Chương 11
- Đây là lần đầu tiên Tống Phong Thời làm tình với Kim Lan Thù trong khi cậu còn tỉnh táo.
Thế nhưng sau khi cực hạn vui sướng qua đi, thì thứ còn sót lại chỉ là sự trống rỗng.
Tống Phong Thời nằm nghiêng trên giường khách sạn, đắp chăn che kín người, trong khi Kim Lân Thù lại đang tìm nhặt khuy măng sét trên đất: "Ừm, khuy măng sét của tôi... còn một cái nữa đâu?"
Chắc là lúc bọn họ ở trên giường lôi lôi kéo kéo lẫn nhau, thì chiếc khuy măng sét đó đã bị rơi mất.
Kim Lan Thù lật tìm nó hết nửa ngày nhưng vẫn mãi không tìm được, Tống Phong Thời đành nói: "Hay là cậu đeo cái tôi vừa mua đi."
Kim Lân Thù không hề do dự, gật đầu mở hộp, lấy chiếc khuy măng sét bạc hình tròn trong hộp ra, đem so sánh với cái của hắn, cười nói: "Đúng thật là giống hệt nhau."
Hai lỗ tai Tống Phong Thời đỏ bừng lên, lẳng lặng rụt người vào trong chăn.
Kim Lân Thù cứ như vậy dứt khoát cài khuy măng sét vào, nói với Tống Phong Thời, "Lần sau gặp mặt sẽ trả lại cho cậu."
Khi Tống Phong Thời nghe đến bốn chữ "lần sau gặp mặt", trái tim cậu đập như trống bỏi: "Lần sau... là khi nào?"
Kim Lân Thù chỉnh lại cổ áo, quay đầu nhìn cậu cười hỏi: "Cậu thích khi nào?"
Tống Phong Thời trốn trong chăn: "Cậu là người bận rộn, đại quý nhân, đại tổng tài, đương nhiên là do cậu quyết định."
"Vậy cũng được." Kim Lan Thù xem như lẽ dĩ nhiên, nói "Khi nào rảnh tôi sẽ liên hệ với cậu"
Vừa nói xong, Kim Lan Thù liền yêu cầu Tống Phong Thời mở điện thoại lên, hai người trao đổi cách thức liên lạc.
Tống Phong Thời chợt nhớ tới chuyện của đàn chị, không nhịn được trêu đùa hỏi: "Cái này sẽ không phải là của trợ lý cậu đó chứ?"
Kim Lan Thù dường như không hiểu ra ẩn ý trong lời nói của cậu: "Đây là cách thức liên lạc của tôi. Với lại, tại sao tôi phải đưa cách thức liên lạc của trợ lý cho cậu?"
Tống Phong Thời cảm thấy tức cười: "Vậy tại sao cậu lại đưa của trợ lý cho bọn đàn chị, tiểu cao và tiểu tử?"
Kim Lan Thù ngẩn người, một hồi lâu sau mới hỏi: "Ai cơ?"
Hình như cả đàn chị, người cao và người thấp hôm đó đều không lưu lại được một chút xíu ấn tượng nào trong ký ức của hắn.
Kim Lan Thù mặc xong quần áo, lại trở về với hình tượng người đàn ông thành đạt hoàn mỹ trong mắt người khác.
Tống Phong Thời chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng, bởi vì người ta thì đã ăn mặc chỉnh tề, ngay ngắn cả rồi mà bản thân cậu vẫn còn đang trần như nhộng nằm trên giường.
Thế nhưng Kim Lan Thù lại không hề nhận thấy, hắn vẫn dùng giọng điệu bình thản nói: "Cậu có cần nghỉ ngơi thêm một chút nữa không?"
Cậu thực sự rất mệt mỏi, khi ham muốn tình dục của cơ thể giảm xuống cũng là lúc sự xấu hổ dâng lên tới đỉnh điểm, cậu càng không có ý định vén chăn rồi lộ ra cơ thể trần trụi trước mặt Kim Lan Thù. Vì vậy, cậu co mình lại bên trong chăn đệm trên giường, nhưng chợt nhận ra câu hỏi của hắn ta giống như đang "hạ lệnh đuổi khách", nên rầu rĩ nói: "Không cần đâu, tôi lập tức đi ngay."
Kim Lan Thù lại nói: "Không sao, cậu muốn rời đi lúc nào cũng được."
"A..." Tống Phong thời có chút kinh ngạc.
Điện thoại của Kim Lan Thù đột nhiên reo lên, màn hình hiển thị là "Âu Văn", hắn nghe máy: "Ừm...Tôi đang ở khách sạn...Cậu từ từ nói...Được, tôi biết rồi...Tôi về ngay đây."
Tống Phong Thời có chút tò mò "Âu Văn là ai", nhưng cuối cùng vẫn nhịn được không hỏi ra khỏi miệng.
Kim Lan Thù đơn giản nói "Gặp lại sau" rồi vội vàng rời đi, để lại Tống Phong Thời một mình trong căn phòng trống trải.
Nhiệt độ ấm áp khi hai người quấn lấy nhau đang dần rút đi, cậu bất chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Rõ ràng người đàn ông đó vừa nãy ở trên giường còn rất sung mãn nhiệt tình, nhưng sau khi mặc quần áo vào liền quay đầu rời đi.
Má nó.
Tống Phong Thời chửi thầm trong bụng.
Hắn ta đúng là cái đồ tra nam!
Nhưng mà, Kim Lan Thù thật sự có việc quan trọng cần phải làm.
Giám đốc thiết kế giày dép của Bảo Phạn Lưu đã đăng một bài viết làm khuấy động dư luận trên mạng xã hội: "Đều là động vật, ai cao quý hơn ai? Chúng ta ai cũng muốn dùng da thú thật để làm giày hết! Ai lại không muốn dùng da thật chứ? Một đám đạo đức giả mấy người, chẳng lẽ lại không như vậy sao? Để tôi nói cho các người biết, những mẫu giày mới của mùa này sẽ sử dụng da của động vật quý hiếm để làm nữa đó! Mấy người sẽ không mua sao? Không, người tiêu dùng sẽ tiêu càng nhiều tiền hơn cho nó mà thôi!"
"Hắn ta bị điên rồi sao?" Kim Lan Thù hiện tại đang rất tức giận, "Người tiêu dùng bây giờ đều rất quan tâm đến bảo vệ môi trường và bảo vệ động vật!"
"Đúng vậy." Âu Văn gật đầu, "Tháng sau chúng ta sẽ ra thông báo chính thức, rất có thể sẽ vì bài viết này của hắn mà bị tẩy chay trầm trọng! Hiện giờ trên mạng đang nổi lên một cơn bão rất lớn!"
Kim Lan Thù cầm bút máy, gõ lên mặt bàn gỗ sồi, nhìn về phía giám đốc PR nói: "Cậu thấy sao?"
Giám đốc PR trả lời: "Xin lỗi công chúng là điều không thể tránh khỏi, còn tùy thuộc vào cách ngài xử lý tên giám đốc kia thế nào, để hắn ta tự mình ra mặt xin lỗi, hay là có những biện pháp xử lý dứt khoát hơn?"
"Còn có thể dứt khoát như thế nào được chứ?" Âu Văn lắc đầu, "Tháng sau sẽ phải ra thông báo! Còn cứu vãn kiểu gì được nữa?"
Kim Lan Thù suy nghĩ một chút, mới nói: "Chúng ta vừa thu mua đã xảy ra loại chuyện này, tuyệt đối không thể cho qua dễ dàng như thế được."
"Ý ngài là...?" Âu Văn dè dặt hỏi.
Kim Lan Thù nói: "Dù sao cũng đã sa thải rất nhiều nhà thiết kế như vậy rồi, cho nên có nhiều thêm một người nữa cũng không sao cả."
"Cái gì?" Âu Văn giật mình, "Ngài muốn sa thải một giám đốc? Vào thời điểm gần ngày ra mắt như thế này?"
"Đúng vậy." Kim Lan Thù nhìn về phía trợ lý, nói: "Một năm công ty trả cho hắn 5 triệu đô, không phải là để hắn leo lên đầu lên cổ chúng ta ngồi như vậy."
Bộ phận PR nhanh chóng đưa ra thông cáo cho biết Bảo Phạn Lưu từ xưa đến nay vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc thân thiện với môi trường, rất xin lỗi vì những lời nói không phù hợp của vị giám đốc nọ, đồng thời tuyên bố sẽ chấm dứt mối quan hệ hợp tác, ngoài ra, công ty sẽ không sử dụng dòng sản phẩm giày da do bọn họ thiết kế nữa.
Đây là một phản hồi rất chân thành, những dư luận nhằm vào Bảo Phạn Lưu cũng đang nhanh chóng thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
Hiện tại, vấn đề đặt ra là nên dùng thứ gì để thay thế cho dòng sản phẩm mới sắp tung ra thị trường.
Bởi đã quá muộn để thiết kế lại từ đầu, về cơ bản tất cả giày đều đã làm xong xuôi và ăn khớp với trang phục của người mẫu, thế nhưng ai cũng không ngờ đến sẽ xảy ra loại chuyện lớn như vậy.
Nói đúng ra thì, buổi trình diễn thời trang lần này tương đối quan trọng, là phát súng đầu tiên cho sự thay đổi của Bảo Phạn Lưu hàng trăm năm nay, nhằm phá vỡ quan niệm xa xỉ và phức tạp trước đây nên màu sắc chủ đạo của bộ sưu tập lần này là những gam màu lạnh, đơn giản nhưng lại không kém phần sang trọng. Vì vậy nên giám đốc giày da đã thiết kế hàng loạt các đôi giày da thằn lằn, dùng chất liệu cực tốt, tạo hình mỹ lệ, đúng là rất phù hợp với người mẫu....nhưng hiện tại đã không thể nào sử dụng chúng được nữa.
Ban lãnh đạo cấp cao đã mở một cuộc họp để tìm cách giải quyết vấn đề này.
Kim Lan Thù một tay chống cằm: "Thế mới nói, nghệ thuật gia không nên có tài khoản xã hội, bởi bọn họ chắc chắn sẽ nói năng vớ vẩn trên mạng."
Giám đốc PR nghe được điều này, anh ta thật giống như Bá Nha gặp Chung Tử Kỳ, cao sơn lưu thủy, nước mắt lưng tròng, không khỏi thốt lên: "Kim tiên sinh nói quá chuẩn!"
Kim Lan Thù cảm thấy khó hiểu: "Những gì tôi nói đương nhiên là phải chuẩn!"
Giám đốc PR nghe hắn nói vậy, thầm nghĩ: Xem ra CEO của chúng ta không thích hợp phát biểu trước công chúng rồi.
Phó tổng giám đốc hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Chẳng lẽ không cho ra mắt giày da nữa sao?"
"Không ra mắt giày da nữa?" Một giám đốc điều hành khác giống như đang nghe chuyện cười nào đó, nói: "Cho ra cái khác có thể kiếm được thêm bao nhiêu tiền? Chúng ta đều không cần ăn cơm nữa à?"
Phó tổng giám đốc vặn lại: "Úi giời, lương năm nay của ông mà còn sợ không có cơm ăn sao? Thế sao ông không sợ ăn đến mức bội thực luôn đi?"
Kim Lan Thù trầm mặc nghe mọi người xôn xao bàn tán, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Đôi khi, làm sếp lớn của một công ty lại có rất nhiều chỗ tốt, đó là kể cả khi bạn không cần làm gì thì công ty vẫn sẽ hoạt động bình thường, bạn không cần đưa ra bất kỳ ý kiến nào cả, tự nhiên sẽ có một đám người đưa ra ý kiến cho bạn chọn. Nhưng cũng có một nhược điểm dễ nhận thấy - tất cả mọi người đều bất đồng ý kiến.
Đưa ra quyết định cuối cùng thực sự là rất khó.
Nhưng đây là việc mà sếp lớn phải làm hàng ngày.
Sếp lớn là người đưa ra quyết định cuối cùng, đồng thời còn phải chịu trách nhiệm cho chính những quyết định của mình.
Một lúc sau, Kim Lan Thù chốt lại: "Làm giày thể thao."
"Giày thể thao?" Mọi người kinh ngạc, "Ý ngài là giày thể thao có thể mang khi vận động sao?"
Kim Lan Thù gật đầu: "Đúng vậy. Giày chạy bộ. Giày chơi bóng."
Phó tổng ngạc nhiên: "Đến cả trang phục cho nữ cũng phối với giày thể thao sao ạ?"
"Ừm." Giọng điệu của Kim Lan Thù rất tự nhiên. "Chẳng lẽ ông cảm thấy phụ nữ sẽ không thích giày thể thao à?"
Thẳng nam phó tổng giám đốc trả lời: "Chuyện này tôi không có ý kiến, nhưng thực sự bản thân tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được những người mẫu nữ xinh đẹp trong trang phục thanh lịch lại mang giày thể thao như thế nào đâu."
Kim Lan Thù nói: "Vậy tôi khuyên ông nên nâng cao trí tưởng tượng của mình, rèn luyện tư duy trừu tượng, hoặc đọc nhiều sách hơn, ngắm nhìn thế giới nhiều hơn."
Một nhãn hàng hiệu lại đi làm giày thể thao, thậm chí còn để người mẫu nữ đi giày thể thao trình diễn trong buổi họp báo với chủ đề "Thanh lịch tinh tế" điều này dưới góc nhìn của một Bảo Phạn Lưu luôn luôn bảo thủ không chịu thay đổi thực sự là không phù hợp chút nào.
Tuy nhiên, Kim Lan Thù từ trước tới nay đều là nói một không nói hai.
Hắn ta đem dự án giao cho giám đốc thiết kế, vị giám đốc thiết kế đó cũng không thể nói không được.
Nếu như nó không có hiệu quả, Kim Lan Thù sẽ đổi một phương án khác "Ổn định" hơn.
Tại cửa hàng của Tống Phong Thời, cậu không hề biết gì về quyết sách mới của công ty.
Nhưng sau khi lướt mạng xem tin tức một chút, cậu liền biết Bảo Phạn Lưu đã xảy ra chuyện lớn mà vị giám đốc hãng giày dép nọ sẽ bị thay thế thành một người khác.
Khi các nhân viên thảo luận về vấn đề này, bọn họ ai cũng có chút lo lắng: "Sao vị giám đốc mới này nói sa thải là sa thải luôn vậy? Trước đây không phải đã sa thải rất nhiều nhà thiết kế sao? Còn làm ra cái 'Hệ thống sa thải vị trí xếp cuối' giữa các cửa hàng nữa chứ...Bây giờ lại thế nào, đường đường là một CEO thế mà lỡ nói sai có một câu thôi đã bị sa thải luôn rồi...Có khi nào sẽ sa thải tới cả chúng ta luôn không?"
Tống Phong Thời vẫn giữ nụ cười bình tĩnh: "Cứ làm việc chăm chỉ thì ai mà dám sa thải nổi cậu cơ chứ?...Vả lại, nếu muốn sa thải cậu còn phải trả N +1 tiền lương cho cậu nữa kìa, cậu nên mừng thầm mới phải."
Khi cùng người khác thảo luận về vị "Giám đốc mới", Tống Phong Thời lại bình tĩnh đến mức bản thân cậu cũng phải giật mình.
Lòng như nai tơ, khẩn trương kích động và vân vân đều không có.
Có thể là bởi vì cái thân phận "CEO của Bảo Phạn Lưu" thực sự quá cao cao tại thượng, xa khỏi tầm với, nên khi nói đến hắn ta, cậu mới có thể bình tĩnh ung dung như đang nói về một người xa lạ nào đó.
Đã qua một thời gian dài, Tống Phong Thời lại trở về với những ngày tháng mà "Kim Lan Thù xa không thể chạm, cao không thể với" trước kia.
Chỉ có điều là lúc nhàn rỗi, buồn chán mở điện thoại di động, cậu lại có thói quen kiểm tra danh bạ đầu tiên.
Danh bạ của cậu đã tăng thêm một cái tên và một dãy số.
Cậu không dám lưu ba chữ "Kim Lan Thù"
Nên chỉ đành dùng "Kim tiên sinh" để thay thế.
Trên thế giới có rất nhiều Kim tiên sinh, cho nên cái tên này sẽ không làm người khác nghi ngờ.
Mà Kim Lan Thù thì chỉ có một người và còn là người mà cậu thầm thích.
(SOFT!!!!!!!!!!)
Kim Lan Thù lẳng lặng nằm trong danh bạ của cậu, bất động như một ngọn núi.
Thậm chí cậu còn tự hỏi câu nói "lần sau gặp lại" của Kim Lan Thù liệu chỉ là một lời nói suông?
Nhưng cậu nhanh chóng xóa bỏ ý nghĩ này.
Bởi vì Kim Lan Thù không nói suông bao giờ.
Bây giờ cậu ấy chắc là đang vì việc "Vứt bỏ giày da" mà bận bịu quá nhỉ?
Vào đêm trước buổi họp báo mà xảy ra loại chuyện như vậy, cho dù có là ai thì cũng sẽ phát điên.
Và "ai" ở đây chính là bộ phận thiết kế.
Họ không những phải xé bỏ những thiết kế trước đó mà còn phải thiết kế thêm cả những mẫu giày thể thao mới.
Giày thể thao đó!
Ai mà làm cho được!
Nhóm nhà thiết kế đều ngày ngày tăng ca, tóc gần như rụng sạch, nhưng đều không thể cho ra được một bản vẽ vừa ý.
Giám đốc thiết kế thậm chí còn uyển chuyển đề nghị: "Điều này khác biệt quá lớn so với xu hướng thanh lịch mà Bảo Phạn Lưu xưa nay hướng tới, ngài có muốn hay không xem xét..."
"Xem xét đổi nhà thiết kế mới à?" Kim Lan Thù nói.
"Không, không cần đâu." Giám đốc thiết kế lắc đầu, "Tôi chưa hề nói gì hết."
Rất nhiều nhà thiết kế đều có ý tường riêng của họ, và những nhà thiết kế đó lại là linh hồn của một nhãn hiệu thời trang cao cấp.
Thế nên hiếm có ai lại có thái độ ngạo mạn như vậy đối với một giám đốc thiết kế như Kim Lan Thù.
Hắn chưa bao giờ có ý định để những nhà thiết kế đó trở thành linh hồn của công ty.
Bởi vì, hắn mới chính là linh hồn của cái công ty này.
Hắn tựa như một vị bạo quân thống trị trên dưới hạ tầng, người không tuân theo ý định của hắn dù cho có tài giỏi đến mức nào cũng đều sẽ bị loại bỏ.
Từ đó đảm bảo cho những quyết định mà hắn đưa ra sẽ được bọn họ chấp hành tuyệt đối.
Mà bây giờ, chính phán quyết của hắn ta đã làm cho cả công ty từ bộ phận quản lý thị trường cho đến bộ phận thiết kế đều kêu than ngất trời.
Chiến lược lần này thực sự quá rủi ro.
Thật ra trong lòng Kim Lan Thù cũng không nắm chắc được.
Hắn biết nếu như việc này mà làm không cẩn thận sẽ có thể lật xe bất cứ lúc nào.
Vậy nên, hắn vẫn ngồi bất động trên chiếc ghế da, tĩnh lặng như một ngọn núi, dùng ánh mắt kiên quyết và thâm trầm nhìn những kẻ đang nghi ngờ quyết định của hắn.
Toàn bộ công ty, ai cũng có thể hoảng loạn, nhưng chỉ có hắn là tuyệt đối không thể.
Thế nhưng sau khi cực hạn vui sướng qua đi, thì thứ còn sót lại chỉ là sự trống rỗng.
Tống Phong Thời nằm nghiêng trên giường khách sạn, đắp chăn che kín người, trong khi Kim Lân Thù lại đang tìm nhặt khuy măng sét trên đất: "Ừm, khuy măng sét của tôi... còn một cái nữa đâu?"
Chắc là lúc bọn họ ở trên giường lôi lôi kéo kéo lẫn nhau, thì chiếc khuy măng sét đó đã bị rơi mất.
Kim Lan Thù lật tìm nó hết nửa ngày nhưng vẫn mãi không tìm được, Tống Phong Thời đành nói: "Hay là cậu đeo cái tôi vừa mua đi."
Kim Lân Thù không hề do dự, gật đầu mở hộp, lấy chiếc khuy măng sét bạc hình tròn trong hộp ra, đem so sánh với cái của hắn, cười nói: "Đúng thật là giống hệt nhau."
Hai lỗ tai Tống Phong Thời đỏ bừng lên, lẳng lặng rụt người vào trong chăn.
Kim Lân Thù cứ như vậy dứt khoát cài khuy măng sét vào, nói với Tống Phong Thời, "Lần sau gặp mặt sẽ trả lại cho cậu."
Khi Tống Phong Thời nghe đến bốn chữ "lần sau gặp mặt", trái tim cậu đập như trống bỏi: "Lần sau... là khi nào?"
Kim Lân Thù chỉnh lại cổ áo, quay đầu nhìn cậu cười hỏi: "Cậu thích khi nào?"
Tống Phong Thời trốn trong chăn: "Cậu là người bận rộn, đại quý nhân, đại tổng tài, đương nhiên là do cậu quyết định."
"Vậy cũng được." Kim Lan Thù xem như lẽ dĩ nhiên, nói "Khi nào rảnh tôi sẽ liên hệ với cậu"
Vừa nói xong, Kim Lan Thù liền yêu cầu Tống Phong Thời mở điện thoại lên, hai người trao đổi cách thức liên lạc.
Tống Phong Thời chợt nhớ tới chuyện của đàn chị, không nhịn được trêu đùa hỏi: "Cái này sẽ không phải là của trợ lý cậu đó chứ?"
Kim Lan Thù dường như không hiểu ra ẩn ý trong lời nói của cậu: "Đây là cách thức liên lạc của tôi. Với lại, tại sao tôi phải đưa cách thức liên lạc của trợ lý cho cậu?"
Tống Phong Thời cảm thấy tức cười: "Vậy tại sao cậu lại đưa của trợ lý cho bọn đàn chị, tiểu cao và tiểu tử?"
Kim Lan Thù ngẩn người, một hồi lâu sau mới hỏi: "Ai cơ?"
Hình như cả đàn chị, người cao và người thấp hôm đó đều không lưu lại được một chút xíu ấn tượng nào trong ký ức của hắn.
Kim Lan Thù mặc xong quần áo, lại trở về với hình tượng người đàn ông thành đạt hoàn mỹ trong mắt người khác.
Tống Phong Thời chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng, bởi vì người ta thì đã ăn mặc chỉnh tề, ngay ngắn cả rồi mà bản thân cậu vẫn còn đang trần như nhộng nằm trên giường.
Thế nhưng Kim Lan Thù lại không hề nhận thấy, hắn vẫn dùng giọng điệu bình thản nói: "Cậu có cần nghỉ ngơi thêm một chút nữa không?"
Cậu thực sự rất mệt mỏi, khi ham muốn tình dục của cơ thể giảm xuống cũng là lúc sự xấu hổ dâng lên tới đỉnh điểm, cậu càng không có ý định vén chăn rồi lộ ra cơ thể trần trụi trước mặt Kim Lan Thù. Vì vậy, cậu co mình lại bên trong chăn đệm trên giường, nhưng chợt nhận ra câu hỏi của hắn ta giống như đang "hạ lệnh đuổi khách", nên rầu rĩ nói: "Không cần đâu, tôi lập tức đi ngay."
Kim Lan Thù lại nói: "Không sao, cậu muốn rời đi lúc nào cũng được."
"A..." Tống Phong thời có chút kinh ngạc.
Điện thoại của Kim Lan Thù đột nhiên reo lên, màn hình hiển thị là "Âu Văn", hắn nghe máy: "Ừm...Tôi đang ở khách sạn...Cậu từ từ nói...Được, tôi biết rồi...Tôi về ngay đây."
Tống Phong Thời có chút tò mò "Âu Văn là ai", nhưng cuối cùng vẫn nhịn được không hỏi ra khỏi miệng.
Kim Lan Thù đơn giản nói "Gặp lại sau" rồi vội vàng rời đi, để lại Tống Phong Thời một mình trong căn phòng trống trải.
Nhiệt độ ấm áp khi hai người quấn lấy nhau đang dần rút đi, cậu bất chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Rõ ràng người đàn ông đó vừa nãy ở trên giường còn rất sung mãn nhiệt tình, nhưng sau khi mặc quần áo vào liền quay đầu rời đi.
Má nó.
Tống Phong Thời chửi thầm trong bụng.
Hắn ta đúng là cái đồ tra nam!
Nhưng mà, Kim Lan Thù thật sự có việc quan trọng cần phải làm.
Giám đốc thiết kế giày dép của Bảo Phạn Lưu đã đăng một bài viết làm khuấy động dư luận trên mạng xã hội: "Đều là động vật, ai cao quý hơn ai? Chúng ta ai cũng muốn dùng da thú thật để làm giày hết! Ai lại không muốn dùng da thật chứ? Một đám đạo đức giả mấy người, chẳng lẽ lại không như vậy sao? Để tôi nói cho các người biết, những mẫu giày mới của mùa này sẽ sử dụng da của động vật quý hiếm để làm nữa đó! Mấy người sẽ không mua sao? Không, người tiêu dùng sẽ tiêu càng nhiều tiền hơn cho nó mà thôi!"
"Hắn ta bị điên rồi sao?" Kim Lan Thù hiện tại đang rất tức giận, "Người tiêu dùng bây giờ đều rất quan tâm đến bảo vệ môi trường và bảo vệ động vật!"
"Đúng vậy." Âu Văn gật đầu, "Tháng sau chúng ta sẽ ra thông báo chính thức, rất có thể sẽ vì bài viết này của hắn mà bị tẩy chay trầm trọng! Hiện giờ trên mạng đang nổi lên một cơn bão rất lớn!"
Kim Lan Thù cầm bút máy, gõ lên mặt bàn gỗ sồi, nhìn về phía giám đốc PR nói: "Cậu thấy sao?"
Giám đốc PR trả lời: "Xin lỗi công chúng là điều không thể tránh khỏi, còn tùy thuộc vào cách ngài xử lý tên giám đốc kia thế nào, để hắn ta tự mình ra mặt xin lỗi, hay là có những biện pháp xử lý dứt khoát hơn?"
"Còn có thể dứt khoát như thế nào được chứ?" Âu Văn lắc đầu, "Tháng sau sẽ phải ra thông báo! Còn cứu vãn kiểu gì được nữa?"
Kim Lan Thù suy nghĩ một chút, mới nói: "Chúng ta vừa thu mua đã xảy ra loại chuyện này, tuyệt đối không thể cho qua dễ dàng như thế được."
"Ý ngài là...?" Âu Văn dè dặt hỏi.
Kim Lan Thù nói: "Dù sao cũng đã sa thải rất nhiều nhà thiết kế như vậy rồi, cho nên có nhiều thêm một người nữa cũng không sao cả."
"Cái gì?" Âu Văn giật mình, "Ngài muốn sa thải một giám đốc? Vào thời điểm gần ngày ra mắt như thế này?"
"Đúng vậy." Kim Lan Thù nhìn về phía trợ lý, nói: "Một năm công ty trả cho hắn 5 triệu đô, không phải là để hắn leo lên đầu lên cổ chúng ta ngồi như vậy."
Bộ phận PR nhanh chóng đưa ra thông cáo cho biết Bảo Phạn Lưu từ xưa đến nay vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc thân thiện với môi trường, rất xin lỗi vì những lời nói không phù hợp của vị giám đốc nọ, đồng thời tuyên bố sẽ chấm dứt mối quan hệ hợp tác, ngoài ra, công ty sẽ không sử dụng dòng sản phẩm giày da do bọn họ thiết kế nữa.
Đây là một phản hồi rất chân thành, những dư luận nhằm vào Bảo Phạn Lưu cũng đang nhanh chóng thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
Hiện tại, vấn đề đặt ra là nên dùng thứ gì để thay thế cho dòng sản phẩm mới sắp tung ra thị trường.
Bởi đã quá muộn để thiết kế lại từ đầu, về cơ bản tất cả giày đều đã làm xong xuôi và ăn khớp với trang phục của người mẫu, thế nhưng ai cũng không ngờ đến sẽ xảy ra loại chuyện lớn như vậy.
Nói đúng ra thì, buổi trình diễn thời trang lần này tương đối quan trọng, là phát súng đầu tiên cho sự thay đổi của Bảo Phạn Lưu hàng trăm năm nay, nhằm phá vỡ quan niệm xa xỉ và phức tạp trước đây nên màu sắc chủ đạo của bộ sưu tập lần này là những gam màu lạnh, đơn giản nhưng lại không kém phần sang trọng. Vì vậy nên giám đốc giày da đã thiết kế hàng loạt các đôi giày da thằn lằn, dùng chất liệu cực tốt, tạo hình mỹ lệ, đúng là rất phù hợp với người mẫu....nhưng hiện tại đã không thể nào sử dụng chúng được nữa.
Ban lãnh đạo cấp cao đã mở một cuộc họp để tìm cách giải quyết vấn đề này.
Kim Lan Thù một tay chống cằm: "Thế mới nói, nghệ thuật gia không nên có tài khoản xã hội, bởi bọn họ chắc chắn sẽ nói năng vớ vẩn trên mạng."
Giám đốc PR nghe được điều này, anh ta thật giống như Bá Nha gặp Chung Tử Kỳ, cao sơn lưu thủy, nước mắt lưng tròng, không khỏi thốt lên: "Kim tiên sinh nói quá chuẩn!"
Kim Lan Thù cảm thấy khó hiểu: "Những gì tôi nói đương nhiên là phải chuẩn!"
Giám đốc PR nghe hắn nói vậy, thầm nghĩ: Xem ra CEO của chúng ta không thích hợp phát biểu trước công chúng rồi.
Phó tổng giám đốc hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Chẳng lẽ không cho ra mắt giày da nữa sao?"
"Không ra mắt giày da nữa?" Một giám đốc điều hành khác giống như đang nghe chuyện cười nào đó, nói: "Cho ra cái khác có thể kiếm được thêm bao nhiêu tiền? Chúng ta đều không cần ăn cơm nữa à?"
Phó tổng giám đốc vặn lại: "Úi giời, lương năm nay của ông mà còn sợ không có cơm ăn sao? Thế sao ông không sợ ăn đến mức bội thực luôn đi?"
Kim Lan Thù trầm mặc nghe mọi người xôn xao bàn tán, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Đôi khi, làm sếp lớn của một công ty lại có rất nhiều chỗ tốt, đó là kể cả khi bạn không cần làm gì thì công ty vẫn sẽ hoạt động bình thường, bạn không cần đưa ra bất kỳ ý kiến nào cả, tự nhiên sẽ có một đám người đưa ra ý kiến cho bạn chọn. Nhưng cũng có một nhược điểm dễ nhận thấy - tất cả mọi người đều bất đồng ý kiến.
Đưa ra quyết định cuối cùng thực sự là rất khó.
Nhưng đây là việc mà sếp lớn phải làm hàng ngày.
Sếp lớn là người đưa ra quyết định cuối cùng, đồng thời còn phải chịu trách nhiệm cho chính những quyết định của mình.
Một lúc sau, Kim Lan Thù chốt lại: "Làm giày thể thao."
"Giày thể thao?" Mọi người kinh ngạc, "Ý ngài là giày thể thao có thể mang khi vận động sao?"
Kim Lan Thù gật đầu: "Đúng vậy. Giày chạy bộ. Giày chơi bóng."
Phó tổng ngạc nhiên: "Đến cả trang phục cho nữ cũng phối với giày thể thao sao ạ?"
"Ừm." Giọng điệu của Kim Lan Thù rất tự nhiên. "Chẳng lẽ ông cảm thấy phụ nữ sẽ không thích giày thể thao à?"
Thẳng nam phó tổng giám đốc trả lời: "Chuyện này tôi không có ý kiến, nhưng thực sự bản thân tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được những người mẫu nữ xinh đẹp trong trang phục thanh lịch lại mang giày thể thao như thế nào đâu."
Kim Lan Thù nói: "Vậy tôi khuyên ông nên nâng cao trí tưởng tượng của mình, rèn luyện tư duy trừu tượng, hoặc đọc nhiều sách hơn, ngắm nhìn thế giới nhiều hơn."
Một nhãn hàng hiệu lại đi làm giày thể thao, thậm chí còn để người mẫu nữ đi giày thể thao trình diễn trong buổi họp báo với chủ đề "Thanh lịch tinh tế" điều này dưới góc nhìn của một Bảo Phạn Lưu luôn luôn bảo thủ không chịu thay đổi thực sự là không phù hợp chút nào.
Tuy nhiên, Kim Lan Thù từ trước tới nay đều là nói một không nói hai.
Hắn ta đem dự án giao cho giám đốc thiết kế, vị giám đốc thiết kế đó cũng không thể nói không được.
Nếu như nó không có hiệu quả, Kim Lan Thù sẽ đổi một phương án khác "Ổn định" hơn.
Tại cửa hàng của Tống Phong Thời, cậu không hề biết gì về quyết sách mới của công ty.
Nhưng sau khi lướt mạng xem tin tức một chút, cậu liền biết Bảo Phạn Lưu đã xảy ra chuyện lớn mà vị giám đốc hãng giày dép nọ sẽ bị thay thế thành một người khác.
Khi các nhân viên thảo luận về vấn đề này, bọn họ ai cũng có chút lo lắng: "Sao vị giám đốc mới này nói sa thải là sa thải luôn vậy? Trước đây không phải đã sa thải rất nhiều nhà thiết kế sao? Còn làm ra cái 'Hệ thống sa thải vị trí xếp cuối' giữa các cửa hàng nữa chứ...Bây giờ lại thế nào, đường đường là một CEO thế mà lỡ nói sai có một câu thôi đã bị sa thải luôn rồi...Có khi nào sẽ sa thải tới cả chúng ta luôn không?"
Tống Phong Thời vẫn giữ nụ cười bình tĩnh: "Cứ làm việc chăm chỉ thì ai mà dám sa thải nổi cậu cơ chứ?...Vả lại, nếu muốn sa thải cậu còn phải trả N +1 tiền lương cho cậu nữa kìa, cậu nên mừng thầm mới phải."
Khi cùng người khác thảo luận về vị "Giám đốc mới", Tống Phong Thời lại bình tĩnh đến mức bản thân cậu cũng phải giật mình.
Lòng như nai tơ, khẩn trương kích động và vân vân đều không có.
Có thể là bởi vì cái thân phận "CEO của Bảo Phạn Lưu" thực sự quá cao cao tại thượng, xa khỏi tầm với, nên khi nói đến hắn ta, cậu mới có thể bình tĩnh ung dung như đang nói về một người xa lạ nào đó.
Đã qua một thời gian dài, Tống Phong Thời lại trở về với những ngày tháng mà "Kim Lan Thù xa không thể chạm, cao không thể với" trước kia.
Chỉ có điều là lúc nhàn rỗi, buồn chán mở điện thoại di động, cậu lại có thói quen kiểm tra danh bạ đầu tiên.
Danh bạ của cậu đã tăng thêm một cái tên và một dãy số.
Cậu không dám lưu ba chữ "Kim Lan Thù"
Nên chỉ đành dùng "Kim tiên sinh" để thay thế.
Trên thế giới có rất nhiều Kim tiên sinh, cho nên cái tên này sẽ không làm người khác nghi ngờ.
Mà Kim Lan Thù thì chỉ có một người và còn là người mà cậu thầm thích.
(SOFT!!!!!!!!!!)
Kim Lan Thù lẳng lặng nằm trong danh bạ của cậu, bất động như một ngọn núi.
Thậm chí cậu còn tự hỏi câu nói "lần sau gặp lại" của Kim Lan Thù liệu chỉ là một lời nói suông?
Nhưng cậu nhanh chóng xóa bỏ ý nghĩ này.
Bởi vì Kim Lan Thù không nói suông bao giờ.
Bây giờ cậu ấy chắc là đang vì việc "Vứt bỏ giày da" mà bận bịu quá nhỉ?
Vào đêm trước buổi họp báo mà xảy ra loại chuyện như vậy, cho dù có là ai thì cũng sẽ phát điên.
Và "ai" ở đây chính là bộ phận thiết kế.
Họ không những phải xé bỏ những thiết kế trước đó mà còn phải thiết kế thêm cả những mẫu giày thể thao mới.
Giày thể thao đó!
Ai mà làm cho được!
Nhóm nhà thiết kế đều ngày ngày tăng ca, tóc gần như rụng sạch, nhưng đều không thể cho ra được một bản vẽ vừa ý.
Giám đốc thiết kế thậm chí còn uyển chuyển đề nghị: "Điều này khác biệt quá lớn so với xu hướng thanh lịch mà Bảo Phạn Lưu xưa nay hướng tới, ngài có muốn hay không xem xét..."
"Xem xét đổi nhà thiết kế mới à?" Kim Lan Thù nói.
"Không, không cần đâu." Giám đốc thiết kế lắc đầu, "Tôi chưa hề nói gì hết."
Rất nhiều nhà thiết kế đều có ý tường riêng của họ, và những nhà thiết kế đó lại là linh hồn của một nhãn hiệu thời trang cao cấp.
Thế nên hiếm có ai lại có thái độ ngạo mạn như vậy đối với một giám đốc thiết kế như Kim Lan Thù.
Hắn chưa bao giờ có ý định để những nhà thiết kế đó trở thành linh hồn của công ty.
Bởi vì, hắn mới chính là linh hồn của cái công ty này.
Hắn tựa như một vị bạo quân thống trị trên dưới hạ tầng, người không tuân theo ý định của hắn dù cho có tài giỏi đến mức nào cũng đều sẽ bị loại bỏ.
Từ đó đảm bảo cho những quyết định mà hắn đưa ra sẽ được bọn họ chấp hành tuyệt đối.
Mà bây giờ, chính phán quyết của hắn ta đã làm cho cả công ty từ bộ phận quản lý thị trường cho đến bộ phận thiết kế đều kêu than ngất trời.
Chiến lược lần này thực sự quá rủi ro.
Thật ra trong lòng Kim Lan Thù cũng không nắm chắc được.
Hắn biết nếu như việc này mà làm không cẩn thận sẽ có thể lật xe bất cứ lúc nào.
Vậy nên, hắn vẫn ngồi bất động trên chiếc ghế da, tĩnh lặng như một ngọn núi, dùng ánh mắt kiên quyết và thâm trầm nhìn những kẻ đang nghi ngờ quyết định của hắn.
Toàn bộ công ty, ai cũng có thể hoảng loạn, nhưng chỉ có hắn là tuyệt đối không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất