Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)
Chương 38: Ý thức được tình cảm
Lục Thừa Phong đến khiến Tiêu Ninh Dữ vô cùng bất ngờ. Mặc dù trước đó Lục Thừa Phong nói với y là sẽ đến thành phố R, nhưng không nói thời gian cụ thể.
Sau khi tạm biệt Tô Cách, Tiêu Ninh Dữ vội hỏi Lục Thừa Phong: “Sao anh đến đây mà không nói với tôi?”
“Nói trước thì em sẽ đến đón hả?” Lục Thừa Phong ôn hoà cười.
Tiêu Ninh Dữ thề son sắt: “Đương nhiên.”
Lục Thừa Phong nhếch môi: “Lần sau nhất định sẽ báo trước cho em.”
Lục Thừa Phong vừa kết thúc quay chụp ở thành phố Z là lập tức bay đến đây, không chuẩn bị gì cả. Dù sao thì nhà cũ của Tiêu gia vẫn còn rất nhiều phòng, Tiêu Ninh Dữ liền mời Lục Thừa Phong đến ở.
Lục Thừa Phong không khách khí, vui vẻ đồng ý.
Thế là hai người không dùng bữa tối bên ngoài, cùng nhau về nhà cũ Tiêu gia. Tiêu Ninh Dữ ngâm mình cả ngày trong phòng gym, mồ hôi ướt người, lúc trở về y không dám ngồi quá gần Lục Thừa Phong. Nên khi về tới nhà y bảo Tiểu Chu đưa Lục Thừa Phong tới phòng khách còn mình thì đi tắm gội, đổi một bộ quần áo thoải mái rồi mới xuống dùng cơm. Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối.
Đồ ăn trên bàn rất phong phú, Tiêu Ninh Dữ đặc biệt dặn dò nhà bếp chuẩn bị thật chu đáo. Nhưng y cũng không quên bảo họ làm phần ăn riêng của mình. Thiết đãi khách vô cùng thịnh soạn, nhưng chính y vẫn phải ăn theo chế độ giảm cân.
Cái này là một loại tra tấn đối với Tiêu Ninh Dữ. Bình thường một mình ăn khẩu phần giảm cân thì thấy bình thường, bây giờ trước mặt bày cả một bàn Mãn Hán toàn tịch (*), thơm nức mũi, mà y chỉ có thể ăn salad rau củ, quá đau khổ rồi. Nhưng đang có khách, y không thể không ăn tối cùng, như vậy không phải phép. Bởi vậy Tiêu Ninh Dữ đành phải chịu đựng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc đến những món ăn trên bàn.
(*) Mãn Hán toàn tịch: một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Ở đây dùng để miêu tả bữa ăn thịnh soạn.
Lục Thừa Phong thấy động tác len lén của y, cúi đầu khẽ nhếch khoé môi, rồi gắp một miếng thịt chua ngọt bỏ vào đĩa của Tiêu Ninh Dữ.
Tiêu Ninh Dữ hoảng loạn: “Tôi… Tôi không thể ăn cái này, cái này quá nhiều calo.”
Lục Thừa Phong đặt một ngón tay lên môi, nhỏ giọng nói: “Lén ăn một ít, không cho huấn luyện viên biết là được.”
Nội tâm Tiêu Ninh Dữ đấu tranh một hồi, nhìn miếng thịt chua ngọt có màu sắc hấp dẫn kia, lại nhìn trái nhìn phải, rồi nhanh chóng gắp miếng thịt bỏ vào miệng. Khoảnh khắc đó thực sự vô cùng thoả mãn. Phải biết rằng Tiêu Ninh Dữ rất thích ăn đồ ngọt, vì phải giảm béo, đã mấy tháng rồi chưa được ăn món này. Y nhai cẩn thận, không nỡ nuốt xuống.
“Ngon không?” Lục Thừa Phong hỏi.
Tiêu Ninh Dữ ngượng ngùng gật đầu. Lục Thừa Phong cười dịu dàng, lại gắp một miếng nhỏ thịt cá không có xương cho Tiêu Ninh Dữ: “Ăn cá sẽ không béo, ăn chút đi.”
Tiêu Ninh Dữ dùng ánh mắt dè dặt nhìn Lục Thừa Phong, Lục Thừa Phong gật nhẹ đầu với y, Tiêu Ninh Dữ bèn gắp cá lên ăn.
Sau đó Lục Thừa Phong lại chọn thêm mấy miếng cá cho Tiêu Ninh Dữ, rồi dừng lại.
Anh vẫn có chừng mực, bây giờ Tiêu Ninh Dữ đang giảm cân, ăn lén một ít thì được, ăn quá nhiều sẽ khiến cố gắng của Tiêu Ninh Dữ đổ sông đổ biển. Nên anh gắp một ít cho Tiêu Ninh Dữ ăn đỡ thèm, sẽ không cho y ăn nhiều.
Mặc dù chỉ được ăn một xíu đồ ăn có dầu mỡ, vẫn chưa thoả mãn, nhưng vậy đã là bữa cơm ngon nhất trong khoảng thời gian này của Tiêu Ninh Dữ. May mà Lục Thừa Phong không gắp thêm đồ ăn cho y, nếu không y sẽ ăn bù hết thành quả giảm cân nỗ lực bấy lâu.
“Tô Cách đó, rất tốt, đáng quen thân.” Lục Thừa Phong nói.
Rõ ràng Tô Cách biết anh là ai, nhưng khi hiểu lầm anh là người tổn thương tình cảm của Tiêu Ninh Dữ, không sợ đắc tội anh, không hề do dự chắn trước mắt Tiêu Ninh Dữ, cho thấy cậu ta thật sự coi Tiêu Ninh Dữ là bạn bè. Lục Thừa Phong cảm thấy vui mừng vì Tiêu Ninh Dữ có thể tìm được một người bạn chân tình như vậy.
Tiêu Ninh Dữ nghe vậy cười: “Đúng, con người cậu ấy rất tốt, luôn mang niềm vui đến cho người khác. Cậu ấy luôn tích cực hướng về phía trước, như không có chuyện gì đáng để phiền não.”
Lục Thừa Phong thấp giọng cười: “Không chỉ như vậy, quan trọng hơn cả là cậu ấy thật lòng coi em là bạn.”
“Ừm, tôi cũng rất vui.” Tuy Tô Cách hơi ồn ào chút, nhưng lòng dạ tốt bụng, thật lòng đối xử với mọi người, những điều này Tiêu Ninh Dữ cảm nhận được.
“Nghe nói em đầu tư phim của Thiệu Tả Toàn?” Mặc dù Lục Thừa Phong không ở thành phố R, nhưng luôn cho người chú ý đến Tiêu Ninh Dữ.
“Đúng vậy, Tô Cách là nam chính, cậu ấy diễn nhân vật có hai giai đoạn trước và sau khi giảm béo, Tô Cách muốn tự mình diễn cả hai giai đoạn này, nên mới cố gắng giảm cân. Nhưng trong đoàn có một nam 3 muốn diễn phần nhân vật ấy lúc đã gầy. Nhà đầu tư nhúng tay vào chuyện này, không đồng ý thì sẽ rút vốn. Đạo diễn không chấp nhận, nên nhà đầu tư mang vai nam 3 đấy đi. Tôi biết chuyện, cũng khá coi trọng kịch bản nên quyết định đầu tư.” Tiêu Ninh Dữ giải thích đại khái sự tình cho Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong gật đầu: “Chuyện này anh có biết. Kịch bản rất ổn. Anh cũng không ngờ đoàn phim lại tiếp nhận sự khiêu chiến lớn như thế, nếu như thành công, đối với bộ phim mà nói cũng là một cách tuyên truyền cực kỳ tốt. Có điều… Em có biết diễn viên nam 3 kia là ai không?”
Tiêu Ninh Dữ sững sờ: “Tôi chỉ nghe Tô Cách nói là một ca sĩ ra mắt từ chương trình ca nhạc, cụ thể tên thì không rõ.”
Tiêu Ninh Dữ không hiểu sao đột nhiên Lục Thừa Phong lại nhắc đến diễn viên đó.
“Nhạc Nặc.” Lục Thừa Phong phun ra hai chữ.
Tiêu Ninh Dữ khá bất ngờ, thật sự y không biết nam 3 là Nhạc Nặc. Khi Tô Cách nhắc đến chỉ dùng “tên ca sĩ nhỏ” linh tinh, chưa từng nói tên, nên tất nhiên Tiêu Ninh Dữ không ngờ tới.
Có điều biết rồi cũng không liên quan. Y đã chia tay với Khương Duật, Nhạc Nặc càng không có quan hệ với y, ngay cả tình địch cũng không phải. Thậm chí khi cậu ta qua lại với Khương Duật, Tiêu Ninh Dữ cũng không có cảm giác gì.
“Tô Cách chưa từng nhắc đến tên tuổi của nam 3 với tôi.” Tiêu Ninh Dữ nói xong lại bổ sung: “Coi như biết nam 3 là cậu ta, tôi vẫn sẽ đầu tư.”
Lục Thừa Phong cười cười, nghĩ thầm: Chỉ sợ có kẻ nào đó chột dạ, đang nghĩ Tiêu Ninh Dữ cố ý cho xem.
Mà kẻ chột dạ nào đó, giờ phút này đang hoảng loạn vô cùng. Nhạc Nặc kéo nhà đầu tư rút vốn, định gây áp lực cho đạo diễn, nên luôn chú ý động tĩnh của đoàn phim. Khi biết bên nhánh Media của Tiêu thị sẽ đầu tư cho bộ phim này, Nhạc Nặc vội vàng gọi điện khóc lóc kể lể với Khương Duật.
“Lúc đầu em đang chăm chỉ quay phim trong đoàn, vốn dĩ em được diễn vai nam chính, nhưng đạo diễn nhất định cho Tô Cách diễn. Em là người mới, bọn họ muốn đổi người em cũng không nói gì, em đành diễn nam 3. Kết quả đạo diễn ghét em muốn đổi cả em. Bên nhà đầu tư thì rất hài lòng với em, thấy rằng đã quay được một thời gian không nên đổi người. Nhưng… Nhưng đạo diễn đối nghịch với nhà đầu tư, nhất định phải thay thế em. Nhà đầu tư tức giận rút vốn, em cũng rời khỏi đoàn phim. Bây giờ em mới biết, hoá ra là Tiêu thị đầu tư cho phim.”
Nói rồi Nhạc Nặc khóc hai tiếng: “Khương ca, anh nói xem, có phải Tiêu tổng hiểu lầm quan hệ giữa em và anh không? Bây giờ hai anh đã chia tay, nên y muốn tìm em báo thù? Mặc dù… mặc dù em luôn thích Khương ca, nhưng em chưa từng nghĩ đến chuyện chia rẽ các anh. Khương ca anh có thể giúp em giải thích với Tiêu tổng không?”
Khi Nhạc Nặc vừa mới biết nhà đầu tư mới của đoàn phim là Tiêu thị, cũng lo lắng Tiêu Ninh Dữ muốn chỉnh mình. Nhưng sau đó suy nghĩ, y muốn chỉnh người thì đâu cần dùng biện pháp lằng nhằng như vậy. Mà đã lâu như vậy rồi, muốn chỉnh thì cũng chả phải đợi đến giờ. Thế nên tên này gọi điện thoại cho Khương Duật, chủ yếu là muốn giả bộ yếu đuối trước mặt Khương Duật, tranh thủ sự đồng tình, tiện thể khiến Khương Duật càng ghét Tiêu Ninh Dữ hơn.
“Anh đã chia tay với y, không còn liên hệ.” Khương Duật cộc lốc.
Không có Tiêu Ninh Dữ làm chỗ dựa, rất nhiều chuyện khiến Khương Duật bực mình. Thực ra lúc đầu cũng không đến nỗi nào, dù sao Khương Duật cũng là nghệ sĩ gần kề tuyến 1, không thiếu quảng cáo và dự án phim, đại ngôn cũng có, chỉ có điều khi ở bên Tiêu Ninh Dữ, Khương Duật luôn được nhận những đại ngôn và tài nguyên hàng đầu. Những thứ bây giờ so sánh với trước kia khiến Khương Duật rất chướng mắt. Trước đó nhận đại ngôn cao cấp, bây giờ quay lại nhận nhãn hàng loại 2, cao ngạo như Khương Duật sao chấp nhận được.
Đáng ghét nhất là đám antifan nhảy nhót giễu cợt gã, rất nhiều người qua đường cũng nói gã hết thời, Khương Duật vô cùng tức giận.
Bây giờ nghe Nhạc Nặc khóc sướt mướt càng thấy phiền.
“Xin lỗi, em không nên nhắc tới y.” Nhạc Nặc khúm núm nói.
“Được rồi, chuyện này không liên quan đến em.” Khương Duật không có lòng dạ nào trò chuyện với Nhạc Nặc, tuỳ tiện nói mấy câu rồi cúp máy.
…
Nhạc Nặc và Khương Duật ra sao, Tiêu Ninh Dữ không thèm để ý. Toàn bộ sự chú ý của y đều đặt trên người Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong tới thành phố R, tất nhiên Tiêu Ninh Dữ sẽ không tới đoàn phim của Tô Cách. Nên y nhắn tin cho Tô Cách, bảo lần sau sẽ đến. Tô Cách đề nghị cả Tiêu Ninh Dữ và Lục Thừa Phong cùng đến chơi, nhưng Tiêu Ninh Dữ từ chối.
Lục Thừa Phong mà đến chắc chắn sẽ gây náo loạn. Lần này Lục Thừa Phong tới thành phố R là lịch trình cá nhân, nếu truyền thông biết tin chắc chắn sẽ không ngồi yên, Lục Thừa Phong đừng hòng được nghỉ ngơi.
Huống chi, từ lần chia xa trước, đã rất lâu Tiêu Ninh Dữ không gặp Lục Thừa Phong, y muốn chỉ riêng hai người, đến đoàn phim sẽ là một đám người tụ tập.
Tiêu Ninh Dữ phát hiện càng ngày cảm giác của y đối với Lục Thừa Phong càng khác biệt. Y rất tín nhiệm Lục Thừa Phong, thậm chí còn hơi ỷ lại anh. Khi y bắt đầu chương trình giảm cân, Lục Thừa Phong bầu bạn với y mấy ngày. Sau đó Lục Thừa Phong bận công tác, y có chút không nỡ, không có cảm giác an toàn. May mà mỗi ngày Lục Thừa Phong đều liên lạc, mới làm y yên lòng.
Y vốn cho rằng, bởi Lục Thừa Phong là người kéo y ra khỏi đoạn tình cảm thống khổ, nên y mới ỷ lại vào anh, Lục Thừa Phong luôn cho y cảm giác an toàn, nhưng bây giờ không giống xưa nữa.
Mỗi ngày, chuyện mà y thích nhất là được trò chuyện hoặc nhắn tin với Lục Thừa Phong. Những ngày không gặp nhau, y rất nhớ Lục Thừa Phong, chỉ mong anh có thể đến thăm mình. Nên khi nghe tin Lục Thừa Phong tới thành phố R gặp mình, y rất rất vui, vui đến nỗi mất ngủ một đêm, ngày nào cũng ngóng trông.
Y rất thích nói chuyện với Lục Thừa Phong, anh tới, y có rất nhiều lời muốn nói với anh.
Chỉ cần ở bên Lục Thừa Phong, y sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Sau khi tạm biệt Tô Cách, Tiêu Ninh Dữ vội hỏi Lục Thừa Phong: “Sao anh đến đây mà không nói với tôi?”
“Nói trước thì em sẽ đến đón hả?” Lục Thừa Phong ôn hoà cười.
Tiêu Ninh Dữ thề son sắt: “Đương nhiên.”
Lục Thừa Phong nhếch môi: “Lần sau nhất định sẽ báo trước cho em.”
Lục Thừa Phong vừa kết thúc quay chụp ở thành phố Z là lập tức bay đến đây, không chuẩn bị gì cả. Dù sao thì nhà cũ của Tiêu gia vẫn còn rất nhiều phòng, Tiêu Ninh Dữ liền mời Lục Thừa Phong đến ở.
Lục Thừa Phong không khách khí, vui vẻ đồng ý.
Thế là hai người không dùng bữa tối bên ngoài, cùng nhau về nhà cũ Tiêu gia. Tiêu Ninh Dữ ngâm mình cả ngày trong phòng gym, mồ hôi ướt người, lúc trở về y không dám ngồi quá gần Lục Thừa Phong. Nên khi về tới nhà y bảo Tiểu Chu đưa Lục Thừa Phong tới phòng khách còn mình thì đi tắm gội, đổi một bộ quần áo thoải mái rồi mới xuống dùng cơm. Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối.
Đồ ăn trên bàn rất phong phú, Tiêu Ninh Dữ đặc biệt dặn dò nhà bếp chuẩn bị thật chu đáo. Nhưng y cũng không quên bảo họ làm phần ăn riêng của mình. Thiết đãi khách vô cùng thịnh soạn, nhưng chính y vẫn phải ăn theo chế độ giảm cân.
Cái này là một loại tra tấn đối với Tiêu Ninh Dữ. Bình thường một mình ăn khẩu phần giảm cân thì thấy bình thường, bây giờ trước mặt bày cả một bàn Mãn Hán toàn tịch (*), thơm nức mũi, mà y chỉ có thể ăn salad rau củ, quá đau khổ rồi. Nhưng đang có khách, y không thể không ăn tối cùng, như vậy không phải phép. Bởi vậy Tiêu Ninh Dữ đành phải chịu đựng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc đến những món ăn trên bàn.
(*) Mãn Hán toàn tịch: một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Ở đây dùng để miêu tả bữa ăn thịnh soạn.
Lục Thừa Phong thấy động tác len lén của y, cúi đầu khẽ nhếch khoé môi, rồi gắp một miếng thịt chua ngọt bỏ vào đĩa của Tiêu Ninh Dữ.
Tiêu Ninh Dữ hoảng loạn: “Tôi… Tôi không thể ăn cái này, cái này quá nhiều calo.”
Lục Thừa Phong đặt một ngón tay lên môi, nhỏ giọng nói: “Lén ăn một ít, không cho huấn luyện viên biết là được.”
Nội tâm Tiêu Ninh Dữ đấu tranh một hồi, nhìn miếng thịt chua ngọt có màu sắc hấp dẫn kia, lại nhìn trái nhìn phải, rồi nhanh chóng gắp miếng thịt bỏ vào miệng. Khoảnh khắc đó thực sự vô cùng thoả mãn. Phải biết rằng Tiêu Ninh Dữ rất thích ăn đồ ngọt, vì phải giảm béo, đã mấy tháng rồi chưa được ăn món này. Y nhai cẩn thận, không nỡ nuốt xuống.
“Ngon không?” Lục Thừa Phong hỏi.
Tiêu Ninh Dữ ngượng ngùng gật đầu. Lục Thừa Phong cười dịu dàng, lại gắp một miếng nhỏ thịt cá không có xương cho Tiêu Ninh Dữ: “Ăn cá sẽ không béo, ăn chút đi.”
Tiêu Ninh Dữ dùng ánh mắt dè dặt nhìn Lục Thừa Phong, Lục Thừa Phong gật nhẹ đầu với y, Tiêu Ninh Dữ bèn gắp cá lên ăn.
Sau đó Lục Thừa Phong lại chọn thêm mấy miếng cá cho Tiêu Ninh Dữ, rồi dừng lại.
Anh vẫn có chừng mực, bây giờ Tiêu Ninh Dữ đang giảm cân, ăn lén một ít thì được, ăn quá nhiều sẽ khiến cố gắng của Tiêu Ninh Dữ đổ sông đổ biển. Nên anh gắp một ít cho Tiêu Ninh Dữ ăn đỡ thèm, sẽ không cho y ăn nhiều.
Mặc dù chỉ được ăn một xíu đồ ăn có dầu mỡ, vẫn chưa thoả mãn, nhưng vậy đã là bữa cơm ngon nhất trong khoảng thời gian này của Tiêu Ninh Dữ. May mà Lục Thừa Phong không gắp thêm đồ ăn cho y, nếu không y sẽ ăn bù hết thành quả giảm cân nỗ lực bấy lâu.
“Tô Cách đó, rất tốt, đáng quen thân.” Lục Thừa Phong nói.
Rõ ràng Tô Cách biết anh là ai, nhưng khi hiểu lầm anh là người tổn thương tình cảm của Tiêu Ninh Dữ, không sợ đắc tội anh, không hề do dự chắn trước mắt Tiêu Ninh Dữ, cho thấy cậu ta thật sự coi Tiêu Ninh Dữ là bạn bè. Lục Thừa Phong cảm thấy vui mừng vì Tiêu Ninh Dữ có thể tìm được một người bạn chân tình như vậy.
Tiêu Ninh Dữ nghe vậy cười: “Đúng, con người cậu ấy rất tốt, luôn mang niềm vui đến cho người khác. Cậu ấy luôn tích cực hướng về phía trước, như không có chuyện gì đáng để phiền não.”
Lục Thừa Phong thấp giọng cười: “Không chỉ như vậy, quan trọng hơn cả là cậu ấy thật lòng coi em là bạn.”
“Ừm, tôi cũng rất vui.” Tuy Tô Cách hơi ồn ào chút, nhưng lòng dạ tốt bụng, thật lòng đối xử với mọi người, những điều này Tiêu Ninh Dữ cảm nhận được.
“Nghe nói em đầu tư phim của Thiệu Tả Toàn?” Mặc dù Lục Thừa Phong không ở thành phố R, nhưng luôn cho người chú ý đến Tiêu Ninh Dữ.
“Đúng vậy, Tô Cách là nam chính, cậu ấy diễn nhân vật có hai giai đoạn trước và sau khi giảm béo, Tô Cách muốn tự mình diễn cả hai giai đoạn này, nên mới cố gắng giảm cân. Nhưng trong đoàn có một nam 3 muốn diễn phần nhân vật ấy lúc đã gầy. Nhà đầu tư nhúng tay vào chuyện này, không đồng ý thì sẽ rút vốn. Đạo diễn không chấp nhận, nên nhà đầu tư mang vai nam 3 đấy đi. Tôi biết chuyện, cũng khá coi trọng kịch bản nên quyết định đầu tư.” Tiêu Ninh Dữ giải thích đại khái sự tình cho Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong gật đầu: “Chuyện này anh có biết. Kịch bản rất ổn. Anh cũng không ngờ đoàn phim lại tiếp nhận sự khiêu chiến lớn như thế, nếu như thành công, đối với bộ phim mà nói cũng là một cách tuyên truyền cực kỳ tốt. Có điều… Em có biết diễn viên nam 3 kia là ai không?”
Tiêu Ninh Dữ sững sờ: “Tôi chỉ nghe Tô Cách nói là một ca sĩ ra mắt từ chương trình ca nhạc, cụ thể tên thì không rõ.”
Tiêu Ninh Dữ không hiểu sao đột nhiên Lục Thừa Phong lại nhắc đến diễn viên đó.
“Nhạc Nặc.” Lục Thừa Phong phun ra hai chữ.
Tiêu Ninh Dữ khá bất ngờ, thật sự y không biết nam 3 là Nhạc Nặc. Khi Tô Cách nhắc đến chỉ dùng “tên ca sĩ nhỏ” linh tinh, chưa từng nói tên, nên tất nhiên Tiêu Ninh Dữ không ngờ tới.
Có điều biết rồi cũng không liên quan. Y đã chia tay với Khương Duật, Nhạc Nặc càng không có quan hệ với y, ngay cả tình địch cũng không phải. Thậm chí khi cậu ta qua lại với Khương Duật, Tiêu Ninh Dữ cũng không có cảm giác gì.
“Tô Cách chưa từng nhắc đến tên tuổi của nam 3 với tôi.” Tiêu Ninh Dữ nói xong lại bổ sung: “Coi như biết nam 3 là cậu ta, tôi vẫn sẽ đầu tư.”
Lục Thừa Phong cười cười, nghĩ thầm: Chỉ sợ có kẻ nào đó chột dạ, đang nghĩ Tiêu Ninh Dữ cố ý cho xem.
Mà kẻ chột dạ nào đó, giờ phút này đang hoảng loạn vô cùng. Nhạc Nặc kéo nhà đầu tư rút vốn, định gây áp lực cho đạo diễn, nên luôn chú ý động tĩnh của đoàn phim. Khi biết bên nhánh Media của Tiêu thị sẽ đầu tư cho bộ phim này, Nhạc Nặc vội vàng gọi điện khóc lóc kể lể với Khương Duật.
“Lúc đầu em đang chăm chỉ quay phim trong đoàn, vốn dĩ em được diễn vai nam chính, nhưng đạo diễn nhất định cho Tô Cách diễn. Em là người mới, bọn họ muốn đổi người em cũng không nói gì, em đành diễn nam 3. Kết quả đạo diễn ghét em muốn đổi cả em. Bên nhà đầu tư thì rất hài lòng với em, thấy rằng đã quay được một thời gian không nên đổi người. Nhưng… Nhưng đạo diễn đối nghịch với nhà đầu tư, nhất định phải thay thế em. Nhà đầu tư tức giận rút vốn, em cũng rời khỏi đoàn phim. Bây giờ em mới biết, hoá ra là Tiêu thị đầu tư cho phim.”
Nói rồi Nhạc Nặc khóc hai tiếng: “Khương ca, anh nói xem, có phải Tiêu tổng hiểu lầm quan hệ giữa em và anh không? Bây giờ hai anh đã chia tay, nên y muốn tìm em báo thù? Mặc dù… mặc dù em luôn thích Khương ca, nhưng em chưa từng nghĩ đến chuyện chia rẽ các anh. Khương ca anh có thể giúp em giải thích với Tiêu tổng không?”
Khi Nhạc Nặc vừa mới biết nhà đầu tư mới của đoàn phim là Tiêu thị, cũng lo lắng Tiêu Ninh Dữ muốn chỉnh mình. Nhưng sau đó suy nghĩ, y muốn chỉnh người thì đâu cần dùng biện pháp lằng nhằng như vậy. Mà đã lâu như vậy rồi, muốn chỉnh thì cũng chả phải đợi đến giờ. Thế nên tên này gọi điện thoại cho Khương Duật, chủ yếu là muốn giả bộ yếu đuối trước mặt Khương Duật, tranh thủ sự đồng tình, tiện thể khiến Khương Duật càng ghét Tiêu Ninh Dữ hơn.
“Anh đã chia tay với y, không còn liên hệ.” Khương Duật cộc lốc.
Không có Tiêu Ninh Dữ làm chỗ dựa, rất nhiều chuyện khiến Khương Duật bực mình. Thực ra lúc đầu cũng không đến nỗi nào, dù sao Khương Duật cũng là nghệ sĩ gần kề tuyến 1, không thiếu quảng cáo và dự án phim, đại ngôn cũng có, chỉ có điều khi ở bên Tiêu Ninh Dữ, Khương Duật luôn được nhận những đại ngôn và tài nguyên hàng đầu. Những thứ bây giờ so sánh với trước kia khiến Khương Duật rất chướng mắt. Trước đó nhận đại ngôn cao cấp, bây giờ quay lại nhận nhãn hàng loại 2, cao ngạo như Khương Duật sao chấp nhận được.
Đáng ghét nhất là đám antifan nhảy nhót giễu cợt gã, rất nhiều người qua đường cũng nói gã hết thời, Khương Duật vô cùng tức giận.
Bây giờ nghe Nhạc Nặc khóc sướt mướt càng thấy phiền.
“Xin lỗi, em không nên nhắc tới y.” Nhạc Nặc khúm núm nói.
“Được rồi, chuyện này không liên quan đến em.” Khương Duật không có lòng dạ nào trò chuyện với Nhạc Nặc, tuỳ tiện nói mấy câu rồi cúp máy.
…
Nhạc Nặc và Khương Duật ra sao, Tiêu Ninh Dữ không thèm để ý. Toàn bộ sự chú ý của y đều đặt trên người Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong tới thành phố R, tất nhiên Tiêu Ninh Dữ sẽ không tới đoàn phim của Tô Cách. Nên y nhắn tin cho Tô Cách, bảo lần sau sẽ đến. Tô Cách đề nghị cả Tiêu Ninh Dữ và Lục Thừa Phong cùng đến chơi, nhưng Tiêu Ninh Dữ từ chối.
Lục Thừa Phong mà đến chắc chắn sẽ gây náo loạn. Lần này Lục Thừa Phong tới thành phố R là lịch trình cá nhân, nếu truyền thông biết tin chắc chắn sẽ không ngồi yên, Lục Thừa Phong đừng hòng được nghỉ ngơi.
Huống chi, từ lần chia xa trước, đã rất lâu Tiêu Ninh Dữ không gặp Lục Thừa Phong, y muốn chỉ riêng hai người, đến đoàn phim sẽ là một đám người tụ tập.
Tiêu Ninh Dữ phát hiện càng ngày cảm giác của y đối với Lục Thừa Phong càng khác biệt. Y rất tín nhiệm Lục Thừa Phong, thậm chí còn hơi ỷ lại anh. Khi y bắt đầu chương trình giảm cân, Lục Thừa Phong bầu bạn với y mấy ngày. Sau đó Lục Thừa Phong bận công tác, y có chút không nỡ, không có cảm giác an toàn. May mà mỗi ngày Lục Thừa Phong đều liên lạc, mới làm y yên lòng.
Y vốn cho rằng, bởi Lục Thừa Phong là người kéo y ra khỏi đoạn tình cảm thống khổ, nên y mới ỷ lại vào anh, Lục Thừa Phong luôn cho y cảm giác an toàn, nhưng bây giờ không giống xưa nữa.
Mỗi ngày, chuyện mà y thích nhất là được trò chuyện hoặc nhắn tin với Lục Thừa Phong. Những ngày không gặp nhau, y rất nhớ Lục Thừa Phong, chỉ mong anh có thể đến thăm mình. Nên khi nghe tin Lục Thừa Phong tới thành phố R gặp mình, y rất rất vui, vui đến nỗi mất ngủ một đêm, ngày nào cũng ngóng trông.
Y rất thích nói chuyện với Lục Thừa Phong, anh tới, y có rất nhiều lời muốn nói với anh.
Chỉ cần ở bên Lục Thừa Phong, y sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất