Chương 2: Thiên Đường.
Cảnh Nhược Hàn là con trai độc nhất vô nhị của Cảnh Đông. Hắn ta từ khi nhậm chức đã lộ ra tài năng hơn người, bộ não thông minh, suy nghĩ táo bạo, hành động quyết đoán khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Không những thế Cảnh thị khi giao vào tay hắn trước nay chỉ đi lên chứ không bao giờ đi xuống, giữ vị trí hàng đầu những công ty quan trọng nhất cả nước. Giá trị con người cũng lên đến hàng tỷ, gọi hắn là tuổi trẻ tài cao, giữ ngôi bá một phương cũng không ngoa.
Cả thành phố A này không có ai dám đối đầu với hắn, mà hắn cũng hầu như chẳng để ý đến ai. Từ trước đến nay chỉ có Húc Cảnh Thiên làm bạn được với hắn.
Vì sao à? Dựa theo lời của người trong thành phố A thì là do cả hai quái dị y nhau, đều là những kẻ thiên tài và tàn nhẫn y nhau. Còn dựa theo lời của song phương Cảnh Nhược Hàn và Húc Cảnh Thiên thì là do đối phương đẹp trai.
Bạn không nhìn nhầm đâu, chính xác là do bọn họ thấy đối phương đẹp trai mới quen thân với nhau. Người nào không biết còn tưởng hai người có quan hệ mập mờ với nhau, trên thực tế cả hai rất trong sáng.
Thiên Đường là quán bar nổi tiếng nhất thành phố A. Gọi nó là Thiên Đường vì nó có thể mang đến cho mọi người những gì họ muốn, bất cứ thứ gì, hệt như một thiên đường trần gian. Tuy nhiên muốn bước vào Thiên Đường thì ngoài nhiều tiền ra thì bạn phải có rất nhiều tiền, một giờ ở Thiên Đường cũng đủ cho vài người một năm sống sung sướng.
Hay thay, Cảnh Nhược Hàn và Húc Cảnh Thiên là hai người đồng sáng lập Thiên Đường, vì thế cho nên hai người mới có thể ở trong đây cả ngày mà không tốn đồng nào.
Vừa bước vào hắn đã thấy bao xung quanh Húc Cảnh Thiên là một dàn mỹ nữ nóng bỏng, mà người kia chỉ ngả người ra sau ghế, trên môi nở nụ cười bất biến và tự cao. Nhưng đến mắt hắn ta cũng lười mở.
“Cậu hút thuốc đấy à?”
Cảnh Nhược Hàn đạp vào ghế của hắn ta.
Thiên Đường cấm tất cả các chất gây nghiện như thuốc phiện, nhưng nhìn cái tên này chẳng khác gì vừa sử dụng cái thứ kia vậy.
Lúc này Húc Cảnh Thiên mới mở mắt, nhưng không buồn ngồi dậy tử tế. Hắn ta chậc một tiếng:
“Tôi mà sử dụng cái đó ba tôi sẽ giết tôi mất.”
Ở Thiên Đường có ai mà không biết Cảnh Nhược Hàn? Bọn họ nhanh chóng ngồi quanh hắn, thế nhưng hắn lại không khó chịu, còn vươn tay ôm một cô gái vào lòng.
“Cậu nói có chuyện gì hay cơ?’’
Hắn vẫn không quên lời nói kia của Húc Cảnh Thiên.
Người kia ngồi dậy, trong mắt là tầng tầng ý cười, giọng hắn cũng mang theo vẻ trêu ghẹo:
“Cảnh thiếu bỏ vợ mới cưới đến đây không phải là chuyện hay nhất thành phố A này sao?”
“…”
Thực ra dù là bạn nhưng Cảnh Nhược Hàn không dưới một lần muốn đấm chết tên này.
Nhưng tóm lại, hắn đã quen với sự cợt nhả của người kia rồi cho nên chỉ nhếch môi, không nói gì. Hắn nâng tay cầm lấy ly rượu vang trên bàn, chất lỏng sóng sánh đảo mấy vòng sau đó Cảnh Nhược Hàn mới đưa lên môi nhấm nháp.
“Nếu cậu đã không thích, vì sao còn cưới?’’
Húc Cảnh Thiên nhìn thái độ dửng dưng của Cảnh Nhược Hàn liền thấy khó hiểu. Dựa vào tính cách khắc nghiệt của hắn, nếu không thích cô dâu kia hẳn là đã từ chối người ta từ lâu rồi. Không làm cho cô gái kia bẽ mặt sao xứng danh với Cảnh thiếu kiêu ngạo cơ chứ?
Một người như Cảnh Nhược Hàn sẽ không bao giờ nhận phần thiệt về mình.
“Cậu không thấy tôi sống rất nhàm chán à?’’
“Cho nên?’’ Húc Cảnh Thiên biết thừa nhưng vẫn hỏi, trong mắt hiện lên tia hứng thú.
“Giữ lại cô ta, chơi đùa một chút.’’
Húc Cảnh Thiên bày vẻ mặt ‘tôi biết ngay mà’, hắn ta cũng cầm ly rượu lên chạm ly với Cảnh Nhược Hàn sau đó đưa lên môi.
Nhìn bề ngoài của Húc Cảnh Thiên cà lơ phất phơ thế thôi chứ thật ra hắn ta cũng là một người rất có đầu óc không hề thua kém Cảnh Nhược Hàn, tuy nhiên hắn ta lại rất lười. Hắn chỉ là người đứng sau làm cố vấn cho em trai hắn, cũng nghĩ ra những sản phẩm bán chạy nhất của công ty nhưng lại không có hứng thú với việc quản lí công ty nên cả một Húc thị đều giao hết cho em trai hắn. Hắn ta thì trốn đến Thiên Đường hưởng lạc.
Đúng là không thể hiểu nổi tư duy của thiên tài.
Cảnh Nhược Hàn sau đó rời đi rất nhanh, hắn quay trở về công ty xử lí công vụ.
Trợ lí Trần nhìn thấy hắn bày vẻ mặt như không thể tin nổi.
Trời ạ! Ông chủ giờ này không phải nên ở cùng bà chủ sao? Sao lại đến công ty làm việc chứ? Dù biết ông chủ cũng là người khá cuồng công việc nhưng đến mức này thì cũng thật …
“Cảnh tổng…’’
Cảnh Nhược Hàn ‘ừ’ một tiếng.
Hắn không nhanh không chậm bước vào thang máy sau đó phân phó:
“Mang hợp đồng hợp tác với Vân thị lên đây cho tôi, và cả hợp đồng về mảnh đất phía Đông nữa.”
Thư kí Trần vâng dạ một tiếng sau đó nhanh chân chạy đi.
Không những thế Cảnh thị khi giao vào tay hắn trước nay chỉ đi lên chứ không bao giờ đi xuống, giữ vị trí hàng đầu những công ty quan trọng nhất cả nước. Giá trị con người cũng lên đến hàng tỷ, gọi hắn là tuổi trẻ tài cao, giữ ngôi bá một phương cũng không ngoa.
Cả thành phố A này không có ai dám đối đầu với hắn, mà hắn cũng hầu như chẳng để ý đến ai. Từ trước đến nay chỉ có Húc Cảnh Thiên làm bạn được với hắn.
Vì sao à? Dựa theo lời của người trong thành phố A thì là do cả hai quái dị y nhau, đều là những kẻ thiên tài và tàn nhẫn y nhau. Còn dựa theo lời của song phương Cảnh Nhược Hàn và Húc Cảnh Thiên thì là do đối phương đẹp trai.
Bạn không nhìn nhầm đâu, chính xác là do bọn họ thấy đối phương đẹp trai mới quen thân với nhau. Người nào không biết còn tưởng hai người có quan hệ mập mờ với nhau, trên thực tế cả hai rất trong sáng.
Thiên Đường là quán bar nổi tiếng nhất thành phố A. Gọi nó là Thiên Đường vì nó có thể mang đến cho mọi người những gì họ muốn, bất cứ thứ gì, hệt như một thiên đường trần gian. Tuy nhiên muốn bước vào Thiên Đường thì ngoài nhiều tiền ra thì bạn phải có rất nhiều tiền, một giờ ở Thiên Đường cũng đủ cho vài người một năm sống sung sướng.
Hay thay, Cảnh Nhược Hàn và Húc Cảnh Thiên là hai người đồng sáng lập Thiên Đường, vì thế cho nên hai người mới có thể ở trong đây cả ngày mà không tốn đồng nào.
Vừa bước vào hắn đã thấy bao xung quanh Húc Cảnh Thiên là một dàn mỹ nữ nóng bỏng, mà người kia chỉ ngả người ra sau ghế, trên môi nở nụ cười bất biến và tự cao. Nhưng đến mắt hắn ta cũng lười mở.
“Cậu hút thuốc đấy à?”
Cảnh Nhược Hàn đạp vào ghế của hắn ta.
Thiên Đường cấm tất cả các chất gây nghiện như thuốc phiện, nhưng nhìn cái tên này chẳng khác gì vừa sử dụng cái thứ kia vậy.
Lúc này Húc Cảnh Thiên mới mở mắt, nhưng không buồn ngồi dậy tử tế. Hắn ta chậc một tiếng:
“Tôi mà sử dụng cái đó ba tôi sẽ giết tôi mất.”
Ở Thiên Đường có ai mà không biết Cảnh Nhược Hàn? Bọn họ nhanh chóng ngồi quanh hắn, thế nhưng hắn lại không khó chịu, còn vươn tay ôm một cô gái vào lòng.
“Cậu nói có chuyện gì hay cơ?’’
Hắn vẫn không quên lời nói kia của Húc Cảnh Thiên.
Người kia ngồi dậy, trong mắt là tầng tầng ý cười, giọng hắn cũng mang theo vẻ trêu ghẹo:
“Cảnh thiếu bỏ vợ mới cưới đến đây không phải là chuyện hay nhất thành phố A này sao?”
“…”
Thực ra dù là bạn nhưng Cảnh Nhược Hàn không dưới một lần muốn đấm chết tên này.
Nhưng tóm lại, hắn đã quen với sự cợt nhả của người kia rồi cho nên chỉ nhếch môi, không nói gì. Hắn nâng tay cầm lấy ly rượu vang trên bàn, chất lỏng sóng sánh đảo mấy vòng sau đó Cảnh Nhược Hàn mới đưa lên môi nhấm nháp.
“Nếu cậu đã không thích, vì sao còn cưới?’’
Húc Cảnh Thiên nhìn thái độ dửng dưng của Cảnh Nhược Hàn liền thấy khó hiểu. Dựa vào tính cách khắc nghiệt của hắn, nếu không thích cô dâu kia hẳn là đã từ chối người ta từ lâu rồi. Không làm cho cô gái kia bẽ mặt sao xứng danh với Cảnh thiếu kiêu ngạo cơ chứ?
Một người như Cảnh Nhược Hàn sẽ không bao giờ nhận phần thiệt về mình.
“Cậu không thấy tôi sống rất nhàm chán à?’’
“Cho nên?’’ Húc Cảnh Thiên biết thừa nhưng vẫn hỏi, trong mắt hiện lên tia hứng thú.
“Giữ lại cô ta, chơi đùa một chút.’’
Húc Cảnh Thiên bày vẻ mặt ‘tôi biết ngay mà’, hắn ta cũng cầm ly rượu lên chạm ly với Cảnh Nhược Hàn sau đó đưa lên môi.
Nhìn bề ngoài của Húc Cảnh Thiên cà lơ phất phơ thế thôi chứ thật ra hắn ta cũng là một người rất có đầu óc không hề thua kém Cảnh Nhược Hàn, tuy nhiên hắn ta lại rất lười. Hắn chỉ là người đứng sau làm cố vấn cho em trai hắn, cũng nghĩ ra những sản phẩm bán chạy nhất của công ty nhưng lại không có hứng thú với việc quản lí công ty nên cả một Húc thị đều giao hết cho em trai hắn. Hắn ta thì trốn đến Thiên Đường hưởng lạc.
Đúng là không thể hiểu nổi tư duy của thiên tài.
Cảnh Nhược Hàn sau đó rời đi rất nhanh, hắn quay trở về công ty xử lí công vụ.
Trợ lí Trần nhìn thấy hắn bày vẻ mặt như không thể tin nổi.
Trời ạ! Ông chủ giờ này không phải nên ở cùng bà chủ sao? Sao lại đến công ty làm việc chứ? Dù biết ông chủ cũng là người khá cuồng công việc nhưng đến mức này thì cũng thật …
“Cảnh tổng…’’
Cảnh Nhược Hàn ‘ừ’ một tiếng.
Hắn không nhanh không chậm bước vào thang máy sau đó phân phó:
“Mang hợp đồng hợp tác với Vân thị lên đây cho tôi, và cả hợp đồng về mảnh đất phía Đông nữa.”
Thư kí Trần vâng dạ một tiếng sau đó nhanh chân chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất