Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản
Chương 10: Cảm giác thất bại của đại thần...
Tiểu Bạch mở miệng một câu, tỉ suất xem vô cùng cao, diễn đàn vô cùng náo nhiệt.
~.~
Ba bốn phút trôi qua, nhưng đối với hai người bị kẹt bên trong thì dường như đã kéo dài ba
bốn tiếng đồng hồ. Cuối cùng cũng có người chạy tới, ở bên ngoài hô to: "Có ai ở trong
không?"
Tiểu Bạch tới sát cửa, hét lớn trả lời: "Có tôi..."
Bên ngoài im lặng: "Cậu là ai?"
"Tằng... Bạch..."
"Cứ chờ đi." Người bên ngoài lạnh lùng nói, đang định thong thả bỏ đi.
Nhan Túc Ngang đột nhiên lên tiếng: "Còn tôi nữa."
Tiếng bước chân ngay lập tức ngừng lại, sau đó trở thành tiếng ốc vít loảng xoảng cực kỳ
khẩn trương, sau đó nữa là "lách cách"... đóng cửa rầm rầm.
Mặc dù bị ngăn cách bởi mấy lớp cửa, Tiểu Bạch vẫn nghe văng vẳng tiếng người gào thét:
"Má ơi, nhanh nhanh lên, Đại Thần bị kẹt!"Nhan Túc Ngang đột nhiên cong ngón tay gõ gõ vào vách thang máy.
Âm thanh trong không gian bít bùng vang lên thật rõ ràng.
Tiểu Bạch buồn bã nói: "Không nên phá hoại của công."
Ngón tay Nhan Túc Ngang dừng lại: "Đừng lo, nếu có thiệt hại, cũng chỉ là ngón tay tôi thôi."
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, thấy rất có lý: "Vậy à."
... Vậy à cái gì mà vậy à? Lẽ nào cậu ấy muốn nói, nếu chỉ có ngón tay hắn bị thương, vậy
thì không thành vấn đề sao? Nhan Túc Ngang cảm thấy nỗi tức nghẹn trong ngực ngày càng
tăng lên.
Trong giới giải trí hiện nay hắn cứ như mặt trời giữa ban trưa, đã rất lâu rất lâu rồi không còn
nhớ thất bại có cảm giác như thế nào nữa. Cho dù là đạo diễn nổi tiếng thế giới gặp hắn,
cũng chỉ như những người ngang hàng, chưa bao giờ dám tỏ vẻ người trên. Còn cậu bé
trước mắt kia chỉ vừa chập chững vào nghề, một kẻ thân cô thế cô không có ô dù hay chỗ
dựa vững chắc mà lại dám... không chỉ một mà đã ba lần đụng chạm tới hắn. Điều tức giận
nhất là, hắn nhìn ra được không phải vì hắn là Nhan Túc Ngang mà đối phương mới cố ý
nhắm vào.
Nghĩ tới đây, tức khí tích tụ đã xông lên tới huyệt Bách Hội, phát tiết ra ngoài. "Tiểu Bạch."
"Sao?"
"Nhìn tôi đáng ghét lắm à?"
"Không đâu."
Câu trả lời đến quá nhanh. Tức khí của Nhan Túc Ngang giảm bớt một nửa.
"Đằng nào thì bây giờ cũng đâu nhìn thấy gì.""..." Tức khí vừa mới tiêu tan lập tức tập hợp lại, hắn thầm xót xa hỏi: "Ý cậu là, nếu bây giờ
thấy được, nhìn tôi rất không vừa mắt à?"
"Không đâu."
Nhan Túc Ngang chờ nghe câu tiếp theo.
Nhưng Tiểu Bạch hình như đã ngủ, tiếng thở vang lên đều đặn.
"Rồi sao nữa?" Hắn nhịn không được hỏi tiếp.
"Rồi sao cái gì?" Tiểu Bạch đang lim dim muốn ngủ, cố duy trì tỉnh táo.
Nhan Túc Ngang bình ổn tinh thần nói: "Cậu vì sao lại không thấy tôi không vừa mắt?"
Lần đầu tiên trong đời hắn hỏi như thế... tự mình dìm hàng mình.
Hai từ "không" liên tiếp khiến cho Tiểu Bạch phải nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ hồi lâu mới nói:
"À, vì không có lý do nào không thích cả."
"..." Nhan Túc Ngang dùng cách tư duy của cậu suy nghĩ một chút, sau đó vô cùng ôn nhu
nói: "Là bởi vì không có cảm giác gì, đúng không?"
Tiểu Bạch ra sức gật đầu, nhớ lại hiện giờ hắn không thể nhìn thấy, tự tát vào mặt mình một
cái cho tỉnh rồi trả lời: "Đúng vậy."
Tức khí trực tiếp phá tan đỉnh đầu xông ra ngoài, trên trán hắn hiện giờ hình thành một đám
mây đen âm u: "Phong Á Luân thì sao? Cậu đối với cậu ta cảm giác thế nào?"
"Anh Á Luân là người rất tốt."
Người rất tốt! Nhan Túc Ngang tự cười nhạo mình. Cũng đúng thôi, bọn họ là sư huynh đệ
cùng công ty, lại được tạp chí nhiệt tình ghép đôi vào xì căng đan đồng tính luyến ái, nhìn
kiểu nào, cũng thân thiết hơn một kẻ đến từ công ty đối thủ như hắn.Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng rốt cuộc vẫn khó chịu.
Vài năm nay mặc dù Phong Á Luân không ngừng được so sánh với hắn ở tất cả mọi
phương diện, nhưng trên thực tế cậu ta chưa bao giờ thực sự giành thắng lợi. Bất luận là
giải thưởng, mức độ nổi tiếng, danh tiếng, số lượng album phát hành hay doanh thu phòng
vé. Vì thế trước đây hắn chưa bao giờ quan tâm Phong Á Luân ra sao thế nào. Nhưng mà
lần này, hắn lại ghét người kia thật lòng. Không nghĩ tới hắn chưa từng thua trên bất kỳ lĩnh
vực nào, nay lại thất bại về mặt tình cảm.
Hắn bực tức hỏi: "Cậu ta tốt ở điểm nào?"
Tiểu Bạch vui vẻ trả lời: "Anh ấy tặng tôi bộ quần áo năm trăm đồng."
"..." Nhan Túc Ngang lấy lại tinh thần, "Chỉ vì thế thôi à?"
"Tôi thực sự rất cảm kích anh ấy."
Nhan Túc Ngang nói một câu châm biếm: "Có phải khi thương lượng cậu đã lỡ trả giá quá
thấp không?"
Tiểu Bạch kinh ngạc nói: "Anh nói y hệt như Chí Thanh."
"Chí Thanh?"
"Là bạn tốt nhất của tôi." Tiểu Bạch dừng một chút, lại bổ sung: "Cũng là người quản lý của
tôi."
"Đại Thần..." Tiếng chân hỗn loạn nghe vừa xa vừa gần.
Tiếp đó là tiếng cắt đứt cót két cót két vang lên.
Nhan Túc Ngang nghe âm thanh mà phỏng đoán tình hình, kéo cánh tay Tiểu Bạch: "Lui ra
sau."Tiểu Bạch lui ra sau hai bước.
Ầm một tiếng.
Cánh cửa bị kéo ra hai bên.
Ánh sáng ùa vào bất ngờ khiến cho Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang cùng nhắm mắt lại.
Nhân viên bảo trì chớp mắt làm duyên với Nhan Túc Ngang, không ngừng xin lỗi nói: "Nhan
tiên sinh, thật sự xin lỗi, thang máy này tôi sẽ cho người bảo trì ngay. Làm phiền anh quá.
Thực sự rất xin lỗi, mong anh ngàn vạn lần đừng phiền lòng. Chúng tôi cũng là..."
Nhan Túc Ngang mỉm cười ngắt lời hắn: "Có thể kéo chúng tôi lên trước không?" Bọn hắn
không thể cứ bị treo lơ lửng thế này, ngước mắt nhìn lên đũng quần của người khác.
Nhân viên bảo trì như vừa tỉnh mộng, lập tức đưa tay kéo bọn hắn lên.
Sau khi đặt chân lên mặt đất đâu ra đó, nhân viên bảo trì hướng tới Nhan Túc Ngang tiếp tục
bài ca xin lỗi còn dang dở.
Chờ Nhan Túc Ngang vô cùng vất vả thuyết phục bọn họ tin tưởng rằng hắn tuyệt đối sẽ
không để bụng chuyện này, mới phát hiện ra Tiểu Bạch đã rời đi mất tiêu, một câu chào tạm
biệt cũng không có nói.
Ngày hôm sau chương trình "GO! GO! SU... SUPER STAR" phát sóng, bình quân tỉ suất
theo dõi đạt 32.6% so với kỷ lục cao nhất là 38.3%, cao hơn 3% so với chương trình có Đại
Thần tham gia!
Cùng lúc, những topic vô cùng đặc sắc nở rộ trên các diễn đàn chính thức của chương trình.
Cư dân mạng kích động phát hiện, từ khi Tiểu Bạch tham gia chương trình, bọn họ không
cần lo lắng không có đề tài để tám chuyện, vì cậu thực sự là một thỏi nam châm thu hút tai
tiếng.Hôm trước đắc tội Đại Thần, hôm sau lại đắc tội tiếp Thiên Hậu, mà không hề có chút dấu
hiệu hụt hơi.
Mod nắm lấy cơ hội đưa ra hai chủ đề nóng nhất...
[Bình chọn] Các bạn ủng hộ Phong Á Luân với ai:
Chu Mẫn Lệ
Tiểu Bạch
Nhan Túc Ngang
Ai cũng được
NP
Ý kiến khác
Cuộc bỏ phiếu vô cùng gay go ác liệt, khi hết thời hạn vào mười hai giờ đêm hôm đó, tổng
cộng có 3,486 thành viên tích cực tham gia bỏ phiếu, điều làm cho mọi người mở rộng tầm
mắt chính là, người giành chiến thắng lại là đối thủ chưa bao giờ nếm mùi thất bại suốt hai
năm nay của Phong Á Luân - Nhan Túc Ngang. Kết quả như sau:
Chu Mẫn Lệ 812
Tiểu Bạch 974
Nhan Túc Ngang 1,256
Ai cũng được 223
NP 176
Ý kiến khác 45Bốn chữ số tuyệt đẹp khiến cho mọi người không muốn quan tâm cũng không được.
Những lý do tiêu biểu khi bình chọn như sau:
Fan hâm mộ Đại Thần: Đại Thần bất kể làm gì cũng phải đứng đầu, không bao giờ thất bại!
Người ủng hộ Tiểu Bạch: Ảnh chộp mà tạp chí săn được cho thấy, Phong Á Luân nâng niu
che chở chăm sóc cho Tiểu Bạch cứ như là tâm can bảo bối, thật là quá sức xúc động, quá
sức ác liệt!
Người ủng hộ Chu Mẫn Lệ: tốt xấu gì cũng như thế nhiều năm rồi, nhìn tới nhìn lui riết cũng
thành quen, bây giờ đổi người khác phải tập nhìn lại từ đầu, phiền chết được.
Người ủng hộ ai cũng được: thần tượng của công chúng thì phải chia sẻ cho công chúng! Ai
cũng vui vẻ thì đó mới là chuyện vui vẻ.
Người ủng hộ NP: loạn xà ngầu mới vui.
Người ủng hộ ý kiến khác: Mọi người chết hết đi, người Phong Á Luân yêu nhất chính là ta!
Một sticky post khác... [Tiêu điểm] Khoảnh khắc thoáng qua giữa các tình địch.
Người viết bài này quả thật không dễ dàng tí nào, vì hắn ta gần như đem "GO! GO! SU...
SUPER STAR" lên kính hiển vi mà mổ xẻ.
Vẻ mặt chân thật của Tiểu Bạch khi "giết" Chu Mẫn Lệ, nụ cười gượng gạo của Chu Mẫn Lệ
khi trả đòn, mồ hôi lạnh thường trực trên trán của Thi Đại Minh... tất cả đều bị lôi ra bàn
luận. Lại thêm vào những câu bình luận sáng tạo của cư dân mạng, cứ như là thật, vô cùng
lý thú hấp dẫn.
Trái ngược với sự ồn ào náo nhiệt trên mạng, Ematto triệu tập một cuộc họp kín lạnh tanh,
tham dự hội nghị chỉ có Mã Thụy và Cao Cần.Nội dụng chính của cuộc họp là tìm cách đối phó với sóng gió do Tiểu Bạch gây ra ngày hôm
nay.
Phương thức nổi tiếng này của Tiểu Bạch rất giống hình tượng của kẻ chuyên gây xì căng
đan trong giới giải trí, chuyên đi bới móc chuyện đời tư cùng với dựng chuyện trù ẻo những
nghệ sỹ hàng đầu khác để gây sự chú ý. Tốc độ nhanh, cách thức độc đáo, phạm vi ảnh
hưởng lớn. Khi nhìn quá trình xây dựng hình tượng của Tiểu Bạch, theo như lời của Mã
Thụy thì: "Cậu ta đúng là đồ quái thai dị dạng không giống ai." Không phải trải qua thời gian
dài đào tạo chuyên nghiệp, nói năng làm việc vô tư thiếu suy nghĩ, đắc tội với người khác
cũng không biết, đúng là một củ khoai nóng phỏng tay, nhưng mà lại hái ra tiền.
"Tôi nghĩ bây giờ tốt nhất là bảo cậu ta tạm lánh mặt đi, không nên trưng cái bộ mặt đắc ý
này ra trước công chúng. Đợi một thời gian, để cái đầu của cậu ta được nâng cấp lên một
chút, tránh tình trạng hễ mở miệng ra là nói một câu gây chập điện." Công ty quản lý của
Chu Mẫn Lệ cũng không phải hiền lành gì, vừa mới gọi một cú điện thoại kỳ quái dọa người
ta lạnh cả xương sống.
Cao Cần mỉm cười nói: "Tôi lại thấy cậu ấy cứ như bây giờ là tốt nhất. Hồn nhiên chính là
phong cách độc nhất vô nhị của cậu ta. Những năm gần đây Ematto chưa lăng xê thành
công ngôi sao nào đạt tới tầm của Phong Á Luân nguyên nhân chính là vì chúng ta lúc nào
cũng sao chép rập khuôn hình tượng của Phong Á Luân. Bất kể có đào tạo tốt tới đâu, cho
dù có giống Phong Á Luân bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể nào bằng với người thật.
Cho nên tôi thấy đã đến lúc phải thay đổi cách suy nghĩ, tìm một hướng đi khác."
Mã Thụy không đồng ý nói: "Thành công của Phong Á Luân chứng tỏ công chúng hiện đang
yêu thích phong cách này. Phong Á Luân một thời gian sau sẽ đi xuống, chúng ta đương
nhiên phải tìm người nối nghiệp. Trương Phục Mãn không phải cũng như vậy sao? Vài năm
gần đây anh ta ít nhiều cũng theo khuôn mẫu của Nhan Túc Ngang mà đào tạo?"Bởi vậy nên anh vĩnh viễn chỉ chạy theo hít khói của Trương Phục Mãn, không bao giờ có
thể thực sự vượt qua anh ta.
Những lời này Cao Cần rốt cuộc đem nuốt vào trong bụng, không có nói ra.
Mã Thụy nói: "Tôi không phải quyết định sẽ bỏ rơi Tiểu Bạch, tôi chỉ nghĩ chúng ta nếu cứ để
yên cho cậu ta tự tung tự tác là rất vô trách nhiệm. Dù sao con đường nghệ sỹ còn rất dài,
cậu ta hiện tại từ trên xuống dưới trong giới giải trí đều đắc tội, sau này còn ai dám hợp tác
nữa? Anh cũng biết, trong giới này, hết thảy đều là dựa vào mối quan hệ cùng quen biết."
Cao Cần phải thừa nhận, mấy câu này đều rất chính xác. "Tôi sẽ về suy nghĩ thêm."
"Tất nhiên, nếu tôi đã giao trách nhiệm quản lý cho anh, nghĩa là tôi hoàn toàn tin tưởng
anh." Mã Thụy hài lòng đứng thẳng dậy, "Tôi thấy cậu Giả Chí Thanh này rất khá, thông
minh nhanh nhẹn, lại rất chịu học hỏi. Đáng tiếc cậu ta đầu thai nhầm chỗ, nếu cậu ta có
được khuôn mặt của Tiểu Bạch, tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức lăng xê cậu ta."
Đây ý muốn nói Tiểu Bạch là được khuôn mặt mất cái đầu, còn Giả Chí Thanh thì được cái
đầu mất khuôn mặt sao?
Cao Cần bĩu môi nói: "Nếu mà giám đốc Mã có được cả khuôn mặt của Tiểu Bạch và cái
đầu của Giả Chí Thanh, tôi việc gì phải lăng xê Phong Á Luân chứ?"
Mã Thụy: "..." Chết tiệt! Nãy giờ hàn huyên lâu như vậy mà không có gì xảy ra, còn tưởng
cái lưỡi của hắn ta đã được giải độc rồi chứ, không ngờ cuối cùng vẫn bị dính đòn
~.~
Ba bốn phút trôi qua, nhưng đối với hai người bị kẹt bên trong thì dường như đã kéo dài ba
bốn tiếng đồng hồ. Cuối cùng cũng có người chạy tới, ở bên ngoài hô to: "Có ai ở trong
không?"
Tiểu Bạch tới sát cửa, hét lớn trả lời: "Có tôi..."
Bên ngoài im lặng: "Cậu là ai?"
"Tằng... Bạch..."
"Cứ chờ đi." Người bên ngoài lạnh lùng nói, đang định thong thả bỏ đi.
Nhan Túc Ngang đột nhiên lên tiếng: "Còn tôi nữa."
Tiếng bước chân ngay lập tức ngừng lại, sau đó trở thành tiếng ốc vít loảng xoảng cực kỳ
khẩn trương, sau đó nữa là "lách cách"... đóng cửa rầm rầm.
Mặc dù bị ngăn cách bởi mấy lớp cửa, Tiểu Bạch vẫn nghe văng vẳng tiếng người gào thét:
"Má ơi, nhanh nhanh lên, Đại Thần bị kẹt!"Nhan Túc Ngang đột nhiên cong ngón tay gõ gõ vào vách thang máy.
Âm thanh trong không gian bít bùng vang lên thật rõ ràng.
Tiểu Bạch buồn bã nói: "Không nên phá hoại của công."
Ngón tay Nhan Túc Ngang dừng lại: "Đừng lo, nếu có thiệt hại, cũng chỉ là ngón tay tôi thôi."
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, thấy rất có lý: "Vậy à."
... Vậy à cái gì mà vậy à? Lẽ nào cậu ấy muốn nói, nếu chỉ có ngón tay hắn bị thương, vậy
thì không thành vấn đề sao? Nhan Túc Ngang cảm thấy nỗi tức nghẹn trong ngực ngày càng
tăng lên.
Trong giới giải trí hiện nay hắn cứ như mặt trời giữa ban trưa, đã rất lâu rất lâu rồi không còn
nhớ thất bại có cảm giác như thế nào nữa. Cho dù là đạo diễn nổi tiếng thế giới gặp hắn,
cũng chỉ như những người ngang hàng, chưa bao giờ dám tỏ vẻ người trên. Còn cậu bé
trước mắt kia chỉ vừa chập chững vào nghề, một kẻ thân cô thế cô không có ô dù hay chỗ
dựa vững chắc mà lại dám... không chỉ một mà đã ba lần đụng chạm tới hắn. Điều tức giận
nhất là, hắn nhìn ra được không phải vì hắn là Nhan Túc Ngang mà đối phương mới cố ý
nhắm vào.
Nghĩ tới đây, tức khí tích tụ đã xông lên tới huyệt Bách Hội, phát tiết ra ngoài. "Tiểu Bạch."
"Sao?"
"Nhìn tôi đáng ghét lắm à?"
"Không đâu."
Câu trả lời đến quá nhanh. Tức khí của Nhan Túc Ngang giảm bớt một nửa.
"Đằng nào thì bây giờ cũng đâu nhìn thấy gì.""..." Tức khí vừa mới tiêu tan lập tức tập hợp lại, hắn thầm xót xa hỏi: "Ý cậu là, nếu bây giờ
thấy được, nhìn tôi rất không vừa mắt à?"
"Không đâu."
Nhan Túc Ngang chờ nghe câu tiếp theo.
Nhưng Tiểu Bạch hình như đã ngủ, tiếng thở vang lên đều đặn.
"Rồi sao nữa?" Hắn nhịn không được hỏi tiếp.
"Rồi sao cái gì?" Tiểu Bạch đang lim dim muốn ngủ, cố duy trì tỉnh táo.
Nhan Túc Ngang bình ổn tinh thần nói: "Cậu vì sao lại không thấy tôi không vừa mắt?"
Lần đầu tiên trong đời hắn hỏi như thế... tự mình dìm hàng mình.
Hai từ "không" liên tiếp khiến cho Tiểu Bạch phải nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ hồi lâu mới nói:
"À, vì không có lý do nào không thích cả."
"..." Nhan Túc Ngang dùng cách tư duy của cậu suy nghĩ một chút, sau đó vô cùng ôn nhu
nói: "Là bởi vì không có cảm giác gì, đúng không?"
Tiểu Bạch ra sức gật đầu, nhớ lại hiện giờ hắn không thể nhìn thấy, tự tát vào mặt mình một
cái cho tỉnh rồi trả lời: "Đúng vậy."
Tức khí trực tiếp phá tan đỉnh đầu xông ra ngoài, trên trán hắn hiện giờ hình thành một đám
mây đen âm u: "Phong Á Luân thì sao? Cậu đối với cậu ta cảm giác thế nào?"
"Anh Á Luân là người rất tốt."
Người rất tốt! Nhan Túc Ngang tự cười nhạo mình. Cũng đúng thôi, bọn họ là sư huynh đệ
cùng công ty, lại được tạp chí nhiệt tình ghép đôi vào xì căng đan đồng tính luyến ái, nhìn
kiểu nào, cũng thân thiết hơn một kẻ đến từ công ty đối thủ như hắn.Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng rốt cuộc vẫn khó chịu.
Vài năm nay mặc dù Phong Á Luân không ngừng được so sánh với hắn ở tất cả mọi
phương diện, nhưng trên thực tế cậu ta chưa bao giờ thực sự giành thắng lợi. Bất luận là
giải thưởng, mức độ nổi tiếng, danh tiếng, số lượng album phát hành hay doanh thu phòng
vé. Vì thế trước đây hắn chưa bao giờ quan tâm Phong Á Luân ra sao thế nào. Nhưng mà
lần này, hắn lại ghét người kia thật lòng. Không nghĩ tới hắn chưa từng thua trên bất kỳ lĩnh
vực nào, nay lại thất bại về mặt tình cảm.
Hắn bực tức hỏi: "Cậu ta tốt ở điểm nào?"
Tiểu Bạch vui vẻ trả lời: "Anh ấy tặng tôi bộ quần áo năm trăm đồng."
"..." Nhan Túc Ngang lấy lại tinh thần, "Chỉ vì thế thôi à?"
"Tôi thực sự rất cảm kích anh ấy."
Nhan Túc Ngang nói một câu châm biếm: "Có phải khi thương lượng cậu đã lỡ trả giá quá
thấp không?"
Tiểu Bạch kinh ngạc nói: "Anh nói y hệt như Chí Thanh."
"Chí Thanh?"
"Là bạn tốt nhất của tôi." Tiểu Bạch dừng một chút, lại bổ sung: "Cũng là người quản lý của
tôi."
"Đại Thần..." Tiếng chân hỗn loạn nghe vừa xa vừa gần.
Tiếp đó là tiếng cắt đứt cót két cót két vang lên.
Nhan Túc Ngang nghe âm thanh mà phỏng đoán tình hình, kéo cánh tay Tiểu Bạch: "Lui ra
sau."Tiểu Bạch lui ra sau hai bước.
Ầm một tiếng.
Cánh cửa bị kéo ra hai bên.
Ánh sáng ùa vào bất ngờ khiến cho Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang cùng nhắm mắt lại.
Nhân viên bảo trì chớp mắt làm duyên với Nhan Túc Ngang, không ngừng xin lỗi nói: "Nhan
tiên sinh, thật sự xin lỗi, thang máy này tôi sẽ cho người bảo trì ngay. Làm phiền anh quá.
Thực sự rất xin lỗi, mong anh ngàn vạn lần đừng phiền lòng. Chúng tôi cũng là..."
Nhan Túc Ngang mỉm cười ngắt lời hắn: "Có thể kéo chúng tôi lên trước không?" Bọn hắn
không thể cứ bị treo lơ lửng thế này, ngước mắt nhìn lên đũng quần của người khác.
Nhân viên bảo trì như vừa tỉnh mộng, lập tức đưa tay kéo bọn hắn lên.
Sau khi đặt chân lên mặt đất đâu ra đó, nhân viên bảo trì hướng tới Nhan Túc Ngang tiếp tục
bài ca xin lỗi còn dang dở.
Chờ Nhan Túc Ngang vô cùng vất vả thuyết phục bọn họ tin tưởng rằng hắn tuyệt đối sẽ
không để bụng chuyện này, mới phát hiện ra Tiểu Bạch đã rời đi mất tiêu, một câu chào tạm
biệt cũng không có nói.
Ngày hôm sau chương trình "GO! GO! SU... SUPER STAR" phát sóng, bình quân tỉ suất
theo dõi đạt 32.6% so với kỷ lục cao nhất là 38.3%, cao hơn 3% so với chương trình có Đại
Thần tham gia!
Cùng lúc, những topic vô cùng đặc sắc nở rộ trên các diễn đàn chính thức của chương trình.
Cư dân mạng kích động phát hiện, từ khi Tiểu Bạch tham gia chương trình, bọn họ không
cần lo lắng không có đề tài để tám chuyện, vì cậu thực sự là một thỏi nam châm thu hút tai
tiếng.Hôm trước đắc tội Đại Thần, hôm sau lại đắc tội tiếp Thiên Hậu, mà không hề có chút dấu
hiệu hụt hơi.
Mod nắm lấy cơ hội đưa ra hai chủ đề nóng nhất...
[Bình chọn] Các bạn ủng hộ Phong Á Luân với ai:
Chu Mẫn Lệ
Tiểu Bạch
Nhan Túc Ngang
Ai cũng được
NP
Ý kiến khác
Cuộc bỏ phiếu vô cùng gay go ác liệt, khi hết thời hạn vào mười hai giờ đêm hôm đó, tổng
cộng có 3,486 thành viên tích cực tham gia bỏ phiếu, điều làm cho mọi người mở rộng tầm
mắt chính là, người giành chiến thắng lại là đối thủ chưa bao giờ nếm mùi thất bại suốt hai
năm nay của Phong Á Luân - Nhan Túc Ngang. Kết quả như sau:
Chu Mẫn Lệ 812
Tiểu Bạch 974
Nhan Túc Ngang 1,256
Ai cũng được 223
NP 176
Ý kiến khác 45Bốn chữ số tuyệt đẹp khiến cho mọi người không muốn quan tâm cũng không được.
Những lý do tiêu biểu khi bình chọn như sau:
Fan hâm mộ Đại Thần: Đại Thần bất kể làm gì cũng phải đứng đầu, không bao giờ thất bại!
Người ủng hộ Tiểu Bạch: Ảnh chộp mà tạp chí săn được cho thấy, Phong Á Luân nâng niu
che chở chăm sóc cho Tiểu Bạch cứ như là tâm can bảo bối, thật là quá sức xúc động, quá
sức ác liệt!
Người ủng hộ Chu Mẫn Lệ: tốt xấu gì cũng như thế nhiều năm rồi, nhìn tới nhìn lui riết cũng
thành quen, bây giờ đổi người khác phải tập nhìn lại từ đầu, phiền chết được.
Người ủng hộ ai cũng được: thần tượng của công chúng thì phải chia sẻ cho công chúng! Ai
cũng vui vẻ thì đó mới là chuyện vui vẻ.
Người ủng hộ NP: loạn xà ngầu mới vui.
Người ủng hộ ý kiến khác: Mọi người chết hết đi, người Phong Á Luân yêu nhất chính là ta!
Một sticky post khác... [Tiêu điểm] Khoảnh khắc thoáng qua giữa các tình địch.
Người viết bài này quả thật không dễ dàng tí nào, vì hắn ta gần như đem "GO! GO! SU...
SUPER STAR" lên kính hiển vi mà mổ xẻ.
Vẻ mặt chân thật của Tiểu Bạch khi "giết" Chu Mẫn Lệ, nụ cười gượng gạo của Chu Mẫn Lệ
khi trả đòn, mồ hôi lạnh thường trực trên trán của Thi Đại Minh... tất cả đều bị lôi ra bàn
luận. Lại thêm vào những câu bình luận sáng tạo của cư dân mạng, cứ như là thật, vô cùng
lý thú hấp dẫn.
Trái ngược với sự ồn ào náo nhiệt trên mạng, Ematto triệu tập một cuộc họp kín lạnh tanh,
tham dự hội nghị chỉ có Mã Thụy và Cao Cần.Nội dụng chính của cuộc họp là tìm cách đối phó với sóng gió do Tiểu Bạch gây ra ngày hôm
nay.
Phương thức nổi tiếng này của Tiểu Bạch rất giống hình tượng của kẻ chuyên gây xì căng
đan trong giới giải trí, chuyên đi bới móc chuyện đời tư cùng với dựng chuyện trù ẻo những
nghệ sỹ hàng đầu khác để gây sự chú ý. Tốc độ nhanh, cách thức độc đáo, phạm vi ảnh
hưởng lớn. Khi nhìn quá trình xây dựng hình tượng của Tiểu Bạch, theo như lời của Mã
Thụy thì: "Cậu ta đúng là đồ quái thai dị dạng không giống ai." Không phải trải qua thời gian
dài đào tạo chuyên nghiệp, nói năng làm việc vô tư thiếu suy nghĩ, đắc tội với người khác
cũng không biết, đúng là một củ khoai nóng phỏng tay, nhưng mà lại hái ra tiền.
"Tôi nghĩ bây giờ tốt nhất là bảo cậu ta tạm lánh mặt đi, không nên trưng cái bộ mặt đắc ý
này ra trước công chúng. Đợi một thời gian, để cái đầu của cậu ta được nâng cấp lên một
chút, tránh tình trạng hễ mở miệng ra là nói một câu gây chập điện." Công ty quản lý của
Chu Mẫn Lệ cũng không phải hiền lành gì, vừa mới gọi một cú điện thoại kỳ quái dọa người
ta lạnh cả xương sống.
Cao Cần mỉm cười nói: "Tôi lại thấy cậu ấy cứ như bây giờ là tốt nhất. Hồn nhiên chính là
phong cách độc nhất vô nhị của cậu ta. Những năm gần đây Ematto chưa lăng xê thành
công ngôi sao nào đạt tới tầm của Phong Á Luân nguyên nhân chính là vì chúng ta lúc nào
cũng sao chép rập khuôn hình tượng của Phong Á Luân. Bất kể có đào tạo tốt tới đâu, cho
dù có giống Phong Á Luân bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể nào bằng với người thật.
Cho nên tôi thấy đã đến lúc phải thay đổi cách suy nghĩ, tìm một hướng đi khác."
Mã Thụy không đồng ý nói: "Thành công của Phong Á Luân chứng tỏ công chúng hiện đang
yêu thích phong cách này. Phong Á Luân một thời gian sau sẽ đi xuống, chúng ta đương
nhiên phải tìm người nối nghiệp. Trương Phục Mãn không phải cũng như vậy sao? Vài năm
gần đây anh ta ít nhiều cũng theo khuôn mẫu của Nhan Túc Ngang mà đào tạo?"Bởi vậy nên anh vĩnh viễn chỉ chạy theo hít khói của Trương Phục Mãn, không bao giờ có
thể thực sự vượt qua anh ta.
Những lời này Cao Cần rốt cuộc đem nuốt vào trong bụng, không có nói ra.
Mã Thụy nói: "Tôi không phải quyết định sẽ bỏ rơi Tiểu Bạch, tôi chỉ nghĩ chúng ta nếu cứ để
yên cho cậu ta tự tung tự tác là rất vô trách nhiệm. Dù sao con đường nghệ sỹ còn rất dài,
cậu ta hiện tại từ trên xuống dưới trong giới giải trí đều đắc tội, sau này còn ai dám hợp tác
nữa? Anh cũng biết, trong giới này, hết thảy đều là dựa vào mối quan hệ cùng quen biết."
Cao Cần phải thừa nhận, mấy câu này đều rất chính xác. "Tôi sẽ về suy nghĩ thêm."
"Tất nhiên, nếu tôi đã giao trách nhiệm quản lý cho anh, nghĩa là tôi hoàn toàn tin tưởng
anh." Mã Thụy hài lòng đứng thẳng dậy, "Tôi thấy cậu Giả Chí Thanh này rất khá, thông
minh nhanh nhẹn, lại rất chịu học hỏi. Đáng tiếc cậu ta đầu thai nhầm chỗ, nếu cậu ta có
được khuôn mặt của Tiểu Bạch, tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức lăng xê cậu ta."
Đây ý muốn nói Tiểu Bạch là được khuôn mặt mất cái đầu, còn Giả Chí Thanh thì được cái
đầu mất khuôn mặt sao?
Cao Cần bĩu môi nói: "Nếu mà giám đốc Mã có được cả khuôn mặt của Tiểu Bạch và cái
đầu của Giả Chí Thanh, tôi việc gì phải lăng xê Phong Á Luân chứ?"
Mã Thụy: "..." Chết tiệt! Nãy giờ hàn huyên lâu như vậy mà không có gì xảy ra, còn tưởng
cái lưỡi của hắn ta đã được giải độc rồi chứ, không ngờ cuối cùng vẫn bị dính đòn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất