Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 2: Plastic phu phu hàng thật giá thật

Trước Sau
Sáng hôm sau.

Vừa mở mắt, cả người nhức mỏi từ trước ra sau mà dũng mãnh tràn vào dây thần kinh.

Tô Cảnh Nhan thấp giọng hừ một tiếng, ánh mắt mê mang chậm rãi dời về phía nam nhân đang thắt dây lưng trước tấm gương toàn thân.

Vai rộng eo thon, mặc áo sơmi rồi vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong cơ bắp phồng lên dưới lớp vật liệu may mặc.

Dáng người của Phó tiên sinh thật sự là không có gì để chê.

“Tỉnh.” Nhận thấy động tĩnh phía sau, Phó Bách Diễn lãnh đạm xoay người, ánh mắt đối diện gương mặt mơ màng buồn ngủ lại xinh đẹp đến quá mức kia, hô hấp bỗng lỡ một nhịp.

Quá giống.

“Chào buổi sáng, Phó tiên sinh.” Tô Cảnh Nhan lười nhác mà nâng dậy nửa người trên, áo ngủ to rộng chảy xuống đầu vai để lộ những vết xanh tím lấm tấm khó coi.

Phó Bách Diễn nhăn mày, thấp giọng trách mắng: “Mới sáng tinh mơ, giống cái gì?”

Tô Cảnh Nhan mờ mịt mà theo tầm mắt hắn nhìn xuống, dấu vết thảm không nỡ nhìn ánh vào mi mắt, lập tức mở miệng châm chọc nói: “Dấu vết do Phó tiên sinh làm ra, dựa vào cái gì không cho em để lộ?”

Phó tổng nhất thời nghẹn họng: Càng ngày càng thích cãi lại, đây là còn chưa có bắt đầu bao dưỡng đấy, chim hoàng yến chưa gì đã bày đặt lên mặt rồi?

Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua hiệp nghị bao dưỡng suốt đêm viết ra đặt ở trên bàn, trong lòng không khỏi do dự.

Tô Cảnh Nhan nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường, vừa cởi bỏ dây lưng áo tắm vừa đi về phía phòng tắm.

“Cậu làm gì?” Phó tổng đồng tử chấn động, bên vành tai không dễ phát hiện mà đỏ bừng.

“Tắm rửa.” Tô Cảnh Nhan đang chuẩn bị cởi áo tắm dài, nghe vậy ngoái đầu lại liếc Phó tiên sinh một cái: “Anh quay về công ty à? Em thì lát nữa sẽ trực tiếp đi làm luôn.”

“Ban ngày cậu cũng phải đi làm?” Phó Bách Diễn giữa mày nhăn càng chặt, mấy chỗ ăn chơi thế này không phải chỉ có buổi tối mới mở cửa thôi sao?

“Em vẫn luôn đi làm ban ngày mà, ngẫu nhiên cũng sẽ tăng ca.” Áo tắm dài màu trắng nửa cởi nửa không mà treo ở bên hông, cảm giác quái dị trong lòng Tô Cảnh Nhan lại xuất hiện.

Hình như bắt đầu từ tối hôm qua, hắn và Phó tiên sinh vẫn luôn ông nói gà bà nói vịt thì phải?

Phó Bách Diễn trầm ngâm một chút, dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Lại đây xem.”

Tô Cảnh Nhan nhẫn nại tính tình đi qua, cầm lấy văn kiện trên bàn, ánh vào mi mắt đầu tiên chính là mấy cái chữ to: “Hợp đồng bao dưỡng”.

Hàng mi như bàn chải nhỏ trên dưới chớp chớp, hắn nhấc lên mí mắt: “Đây là cái gì?”

“Tối hôm qua tôi rất vừa lòng với biểu hiện của cậu.” Phó tổng hơi ngẩng cằm, ngữ khí cao ngạo lại lạnh nhạt: “Ký đi, làm tình nhân theo hợp đồng của tôi một năm.”

Tô Cảnh Nhan ngu người.

“Về chuyên tiền bạc, tôi sẽ không bạc đãi cậu.” Thấy hắn như đang do dự, Phó Bách Diễn lại bổ sung nói: “Mặt khác phải xem biểu hiện tiếp theo của cậu thế nào đã.”

“Phó Bách Diễn, anh là đang nói giỡn với em sao?” Tô Cảnh Nhan rốt cuộc ý thức được, Phó tiên sinh thật sự là có chỗ nào đó không thích hợp.

Hắn ngẩng mặt chất vấn: “Em là ai?”

Phó tổng cười nhạo một tiếng: “Cậu là ai, chính cậu không biết?”

Vật nhỏ đây là đang cố ý thử hắn sao?

Tô Cảnh Nhan nghiêm mặt: “Chúng ta là quan hệ gì?”

“Ký nó, hai ta chính là quan hệ giữa kim chủ và chim hoàng yến.” Phó Bách Diễn đi về trước một bước, kéo lại khoảng cách giữa hai người: “Tôi hy vọng trong một năm tới, cậu ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của cậu, đừng làm ra bất kỳ hành vi gì quá giới hạn.”

Tô Cảnh Nhan: “…”

Phó Bách Diễn giơ tay, bóp chặt chiếc cằm nhỏ trắng nộn của hắn, nhìn vào cặp mắt đào hoa gợn sóng nhộn nhạo kia: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn đấy.”

Tô Cảnh Nhan ngẩn ra vài giây, lập tức đẩy bàn tay to kia: “Đùa giỡn kiểu gì vậy?”

Hắn cũng chẳng thèm tắm nữa, nhặt lên quần áo rơi rụng trên sô pha mặc vào, “Bây giờ em phải đến trường, không rảnh mà chơi sắm vai nhân vật với anh, chờ em tan tầm lại nói.”

Nói xong liền sập cửa mà đi.

“A.” Phía sau, Phó tổng cười lạnh một tiếng: “Lạt mềm buộc chặt?”

Kiểu xiếc này hắn thấy nhiều.

Chống cái eo bủn rủn mà giảng bài xong hai tiết, thầy Tô trở lại văn phòng, thấy những thầy cô khác vắng mặt liền nhanh tay gọi điện thoại cho bí thư Kim.

“Xin chào, Tô thiếu.” Điện thoại vừa chuyển được, đối diện liền truyền đến làn điệu còn đoan chính hơn cả phát thanh viên trên đài radio: “Xin hỏi ngài có gì dặn dò?”

Tô Cảnh Nhan nói thẳng: “Phó tổng của các cậu, hai ngày này có hành vi gì khác thường không?”

Bí thư Kim khựng lại hai giây: “Ngài nói hành vi khác thường là chỉ?”

Bình thường, nếu chuyện gì liên quan đến Tô thiếu, Phó tổng vẫn luôn có hành vi khác thường.

Tô Cảnh Nhan: “Như vậy đi bí thư Kim, phiền cậu tóm tắt lại hành trình ngày hôm qua của anh ấy cho tôi.”



“Được, Tô thiếu. Ngày hôm qua, buổi sáng 9 giờ, Phó tổng có một cuộc hội nghị thường kỳ, 11 giờ, gặp mặt Lưu tổng của tập đoàn Thiên Hà, 12 giờ rưỡi, hai người cùng nhau dùng cơm trưa. Buổi chiều 2 giờ, thị sát Thịnh Tinh giải trí, 5 giờ đánh xe chạy tới khách sạn Thịnh Thế, trên đường gặp phải cướp bóc, vì nghĩa đấu tranh mà xuống xe vật lộn với kẻ cướp…”

“Từ từ, cậu nói anh ấy vật lộn với kẻ cướp?” Tô Cảnh Nhan nháy mắt bắt được vấn đề mấu chốt: “Anh ấy có bị thương không?”

Bí thư Kim: “Bị kẻ cướp cầm cục gạch đập một cái, nhưng may mắn không có vấn đề gì. Bản thân Phó tổng cảm thấy rất ổn nên bảo tài xế tiếp tục chạy tới khách sạn.”

Tô Cảnh Nhan lắc lắc đầu, xem cách anh ấy nói chuyện sáng nay, thấy thế nào cũng không giống như là không có vấn đề.

“Đêm nay cần phải mang Phó tiên sinh đi kiểm tra thân thể một chút, đặc biệt là kiểm tra phần đầu. Nhờ bí thư Kim để trống lịch trình buổi tối của anh ấy giúp tôi.”

“Được, Tô thiếu.”

Quy tắc quan trọng nhất của một bí thư là: Phải phục tùng mệnh lệnh của Tô Cảnh Nhan thiếu gia vô điều kiện.

Tô Cảnh Nhan: “Đúng rồi, sáng nay anh ấy đưa tôi một phần hợp đồng bao dưỡng, ai nghĩ ra cái này?”

Bí thư Kim: “…. Chẳng lẽ, đây không phải là tình thú giữa ngài và Phó tổng sao?”

“Cậu nói vậy thì cứ cho là vậy đi.” Tô Cảnh Nhan đau đầu mà nhéo nhéo sống mũi: “Khách sạn cũng là cậu định? Hôm qua anh ấy có nói tại sao muốn đi khách sạn không?”

“Khách sạn là tự Phó tổng định ra. Ngài ấy nói là kỉ niệm 1 năm ngày kết hôn, muốn tạo cho ngài một kinh hỉ.”

Đầu ngón tay đột nhiên dừng lại, Tô Cảnh Nhan ngẩng mặt lên: “Tròn một năm?”

Hắn nhìn về phía lịch bàn đặt ở trên bàn làm việc, lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua là ngày 8 tháng 10, thực sự là ngày kỷ niệm tròn một năm bọn họ kết hôn.

Bệnh viện Tế Thế.

“Tôi nói là tôi không có vấn đề, tôi thật sự rất ổn.” Phó Bách Diễn không kiên nhẫn mà nhíu mày: “Trì Soái, cậu rảnh đến mức không có việc gì làm sao?”

Bác sĩ Trì nhìn chằm chằm ảnh chụp CT: “Đừng ồn, có phiền hay không?”

Phó tổng giận: “Cậu có tin tôi một giây triệt bỏ tài chính của cậu hay không?”

“Bác sĩ Trì, chào buổi tối.” Lúc này, cửa văn phòng bị người bên ngoài đẩy ra, một thân ảnh mảnh khảnh đĩnh bạt bỗng nhiên xuất hiện.

Phó Bách Diễn quay đầu lại: “Sao cậu lại tới đây?”

A, quả nhiên chim hoàng yến mới một ngày một đêm đã không nhẫn được.

Muốn cùng hắn chơi lạt mềm buộc chặt cũng không thể kiên nhẫn được chút nào sao?

Phó tổng đứng dậy, bước ra chân dài: “Đây không phải chỗ cậu nên tới…”

Giây tiếp theo, Tô Cảnh Nhan thờ ơ mà lướt qua hắn, lập tức đi về phía bác sĩ Trì.

Phó tổng lập tức cảnh giác mà quay người lại.

Mắt thấy bàn tay nhỏ trắng nõn non mịn kia sắp nắm lấy tay Trì Soái, chuông cảnh báo trong lòng hắn vang lên, ba bước thành hai bước xông lên, vươn tay kéo người ta vào lòng: “Hai người muốn làm gì?”

Tay bác sĩ Trì hãy còn cương giữa không trung: “Bắt tay, không rõ ràng sao?”

“Cậu là muốn ở trước mặt tôi đi câu dẫn bạn của tôi sao?” Phó Bách Diễn lập tức giận dữ: “Cậu ta cao hơn tôi không? Cậu ta soái hơn tôi không? Cậu ta có tiền hơn tôi không?”

Bác sĩ Trì: Chú ý chút đi, đương sự còn ở đây đấy.

Tô Cảnh Nhan ở trong lòng ngực hắn gian nan quay đầu: “Thấy không, bác sĩ Trì? Anh nói đầu óc của anh ấy không có vấn đề, tôi có thể tin sao?”

Bác sĩ Trì: “Không phải cậu ấy vốn như vậy sao?”

Kết quả kiểm tra đã có, các hạng chỉ tiêu đều không có vấn đề, chính xác là chỉ có chút chấn động não rất nhỏ. Nhưng Phó Bách Diễn lại mất đi một phần ký ức trong ba năm gần đây.

Phần ký ức này không nhiều cũng không ít, vừa vặn có Tô Cảnh Nhan.

Lão công nhà người ta là quên toàn thế giới chỉ nhớ rõ họ, Phó tiên sinh là nhớ rõ toàn thế giới lại chỉ không nhớ hắn.

Plastic phu phu hàng thật giá thật.

Đối với kết quả này, thầy Tô vô ngữ cứng họng: “Nhưng là bác sĩ Trì, Phó tiên sinh không chỉ có mất trí nhớ, tính cách anh ấy còn thay đổi rất nhiều.”

Bác sĩ Trì rất có hứng thú: “Rất nhiều là thế nào?”

“Anh ấy xem tôi như….” Tô Cảnh Nhan khó có thể mở miệng: “Tóm lại, cách anh ấy nói chuyện và hành động đều không giống trước kia.”

Bác sĩ Trì sờ sờ cằm: “Lần trước có một người bệnh, đầu họ bị lừa đá, người nhà nói tính tình người bệnh đột nhiên trở nên rất táo bạo.”

Tô Cảnh Nhan: “Đầu anh mới bị lừa đá.”

Bác sĩ Trì: “U, không nhìn ra nha, thầy Tô hộ phu như vậy à?”

“Nói chuyện đứng đắn đi.” Tô Cảnh Nhan nhăn mày: “Anh ấy trở nên rất lạ, giống như còn tự nghĩ ra lý do thích hợp cho sự xuất hiện của tôi.”

Đưa tới cửa chim hoàng yến?



“Không biết cậu có nghĩ tới, tính cách của cậu ấy vốn dĩ đã vậy rồi?” Bác sĩ Trì đưa ra một ý kiến khác: “Nói thật, tôi quen cậu ấy nhiều năm như vậy, tính cách của cậu ấy vẫn luôn thay đổi thất thường.”

Cái này thì Tô Cảnh Nhan do dự.

Kết hôn đã hơn một năm, thời gian mà hắn và Phó tiên sinh chân chính ở bên nhau rất ít, đối với khả năng hiểu biết về Phó tiên sinh thật sự không bằng bác sĩ Trì.

Thầy Tô thở dài: “Vậy bây giờ nên làm gì đây, anh ấy có thể tìm lại phần ký ức đã mất này không?”

“Khả năng có thể, nhưng cũng có thể không thể.” Bác sĩ Trì vẻ mặt cao thâm khó đoán: “Đại não con người là một thế giới vô cùng kỳ diệu, dưới tình huống đặc thù, mọi thứ đều khó mà giải thích rõ.”

Tô Cảnh Nhan: “…. Xin hỏi bác sĩ Trì, đêm nay anh có thể nói câu nào mà không vô nghĩa không?”

“Đương nhiên rồi!” Bác sĩ Trì lập tức đáp ứng: “Xem tình trạng hiện tại thì ngoại trừ không nhớ rõ cậu, chứng mất trí nhớ của cậu ấy cũng ảnh hưởng không lớn. Cho nên cậu tốt nhất cứ chiều cậu ấy, đừng tạo cho cậu ấy quá nhiều kích thích, chuyện khôi phục ký ức cũng không thể nóng vội.”

Tô Cảnh Nhan: “Bác sĩ Trì, tôi hoài nghi anh đang chỉnh tôi.”

“Đã nhìn ra?” Bác sĩ Trì cười một tiếng, nửa đùa nửa thật mà nói: “Nói thật, có rảnh không bằng dẫn cậu ấy đi kiểm tra khoa thần kinh một lần đi.”

Tô Cảnh Nhan: “…”

Nói không ra kết quả, hắn đành phải đứng dậy chào tạm biệt bác sĩ Trì.

Mới vừa mở cửa văn phòng, hắn liền phát hiện Phó tổng đang đầy mặt lãnh khốc mà ôm cánh tay đứng ở trên hành lang.

Phó Bách Diễn nhìn chằm chằm hắn: “Cậu bị bệnh gì?”

“Không có bệnh gì.” Thầy Tô bất đắc dĩ trả lời: “Hôm nay vẫn là về trước đi.”

Hắn là lái xe tới, nhưng lúc đi tới cửa đến bệnh viện lại bị nam nhân cao lớn ở phía sau giữ chặt, nửa kéo nửa ôm mà nhét vào ghế sau của chiếc Maybach màu đen.

“Suy nghĩ kỹ chưa?” Phó tổng tay gõ đầu gối, không chút để ý mà hỏi.

Thầy Tô hãy còn lâm vào nỗi bi thương vì lão công mất trí nhớ mà lại chỉ quên chính mình: “Suy nghĩ cái gì?”

“Hợp đồng bao dưỡng.” A, vật nhỏ còn cùng hắn giả ngu nữa chứ.

Lời vừa thốt ra, tài xế ngồi ở ghế điều khiển run run cánh tay, quay đầu đối diện tầm mắt bình tĩnh tự nhiên của bí thư Kim, nỗ lực ổn định lại tâm thần tiếp tục lái xe.

“Em không ký.” Tô Cảnh Nhan nhắm hai mắt lại, nằm ngửa ra sau dựa lên lưng ghế da.

Phó Bách Diễn nhịn không được mà trộm liếc nhìn bên cạnh qua khóe mắt.

Ngoài cửa sổ là đèn nê ông lập loè, ngẫu nhiên dừng ở trên kia khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia, hàng mi cong dài khẽ rung động, mỹ đến kỳ cục.

Đáng chết, nam nhân này lại đang câu dẫn hắn.

Nếu không phải ý thức của hắn đã được thức tỉnh, lúc này hẳn là sẽ dễ dàng mắc mưu đi?

Hắn lạnh lùng nói: “Nếu cậu không ký, tôi sẽ phong sát cậu trong cái giới này.”

Tô Cảnh Nhan không thể hiểu được mà mở mắt ra: “Giới nào?”

“Một ca sĩ nhỏ ở tuyến 72 như cậu, nếu tôi phong sát cậu, bất quá chỉ là chuyện động một ngón tay mà thôi.” Ngữ khí của Phó tổng như hiểu rõ hết thảy: “Hơn nữa, bọn họ đưa cậu tới chẳng phải là muốn cậu lấy lòng tôi sao? Lạt mềm buộc chặt cũng nên có chừng mực.”

Tô Cảnh Nhan: “…… Ngài bị chứng ảo tưởng đấy à?”

Tuy rằng khi vẫn còn niên thiếu vô tri, hắn xác thật từng có mộng làm ca sĩ, nhưng dù hắn có thật sự vào giới, cũng tuyệt đối không có khả năng là 72 tuyến được không?

Ít nhất cũng phải 18 tuyến!

“Cậu đừng trừng tôi.” Phó tổng chỉnh sửa cổ tay áo không có tí nếp nhăn nào, chậm rãi nói: “Kim chủ đẹp trai lắm tiền như tôi đây, cậu có đốt đèn lồng trợn mắt tìm khắp vũ trụ cũng tìm không thấy người thứ hai.”

Tô Cảnh Nhan bị hắn làm tức cười: “Không nhìn ra nha Phó tổng, ngài lại là một cậu bé tự tin đến thế đấy?”

Phó tổng cười lạnh: “Tôi bé hay không, tối qua cậu không biết rõ hay sao?”

Ngồi phía trước, tài xế hận bản thân không phải là kẻ điếc, bí thư Kim cũng bắt đầu tiến vào trạng thái lão tăng nhập định.

Phó Bách Diễn: “Một tháng mười vạn.”

Tô Cảnh Nhan: “Mới có mười vạn, ngài ban phát ăn mày đấy à?”

Phó tổng thầm giật mình, chú chim hoàng yến này lòng tham cũng không nhỏ đâu.

Hắn khẽ cắn môi: “Hai mươi vạn.”

Tô Cảnh Nhan không chút khách khí mà cười nhạo: “Không phải chứ, ngài đường đường là tổng tài của tập đoàn Thịnh Tinh, cần gì phải chiết khấu chi trả theo tháng vậy? Chi trả theo năm không được à?”

“Theo năm?” Phó Bách Diễn cũng cười nhạo: “Cậu xem tôi là đồ ngốc sao? Tôi cho cậu hai trăm vạn, cậu xoay người cuốn gói bỏ chạy, tôi chẳng phải phí thời gian đi tìm cậu.”

Thầy Tô tỏ vẻ không còn lời nào để nói, đối với Phó tổng giơ ngón tay cái lên.

“Cậu đang khen tôi sao?” Phó tổng câu môi, cười tà mị: “Nam nhân, tối hôm qua có sướng hay không?”

Tài xế & bí thư Kim: Đây là chuyện mà kẻ hèn như họ có thể miễn phí nghe thấy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau