[Tổng] Hệ Thống Không Màn Chính Sự
Chương 29: Uta NoPrincesama • Masato
Tóm tắt
Mai: " Mai sẽ chờ Yayoi-oniichan! "
==================================
Khi Seiichiro Jinguji tình cờ nhìn thấy hai đám người bọn họ đang đối mặt với nhau, vừa đúng lúc anh nhận được tin tiểu công chúa của gia tộc Hijirikawa đã lén đi ra ngoài không thấy tin tức.
Anh nhìn thấy cô bé loli tóc xanh quen thuộc đang được bảo vệ trong vòng tay của thiếu niên kia, những kẻ mặc đồ đen đối diện rõ ràng là không hề có ý tốt, Seiichiro vội vàng kêu vệ sĩ phía sau đi đến cứu người, đồng thời bấm số gọi cho gia đình Hijirikawa.
Tiếp lấy cô bé loli đang òa khóc lên nhào vào lòng mình, sau khi xác nhận rằng cô nhóc bình yên vô sự, Seiichiro mới thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn lên vị cứu tinh đã giúp đỡ cô bé.
Điều đầu tiên anh nhìn thấy là cậu bé tóc đen đã ôm lấy cô bé để bảo vệ đang đứng lên với sự giúp đỡ của người bạn đồng hành. Những sợi tóc đen bết vào má cậu, khuôn mặt xinh đẹp đến mức không chân thật vô biểu tình, sắc mặt tái nhợt khiến người nảy sinh lòng thương tiếc.
Với sự giúp đỡ của Haizaki, Yayoi đã đứng dậy. Vận động kịch liệt, mất máu nhiều, thần kinh căng chặt nãy giờ bỗng nhiên thả lỏng vì được cứu, Yayoi cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, cậu quay người sang nhìn vẫn Haizaki vẫn đang đắm chìm trong niềm vui được cứu, bình tĩnh nói: " Haizaki-kun, lại làm phiền cậu nữa rồi. "
" Cái, cái gì? " Haizaki còn chưa kịp phản ứng trước lời nói của Yayoi, thì liền thấy thiếu niên nhắm nghiền mắt hướng lại chỗ hắn ngã xuống. Trong lòng hắn chợt căng thẳng, tay chân luống cuống vội vàng đỡ lấy cậu: " Này! Cậu không sao chứ! "
Vốn là vẫn đang ôm lấy Seiichiro Jinguji khóc lóc, cô bé loli vừa nhìn thấy Yayoi té xĩu liền sợ đến mức ngừng khóc. Cô nhóc hấp ta hấp tấp chạy đến bên người Yayoi, ôm lấy chân cậu: " Onii-chan! Oaa... Anh đừng chết mà, Mai không muốn anh chết đâu oaaa! "
Seiichiro thấy vậy cũng hoảng hốt, vội nói: " Mau đưa cậu ấy đi bác sĩ. " Anh bế lấy bé loli vẫn đang ôm chân Yayoi khóc lóc thảm thiết vào lòng an ủi: " Onii-chan của em chỉ là ngất đi thôi, không sao đâu, để cho bác sĩ khám một chút sẽ ổn thôi. "
" Thật, thật sao? " Cô bé loli nghẹn ngào hỏi, sự áy náy cùng lo lắng dành cho Yayoi khiến cô nhóc không thể nào kìm được nước mắt: " Tr...trong nhà Mai có bác sĩ rất giỏi, mau về nhà đi hức... "
Chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
Khi Yayoi tỉnh dậy, đầu óc cậu vẫn còn một chút mơ hồ, đôi mắt đen mở to ngơ ngác nhìn lên trần nhà xa lạ, tâm trí cậu vẫn còn đang lang thang ở một chiều không gian khác. Mãi cho đến khi khuôn mặt chực chờ nước mắt của bé loli hiện ra trước mặt, Yayoi nghe thấy tiếng nói trong trẻo của cô nhóc bên tai, cậu mới dần dần bình phục lại.
" Oa, onii-chan xinh đẹp, cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi. Mai đã rất lo lắng cho anh đó hức... "
" A, anh không sao, đừng khóc. " Yayoi từ từ ngồi dậy, nhìn cô bé loli tóc xanh đang nằm ở mép giường nhìn anh, đôi mắt xanh của cô nhóc lấp lánh vì tràn ngập những giọt nước mắt đọng trên khóe, cậu không khỏi cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, thật dễ thương.
Hijirikawa nhìn Yayoi đang dịu dàng an ủi mình mà trong lòng càng muốn khóc, cô nhóc sụt sịt, muốn leo lên giường ôm lấy onii-chan xinh đẹp nhưng khi nhìn thấy đôi tay đang băng bó của cậu liền từ bỏ ý định. Cảm giác áy náy trong lòng khiến cô nhóc không kìm được nữa, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, đứt quãng nói: " Tất, tất cả đều là lỗi của Mai, Mai...Mai không nên lén ra ngoài một mình hức... Còn làm phiền đến onii-chan xinh đẹp, hức... "
Yayoi có chút bất lực, nhìn thấy bé loli khóc đến thương tâm, cũng không thể an ủi cô nhóc nín khóc được nên cậu chỉ có thể chuyển đi lực chú ý của cô nhóc: " Anh gọi em là Mai có được không? "
Nhìn thấy bé loli nước mắt lưng tròng gật đầu, hai đen láy của cậu nhìn vào mắt của cô nhóc: " Đại gia đình Dango, anh dạy Mai hát có tốt không? "
Khi Hijirikawa Masato vừa tiễn Seiichiro Jinguji đi xong, anh quay lại liền nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp, cậu bé tóc đen đang ngồi trên giường, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, còn em gái nhà mình đang nằm trên giường với đôi mắt sáng ngời, tuy trên mặt vẫn còn đọng chút nước mắt nhưng trong tiếng hát của cô nhóc lại mang vẻ ngọt ngào hạnh phúc. Giọng hát ôn nhu nhẹ nhàng hòa cùng âm thanh đáng yêu lanh lảnh của cô nhóc vang vọng khắp căn phòng. Bài hát rất nhanh chạm đến trái tim nên đã khiến Masato đứng sững lại tại chỗ.
Lời gốc:
だんごだんごだんごだんごだんご大家族
だんごだんごだんごだんごだんご大家族
やんちゃな烧きだんごやさしいあんだんご
.........
うれしいこと 悲しいことも全部まるめて
Lalala.....
だんごだんごだんごだんごだんご大家族
Lời Việt:
Dango, dango, dango, dango, dango, dango là một đại gia đình lớn.
Dango, dango, dango, dango, dango là một đại gia đình lớn
Dango chiên là dango tinh nghịch, còn Dango đậu đỏ thì lại dịu dàng
.........
Bao lấy hết tất cả chuyện vui và chuyện buồn
Lalala....
Vì không có nhạc nền, nên càng làm nổi bật giọng hát ôn nhu trong trẻo của cậu thiếu niên. Không giống với tiếng hát dễ thương đầy vui tươi của Mai, mà trong tiếng hát của cậu lại tràn đầy hy vọng, cũng như một chút ấm áp và yên tĩnh thuần khiết. Masato cứ đứng yên như vậy thẳng cho đến khi bài hát kết thúc.
" Onii-chan! " Mai hớn hở bổ nhào vào lòng Masato: " Yayoi-oniichan tỉnh rồi! Yayoi-oniichan thật lợi hại, anh ấy hát hay quá trời luônn! "
Lúc này Yayoi mới phát hiện ra chàng trai đang đứng cạnh cửa, mái tóc ngắn ngang trán màu xanh dương đậm, khuôn mặt đẹp trai vẫn còn hơi sững sờ, nốt ruồi lệ ở khóe mắt càng làm tăng thêm vẻ dụ hoặc trên khuôn mặt nghiêm túc của anh ta.
Nhìn mái tóc xanh và đôi mắt xanh của anh ta giống hệt với Mai, Yayoi lại nhớ tới các anh trai nhà mình mỗi người một màu tóc và màu mắt khác nhau. Khi nhìn thấy một cặp anh em đồng điệu về màu tóc và màu mắt như vậy, quả nhiên là do các anh trai nhà mình kỳ lạ khác người, không, phải nói là do mẹ Miwa lợi hại, đẻ khéo đến thế.
Masato xoa đầu Mai rồi lại nhìn thiếu niên đang ngồi trên giường: " Xin chào, tôi là Hijirikawa Masato, rất cảm ơn cậu vì đã cứu Mai, em gái của tôi. " Vừa nói, anh vừa cúi đầu chào Yayoi.
Anh đứng thẳng dậy, nhìn khuôn mặt đẹp đến không chân thật nhưng lại vô cảm của Yayoi, trong đôi mắt đen láy của cậu vẫn còn ý cười, nhưng đã mất đi vẻ ôn như dịu dàng như khi đối diện với Mai, trong lòng Masato hiện lên tia tiếc nuối mà chính anh cũng không phát giác ra.
Ngay khi Masato mở miệng, Yayoi liền cả kinh, nhưng vì đã trải qua sự kiện Murasakibara nên cậu nhanh chóng hồi thần, trong lòng âm thầm thắp một ngọn nến cho Tsubaki-nii.
" Nếu muốn cảm ơn, tôi nghĩ là nên cảm ơn người đã cứu chúng tôi... " Yayoi nói với vẻ mặt bình thường: " Tôi không biết anh ta tên là gì. "
" Là Seiichiro Jinguji, chủ tịch của tập đoàn Jinguji, anh ấy đã rời đi sau khi đưa cậu đến đây. Tuy rằng là anh ấy đã cứu được cậu, nhưng nếu không có cậu, e rằng Mai đã bị bọn chúng bắt đi mất từ lâu rồi, cho nên tôi vẫn rất cảm ơn sự giúp đỡ của các cậu! "
Cô bé Mai ở bên cạnh cúi đầu phụ họa: " Cảm ơn Yayoi-oniichan! "
" Được rồi. " Yayoi gãi gãi hai má, đột nhiên nhớ tới Haizaki đã xém bị cậu quên mất, vội vàng hỏi: " Người đi cùng tôi đâu rồi? "
" Onii-chan đó đi ngủ rồi! " Mai nhanh nhẹn trả lời trước Masato.
Masato sủng nịch xoa đầu cô nhóc rồi nói thêm: " Sau khi chắc chắn rằng cậu đã ổn thì người bạn đồng hành của cậu đã đi nghỉ ngơi rồi. Còn Mai là vì lo lắng cho cậu nên đã nhất quyết ở lại đây chờ cậu tỉnh dậy đến muộn như vậy. "
" Đã muộn lắm rồi sao? " Yayoi cuối cùng cũng có phản ứng, bởi vì rèm cửa đã được kéo lại và trong căn phòng được mở đèn sáng trưng nên cậu không có nhận biết được thời gian. Nhớ tới lần trước cậu không về nhà đã khiến các anh em lo lắng hoảng loạn, Yayoi liền cuống quýt lên: " Bây giờ là mấy giờ rồi? "
" 23 giờ. " Nhìn thấy Yayoi vén chăn bông lên, muốn xuống giường, Masato đã nhanh chóng ngăn lại: " Nếu cậu đang sợ gia đình lo lắng thì cứ yên tâm, vừa rồi điện thoại của cậu đã đổ chuông, bởi vì cậu vẫn còn mê man, nên tôi đã mạn phép bắt máy. Người gọi đến chính là anh trai của cậu và tôi đã nói với họ về tình hình của cậu rồi. "
Yayoi nhẹ nhàng thở ra, lúc này người hầu đi vào nói có hai người tự xưng là Asahina tới thăm, Yayoi hai mắt sáng ngời, vội vàng nói: " Đó là anh trai của tôi. "
Khi nhìn thấy Masaomi và Ukyo bước vào dưới sự dẫn dắt của người hầu, Yayoi--người chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối khi đối mặt với những kẻ bắt cóc, đột nhiên lại cảm thấy sống mũi cay cay: " Masaomi-nii, Ukyo-nii... "
Masaomi và Ukyo chạy vội đến bên giường Yayoi đang ngồi, nhìn tay cậu đang quấn đầy băng, sắc mặt vẫn tái nhợt, trên khuôn mặt của hai người không giấu được vẻ lo lắng, xót xa cùng đau lòng.
Lâu lắm rồi Ukyo mới có tâm trạng bối rối như vậy, từ lúc nghe tin Yayoi bị thương vì cứu người, anh đã mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, cho đến khi nhìn thấy Yayoi ngồi trên giường với khuôn mặt tái nhợt, anh lại càng hoảng sợ. Từ bối rối biến thành đau lòng. Anh muốn trách cậu rằng tại sao lại bất cẩn như vậy, nhưng khi nhìn tia ỷ lại trong đôi mắt đen láy của cậu lại khiến anh nuốt lời nói xuống, bất lực thở dài rồi đưa tay sờ lên mái tóc đen mềm mại của cậu: " Em còn đau không? "
Yayoi lắc đầu, vừa muốn nói thì liền bị hành động đột ngột của Masaomi cắt đứt: " Masaomi-nii? " Khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Masaomi, cậu lặng lẽ nuốt lời từ chối vào bụng, tại sao lại bế cậu theo kiểu bế công chúa chứ, cậu đã là vị thành niên, là vị thành niên rồi đó a...
" Vậy thì, chúng tôi đưa Yayoi về trước. " Giọng Masaomi rất bình tĩnh, nhưng Yayoi đang nằm trong lòng anh nên có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh dồn dập trong lồng ngực trái của anh, Yayoi mím môi.
Anh em Hijirikawa tiễn bọn họ đến cổng, Mai nhìn Yayoi nói: " Yayoi-oniichan vẫn sẽ đến gặp Mai chứ? " Anh trai cô nhóc thì phải lên lớp, bố lại phải đi làm, ở nhà chỉ còn có cô nhóc và một nhóm người hầu, Mai không có ai chơi cùng hết, cô nhóc luôn cô đơn nên lần này nên mới liều mình lẻn ngoài chơi.
Đối diện với đôi mắt to tròn đầy mong chờ của bé Mai, Yayoi nghiêm túc gật đầu: " Ừm. "
" Vâng! " Sau khi nhận được câu trả lời mà mình muốn, cô nhóc híp mắt cười tươi. Giọng nói lanh lảnh khiến trái tim Yayoi xao động: " Mai sẽ chờ Yayoi-oniichan! "
Đứng trước cửa nhìn chiếc xe đã dần đi xa, Mai ngâm nga giai điệu mà Yayoi đã dạy cho cô bé:
だんごだんごだんごだんごだんご大家族
だんごだんごだんごだんごだんご大家族
Dango, dango, dango, dango, dango, dango là một đại gia đình lớn.
Dango, dango, dango, dango, dango là một đại gia đình lớn
Trong mắt Masato có hơi ngây ra khi nghe em gái mình hát, anh nhớ đến cảnh tượng thiếu niên đang ngồi trên giường cất tiếng hát tràn ngập ôn nhu dịu dàng, nó như thể là một hạt giống đã được gieo vào lòng anh, gieo vào tương lai của một người mơ hồ, không có mục tiêu.
Chẳng biết khi nào những bông hoa ấy sẽ nở rộ...
==================================
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~
Mai: " Mai sẽ chờ Yayoi-oniichan! "
==================================
Khi Seiichiro Jinguji tình cờ nhìn thấy hai đám người bọn họ đang đối mặt với nhau, vừa đúng lúc anh nhận được tin tiểu công chúa của gia tộc Hijirikawa đã lén đi ra ngoài không thấy tin tức.
Anh nhìn thấy cô bé loli tóc xanh quen thuộc đang được bảo vệ trong vòng tay của thiếu niên kia, những kẻ mặc đồ đen đối diện rõ ràng là không hề có ý tốt, Seiichiro vội vàng kêu vệ sĩ phía sau đi đến cứu người, đồng thời bấm số gọi cho gia đình Hijirikawa.
Tiếp lấy cô bé loli đang òa khóc lên nhào vào lòng mình, sau khi xác nhận rằng cô nhóc bình yên vô sự, Seiichiro mới thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn lên vị cứu tinh đã giúp đỡ cô bé.
Điều đầu tiên anh nhìn thấy là cậu bé tóc đen đã ôm lấy cô bé để bảo vệ đang đứng lên với sự giúp đỡ của người bạn đồng hành. Những sợi tóc đen bết vào má cậu, khuôn mặt xinh đẹp đến mức không chân thật vô biểu tình, sắc mặt tái nhợt khiến người nảy sinh lòng thương tiếc.
Với sự giúp đỡ của Haizaki, Yayoi đã đứng dậy. Vận động kịch liệt, mất máu nhiều, thần kinh căng chặt nãy giờ bỗng nhiên thả lỏng vì được cứu, Yayoi cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, cậu quay người sang nhìn vẫn Haizaki vẫn đang đắm chìm trong niềm vui được cứu, bình tĩnh nói: " Haizaki-kun, lại làm phiền cậu nữa rồi. "
" Cái, cái gì? " Haizaki còn chưa kịp phản ứng trước lời nói của Yayoi, thì liền thấy thiếu niên nhắm nghiền mắt hướng lại chỗ hắn ngã xuống. Trong lòng hắn chợt căng thẳng, tay chân luống cuống vội vàng đỡ lấy cậu: " Này! Cậu không sao chứ! "
Vốn là vẫn đang ôm lấy Seiichiro Jinguji khóc lóc, cô bé loli vừa nhìn thấy Yayoi té xĩu liền sợ đến mức ngừng khóc. Cô nhóc hấp ta hấp tấp chạy đến bên người Yayoi, ôm lấy chân cậu: " Onii-chan! Oaa... Anh đừng chết mà, Mai không muốn anh chết đâu oaaa! "
Seiichiro thấy vậy cũng hoảng hốt, vội nói: " Mau đưa cậu ấy đi bác sĩ. " Anh bế lấy bé loli vẫn đang ôm chân Yayoi khóc lóc thảm thiết vào lòng an ủi: " Onii-chan của em chỉ là ngất đi thôi, không sao đâu, để cho bác sĩ khám một chút sẽ ổn thôi. "
" Thật, thật sao? " Cô bé loli nghẹn ngào hỏi, sự áy náy cùng lo lắng dành cho Yayoi khiến cô nhóc không thể nào kìm được nước mắt: " Tr...trong nhà Mai có bác sĩ rất giỏi, mau về nhà đi hức... "
Chiếc xe nhanh chóng phóng đi.
Khi Yayoi tỉnh dậy, đầu óc cậu vẫn còn một chút mơ hồ, đôi mắt đen mở to ngơ ngác nhìn lên trần nhà xa lạ, tâm trí cậu vẫn còn đang lang thang ở một chiều không gian khác. Mãi cho đến khi khuôn mặt chực chờ nước mắt của bé loli hiện ra trước mặt, Yayoi nghe thấy tiếng nói trong trẻo của cô nhóc bên tai, cậu mới dần dần bình phục lại.
" Oa, onii-chan xinh đẹp, cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi. Mai đã rất lo lắng cho anh đó hức... "
" A, anh không sao, đừng khóc. " Yayoi từ từ ngồi dậy, nhìn cô bé loli tóc xanh đang nằm ở mép giường nhìn anh, đôi mắt xanh của cô nhóc lấp lánh vì tràn ngập những giọt nước mắt đọng trên khóe, cậu không khỏi cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, thật dễ thương.
Hijirikawa nhìn Yayoi đang dịu dàng an ủi mình mà trong lòng càng muốn khóc, cô nhóc sụt sịt, muốn leo lên giường ôm lấy onii-chan xinh đẹp nhưng khi nhìn thấy đôi tay đang băng bó của cậu liền từ bỏ ý định. Cảm giác áy náy trong lòng khiến cô nhóc không kìm được nữa, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, đứt quãng nói: " Tất, tất cả đều là lỗi của Mai, Mai...Mai không nên lén ra ngoài một mình hức... Còn làm phiền đến onii-chan xinh đẹp, hức... "
Yayoi có chút bất lực, nhìn thấy bé loli khóc đến thương tâm, cũng không thể an ủi cô nhóc nín khóc được nên cậu chỉ có thể chuyển đi lực chú ý của cô nhóc: " Anh gọi em là Mai có được không? "
Nhìn thấy bé loli nước mắt lưng tròng gật đầu, hai đen láy của cậu nhìn vào mắt của cô nhóc: " Đại gia đình Dango, anh dạy Mai hát có tốt không? "
Khi Hijirikawa Masato vừa tiễn Seiichiro Jinguji đi xong, anh quay lại liền nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp, cậu bé tóc đen đang ngồi trên giường, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, còn em gái nhà mình đang nằm trên giường với đôi mắt sáng ngời, tuy trên mặt vẫn còn đọng chút nước mắt nhưng trong tiếng hát của cô nhóc lại mang vẻ ngọt ngào hạnh phúc. Giọng hát ôn nhu nhẹ nhàng hòa cùng âm thanh đáng yêu lanh lảnh của cô nhóc vang vọng khắp căn phòng. Bài hát rất nhanh chạm đến trái tim nên đã khiến Masato đứng sững lại tại chỗ.
Lời gốc:
だんごだんごだんごだんごだんご大家族
だんごだんごだんごだんごだんご大家族
やんちゃな烧きだんごやさしいあんだんご
.........
うれしいこと 悲しいことも全部まるめて
Lalala.....
だんごだんごだんごだんごだんご大家族
Lời Việt:
Dango, dango, dango, dango, dango, dango là một đại gia đình lớn.
Dango, dango, dango, dango, dango là một đại gia đình lớn
Dango chiên là dango tinh nghịch, còn Dango đậu đỏ thì lại dịu dàng
.........
Bao lấy hết tất cả chuyện vui và chuyện buồn
Lalala....
Vì không có nhạc nền, nên càng làm nổi bật giọng hát ôn nhu trong trẻo của cậu thiếu niên. Không giống với tiếng hát dễ thương đầy vui tươi của Mai, mà trong tiếng hát của cậu lại tràn đầy hy vọng, cũng như một chút ấm áp và yên tĩnh thuần khiết. Masato cứ đứng yên như vậy thẳng cho đến khi bài hát kết thúc.
" Onii-chan! " Mai hớn hở bổ nhào vào lòng Masato: " Yayoi-oniichan tỉnh rồi! Yayoi-oniichan thật lợi hại, anh ấy hát hay quá trời luônn! "
Lúc này Yayoi mới phát hiện ra chàng trai đang đứng cạnh cửa, mái tóc ngắn ngang trán màu xanh dương đậm, khuôn mặt đẹp trai vẫn còn hơi sững sờ, nốt ruồi lệ ở khóe mắt càng làm tăng thêm vẻ dụ hoặc trên khuôn mặt nghiêm túc của anh ta.
Nhìn mái tóc xanh và đôi mắt xanh của anh ta giống hệt với Mai, Yayoi lại nhớ tới các anh trai nhà mình mỗi người một màu tóc và màu mắt khác nhau. Khi nhìn thấy một cặp anh em đồng điệu về màu tóc và màu mắt như vậy, quả nhiên là do các anh trai nhà mình kỳ lạ khác người, không, phải nói là do mẹ Miwa lợi hại, đẻ khéo đến thế.
Masato xoa đầu Mai rồi lại nhìn thiếu niên đang ngồi trên giường: " Xin chào, tôi là Hijirikawa Masato, rất cảm ơn cậu vì đã cứu Mai, em gái của tôi. " Vừa nói, anh vừa cúi đầu chào Yayoi.
Anh đứng thẳng dậy, nhìn khuôn mặt đẹp đến không chân thật nhưng lại vô cảm của Yayoi, trong đôi mắt đen láy của cậu vẫn còn ý cười, nhưng đã mất đi vẻ ôn như dịu dàng như khi đối diện với Mai, trong lòng Masato hiện lên tia tiếc nuối mà chính anh cũng không phát giác ra.
Ngay khi Masato mở miệng, Yayoi liền cả kinh, nhưng vì đã trải qua sự kiện Murasakibara nên cậu nhanh chóng hồi thần, trong lòng âm thầm thắp một ngọn nến cho Tsubaki-nii.
" Nếu muốn cảm ơn, tôi nghĩ là nên cảm ơn người đã cứu chúng tôi... " Yayoi nói với vẻ mặt bình thường: " Tôi không biết anh ta tên là gì. "
" Là Seiichiro Jinguji, chủ tịch của tập đoàn Jinguji, anh ấy đã rời đi sau khi đưa cậu đến đây. Tuy rằng là anh ấy đã cứu được cậu, nhưng nếu không có cậu, e rằng Mai đã bị bọn chúng bắt đi mất từ lâu rồi, cho nên tôi vẫn rất cảm ơn sự giúp đỡ của các cậu! "
Cô bé Mai ở bên cạnh cúi đầu phụ họa: " Cảm ơn Yayoi-oniichan! "
" Được rồi. " Yayoi gãi gãi hai má, đột nhiên nhớ tới Haizaki đã xém bị cậu quên mất, vội vàng hỏi: " Người đi cùng tôi đâu rồi? "
" Onii-chan đó đi ngủ rồi! " Mai nhanh nhẹn trả lời trước Masato.
Masato sủng nịch xoa đầu cô nhóc rồi nói thêm: " Sau khi chắc chắn rằng cậu đã ổn thì người bạn đồng hành của cậu đã đi nghỉ ngơi rồi. Còn Mai là vì lo lắng cho cậu nên đã nhất quyết ở lại đây chờ cậu tỉnh dậy đến muộn như vậy. "
" Đã muộn lắm rồi sao? " Yayoi cuối cùng cũng có phản ứng, bởi vì rèm cửa đã được kéo lại và trong căn phòng được mở đèn sáng trưng nên cậu không có nhận biết được thời gian. Nhớ tới lần trước cậu không về nhà đã khiến các anh em lo lắng hoảng loạn, Yayoi liền cuống quýt lên: " Bây giờ là mấy giờ rồi? "
" 23 giờ. " Nhìn thấy Yayoi vén chăn bông lên, muốn xuống giường, Masato đã nhanh chóng ngăn lại: " Nếu cậu đang sợ gia đình lo lắng thì cứ yên tâm, vừa rồi điện thoại của cậu đã đổ chuông, bởi vì cậu vẫn còn mê man, nên tôi đã mạn phép bắt máy. Người gọi đến chính là anh trai của cậu và tôi đã nói với họ về tình hình của cậu rồi. "
Yayoi nhẹ nhàng thở ra, lúc này người hầu đi vào nói có hai người tự xưng là Asahina tới thăm, Yayoi hai mắt sáng ngời, vội vàng nói: " Đó là anh trai của tôi. "
Khi nhìn thấy Masaomi và Ukyo bước vào dưới sự dẫn dắt của người hầu, Yayoi--người chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối khi đối mặt với những kẻ bắt cóc, đột nhiên lại cảm thấy sống mũi cay cay: " Masaomi-nii, Ukyo-nii... "
Masaomi và Ukyo chạy vội đến bên giường Yayoi đang ngồi, nhìn tay cậu đang quấn đầy băng, sắc mặt vẫn tái nhợt, trên khuôn mặt của hai người không giấu được vẻ lo lắng, xót xa cùng đau lòng.
Lâu lắm rồi Ukyo mới có tâm trạng bối rối như vậy, từ lúc nghe tin Yayoi bị thương vì cứu người, anh đã mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, cho đến khi nhìn thấy Yayoi ngồi trên giường với khuôn mặt tái nhợt, anh lại càng hoảng sợ. Từ bối rối biến thành đau lòng. Anh muốn trách cậu rằng tại sao lại bất cẩn như vậy, nhưng khi nhìn tia ỷ lại trong đôi mắt đen láy của cậu lại khiến anh nuốt lời nói xuống, bất lực thở dài rồi đưa tay sờ lên mái tóc đen mềm mại của cậu: " Em còn đau không? "
Yayoi lắc đầu, vừa muốn nói thì liền bị hành động đột ngột của Masaomi cắt đứt: " Masaomi-nii? " Khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Masaomi, cậu lặng lẽ nuốt lời từ chối vào bụng, tại sao lại bế cậu theo kiểu bế công chúa chứ, cậu đã là vị thành niên, là vị thành niên rồi đó a...
" Vậy thì, chúng tôi đưa Yayoi về trước. " Giọng Masaomi rất bình tĩnh, nhưng Yayoi đang nằm trong lòng anh nên có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh dồn dập trong lồng ngực trái của anh, Yayoi mím môi.
Anh em Hijirikawa tiễn bọn họ đến cổng, Mai nhìn Yayoi nói: " Yayoi-oniichan vẫn sẽ đến gặp Mai chứ? " Anh trai cô nhóc thì phải lên lớp, bố lại phải đi làm, ở nhà chỉ còn có cô nhóc và một nhóm người hầu, Mai không có ai chơi cùng hết, cô nhóc luôn cô đơn nên lần này nên mới liều mình lẻn ngoài chơi.
Đối diện với đôi mắt to tròn đầy mong chờ của bé Mai, Yayoi nghiêm túc gật đầu: " Ừm. "
" Vâng! " Sau khi nhận được câu trả lời mà mình muốn, cô nhóc híp mắt cười tươi. Giọng nói lanh lảnh khiến trái tim Yayoi xao động: " Mai sẽ chờ Yayoi-oniichan! "
Đứng trước cửa nhìn chiếc xe đã dần đi xa, Mai ngâm nga giai điệu mà Yayoi đã dạy cho cô bé:
だんごだんごだんごだんごだんご大家族
だんごだんごだんごだんごだんご大家族
Dango, dango, dango, dango, dango, dango là một đại gia đình lớn.
Dango, dango, dango, dango, dango là một đại gia đình lớn
Trong mắt Masato có hơi ngây ra khi nghe em gái mình hát, anh nhớ đến cảnh tượng thiếu niên đang ngồi trên giường cất tiếng hát tràn ngập ôn nhu dịu dàng, nó như thể là một hạt giống đã được gieo vào lòng anh, gieo vào tương lai của một người mơ hồ, không có mục tiêu.
Chẳng biết khi nào những bông hoa ấy sẽ nở rộ...
==================================
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất