớ cũng muốn nếm thử tay nghề của Yayoi-cchi nữa! " Kise háo hức nhìn hộp bánh trên tay Murasakibara.

Hai mắt Murasakibara rũ xuống tràn đầy bất mãn: " Muốn giành đồ ăn của tớ thì ngay cả Ki-chin cũng sẽ bị tớ nghiền nát! "

" Murasakibara-cchi thật tàn nhẫn a hic hic hic. " Kise lập tức rơi nước mắt chạy đến bên Yayoi rúc đầu vào cổ cậu.

Một giọng nói bình tĩnh vang lên: " Kise-kun chai thuốc nhỏ mắt của cậu bị rơi ra kìa! "

" AHHHH " Không chỉ có Kise mà ngay cả Yayoi cũng xém hét lên vì giật mình nhưng do Kise hét lên trước nên cậu đã kịp thời ngăn lại tiếng hét của mình.

Murasakibara cũng giật mình xém chút nữa là làm rơi hộp bánh, hắn bất mãn nhìn nam sinh tóc lam không biết xuất hiện từ lúc nào.

" Cậu cũng muốn bị tớ nghiền nát sao, Kuro-chin? "

" Xin đừng nghiền nát tớ, Murasakibara-kun. " Kuroko nghiêm túc nhìn Murasakibara, giọng nói hết sức vô tội: " Là Akashi-kun bảo tớ tới kêu các cậu ra huấn luyện đấy! "

" A... " Nhìn chiếc bánh thơm ngon trên tay, Murasakibara ngập ngừng một chút rồi cuối cùng cũng không dám làm trái ý của Akashi, hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi đem cái bánh đặt lên hàng ghế huần luyện viên cạnh chỗ tập. Thỉnh thoảng mắt hắn vẫn nhìn về phía cái bánh trong lúc tập.

Yayoi: " Murasakibara-kun, cái bánh sẽ không chạy đi đâu được đâu! "

Murasakibara hiếm khi nào nghiêm túc nhìn Yayoi nói: " Đồ ăn cần phải được quan sát cẩn thận. Chỉ khi nào ăn nó vào bụng thì mới an toàn. "

Hắn vừa nói xong câu đó thì có một trái bóng rổ ở đâu bay vụt qua mặt hai người rồi rơi xuống ngay cái bánh trên ghế huấn luyện viên...

Yayoi:... Đúng là... chỉ khi nào ăn nó vào bụng thì mới nó an toàn được a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau