Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản
Chương 30: Vàng luyện ngọc mài
Đàm Phi: Vì sao người hứng đòn lúc nào cũng chỉ mình tôi?
~.~
Tính năng xuất sắc nhất của diễn đàn "Trời Cao Biển Rộng" chính là khả năng phát tán tin đồn nhảm siêu việt, bởi vì tiếng tăm lừng lẫy này, cho nên hàng ngày có rất nhiều nhân vật nổi tiếng của giới giải trí đều đặn viếng thăm. Có điều chuyện này trước giờ vẫn chưa có cơ hội kiểm chứng, cuối cùng, hiện tại đã có một bằng chứng vô cùng tốt.
Bởi vì Trương Giai Giai tại buổi họp báo ra mắt phim "Nam Nhân Lệ" đã thừa nhận mình có biết về cuộc bình chọn trên diễn đàn.
Điều đó có ý nghĩa gì?
Ý nghĩa chính là đường đường một Ảnh hậu mà lại đi hành nghề thợ lặn trên diễn đàn, không biết chừng còn là một thợ lặn lâu năm kinh nghiệm của diễn đàn "Trời Cao Biển Rộng".
Điều này làm cho không ít thành viên cảm thấy phấn khích, thậm chí còn có chút tự hào.
Thậm chí ngay cả lúc đi câu đi spam đều cẩn thận nhìn trước nhìn sau nhìn bốn phía, thử suy đoán xem cái ID thoạt trông rất lạ lùng mà cũng rất bình thường kia liệu có phải là Ảnh hậu đang ẩn núp hay không.
Ngoài chuyện này, buổi họp báo phim còn cung cấp rất nhiều đề tài để tám lúc trà dư tửu hậu, đương nhiên, những tin đồn thất thiệt này tuyệt đối không bao giờ đả động tới nội dung của bộ phim.
Trước hết là chuyện trở về của Liên Giác Tu.
Trước kia hắn và Nhan Túc Ngang ba năm liên tiếp cùng nhau đạt được giải thưởng danh giá nhất của giới điện ảnh, giải thưởng Kim Hoa.
Hoàn toàn không có gì phải nghi ngờ, họ chính là đạo diễn xuất sắc nhất và nam diễn viên chính xuất sắc nhất từ trước đến nay.
Rất nhiều nhà phê bình tuy rằng muốn có một kết quả mang tính bất ngờ, tuy nhiên mỗi lần hễ áp dụng quy tắc thiểu số phải phục tùng đa số, bọn họ lại không có chút xíu cơ hội giành thắng lợi.
Mãi cho đến năm thứ tư, khi Liên Giác Tu quyết định tới Hollywood phát triển, cặp bài trùng bất khả chiến bại này vì thế mới giải tán.
Bất quá năm đó Nhan Túc Ngang vẫn giữ nguyên phong độ giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cùng với một đạo diễn trẻ, chứng minh một cách thuyết phục danh hiệu Ảnh đế tam giới hoàn toàn không phải hư danh.
Liên Giác Tu ở nước Mỹ hai năm, đạt được hai giải thưởng phim quốc tế, một phim dẫn đầu doanh thu phòng vé ở quê nhà, cuối cùng cũng vinh quang quay về nước.
Cho nên bộ phim điện ảnh lần này do hắn cùng Nhan Túc Ngang lần thứ hai hợp tác, không cần thổi tiếng lành cũng đã bay xa.
Tất cả các hoạt động tuyên truyền về bộ phim đều do truyền miệng tự phát. Bọn họ chỉ là theo ý của chủ đầu tư, tổ chức một buổi họp báo công bố mang tính tượng trưng.
Dĩ nhiên cư dân mạng trên diễn đàn "Trời Cao Biển Rộng" rất cảm kích buổi công bố lần này. Nếu không có buổi họp báo đó, bọn họ sẽ không phát hiện ra được có nhiều gian tình đến như vậy.
Đỉnh điểm là cảnh Nhan Túc Ngang ôm Tiểu Bạch, đã làm cho vô số thành viên phải cúi đầu ngưỡng mộ.
Chỉ trong ba giây đồng hồ ngắn ngủi, cái bài post đang bị chìm nghỉm ở tận trang bốn, giờ đây lại lội ngược dòng phát triển với tốc độ kinh người mắt thường không thể theo kịp.
Vô số hủ nữ bởi vì ca công tụng đức, đã tiếp nối chủ đề bằng vô số bài viết tinh túy, trong đó nổi tiếng nhất là "Tiếng lòng phiền muộn của Tiểu Bạch":
Ôi, Đại Thần ôi Đại Thần.
Tôi là người anh lại là thần.
Ôi, Đại Thần ôi Đại Thần.
Anh ăn lá tôi lại ăn thân
Ôi, Đại Thần ôi Đại Thần.
Anh bày tỏ tôi lại không nhận.
Ôi, Đại Thần ôi Đại Thần.
Đợi đến khi cảnh vắng đêm thâu,
Cả anh với tôi đều buồn rầu.
Nghe đồn rằng bài hát này rất nhanh chóng được phổ nhạc, lan truyền rộng rãi khắp các sân trường. Thậm chí còn được chuyển ngữ sang các phiên bản tiếng địa phương và bản tiếng Anh.
Có vị giáo viên dạy tiếng Anh bên dưới bài post đã bày tỏ sự vui mừng, một học trò rất dở tiếng Anh vì để hát được bản tiếng Anh của bài này, đã tới nhờ cô luyện phát âm, vô cùng kiên trì trong suốt ba tiếng đồng hồ liền.
Có người thậm chí còn dự đoán rằng chừng vài năm sau, bài hát này sẽ được đưa vào giảng dạy trong sách giáo khoa môn tiếng Anh, trở thành kiến thức tiếng Anh cơ bản.
Đại đa số còn lại đều hiểu rằng đây chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp mà thôi, tuy nhiên ai nấy đều bày tỏ thái độ lạc quan với chuyện này.
Về phần Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch hai người có phải tâm ý tương thông hay không, đó lại là một chuyện khác chẳng hề liên quan.
Trên thực tế, trong lúc bài hát đang làm mưa làm gió đại náo diễn đàn, hai người bọn họ đang diễn tập ở trường quay.
"Nam Nhân Lệ" nghĩa cũng như tên, là một bộ phim chủ yếu kể về cuộc đời của một người đàn ông.
Vai diễn trong phim của Nhan Túc Ngang tên gọi Thiệu Chấn Kỳ, là một nhân viên cảnh sát bình thường, trong một lần đối mặt với bọn cướp ngân hàng, hắn bị bắt làm con tin. Trong khoảng thời gian bị bắt làm con tin, hắn quen biết với thủ lĩnh Thang Long của bọn cướp – do nam diễn viên thứ hai Trần Đức Chương thủ vai. Thang Long nhận ra hắn là một người vô cùng chính trực, quyết định cùng hắn tham gia một trò chơi. Y thả Thiệu Chấn Kỳ.
Nhưng đến khi Thiệu Chấn Kỳ trở về nhà mới biết được, mình đã trở thành đồng bọn với Thang Long, hơn nữa còn đối mặt với nguy cơ bị khởi tố. Thang Long nói cho hắn biết, trò chơi chính thức bắt đầu, nếu như hắn hối hận muốn dừng lại, bắt buộc phải đầu hàng, trở thành đồng bọn thực sự của y.
Thiệu Chấn Kỳ quyết định dũng cảm đối mặt với số phận, hắn tìm được nữ luật sư Miêu Ưu tuổi trẻ tài cao tiếng tăm lừng lẫy biện hộ cho hắn – vai diễn do Trương Giai Giai thủ vai. Miêu Ưu cho rằng đây là cơ hội tốt để nâng cao danh tiếng của mình, vì vậy đồng ý tiếp nhận vụ kiện này.
Nhưng chứng cứ đối với Thiệu Chấn Kỳ càng ngày càng bất lợi.
Lúc này Thang Long gọi điện thoại nói cho hắn biết, y đang chuẩn bị bắt cóc thương gia trẻ tuổi của thành phố Bạch Thụy Địch, nếu như hắn đồng ý hợp tác, y sẽ giúp minh oan cho hắn.
Thiệu Chấn Kỳ quyết định tương kế tựu kế.
Thang Long quyến rũ vị hôn thê Đặng Tiêu Tiêu của Bạch Thụy Địch – vai diễn của Đàm Phi, yêu cầu cô ta kiếm cớ làm một buổi tiệc sinh nhật đặc biệt cho Bạch Thụy Địch, dẹp bỏ hết các vệ sĩ.
Bạch Thụy Địch bị lừa, trở thành con tin của Thang Long.
Thiệu Chấn Kỳ trong thời điểm quyết định đã cứu được Bạch Thụy Địch, Thang Long bị bắn chết.
Tuy nhiên vẫn không có chứng cứ nào có thể chứng minh được sự vô tội của Thiệu Chấn Kỳ, ngược lại cảnh sát còn nghi ngờ hắn đã hợp tác với Thang Long bắt giữ Bạch Thụy Địch.
Cuối cùng, Thiệu Chấn Kỳ bị kết án tù chung thân.
Tiểu Bạch theo như kịch bản mặc dù xuất hiện trễ, nhưng bởi vì có liên quan với việc thuê biệt thự, cho nên tất cả các cảnh quay tại biệt thự đều phải thực hiện trước.
Vì thế cậu lúc này đang cố gắng chăm ngoan học thuộc lời thoại của mình.
Nhan Túc Ngang ngồi kế bên đọc lời thoại của Đàm Phi giúp cậu diễn tập.
Đóng vai Bạch Thụy Địch, Tiểu Bạch phải diễn tả cho được thái độ tin tưởng và yêu thương vô bờ bến đối với vị hôn thê của mình.
"Tiêu Tiêu, em có thích chiếc vòng cổ này không?" Tiểu Bạch giơ ra một sợi dây thun giả làm đạo cụ thay thế.
Nhan Túc Ngang mí mắt không hề chớp nói: "Thích, cái gì anh mua em cũng thích hết."
"Anh đeo giúp em nha." Tiểu Bạch quàng sợi dây thun trên vai Nhan Túc Ngang, "Đẹp quá."
Nhan Túc Ngang: "Anh đang khen cái vòng hay khen em thế?"
Tiểu Bạch: "Khen cái vòng, bởi vì nó có thể làm cho người ta xinh đẹp thu hút đến dường này."
Nhan Túc Ngang: "Nói xạo nè. Em không thèm tin anh đâu. Trừ khi..."
Tiểu Bạch: "Trừ khi thế nào?"
Nhan Túc Ngang: "Trừ khi anh chịu đến dự buổi tiệc sinh nhật em đặc biệt tổ chức cho anh."
Tiểu Bạch: "Đặc biệt à, đặc biệt đến đâu?"
Nhan Túc Ngang chỉ chỉ ngón tay lên chóp mũi của Tiểu Bạch: "Cả đời khó quên."
Cách đó không xa, Liên Giác Tu và Cao Cần sánh vai đứng cạnh nhau.
Cao Cần nhìn điệu bộ mềm mại của Nhan Túc Ngang cứ như một thiếu nữ bẽn lẽn ngây thơ e thẹn nói: "Anh xác định anh ta là nam diễn viên của anh, chứ không phải nữ diễn viên?"
Liên Giác Tu nói: "Tôi thường gọi cái này là khả năng diễn xuất linh hoạt."
"Cậu bạn nhỏ nhà tôi nhờ anh chiếu cố giúp cho."
"Cậu ta đã có kinh nghiệm đóng phim chưa?"
"Chưa có." Cao Cần dừng lại một chút, lại nói tiếp: "Có điều cậu ta đã tham gia khóa học diễn xuất ở Ematto."
"Mã Thụy còn chưa bỏ cái khóa học phí thời gian đó hả?"
"Bỏ khóa học đó đi, chẳng lẽ thay bằng sinh học hóa học sao?"
Liên Giác Tu quay đầu, chuyển sang đề tài khác nói: "Ngoại hình của cậu ta khá phù hợp, tuy rằng hơi thấp một chút, nhưng cũng không ai quy định thương gia giàu có phải cao to lực lưỡng, khí khái anh hùng cả."
Cao Cần nhướn mày hỏi: "Tôi có thể phiên dịch lại một chút, rằng anh đang ám chỉ Tiểu Bạch vừa lùn, vừa thiếu phong độ phải không?"
"Cậu quá nhạy cảm rồi."
Cao Cần trợn mắt lên: "Đó là vì anh đã tấn công khu vực nhạy cảm của tôi."
"..."
Liên Giác Tu nhìn cảnh Tiểu Bạch đang cố gắng học bài còn Nhan Túc Ngang ngồi bên cạnh chỉnh lại cổ áo cho cậu nói: "Khu vực nhạy cảm của cậu đang bị Nhan Túc Ngang quấy rối kìa."
"Yên tâm, đến lúc thích hợp, tôi sẽ bắt anh ta chịu trách nhiệm."
Liên Giác Tu trầm ngâm thật lâu, rồi thản nhiên nói: "Đúng là một đoạn đối thoại quái gở."
Cao Cần ném cho một cái nhìn xem thường: "... Trong cuộc sống hàng ngày không cần thiết chêm vào mấy câu vô nghĩa như thế."
Chính thức khai máy.
Nhan Túc Ngang là nam diễn viên chính thứ nhất, ở một bên xem Tiểu Bạch ra trận.
Đàm Phi cùng với bảo mẫu cuối cũng từ trên xe đi tới.
Cả hai đều tỏ ra vô cùng bất ngờ.
Tiểu Bạch theo kịch bản chính là bất ngờ một cách vui sướng, nét mặt lại diễn thành bất ngờ một cách cứng nhắc.
Đàm Phi thì thường xuyên quên lời thoại, biểu tình tỏ vẻ bất ngờ một cách tình tứ.
Cho nên Liên Giác Tu bất ngờ nhức đầu.
"Tiểu Bạch, cậu muốn tặng vòng cổ cho một cô gái, là cô gái mà cậu yêu, là vị hôn thê của cậu, không phải là choàng hoa lên bia mộ, mặt mày trang nghiêm như vậy để làm gì? Cho tôi một chút tươi cười coi!"
"Đàm Phi, cô hiện giờ ôm một bụng mưu mô để tính toán đối phó với cậu ta, không phải là hồ ly tinh gặp gỡ Đường Tam Tạng! Dẹp cái nụ cười cái lẳng lơ đó giùm tôi!"
Chỉ cần là người trong nghề thì ai cũng biết Liên Giác Tu bình thường vô cùng lịch sự, đến khi quay phim liền biến thành kẻ điên, cho dù là người nổi tiếng hay ngôi sao nếu diễn không đạt cũng đều bị mắng chửi tối mắt tối mũi như nhau. Trước kia Nhan Túc Ngang cũng bị mắng một trận thừa sống thiếu chết rồi mới tu thành chính quả.
Cho nên Đàm Phi tuy rằng rất uất ức, sắc mặt sắp không nhịn được, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài, chỉ là ngượng ngùng đem lời thoại đọc một lần lại một lần.
"Tằng Bạch! Cô ấy là vợ cậu, tương lai sẽ là vợ cậu, hoàn toàn không phải bà cố ngoại đang hấp hối! Cậu cho tôi chút ánh mắt yêu say đắm có được không? Làm gì mà cứ như nhìn người sắp chết thế hả?"
"Còn cô nữa! Đàm Phi, cô có phải bị trĩ dài tới miệng rồi không?! Có mấy câu thoại đơn giản vậy mà cũng nói không xong nữa?!"
Cao Cần nhỏ giọng: "Như thế này mới gọi là độc chứ!"
"Hai người một người Tứ Xuyên Đường Môn, một người Miêu Cương Ngũ Độc giáo, kẻ tám lạng người nửa cân." Nhan Túc Ngang tức giận trả lời.
"Vì thế tôi và anh ta là kính trọng tài năng của nhau. Chỉ tiếc là công lực của anh ta chỉ khi quay phim mới phát huy được, những lúc còn lại đều mất sạch nội lực." Cao Cần nói xong, vẻ mặt tràn đầy nét cô độc tịch mịch của một người đứng ở đỉnh cao gió lạnh.
"Đối với tôi mà nói thì đây chính là điều may mắn trong nỗi bất hạnh."
Cao Cần đột nhiên cười nói: "Hiện tại bất hạnh nhất chắc chắn phải là Đàm Phi."
"Ừ."
"Tiểu Bạch chỉ bị trúng một đòn Đường Tăng chút chút thôi, còn cô ấy từ lẳng lơ, bia mộ, hồ ly tinh cho tới bà cố ngoại sắp chết hết thảy đều bị trúng đòn." Quả thật là thế tấn công liên hoàn, tốc độ nhanh đến mức một cơ hội bổ sung HP cũng không có.
Nhan Túc Ngang nhìn đồng hồ đeo tay: "Tôi bây giờ chỉ hy vọng cô ấy khóc mau mau lên một chút."
"Chi vậy?"
"Chỉ như vậy mới có thể kết thúc công việc để đi ăn với Tiểu Bạch." Tiểu Bạch nhìn gầy như vậy, thật sự không thấy đói bụng sao.
"..." Cao Cần nói: "Anh không sợ Tiểu Bạch phải chịu khổ sở của Ngũ Độc hả?"
"Ngọc càng mài càng sáng, vàng càng luyện càng trong." Nhan Túc Ngang mỉm cười nói: "Tôi thật lòng chờ mong một ngày như thế."
~.~
Tính năng xuất sắc nhất của diễn đàn "Trời Cao Biển Rộng" chính là khả năng phát tán tin đồn nhảm siêu việt, bởi vì tiếng tăm lừng lẫy này, cho nên hàng ngày có rất nhiều nhân vật nổi tiếng của giới giải trí đều đặn viếng thăm. Có điều chuyện này trước giờ vẫn chưa có cơ hội kiểm chứng, cuối cùng, hiện tại đã có một bằng chứng vô cùng tốt.
Bởi vì Trương Giai Giai tại buổi họp báo ra mắt phim "Nam Nhân Lệ" đã thừa nhận mình có biết về cuộc bình chọn trên diễn đàn.
Điều đó có ý nghĩa gì?
Ý nghĩa chính là đường đường một Ảnh hậu mà lại đi hành nghề thợ lặn trên diễn đàn, không biết chừng còn là một thợ lặn lâu năm kinh nghiệm của diễn đàn "Trời Cao Biển Rộng".
Điều này làm cho không ít thành viên cảm thấy phấn khích, thậm chí còn có chút tự hào.
Thậm chí ngay cả lúc đi câu đi spam đều cẩn thận nhìn trước nhìn sau nhìn bốn phía, thử suy đoán xem cái ID thoạt trông rất lạ lùng mà cũng rất bình thường kia liệu có phải là Ảnh hậu đang ẩn núp hay không.
Ngoài chuyện này, buổi họp báo phim còn cung cấp rất nhiều đề tài để tám lúc trà dư tửu hậu, đương nhiên, những tin đồn thất thiệt này tuyệt đối không bao giờ đả động tới nội dung của bộ phim.
Trước hết là chuyện trở về của Liên Giác Tu.
Trước kia hắn và Nhan Túc Ngang ba năm liên tiếp cùng nhau đạt được giải thưởng danh giá nhất của giới điện ảnh, giải thưởng Kim Hoa.
Hoàn toàn không có gì phải nghi ngờ, họ chính là đạo diễn xuất sắc nhất và nam diễn viên chính xuất sắc nhất từ trước đến nay.
Rất nhiều nhà phê bình tuy rằng muốn có một kết quả mang tính bất ngờ, tuy nhiên mỗi lần hễ áp dụng quy tắc thiểu số phải phục tùng đa số, bọn họ lại không có chút xíu cơ hội giành thắng lợi.
Mãi cho đến năm thứ tư, khi Liên Giác Tu quyết định tới Hollywood phát triển, cặp bài trùng bất khả chiến bại này vì thế mới giải tán.
Bất quá năm đó Nhan Túc Ngang vẫn giữ nguyên phong độ giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cùng với một đạo diễn trẻ, chứng minh một cách thuyết phục danh hiệu Ảnh đế tam giới hoàn toàn không phải hư danh.
Liên Giác Tu ở nước Mỹ hai năm, đạt được hai giải thưởng phim quốc tế, một phim dẫn đầu doanh thu phòng vé ở quê nhà, cuối cùng cũng vinh quang quay về nước.
Cho nên bộ phim điện ảnh lần này do hắn cùng Nhan Túc Ngang lần thứ hai hợp tác, không cần thổi tiếng lành cũng đã bay xa.
Tất cả các hoạt động tuyên truyền về bộ phim đều do truyền miệng tự phát. Bọn họ chỉ là theo ý của chủ đầu tư, tổ chức một buổi họp báo công bố mang tính tượng trưng.
Dĩ nhiên cư dân mạng trên diễn đàn "Trời Cao Biển Rộng" rất cảm kích buổi công bố lần này. Nếu không có buổi họp báo đó, bọn họ sẽ không phát hiện ra được có nhiều gian tình đến như vậy.
Đỉnh điểm là cảnh Nhan Túc Ngang ôm Tiểu Bạch, đã làm cho vô số thành viên phải cúi đầu ngưỡng mộ.
Chỉ trong ba giây đồng hồ ngắn ngủi, cái bài post đang bị chìm nghỉm ở tận trang bốn, giờ đây lại lội ngược dòng phát triển với tốc độ kinh người mắt thường không thể theo kịp.
Vô số hủ nữ bởi vì ca công tụng đức, đã tiếp nối chủ đề bằng vô số bài viết tinh túy, trong đó nổi tiếng nhất là "Tiếng lòng phiền muộn của Tiểu Bạch":
Ôi, Đại Thần ôi Đại Thần.
Tôi là người anh lại là thần.
Ôi, Đại Thần ôi Đại Thần.
Anh ăn lá tôi lại ăn thân
Ôi, Đại Thần ôi Đại Thần.
Anh bày tỏ tôi lại không nhận.
Ôi, Đại Thần ôi Đại Thần.
Đợi đến khi cảnh vắng đêm thâu,
Cả anh với tôi đều buồn rầu.
Nghe đồn rằng bài hát này rất nhanh chóng được phổ nhạc, lan truyền rộng rãi khắp các sân trường. Thậm chí còn được chuyển ngữ sang các phiên bản tiếng địa phương và bản tiếng Anh.
Có vị giáo viên dạy tiếng Anh bên dưới bài post đã bày tỏ sự vui mừng, một học trò rất dở tiếng Anh vì để hát được bản tiếng Anh của bài này, đã tới nhờ cô luyện phát âm, vô cùng kiên trì trong suốt ba tiếng đồng hồ liền.
Có người thậm chí còn dự đoán rằng chừng vài năm sau, bài hát này sẽ được đưa vào giảng dạy trong sách giáo khoa môn tiếng Anh, trở thành kiến thức tiếng Anh cơ bản.
Đại đa số còn lại đều hiểu rằng đây chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp mà thôi, tuy nhiên ai nấy đều bày tỏ thái độ lạc quan với chuyện này.
Về phần Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch hai người có phải tâm ý tương thông hay không, đó lại là một chuyện khác chẳng hề liên quan.
Trên thực tế, trong lúc bài hát đang làm mưa làm gió đại náo diễn đàn, hai người bọn họ đang diễn tập ở trường quay.
"Nam Nhân Lệ" nghĩa cũng như tên, là một bộ phim chủ yếu kể về cuộc đời của một người đàn ông.
Vai diễn trong phim của Nhan Túc Ngang tên gọi Thiệu Chấn Kỳ, là một nhân viên cảnh sát bình thường, trong một lần đối mặt với bọn cướp ngân hàng, hắn bị bắt làm con tin. Trong khoảng thời gian bị bắt làm con tin, hắn quen biết với thủ lĩnh Thang Long của bọn cướp – do nam diễn viên thứ hai Trần Đức Chương thủ vai. Thang Long nhận ra hắn là một người vô cùng chính trực, quyết định cùng hắn tham gia một trò chơi. Y thả Thiệu Chấn Kỳ.
Nhưng đến khi Thiệu Chấn Kỳ trở về nhà mới biết được, mình đã trở thành đồng bọn với Thang Long, hơn nữa còn đối mặt với nguy cơ bị khởi tố. Thang Long nói cho hắn biết, trò chơi chính thức bắt đầu, nếu như hắn hối hận muốn dừng lại, bắt buộc phải đầu hàng, trở thành đồng bọn thực sự của y.
Thiệu Chấn Kỳ quyết định dũng cảm đối mặt với số phận, hắn tìm được nữ luật sư Miêu Ưu tuổi trẻ tài cao tiếng tăm lừng lẫy biện hộ cho hắn – vai diễn do Trương Giai Giai thủ vai. Miêu Ưu cho rằng đây là cơ hội tốt để nâng cao danh tiếng của mình, vì vậy đồng ý tiếp nhận vụ kiện này.
Nhưng chứng cứ đối với Thiệu Chấn Kỳ càng ngày càng bất lợi.
Lúc này Thang Long gọi điện thoại nói cho hắn biết, y đang chuẩn bị bắt cóc thương gia trẻ tuổi của thành phố Bạch Thụy Địch, nếu như hắn đồng ý hợp tác, y sẽ giúp minh oan cho hắn.
Thiệu Chấn Kỳ quyết định tương kế tựu kế.
Thang Long quyến rũ vị hôn thê Đặng Tiêu Tiêu của Bạch Thụy Địch – vai diễn của Đàm Phi, yêu cầu cô ta kiếm cớ làm một buổi tiệc sinh nhật đặc biệt cho Bạch Thụy Địch, dẹp bỏ hết các vệ sĩ.
Bạch Thụy Địch bị lừa, trở thành con tin của Thang Long.
Thiệu Chấn Kỳ trong thời điểm quyết định đã cứu được Bạch Thụy Địch, Thang Long bị bắn chết.
Tuy nhiên vẫn không có chứng cứ nào có thể chứng minh được sự vô tội của Thiệu Chấn Kỳ, ngược lại cảnh sát còn nghi ngờ hắn đã hợp tác với Thang Long bắt giữ Bạch Thụy Địch.
Cuối cùng, Thiệu Chấn Kỳ bị kết án tù chung thân.
Tiểu Bạch theo như kịch bản mặc dù xuất hiện trễ, nhưng bởi vì có liên quan với việc thuê biệt thự, cho nên tất cả các cảnh quay tại biệt thự đều phải thực hiện trước.
Vì thế cậu lúc này đang cố gắng chăm ngoan học thuộc lời thoại của mình.
Nhan Túc Ngang ngồi kế bên đọc lời thoại của Đàm Phi giúp cậu diễn tập.
Đóng vai Bạch Thụy Địch, Tiểu Bạch phải diễn tả cho được thái độ tin tưởng và yêu thương vô bờ bến đối với vị hôn thê của mình.
"Tiêu Tiêu, em có thích chiếc vòng cổ này không?" Tiểu Bạch giơ ra một sợi dây thun giả làm đạo cụ thay thế.
Nhan Túc Ngang mí mắt không hề chớp nói: "Thích, cái gì anh mua em cũng thích hết."
"Anh đeo giúp em nha." Tiểu Bạch quàng sợi dây thun trên vai Nhan Túc Ngang, "Đẹp quá."
Nhan Túc Ngang: "Anh đang khen cái vòng hay khen em thế?"
Tiểu Bạch: "Khen cái vòng, bởi vì nó có thể làm cho người ta xinh đẹp thu hút đến dường này."
Nhan Túc Ngang: "Nói xạo nè. Em không thèm tin anh đâu. Trừ khi..."
Tiểu Bạch: "Trừ khi thế nào?"
Nhan Túc Ngang: "Trừ khi anh chịu đến dự buổi tiệc sinh nhật em đặc biệt tổ chức cho anh."
Tiểu Bạch: "Đặc biệt à, đặc biệt đến đâu?"
Nhan Túc Ngang chỉ chỉ ngón tay lên chóp mũi của Tiểu Bạch: "Cả đời khó quên."
Cách đó không xa, Liên Giác Tu và Cao Cần sánh vai đứng cạnh nhau.
Cao Cần nhìn điệu bộ mềm mại của Nhan Túc Ngang cứ như một thiếu nữ bẽn lẽn ngây thơ e thẹn nói: "Anh xác định anh ta là nam diễn viên của anh, chứ không phải nữ diễn viên?"
Liên Giác Tu nói: "Tôi thường gọi cái này là khả năng diễn xuất linh hoạt."
"Cậu bạn nhỏ nhà tôi nhờ anh chiếu cố giúp cho."
"Cậu ta đã có kinh nghiệm đóng phim chưa?"
"Chưa có." Cao Cần dừng lại một chút, lại nói tiếp: "Có điều cậu ta đã tham gia khóa học diễn xuất ở Ematto."
"Mã Thụy còn chưa bỏ cái khóa học phí thời gian đó hả?"
"Bỏ khóa học đó đi, chẳng lẽ thay bằng sinh học hóa học sao?"
Liên Giác Tu quay đầu, chuyển sang đề tài khác nói: "Ngoại hình của cậu ta khá phù hợp, tuy rằng hơi thấp một chút, nhưng cũng không ai quy định thương gia giàu có phải cao to lực lưỡng, khí khái anh hùng cả."
Cao Cần nhướn mày hỏi: "Tôi có thể phiên dịch lại một chút, rằng anh đang ám chỉ Tiểu Bạch vừa lùn, vừa thiếu phong độ phải không?"
"Cậu quá nhạy cảm rồi."
Cao Cần trợn mắt lên: "Đó là vì anh đã tấn công khu vực nhạy cảm của tôi."
"..."
Liên Giác Tu nhìn cảnh Tiểu Bạch đang cố gắng học bài còn Nhan Túc Ngang ngồi bên cạnh chỉnh lại cổ áo cho cậu nói: "Khu vực nhạy cảm của cậu đang bị Nhan Túc Ngang quấy rối kìa."
"Yên tâm, đến lúc thích hợp, tôi sẽ bắt anh ta chịu trách nhiệm."
Liên Giác Tu trầm ngâm thật lâu, rồi thản nhiên nói: "Đúng là một đoạn đối thoại quái gở."
Cao Cần ném cho một cái nhìn xem thường: "... Trong cuộc sống hàng ngày không cần thiết chêm vào mấy câu vô nghĩa như thế."
Chính thức khai máy.
Nhan Túc Ngang là nam diễn viên chính thứ nhất, ở một bên xem Tiểu Bạch ra trận.
Đàm Phi cùng với bảo mẫu cuối cũng từ trên xe đi tới.
Cả hai đều tỏ ra vô cùng bất ngờ.
Tiểu Bạch theo kịch bản chính là bất ngờ một cách vui sướng, nét mặt lại diễn thành bất ngờ một cách cứng nhắc.
Đàm Phi thì thường xuyên quên lời thoại, biểu tình tỏ vẻ bất ngờ một cách tình tứ.
Cho nên Liên Giác Tu bất ngờ nhức đầu.
"Tiểu Bạch, cậu muốn tặng vòng cổ cho một cô gái, là cô gái mà cậu yêu, là vị hôn thê của cậu, không phải là choàng hoa lên bia mộ, mặt mày trang nghiêm như vậy để làm gì? Cho tôi một chút tươi cười coi!"
"Đàm Phi, cô hiện giờ ôm một bụng mưu mô để tính toán đối phó với cậu ta, không phải là hồ ly tinh gặp gỡ Đường Tam Tạng! Dẹp cái nụ cười cái lẳng lơ đó giùm tôi!"
Chỉ cần là người trong nghề thì ai cũng biết Liên Giác Tu bình thường vô cùng lịch sự, đến khi quay phim liền biến thành kẻ điên, cho dù là người nổi tiếng hay ngôi sao nếu diễn không đạt cũng đều bị mắng chửi tối mắt tối mũi như nhau. Trước kia Nhan Túc Ngang cũng bị mắng một trận thừa sống thiếu chết rồi mới tu thành chính quả.
Cho nên Đàm Phi tuy rằng rất uất ức, sắc mặt sắp không nhịn được, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài, chỉ là ngượng ngùng đem lời thoại đọc một lần lại một lần.
"Tằng Bạch! Cô ấy là vợ cậu, tương lai sẽ là vợ cậu, hoàn toàn không phải bà cố ngoại đang hấp hối! Cậu cho tôi chút ánh mắt yêu say đắm có được không? Làm gì mà cứ như nhìn người sắp chết thế hả?"
"Còn cô nữa! Đàm Phi, cô có phải bị trĩ dài tới miệng rồi không?! Có mấy câu thoại đơn giản vậy mà cũng nói không xong nữa?!"
Cao Cần nhỏ giọng: "Như thế này mới gọi là độc chứ!"
"Hai người một người Tứ Xuyên Đường Môn, một người Miêu Cương Ngũ Độc giáo, kẻ tám lạng người nửa cân." Nhan Túc Ngang tức giận trả lời.
"Vì thế tôi và anh ta là kính trọng tài năng của nhau. Chỉ tiếc là công lực của anh ta chỉ khi quay phim mới phát huy được, những lúc còn lại đều mất sạch nội lực." Cao Cần nói xong, vẻ mặt tràn đầy nét cô độc tịch mịch của một người đứng ở đỉnh cao gió lạnh.
"Đối với tôi mà nói thì đây chính là điều may mắn trong nỗi bất hạnh."
Cao Cần đột nhiên cười nói: "Hiện tại bất hạnh nhất chắc chắn phải là Đàm Phi."
"Ừ."
"Tiểu Bạch chỉ bị trúng một đòn Đường Tăng chút chút thôi, còn cô ấy từ lẳng lơ, bia mộ, hồ ly tinh cho tới bà cố ngoại sắp chết hết thảy đều bị trúng đòn." Quả thật là thế tấn công liên hoàn, tốc độ nhanh đến mức một cơ hội bổ sung HP cũng không có.
Nhan Túc Ngang nhìn đồng hồ đeo tay: "Tôi bây giờ chỉ hy vọng cô ấy khóc mau mau lên một chút."
"Chi vậy?"
"Chỉ như vậy mới có thể kết thúc công việc để đi ăn với Tiểu Bạch." Tiểu Bạch nhìn gầy như vậy, thật sự không thấy đói bụng sao.
"..." Cao Cần nói: "Anh không sợ Tiểu Bạch phải chịu khổ sở của Ngũ Độc hả?"
"Ngọc càng mài càng sáng, vàng càng luyện càng trong." Nhan Túc Ngang mỉm cười nói: "Tôi thật lòng chờ mong một ngày như thế."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất