Tổng Tài Bá Đạo Và Chàng Trai Táo Bạo
Chương 33: Muốn ăn thịt bảo bối
Cậu chỉ biết nhìn anh cười thôi, không biết nói gì hơn.
Võ tổng gọi điện sai tài xế tới chở anh và cậu về nhà.
..
Vì chân và bụng anh đều có vết thương. Nên tạm thời anh không đi lại được. Anh thuê bác sĩ riêng ngày ngày đến thăm khám thoa thuốc cho anh.
Anh nằm ở ghế sô pha. Cậu thì vào bếp nấu ăn, món phở bò của cậu thơm phưng phức. Khiến anh cũng phải hét lên.
"Thơm quá, anh đói rồi bảo bối ơi."
Cậu nhìn anh cục cưng nở nụ cười tươi tắn.
Nấu ăn xong cậu lại đỡ anh tới bàn ăn. Vì chân anh bong gân, tạm thời chưa đi lại được..
"Hử, ngon quá xá đấy. Bảo bối của anh nấu ăn là nhất"
.. "Vậy anh ăn thịt bò nhiều vào cho bổ máu.."
.....
Thịnh gọi điện cho thám tử riêng.
"Cậu điều tra sao rồi?"
"Dạ tình hình công ty Đông Thắng dạo này rất tốt anh. Anh ta vừa mới bị bọn giang hồ Bảy Gà đánh nhập viện đấy."
"Ồ hay lắm, nhưng lý do là gì?"
"Em cũng không rõ, nhưng mà vì có liên quan tới một người thư ký riêng của hắn Bạch Dương"
"Hành động gì đi, tôi khôn g muốn thấy nó được yên ổn vậy."
"Dạ"
..
..
Nhà Võ tổng.
Sau bữa tối cậu dùi anh lên phòng, đỡ anh nằm xuống giường. Tay cậu đụng phải ly nước, làm nước đổ lên sàn. Cậu trược chân ngã nằm trên người anh. Ngay trên giường của anh luôn.
Anh đã cảm nhận được trái tim nhảy loạn ở bên trong của cậu.
"Em về phòng đây" Cậu đứng dậy chạy, nhưng bật ngờ bị bàn tay ai đó kèo lại đè xuống dưới.
Cậu bị đè dười thân hình tuyệt mỹ của Võ tổng. Nhìn anh ở góc độ này lại càng đẹp mê ly. Mlem mlem nhìn bảo bối đáng yêu của anh nằm gọn dưới ngực anh.
"Em cố tình đánh thức không cho nó ngủ đúng không?"
Cậu lắc đầu lia lịa. "Không có, không" Hai tai đỏ gay gắt lên rồi...
Anh cúi đầu xuống thì thầm vào tai cậu. "Nếu không sao tai em đỏ thế"
Nụ cười nham hiểm của anh. Võ tổng kia với tay bấm tắt chiếc đèn ngủ. Cúi người xuống hôn lên trán cậu. "Anh yêu em bảo bối của anh"
Tiếp theo là nụ hôn lên má "Anh rát yêu em thỏ con"
Nụ hôn lên môi cậu "Chàng thư ký đáng ghét. Anh muốn em trở thành người của anh"
Cậu ngại ngùng không nói gì.
Nụ hôn của anh ngày một sâu hơn, cái lưới linh hoạt cuat anh chuyển động trong khoang miệng của cậu. Anh lần đầu với một chàng trai, không ngờ cảm giác lại tuyệt vời đến thế.
*Đùng... Đùng.. Đùng*
Đột nhiên có tiếng sấm chớp.
Bạch Dương sợ hãi, hai tay ôm chaẹt laáy cơ thể.
Tránh xa, tránh xa tôi ra. Anh hiểu lý do rồi, anh liền bật đèn sáng lên.
Cậu ngồi đó khóc nức lên miếng cứ lãm nhãm.
Anh vội vàng đỡ cậu ngồi dậy, ôm cậu vào lòng.
"Đừng sợ, đừng sợ có anh đây"
Cậu biết ôm anh mà khóc. Cậu vẫn chưa thê quên được cái đêm kimh hoàng đó, trời cũng mưa sấm chớp như vậy. Người đàn ông to cao vạm vỡ đó nhiw bị trúng thuốc. Nhảy vào cậu như con hổ đói, đối với đứa trẻ chưa đầy 18 tuổi việc đó nằm ngoìa sức chịu đựng rồi. Cậu còm chưa hiểu rõ bản thân mình yêu ai. Vậy mà bị một người đàn ông, dùng cái đó đâm vào. Khiến cậu đau đớn, không nói nên lời.
"Em sợ, sợ ông ta, mỗi lần trời sấm chớp là em lại mơ thấy ông ta" Tiếng nấc của cậu đến nao lòng..Khiến trái tim anh đau đớn biết bao.
"Em yên tâm, ông ta sẽ không bao giờ dám gì em đâu."
Lần này anh cố gắng lập kế hoạch để giết ông ta. Chỉ có khi ông ta chết, thì nỗi ám ảnh của em mới biến mất.
Anh nắm chặt bàn tay lại đấm mạnh vào giường.
"Tôi xin thề rằng, nếu không giết ông ta thì tôi không còn là Võ Nhật Nam nữa."
..
Tình yêu mù quoáng của anh như vậy đấy. Anh yêu cậu thư ký đó quá rồi. Anh yêu cậu ngay lần đầu tiên anh cứu cậu dưới biển nước rồi. Cũng vì chuyến nghĩ hè đó mà người anh trai sinh đôi của cậu đã ra đi mãi mãi. Gia đình anh vì quá đau lòng nên họ phải cố gắng để quên hết đi những chuyện liên quan đến ngày định mệnh đó.
Vậy nên khi cậu nhắc tới chuyện người cứu cậu ở Vũng Tàu. Anh chối ngày, vì anh không muốn nhắc tới bất cứ chuyện gì về chuyến nghỉ hè đó.
Sau đó khi nhớ kỹ lại, anh mới nhận ra người con trai anh cứu là em. Anh lại càng yêu em hơn, chỉ em là ngu ngốc tin lời anh ta, tin rằng anh ta đã cứu em...
Vị tổng tài bá đạo và cao ngạo đó với ai cũng trưng bộ mặt nghiêm nghị, nhăn nhó. Với em lại luôn ngọt ngào và ấm áp. Anh rất yêu cậu, anh sẵn sàng giết chết ai đó làm tổn thương em. Anh không sợ sẽ bị bắt vào tù, cũng không sợ quyền lực của ba, cũng không sợ chiếc gậy sắt của giang hồ,chẳng sợ chết. Anh chỉ sợ người ta làm tổn thương em, sợ người ta làm hại em, sợ thấy em khóc.. Anh chỉ mong người anh yêu nhất luôn luôn vui vẻ....
Tình yêu nó kỳ lạ vậy đấy, chỉ khi gặo đúng người thì ta mới thay đổi tốt hơn thôi. Từ ngày gặp em anh biết cười nhiều hơn, khóc nhiều hơn, tức giận nhiều hơn..
____________
Võ tổng gọi điện sai tài xế tới chở anh và cậu về nhà.
..
Vì chân và bụng anh đều có vết thương. Nên tạm thời anh không đi lại được. Anh thuê bác sĩ riêng ngày ngày đến thăm khám thoa thuốc cho anh.
Anh nằm ở ghế sô pha. Cậu thì vào bếp nấu ăn, món phở bò của cậu thơm phưng phức. Khiến anh cũng phải hét lên.
"Thơm quá, anh đói rồi bảo bối ơi."
Cậu nhìn anh cục cưng nở nụ cười tươi tắn.
Nấu ăn xong cậu lại đỡ anh tới bàn ăn. Vì chân anh bong gân, tạm thời chưa đi lại được..
"Hử, ngon quá xá đấy. Bảo bối của anh nấu ăn là nhất"
.. "Vậy anh ăn thịt bò nhiều vào cho bổ máu.."
.....
Thịnh gọi điện cho thám tử riêng.
"Cậu điều tra sao rồi?"
"Dạ tình hình công ty Đông Thắng dạo này rất tốt anh. Anh ta vừa mới bị bọn giang hồ Bảy Gà đánh nhập viện đấy."
"Ồ hay lắm, nhưng lý do là gì?"
"Em cũng không rõ, nhưng mà vì có liên quan tới một người thư ký riêng của hắn Bạch Dương"
"Hành động gì đi, tôi khôn g muốn thấy nó được yên ổn vậy."
"Dạ"
..
..
Nhà Võ tổng.
Sau bữa tối cậu dùi anh lên phòng, đỡ anh nằm xuống giường. Tay cậu đụng phải ly nước, làm nước đổ lên sàn. Cậu trược chân ngã nằm trên người anh. Ngay trên giường của anh luôn.
Anh đã cảm nhận được trái tim nhảy loạn ở bên trong của cậu.
"Em về phòng đây" Cậu đứng dậy chạy, nhưng bật ngờ bị bàn tay ai đó kèo lại đè xuống dưới.
Cậu bị đè dười thân hình tuyệt mỹ của Võ tổng. Nhìn anh ở góc độ này lại càng đẹp mê ly. Mlem mlem nhìn bảo bối đáng yêu của anh nằm gọn dưới ngực anh.
"Em cố tình đánh thức không cho nó ngủ đúng không?"
Cậu lắc đầu lia lịa. "Không có, không" Hai tai đỏ gay gắt lên rồi...
Anh cúi đầu xuống thì thầm vào tai cậu. "Nếu không sao tai em đỏ thế"
Nụ cười nham hiểm của anh. Võ tổng kia với tay bấm tắt chiếc đèn ngủ. Cúi người xuống hôn lên trán cậu. "Anh yêu em bảo bối của anh"
Tiếp theo là nụ hôn lên má "Anh rát yêu em thỏ con"
Nụ hôn lên môi cậu "Chàng thư ký đáng ghét. Anh muốn em trở thành người của anh"
Cậu ngại ngùng không nói gì.
Nụ hôn của anh ngày một sâu hơn, cái lưới linh hoạt cuat anh chuyển động trong khoang miệng của cậu. Anh lần đầu với một chàng trai, không ngờ cảm giác lại tuyệt vời đến thế.
*Đùng... Đùng.. Đùng*
Đột nhiên có tiếng sấm chớp.
Bạch Dương sợ hãi, hai tay ôm chaẹt laáy cơ thể.
Tránh xa, tránh xa tôi ra. Anh hiểu lý do rồi, anh liền bật đèn sáng lên.
Cậu ngồi đó khóc nức lên miếng cứ lãm nhãm.
Anh vội vàng đỡ cậu ngồi dậy, ôm cậu vào lòng.
"Đừng sợ, đừng sợ có anh đây"
Cậu biết ôm anh mà khóc. Cậu vẫn chưa thê quên được cái đêm kimh hoàng đó, trời cũng mưa sấm chớp như vậy. Người đàn ông to cao vạm vỡ đó nhiw bị trúng thuốc. Nhảy vào cậu như con hổ đói, đối với đứa trẻ chưa đầy 18 tuổi việc đó nằm ngoìa sức chịu đựng rồi. Cậu còm chưa hiểu rõ bản thân mình yêu ai. Vậy mà bị một người đàn ông, dùng cái đó đâm vào. Khiến cậu đau đớn, không nói nên lời.
"Em sợ, sợ ông ta, mỗi lần trời sấm chớp là em lại mơ thấy ông ta" Tiếng nấc của cậu đến nao lòng..Khiến trái tim anh đau đớn biết bao.
"Em yên tâm, ông ta sẽ không bao giờ dám gì em đâu."
Lần này anh cố gắng lập kế hoạch để giết ông ta. Chỉ có khi ông ta chết, thì nỗi ám ảnh của em mới biến mất.
Anh nắm chặt bàn tay lại đấm mạnh vào giường.
"Tôi xin thề rằng, nếu không giết ông ta thì tôi không còn là Võ Nhật Nam nữa."
..
Tình yêu mù quoáng của anh như vậy đấy. Anh yêu cậu thư ký đó quá rồi. Anh yêu cậu ngay lần đầu tiên anh cứu cậu dưới biển nước rồi. Cũng vì chuyến nghĩ hè đó mà người anh trai sinh đôi của cậu đã ra đi mãi mãi. Gia đình anh vì quá đau lòng nên họ phải cố gắng để quên hết đi những chuyện liên quan đến ngày định mệnh đó.
Vậy nên khi cậu nhắc tới chuyện người cứu cậu ở Vũng Tàu. Anh chối ngày, vì anh không muốn nhắc tới bất cứ chuyện gì về chuyến nghỉ hè đó.
Sau đó khi nhớ kỹ lại, anh mới nhận ra người con trai anh cứu là em. Anh lại càng yêu em hơn, chỉ em là ngu ngốc tin lời anh ta, tin rằng anh ta đã cứu em...
Vị tổng tài bá đạo và cao ngạo đó với ai cũng trưng bộ mặt nghiêm nghị, nhăn nhó. Với em lại luôn ngọt ngào và ấm áp. Anh rất yêu cậu, anh sẵn sàng giết chết ai đó làm tổn thương em. Anh không sợ sẽ bị bắt vào tù, cũng không sợ quyền lực của ba, cũng không sợ chiếc gậy sắt của giang hồ,chẳng sợ chết. Anh chỉ sợ người ta làm tổn thương em, sợ người ta làm hại em, sợ thấy em khóc.. Anh chỉ mong người anh yêu nhất luôn luôn vui vẻ....
Tình yêu nó kỳ lạ vậy đấy, chỉ khi gặo đúng người thì ta mới thay đổi tốt hơn thôi. Từ ngày gặp em anh biết cười nhiều hơn, khóc nhiều hơn, tức giận nhiều hơn..
____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất