Chương 2: Tokyo QUẬN 24
"Hợp cách."
Thở dài một tiếng, Hội trưởng đương nhiệm của câu lạc bộ mỹ thực cầm ly cà phê lên ngon lành uống cạn.
Mỗi câu lạc bộ đều có một cuộc khảo nghiệm nhất định, đối với nơi tập trung của mấy kẻ tham ăn như câu lạc bộ mỹ thực, khảo nghiệm chắc chắn là tay nghề làm bếp. Được chấp nhận thông qua nhờ kỹ xảo pha cà phê, Kaneki Ken nhàn nhạt mà cười, đầu ngón tay theo bản năng mà cọ xát vào lòng bàn tay, bên trên không có vết hay vết thương, trắng nõn non mịnh, chẳng có dấu hiệu nào của việc bị người khác dùng kìm kéo đứt.
"Tôi có cảm giác cậu pha cà phê không giống như những người khác, phi thường tuyệt vời." Thanh niên tóc nâu vẻ mặt say mê, đôi tay cầm ly, đầu lưỡi còn có chút lưu luyến liếm chút là phê còn lưu lại ở khóe môi,"Cái này làm tôi nhớ tới Hội trưởng tiền nhiệm nói, hòa cảm xúc vào món ăn a."
Thành viên câu lạc bộ bên cạnh bị hắn nói đến lom lom mắt nhìn, mắt trong mong mà nhìn Hội trưởng, không tiếng động mà khiển trách.
Nagachika Hideyoshi chọc chọc cánh tay bạn tốt, ngạc nhiên hỏi:"Không phải cậu rất ít uống cà phê sao, thế nào mà kỹ thuật tốt như vậy?"
Kaneki Ken ánh mắt lộ ra vài tia sáng, thấp giọng nói:"Là một vị quản lí tiệm cà phê thực hiền từ đã dạy ta." Không chỉ có pha cà phê, hắn còn dạy Kaneki Ken làm sao để sinh tồn ở thế giới này, dẫn đường hắn lúc trước, chính là một người tốt như vậy.... Lại.....
Đánh gãy từng hồi ức, Kaneki Ken hướng Hội trưởng dò hỏi:"Tôi có thể đi rồi sao?"
Fujita Kazuo phất phất tay, gấp không chờ nổi mà nói:"Đi thôi đi thôi, ngày mai vào lúc này đến báo danh đấy, Kaneki-kun."
Cầm lấy đơn xin gia nhập câu lạc bộ của Kaneki Ken, Fujita Kazuo chống cằm nhìn theo hai cái đàn em. Một tiền bối trình độ cao đi tới, không chút khách khí mà cầm lấy ly cà phê ngửi ngửi, "Chỉ là thành phẩm rẻ tiền từ loại cà phê rẻ tiền, Fujita, phẩm vị của cậu kém đi nhiều rồi."
Fujita Kazuo híp mắt cười, khí chất sang sảng bỗng nhiên thêm một tia ưu nhã "Thứ tôi uống, làm sao có thể là mấy thứ nông cạn kia."
Masami nhíu mày, cô không thể hiểu được tên Hội trưởng lâu lâu lại động kinh này.
Hắn nâng lên mặt, như thiếu nữ thời kỳ mê trai mà nói: "Cảm giác tịch mịch cùng hạnh phúc trong cà phê làm cho lòng tôi mềm ra." Nhìn vẻ ôn nhu trên gương mặt của hậu bối lúc pha cà phê, Fujita Kazuo có thể kết luận rằng người này nhất định là đã trải qua nhiều chuyện trắc trở, người như vậy pha cà phê so với người bình thường đều thạo hơn, trầm ổn hơn.
Xong việc tại câu lạc bộ, hai người ở ngoài trường ăn một bữa, Nagachika Hideyoshi bỏ tiền mời khách, Kaneki Ken dĩ nhiên sẽ không khách khí.
Trước vẻ mặt nhức nhối của tên kia, Kaneki Ken ăn đầy cả bụng, ợ ra toàn mùi thịt nướng.
Thời gian không còn sớm, Kaneki Ken liền cùng Nagachika Hideyoshi tạm biệt nhau ở ngã ba. Nghĩ đến Kaneki về nhà trọ cần nhiều thời gian, Nagachika Hideyoshi đã nhiều ngày tạm thời ở tại nhà người thân cũng có chút lo lắng, gọi với theo:"Kaneki tớ nhớ rõ gần trường học có chung cư cho học sinh, cậu có muốn dọn lại ở đây không?"
Kaneki Ken bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn bao phủ thành phố Tokyo,"Để tớ suy nghĩ vài ngày, trong khoảng thời gian này tớ muốn chuyên tâm ôn tập."
"Ok, ngày mai thấy."
Nagachika Hideyoshi sờ sờ cái ót, tạm biệt Kaneki,"Nhớ rõ về nhà sớm, Tokyo gần đây không an toàn."
Kaneki Ken nhìn chăm chú vào bóng dáng bạn thân đang dần dần mất hút, tầm mắt bỗng nhiên có một trận mơ hồ. Hắn đưa tay lau đi, còn có thể chạm đến khóe mắt ướt át,"Hideyoshi, cảm ơn." Không có chậm trễ, hắn vác cặp sách hướng nhà ga phương chạy tới, đi qua một đám người, bên tai hấp thu các loại tin tức ầm ĩ.
"Quận 24...... Tokyo......"
Câu nói của một ông chú đang nghe điện thoại lọt vào tai hắn, Kaneki Ken không ngừng lại động tác, phảng phất như không nghe thấy tiếng cọ xát bên cạnh mình.
Cái mũi đối phương khẽ nhúc nhích, đôi mắt nhìn về phía hắn.
"Thơm quá."
Chạy tới nhà ga, Kaneki Ken chống đầu gối thở hổn hển, đúng lúc có một chiếc xe buýt công cộng tới, hắn cũng không thèm nhìn lại mà lật đật phóng lên xe. Xe rời bến mấy trăm mét, gã đàn ông lúc trước cất đi điện thoại, mắt lộ ra vẻ tiếc hận mà nhìn theo Kaneki Ken đã lên xe.
Mỹ vị khó tìm, đáng tiếc thật.
Xe buýt công cộng chạy đến trạm thứ ba, Kaneki Ken vội vàng xuống xe.
Tài xế xe nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, bởi vì Kaneki Ken đã vội vàng bắt xe về hướng nhà ga ngược lại, leo lên một chiếc xe buýt khác.
Lưng dựa trên chỗ ngồi, Kaneki Ken thở một hơi nhẹ nhõm một, ánh mắt nhìn phía trên xe ghi chú rõ lộ tuyến. Một cái địa danh ánh vào mi mắt, làm hắn hiểu chính mình đã rời khỏi quỹ đạo kiếp trước. Điểm cuối bến là Tokyo quận 20, Kaneki Ken trong ấn tượng nó còn có một cái biệt danh, quận yên bình.
So với các quận khác, nơi này phát sinh sự kiện Ghoul vồ mồi là thấp nhất, đại bộ phận Ghoul đều thực an phận.
Kaneki Ken nhớ lại bản đồ của quận 24, kết hợp bản đồ hiện nay, Đại học Tokyo hẳn là nằm trên quận 24 trong truyền thuyết kia.
Đây là nơi hỗn loạn và nguy hiểm nhất trong số tất cả các quận vì có số Ghoul tập trung ở nơi này cực cao.
Đây cũng là nơi được quản hạt bởi Arima Kishou, một trong bảy thanh tra Hạng Đặc Biệt của CCG.
"Tử Thần a." Lòng Kaneki Ken bình tĩnh lại, tuy nói tín nhiệm một người đã từng giết chết chính mình nghe rất kỳ quái, nhưng vị Thanh tra Hạng Đặc Biệt thật sự rất mạnh đến làm người tuyệt vọng, hắn thua tâm phục khẩu phục, chết ở Arima Kishou trên tay cũng coi như là trọn vẹn.
Không biết khi nào đài phát thanh trên xe buýt đã chuyển sang truyền bá phòng chống Ghoul, cảnh báo dân địa phương khi gặp tình huống bất thường phải báo nguy cho CCG ngay lặp tức. Kaneki Ken lẳng lặng mà nghe, người trên xe buýt cũng bắt đầu cười cười bàn tán sinh vật này không biết có tồn tại hay không.
Ghoul tức quỷ ăn thịt, ngày thường bề ngoài cùng người thường không có khác mấy, nhưng lại không cách nào ăn được thức ăn của con người. Bọn họ bẩm sinh xem nhân loại đồ ăn, nếu một tháng không thực dục liền sẽ đói khát đến nổi điên, mà CCG chính là cơ quan chính phủ lập ra để đối phó Ghoul, tên đầy đủ Commission of Counter Ghoul, mục đích chính là loại bỏ toàn bộ Ghoul.
Kết quả bị trục xuất chỉ có hai cái, tử vong hoặc là giam giữ ở Trại trừng giới Ghoul.
Năm đó Kaneki Ken đứng đầu tiên trong danh sách khu trực của CCG, SS - Rết Độc Nhãn, do Bạch Tử Thần của CCG tự tay đánh chết.
Hắn không phải không biết sự cường đại của Arima Kishou, nguyên nhân làm hắn sẽ chui đầu vô lưới chỉ có một. Gió lạnh mùa xuân thổi qua, khi trở lại quận 20, hắn ôn nhu nhìn một quán cà phê hai tầng. Tiệm cà phê tên "Anteiku" đang buôn bán, ở bên trong khách hàng có nhân loại, có Ghoul, còn có hương cà phê nồng đậm.
Nơi đó đã từng là nơi hắn nguyện ý dùng sinh mệnh bảo vệ, chỗ dung thân cuối cùng.
Quản lý Yoshimura, Touka, Hinami......
Chính là cho đến ngày nay, hắn cùng những người này khoảng cách không thể vượt qua, chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn, không dám tới gần.
"Xin lỗi." Kaneki Ken thầm nói ở trong lòng.
Vì hứa với Hide, hắn không thể bước vào thế giới Ghoul một lần nữa, lấy thân phận người thường học xong đại học, sau đó tìm một nơi công tác, cưới vợ sinh con, vượt qua cả đời.
Dời đi tầm mắt, Kaneki Ken tiến về phía trước, vài bước ban đầu có chút nặng nề, bước tiếp theo nhẹ nhàng lên, phảng phất như tránh thoát được thứ gì bóp chặt hắn hô hấp vận mệnh. Không cần lại ăn thịt người chết, cũng không cần vì biến cường đi cắn nuốt Ghoul, hắn rốt cuộc có thể không đeo Độc Nhãn mặt nạ mà sống ở dưới ánh mặt trời.
Cái giá của tự do.
Là sinh mệnh đời trước của hắn.
Trong Anteiku, một nhân viên phục vụ đang cầm khay nghi hoặc liếc nhìn cửa sổ.
Quản lý lớn tuổi Yoshimura đứng ở bàn trước đài chà lau cái ly,ngẩng đầu dò hỏi:"Touka, làm sao vậy?"
Thiếu nữ tóc ngắn màu tím lắc lắc đầu,"Không có gì, vừa rồi thấy một người đứng trước quán cà phê phán ngốc." Không biết vì cái gì, nàng khi nhìn biểu tình như sắp khóc của người kia, vô cớ trong lòng cảm thấy nặng nề.
Nụ cười đắng chát như có một mối liên hệ nào đó bị đánh gãy, vỡ vụn.
Ban đêm, đèn trên bàn "cạch" một cái tắt đi, Kaneki Ken đem đầu tóc cào loạn, thống khổ phát hiện trở về bình thường cũng không phải chuyện đơn giản. Nhìn những cái đó sách giáo khoa xa lạ, đặc biệt là những công thức toán học rối rắm, con số cùng ký hiệu trên giấy khiến hắn tái cả mặt.
"Thủ khoa đầu vào......"
Kaneki Ken dựa lưng vào ghế, hai tròng mắt nhìn chăm chăm trần nhà.
Quên đi, vẫn là tắm rửa trước rồi ngủ đi, ngày mai lại xem tiếp, dù sao thì cũng mới khai giảng xong thì không thể khảo thí ngay được.
Đêm đó trong mơ, hắn thấy từng bài thi bị đánh trượt thổi qua trước mắt, sắc mặt giáo viên xanh mét như ma quỷ, khiến cho người đã từng đối mặt tử vong cũng như chưa từng sợ hãi Kaneki Ken phải run lập cập. Giáo viên nã đạn không ngừng, hắn bị răn dạy đến mặt đỏ tía tai, không dám ngẩng đầu.
Bỗng nhiên tiếng la dừng lại, giáo viên đập bài thi lên bàn, lạnh lùng mà nói.
"1000 trừ 7 bằng bao nhiêu?"
Con ngươi Kaneki Ken co rụt lại, đột nhiên ngẩng đầu, vị giảng viên có khuôn mặt hài hòa biến thành một cái nam nhân đeo mặt nạ khúc gôn cầu.
Hắn ở mặt nạ sau cười dữ tợn, trên tay không biết từ đâu lấy ra một cái kìm nhổ đinh, bốn phía cảnh tượng vườn trường ấm áp lột xác thành một cái phòng trống trải vô cùng. Nam nhân ăn mặc màu áo vest trắng đứng ở trước mặt hắn, mà Kaneki Ken tay chân bị trói chặt ở một cái ghế, bên cạnh thùng sắt chứa đầy đoạn ngón tay cùng ngón chân bị cắt của hắn.
"Ta hỏi lại ngươi một lần, 1000 trừ 7 bằng bao nhiêu?"
Câu hỏi lặp lại một lần nữa, báo trước đối phương không còn kiên nhẫn.
Môi Kaneki Ken khẽ nhúc nhích, ngay lúc đối phương cầm kìm định kéo đứt lần nữa ngón tay vừa mới mọc của hắn....
Mắt trái từ màu xám biến thành màu đỏ tươi, nơi khóe mắt xuất hiện vết rạn màu đỏ thẫm như hoa văn, Kaneki Ken biểu tình lắng đọng lại, lạnh lùng mà nhìn gã đàn ông lấy việc tra tấn hắn làm niềm vui, "Nực cười, chỉ bằng ngươi?" Thấy Kaneki Ken bẻ được được còng tay cùng xích chân, gã Ghoul cấp S Yamori đột nhiên cười ha hả, hưng phấn lạ thường.
"Ngươi quả nhiên là tuyệt nhất, để ta, để ta cướp đi hết thảy của ngươi!"
"Ta sẽ ăn sống ngươi!"
Chân mềm nhũn, Kaneki Ken hoảng sợ phát hiện năng lực Ghoul biến mất, tóc bị túm mạnh về phía trước, làm hắn thấy rõ ảnh phản chiếu mình trong mắt đối phương.
Là tóc đen......
Là một Kaneki Ken không có lực lượng phản kháng, không có sức giãy giụa...... Một con người đáng buồn lại không thể bảo vệ mọi thứ xung quanh.
Đây là hắn lúc ban đầu.
Cũng là con người mà Hide muốn hắn "trở về"......
Thở dài một tiếng, Hội trưởng đương nhiệm của câu lạc bộ mỹ thực cầm ly cà phê lên ngon lành uống cạn.
Mỗi câu lạc bộ đều có một cuộc khảo nghiệm nhất định, đối với nơi tập trung của mấy kẻ tham ăn như câu lạc bộ mỹ thực, khảo nghiệm chắc chắn là tay nghề làm bếp. Được chấp nhận thông qua nhờ kỹ xảo pha cà phê, Kaneki Ken nhàn nhạt mà cười, đầu ngón tay theo bản năng mà cọ xát vào lòng bàn tay, bên trên không có vết hay vết thương, trắng nõn non mịnh, chẳng có dấu hiệu nào của việc bị người khác dùng kìm kéo đứt.
"Tôi có cảm giác cậu pha cà phê không giống như những người khác, phi thường tuyệt vời." Thanh niên tóc nâu vẻ mặt say mê, đôi tay cầm ly, đầu lưỡi còn có chút lưu luyến liếm chút là phê còn lưu lại ở khóe môi,"Cái này làm tôi nhớ tới Hội trưởng tiền nhiệm nói, hòa cảm xúc vào món ăn a."
Thành viên câu lạc bộ bên cạnh bị hắn nói đến lom lom mắt nhìn, mắt trong mong mà nhìn Hội trưởng, không tiếng động mà khiển trách.
Nagachika Hideyoshi chọc chọc cánh tay bạn tốt, ngạc nhiên hỏi:"Không phải cậu rất ít uống cà phê sao, thế nào mà kỹ thuật tốt như vậy?"
Kaneki Ken ánh mắt lộ ra vài tia sáng, thấp giọng nói:"Là một vị quản lí tiệm cà phê thực hiền từ đã dạy ta." Không chỉ có pha cà phê, hắn còn dạy Kaneki Ken làm sao để sinh tồn ở thế giới này, dẫn đường hắn lúc trước, chính là một người tốt như vậy.... Lại.....
Đánh gãy từng hồi ức, Kaneki Ken hướng Hội trưởng dò hỏi:"Tôi có thể đi rồi sao?"
Fujita Kazuo phất phất tay, gấp không chờ nổi mà nói:"Đi thôi đi thôi, ngày mai vào lúc này đến báo danh đấy, Kaneki-kun."
Cầm lấy đơn xin gia nhập câu lạc bộ của Kaneki Ken, Fujita Kazuo chống cằm nhìn theo hai cái đàn em. Một tiền bối trình độ cao đi tới, không chút khách khí mà cầm lấy ly cà phê ngửi ngửi, "Chỉ là thành phẩm rẻ tiền từ loại cà phê rẻ tiền, Fujita, phẩm vị của cậu kém đi nhiều rồi."
Fujita Kazuo híp mắt cười, khí chất sang sảng bỗng nhiên thêm một tia ưu nhã "Thứ tôi uống, làm sao có thể là mấy thứ nông cạn kia."
Masami nhíu mày, cô không thể hiểu được tên Hội trưởng lâu lâu lại động kinh này.
Hắn nâng lên mặt, như thiếu nữ thời kỳ mê trai mà nói: "Cảm giác tịch mịch cùng hạnh phúc trong cà phê làm cho lòng tôi mềm ra." Nhìn vẻ ôn nhu trên gương mặt của hậu bối lúc pha cà phê, Fujita Kazuo có thể kết luận rằng người này nhất định là đã trải qua nhiều chuyện trắc trở, người như vậy pha cà phê so với người bình thường đều thạo hơn, trầm ổn hơn.
Xong việc tại câu lạc bộ, hai người ở ngoài trường ăn một bữa, Nagachika Hideyoshi bỏ tiền mời khách, Kaneki Ken dĩ nhiên sẽ không khách khí.
Trước vẻ mặt nhức nhối của tên kia, Kaneki Ken ăn đầy cả bụng, ợ ra toàn mùi thịt nướng.
Thời gian không còn sớm, Kaneki Ken liền cùng Nagachika Hideyoshi tạm biệt nhau ở ngã ba. Nghĩ đến Kaneki về nhà trọ cần nhiều thời gian, Nagachika Hideyoshi đã nhiều ngày tạm thời ở tại nhà người thân cũng có chút lo lắng, gọi với theo:"Kaneki tớ nhớ rõ gần trường học có chung cư cho học sinh, cậu có muốn dọn lại ở đây không?"
Kaneki Ken bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn bao phủ thành phố Tokyo,"Để tớ suy nghĩ vài ngày, trong khoảng thời gian này tớ muốn chuyên tâm ôn tập."
"Ok, ngày mai thấy."
Nagachika Hideyoshi sờ sờ cái ót, tạm biệt Kaneki,"Nhớ rõ về nhà sớm, Tokyo gần đây không an toàn."
Kaneki Ken nhìn chăm chú vào bóng dáng bạn thân đang dần dần mất hút, tầm mắt bỗng nhiên có một trận mơ hồ. Hắn đưa tay lau đi, còn có thể chạm đến khóe mắt ướt át,"Hideyoshi, cảm ơn." Không có chậm trễ, hắn vác cặp sách hướng nhà ga phương chạy tới, đi qua một đám người, bên tai hấp thu các loại tin tức ầm ĩ.
"Quận 24...... Tokyo......"
Câu nói của một ông chú đang nghe điện thoại lọt vào tai hắn, Kaneki Ken không ngừng lại động tác, phảng phất như không nghe thấy tiếng cọ xát bên cạnh mình.
Cái mũi đối phương khẽ nhúc nhích, đôi mắt nhìn về phía hắn.
"Thơm quá."
Chạy tới nhà ga, Kaneki Ken chống đầu gối thở hổn hển, đúng lúc có một chiếc xe buýt công cộng tới, hắn cũng không thèm nhìn lại mà lật đật phóng lên xe. Xe rời bến mấy trăm mét, gã đàn ông lúc trước cất đi điện thoại, mắt lộ ra vẻ tiếc hận mà nhìn theo Kaneki Ken đã lên xe.
Mỹ vị khó tìm, đáng tiếc thật.
Xe buýt công cộng chạy đến trạm thứ ba, Kaneki Ken vội vàng xuống xe.
Tài xế xe nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, bởi vì Kaneki Ken đã vội vàng bắt xe về hướng nhà ga ngược lại, leo lên một chiếc xe buýt khác.
Lưng dựa trên chỗ ngồi, Kaneki Ken thở một hơi nhẹ nhõm một, ánh mắt nhìn phía trên xe ghi chú rõ lộ tuyến. Một cái địa danh ánh vào mi mắt, làm hắn hiểu chính mình đã rời khỏi quỹ đạo kiếp trước. Điểm cuối bến là Tokyo quận 20, Kaneki Ken trong ấn tượng nó còn có một cái biệt danh, quận yên bình.
So với các quận khác, nơi này phát sinh sự kiện Ghoul vồ mồi là thấp nhất, đại bộ phận Ghoul đều thực an phận.
Kaneki Ken nhớ lại bản đồ của quận 24, kết hợp bản đồ hiện nay, Đại học Tokyo hẳn là nằm trên quận 24 trong truyền thuyết kia.
Đây là nơi hỗn loạn và nguy hiểm nhất trong số tất cả các quận vì có số Ghoul tập trung ở nơi này cực cao.
Đây cũng là nơi được quản hạt bởi Arima Kishou, một trong bảy thanh tra Hạng Đặc Biệt của CCG.
"Tử Thần a." Lòng Kaneki Ken bình tĩnh lại, tuy nói tín nhiệm một người đã từng giết chết chính mình nghe rất kỳ quái, nhưng vị Thanh tra Hạng Đặc Biệt thật sự rất mạnh đến làm người tuyệt vọng, hắn thua tâm phục khẩu phục, chết ở Arima Kishou trên tay cũng coi như là trọn vẹn.
Không biết khi nào đài phát thanh trên xe buýt đã chuyển sang truyền bá phòng chống Ghoul, cảnh báo dân địa phương khi gặp tình huống bất thường phải báo nguy cho CCG ngay lặp tức. Kaneki Ken lẳng lặng mà nghe, người trên xe buýt cũng bắt đầu cười cười bàn tán sinh vật này không biết có tồn tại hay không.
Ghoul tức quỷ ăn thịt, ngày thường bề ngoài cùng người thường không có khác mấy, nhưng lại không cách nào ăn được thức ăn của con người. Bọn họ bẩm sinh xem nhân loại đồ ăn, nếu một tháng không thực dục liền sẽ đói khát đến nổi điên, mà CCG chính là cơ quan chính phủ lập ra để đối phó Ghoul, tên đầy đủ Commission of Counter Ghoul, mục đích chính là loại bỏ toàn bộ Ghoul.
Kết quả bị trục xuất chỉ có hai cái, tử vong hoặc là giam giữ ở Trại trừng giới Ghoul.
Năm đó Kaneki Ken đứng đầu tiên trong danh sách khu trực của CCG, SS - Rết Độc Nhãn, do Bạch Tử Thần của CCG tự tay đánh chết.
Hắn không phải không biết sự cường đại của Arima Kishou, nguyên nhân làm hắn sẽ chui đầu vô lưới chỉ có một. Gió lạnh mùa xuân thổi qua, khi trở lại quận 20, hắn ôn nhu nhìn một quán cà phê hai tầng. Tiệm cà phê tên "Anteiku" đang buôn bán, ở bên trong khách hàng có nhân loại, có Ghoul, còn có hương cà phê nồng đậm.
Nơi đó đã từng là nơi hắn nguyện ý dùng sinh mệnh bảo vệ, chỗ dung thân cuối cùng.
Quản lý Yoshimura, Touka, Hinami......
Chính là cho đến ngày nay, hắn cùng những người này khoảng cách không thể vượt qua, chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn, không dám tới gần.
"Xin lỗi." Kaneki Ken thầm nói ở trong lòng.
Vì hứa với Hide, hắn không thể bước vào thế giới Ghoul một lần nữa, lấy thân phận người thường học xong đại học, sau đó tìm một nơi công tác, cưới vợ sinh con, vượt qua cả đời.
Dời đi tầm mắt, Kaneki Ken tiến về phía trước, vài bước ban đầu có chút nặng nề, bước tiếp theo nhẹ nhàng lên, phảng phất như tránh thoát được thứ gì bóp chặt hắn hô hấp vận mệnh. Không cần lại ăn thịt người chết, cũng không cần vì biến cường đi cắn nuốt Ghoul, hắn rốt cuộc có thể không đeo Độc Nhãn mặt nạ mà sống ở dưới ánh mặt trời.
Cái giá của tự do.
Là sinh mệnh đời trước của hắn.
Trong Anteiku, một nhân viên phục vụ đang cầm khay nghi hoặc liếc nhìn cửa sổ.
Quản lý lớn tuổi Yoshimura đứng ở bàn trước đài chà lau cái ly,ngẩng đầu dò hỏi:"Touka, làm sao vậy?"
Thiếu nữ tóc ngắn màu tím lắc lắc đầu,"Không có gì, vừa rồi thấy một người đứng trước quán cà phê phán ngốc." Không biết vì cái gì, nàng khi nhìn biểu tình như sắp khóc của người kia, vô cớ trong lòng cảm thấy nặng nề.
Nụ cười đắng chát như có một mối liên hệ nào đó bị đánh gãy, vỡ vụn.
Ban đêm, đèn trên bàn "cạch" một cái tắt đi, Kaneki Ken đem đầu tóc cào loạn, thống khổ phát hiện trở về bình thường cũng không phải chuyện đơn giản. Nhìn những cái đó sách giáo khoa xa lạ, đặc biệt là những công thức toán học rối rắm, con số cùng ký hiệu trên giấy khiến hắn tái cả mặt.
"Thủ khoa đầu vào......"
Kaneki Ken dựa lưng vào ghế, hai tròng mắt nhìn chăm chăm trần nhà.
Quên đi, vẫn là tắm rửa trước rồi ngủ đi, ngày mai lại xem tiếp, dù sao thì cũng mới khai giảng xong thì không thể khảo thí ngay được.
Đêm đó trong mơ, hắn thấy từng bài thi bị đánh trượt thổi qua trước mắt, sắc mặt giáo viên xanh mét như ma quỷ, khiến cho người đã từng đối mặt tử vong cũng như chưa từng sợ hãi Kaneki Ken phải run lập cập. Giáo viên nã đạn không ngừng, hắn bị răn dạy đến mặt đỏ tía tai, không dám ngẩng đầu.
Bỗng nhiên tiếng la dừng lại, giáo viên đập bài thi lên bàn, lạnh lùng mà nói.
"1000 trừ 7 bằng bao nhiêu?"
Con ngươi Kaneki Ken co rụt lại, đột nhiên ngẩng đầu, vị giảng viên có khuôn mặt hài hòa biến thành một cái nam nhân đeo mặt nạ khúc gôn cầu.
Hắn ở mặt nạ sau cười dữ tợn, trên tay không biết từ đâu lấy ra một cái kìm nhổ đinh, bốn phía cảnh tượng vườn trường ấm áp lột xác thành một cái phòng trống trải vô cùng. Nam nhân ăn mặc màu áo vest trắng đứng ở trước mặt hắn, mà Kaneki Ken tay chân bị trói chặt ở một cái ghế, bên cạnh thùng sắt chứa đầy đoạn ngón tay cùng ngón chân bị cắt của hắn.
"Ta hỏi lại ngươi một lần, 1000 trừ 7 bằng bao nhiêu?"
Câu hỏi lặp lại một lần nữa, báo trước đối phương không còn kiên nhẫn.
Môi Kaneki Ken khẽ nhúc nhích, ngay lúc đối phương cầm kìm định kéo đứt lần nữa ngón tay vừa mới mọc của hắn....
Mắt trái từ màu xám biến thành màu đỏ tươi, nơi khóe mắt xuất hiện vết rạn màu đỏ thẫm như hoa văn, Kaneki Ken biểu tình lắng đọng lại, lạnh lùng mà nhìn gã đàn ông lấy việc tra tấn hắn làm niềm vui, "Nực cười, chỉ bằng ngươi?" Thấy Kaneki Ken bẻ được được còng tay cùng xích chân, gã Ghoul cấp S Yamori đột nhiên cười ha hả, hưng phấn lạ thường.
"Ngươi quả nhiên là tuyệt nhất, để ta, để ta cướp đi hết thảy của ngươi!"
"Ta sẽ ăn sống ngươi!"
Chân mềm nhũn, Kaneki Ken hoảng sợ phát hiện năng lực Ghoul biến mất, tóc bị túm mạnh về phía trước, làm hắn thấy rõ ảnh phản chiếu mình trong mắt đối phương.
Là tóc đen......
Là một Kaneki Ken không có lực lượng phản kháng, không có sức giãy giụa...... Một con người đáng buồn lại không thể bảo vệ mọi thứ xung quanh.
Đây là hắn lúc ban đầu.
Cũng là con người mà Hide muốn hắn "trở về"......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất