[Tổng] Hệ Thống Không Màn Chính Sự

Chương 21: Ter 21

Trước Sau
Tóm tắt

Hệ thống: Trong khoảng thời gian này, ngài không thể rời khỏi mục tiêu nhiệm vụ trong vòng hai mét, nếu không sẽ bị tính là thất bại.

———————————————————

Khuôn mặt của cô gái tái nhợt như thể cô ấy sẽ vỡ tan ngay lập tức nếu có ai đó chạm vào, cô yếu ớt ngã xuống trong vòng tay của chàng trai, dòng máu đỏ tươi chảy trên ngực cô cho thấy cô đang phải chịu đựng nỗi đau đớn vô cùng. Nhưng trên khuôn mặt cô lại không có vẻ sợ hãi hay khổ sở khi sắp phải chết, cô cố gắng mở to đôi mắt xanh trong veo, đôi mi dài nhẹ nhàng run rẩy như cánh bướm.

Thiếu niên quỳ một gối xuống, tất cả biểu cảm đều bị che khuất dưới mái tóc dài, hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng tấm lưng gồng lên thẳng tắp cùng lòng bàn tay đang nắm chặt lại làm lộ ra tâm tư của hắn, ai cũng có thể cảm nhận được một cổ đau thương tuyệt vọng mãnh liệt phát ra từ hắn.

Cô cố gắng hết sức nở một nụ cười trong sáng và thuần khiết tựa như một bông hoa đang nở với tất cả sức mạnh của nó — Tôi muốn lưu lại hình ảnh đẹp nhất của tôi trong kí ức cậu.

Đôi mắt xanh mơ màng như đắm chìm trong nước, trong mắt phản chiếu khuôn mặt thiếu niên, cảnh tượng đẹp đến đau lòng.

Nụ cười của cô càng nhạt dần, nhưng đôi mắt cô vẫn bình tĩnh, thậm chí còn mang vẻ hạnh phúc, cô mở miệng như muốn nói điều gì đó nhưng cô không còn đủ sức để phát ra âm thanh nữa, cuối cùng chỉ có thể dùng khẩu hình nói ra hai chữ " Tạm biệt " rồi chậm rãi nhắm mắt, khóe miệng cô vẫn mang theo nụ cười nhợt nhạt —— Có thể yêu anh, em rất hạnh phúc.

Chàng trai cuối cùng cũng ngước mắt lên, đôi mắt nâu nặng trĩu nhìn người trong tay, đột nhiên thả lỏng lưng, cúi người cẩn thận đặt vào giữa trán cô gái một nụ hôn: " Anh sẽ tìm được em. "

Dùng con dao găm đâm vào ngực, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn cô gái trong vòng tay mình.

" Cắt! "

Vừa nghe thấy tiếng đạo diễn, "cô gái" đang nhắm mắt lập tức bật dậy, khuôn mặt vô cảm lau trán, đôi mắt đeo lens màu xanh đầy sự ghét bỏ.

Fuuto đứng lên, hắn khó chịu nói: " Cái biểu tình của cậu là sao đây! "

" Cậu thử bị một người đàn ông nào đó hôn xem. " Yayoi cáu kỉnh liếc mắt nhìn hắn.

Đôi mắt sáng ngời mang vẻ bất mãn liếc nhìn Fuuto như muốn câu lên tâm tư của hắn, hắn khó khăn dời ánh mắt, cực lực bỏ qua tiếng tim đập nhanh thình thịch của mình.

Yayoi kỳ quái nhìn Fuuto, nhắc nhở hắn: " Mau đi thay quần áo. "

Cảnh quay cuối cùng là cảnh đơn giản nhất, cả hai người đã quay xong mà không gặp bất kỳ áp lực nào. Ngay sau khi nó kết thúc, Yayoi lao thẳng vào phòng thay đồ, mọi người đều cười nói vui vẻ chúc mừng.

Suzuki bước tới chỗ Fuuto, vẻ mặt cảm thán nói: " Fuuto-kun, em trai cậu có ý định tham gia vào giới giải trí không? Tài năng như vậy mà lại bị lãng phí, thật đáng tiếc. "

Fuuto liếc mắt nhìn Suzuki: " Tương lai của cậu ấy thì để cậu ấy tự lựa chọn. Anh đừng có nói nhiều ở trước mặt cậu ấy. "

Nhận được ánh mắt mang chút cảnh cáo của Fuuto, Suzuki liền giơ tay lên đầu hàng: " Được rồi, được rồi, tôi chỉ là bệnh nghề nghiệp. Hiếm lắm mới thấy hạt giống tốt như thế... "

Fuuto yêu cầu quản lý của mình đưa Yayoi về nhà, trước khi lên xe, Yayoi nghiêm mặt nói với hắn: " Đừng quên thù lao của tôi. "

" Phục! " Vị đại nhân đang ngồi trên ghế lái đột nhiên bật cười. Để lại khuôn mặt đầy hắc tuyến của Fuuto, người quản lý lái chiếc xe chạy về phía biệt thự Sunrise.

Ở bên trong xe, Suzuki không khỏi tò mò nhìn Yayoi đang ngồi ở ghế sau thông qua kính chiếu hậu, trong lòng không khỏi cảm thán, nhìn vẻ mặt vô cảm của cậu ấy lúc này, ai mà ngờ được khả năng diễn suất của cậu ta dưới ống kính lại xuất sắc như vậy chứ.

Thiên phú như vầy mà lại không được phát triển trong giới showbiz quả thực là phí phạm của trời.



Khi nhìn lại lần nữa, Suzuki bắt gặp một đôi mắt đen láy, giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau: " Có chuyện gì sao, Suzuki-san? "

" À không, tôi chỉ tò mò về em trai của Fuuto-kun thôi nhưng tôi nhớ hình như Fuuto-kun chỉ có một đứa em trai 9 tuổi thôi mà? "

Yayoi gật đầu: " Tôi vừa mới được nhận nuôi. "

" A, tôi xin lỗi. " Nhận ra mình đã nói sai, Suzuki nhanh chóng xin lỗi, thấy cậu lắc đầu không thèm để bụng, anh định mở miệng nói tiếp nhưng lại thôi, cứ như vậy chiếc xe lặng lẽ về đến biệt thự Sunrise.

Yayoi cảm ơn Suzuki và nhìn anh ta rời đi.

Khi vừa quay lại, cậu đã thấy bóng dáng dự trữ lương thực đang vui vẻ chạy đến, Yayoi cúi xuống bế nó lên, vừa nhấc chân định bước vào biệt thự thì đã nghe thấy cái âm thanh âm hồn bất tán văng vẳng bên tai, giọng nói mang theo vui sướng khi thấy người gặp họa.

《 Ding —— [Nhiệm vụ chính: Nhận lời mời của Akira Satou để hoàn thành việc quay phim] đã thất bại. Hệ thống đang download trừng phạt cho ký chủ... 》

Yayoi cả kinh, chưa kịp đặt câu hỏi thì trước mắt cậu tối sầm lại.

Hai bóng dáng nhỏ nhắn màu trắng đột nhiên xuất hiện trong một con hẻm hẻo lánh, chú cún con có bộ lông trắng như tuyết lắc đầu, cái mũi ẩm ướt khịt khịt ngửi trong không khí, hoảng sợ vây quanh bóng dáng còn lại, trong tiếng kêu của nó mang vẻ không biết phải làm sao.

Đầu còn hơi choáng váng, bên tai truyền đến tiếng kêu hoảng hốt của dự trữ lương thực, Yayoi muốn mở miệng ra kêu nó im lặng, nhưng khi vừa mở miệng để nói thì âm thanh của cậu lại trở thành: " Gâu! "

Cái quái gì vậy!

Yayoi sợ tới mức lập tức bừng tỉnh, mở to mắt ra, chỉ cảm thấy góc nhìn hiện tại của mình có chút không đúng, cậu hoảng sợ nhìn xuống — đôi chân trắng bóc đầy lông này là của ai? Đừng đùa chứ, dự trữ lương thực!

Yayoi không thể tin được những gì cậu nhìn thấy trước mắt, cậu đưa tay lên để chạm vào mặt nhưng lại mất thăng bằng và ngã sấp xuống. Tiếng kêu lo lắng của dự trữ lương thực lại vang lên.

Yayoi nhìn bàn tay của chính mình đã biến thành cái chân chó xù lông kia, lặng lẽ rơi nước mắt. Bây giờ cậu phải chấp nhận sự thật là —— Cậu đã bị biến thành một con cún nhỏ giống dự trữ lương thực rồi!!

Nghĩ đến âm thanh máy móc vừa rồi, cậu liền tức giận, lập tức gọi hệ thống luôn hố người kia ra: " Hệ thống! Mi làm cái quái gì vậy! "

Giọng nói lạnh băng của máy móc lập tức trả lời:

《 Vừa nhận được tin từ đạo diễn Akira Satou, bởi vì yêu cầu của nhà đầu tư, vai diễn của ngài đã bị thay thế, vì vậy [ Nhiệm vụ chính: Nhận lời mời của Akira Satou để hoàn thành việc quay phim ] đã thất bại. [ Nhiệm vụ trừng phạt: Đi tìm mục tiêu và ở cùng người đó trong vòng năm tiếng. Trong khoảng thời gian này, ngài không thể rời khỏi mục tiêu nhiệm vụ trong vòng hai mét, nếu không sẽ bị tính là thất bại. Ký chủ cần ở trạng thái này một tuần trước khi quay trở lại! 》

ĐM! Yayoi muốn lôi cái gọi là hệ thống ra đem đi lăng trì mười tám lần! Là tự nhà đầu tư yêu cầu thay diễn viên mà, chứ cậu có làm gì đâu mà tự nhiên phán rằng nhiệm vụ cậu làm thất bại! Yayoi tức giận đi qua đi lại mấy vòng suy nghĩ tìm biện pháp.

Cách đó không xa, một chiếc xe chạy vù vù vụt qua, Yayoi theo phản xạ ngẩng đầu lên liếc nhìn... Còn chưa kịp phản ứng, hệ thống đã cho cậu một đòn tâm lý:《 Mục tiêu xuất hiện, chúc ký chủ may mắn. 》

Yayoi:....

Hệ thống, mi mau về tìm giáo viên ngữ văn Trung Quốc mà học lại đi! Cái này mà gọi là đi tìm sao hả? Đây chẳng phải là muốn chúng ta chạy đuổi theo cái xe bốn bánh kia bằng bốn cái chân nhỏ xíu này ấy hả? Mặc dù số lượng đều là bốn cái nhưng nó hoàn toàn khác nhau a, sự chênh lệch rất lớn đó!

Khi Yayoi đang bắt đầu suy nghĩ về cách nào để có thể vượt qua được một tuần này thì chiếc xe vốn đã chạy ngang qua đột nhiên lại xuất hiện trước mặt con hẻm, một chàng trai tóc cam chồm nửa người ra khỏi cửa kính xe nhìn xung quanh. Đôi mắt xanh lục của anh ta liếc qua phía cậu liền sáng lên.

Đôi mắt đen láy của Yayoi cũng sáng lên theo, cậu giơ chân trước bên phải lên vỗ vỗ vào đầu dự trữ lương thực: " Gâu! " Đã đến lúc mày thể hiện rồi đó! Tương lai của chủ nhân mày phụ thuộc vào mày đấy, dự trữ lương thực. Mày hãy mau đi bán manh với hắn để hắn đưa chúng ta về nhà đi!

" Gâu? " Dự trữ lương thực nghiêng nghiêng đầu nhìn Yayoi, trong đôi mắt xanh của nó có chút khó hiểu.

Yayoi chỉ vào chàng trai đã bước ra khỏi xe, sốt ruột nói với dự trữ lương thực: " Gâu! " Không cần phải bán manh với tao, mày phải đi bán manh với tên kia kìa!



Yayoi thở phào nhẹ nhõm khi thấy dự trữ lương thực cuối cùng cũng chạy về phía của chàng trai tóc cam, nhưng rồi cậu nhận ra rằng mình đã thở phào nhẹ nhõm quá sớm.

Cậu nhìn thấy dự trữ lương thực chạy tới dưới chân tên đó, nó nằm xuống lăn một vòng, rồi lăn thêm một vòng ngược lại, sau đó nó liền đứng lên tung ta tung tăng chạy về phía cậu với vẻ mặt kiêu ngạo, lè lưỡi tự hào " Gâu! " một tiếng.

Yayoi:....

Đưa bàn chân có móng vuốt của mình đè lên đầu dự trữ lương thực, tao kêu mày bán manh chứ không phải là bán xuẩn a!!!

" Kawaii! " (Dễ thương quá điii! ||| Cái này là do tác giả ghi hẳn nguyên chữ kawaii dô luôn nên mình để nguyên luôn nhé.)

Chàng trai với mái tóc xoăn màu cam phấn khích ẳm hai chú cún dễ thương lên, đôi mắt xanh lục đầy trìu mến: " Tại sao lại có người nhẫn tâm vức bỏ hai em chứ? Hai em hãy về nhà với anh nhé? Ở nhà anh cũng có một bé cún tên Elizabeth rất dễ thương luôn đó, các em có thể kết bạn với nhau~ "

Yayoi gật đầu, vươn bàn chân nhỏ của mình ra vỗ vào lòng bàn tay của hắn tỏ vẻ đồng ý, nhìn thấy động tác của Yayoi, chàng trai vô cùng kinh ngạc: " Em hiểu được nhưng gì anh đang nói gì sao? "

Đôi mắt đen khinh bỉ liếc hắn một cái, chàng trai lại cười nói: " Như thế nào mà anh lại có cảm giác đang bị em khinh bỉ đấy hahaha. "

Bị khinh bỉ có cái gì vui vẻ lắm hả chàng trai trẻ?

Đi theo sau tên kia vào trong xe, một bàn tay to lớn ấm áp đột nhiên vuốt ve đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng gãi sau bên tai cậu, cảm giác thoải mái khiến Yayoi suýt chút nữa thì kêu lên, nhưng cậu đã kịp thời phản ứng lại thoát khỏi móng vuốt của tên kia.

Yayoi trong lòng đang tích cực spam câu đm, cơ thể của cậu đã biến thành một chú chó nên ngay cả tập tính của cậu cũng đã thay đổi theo! Bởi vậy mới nói, cái gọi là bản năng gì đó thật đáng sợ!

" Sao vậy? Khó chịu ở đâu sao? " Chàng trai bối rối hỏi, hắn vươn tay muốn đem cún nhỏ ở ghế bên cạnh kia ôm lại, nhưng dưới ánh mắt đe dọa của cậu, hắn vẫn hậm hực rút tay lại, quay người về phía dự trữ lương thực.

Yayoi nhẹ nhàng thở ra. Thỉnh thoảng thấy bắt gặp ánh mắt của tên kia, cậu quyết định muốn ngồi bên cạnh cửa sổ, nhưng...

Yayoi cúi đầu suy nghĩ: Mình nên nhấc chân nào lên trước ta?

Vừa nhảy qua mà không nghĩ ngợi gì, giờ muốn bước đi nhưng lại không biết làm cách nào để đi với bốn chân như thế này.

Yayoi do dự một lúc lâu rồi cuối cùng cũng nhấc chân trước bên trái của mình lên bước ra, sau đó là chân sau bên phải, tiếp đó là chân trước bên phải và cuối là chân sau bên trái, cậu cứ di chuyển từ từ về phía trước theo cách này.

Chàng trai nhìn Yayoi đang di chuyển một cách cẩn thận, khuôn mặt hắn hiện lên sự hưng phấn, hắn không kìm được mà ôm lấy Yayoi vào lòng, hét lên kích động: " Sao lại có thể dễ thương đến mức này cơ chứ! (* ≧ ▽ ≦ *)"

Đột nhiên, hắn như nghĩ ra điều gì đó, hăng hái nói: " Đúng rồi! Anh phải đặt tên cho em trước chứ nhỉ! Mà anh cũng chưa biết em là đực hay cái nữa a. "

Đôi mắt đen lóe lên vẻ kinh ngạc, nhìn thấy chàng trai một tay ôm mình còn một tay thì đưa ra định sờ vào chỗ.....

Yayoi:!!!

———————————————————

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau