Chương 37
Chiều hôm sau, trước khi tan sở, Tống Mị Thoa gọi điện thoại cho Tống Phong Thời.
"Đại Phong Ca à, chỉ là em muốn mua một món đồ của Bảo Phạn Lưu." Tống Mị Thoa nói, "Anh có thể đi cùng với em không? Em không biết cái gì hết."
Đây là lần đầu tiên Tống Mị Thoa đi mua đồ xa xỉ, nhưng cô lại không có gan bước vào cửa hàng xa xỉ, đành nhờ Tống Phong Thời đi cùng để "tăng lòng can đảm".
Tống Phong Thời xuất hiện ở lối vào của khu mua sắm, thấy Tống Mị Thoa đã đứng đợi sẵn.
"Sao vậy? Bỗng nhiên muốn mua đồ Bảo Phạn Lưu?" Tống Phong Thời cười hỏi.
Tống Mị Thoa cũng cười: "Thật ra em vừa mới nhận tiền lương, muốn tự thưởng cho mình một chút. Thế nhưng cái gì em cũng không hiểu nên liền nghĩ tới nhờ Đại Phong Ca."
Tống Phong Thời hỏi: "Vậy trước tiên thì đừng ngại ngùng gì mà nói cho anh biết hiện tại em có bao nhiêu tiền trong người đi, để anh dự trù cho em."
Tống Mị Thoa duỗi ra hai ngón tay, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
"Hả? Hai vạn?"
"Hai ngàn." Tống Mị Thoa nói.
"Hai ngàn?" Tống Phong Thời cũng có hơi kinh ngạc, nhưng sau một quãng thời gian làm hướng dẫn viên mua sắm, cậu đã dần quen rồi nên lại cười nói, "Hai ngàn, có lẽ không dễ kiếm được mặt hàng nào tốt ở mức giá này. Em có muốn đổi thành loại sang trọng nhẹ không? "
Tống Mị Thoa dè dặt hỏi: "Em nghe nói anh có chiết khấu nhân viên?"
Tống Phong Thời cuối cùng đã hiểu được ngọn nguồn, liền cười nói: "Đúng vậy, tuy nhiên lại không được tự do lựa chọn nhiều kiểu dáng và đồng thời cũng có rất nhiều hạn chế. Giảm giá khi mua hàng theo chiết khấu của nhân viên chỉ có thể do chính nhân viên đó hưởng dụng mà thôi. Nếu anh dùng chiết khấu của mình để bán hàng cho em là trái với quy định của công ty, thậm chí nếu bị người khác phát hiện thì còn có thể bị sa thải."
"A..." Tống Mị Thoa giật mình, nói: "Chuyện này thật sự em không biết. Vậy anh cứ xem như em chưa hề nói gì đi."
Tống Phong Thời nói: "Không sao, vậy còn mua nữa không?"
"Mua chứ!" Tống Mị Thoa gật đầu, "Vậy thì... bốn ngàn có được không? Em nghe nói Bảo Phạn Lưu hiện nay đang có chương trình giảm giá."
"Không phải tất cả các mặt hàng đều giảm." Tống Phong Thời nói, "Thôi, vẫn là để anh dẫn em đi xem thử trước đã. Bốn ngàn có lẽ cũng mua được một chiếc ví..."
Tống Phong Thời dắt Tống Mị Thoa vào cửa hàng, hướng dẫn viên mua sắm ở đây đều rất quen thuộc với Tống Phong Thời, lập tức đi đến chào hỏi: "Ồ, cựu quản lý cửa hàng hôm nay ghé thăm chúng tôi à?"
Tống Phong Thời cười: "Tôi đã không còn là 'quản lý cửa hàng' nữa, nhưng cũng không đến mức gọi là 'cựu' đi!"
Mọi người cười nói chào nhau một hồi, Tống Phong Thời đẩy Tống Mị Thoa lên phía trước, nói với nhân viên cửa hàng: "Đây là em gái tôi, mới tốt nghiệp đi làm cách đây không lâu, lần đầu tiên đi mua hàng xa xỉ. Đừng giới thiệu cho con bé món đồ gì đắt quá, cứ giới thiệu loại nào bình thường, và rẻ một chút, để tránh cho con bé tiền thuê nhà còn chưa trả hết đã vung tiền mua đồ bừa bãi."
Lời nhận xét của Tống Phong Thời có hơi cứng nhắc, nhưng Tống Mị Thoa nghe xong lại cảm thấy vui vẻ. Cô chỉ nói nhỏ với Tống Phong Thời là mình da mặt mỏng không dám mở miệng yêu cầu hàng rẻ tiền, cậu liền nói thay cho cô hết tất cả.
Họ đi dạo một vòng quanh cửa hàng, Tống Mị Thoa nhìn trúng một vài cái túi xách nhưng đều vượt quá số tiền. Vốn cô còn cầm vài cái đến hỏi giá, kết quả đều là hàng từ năm con số trở lên, thế nên cô lập tức buông bỏ, không dám nhắc đến. Tống Phong Thời liền hỏi: "Có mặt hàng nào đang giảm giá không?"
"Có một cái túi tote đang giảm giá, giá hội viên là tám ngàn." Hướng dẫn viên mua sắm nhỏ giọng nói, "Mặc dù cô không phải là hội viên, nhưng bởi vì cô là em gái của cựu quản lý cửa hàng nên vẫn có thể được giảm giá này, nhưng cũng đừng nói cho ai biết nhé."
Tám ngàn tệ, vẫn cao hơn nhiều so với dự tính của Tống Mị Thoa.
Tống Phong Thời hỏi: "Khoảng bốn ngàn tệ, có không?"
"Giá này chắc chỉ có mỗi ví tiền thôi." Hướng dẫn viên mua sắm nói: "Chuyện này, cựu quản lý anh cũng biết mà!"
Tống Phong Thời bất lực thở dài: "Đừng có một câu 'cựu quản lý' hai câu cũng 'cựu quản lý, tôi hiện tại là khách hàng, gọi tôi là Tống tiên sinh! Thật không lễ phép!"
Hướng dẫn mua hàng âm thầm lải nhải.
Thấy Tống Phong Thời bị làm khó, Tống Mị Thoa cũng cảm thấy xấu hổ trước tình cảnh này, liền dứt khoát nói ra suy nghĩ trong lòng: "Thật ra anh cũng không cần phải giữ mặt mũi cho em làm gì! Em dù sao cũng là một phóng viên da mặt dày như tường thành! Vẫn là để em tự mình nói đi, em không thể mua một chiếc ví với giá bốn ngàn nhân dân tệ. Không phải em coi thường ví tiền, mà do em bình thường còn chẳng dùng đến ví tiền, vậy nên cũng không thể mua một món đồ không cần đi. Em đến đây lần này là muốn mua một cái túi xách. "
Tống Phong Thời suy nghĩ một chút, liền dắt Tống Mị Thoa đến xem một cái ví dài: "Thấy được không?"
Tống Mị Thoa sờ thử hoa văn trên bề mặt, liền nói: "Cũng được, nhưng đây vẫn là ví tiền."
"Không sao, chỉ cần khoan lỗ rồi gắn thêm dây xích vào, là thành một cái túi xách nhỏ." Tống Phong Thời cười, "DIY một chút, là xong rồi."
(*) DIY (động từ) là viết tắt của từ do-it-yourself (tự mình làm lấy), chỉ hoạt động tự thiết kế, sửa chữa hay tạo ra những vật dụng mới mẻ ngay tại nhà, thay vì thuê người khác làm.
Tống Mị Thoa sững sờ, kinh ngạc nói: "Còn có thể làm như vậy à?"
"Đương nhiên." Tống Phong Thời gật đầu, "Tại sao không?"
Tống Mị Thoa cầm cái ví tiền, có chút xoắn xuýt: "Dây xích bao nhiêu tiền thế?"
Người hướng dẫn mua hàng mỉm cười xin lỗi: "Ở đây chúng tôi không có bán dây xích. Nếu cô muốn DIY, thì có thể đặt mua dây xích và mũi khoan trên mạng về tự mình làm."
Tống Mị Thoa có hơi do dự: "Phối dây xích vào trông có xấu quá không? Với lại, nếu không đục lỗ tốt thì trông có giống hàng giả không?"
"Phì, cái này sao có thể được?" Tống Phong Thời cười nói, "Nếu em thật sự lo lắng về những vấn đề này, anh đề nghị em mua thêm một cái khăn lụa bao lại dây xích, cũng có thể che đi lỗ khoan."
Tống Mị Thoa gật đầu: "A... ý kiến này hay đấy! Chỉ là, một chiếc khăn lụa ở đây giá có phải cũng hơn mười ngàn đúng không?"
Thật đúng là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.
Trên thực tế, những người tiêu dùng hàng xa xỉ hiện nay không phải đều là những phú hào thẳng tay vung tiền như rác mà vẫn còn có rất nhiều người nhạy cảm với giá cả giống như Tống Mị Thoa. Thân là hướng dẫn viên mua sắm chuyên nghiệp, đương nhiên cũng không thể tỏ ra xem thường hoặc có những hành vi bất lịch sự đối với những vị khách hàng như vậy. Người hướng dẫn mua sắm cười hỏi, "Cô hẳn đã dự trù số tiền để mua túi có đúng không? Vậy thì, cô có dự trù mức chi phí nào khác dành có các loại mỹ phẩm không?"
"À, tất nhiên là có, mỹ phẩm thuộc về một khoản chi tiêu khác." Tống Mị Thoa có hơi khó hiểu, "Tại sao lại hỏi cái này?"
Người hướng dẫn viên mua sắm mỉm cười gợi ý: "Có một cửa hàng chuyên kinh doanh các mặt hàng mỹ phẩm xa xỉ ở trong trung tâm này đang có chương trình tặng quà. Cô hẳn cũng cần phải mua mỹ phẩm đúng không? Chỉ cần mua một bộ, nếu đủ giá tiền thì họ sẽ tặng một chiếc khăn lụa của thương hiệu mình xem như một món quà lưu niệm."
Nghe vậy, Tống Mị Thoa vô cùng vui mừng, lập tức tính tiền cái ví, đi mua một bộ mỹ phẩm lớn, lại thu hoạch được thêm một chiếc khăn lụa của một nhãn hiệu xa xỉ khác.
Tống Mị Thoa mừng rỡ, ôm túi đồ như bảo bối, cười nói: "Đúng là một ngày may mắn! Cảm ơn Đại Phong Ca!"
Tống Phong Thời cũng cười gật đầu nói: "Em cũng không cần phải vui mừng tới mức đó đi?"
"Sao lại không vui cho được?" Giọng điệu của Tống Mị Thoa tràn đầy vẻ hưng phấn, "Đây là món đồ xa xỉ đầu tiên của em! Cũng gần giống như mối tình đầu!"
"Phốc..." Tống Phong Thời bật cười, "Có hơi phóng đại quá không?"
Tống Mị Thoa đột nhiên hỏi: "Món đồ xa xỉ đầu tiên mà Đại Phong Ca sở hữu là gì?"
"Cái này...?"
Câu trả lời trong vô thức của Tống Phong Thời thế mà lại là: Kim Lan Thù.
Nhưng nói vậy cũng không đúng, bởi cậu chưa từng "sở hữu" Kim Lan Thù.
Buổi tối, Tống Phong Thời lấy chiếc khăn lụa cậu vẫn luôn cất giữ trong nhà ra, quấn quanh cổ, cùng Kim Lan Thù đi ăn cơm tối.
Kim Lan Thù nhìn chiếc khăn lụa, mang vẻ áy náy nói: "Thật sự xin lỗi cậu."
"Hả?" Tống Phong Thời giật mình.
"Cậu không hợp với màu này, nhìn xấu quá." Kim Lan Thù lắc đầu, "Tôi còn tưởng màu này sẽ hợp với màu da của cậu... Nhưng mà, có lẽ do bây giờ tuổi cậu cũng đã lớn rồi, không thể so với thời còn đôi mươi nữa."
Tống Phong Thời lúc này rất muốn cởi khăn lụa ra rồi lập tức dùng nó siết chết Kim Lan Thù.
Mà vì thấy Tống Phong Thời giống như đang tức giận, Kim Lan Thù liền nhẹ giọng nói: "Sau bữa tối chúng ta lại đi mua cái mới."
"Không cần." Tống Phong Thời kiên quyết từ chối, tháo khăn lụa xuống nhét vào trong túi xách, "Tôi cũng không thích đeo khăn lụa! Bình thường cũng không có đeo. Chỉ là hôm nay tự dưng lại có hứng đeo thôi."
"Ồ." Kim Lan Thù lại hỏi, "Vậy cậu thường đeo cái gì trên cổ?"
"Tôi thường đeo đầu trên cổ." Tống Phong Thời khịt mũi, "Tôi đề nghị ngài cũng nên đeo một cái."
Kim Lan Thù không hề cảm thấy khó chịu đối với lời châm chọc của Tống Phong Thời, hắn chỉ cười khẽ.
Kỳ thực Kim Lan Thù cũng quan sát thấy Tống Phong Thời thường không thích đeo các loại phụ kiện gì. Mà Tống Phong Thời tiêu tiền không nhiều, Kim Lan Thù cũng rất khó tìm xem Tống Phong Thời thích cái gì, muốn hợp ý cũng không có đầu mối.
Vì vậy, Kim Lan Thù suy đoán Tống Phong Thời cũng giống như bản thân mình, thuộc tuýp người ham vật chất thấp. Chỉ lo tập trung vào mục tiêu sự nghiệp.
Ngoài ra, xét về phản ứng cơ thể bình thường của Tống Phong Thời, hẳn là Tống Phong Thời rất hài lòng với thân thể của Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù gật đầu, nếu Tống Phong Thời thích thân thể của mình mà không thích cái gì khác, vậy thì mình càng phải chăm chỉ phục vụ người ta!
Trở về khách sạn sau bữa tối, Kim Lan Thù lại lôi kéo Tống Phong Thời làm.
Tống Phong Thời thầm nghĩ: "Cái tên tra nam này, lần nào cũng chỉ biết có đi ăn, ăn xong thì làm, làm xong liền ngủ! Đúng là đồ khốn nạn!"
Trong lòng mang theo oán hận, Tống Phong Thời xách quần lên, chuẩn bị đi về.
Kim Lan Thù thầm nghĩ: Cậu ta mỗi lần ăn uống no đủ làm xong liền chạy, một tiếng cảm ơn cũng không có, đúng là không có lễ phép.
"Đừng đi nữa." Kim Lan Thù nói, "Đã muộn như vậy rồi."
"Tôi không đi, qua đêm ở đây?" Tống Phong Thời lắc đầu, "Nếu sáng mai đi làm bị Gia Ngu bắt gặp thì phải làm sao?"
Kim Lan Thù oán giận cười một tiếng: "Nhắc tới cậu ta làm gì? Cho dù cậu ta nhìn thấy cũng không sao. Tôi không sợ."
"Đương nhiên là không sợ rồi, sếp lớn thì sợ cái gì?" Tống Phong Thời lắc đầu, "Tôi chỉ là một viên chức nhỏ, thế chẳng phải sẽ bị đâm sau lưng đến chết sao?"
Kim Lan Thù nghe vậy cũng không cảm thấy sợ, vẫn một tư thế quang minh chính đại. Nhưng thấy Tống Phong Thời cứ mãi lo lắng thấp thỏm, thế nên Kim Lan Thù chỉ đành chấp nhận buông tay thả người.
Thấy Kim Lan Thù không muốn giữ mình lại qua đêm nữa, trong lòng Tống Phong Thời có hơi ấm ức: Thật sự không muốn giữ mình lại nữa?
Tống Phong Thời ẩn ẩn cơn giận, bất chợt nảy lên ý định lần sau Kim Lan Thù hẹn nữa thì sẽ thẳng tay từ chối.
Nhưng không được bao lâu, Kim Lan Thù liền đến đứng trước cửa nhà cậu, nói: "Không phải cậu sợ bị người khác nhìn thấy sao? Tôi không sợ, vậy thì cứ để tôi đến tìm cậu đi."
Cơn giận của Tống Phong Thời lập tức bay biến.
"Đại Phong Ca à, chỉ là em muốn mua một món đồ của Bảo Phạn Lưu." Tống Mị Thoa nói, "Anh có thể đi cùng với em không? Em không biết cái gì hết."
Đây là lần đầu tiên Tống Mị Thoa đi mua đồ xa xỉ, nhưng cô lại không có gan bước vào cửa hàng xa xỉ, đành nhờ Tống Phong Thời đi cùng để "tăng lòng can đảm".
Tống Phong Thời xuất hiện ở lối vào của khu mua sắm, thấy Tống Mị Thoa đã đứng đợi sẵn.
"Sao vậy? Bỗng nhiên muốn mua đồ Bảo Phạn Lưu?" Tống Phong Thời cười hỏi.
Tống Mị Thoa cũng cười: "Thật ra em vừa mới nhận tiền lương, muốn tự thưởng cho mình một chút. Thế nhưng cái gì em cũng không hiểu nên liền nghĩ tới nhờ Đại Phong Ca."
Tống Phong Thời hỏi: "Vậy trước tiên thì đừng ngại ngùng gì mà nói cho anh biết hiện tại em có bao nhiêu tiền trong người đi, để anh dự trù cho em."
Tống Mị Thoa duỗi ra hai ngón tay, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
"Hả? Hai vạn?"
"Hai ngàn." Tống Mị Thoa nói.
"Hai ngàn?" Tống Phong Thời cũng có hơi kinh ngạc, nhưng sau một quãng thời gian làm hướng dẫn viên mua sắm, cậu đã dần quen rồi nên lại cười nói, "Hai ngàn, có lẽ không dễ kiếm được mặt hàng nào tốt ở mức giá này. Em có muốn đổi thành loại sang trọng nhẹ không? "
Tống Mị Thoa dè dặt hỏi: "Em nghe nói anh có chiết khấu nhân viên?"
Tống Phong Thời cuối cùng đã hiểu được ngọn nguồn, liền cười nói: "Đúng vậy, tuy nhiên lại không được tự do lựa chọn nhiều kiểu dáng và đồng thời cũng có rất nhiều hạn chế. Giảm giá khi mua hàng theo chiết khấu của nhân viên chỉ có thể do chính nhân viên đó hưởng dụng mà thôi. Nếu anh dùng chiết khấu của mình để bán hàng cho em là trái với quy định của công ty, thậm chí nếu bị người khác phát hiện thì còn có thể bị sa thải."
"A..." Tống Mị Thoa giật mình, nói: "Chuyện này thật sự em không biết. Vậy anh cứ xem như em chưa hề nói gì đi."
Tống Phong Thời nói: "Không sao, vậy còn mua nữa không?"
"Mua chứ!" Tống Mị Thoa gật đầu, "Vậy thì... bốn ngàn có được không? Em nghe nói Bảo Phạn Lưu hiện nay đang có chương trình giảm giá."
"Không phải tất cả các mặt hàng đều giảm." Tống Phong Thời nói, "Thôi, vẫn là để anh dẫn em đi xem thử trước đã. Bốn ngàn có lẽ cũng mua được một chiếc ví..."
Tống Phong Thời dắt Tống Mị Thoa vào cửa hàng, hướng dẫn viên mua sắm ở đây đều rất quen thuộc với Tống Phong Thời, lập tức đi đến chào hỏi: "Ồ, cựu quản lý cửa hàng hôm nay ghé thăm chúng tôi à?"
Tống Phong Thời cười: "Tôi đã không còn là 'quản lý cửa hàng' nữa, nhưng cũng không đến mức gọi là 'cựu' đi!"
Mọi người cười nói chào nhau một hồi, Tống Phong Thời đẩy Tống Mị Thoa lên phía trước, nói với nhân viên cửa hàng: "Đây là em gái tôi, mới tốt nghiệp đi làm cách đây không lâu, lần đầu tiên đi mua hàng xa xỉ. Đừng giới thiệu cho con bé món đồ gì đắt quá, cứ giới thiệu loại nào bình thường, và rẻ một chút, để tránh cho con bé tiền thuê nhà còn chưa trả hết đã vung tiền mua đồ bừa bãi."
Lời nhận xét của Tống Phong Thời có hơi cứng nhắc, nhưng Tống Mị Thoa nghe xong lại cảm thấy vui vẻ. Cô chỉ nói nhỏ với Tống Phong Thời là mình da mặt mỏng không dám mở miệng yêu cầu hàng rẻ tiền, cậu liền nói thay cho cô hết tất cả.
Họ đi dạo một vòng quanh cửa hàng, Tống Mị Thoa nhìn trúng một vài cái túi xách nhưng đều vượt quá số tiền. Vốn cô còn cầm vài cái đến hỏi giá, kết quả đều là hàng từ năm con số trở lên, thế nên cô lập tức buông bỏ, không dám nhắc đến. Tống Phong Thời liền hỏi: "Có mặt hàng nào đang giảm giá không?"
"Có một cái túi tote đang giảm giá, giá hội viên là tám ngàn." Hướng dẫn viên mua sắm nhỏ giọng nói, "Mặc dù cô không phải là hội viên, nhưng bởi vì cô là em gái của cựu quản lý cửa hàng nên vẫn có thể được giảm giá này, nhưng cũng đừng nói cho ai biết nhé."
Tám ngàn tệ, vẫn cao hơn nhiều so với dự tính của Tống Mị Thoa.
Tống Phong Thời hỏi: "Khoảng bốn ngàn tệ, có không?"
"Giá này chắc chỉ có mỗi ví tiền thôi." Hướng dẫn viên mua sắm nói: "Chuyện này, cựu quản lý anh cũng biết mà!"
Tống Phong Thời bất lực thở dài: "Đừng có một câu 'cựu quản lý' hai câu cũng 'cựu quản lý, tôi hiện tại là khách hàng, gọi tôi là Tống tiên sinh! Thật không lễ phép!"
Hướng dẫn mua hàng âm thầm lải nhải.
Thấy Tống Phong Thời bị làm khó, Tống Mị Thoa cũng cảm thấy xấu hổ trước tình cảnh này, liền dứt khoát nói ra suy nghĩ trong lòng: "Thật ra anh cũng không cần phải giữ mặt mũi cho em làm gì! Em dù sao cũng là một phóng viên da mặt dày như tường thành! Vẫn là để em tự mình nói đi, em không thể mua một chiếc ví với giá bốn ngàn nhân dân tệ. Không phải em coi thường ví tiền, mà do em bình thường còn chẳng dùng đến ví tiền, vậy nên cũng không thể mua một món đồ không cần đi. Em đến đây lần này là muốn mua một cái túi xách. "
Tống Phong Thời suy nghĩ một chút, liền dắt Tống Mị Thoa đến xem một cái ví dài: "Thấy được không?"
Tống Mị Thoa sờ thử hoa văn trên bề mặt, liền nói: "Cũng được, nhưng đây vẫn là ví tiền."
"Không sao, chỉ cần khoan lỗ rồi gắn thêm dây xích vào, là thành một cái túi xách nhỏ." Tống Phong Thời cười, "DIY một chút, là xong rồi."
(*) DIY (động từ) là viết tắt của từ do-it-yourself (tự mình làm lấy), chỉ hoạt động tự thiết kế, sửa chữa hay tạo ra những vật dụng mới mẻ ngay tại nhà, thay vì thuê người khác làm.
Tống Mị Thoa sững sờ, kinh ngạc nói: "Còn có thể làm như vậy à?"
"Đương nhiên." Tống Phong Thời gật đầu, "Tại sao không?"
Tống Mị Thoa cầm cái ví tiền, có chút xoắn xuýt: "Dây xích bao nhiêu tiền thế?"
Người hướng dẫn mua hàng mỉm cười xin lỗi: "Ở đây chúng tôi không có bán dây xích. Nếu cô muốn DIY, thì có thể đặt mua dây xích và mũi khoan trên mạng về tự mình làm."
Tống Mị Thoa có hơi do dự: "Phối dây xích vào trông có xấu quá không? Với lại, nếu không đục lỗ tốt thì trông có giống hàng giả không?"
"Phì, cái này sao có thể được?" Tống Phong Thời cười nói, "Nếu em thật sự lo lắng về những vấn đề này, anh đề nghị em mua thêm một cái khăn lụa bao lại dây xích, cũng có thể che đi lỗ khoan."
Tống Mị Thoa gật đầu: "A... ý kiến này hay đấy! Chỉ là, một chiếc khăn lụa ở đây giá có phải cũng hơn mười ngàn đúng không?"
Thật đúng là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.
Trên thực tế, những người tiêu dùng hàng xa xỉ hiện nay không phải đều là những phú hào thẳng tay vung tiền như rác mà vẫn còn có rất nhiều người nhạy cảm với giá cả giống như Tống Mị Thoa. Thân là hướng dẫn viên mua sắm chuyên nghiệp, đương nhiên cũng không thể tỏ ra xem thường hoặc có những hành vi bất lịch sự đối với những vị khách hàng như vậy. Người hướng dẫn mua sắm cười hỏi, "Cô hẳn đã dự trù số tiền để mua túi có đúng không? Vậy thì, cô có dự trù mức chi phí nào khác dành có các loại mỹ phẩm không?"
"À, tất nhiên là có, mỹ phẩm thuộc về một khoản chi tiêu khác." Tống Mị Thoa có hơi khó hiểu, "Tại sao lại hỏi cái này?"
Người hướng dẫn viên mua sắm mỉm cười gợi ý: "Có một cửa hàng chuyên kinh doanh các mặt hàng mỹ phẩm xa xỉ ở trong trung tâm này đang có chương trình tặng quà. Cô hẳn cũng cần phải mua mỹ phẩm đúng không? Chỉ cần mua một bộ, nếu đủ giá tiền thì họ sẽ tặng một chiếc khăn lụa của thương hiệu mình xem như một món quà lưu niệm."
Nghe vậy, Tống Mị Thoa vô cùng vui mừng, lập tức tính tiền cái ví, đi mua một bộ mỹ phẩm lớn, lại thu hoạch được thêm một chiếc khăn lụa của một nhãn hiệu xa xỉ khác.
Tống Mị Thoa mừng rỡ, ôm túi đồ như bảo bối, cười nói: "Đúng là một ngày may mắn! Cảm ơn Đại Phong Ca!"
Tống Phong Thời cũng cười gật đầu nói: "Em cũng không cần phải vui mừng tới mức đó đi?"
"Sao lại không vui cho được?" Giọng điệu của Tống Mị Thoa tràn đầy vẻ hưng phấn, "Đây là món đồ xa xỉ đầu tiên của em! Cũng gần giống như mối tình đầu!"
"Phốc..." Tống Phong Thời bật cười, "Có hơi phóng đại quá không?"
Tống Mị Thoa đột nhiên hỏi: "Món đồ xa xỉ đầu tiên mà Đại Phong Ca sở hữu là gì?"
"Cái này...?"
Câu trả lời trong vô thức của Tống Phong Thời thế mà lại là: Kim Lan Thù.
Nhưng nói vậy cũng không đúng, bởi cậu chưa từng "sở hữu" Kim Lan Thù.
Buổi tối, Tống Phong Thời lấy chiếc khăn lụa cậu vẫn luôn cất giữ trong nhà ra, quấn quanh cổ, cùng Kim Lan Thù đi ăn cơm tối.
Kim Lan Thù nhìn chiếc khăn lụa, mang vẻ áy náy nói: "Thật sự xin lỗi cậu."
"Hả?" Tống Phong Thời giật mình.
"Cậu không hợp với màu này, nhìn xấu quá." Kim Lan Thù lắc đầu, "Tôi còn tưởng màu này sẽ hợp với màu da của cậu... Nhưng mà, có lẽ do bây giờ tuổi cậu cũng đã lớn rồi, không thể so với thời còn đôi mươi nữa."
Tống Phong Thời lúc này rất muốn cởi khăn lụa ra rồi lập tức dùng nó siết chết Kim Lan Thù.
Mà vì thấy Tống Phong Thời giống như đang tức giận, Kim Lan Thù liền nhẹ giọng nói: "Sau bữa tối chúng ta lại đi mua cái mới."
"Không cần." Tống Phong Thời kiên quyết từ chối, tháo khăn lụa xuống nhét vào trong túi xách, "Tôi cũng không thích đeo khăn lụa! Bình thường cũng không có đeo. Chỉ là hôm nay tự dưng lại có hứng đeo thôi."
"Ồ." Kim Lan Thù lại hỏi, "Vậy cậu thường đeo cái gì trên cổ?"
"Tôi thường đeo đầu trên cổ." Tống Phong Thời khịt mũi, "Tôi đề nghị ngài cũng nên đeo một cái."
Kim Lan Thù không hề cảm thấy khó chịu đối với lời châm chọc của Tống Phong Thời, hắn chỉ cười khẽ.
Kỳ thực Kim Lan Thù cũng quan sát thấy Tống Phong Thời thường không thích đeo các loại phụ kiện gì. Mà Tống Phong Thời tiêu tiền không nhiều, Kim Lan Thù cũng rất khó tìm xem Tống Phong Thời thích cái gì, muốn hợp ý cũng không có đầu mối.
Vì vậy, Kim Lan Thù suy đoán Tống Phong Thời cũng giống như bản thân mình, thuộc tuýp người ham vật chất thấp. Chỉ lo tập trung vào mục tiêu sự nghiệp.
Ngoài ra, xét về phản ứng cơ thể bình thường của Tống Phong Thời, hẳn là Tống Phong Thời rất hài lòng với thân thể của Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù gật đầu, nếu Tống Phong Thời thích thân thể của mình mà không thích cái gì khác, vậy thì mình càng phải chăm chỉ phục vụ người ta!
Trở về khách sạn sau bữa tối, Kim Lan Thù lại lôi kéo Tống Phong Thời làm.
Tống Phong Thời thầm nghĩ: "Cái tên tra nam này, lần nào cũng chỉ biết có đi ăn, ăn xong thì làm, làm xong liền ngủ! Đúng là đồ khốn nạn!"
Trong lòng mang theo oán hận, Tống Phong Thời xách quần lên, chuẩn bị đi về.
Kim Lan Thù thầm nghĩ: Cậu ta mỗi lần ăn uống no đủ làm xong liền chạy, một tiếng cảm ơn cũng không có, đúng là không có lễ phép.
"Đừng đi nữa." Kim Lan Thù nói, "Đã muộn như vậy rồi."
"Tôi không đi, qua đêm ở đây?" Tống Phong Thời lắc đầu, "Nếu sáng mai đi làm bị Gia Ngu bắt gặp thì phải làm sao?"
Kim Lan Thù oán giận cười một tiếng: "Nhắc tới cậu ta làm gì? Cho dù cậu ta nhìn thấy cũng không sao. Tôi không sợ."
"Đương nhiên là không sợ rồi, sếp lớn thì sợ cái gì?" Tống Phong Thời lắc đầu, "Tôi chỉ là một viên chức nhỏ, thế chẳng phải sẽ bị đâm sau lưng đến chết sao?"
Kim Lan Thù nghe vậy cũng không cảm thấy sợ, vẫn một tư thế quang minh chính đại. Nhưng thấy Tống Phong Thời cứ mãi lo lắng thấp thỏm, thế nên Kim Lan Thù chỉ đành chấp nhận buông tay thả người.
Thấy Kim Lan Thù không muốn giữ mình lại qua đêm nữa, trong lòng Tống Phong Thời có hơi ấm ức: Thật sự không muốn giữ mình lại nữa?
Tống Phong Thời ẩn ẩn cơn giận, bất chợt nảy lên ý định lần sau Kim Lan Thù hẹn nữa thì sẽ thẳng tay từ chối.
Nhưng không được bao lâu, Kim Lan Thù liền đến đứng trước cửa nhà cậu, nói: "Không phải cậu sợ bị người khác nhìn thấy sao? Tôi không sợ, vậy thì cứ để tôi đến tìm cậu đi."
Cơn giận của Tống Phong Thời lập tức bay biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất