Chương 38: Người hầu?
Trưa, Cảnh Nhược Hàn quay về như mọi khi. Vân Tịch khi này đã nhanh chóng ấy ổn định lại tâm trạng, tuy hắn vẫn thấy đuôi mắt cô phiếm hồng nhưng lại giả bộ như không thấy, bảo với cô:
"Tối nay anh có đến tiệc tối của Lâm tổng, em muốn đến cùng anh không?"
Vân Tịch nghĩ một lát rồi gật đầu. Thời gian cô bên anh sẽ không còn nhiều nữa, cô muốn tranh thủ bên hắn mọi lúc. Cho dù tâm trạng của cô đang bất ổn nhưng cũng cố tươi cười, tỏ vẻ không sao như mọi khi với Cảnh Nhược Hàn. Thế nhưng lại không biết Cảnh Nhược Hàn đã biết được bí mật cô dày công che giấu bao lâu rồi.
Ở tiệc rượu ấy, hai người vô tình gặp lại một người, Tiểu Tâm. Cô ta đã không còn giống như trước, mặc đồng phục cho nữ hầu ở Bạch Cảnh mà nay đã khác trước rất nhiều. Trên người khoác lên chiếc khăn lông thú, bộ váy đen quyến rũ ôm trọn từng đường cong cơ thể, phần cúp ngực nửa kín nửa hở như chọc vào thị giác người khác, khiến người ta nổi lên sự tò mò phải nhìn lâu hơn một chút. Tuy trên người khoác lên một bộ đồ đắt tiền, mùi nước hoa gay mũi, nhưng khí chất của cô ta hoàn toàn không theo kịp những người ở đây. Có thể nói là một tầng lớp thấp hơn.
Bữa tiệc tối của Lâm tổng toàn mới những nhân vật lớn, gần đây ông ta có một dự án lớn, có sự chung tay của Cảnh thị và một công ty khác nữa nên mới cố tình mở một bữa tiệc lớn để ra oai thiên hạ. Nhưng những người ở đây chẳng ai tầm thường như Tiểu Tâm, họ không cần cố tỏ ra quyến rũ, phong thái trên người họ đã cho thấy điều đó. Chỉ một cái nhấc tay che miệng hay một cái liếc mắt cũng phong tình vạn chủng, quyến rũ mà chẳng lẳng lơ. Nhưng người như Tiểu Tâm thì khác, cô ta xuất thân từ tầng lớp hạ lưu, làm tình nhân của mấy lão giám đốc thì sao có thể bì với người được giáo dưỡng trong tầng lớp thượng lưu chứ?
Lúc Vân Tịch và Tiểu Tâm chạm mắt nhau, ban đầu hai người cảm thấy ngạc nhiên, nhưng sau đó Tiểu Tâm liền nổi lên vẻ thù hằn không che dấu với Vân Tịch.
Cảnh Nhược Hàn cảm thấy có sát khí bắn về phía mình liền vươn tay ôm Vân Tịch vào lòng, hai mắt đối diện với Tiểu Tâm.
Trước kia làm dưới trướng của Cảnh Nhược Hàn thì cô ta còn e sợ hắn, bây giờ có chống lưng nên gan cũng to hơn, cô ta không vội dời tầm mắt đi như trước mà nghênh đón ánh mắt của hắn với thái độ thách thức. Vẻ thù hận trong mắt cũng không dấu diếm gì mà lan tràn ra, dương như muốn thông qua phương thức đấu mắt này mà giết chết Cảnh Nhược Hàn vậy.
"Cảnh tổng, lâu rồi mới thấy anh xuất hiện ở những bữa tiệc như thế này."
Kim chủ của Tiểu Tâm bước đến chào hỏi Cảnh Nhược Hàn. Hắn suy nghĩ một lát rồi cũng nắm lấy, bắt tay với lão.
Vân Tịch ở kế bên lặng lẽ cầm khăn lây đi bàn tay ấy cho hắn.
Vị kim chủ này hình như gọi là Đỗ Thiệu, lão ta không quan tâm đến hành động của Vân Tịch nên không thấy hành động tỏ thái độ ra mặt của cô. Nhưng Tiểu Tâm thì thấy, bàn tay đó ban nãy nắm tay cô ta, nếu Vân Tịch làm như vậy không phải là đang tát thẳng vào mặt cô ta hay sao?
Cảnh Nhược Hàn cười nhạt đáp lại:
"Lâu rồi mới gặp lại ông." Trên thực tế, tên của ông ta hắn cũng chỉ nhớ rất mơ hồ.
Đỗ Thiệu nâng ly rượu, ngỏ ý muốn cụng ly với Cảnh Nhược Hàn. Bây giờ hắn mới đưa mắt nhìn sang Vân Tịch, ánh mắt dò xét cô từ trên xuống dưới, sau đó mới lộ ra vẻ tán thưởng:
"Thiếu phu nhân của Cảnh gia đúng là càng ngày càng xinh đẹp, mắt nhìn của Cảnh tổng thật không tệ."
Cảnh Nhược Hàn nhìn lại Tiểu Tâm, môi nhếch thành nụ cười ôn hòa:
"Ngài khéo đùa, sao cô ấy xinh đẹp bằng những đóa hồng bên cạnh ngài được. Có điều lần trước tôi thấy hình như không phải người này."
Sắc mặt của Tiểu Tâm trong chốc lát xấu xuống trông thấy.
Đỗ Thiệu cười:
"Xinh nhưng công phu trên giường không tốt, tôi thích Tiểu Tâm hơn."
"Vậy cơ à?" Cảnh Nhược Hàn cười nhạt.
Bị chính kim chủ của mình nói như thế trước kẻ mình ghét thì ra là cảm giác tức đến chết như thế này, vừa uất ức vừa tủi nhục nhưng chỉ có thể mím môi cười, bảy ra vẻ mặt giả dối, lại còn không ngừng dụi ngực của mình vào tay lão để lão vui vẻ. Tiểu Tâm cảm thấy mình bị sỉ nhục nhưng cô ta cũng chẳng có quyền gì oán trách cả, đây là con đường cô ta chọn, là thứ duy nhất có thể khiến cô ta không phải chịu cảnh túng thiếu nữa. Thứ này, chỉ cần Đỗ Thiệu cho được cô ta thì có sỉ nhục hơn nữa cũng chẳng đáng gì.
"Công phu trên giường quan trọng đến mức Đỗ tổng mặc kệ quá khứ từng làm nữ hầu của cô ta luôn cơ à? Mang một người như thế đến đây, không phải ông đang tự hạ thấp giá trị của mình xuống sao?" Cảnh Nhược Hàn thả tay, ly rượu vừa cụng với Đỗ Thiệu rơi xuống sàn vỡ choang. Rượu vang đỏ bắn lên gấu quần của hai người trong rất bắt mắt.
Tiểu Tâm mím môi trợn mắt nhìn về phía Cảnh Nhược Hàn, lồng ngực không ngừng phập phồng, tức giận không thể nói lên lời.
Mọi người nhìn lại nơi phát ra âm thanh, Cảnh Nhược Hàn làm ra vẻ có lỗi:
"Thật ngại quá, trượt tay, Đỗ tổng không sao chứ?"
Đỗ Thiệu nghiến răng kèn kẹt, trợn trắng mắt nhìn Cảnh Nhược Hàn. Lão bị một câu của hắn làm bẽ mặt, lại chọc lão tức giận. Rõ ràng là hắn cố tình thả tay khiến ly rượu vỡ, lại còn cố tình để nó rơi ở vị trí gần lão ta. Cảnh Nhược Hàn thừa thấy âu phục của lão đang mặc là mà trắng, vậy mà vẫn không ngại dùng phương thức này để sỉ nhục ông ta. Thậm chí còn châm chọc người phụ nữ đi bên cạnh lão, khiến cả hai người bẽ mặt, lời nào nói ra cũng chẳng nể nang ai khiến lão ta tức đến cắn răng.
Cảnh Nhược Hàn làm ra vẻ có chuyện nên về trước, một tay nắm lấy Vân Tịch rồi đưa cô ra xe.
Hắn hỏi:
"Ban nãy mảnh sành không găm vào chân em chứ?"
Vân Tịch lắc đầu. Cô khoác tay hắn, chầm chầm nâng váy bước đi.
"Tối nay anh có đến tiệc tối của Lâm tổng, em muốn đến cùng anh không?"
Vân Tịch nghĩ một lát rồi gật đầu. Thời gian cô bên anh sẽ không còn nhiều nữa, cô muốn tranh thủ bên hắn mọi lúc. Cho dù tâm trạng của cô đang bất ổn nhưng cũng cố tươi cười, tỏ vẻ không sao như mọi khi với Cảnh Nhược Hàn. Thế nhưng lại không biết Cảnh Nhược Hàn đã biết được bí mật cô dày công che giấu bao lâu rồi.
Ở tiệc rượu ấy, hai người vô tình gặp lại một người, Tiểu Tâm. Cô ta đã không còn giống như trước, mặc đồng phục cho nữ hầu ở Bạch Cảnh mà nay đã khác trước rất nhiều. Trên người khoác lên chiếc khăn lông thú, bộ váy đen quyến rũ ôm trọn từng đường cong cơ thể, phần cúp ngực nửa kín nửa hở như chọc vào thị giác người khác, khiến người ta nổi lên sự tò mò phải nhìn lâu hơn một chút. Tuy trên người khoác lên một bộ đồ đắt tiền, mùi nước hoa gay mũi, nhưng khí chất của cô ta hoàn toàn không theo kịp những người ở đây. Có thể nói là một tầng lớp thấp hơn.
Bữa tiệc tối của Lâm tổng toàn mới những nhân vật lớn, gần đây ông ta có một dự án lớn, có sự chung tay của Cảnh thị và một công ty khác nữa nên mới cố tình mở một bữa tiệc lớn để ra oai thiên hạ. Nhưng những người ở đây chẳng ai tầm thường như Tiểu Tâm, họ không cần cố tỏ ra quyến rũ, phong thái trên người họ đã cho thấy điều đó. Chỉ một cái nhấc tay che miệng hay một cái liếc mắt cũng phong tình vạn chủng, quyến rũ mà chẳng lẳng lơ. Nhưng người như Tiểu Tâm thì khác, cô ta xuất thân từ tầng lớp hạ lưu, làm tình nhân của mấy lão giám đốc thì sao có thể bì với người được giáo dưỡng trong tầng lớp thượng lưu chứ?
Lúc Vân Tịch và Tiểu Tâm chạm mắt nhau, ban đầu hai người cảm thấy ngạc nhiên, nhưng sau đó Tiểu Tâm liền nổi lên vẻ thù hằn không che dấu với Vân Tịch.
Cảnh Nhược Hàn cảm thấy có sát khí bắn về phía mình liền vươn tay ôm Vân Tịch vào lòng, hai mắt đối diện với Tiểu Tâm.
Trước kia làm dưới trướng của Cảnh Nhược Hàn thì cô ta còn e sợ hắn, bây giờ có chống lưng nên gan cũng to hơn, cô ta không vội dời tầm mắt đi như trước mà nghênh đón ánh mắt của hắn với thái độ thách thức. Vẻ thù hận trong mắt cũng không dấu diếm gì mà lan tràn ra, dương như muốn thông qua phương thức đấu mắt này mà giết chết Cảnh Nhược Hàn vậy.
"Cảnh tổng, lâu rồi mới thấy anh xuất hiện ở những bữa tiệc như thế này."
Kim chủ của Tiểu Tâm bước đến chào hỏi Cảnh Nhược Hàn. Hắn suy nghĩ một lát rồi cũng nắm lấy, bắt tay với lão.
Vân Tịch ở kế bên lặng lẽ cầm khăn lây đi bàn tay ấy cho hắn.
Vị kim chủ này hình như gọi là Đỗ Thiệu, lão ta không quan tâm đến hành động của Vân Tịch nên không thấy hành động tỏ thái độ ra mặt của cô. Nhưng Tiểu Tâm thì thấy, bàn tay đó ban nãy nắm tay cô ta, nếu Vân Tịch làm như vậy không phải là đang tát thẳng vào mặt cô ta hay sao?
Cảnh Nhược Hàn cười nhạt đáp lại:
"Lâu rồi mới gặp lại ông." Trên thực tế, tên của ông ta hắn cũng chỉ nhớ rất mơ hồ.
Đỗ Thiệu nâng ly rượu, ngỏ ý muốn cụng ly với Cảnh Nhược Hàn. Bây giờ hắn mới đưa mắt nhìn sang Vân Tịch, ánh mắt dò xét cô từ trên xuống dưới, sau đó mới lộ ra vẻ tán thưởng:
"Thiếu phu nhân của Cảnh gia đúng là càng ngày càng xinh đẹp, mắt nhìn của Cảnh tổng thật không tệ."
Cảnh Nhược Hàn nhìn lại Tiểu Tâm, môi nhếch thành nụ cười ôn hòa:
"Ngài khéo đùa, sao cô ấy xinh đẹp bằng những đóa hồng bên cạnh ngài được. Có điều lần trước tôi thấy hình như không phải người này."
Sắc mặt của Tiểu Tâm trong chốc lát xấu xuống trông thấy.
Đỗ Thiệu cười:
"Xinh nhưng công phu trên giường không tốt, tôi thích Tiểu Tâm hơn."
"Vậy cơ à?" Cảnh Nhược Hàn cười nhạt.
Bị chính kim chủ của mình nói như thế trước kẻ mình ghét thì ra là cảm giác tức đến chết như thế này, vừa uất ức vừa tủi nhục nhưng chỉ có thể mím môi cười, bảy ra vẻ mặt giả dối, lại còn không ngừng dụi ngực của mình vào tay lão để lão vui vẻ. Tiểu Tâm cảm thấy mình bị sỉ nhục nhưng cô ta cũng chẳng có quyền gì oán trách cả, đây là con đường cô ta chọn, là thứ duy nhất có thể khiến cô ta không phải chịu cảnh túng thiếu nữa. Thứ này, chỉ cần Đỗ Thiệu cho được cô ta thì có sỉ nhục hơn nữa cũng chẳng đáng gì.
"Công phu trên giường quan trọng đến mức Đỗ tổng mặc kệ quá khứ từng làm nữ hầu của cô ta luôn cơ à? Mang một người như thế đến đây, không phải ông đang tự hạ thấp giá trị của mình xuống sao?" Cảnh Nhược Hàn thả tay, ly rượu vừa cụng với Đỗ Thiệu rơi xuống sàn vỡ choang. Rượu vang đỏ bắn lên gấu quần của hai người trong rất bắt mắt.
Tiểu Tâm mím môi trợn mắt nhìn về phía Cảnh Nhược Hàn, lồng ngực không ngừng phập phồng, tức giận không thể nói lên lời.
Mọi người nhìn lại nơi phát ra âm thanh, Cảnh Nhược Hàn làm ra vẻ có lỗi:
"Thật ngại quá, trượt tay, Đỗ tổng không sao chứ?"
Đỗ Thiệu nghiến răng kèn kẹt, trợn trắng mắt nhìn Cảnh Nhược Hàn. Lão bị một câu của hắn làm bẽ mặt, lại chọc lão tức giận. Rõ ràng là hắn cố tình thả tay khiến ly rượu vỡ, lại còn cố tình để nó rơi ở vị trí gần lão ta. Cảnh Nhược Hàn thừa thấy âu phục của lão đang mặc là mà trắng, vậy mà vẫn không ngại dùng phương thức này để sỉ nhục ông ta. Thậm chí còn châm chọc người phụ nữ đi bên cạnh lão, khiến cả hai người bẽ mặt, lời nào nói ra cũng chẳng nể nang ai khiến lão ta tức đến cắn răng.
Cảnh Nhược Hàn làm ra vẻ có chuyện nên về trước, một tay nắm lấy Vân Tịch rồi đưa cô ra xe.
Hắn hỏi:
"Ban nãy mảnh sành không găm vào chân em chứ?"
Vân Tịch lắc đầu. Cô khoác tay hắn, chầm chầm nâng váy bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất