Tổng Tài Bá Đạo Và Chàng Trai Táo Bạo
Chương 11: Lời đề nghị sống chung
Cậu vừa làm vừa hát rất yêu đời. Mặc dù lúc này cậu chưa hề yêu anh, cũng chưa nghĩ là sẽ yêu anh. Nhưng vì cậu vui mừng khi tìm được ân nhân cứu mạng chi cậu. Nên cậu đã quyết định từ giờ sẽ làm theo tất cả mọi yêu cầu của anh. Cậu sẽ làm thư ký đặc biệt chăm sóc nhà cửa và chăm sóc anh thật tốt. Để bù lại ơn cứu mạng đó cỉa anh. Ngày đó trên biển cũng có biết bao nhiêu người. Thậm chí có cả người lớn, nhưng tại sao lại chỉ có duy nhất anh một cậu thiếu niên nhỏ tuổi nhảy xuống cứu người. Cậu cảm thấy có lỗi vì lúc mới vào công ty cậu hay làm trò chọc phá anh. Cũng may anh không hư hại gì, cũng không phải là người thù dai. Cảm ơn anh năm đó cứu mạng tấm thân nhỏ bé này.
"Anh xuống rồi à" Nheo mắt nhìn anh đầy yêu thương.
Trước đây chưa bao giờ cậu nhìn anh như thế. Khiến anh cũng thấy ngại.
"Hôm nay cậu sao thế?"
"Em đâu có sao." Cười tươi nhìn võ tổng
"Mà tôi chưa cho phép mà sao cậu dám xưng em với tôi.".
Lại cười "Vậy giờ võ tổng anh cho phép em gọi sếp là anh, xưng em nha"
"Cậu uống nhầm thuốc à, cậu là cấp dưới của tôi làm sao có thể xưng hô vậy được." Anh né tránh ánh mắt cậu nhìn anh.
"Vậy ở công ty xưng hô võ tổng, ở nhà là anh với em nha". Hai nắm lại cầu xin võ tổng
"Không được, bây giờ ở nhà cậu cũng đang làm việc công mà. Cứ gọi Võ tổng đi, tôi không quen xưng hô kiểu đó.".
"Nhưng..."
Chỉ tay vào cậu "Đây là lệnh, không được cãi."
Bạch Dương cúi mặt buồn rầu. "Dạ"
Võ tổng tự nhiên lại cười.
Cậu bước lại gần ghé sát mặt anh.
"Võ tổng anh cười sao?"
"Không.. Không có"
Cậu nhìn sát miệng anh hơn, anh ngại quay mặt đi.
"Rõ ràng là anh cười mà. Anh cười đẹp thật ý. Mà tại sao anh không cười nhiều lên."
"Tôi chỉ nhe răng ra xem có cái gì đó dính răng tôi thôi."
"Không đúng, có cười mà. Không lẽ tôi hoa mắt nhìn lầm"
"Nhầm rồi đấy, sao cậu bảo nấu bữa sáng cho tôi, sao không cho tôi ăn mà nói hoài vậy."
Cậu cười miễn cưỡng nhìn anh.
"Dạ.. Anh.. Võ tổng ăn đi"
"Cậu cũng ăn cùng luôn đi"
Cậu gắp rau cho anh. "Anh... Võ tổng ăn rau không?"
"Sao vậy, gọi võ tổng thôi mà khó vậy à?"
"Dạ.. Cũng hơi khó chút."
Reng.. Reng. Điện thoại bàn nhà anh reo,giờ mới 6h sáng
"Võ tổng cứ ngồi ăn đi, để tôi nghe điện thoại cho."
"Alo ai vậy, tìm anh.. Võ tổng có chuyện gì không? Để tôi chuyển lời giúp"
"Ta là bạn của cậu ta, có chút việc thôi. Nếu cậu ta bận thì thôi, ta nói chuyện lúc khác."
"Người gì kỳ lạ."
"Ai gọi cho tôi vậy?"
"Em.. Tôi không biết"
Hóa ra người gọi là mẹ của anh.
"Mới sáu giờ sáng mà đã có đàn ông trong nhà rồi. Vậy là ta nghi ngờ không sai, một bà hủ như ta ngửi mùi giỏi lắm mà." Phu nhân nghĩ
"Ta thật sự rất tò mò về người đàn ông đó quá. Không biết gu của con trai ta là bé thụ hay anh công. Chắc bé thụ, mà là ai được" Bà tò mò quá.
Hai người ngồi ăn sáng ngon lành. Ăn sáng xong anh rửa mặt để đi làm.
"Cậu làm gì đấy?"
"Tôi rửa chén bát.."
"Rửa xong lên mặc đồ cho tôi"
"Dạ"* Sao cảm giác mình giống vợ của anh vậy nhỉ. *
Cậu đánh vào trán mình một cái "Tỉnh lại đi"
Sau khi rửa chén xong cậu bước lên lầu, vào phòng anh. Anh giơ hai tay ra
"Mặc áo cho tôi"
Cậu cầm áo sơ mi lên xỏ vào tay anh. Rồi cài từng nút áo cho anh. Cảm giác nóng bừng, tay run run khi chạm vào cơ ngực của anh.
"Sao mò lâu thế"
"Xong rồi" Bây giờ tới áo vest, anh mặc chiếc màu đen. Rất lịch lãm, đầy quyến rũ.
"Vậy tôi ra ngoài nha võ tổng"
"Khoan đã, thắt cà vạt cho tôi"
Cậu quay lại thắt cà vạt cho anh.
"Võ tổng này, sao tôi thấy tôi giống như vợ chuẩn bị đồ cho chồng đi làm ý. Ha ha" Cậu cười lớn
Anh búng tay lên trán cậu và nói
"Bớt ảo tưởng lại dùm đi. Mà giờ cũng xong việc ở đây rồi. Tôi chơt cậu về thay đồ tới công ty với tôi"
Anh lái xe chở cậu về nhà. Hôm nay là ban ngày, anh nhìn rõ quang cảnh ở khu trọ cuat cậu hơn. Anh cảm thấy ở đây rất tồi tàn, ẩm thấp, an ninh kém.
"Vào thay đồ đi"
"Dạ"
Mười lăm. Phút sau cậu bước ra, đồ áo tươm tất. Mùi nước hoa dịu nhẹ, anh thích mùi này.
"Chúng ta đi thôi Võ tổng"
Anh lái xe đi được một đoạn đường thì anh dừng lại. Sau một ngày suy nghĩ kỳ càng anh đưa ra quyết định
"Từ ngày mai, cậu hãy dọn tới nhà tôi đi." Anh nhìn cậu
Cậu bàng hoàng, không tin vào tai mình. "Hả cái gì, sao lại qua nhà anh Võ tổng."
"Cứ làm theo không phải hỏi nhiều"
"Anh lo cho tôi à, anh lo ở đây an ninh không tốt đúng không?" Cậu quay sang nhìn anh.
Anh tránh né ánh mắt của cậu.
"Tôi không rảnh lo cho cậu"
"Hihi Anh dối lòng"
________________________________
Nếu hay thì đừng tiếc một like nha. Để viết một chap truyện chị cũnh tốn khá nhiều thời gian đó. Nên bù lại hãy cho tác giả chút động lực nha.
Vì 8 ngày con nằm viện không có nhiều thời gian rảnh viết. Nên tương tác của độc giả cũng kém hơn rồi. Lướt qua hãy để lại cmt nhé.
"Anh xuống rồi à" Nheo mắt nhìn anh đầy yêu thương.
Trước đây chưa bao giờ cậu nhìn anh như thế. Khiến anh cũng thấy ngại.
"Hôm nay cậu sao thế?"
"Em đâu có sao." Cười tươi nhìn võ tổng
"Mà tôi chưa cho phép mà sao cậu dám xưng em với tôi.".
Lại cười "Vậy giờ võ tổng anh cho phép em gọi sếp là anh, xưng em nha"
"Cậu uống nhầm thuốc à, cậu là cấp dưới của tôi làm sao có thể xưng hô vậy được." Anh né tránh ánh mắt cậu nhìn anh.
"Vậy ở công ty xưng hô võ tổng, ở nhà là anh với em nha". Hai nắm lại cầu xin võ tổng
"Không được, bây giờ ở nhà cậu cũng đang làm việc công mà. Cứ gọi Võ tổng đi, tôi không quen xưng hô kiểu đó.".
"Nhưng..."
Chỉ tay vào cậu "Đây là lệnh, không được cãi."
Bạch Dương cúi mặt buồn rầu. "Dạ"
Võ tổng tự nhiên lại cười.
Cậu bước lại gần ghé sát mặt anh.
"Võ tổng anh cười sao?"
"Không.. Không có"
Cậu nhìn sát miệng anh hơn, anh ngại quay mặt đi.
"Rõ ràng là anh cười mà. Anh cười đẹp thật ý. Mà tại sao anh không cười nhiều lên."
"Tôi chỉ nhe răng ra xem có cái gì đó dính răng tôi thôi."
"Không đúng, có cười mà. Không lẽ tôi hoa mắt nhìn lầm"
"Nhầm rồi đấy, sao cậu bảo nấu bữa sáng cho tôi, sao không cho tôi ăn mà nói hoài vậy."
Cậu cười miễn cưỡng nhìn anh.
"Dạ.. Anh.. Võ tổng ăn đi"
"Cậu cũng ăn cùng luôn đi"
Cậu gắp rau cho anh. "Anh... Võ tổng ăn rau không?"
"Sao vậy, gọi võ tổng thôi mà khó vậy à?"
"Dạ.. Cũng hơi khó chút."
Reng.. Reng. Điện thoại bàn nhà anh reo,giờ mới 6h sáng
"Võ tổng cứ ngồi ăn đi, để tôi nghe điện thoại cho."
"Alo ai vậy, tìm anh.. Võ tổng có chuyện gì không? Để tôi chuyển lời giúp"
"Ta là bạn của cậu ta, có chút việc thôi. Nếu cậu ta bận thì thôi, ta nói chuyện lúc khác."
"Người gì kỳ lạ."
"Ai gọi cho tôi vậy?"
"Em.. Tôi không biết"
Hóa ra người gọi là mẹ của anh.
"Mới sáu giờ sáng mà đã có đàn ông trong nhà rồi. Vậy là ta nghi ngờ không sai, một bà hủ như ta ngửi mùi giỏi lắm mà." Phu nhân nghĩ
"Ta thật sự rất tò mò về người đàn ông đó quá. Không biết gu của con trai ta là bé thụ hay anh công. Chắc bé thụ, mà là ai được" Bà tò mò quá.
Hai người ngồi ăn sáng ngon lành. Ăn sáng xong anh rửa mặt để đi làm.
"Cậu làm gì đấy?"
"Tôi rửa chén bát.."
"Rửa xong lên mặc đồ cho tôi"
"Dạ"* Sao cảm giác mình giống vợ của anh vậy nhỉ. *
Cậu đánh vào trán mình một cái "Tỉnh lại đi"
Sau khi rửa chén xong cậu bước lên lầu, vào phòng anh. Anh giơ hai tay ra
"Mặc áo cho tôi"
Cậu cầm áo sơ mi lên xỏ vào tay anh. Rồi cài từng nút áo cho anh. Cảm giác nóng bừng, tay run run khi chạm vào cơ ngực của anh.
"Sao mò lâu thế"
"Xong rồi" Bây giờ tới áo vest, anh mặc chiếc màu đen. Rất lịch lãm, đầy quyến rũ.
"Vậy tôi ra ngoài nha võ tổng"
"Khoan đã, thắt cà vạt cho tôi"
Cậu quay lại thắt cà vạt cho anh.
"Võ tổng này, sao tôi thấy tôi giống như vợ chuẩn bị đồ cho chồng đi làm ý. Ha ha" Cậu cười lớn
Anh búng tay lên trán cậu và nói
"Bớt ảo tưởng lại dùm đi. Mà giờ cũng xong việc ở đây rồi. Tôi chơt cậu về thay đồ tới công ty với tôi"
Anh lái xe chở cậu về nhà. Hôm nay là ban ngày, anh nhìn rõ quang cảnh ở khu trọ cuat cậu hơn. Anh cảm thấy ở đây rất tồi tàn, ẩm thấp, an ninh kém.
"Vào thay đồ đi"
"Dạ"
Mười lăm. Phút sau cậu bước ra, đồ áo tươm tất. Mùi nước hoa dịu nhẹ, anh thích mùi này.
"Chúng ta đi thôi Võ tổng"
Anh lái xe đi được một đoạn đường thì anh dừng lại. Sau một ngày suy nghĩ kỳ càng anh đưa ra quyết định
"Từ ngày mai, cậu hãy dọn tới nhà tôi đi." Anh nhìn cậu
Cậu bàng hoàng, không tin vào tai mình. "Hả cái gì, sao lại qua nhà anh Võ tổng."
"Cứ làm theo không phải hỏi nhiều"
"Anh lo cho tôi à, anh lo ở đây an ninh không tốt đúng không?" Cậu quay sang nhìn anh.
Anh tránh né ánh mắt của cậu.
"Tôi không rảnh lo cho cậu"
"Hihi Anh dối lòng"
________________________________
Nếu hay thì đừng tiếc một like nha. Để viết một chap truyện chị cũnh tốn khá nhiều thời gian đó. Nên bù lại hãy cho tác giả chút động lực nha.
Vì 8 ngày con nằm viện không có nhiều thời gian rảnh viết. Nên tương tác của độc giả cũng kém hơn rồi. Lướt qua hãy để lại cmt nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất