[Tổng] Hệ Thống Không Màn Chính Sự
Chương 5: Ter 5
Tóm tắt
Louis: Em cũng thật đáng yêu!
———————————————————
Địa điểm: Phòng khách tầng 5 của nhà Asahina.
Nhân vật: Tất cả các anh em Asahina, ngoại trừ Kaname, Hikaru, Natsume và Fuuto không có ở nhà.
Yayoi ôm dự trữ lương thực ngồi trên ghế sopha, bên trái là Masaomi, bên phải là Tsubaki, xung quanh đều là các anh em Asahina.
Yayoi không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, nhưng có thể thấy được sự ngạc nhiên trong đôi mắt đen láy của cậu.
Yayoi nhìn lướt ngang qua một lượt những người đàn ông với các phong cách khác nhau nhưng chung quy tất cả đều rất đẹp trai, trong lòng thầm cảm thán mẹ của bọn họ vô cùng, cậu nghe nói là còn bốn anh em trai không ở nhà, chứ nếu không là có đến tận mười ba anh em, thực sự là một người mẹ vĩ đại, tuyệt vời a.
Ukyo bưng ấm trà mới pha ra, rót một tách đưa vào tay Yayoi, đôi mắt xanh biếc nhìn cậu dịu dàng
“ Đột nhiên thấy chúng ta có nhiều anh em như vậy hẳn là rất ngạc nhiên đi. ”
Yayoi thành thật gật đầu, đổi lấy một cái cười khẽ của Ukyo.
" Ưm, Yayoi... Ah, không Kaionji-kun..." Nhận ra mình đã vô tình gọi tên của người ta, khuôn mặt Masomi hơi đỏ lên, anh quay đi vì xấu hổ, không dám nhìn Yayoi.
“ Cứ gọi trực tiếp tên của em a, không cần dùng kính ngữ đâu. " Yayoi nhìn Masaomi nghiêm túc nói.
Cậu đặt chiếc cốc trên tay xuống, đứng lên đối mặt với toàn bộ anh em Asahina trịnh trọng giới thiệu
" Lần đầu tiên gặp mặt, em là Kaionji Yayoi. Em sẽ làm phiền mọi người một thời gian. Xin mọi người giúp đỡ. "
Nghe những gì Yayoi nói, Asahina – vẫn đang đắm chìm trong niềm vui khi được kêu thẳng tên Yayoi – Masaomi mừng rỡ nói:
" Yayoi, em đồng ý sống ở đây rồi sao? "
“ Trong khoảng thời gian này làm phiền Asahina-san rồi. ” Đối diện với đôi mắt nâu nhạt tràn đầy niềm vui của Masaomi, Yayoi nghiêm túc nói.
“ Ừm, Yayoi cứ gọi thẳng tên của tụi anh đi, chứ nhà đều họ Asahina, gọi Asahina cũng chẳng biết kêu ai. ”
Masaomi cố gắng làm cho mình trông bình tĩnh, nhưng sự vui sướng kia vẫn khiến nụ cười của anh rạng rỡ hơn bình thường.
Bộ dáng khác thường này của anh khiến những đứa em trai ngạc nhiên, nhưng Masaomi phớt lờ sự nghi ngờ của họ, đôi mắt nâu nhạt của anh tràn đầy sung sướng.
" Chào mừng đến nhà Asahina! "
" A, Masa-nii thật gian xảo nha~ " Tsubaki bổ nhào lên người Yayoi, giọng nói của hắn lúc nào cũng ngọt xớt.
" Hoan nghênh Yayoi-chan~ "
Nghe thấy giọng nói của hắn, Yayoi sững sờ một lúc, liền bị Tsubaki đang ôm chặt lấy cậu phát hiện:
" Nhắc mới nhớ, lúc đầu nhìn anh, Yayoi-chan biểu cảm có chút kỳ quái a. Chẳng lẽ Yayoi-chan đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên hả~ "
Yayoi phớt lờ lời trêu chọc của Tsubaki, bình tĩnh trả lời: "Chỉ là lúc vừa gặp Tsubaki-san thì nghe thấy giọng nói của anh giống với một người. "
Tsubaki tỏ vẻ hoài nghi: "Làm sao có thể! Anh là diễn viên lồng tiếng xuất sắc nhất Nhật Bản đó, làm gì có người nào có giọng giống anh được chứ. "
Azusa đem Tsubaki đang ồn ào ra khỏi người Yayoi, cùng là song bào thai có khuôn mặt giống nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn khác, Azusa cũng là diễn viên lồng tiếng xuất sắc, giọng anh rất trầm ấm, bình tĩnh còn có chút ôn nhu:
" Lần sau anh ấy còn nói với em như vậy thì cứ việc nói với anh, anh sẽ cho anh ấy một trận. Còn có, hoan nghênh em, Yayoi. "
Các anh em còn lại cũng tự giới thiệu và bày tỏ sự hoan nghênh đối với cậu. Mặc dù rất tò mò về người được Masa-nii đột ngột mang về nhưng họ vẫn kìm lại để lát nữa sẽ hỏi riêng Masa-nii sau.
" Như vậy là Wataru sẽ có thêm một onii-chan nữa sao? " Con út Wataru cao hứng chạy tới kéo kéo tay Yayoi, mái tóc màu hồng nhạt hơi vểnh lên thể hiện tâm trạng vui vẻ của cậu nhóc.
" Yayoi-niichan thật xinh đẹp, Wataru thật thích Yayoi-niichan! "
Yayoi ngơ ngác nhìn vẻ mặt cao hứng của cậu bé, nhóc ấy mặc chiếc áo khoác màu hồng cùng màu với màu tóc, đeo cái dây chuyền có mặt là một con gấu mèo màu nâu ở cổ, trong túi áo cũng có một chú thỏ bông màu xanh.
Wataru đang nhìn cậu với đôi mắt to tròn sáng long lanh.
Sự im lặng của Yayoi khiến Wataru có chút thất vọng, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, cũng dần buông bàn tay đang nắm chặt lấy tay cậu xuống.
Lúc này Yayoi cúi xuống dụi mặt vào cái má mịn màng của Wataru, khóe miệng cong lên để lộ ra một nụ cười nhẹ.
Khuôn mặt vô cảm dịu đi, đôi mắt nheo lại hưởng thụ, khóe mắt cong lên khiến tất cả những người có mặt ở đây được một trận ngứa ngáy trong lòng.
Một vài người ngây thơ, chẳng hạn như Subaru và Yusuke chỉ nhìn ngu ngơ một lúc liền chật vật quay mặt đi vì ngại.
“ Ừm, anh cũng thích Wataru lắm. ”
Yayoi mỉm cười nhìn Wataru còn đang ngạc nhiên, giọng cậu nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều. Wataru bật dậy ôm cổ Yayoi mừng rỡ reo lên:
" Yayoi-niichan, vào phòng Wataru chơi nhé! Wataru sẽ cho anh xem búp bê thỏ bự nhé! "
“ Được rồi, Wataru. ” Masaomi cuối cùng cũng hoàn hồn lại, vội vàng ngăn cản Wataru đang lôi kéo Yayoi một cách nhiệt tình.
“ Bây giờ đã gần đến giờ ăn tối, đợi lát nữa rồi Yayoi-niichan sẽ chơi với em được không? "
" Dạ được. " Wataru thất vọng cúi đầu, ngay cả mái tóc ngô ngố màu hồng nhạt đang vểnh lên cũng cụp xuống ũ rủ.
Thấy vậy, Yayoi nhanh chóng đưa tay xoa đầu nhóc, an ủi nói:
" Anh sẽ cùng em đi xem búp bê thỏ lớn sau bữa tối, được không? Bây giờ Wataru hãy chơi cùng với thức dự trữ lương thực nhé! " Nói rồi liền đem dự trữ lương thực đang cuộn tròn trên đùi cậu đưa qua cho Wataru ôm.
" Đáng yêu quá đi~ nó tên là dự trữ lương thực ạ?! "
Wataru vui vẻ ôm lấy chó nhỏ, hai tay cầm lấy hay chân trước của nó xoay vòng vòng.
Yayoi phớt lờ ánh mắt đáng thương của dự trữ lương thực, ôn nhu nói: " Ừm, em xem, dự trữ lương thực cũng rất thích em đấy! "
“ E hèm. ” Ukyo nhướng mày, nói nhanh như để che đậy điều gì đó.
“ Vậy để chào đón Kaionji-kun, tối nay anh sẽ làm một bữa thật thịnh soạn.” Đôi mắt xanh sau lớp kính cố tình di chuyển tránh đi hướng Yayoi. Nói xong Ukyo liền vội vàng xoay người đi vào phòng bếp.
" Nó gọi là dự trữ lương thực sao? ”
Một giọng nói êm ái vang lên, một người đàn ông có thể được miêu tả là xinh đẹp ngồi xổm xuống trước mặt dự trữ lương thực.
Mái tóc dài màu nâu tro nhạt của anh được búi ở bên phải đầu tạo thành hình bông hoa huệ, phần còn lại xõa tự nhiên sau đầu, trên mặt mang theo một nụ cười dịu dàng vô hại, anh khẽ vuốt ve đầu của dự trữ lương thực. Đây chính là người con trai thứ tám —Asahina Louis.
Dự trữ lương thực sung sướng dụi đầu vào đôi bàn tay thon dài lộ rõ những khớp xương, chó nhỏ phát ra những tiếng kêu thích thú từ trong cổ họng.
" Nó thật đáng yêu! "
Như là hiểu được lời khen của anh, dự trữ lương thực hưng phấn sủa một cái.
" Em cũng thật đáng yêu! " Louis đi đến trước mặt Yayoi, duỗi tay xoa mái tóc đen vô cùng mềm mượt kia, đôi mắt màu hoa cà ánh lên vẻ tán thưởng.
" Vừa mới lúc nãy, khi em cười, bọn anh liền cảm thấy như không thể nào hô hấp nổi, ánh mắt cũng không thể rời khỏi em. "
Louis nở nụ cười tự nhiên nhưng lời nói thẳng thắn đến mức khiến một đám anh em khác đồng loạt ho khan.
" Louis-nii, anh đang nói nhảm cái gì vậy! " Asahina Yusuke hét lớn nhưng vẻ mặt đỏ ửng đã phản bội lại lời nói của hắn.
" Hể " Louis ngơ ngác nhìn vẻ mặt hung hăng của Yusuke.
" Không phải lúc nãy, Yusuke cũng nhìn đến không nỡ chớp mắt à? "
" Louis-nii! "
Yusuke không nhịn được nữa liền chạy đến che miệng Louis lại nhưng quên rằng bên cạnh vẫn còn Asahina – một người luôn sợ thiên hạ không đủ náo loạn – Tsubaki.
" Aiya~ Yusuke-chan là đang thẹn quá hóa giận sao~ "
" Lúc nãy Tsuba-nii cũng như thế! " Yusuke tức giận nhìn Tsubaki.
" Đừng cho là em không nhìn thấy! "
" Được rồi, được rồi. " Cuối cùng vẫn là Masaomi đứng ra làm người hòa giải, anh kìm nén cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng nói:
“ Đừng quậy nữa, Ukyo bữa tối đã chuẩn bị xong chưa? "
" Đã xong, mọi người tới ăn cơm đi.”
Ukyo đi đến gọi mọi người ăn cơm, anh đang mặc một chiếc tạp dề đáng yêu màu hồng nhạt, chiếc tạp dề khác hẳn với khí chất bên ngoài, làm giảm đi sự nghiêm túc của anh, tăng lên vài phần cảm giác ấm áp của gia đình.
Trên bàn ăn, Yayoi ngồi bên cạnh Yusuke vẫn còn đang đỏ mặt ngại ngùng không dám nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của cậu, hắn cúi gằm mặt ăn cơm.
Trong khi Wataru hoạt bát luôn làm nũng để được Yayoi đút ăn. Yayoi lại là người luôn đặc biệt dịu dàng với trẻ con, đương nhiên sẽ không từ chối, nhìn thấy nhóc con vui vẻ ăn cơm, nét ôn nhu hiện lên trong đôi mắt đen của Yayoi, thỉnh thoảng cậu còn đem mặt mình cọ cọ lên đôi má mịn màng của Wataru, nhóc ấy cũng rất vui khi được cậu cọ, mọi người không khỏi phì cười trước hành động của cả hai.
“ Yayoi, món này ăn rất ngon! ” Louis ngồi ở đối diện lâu lâu cũng sẽ gắp những món mà anh nghĩ là ngon vào bát Yayoi, và cậu sẽ gật đầu đồng tình với anh sau khi nếm nó một cách nghiêm túc.
“ Thật ngon, Ukyo-san nấu ăn ngon quá! "
Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Yayoi, Ukyo không được tự nhiên ho khan một tiếng, khóe miệng không khỏi gợi lên một chút.
“ Cảm ơn em. "
Sau bữa tối náo nhiệt, Yayoi tự giác ở lại giúp Ukyo dọn dẹp bát đĩa. Ukyo lấy trong tủ ra một chiếc tạp dề màu hồng cùng kiểu với của mình, khom người mặc vào cho Yayoi.
Người trong lòng ngực cao vừa vặn tới vai anh, phần eo dưới lòng bàn tay rất thon thả tựa như chỉ cần dùng một cánh tay là có thể ôm trọn được, trên người Yayoi thoang thoảng hương thơm, từ góc độ này có thể nhìn thấy hàng mi cong vút cùng cái cổ trắng như tuyết.
" Ukyo-san? "
Mãi cho đến khi bị giọng nói của Yayoi làm cho giật mình, Ukyo mới nhận ra rằng mình đã giữ nguyên tư thế này từ nãy giờ. Anh vội vàng thắt dây lưng cho cậu xong liền lùi lại một bước, Ukyo đẩy kính che giấu, khô khan giải thích.
" Vừa nãy nghĩ có đến công việc một chút, thực xin lỗi."
Yayoi lắc đầu tỏ vẻ không sao cả.
" Tối nay, Kaionji-kun sẽ ngủ trong phòng của Kaname nhé, em ấy đang đi tu hành nên hiện không có ở nhà. Ngày mai anh sẽ dọn dẹp một phòng mới cho em. "
Ukyo vừa rửa bát vừa nói. Là con trai thứ, anh gần như đã xử lý hết mọi việc lớn nhỏ trong nhà này, tạo cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.
Yayoi cúi đầu cảm ơn Ukyo: " Làm phiền anh rồi, Ukyo-san. "
Sau khi dọn dẹp xong, Ukyo đưa Yayoi lên tầng bốn.
" Là ở đây, anh đã lấy cho em một bộ đồ ngủ mà anh chưa từng mặc qua. Trong phòng tắm có đồ dùng vệ sinh dự phòng đấy. Em xem thử có cần gì nữa không? "
Yayoi lắc đầu rồi cảm ơn anh một lần nữa. Sau khi đã tắm rửa xong, Yayoi nằm trên chiếc giường êm ái, cậu cuối cùng cũng có thời gian để nghiên cứu cái gọi là hệ thống siêu sao này.
Mà ở phía bên kia, đang diễn ra một cuộc trò chuyện như muốn phá nát tam quan của Asahina Ukyo!
———————————————————
Theo anime thì phần xưng hô sẽ dựa trên cảm xúc và trạng thái của nhân vật
Ví dụ:
Lúc bình thường hoặc nghiêm túc thì Tsubaki sẽ gọi Yusuke là: Yusuke
Lúc đùa giỡn thì Tsubaki sẽ gọi Yusuke là: Yusuke-chan
Và các nhân vật khác cũng tương tự như vậy nên mình sẽ thay đổi phần xưng hô trong đây cho giống anime nhé.
Thanks for reading
Enjoy~
Louis: Em cũng thật đáng yêu!
———————————————————
Địa điểm: Phòng khách tầng 5 của nhà Asahina.
Nhân vật: Tất cả các anh em Asahina, ngoại trừ Kaname, Hikaru, Natsume và Fuuto không có ở nhà.
Yayoi ôm dự trữ lương thực ngồi trên ghế sopha, bên trái là Masaomi, bên phải là Tsubaki, xung quanh đều là các anh em Asahina.
Yayoi không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, nhưng có thể thấy được sự ngạc nhiên trong đôi mắt đen láy của cậu.
Yayoi nhìn lướt ngang qua một lượt những người đàn ông với các phong cách khác nhau nhưng chung quy tất cả đều rất đẹp trai, trong lòng thầm cảm thán mẹ của bọn họ vô cùng, cậu nghe nói là còn bốn anh em trai không ở nhà, chứ nếu không là có đến tận mười ba anh em, thực sự là một người mẹ vĩ đại, tuyệt vời a.
Ukyo bưng ấm trà mới pha ra, rót một tách đưa vào tay Yayoi, đôi mắt xanh biếc nhìn cậu dịu dàng
“ Đột nhiên thấy chúng ta có nhiều anh em như vậy hẳn là rất ngạc nhiên đi. ”
Yayoi thành thật gật đầu, đổi lấy một cái cười khẽ của Ukyo.
" Ưm, Yayoi... Ah, không Kaionji-kun..." Nhận ra mình đã vô tình gọi tên của người ta, khuôn mặt Masomi hơi đỏ lên, anh quay đi vì xấu hổ, không dám nhìn Yayoi.
“ Cứ gọi trực tiếp tên của em a, không cần dùng kính ngữ đâu. " Yayoi nhìn Masaomi nghiêm túc nói.
Cậu đặt chiếc cốc trên tay xuống, đứng lên đối mặt với toàn bộ anh em Asahina trịnh trọng giới thiệu
" Lần đầu tiên gặp mặt, em là Kaionji Yayoi. Em sẽ làm phiền mọi người một thời gian. Xin mọi người giúp đỡ. "
Nghe những gì Yayoi nói, Asahina – vẫn đang đắm chìm trong niềm vui khi được kêu thẳng tên Yayoi – Masaomi mừng rỡ nói:
" Yayoi, em đồng ý sống ở đây rồi sao? "
“ Trong khoảng thời gian này làm phiền Asahina-san rồi. ” Đối diện với đôi mắt nâu nhạt tràn đầy niềm vui của Masaomi, Yayoi nghiêm túc nói.
“ Ừm, Yayoi cứ gọi thẳng tên của tụi anh đi, chứ nhà đều họ Asahina, gọi Asahina cũng chẳng biết kêu ai. ”
Masaomi cố gắng làm cho mình trông bình tĩnh, nhưng sự vui sướng kia vẫn khiến nụ cười của anh rạng rỡ hơn bình thường.
Bộ dáng khác thường này của anh khiến những đứa em trai ngạc nhiên, nhưng Masaomi phớt lờ sự nghi ngờ của họ, đôi mắt nâu nhạt của anh tràn đầy sung sướng.
" Chào mừng đến nhà Asahina! "
" A, Masa-nii thật gian xảo nha~ " Tsubaki bổ nhào lên người Yayoi, giọng nói của hắn lúc nào cũng ngọt xớt.
" Hoan nghênh Yayoi-chan~ "
Nghe thấy giọng nói của hắn, Yayoi sững sờ một lúc, liền bị Tsubaki đang ôm chặt lấy cậu phát hiện:
" Nhắc mới nhớ, lúc đầu nhìn anh, Yayoi-chan biểu cảm có chút kỳ quái a. Chẳng lẽ Yayoi-chan đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên hả~ "
Yayoi phớt lờ lời trêu chọc của Tsubaki, bình tĩnh trả lời: "Chỉ là lúc vừa gặp Tsubaki-san thì nghe thấy giọng nói của anh giống với một người. "
Tsubaki tỏ vẻ hoài nghi: "Làm sao có thể! Anh là diễn viên lồng tiếng xuất sắc nhất Nhật Bản đó, làm gì có người nào có giọng giống anh được chứ. "
Azusa đem Tsubaki đang ồn ào ra khỏi người Yayoi, cùng là song bào thai có khuôn mặt giống nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn khác, Azusa cũng là diễn viên lồng tiếng xuất sắc, giọng anh rất trầm ấm, bình tĩnh còn có chút ôn nhu:
" Lần sau anh ấy còn nói với em như vậy thì cứ việc nói với anh, anh sẽ cho anh ấy một trận. Còn có, hoan nghênh em, Yayoi. "
Các anh em còn lại cũng tự giới thiệu và bày tỏ sự hoan nghênh đối với cậu. Mặc dù rất tò mò về người được Masa-nii đột ngột mang về nhưng họ vẫn kìm lại để lát nữa sẽ hỏi riêng Masa-nii sau.
" Như vậy là Wataru sẽ có thêm một onii-chan nữa sao? " Con út Wataru cao hứng chạy tới kéo kéo tay Yayoi, mái tóc màu hồng nhạt hơi vểnh lên thể hiện tâm trạng vui vẻ của cậu nhóc.
" Yayoi-niichan thật xinh đẹp, Wataru thật thích Yayoi-niichan! "
Yayoi ngơ ngác nhìn vẻ mặt cao hứng của cậu bé, nhóc ấy mặc chiếc áo khoác màu hồng cùng màu với màu tóc, đeo cái dây chuyền có mặt là một con gấu mèo màu nâu ở cổ, trong túi áo cũng có một chú thỏ bông màu xanh.
Wataru đang nhìn cậu với đôi mắt to tròn sáng long lanh.
Sự im lặng của Yayoi khiến Wataru có chút thất vọng, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, cũng dần buông bàn tay đang nắm chặt lấy tay cậu xuống.
Lúc này Yayoi cúi xuống dụi mặt vào cái má mịn màng của Wataru, khóe miệng cong lên để lộ ra một nụ cười nhẹ.
Khuôn mặt vô cảm dịu đi, đôi mắt nheo lại hưởng thụ, khóe mắt cong lên khiến tất cả những người có mặt ở đây được một trận ngứa ngáy trong lòng.
Một vài người ngây thơ, chẳng hạn như Subaru và Yusuke chỉ nhìn ngu ngơ một lúc liền chật vật quay mặt đi vì ngại.
“ Ừm, anh cũng thích Wataru lắm. ”
Yayoi mỉm cười nhìn Wataru còn đang ngạc nhiên, giọng cậu nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều. Wataru bật dậy ôm cổ Yayoi mừng rỡ reo lên:
" Yayoi-niichan, vào phòng Wataru chơi nhé! Wataru sẽ cho anh xem búp bê thỏ bự nhé! "
“ Được rồi, Wataru. ” Masaomi cuối cùng cũng hoàn hồn lại, vội vàng ngăn cản Wataru đang lôi kéo Yayoi một cách nhiệt tình.
“ Bây giờ đã gần đến giờ ăn tối, đợi lát nữa rồi Yayoi-niichan sẽ chơi với em được không? "
" Dạ được. " Wataru thất vọng cúi đầu, ngay cả mái tóc ngô ngố màu hồng nhạt đang vểnh lên cũng cụp xuống ũ rủ.
Thấy vậy, Yayoi nhanh chóng đưa tay xoa đầu nhóc, an ủi nói:
" Anh sẽ cùng em đi xem búp bê thỏ lớn sau bữa tối, được không? Bây giờ Wataru hãy chơi cùng với thức dự trữ lương thực nhé! " Nói rồi liền đem dự trữ lương thực đang cuộn tròn trên đùi cậu đưa qua cho Wataru ôm.
" Đáng yêu quá đi~ nó tên là dự trữ lương thực ạ?! "
Wataru vui vẻ ôm lấy chó nhỏ, hai tay cầm lấy hay chân trước của nó xoay vòng vòng.
Yayoi phớt lờ ánh mắt đáng thương của dự trữ lương thực, ôn nhu nói: " Ừm, em xem, dự trữ lương thực cũng rất thích em đấy! "
“ E hèm. ” Ukyo nhướng mày, nói nhanh như để che đậy điều gì đó.
“ Vậy để chào đón Kaionji-kun, tối nay anh sẽ làm một bữa thật thịnh soạn.” Đôi mắt xanh sau lớp kính cố tình di chuyển tránh đi hướng Yayoi. Nói xong Ukyo liền vội vàng xoay người đi vào phòng bếp.
" Nó gọi là dự trữ lương thực sao? ”
Một giọng nói êm ái vang lên, một người đàn ông có thể được miêu tả là xinh đẹp ngồi xổm xuống trước mặt dự trữ lương thực.
Mái tóc dài màu nâu tro nhạt của anh được búi ở bên phải đầu tạo thành hình bông hoa huệ, phần còn lại xõa tự nhiên sau đầu, trên mặt mang theo một nụ cười dịu dàng vô hại, anh khẽ vuốt ve đầu của dự trữ lương thực. Đây chính là người con trai thứ tám —Asahina Louis.
Dự trữ lương thực sung sướng dụi đầu vào đôi bàn tay thon dài lộ rõ những khớp xương, chó nhỏ phát ra những tiếng kêu thích thú từ trong cổ họng.
" Nó thật đáng yêu! "
Như là hiểu được lời khen của anh, dự trữ lương thực hưng phấn sủa một cái.
" Em cũng thật đáng yêu! " Louis đi đến trước mặt Yayoi, duỗi tay xoa mái tóc đen vô cùng mềm mượt kia, đôi mắt màu hoa cà ánh lên vẻ tán thưởng.
" Vừa mới lúc nãy, khi em cười, bọn anh liền cảm thấy như không thể nào hô hấp nổi, ánh mắt cũng không thể rời khỏi em. "
Louis nở nụ cười tự nhiên nhưng lời nói thẳng thắn đến mức khiến một đám anh em khác đồng loạt ho khan.
" Louis-nii, anh đang nói nhảm cái gì vậy! " Asahina Yusuke hét lớn nhưng vẻ mặt đỏ ửng đã phản bội lại lời nói của hắn.
" Hể " Louis ngơ ngác nhìn vẻ mặt hung hăng của Yusuke.
" Không phải lúc nãy, Yusuke cũng nhìn đến không nỡ chớp mắt à? "
" Louis-nii! "
Yusuke không nhịn được nữa liền chạy đến che miệng Louis lại nhưng quên rằng bên cạnh vẫn còn Asahina – một người luôn sợ thiên hạ không đủ náo loạn – Tsubaki.
" Aiya~ Yusuke-chan là đang thẹn quá hóa giận sao~ "
" Lúc nãy Tsuba-nii cũng như thế! " Yusuke tức giận nhìn Tsubaki.
" Đừng cho là em không nhìn thấy! "
" Được rồi, được rồi. " Cuối cùng vẫn là Masaomi đứng ra làm người hòa giải, anh kìm nén cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng nói:
“ Đừng quậy nữa, Ukyo bữa tối đã chuẩn bị xong chưa? "
" Đã xong, mọi người tới ăn cơm đi.”
Ukyo đi đến gọi mọi người ăn cơm, anh đang mặc một chiếc tạp dề đáng yêu màu hồng nhạt, chiếc tạp dề khác hẳn với khí chất bên ngoài, làm giảm đi sự nghiêm túc của anh, tăng lên vài phần cảm giác ấm áp của gia đình.
Trên bàn ăn, Yayoi ngồi bên cạnh Yusuke vẫn còn đang đỏ mặt ngại ngùng không dám nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của cậu, hắn cúi gằm mặt ăn cơm.
Trong khi Wataru hoạt bát luôn làm nũng để được Yayoi đút ăn. Yayoi lại là người luôn đặc biệt dịu dàng với trẻ con, đương nhiên sẽ không từ chối, nhìn thấy nhóc con vui vẻ ăn cơm, nét ôn nhu hiện lên trong đôi mắt đen của Yayoi, thỉnh thoảng cậu còn đem mặt mình cọ cọ lên đôi má mịn màng của Wataru, nhóc ấy cũng rất vui khi được cậu cọ, mọi người không khỏi phì cười trước hành động của cả hai.
“ Yayoi, món này ăn rất ngon! ” Louis ngồi ở đối diện lâu lâu cũng sẽ gắp những món mà anh nghĩ là ngon vào bát Yayoi, và cậu sẽ gật đầu đồng tình với anh sau khi nếm nó một cách nghiêm túc.
“ Thật ngon, Ukyo-san nấu ăn ngon quá! "
Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Yayoi, Ukyo không được tự nhiên ho khan một tiếng, khóe miệng không khỏi gợi lên một chút.
“ Cảm ơn em. "
Sau bữa tối náo nhiệt, Yayoi tự giác ở lại giúp Ukyo dọn dẹp bát đĩa. Ukyo lấy trong tủ ra một chiếc tạp dề màu hồng cùng kiểu với của mình, khom người mặc vào cho Yayoi.
Người trong lòng ngực cao vừa vặn tới vai anh, phần eo dưới lòng bàn tay rất thon thả tựa như chỉ cần dùng một cánh tay là có thể ôm trọn được, trên người Yayoi thoang thoảng hương thơm, từ góc độ này có thể nhìn thấy hàng mi cong vút cùng cái cổ trắng như tuyết.
" Ukyo-san? "
Mãi cho đến khi bị giọng nói của Yayoi làm cho giật mình, Ukyo mới nhận ra rằng mình đã giữ nguyên tư thế này từ nãy giờ. Anh vội vàng thắt dây lưng cho cậu xong liền lùi lại một bước, Ukyo đẩy kính che giấu, khô khan giải thích.
" Vừa nãy nghĩ có đến công việc một chút, thực xin lỗi."
Yayoi lắc đầu tỏ vẻ không sao cả.
" Tối nay, Kaionji-kun sẽ ngủ trong phòng của Kaname nhé, em ấy đang đi tu hành nên hiện không có ở nhà. Ngày mai anh sẽ dọn dẹp một phòng mới cho em. "
Ukyo vừa rửa bát vừa nói. Là con trai thứ, anh gần như đã xử lý hết mọi việc lớn nhỏ trong nhà này, tạo cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.
Yayoi cúi đầu cảm ơn Ukyo: " Làm phiền anh rồi, Ukyo-san. "
Sau khi dọn dẹp xong, Ukyo đưa Yayoi lên tầng bốn.
" Là ở đây, anh đã lấy cho em một bộ đồ ngủ mà anh chưa từng mặc qua. Trong phòng tắm có đồ dùng vệ sinh dự phòng đấy. Em xem thử có cần gì nữa không? "
Yayoi lắc đầu rồi cảm ơn anh một lần nữa. Sau khi đã tắm rửa xong, Yayoi nằm trên chiếc giường êm ái, cậu cuối cùng cũng có thời gian để nghiên cứu cái gọi là hệ thống siêu sao này.
Mà ở phía bên kia, đang diễn ra một cuộc trò chuyện như muốn phá nát tam quan của Asahina Ukyo!
———————————————————
Theo anime thì phần xưng hô sẽ dựa trên cảm xúc và trạng thái của nhân vật
Ví dụ:
Lúc bình thường hoặc nghiêm túc thì Tsubaki sẽ gọi Yusuke là: Yusuke
Lúc đùa giỡn thì Tsubaki sẽ gọi Yusuke là: Yusuke-chan
Và các nhân vật khác cũng tương tự như vậy nên mình sẽ thay đổi phần xưng hô trong đây cho giống anime nhé.
Thanks for reading
Enjoy~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất