Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản
Chương 48: Lời mời trẻ con của người lớn
Ờ, hơn phân nửa chương này là tập hai của chương trình "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" rồi.
~.~
Cuối cùng là một trò chơi thử thách mức độ ăn ý của cả đội.
Phần lớn các chương trình giải trí đều theo hình thức gameshow, nhưng vẫn được khán giả yêu thích ủng hộ mà không hề cảm thấy ngán ngẩm, bởi tiếng cười từ những trò chơi này cơ bản không phải do đóng kịch, mà hoàn toàn xuất phát từ tự nhiên. Trò chơi lần này chính là nhìn hình đoán chữ.
Khách mời nối đuôi nhau xếp thành một hàng dài, chính giữa bị một tấm vách ngăn cách. Người thứ nhất được quyền nhìn thấy đề bài, sau đó sẽ vẽ thành một bức tranh. Người thứ hai chỉ có thể nhìn bức tranh của người thứ nhất đã vẽ, từ đó đoán ra ý tứ, rồi vẽ lại thành một bức tranh khác, và cứ tiếp tục như thế.
Tiếp tục cho đến khi người cuối cùng đoán đúng đáp án.
Dĩ nhiên, rất nhiều người trong quá trình chơi cơ bản chẳng hề biết bức tranh đầu tiên có mặt mũi hình dáng ra sao, chỉ toàn nhìn vào bản sao được vẽ lại. Bất quá thông thường bản sao lại chẳng hề có chút gì giống với bản gốc.
Liên Giác Tu hỏi: "Đây là trò chơi cuối cùng rồi hả?"
Tiểu Bạch trả lời: "Phải."
"Vậy có nghĩa là, bất luận thế nào, chúng tôi chắc chắn sẽ thua cuộc?" Nhảy cao, đấu vật đều thua, đương nhiên là hy vọng thắng cuộc đã vỗ cánh bay đi mất rồi.
Tiểu Bạch trả lời: "2-1 thì dễ nghe hơn 3-0 chứ."
...
Nói cách khác, bọn họ hiện giờ đang phải đấu tranh để được thua không quá thê thảm sao?
Liên Giác Tu vừa uất ức vừa phiền muộn vừa khinh thường liếc cậu một cái.
"Có cần tôi ưu tiên cho đội anh bắt đầu trước không?" Tiểu Bạch thân mật ân cần thăm hỏi.
Liên Giác Tu nói: "Không thèm." Chim đầu đàn dễ bị trúng tên, bọn hắn đi sau sẽ nổi bật hơn nhiều.
Tiểu Bạch nhìn về phía Nhan Túc Ngang.
Nếu như anh ấy cũng không đồng ý, như vậy chỉ còn cách rút thăm.
Nhan Túc Ngang mỉm cười nói: "Chúng tôi bắt đầu trước cũng được." Đối với bại tướng dưới tay, hắn xưa nay vẫn rất nhân từ.
Liên Giác Tu biết hắn nhiều năm như vậy, làm sao lại không hiểu được cái mỉm cười của hắn có ý nghĩa gì, bất quá bây giờ chiếm được lợi thế mới là chuyện quan trọng nhất, còn mấy thứ mặt mũi thể diện gì đó, thôi cứ để gió cuốn đi cuốn đi.
Trò chơi bắt đầu.
Đề bài chính là – Tình hữu độc chung.
Đàm Phi là người chơi đầu tiên.
Bức tranh của cô vẽ cảnh một chàng trai tặng cho cô gái một chiếc đồng hồ (đồng hồ ~ chung biểu). Tiếp theo lần lượt là Tiểu K, Tiểu Thiên, A Định, cuối cùng là Nhan Túc Ngang.
Bức tranh nhiều lần bị sang tay, cho tới khi đến lượt Nhan Túc Ngang thì đã biến thành hai người bị nhốt trong một vòng tròn thật lớn.
...
Nhan Túc Ngang cau mày.
Tiểu Bạch nói: "Xin cho biết đáp án. Có bốn chữ, là thành ngữ nha."
Nhan Túc Ngang trầm ngâm "À..."
Liên Giác Tu hả hê nhìn người khác gặp khó khăn: "Có cần phải nhắc cậu là không có chữ À không?"
Nhan Túc Ngang quay sang Tiểu Bạch nói: "Chúng tôi nếu mà đoán sai lần này, thì sẽ thua phải không?"
Tiểu Bạch lắc đầu quả quyết: "Các anh cũng sẽ thắng mà."
Liên Giác Tu nổi giận nói: "Cậu có cần phải trẻ con quá vậy không?" Đội mấy người đương nhiên là thắng rồi, cần gì phải lặp đi lặp lại như vậy chứ.
Nhan Túc Ngang hỏi: "Tổng cộng chỉ được đoán một lần thôi hả?"
Tiểu Bạch nói: "Một lần."
"Tình đầu ý hợp."
...
Tiểu Bạch nói: "Trả lời đúng phân nửa."
Liên Giác Tu thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Câu trả lời đâu có đúng. Nếu so từng chữ từng chữ thì, cũng chỉ đúng có một phần tư thôi. "Hữu độc chung" với "đầu ý hợp" đâu có giống nhau." Trọng tài bóng đá còi đen có đen hơn nữa, cũng không đen được đến thế này. Gì mà nói dối cũng không thèm chớp mắt luôn!
Tiểu Bạch nói: "Tình hữu độc chung nghĩa là một người rất thích một người khác, còn tình đầu ý hợp nghĩa là hai người đều rất thích nhau. Anh ấy trả lời như vậy là đúng được tình cảm của một người rồi."
"Vậy mà cũng được nữa hả?" Liên Giác Tu há hốc mồm không thể tin được.
Tiểu Bạch gật đầu.
"..." Còi đen một khi đã quyết tâm, thì đúng là cả đường đi cũng đen luôn.
Phái Nga Mi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lâm trận, tựa như sứ giả của sự báo thù.
Đề bài chính là "lao yến phân phi". (lao, yến: tên hai loại chim. Lao yến phân phi ~ hai con chim bay theo hai hướng khác nhau ~ chỉ sự chia ly mỗi người mỗi ngã)
Liên Giác Tu ai oán thở dài. Nhìn đề bài là có thể thấy được thái độ đối với hai đội hoàn toàn khác nhau rồi. Lượt của Nhan Túc Ngang thì là tình hữu độc chung, đến phiên bọn họ lại là lao yến phân phi. Đây chính là minh chứng hùng hồn cho câu tình người ấm lạnh, lòng người bạc bẽo mà.
Hắn xoát xoát hạ bút, vẽ hai con chim én theo hai hướng khác nhau mà bay đi.
Có điều tình người ấm lạnh thì thây kệ tình người ấm lạnh, cái đề bài này rõ ràng là dễ vẽ hơn hẳn.
Đương nhiên, hắn không bao giờ nghĩ rằng đây là điều bất công cho đối thủ, ngược lại hắn còn cho rằng đây chính là trộm gà không xong còn mất thêm nắm gạo.
Bức tranh nhanh chóng truyền tới những người kế tiếp.
Trần Đức Chương vô cùng tự tin ngắm nhìn.
Tiểu Bạch hỏi: "Câu trả lời là gì?"
Trần Đức Chương nói: "Trộm gà không xong còn mất thêm nắm gạo."
"..." Liên Giác Tu té xỉu. Sai đáp án thì sai đáp án đi, có cần phải nói ra tiếng lòng của hắn như vậy không?
Cho đến khi tấm vách ngăn cản giữa bọn họ bị tháo xuống, hắn có thể thấy rõ ràng cả quá trình hai con chim én bay bay rồi rơi xuống mặt đất biến thành hai con gà.
May mà Tiểu Bạch cũng khá là nhân đạo: "Đáp án là thành ngữ mà."
Trần Đức Chương hoảng loạn xuống giọng: "Hạc giữa bầy gà?"
Tiểu Bạch do dự nhìn Liên Giác Tu. Cậu dường như bây giờ mới phát hiện được tỉ số 3-0 đối với vị đạo diễn lừng danh thế giới này là chuyện xấu hổ đến cỡ nào.
Nhớ lại lời Tiêu Phúc Bình từng nói qua, đối với khách mời trong lúc cùng tham gia chương trình giải trí, nhất định phải chừa cho đối phương chút mặt mũi, dù sao giới giải trí cũng rất nhỏ, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng sẽ gặp. Những lời này cậu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Vì vậy, cậu quyết định làm trọng tài còi đen một lần: "A, anh trả lời đúng rồi."
"...Hả?" Liên Giác Tu ngây người.
Lao yến phân ly = hạc giữa bầy gà?
Cậu ta không phải sẽ nói rằng tất cả đều là chim, cho nên cũng không sai chứ?
Tiểu Bạch nhìn biên đạo hỏi: "Đáp án này có thể nhờ bộ phận hậu kỳ chế tác lại một chút, đổi thành "hạc giữa bầy gà" được không?"
Biên đạo gật đầu.
Liên Giác Tu nói: "Khoan khoan khoan khoan..." Nếu như vậy, hắn đem đề bài "hạc giữa bầy gà" vẽ thành hai con chim én bay khác hướng không phải rất kỳ cục sao?
Tiểu Bạch vui vẻ quay sang ống kính nói: "Cảm ơn quý vị khán giả đã theo dõi "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn", chúng tôi mong gặp lại quý vị vào cuối tuần tới."
"Tốt lắm! Kết thúc!" Biên đạo lau mồ hôi lạnh, tuy rằng suốt quá trình quay đều phập phồng lo lắng, may thay cuối cùng lại kết thúc tốt đẹp mỹ mãn.
"Khoan... các người chờ một chút." Liên Giác Tu nhìn mọi người bận rộn chuẩn bị rời khỏi trường quay, phiền muộn nói: "Quay phim lộn xộn như vầy mà cũng được nữa hả? Các người một chút tinh thần chuyên nghiệp cũng không có sao?"
Nhan Túc Ngang đi lướt qua hắn, bước tới xoa xoa đầu Tiểu Bạch: "Mệt không?"
Tiểu Bạch gật đầu.
"Chúng ta về nhà đi."
Liên Giác Tu nhìn bọn họ thân thiết khắng khít cùng nhau đi ra, lại nghĩ tới cảnh mình bị bỏ rơi bị cho ra rìa, oán hận nói: "Các người lần sau đừng hòng mơ tưởng lường gạt tôi tham gia cái chương trình quỷ quái này nữa!"
Giả Chí Thanh nhìn Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch sóng vai đi tới, không đợi hắn mở miệng đã thẳng người chấp nhận đối mặt số phận nói: "Tôi biết rồi, là tiện đường thôi."
Nhan Túc Ngang đang định mở miệng, Liên Giác Tu đã ma kêu quỷ khóc đuổi tới kịp: "Nhan Túc Ngang, cậu hôm qua đã hứa tối nay sẽ quay phim ban đêm mà."
Nhan Túc Ngang vỗ vỗ trán: "Anh mấy ngày gần đây có ngày nào không quay đêm đâu?"
Liên Giác Tu nói: "Hơn nữa cậu còn hứa sẽ đưa tôi về nhà miễn phí nữa."
Nhan Túc Ngang nói: "Hình như đúng là có chuyện như vậy thật."
Liên Giác Tu nói: "Vậy mà cậu còn đòi đưa Tiểu Bạch về nhà sao?"
Giả Chí Thanh cũng nói: "Vậy à, thế thì làm sao đưa Tiểu Bạch về nhà được chứ?"
Nhan Túc Ngang nói: "Tôi chỉ là muốn đưa Tiểu Bạch ra cửa, tôi nói muốn đưa Tiểu Bạch về nhà lúc nào?"
Liên Giác Tu nhìn về phía Giả Chí Thanh.
Giả Chí Thanh lập tức nói tiếp: "Đúng thế. Đại Thần nói muốn đưa Tiểu Bạch về nhà bao giờ? Không có nha. Tốt quá, Đại Thần anh yên tâm đi đi. Tiểu Bạch cứ giao cho tôi được rồi."
Nhan Túc Ngang ẩn ý rành rành: "Chỉ là tạm thời thôi."
"Đương nhiên đương nhiên." Giả Chí Thanh phiền muộn. Bạn ở chung nhà nhiều năm như vậy mà cư nhiên lại phải đưa đẩy hoa ngôn xảo ngữ nói là tạm thời.
Liên Giác Tu và Nhan Túc Ngang cùng đi ra.
Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh cùng về nhà.
Trên đường về, Giả Chí Thanh do dự thật lâu rồi mới hỏi: "Ngày hôm nay dẫn chương trình thuận lợi chứ?"
Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
"À, có thấy chỗ nào không ổn không?"
"Không có đâu." Tuy rằng đây là lần đầu tiên làm người dẫn chương trình chính, thế nhưng Tiểu Bạch nghĩ rằng cũng không khó khăn lắm.
Giả Chí Thanh liếm liếm môi nói: "Cái kia, cậu có nghĩ rằng, cậu hôm nay có hơi thiên vị Đại Thần không?"
"Thiên vị?" Tiểu Bạch sửng sốt. Liên Giác Tu cũng nói như vậy. "Vì sao cậu lại nghĩ như thế?"
...
Bởi sự thật là vậy mà.
Giả Chí Thanh trợn mắt một vòng.
Tiểu Bạch hỏi: "Mình thiên vị hả?"
Giả Chí Thanh nói: "Cậu hôm nay lúc nào cũng nói tốt cho anh ta."
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Là bởi vì mình cũng thấy như vậy mà."
Đó chính là quá thiên vị rồi. Giả Chí Thanh đồng cảm với Liên Giác Tu một chút, rồi lại âm thầm cảm thấy khoái chí.
Tên Liên Giác Tu kia hứa trả cho hắn tiền xăng, nhưng tới bây giờ vẫn chưa có trả, mỗi lần nhìn thấy hắn tất cả ấn tượng tốt đẹp đều vì chuyện này mà bay biến mất hết. Đường đường là một đạo diễn lừng danh mà lại keo kiệt bủn xỉn ôm tiền chặt cứng như thế, thật là đáng bị thế nhân xỉ vả mà.
Xe tiếp tục chạy một quãng rất dài. Tiểu Bạch lại thốt lên một câu: "Cậu thật sự nghĩ mình rất thiên vị sao?"
Giả Chí Thanh có hơi sửng sốt. Ngoại trừ chuyện của Hùng ca ra, hắn hiếm khi thấy Tiểu Bạch để bụng chuyện nào khác như thế.
"À, mình chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Không có thì không có mà." Hắn nhớ tới câu tuyên ngôn của Đại Thần, trong lòng không khỏi nổi lên một suy nghĩ, thử thăm dò hỏi: "Cậu nghĩ Đại Thần là người như thế nào?"
Tiểu Bạch hoàn toàn không hiểu nhìn hắn: "Anh ấy đương nhiên là người tốt."
"Mình không hỏi cái này, mình muốn hỏi... cậu có nghĩ rằng cậu muốn cùng anh ấy chung sống cả đời không?"
Tiểu Bạch ngu ngơ hỏi: "Mình vì sao lại muốn cùng anh ấy chung sống cả đời?"
"Mình chỉ lấy ví dụ như vậy thôi."
"Chung sống cả đời không phải là vợ chồng sao?"
"Hả, nói như vậy..."
"Vậy ví dụ của cậu không thể dùng được rồi." Tiểu Bạch vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, giống như thể hắn vừa bị người ngoài hành tinh nhập xác.
Giả Chí Thanh tay nắm chặt tay lái, quyết định lần này phải quát vào mặt cậu ấy dạy cho cậu ấy biết nam với nam cũng có thể đắp chung một cái chăn được!
Miệng của hắn vừa mới há ra, tiếng chuông điện thoại di động của Tiểu Bạch lại vang lên, báo hại hắn phải nuốt một ngụm không khí lớn trở lại.
Tiểu Bạch tiếp điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của Nhan Túc Ngang.
"Cậu ngày mai được nghỉ à?"
"Vâng." Tuy rằng thứ bảy cuối tuần phải tăng ca, thế nhưng chủ nhật vẫn được nghỉ như thường lệ.
"Tôi có hai vé đi công viên trò chơi, cùng đi không?"
Nhan Túc Ngang vừa dứt lời, tiếng la nổi giận đùng đùng của Liên Giác Tu đã theo điện thoại truyền tới: "Nhan Túc Ngang, cậu lại bỏ bê công việc nữa! Mà còn đi công viên trò chơi, cậu sao có thể trẻ con như vậy." Từ lúc quen biết Tiểu Bạch tới giờ, chỉ số thông minh của tên này đã tụt giảm thê thảm không phanh.
Nhan Túc Ngang chẳng thèm đếm xỉa tới hắn, nín thở chờ câu trả lời của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch hơi hồi hộp một chút mới nói: "Được."
"Vậy sáng mai tám giờ rưỡi tôi đến đón cậu."
Tiểu Bạch bỏ điện thoại xuống.
Giả Chí Thanh hỏi: "Ai thế?"
"Nhan Túc Ngang."
Giả Chí Thanh nhíu mày: "Anh ấy tìm cậu làm gì?" Không phải là mời ăn tối chứ?
"Rủ đi công viên trò chơi."
"..." Đại Thần cuối cùng cũng đã thay đổi chiến thuật rồi.
Tiểu Bạch đột nhiên hỏi: "Vì sao anh ấy đã lớn như vậy rồi mà còn thích đi công viên trò chơi nhỉ?"
...
Giả Chí Thanh lúc bấy giờ chợt có một ước ao có một khát khao vô bờ bến muốn cho Nhan Túc Ngang có thể tự mình nghe được câu này.
~.~
Cuối cùng là một trò chơi thử thách mức độ ăn ý của cả đội.
Phần lớn các chương trình giải trí đều theo hình thức gameshow, nhưng vẫn được khán giả yêu thích ủng hộ mà không hề cảm thấy ngán ngẩm, bởi tiếng cười từ những trò chơi này cơ bản không phải do đóng kịch, mà hoàn toàn xuất phát từ tự nhiên. Trò chơi lần này chính là nhìn hình đoán chữ.
Khách mời nối đuôi nhau xếp thành một hàng dài, chính giữa bị một tấm vách ngăn cách. Người thứ nhất được quyền nhìn thấy đề bài, sau đó sẽ vẽ thành một bức tranh. Người thứ hai chỉ có thể nhìn bức tranh của người thứ nhất đã vẽ, từ đó đoán ra ý tứ, rồi vẽ lại thành một bức tranh khác, và cứ tiếp tục như thế.
Tiếp tục cho đến khi người cuối cùng đoán đúng đáp án.
Dĩ nhiên, rất nhiều người trong quá trình chơi cơ bản chẳng hề biết bức tranh đầu tiên có mặt mũi hình dáng ra sao, chỉ toàn nhìn vào bản sao được vẽ lại. Bất quá thông thường bản sao lại chẳng hề có chút gì giống với bản gốc.
Liên Giác Tu hỏi: "Đây là trò chơi cuối cùng rồi hả?"
Tiểu Bạch trả lời: "Phải."
"Vậy có nghĩa là, bất luận thế nào, chúng tôi chắc chắn sẽ thua cuộc?" Nhảy cao, đấu vật đều thua, đương nhiên là hy vọng thắng cuộc đã vỗ cánh bay đi mất rồi.
Tiểu Bạch trả lời: "2-1 thì dễ nghe hơn 3-0 chứ."
...
Nói cách khác, bọn họ hiện giờ đang phải đấu tranh để được thua không quá thê thảm sao?
Liên Giác Tu vừa uất ức vừa phiền muộn vừa khinh thường liếc cậu một cái.
"Có cần tôi ưu tiên cho đội anh bắt đầu trước không?" Tiểu Bạch thân mật ân cần thăm hỏi.
Liên Giác Tu nói: "Không thèm." Chim đầu đàn dễ bị trúng tên, bọn hắn đi sau sẽ nổi bật hơn nhiều.
Tiểu Bạch nhìn về phía Nhan Túc Ngang.
Nếu như anh ấy cũng không đồng ý, như vậy chỉ còn cách rút thăm.
Nhan Túc Ngang mỉm cười nói: "Chúng tôi bắt đầu trước cũng được." Đối với bại tướng dưới tay, hắn xưa nay vẫn rất nhân từ.
Liên Giác Tu biết hắn nhiều năm như vậy, làm sao lại không hiểu được cái mỉm cười của hắn có ý nghĩa gì, bất quá bây giờ chiếm được lợi thế mới là chuyện quan trọng nhất, còn mấy thứ mặt mũi thể diện gì đó, thôi cứ để gió cuốn đi cuốn đi.
Trò chơi bắt đầu.
Đề bài chính là – Tình hữu độc chung.
Đàm Phi là người chơi đầu tiên.
Bức tranh của cô vẽ cảnh một chàng trai tặng cho cô gái một chiếc đồng hồ (đồng hồ ~ chung biểu). Tiếp theo lần lượt là Tiểu K, Tiểu Thiên, A Định, cuối cùng là Nhan Túc Ngang.
Bức tranh nhiều lần bị sang tay, cho tới khi đến lượt Nhan Túc Ngang thì đã biến thành hai người bị nhốt trong một vòng tròn thật lớn.
...
Nhan Túc Ngang cau mày.
Tiểu Bạch nói: "Xin cho biết đáp án. Có bốn chữ, là thành ngữ nha."
Nhan Túc Ngang trầm ngâm "À..."
Liên Giác Tu hả hê nhìn người khác gặp khó khăn: "Có cần phải nhắc cậu là không có chữ À không?"
Nhan Túc Ngang quay sang Tiểu Bạch nói: "Chúng tôi nếu mà đoán sai lần này, thì sẽ thua phải không?"
Tiểu Bạch lắc đầu quả quyết: "Các anh cũng sẽ thắng mà."
Liên Giác Tu nổi giận nói: "Cậu có cần phải trẻ con quá vậy không?" Đội mấy người đương nhiên là thắng rồi, cần gì phải lặp đi lặp lại như vậy chứ.
Nhan Túc Ngang hỏi: "Tổng cộng chỉ được đoán một lần thôi hả?"
Tiểu Bạch nói: "Một lần."
"Tình đầu ý hợp."
...
Tiểu Bạch nói: "Trả lời đúng phân nửa."
Liên Giác Tu thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Câu trả lời đâu có đúng. Nếu so từng chữ từng chữ thì, cũng chỉ đúng có một phần tư thôi. "Hữu độc chung" với "đầu ý hợp" đâu có giống nhau." Trọng tài bóng đá còi đen có đen hơn nữa, cũng không đen được đến thế này. Gì mà nói dối cũng không thèm chớp mắt luôn!
Tiểu Bạch nói: "Tình hữu độc chung nghĩa là một người rất thích một người khác, còn tình đầu ý hợp nghĩa là hai người đều rất thích nhau. Anh ấy trả lời như vậy là đúng được tình cảm của một người rồi."
"Vậy mà cũng được nữa hả?" Liên Giác Tu há hốc mồm không thể tin được.
Tiểu Bạch gật đầu.
"..." Còi đen một khi đã quyết tâm, thì đúng là cả đường đi cũng đen luôn.
Phái Nga Mi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lâm trận, tựa như sứ giả của sự báo thù.
Đề bài chính là "lao yến phân phi". (lao, yến: tên hai loại chim. Lao yến phân phi ~ hai con chim bay theo hai hướng khác nhau ~ chỉ sự chia ly mỗi người mỗi ngã)
Liên Giác Tu ai oán thở dài. Nhìn đề bài là có thể thấy được thái độ đối với hai đội hoàn toàn khác nhau rồi. Lượt của Nhan Túc Ngang thì là tình hữu độc chung, đến phiên bọn họ lại là lao yến phân phi. Đây chính là minh chứng hùng hồn cho câu tình người ấm lạnh, lòng người bạc bẽo mà.
Hắn xoát xoát hạ bút, vẽ hai con chim én theo hai hướng khác nhau mà bay đi.
Có điều tình người ấm lạnh thì thây kệ tình người ấm lạnh, cái đề bài này rõ ràng là dễ vẽ hơn hẳn.
Đương nhiên, hắn không bao giờ nghĩ rằng đây là điều bất công cho đối thủ, ngược lại hắn còn cho rằng đây chính là trộm gà không xong còn mất thêm nắm gạo.
Bức tranh nhanh chóng truyền tới những người kế tiếp.
Trần Đức Chương vô cùng tự tin ngắm nhìn.
Tiểu Bạch hỏi: "Câu trả lời là gì?"
Trần Đức Chương nói: "Trộm gà không xong còn mất thêm nắm gạo."
"..." Liên Giác Tu té xỉu. Sai đáp án thì sai đáp án đi, có cần phải nói ra tiếng lòng của hắn như vậy không?
Cho đến khi tấm vách ngăn cản giữa bọn họ bị tháo xuống, hắn có thể thấy rõ ràng cả quá trình hai con chim én bay bay rồi rơi xuống mặt đất biến thành hai con gà.
May mà Tiểu Bạch cũng khá là nhân đạo: "Đáp án là thành ngữ mà."
Trần Đức Chương hoảng loạn xuống giọng: "Hạc giữa bầy gà?"
Tiểu Bạch do dự nhìn Liên Giác Tu. Cậu dường như bây giờ mới phát hiện được tỉ số 3-0 đối với vị đạo diễn lừng danh thế giới này là chuyện xấu hổ đến cỡ nào.
Nhớ lại lời Tiêu Phúc Bình từng nói qua, đối với khách mời trong lúc cùng tham gia chương trình giải trí, nhất định phải chừa cho đối phương chút mặt mũi, dù sao giới giải trí cũng rất nhỏ, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng sẽ gặp. Những lời này cậu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Vì vậy, cậu quyết định làm trọng tài còi đen một lần: "A, anh trả lời đúng rồi."
"...Hả?" Liên Giác Tu ngây người.
Lao yến phân ly = hạc giữa bầy gà?
Cậu ta không phải sẽ nói rằng tất cả đều là chim, cho nên cũng không sai chứ?
Tiểu Bạch nhìn biên đạo hỏi: "Đáp án này có thể nhờ bộ phận hậu kỳ chế tác lại một chút, đổi thành "hạc giữa bầy gà" được không?"
Biên đạo gật đầu.
Liên Giác Tu nói: "Khoan khoan khoan khoan..." Nếu như vậy, hắn đem đề bài "hạc giữa bầy gà" vẽ thành hai con chim én bay khác hướng không phải rất kỳ cục sao?
Tiểu Bạch vui vẻ quay sang ống kính nói: "Cảm ơn quý vị khán giả đã theo dõi "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn", chúng tôi mong gặp lại quý vị vào cuối tuần tới."
"Tốt lắm! Kết thúc!" Biên đạo lau mồ hôi lạnh, tuy rằng suốt quá trình quay đều phập phồng lo lắng, may thay cuối cùng lại kết thúc tốt đẹp mỹ mãn.
"Khoan... các người chờ một chút." Liên Giác Tu nhìn mọi người bận rộn chuẩn bị rời khỏi trường quay, phiền muộn nói: "Quay phim lộn xộn như vầy mà cũng được nữa hả? Các người một chút tinh thần chuyên nghiệp cũng không có sao?"
Nhan Túc Ngang đi lướt qua hắn, bước tới xoa xoa đầu Tiểu Bạch: "Mệt không?"
Tiểu Bạch gật đầu.
"Chúng ta về nhà đi."
Liên Giác Tu nhìn bọn họ thân thiết khắng khít cùng nhau đi ra, lại nghĩ tới cảnh mình bị bỏ rơi bị cho ra rìa, oán hận nói: "Các người lần sau đừng hòng mơ tưởng lường gạt tôi tham gia cái chương trình quỷ quái này nữa!"
Giả Chí Thanh nhìn Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch sóng vai đi tới, không đợi hắn mở miệng đã thẳng người chấp nhận đối mặt số phận nói: "Tôi biết rồi, là tiện đường thôi."
Nhan Túc Ngang đang định mở miệng, Liên Giác Tu đã ma kêu quỷ khóc đuổi tới kịp: "Nhan Túc Ngang, cậu hôm qua đã hứa tối nay sẽ quay phim ban đêm mà."
Nhan Túc Ngang vỗ vỗ trán: "Anh mấy ngày gần đây có ngày nào không quay đêm đâu?"
Liên Giác Tu nói: "Hơn nữa cậu còn hứa sẽ đưa tôi về nhà miễn phí nữa."
Nhan Túc Ngang nói: "Hình như đúng là có chuyện như vậy thật."
Liên Giác Tu nói: "Vậy mà cậu còn đòi đưa Tiểu Bạch về nhà sao?"
Giả Chí Thanh cũng nói: "Vậy à, thế thì làm sao đưa Tiểu Bạch về nhà được chứ?"
Nhan Túc Ngang nói: "Tôi chỉ là muốn đưa Tiểu Bạch ra cửa, tôi nói muốn đưa Tiểu Bạch về nhà lúc nào?"
Liên Giác Tu nhìn về phía Giả Chí Thanh.
Giả Chí Thanh lập tức nói tiếp: "Đúng thế. Đại Thần nói muốn đưa Tiểu Bạch về nhà bao giờ? Không có nha. Tốt quá, Đại Thần anh yên tâm đi đi. Tiểu Bạch cứ giao cho tôi được rồi."
Nhan Túc Ngang ẩn ý rành rành: "Chỉ là tạm thời thôi."
"Đương nhiên đương nhiên." Giả Chí Thanh phiền muộn. Bạn ở chung nhà nhiều năm như vậy mà cư nhiên lại phải đưa đẩy hoa ngôn xảo ngữ nói là tạm thời.
Liên Giác Tu và Nhan Túc Ngang cùng đi ra.
Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh cùng về nhà.
Trên đường về, Giả Chí Thanh do dự thật lâu rồi mới hỏi: "Ngày hôm nay dẫn chương trình thuận lợi chứ?"
Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
"À, có thấy chỗ nào không ổn không?"
"Không có đâu." Tuy rằng đây là lần đầu tiên làm người dẫn chương trình chính, thế nhưng Tiểu Bạch nghĩ rằng cũng không khó khăn lắm.
Giả Chí Thanh liếm liếm môi nói: "Cái kia, cậu có nghĩ rằng, cậu hôm nay có hơi thiên vị Đại Thần không?"
"Thiên vị?" Tiểu Bạch sửng sốt. Liên Giác Tu cũng nói như vậy. "Vì sao cậu lại nghĩ như thế?"
...
Bởi sự thật là vậy mà.
Giả Chí Thanh trợn mắt một vòng.
Tiểu Bạch hỏi: "Mình thiên vị hả?"
Giả Chí Thanh nói: "Cậu hôm nay lúc nào cũng nói tốt cho anh ta."
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Là bởi vì mình cũng thấy như vậy mà."
Đó chính là quá thiên vị rồi. Giả Chí Thanh đồng cảm với Liên Giác Tu một chút, rồi lại âm thầm cảm thấy khoái chí.
Tên Liên Giác Tu kia hứa trả cho hắn tiền xăng, nhưng tới bây giờ vẫn chưa có trả, mỗi lần nhìn thấy hắn tất cả ấn tượng tốt đẹp đều vì chuyện này mà bay biến mất hết. Đường đường là một đạo diễn lừng danh mà lại keo kiệt bủn xỉn ôm tiền chặt cứng như thế, thật là đáng bị thế nhân xỉ vả mà.
Xe tiếp tục chạy một quãng rất dài. Tiểu Bạch lại thốt lên một câu: "Cậu thật sự nghĩ mình rất thiên vị sao?"
Giả Chí Thanh có hơi sửng sốt. Ngoại trừ chuyện của Hùng ca ra, hắn hiếm khi thấy Tiểu Bạch để bụng chuyện nào khác như thế.
"À, mình chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Không có thì không có mà." Hắn nhớ tới câu tuyên ngôn của Đại Thần, trong lòng không khỏi nổi lên một suy nghĩ, thử thăm dò hỏi: "Cậu nghĩ Đại Thần là người như thế nào?"
Tiểu Bạch hoàn toàn không hiểu nhìn hắn: "Anh ấy đương nhiên là người tốt."
"Mình không hỏi cái này, mình muốn hỏi... cậu có nghĩ rằng cậu muốn cùng anh ấy chung sống cả đời không?"
Tiểu Bạch ngu ngơ hỏi: "Mình vì sao lại muốn cùng anh ấy chung sống cả đời?"
"Mình chỉ lấy ví dụ như vậy thôi."
"Chung sống cả đời không phải là vợ chồng sao?"
"Hả, nói như vậy..."
"Vậy ví dụ của cậu không thể dùng được rồi." Tiểu Bạch vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, giống như thể hắn vừa bị người ngoài hành tinh nhập xác.
Giả Chí Thanh tay nắm chặt tay lái, quyết định lần này phải quát vào mặt cậu ấy dạy cho cậu ấy biết nam với nam cũng có thể đắp chung một cái chăn được!
Miệng của hắn vừa mới há ra, tiếng chuông điện thoại di động của Tiểu Bạch lại vang lên, báo hại hắn phải nuốt một ngụm không khí lớn trở lại.
Tiểu Bạch tiếp điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của Nhan Túc Ngang.
"Cậu ngày mai được nghỉ à?"
"Vâng." Tuy rằng thứ bảy cuối tuần phải tăng ca, thế nhưng chủ nhật vẫn được nghỉ như thường lệ.
"Tôi có hai vé đi công viên trò chơi, cùng đi không?"
Nhan Túc Ngang vừa dứt lời, tiếng la nổi giận đùng đùng của Liên Giác Tu đã theo điện thoại truyền tới: "Nhan Túc Ngang, cậu lại bỏ bê công việc nữa! Mà còn đi công viên trò chơi, cậu sao có thể trẻ con như vậy." Từ lúc quen biết Tiểu Bạch tới giờ, chỉ số thông minh của tên này đã tụt giảm thê thảm không phanh.
Nhan Túc Ngang chẳng thèm đếm xỉa tới hắn, nín thở chờ câu trả lời của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch hơi hồi hộp một chút mới nói: "Được."
"Vậy sáng mai tám giờ rưỡi tôi đến đón cậu."
Tiểu Bạch bỏ điện thoại xuống.
Giả Chí Thanh hỏi: "Ai thế?"
"Nhan Túc Ngang."
Giả Chí Thanh nhíu mày: "Anh ấy tìm cậu làm gì?" Không phải là mời ăn tối chứ?
"Rủ đi công viên trò chơi."
"..." Đại Thần cuối cùng cũng đã thay đổi chiến thuật rồi.
Tiểu Bạch đột nhiên hỏi: "Vì sao anh ấy đã lớn như vậy rồi mà còn thích đi công viên trò chơi nhỉ?"
...
Giả Chí Thanh lúc bấy giờ chợt có một ước ao có một khát khao vô bờ bến muốn cho Nhan Túc Ngang có thể tự mình nghe được câu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất