Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 15: Hiện tượng truyền nhiễm

Trước Sau
Thân là một bí thư chất lượng tốt đã trải qua các loại sóng to gió lớn, bí thư Kim nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, khom lưng chào hỏi ông chủ: “Phó tổng, chào buổi sáng.”

Phó Bách Diễn lãnh khốc gật đầu, thấy ánh mắt bí thư nhà mình lướt qua đỉnh đầu hắn, nên vờ như rất là lơ đãng mà thuận miệng hỏi: “Soái sao?”

Kim bí thư: “Ngài là nói mũ hay là?”

Phó tổng hạ thấp kính râm xuống, vứt cho bí thư Kim một ánh mắt ‘chính cậu tự hiểu’.

Bí thư Kim từ trước đến nay nói chuyện và làm việc dứt khoát lưu loát, không ướt át bẩn thỉu, lần này hiếm khi lại do dự lên.

Ba giây sau, hắn quyết đoán che lại lương tâm, giọng điệu chân thành mà khen: “Vẽ rồng điểm mắt, bổ sung cho nhau.”

Người dưới quyền Phó tổng, sao có thể không vì tiền tài mà khom lưng?

“Đó là tất nhiên.” Phó tổng cười một tiếng, trong giọng nói mang theo sự kiêu ngạo khó hiểu: “Cái mũ này chính là tiểu tình nhân tự tay đội cho tôi đấy.”

Bí thư Kim: ……

Ngồi trên Maybach, Phó Bách Diễn hãy còn đắm chìm trong thế giới của chính mình không lối thoát: “Rất tốt, tiểu tình nhân rốt cuộc cũng biết phải lấy lòng thân kim chủ là tôi đây.”

“Cậu ấy nhất định là muốn tôi nhìn vật nhớ người, dùng cái mũ này để nhắc nhở tôi đừng quên cậu ấy.” Phó tổng tháo mũ xuống cầm ở trên tay: “Chút tâm cơ nhỏ này là không thể gạt được ——”

Âm cuối chợt biến mất trong không khí.

Khóe môi tươi cười của Phó Bách Diễn cứng lại rồi: “Màu xanh lục?”

Bí thư Kim: “Quan trọng là tâm ý chứ không phải màu sắc, Phó tổng.”

Phó Bách Diễn thần sắc kinh nghi bất định, lăn qua lộn lại mà nhìn cái mũ chòng chọc: “Bí thư Kim, cậu nói cái mũ này…… hay là nó có thâm ý gì khác?”

Chẳng lẽ, tiểu tình nhân đang ám chỉ hắn điều gì?

Bí thư Kim mặt không đổi sắc trả lời: “Có lẽ, Tô thiếu chỉ là muốn Phó tổng ngài, vào ngày đông giá rét cũng có thể cảm nhận được sức sống tưng bừng của mùa xuân.”

Đội mũ màu xanh lục trên đầu, chẳng phải là mang xuân ý dạt dào sao?

“Thật sao?” Phó Bách Diễn nửa tin nửa ngờ mà thu hồi nón xanh.

Mặc kệ nói thế nào, đây chính là món quà đầu tiên mà tiểu tình nhân tặng cho hắn, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy, đỡ phải tiểu tình nhân quay đầu lại khóc nhè với hắn.

Hạ tuần tháng mười, thời tiết càng ngày càng lạnh lẽo.

Lại là một buổi chiều thứ sáu, lớp học của thầy Tô theo thường lệ mà chen chúc sinh viên A đại.

“Bảo các em nhìn chữ trên bảng, chứ không phải nhìn tôi.” Thầy Tô tay cầm một cây thước dạy học, gõ gõ bảng đen.

“Bảng đen nào có đẹp bằng thầy đâu, thầy Tô!” Hàng phía sau, có cậu nam sinh cao giọng trở về một câu, chọc cho mọi người đều đi theo cười vang.

Tô Cảnh Nhan cười đáp: “Nếu các em lại quấy rầy lớp học của tôi, về sau trong lớp sẽ bắt đầu thực hành quy định trả lời câu hỏi chính xác.”

Trong phòng học tức khắc vang lên một trận kêu rên: “A a a đừng mà thầy!”

Trên bục giảng, vị thầy giáo trẻ tuổi đẩy đẩy gọng kính kim khung, dùng thước dạy học chống trên bục giảng, giáo huấn nói: “Tôi hy vọng mỗi người các em bước vào lớp của tôi, ngoại trừ thưởng thức gương mặt tôi ra, còn có thể mang theo chút thứ khác khi rời khỏi đây.”

Nam sinh đáp: “Thưởng thức sắc đẹp của thầy, bồi dưỡng thẩm mỹ tốt đẹp còn chưa đủ sao thầy Tô!”

Cùng lúc đó, mấy cô cậu học sinh phía dưới sôi nổi thầm thì với nhau ——

“A a a! Chân thầy Tô cũng dài quá đi!”

“Mẹ ơi! Tự nhiên tui get được khí chất quỷ súc công từ thầy Tô, thước dạy học play gì đó a a a……”

“Nói bậy! Rõ ràng chính là cao lãnh mỹ diễm nữ vương thụ! Thầy Tô mau đánh em đi!”

……

Tô Cảnh Nhan nghe thảo luận dưới bục giảng càng lúc càng thái quá, cầm thước gõ “bốp” trên bục giảng: “Yên lặng.”

Phòng học to như vậy lập tức yên tĩnh có thể nghe được tiếng kim rơi.

“Bạn học ngồi vị trí thứ hai ở hàng ba, tới, kết hợp với tình huống trên bảng đen mà giải thích, em có cảm thấy trong tương lai, báo giấy sẽ hoàn toàn biến mất hay không?”

Hắn mang vẻ mặt tươi cười: “Chú ý, câu trả lời này sẽ được chấm điểm như thường đấy.”

Đến lúc này, các bạn học trên chỗ ngồi rốt cuộc cũng nghiêm túc lên.

Một khóa giảng bài kết thúc, đại đa số học sinh bắt đầu thu thập sách vở lục tục rời khỏi phòng học, nhưng vẫn có một vài cô nữ sinh lề mề không chịu rời đi.

“Thầy Tô, em là Cao San của khoa Hóa Học.” Một nữ sinh với dáng người cao gầy mạnh dạn đi đến trước bục giảng: “Em đã không ngại mưa gió mà tham gia lớp học của thầy đã hơn một năm, thêm WeChat được không ạ?”



Tô Cảnh Nhan nhàn nhạt mà quét mắt nhìn nữ sinh: “Tôi nhớ rõ lần trước có nói, tôi đã có bạn đời rồi.”

“Không sao cả, kết hôn rồi không phải vẫn có thể ly hôn sao?” Nữ sinh vuốt vuốt mái tóc dài xinh đẹp: “Em không ngại làm vợ kế của thầy.”

“Tôi để ý.” Tô Cảnh Nhan hơi cúi người xuống: “Em vừa mới nói em tên là gì ấy? Để lát tối, tôi sẽ hẹn dùng bữa với chủ nhiệm Triệu của khoa các em.”

Nghe vậy, nữ sinh nhanh chóng lui ra sau một bước: “Không cần đâu thầy! Tên em không đáng để ngài nhớ! Cáo từ!”

“Vậy thầy Tô, thầy thấy em thế nào ạ?” Một nam sinh khác cười hì hì tiến lên: “Đừng gò bó chuyện giới tính quá mà thầy!”

Thầy Tô giơ tay chỉ ra cửa: “Biến.”

Nam sinh: “Được rồi! Em biến liền!”

Sau chốc lát, mọi người trong phòng học cũng rời đi gần hết. Lúc này, chỗ cửa bỗng nhiên thò vào một cái đầu lén lút.

Tô Cảnh Nhan tập trung nhìn lại: “Lâm Bảo Bối? Sao cậu lại tới đây?”

“A Nhan, cậu quả nhiên ở chỗ này a ha ha ha!” Lâm Bảo Bối như một trận gió lướt vào, nhiệt tình mà bổ nhào vào người thằng bạn thân: “Mấy ngày này, tớ sẽ ở đại học A đóng phim đó!”

Tô Cảnh Nhan ghét bỏ mà tránh sang một bên: “Quay phim gì?”

“Tớ vừa nhận kịch bản mới!” Lâm Bảo Bối bộc lộ cảm xúc hưng phấn: “Lần này tớ diễn vai bạn học ngồi bàn sau của nam chính thời trẻ, là kiểu vai diễn đều có cảnh quay với nam nữ chính đó!”

“Không tồi, có tiến bộ.” Tô Cảnh Nhan vỗ vỗ bờ vai cậu ta tỏ ý cổ vũ: “Vậy sao cậu không đi đóng phim mà chạy tới chỗ này làm chi?”

Lâm Bảo Bối cười thần bí: “Chờ tớ kết thúc công việc rồi tối nay sẽ mang cậu đến một chỗ hay ho!”

Nơi cách đại học A xa hai con phố, chính là quán bar nổi tiếng của thành phố A.

Hiện giờ, hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, gay bar cũng khai trương càng ngày càng nhiều, nhưng “Thâm Sắc Blue” vẫn là một gay bar hot nhất trên con phố này.

Tô Cảnh Nhan đứng ở cửa quán bar rồi lại có chút do dự: “Hay thôi, chúng ta đi Thanh Ba uống vậy?”

“Tới cũng tới rồi, không vào cũng không thích hợp đi?” Lâm Bảo Bối đẩy hắn vào trong: “Làm ơn! Minh tinh là tớ còn không sợ, cậu sợ cái gì? Hơn nữa, Phó tiên sinh nhà cậu vẫn chưa thừa nhận cậu là Phó thái thái, hiện tại cậu vẫn là người tự do!”

Tô Cảnh Nhan cười lắc lắc đầu: “Lâm Bảo Bối, ngày nào đó nếu tới có phóng hỏa đốt núi, tuyệt đối là do cậu xúi giục.”

Hai người vừa bước vào quán bar, liền tạo ra xôn xao không nhỏ.

Buổi tối 9 giờ, đúng là giờ lên khách của quán nhưng không khí vẫn chưa sôi động hẳn, các khách nhân tụm năm tụm ba ở bên nhau uống rượu tám nhảm, mỗi người đều đang tìm hoa săn mồi.

Thầy Tô vừa bước vào, các loại ánh mắt không rõ ý vị lập tức tụ lại trên người hắn.

Lâm Bảo Bối ngựa quen đường cũ mà ngồi xuống trước quầy bar, chọn hai ly rượu, đẩy qua một ly cho bạn thân: “Thanh Ba nào có không khí tốt để uống rượu như chỗ này chứ?”

Tô Cảnh Nhan tiếp nhận ly rượu, cười nhạo: “Cậu cũng chính là ỷ vào cậu không nổi thôi.”

Phàm là nam minh tinh có chút tên tuổi trong giới giải trí, tuyệt đối không dám trắng trợn táo bạo mà vào gay bar.

“Tớ cứ thích không nổi đấy hắc hắc hắc ~” Lâm Bảo Bối hoàn toàn không đem lời hắn nói để vào lòng, bỗng nhiên lại hỏi: “À mà, cậu với Phó tổng nhà cậu thế nào rồi? Vẫn muốn tiếp tục chơi trò kim chủ bao dưỡng à?”

“Chơi không được lâu đâu.” Tô Cảnh Nhan nhấp một ngụm rượu: “Lần sau có đi nhà cũ Phó gia, tớ sẽ ngả bài với anh ấy trước, sau đó bảo anh ấy đi làm kiểm tra sâu.”

Hắn vốn đã chuẩn bị nói cho người nhà họ Phó biết chuyện, nhưng lại nhớ tới hồi bọn họ kết hôn chưa được lâu, có lần Phó tiên sinh vô ý lỡ miệng, bảo hắn và người nào đó ở Phó gia hình như có chút không vui.

Nghĩ đến giới hào môn, dù nhiều hay ít thì cũng sẽ có vài thứ khó nói. Cho nên chuyện Phó tiên sinh mất trí nhớ, nếu anh ấy muốn nói, hẳn là sẽ tự mình chủ động nói ra.

Lâm Bảo Bối nhìn thằng bạn thân từ trên xuống dưới: “Không phải chứ, A Nhan, sao tớ lại cảm thấy…… hình như cậu cũng thích thú lắm?”

“Có sao?” Tô Cảnh Nhan hơi nhướng mày, cùng cậu ta chạm cốc: “Nếu cậu muốn nói đúng vậy, thì tớ chỉ có thể nói, làm tiểu tình nhân của Phó tổng còn nhận được lương tháng kếch xù, thật sự rất sảng.”

Không thể không nói, tuy Phó tổng mất trí nhớ rồi trở nên ngốc nghếch chút, nhưng cũng may là thích có chuyện thì nói ra, không giống như trước kia, luôn trầm mặc và khó nắm bắt; hiện tại, tâm tình như thế nào đều viết hết ở trên mặt, khi hai người trò chuyện cũng thuận lợi đến bất ngờ.

Được rồi, quan trọng nhất chính là, đời sống chăn gối của bọn họ cũng trở nên hòa hợp chưa từng có.

“Chào soái ca, có thể mời cậu uống một ly không?” Lúc hai người đang trò chuyện, một anh trai cơ bắp mặc áo thun đen tiến lên.

Lâm Bảo Bối liếc mắt nhìn đối phương một cái, lẩm bà lẩm bẩm nói: “Lại là một em cường thụ cơ bắp……”

Cậu ta chủ động đứng dậy, nâng ly chạm ly với anh trai cơ bắp: “Uống lên ly rượu này, chúng ta chính là hảo tỷ muội!”

Cơ bắp áo thun đen:???

Hắn không thể tin được mà lui ra sau một bước, một cái tay khác run rẩy chỉ về phía Tô Cảnh Nhan: “Cậu, cậu cậu cậu cậu vậy mà cũng là 0?”

“0 hay không phải 0 không quan trọng.” Tô Cảnh Nhan mỉm cười: “Tôi đã có chủ rồi.”

Anh trai cơ bắp gặp đả kích lớn, lệ ròng chạy đi.



Lâm Bảo Bối: “Giờ đã biết rõ chưa? Đây là lý do tại sao tớ lại nói nơi này rất an toàn.”

Cậu ta nhìn mấy anh trai đứng đầy trong quán bar, thở dài một hơi: “Không 1 để tựa, 0 bay khắp nơi, thật sự là quá đáng thương.”

“Ha ha ha……” Tô Cảnh Nhan nhịn không được cười lên tiếng: “Vậy sao ngày nào cậu cũng thích chạy tới đây?”

Lâm Bảo Bối: “Lỡ như có con gà nào lọt lưới thì sao!”

Quả nhiên, mấy em 0 tiến đến gần cơ bản đều là liếc thẳng vào chỗ nào đó phía dưới của thầy Tô, thậm chí còn có người to gan muốn vươn tay ra sờ, kết quả bị một ánh mắt của thầy Tô giết trở về.

Thầy Tô lớn lên mỹ mạo, nhưng khí chất lại không hề âm nhu, lãnh đạm ngồi ở chỗ đó, tay áo sơ mi được xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc lưu sướng, khi uống rượu, hầu kết gợi cảm trượt lên trượt xuống, rõ ràng chính là một chàng mỹ nhân công.

Mấy em 0 đứng quanh đó nhìn thấy, nước mắt không kềm được mà ào ào chảy ra từ khóe miệng.

Quán bar trở nên sôi động hẳn, Tô Cảnh Nhan cũng uống được tàm tạm, trước tiên buông ly rượu: “Lâm Bảo Bối, chúng ta phải đi rồi.”

“Không phải ngày mai cậu không có lớp sao?” Lâm Bảo Bối giữ chặt hắn: “Chơi qua đêm đi!”

“Tớ sợ lát nữa uống say lại bị người khác lột sạch quần áo cưỡng.” Thầy Tô trêu đùa chút nhan sắc, trở tay lôi cậu ta đứng dậy: “Đi thôi, đại minh tinh.”

“Được rồi.” Lâm Bảo Bối say đến bảy tám phần, nghiêng ngả lảo đảo mà đi theo Tô Cảnh Nhan ra quán bar.

Tô Cảnh Nhan ngăn lại một chiếc taxi rồi nhét người vào, Lâm Bảo Bối lại hét lớn: “Tiểu Nhan Nhan! Tối nay cậu không ngủ với tớ sao!”

“Câm miệng.” Tô Cảnh Nhan đẩy đầu cậu ta vào trong xe: “Cậu về khách sạn nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải tiếp tục đóng phim đấy, có nhớ không?”

Tiễn đi Lâm Bảo Bối, Tô Cảnh Nhan đứng trên con phố vắng lặng đầy gió, không biết sao lại nhớ tới Phó tiên sinh.

Cách lần gặp mặt trước đã qua vài ngày, Phó tiên sinh vậy mà lại không chủ động liên hệ hắn một lần.

Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt?

Tô Cảnh Nhan đột nhiên rùng mình, nhanh chóng xua mấy chữ kỳ quái này ra khỏi đầu.

Không tốt! Bệnh của Phó tổng đã xuất hiện hiện tượng truyền nhiễm rồi!

Nhưng tâm tùy ý động, thầy Tô vẫn là móc di động ra, bấm gọi tới số của Phó tổng.

Điện thoại vừa thông, hắn còn chưa kịp mở miệng, đối diện đã truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Tiểu không lương tâm, còn biết gọi điện thoại cho tôi?”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Tô Cảnh Nhan cong cong đôi mắt: “Làm sao vậy, chẳng phải Phó tổng cũng không gọi điện thoại cho em sao?”

“Tôi là đi công tác, còn cậu?” Phó Bách Diễn cuộn tròn trên sô pha chất vấn tiểu tình nhân: “Cậu có còn chút đạo đức nghiệp vụ nào của tiểu tình nhân không?”

Tô Cảnh Nhan vẫy tay ngăn lại một chiếc taxi, ôn tồn dỗ dành: “Giờ không phải đang quan tâm tới anh sao, kim chủ đại nhân?”

Lên xe, hắn lại hỏi: “Anh đang ở đâu? Em qua đó, hay là anh tới đây?”

Phó Bách Diễn rối rắm hai giây, quyết đoán trả lời: “Tôi đang ở nhà, cậu lại đây.”

Chờ Tô Cảnh Nhan đến biệt thự cũng đã gần 11 giờ.

Nhóm người giúp việc của Phó gia đều đã nghỉ ngơi, chỉ có chú bảo an vẫn đang tận chức tận trách mà gác cổng.

Tô Cảnh Nhan quét mặt vào biệt thự, đứng trong đại sảnh gọi một tiếng: “Phó tiên sinh?”

Nhưng không có ai trả lời hắn.

Tô Cảnh Nhan đành phải lên lầu hai, thấy cửa phòng ngủ chính đang khép hờ, liền đẩy cửa bước vào.

Vào phòng ngủ, hắn liền nghe thấy trong phòng tắm vang lên tiếng động kỳ quái.

Hắn lặng lẽ không lên tiếng mà đến gần cửa kính, chỉ thấy Phó tiên sinh đang nửa quỳ trước bồn cầu, lúc này lại nâng lên gương mặt tuấn tú có chút tiều tụy, sau đó dùng mu bàn tay lau vệt nước bên môi.

Tô Cảnh Nhan đồng tử mở to, thân hình cứng đờ, không tự chủ mà ngưỡng đầu ra sau.

Gì thế này?

Phó tổng khẽ nhíu mày, mở miệng giải thích: “Không phải, vừa rồi ăn hơi nhiều.”

Tô Cảnh Nhan: ……

“Anh đừng giải thích! Em hiểu mà!”

**********

Lời tác giả:

Phó tổng: Tức phụ nhi, em nghe anh giải thích! Anh thật sự không có trộm em uống ——

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau