Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 100: Ba năm (3)

Trước Sau
Ba tháng.

Nhậm Xuyên mua một tấm vé máy bay đến Luân Đôn, dùng bước chân của mình đo từng tấc đất ở đó, bao gồm cả ba mươi hai khu tự quản.

Đứng bên sông Thames, nhìn dòng nước đang chảy và ánh đèn phản chiếu trên đó, Nhậm Xuyên thậm chí nảy sinh một chút ý nghĩ hoang đường, cảm thấy Giang Hoàn vừa đi ngang qua chính mình.

Nhưng sau khi đột ngột quay lại, phía sau anh ngoại trừ đèn giao thông sáng đèn và cơn mưa ảm đạm thì vốn dĩ chẳng có thứ gì.

Giang Hoàn biến mất.

Ở trạm King's Cross người đến người đi, Nhậm Xuyên đút hai tay vào túi quần, nhìn chằm chằm vạch màu vàng biểu thị nguy hiểm trên sân ga, thất thần một lúc, hai chân không tự chủ mà di chuyển về phía trước.

"Anh Nhậm." - Giọng Lucy vang lên trong tai nghe, "Đo được nhịp tim của anh vượt xa mức bình thường, tôi đề nghị anh tránh xa những khu vực nguy hiểm, thả lỏng cơ thể, hít thở sâu rồi mua cho mình một cốc cà phê ấm, vì hôm nay trong nội thành Luân Đôn có mưa nhẹ."

Bước chân của Nhậm Xuyên dừng lại giữa không trung, tàu hỏa chạy ầm ầm qua trước mặt anh, suýt nữa là đã va chạm vào nhau.

Trong khoảnh khắc sinh tử, Nhậm Xuyên không khỏi nghĩ đến ba tháng trước.

Anh vẫn nhớ khi mình mới đến ga King's Cross, các nhân viên đã cố gắng ngăn cản anh dán một tấm áp phích tìm người lên tường, thậm chí còn xảy ra xung đột khiến anh bị cảnh sát bắt đi để thẩm vấn.

Luân Đôn có dân số hơn chín triệu người, thêm lượng hành khách hàng ngày từ khắp nơi trên thế giới là hơn mười lăm triệu người. Biển người mênh mông, anh phải đi đâu để tìm bóng người kia đây?

"Lucy." - Khi Nhậm Xuyên nói điều này, cổ họng anh bất giác trở nên khô khốc, "Giúp tôi..."

"...Đặt vé máy bay về nước đi."

Máy bay ầm ầm xuyên mây, hạ cánh xuống sân bay quốc tế thủ đô. Lúc anh rời đi, trời vẫn còn se se lạnh, hiện tại nữ tiếp viên báo rằng nhiệt độ mặt đất lên tới ba mươi độ, xin quý khách hãy chuẩn bị phòng tránh say nắng và sốc nhiệt.

Nhậm Xuyên vẫn mặc bộ đồ tây, xuất hiện không đúng lúc giữa trời mùa hè. Anh đẩy hành lý bước vào sảnh sân bay theo dòng người, thẫn thờ nhìn những hành khách ra vào.

Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo đứng ở lối ra, vẫy tay với anh: "Xuyên Nhi!"

Nhậm Xuyên bước tới, trên mặt còn mang theo nụ cười, giống như anh đi Luân Đôn chỉ để công tác, sau khi trở về vẫn còn dư sức tìm bạn thân đi nhậu.

"Đã nói là không cần đón rồi mà?" - Nhậm Xuyên đẩy hành lý của mình ra ngoài, "Tới đây làm gì?"

"Xuyên Nhi..." - Chúc Khải Phong cầm va li lên, Thôi Minh Hạo thì ôm anh từ phía sau, "Mày thật là..."

Không nói một lời nào, cứ như vậy bỏ chạy tới Luân Đôn, ba tháng sau mới trở về, dù có là ai thì cũng phải lo lắng.

Thôi Minh Hạo quan sát sắc mặt của Nhậm Xuyên, cẩn thận hỏi: "Tìm được không?"

Nụ cười trên mặt Nhậm Xuyên ngay lập tức biến mất.

Nhưng sau đó anh quay đầu nhìn Thôi Minh Hạo, nghiêng đầu: "Mày đang nói ai vậy?"

Thôi Minh Hạo sợ động phải nỗi đau của anh nên không dám nói tên: "Là Giang..."

Nhậm Xuyên ngắt lời hắn: "Tao quên rồi."

Anh ôm hai đứa bạn thân, nói: "Đi! Ba con chó độc thân chúng ta đi nhậu đi!"

Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo nhìn nhau, trong lòng cả hai đều có chung một mối nghi ngờ...

Ba tháng có đủ để quên một người không?

Sự biến mất của Giang Hoàn giống như một hòn đá ném vào giữa hồ, không có gió thổi, không có cỏ động, chỉ một lúc sau cũng sẽ không còn gợn sóng nữa.

Khoảng thời gian năm trước giống như một sai lầm, giờ đây cuộc sống của Nhậm Xuyên đã quay trở về quỹ đạo. Anh đi làm đúng giờ, tàn nhẫn bóp chết thời gian yêu đương của cặp chồng chồng son Mạnh Xuân và Chung Niệm, sau khi tan ca thì cởi bỏ bộ âu phục sang trọng rồi bước vào quán bar nhảy cùng đàn ông xinh đẹp, không tiếc lời khen ngon ngọt của mình, sống mơ mơ màng màng trong men rượu.

Ban ngày hầu như không thấy sơ hở, chỉ có lúc nửa đêm, sau khi say rượu về nhà một mình, bật đèn lên, anh sẽ để lộ ra một chút manh mối.

Thân thể nặng nề sau khi say rượu ngã ở trên giường đầy quần áo ngổn ngang, giống như đang xây tổ bằng quần áo. Nhậm Xuyên ôm chặt áo sơ mi mà Giang Hoàn đã mặc, vùi chóp mũi vào hít một hơi thật sâu thứ mùi đã mỏng manh đến gần như không có.



Mùi của Giang Hoàn.

Mùi của nhà.

Mở cửa lần nữa, Nhậm Xuyên đã say khướt, bước chân loạng choạng, cố nhịn lại cơn nôn mửa trong cổ họng, anh vừa muốn rót cho mình một cốc nước nóng liền nghe thấy tiếng chim kêu thảm thiết vang lên từ ban công: "Quác! "

Nhậm Xuyên lập tức tỉnh rượu, anh lao ra ban công và thấy Romeo ngã xuống dưới đáy lồng chim, mắt nhắm nghiền, Juliet thì lo lắng nhảy loạn trong lồng, mặt đất toàn là lông vũ rơi lả tả.

"Romeo..." - Nhậm Xuyên quỳ trên mặt đất, mở lồng chim, ôm Romeo lên, "Con sao vậy..."

Giang Hoàn đi rồi... cả con chim của hắn cũng phải đi sao...

"Không..." - Nhậm Xuyên thở hổn hển, tim đập loạn xạ, "Không được...!"

Anh ngay lập tức lao ra khỏi nhà, kẹp điện thoại vào vai, vừa gọi cho bệnh viện thú cưng vừa vẫy tay gọi một chiếc taxi trên phố.

Lúc đó đã là đêm khuya, không có bệnh viện thú cưng nào mở cửa, trong điện thoại toàn vang lên tín hiệu máy bận.

Nhậm Xuyên đưa tay ra vẫy taxi giữa cơn gió đêm lạnh lẽo.

Dưới sự kiên trì không ngừng nghỉ của mình, cuối cùng anh đã dùng tiền mở ra được cánh cửa của một bệnh viện thú cưng.

Nhưng các bác sĩ rất thiếu chuyên nghiệp và cũng không hề chữa trị cho chim, họ cho ăn kháng sinh một cách tượng trưng, ​​sau đó thì không biết phải làm gì tiếp.

Nhậm Xuyên cứ như vậy khổ sở đợi trong bệnh viện thú y cả đêm, trong lòng dày vò đến đau đớn. Sáng hôm sau, bác sĩ thú y thường điều trị cho Romeo và Juliet cuối cùng cũng tỉnh dậy và gọi điện cho Nhậm Xuyên.

Lúc này Romeo chỉ có hít vào mà không có thở ra.

Nhìn thấy điều này, bác sĩ thú y bất lực: "Anh Nhậm, tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Làm ơn..." - Nhậm Xuyên như muốn khóc đến nơi, "Bao nhiêu tiền cũng được, thật..."

Thứ mà Giang Hoàn để lại không có bao nhiêu.

Anh không thể để mất đi thứ gì...

Romeo ở lại bệnh viện thú cưng để điều trị và quan sát, Nhậm Xuyên lê cơ thể kiệt sức trở về nhà. Juliet lao vào cửa lồng chim, chốt cửa lồng chim đã bị nó hất tung sứt mẻ.

"Juliet!" - Nhậm Xuyên giật nảy mình, anh lao tới, mỏ của Juliet đã nhuốm đầy máu, chiếc lưỡi lanh lợi ban đầu toàn là vết thương. Nó khản đặc cổ họng, kêu lên với Nhậm Xuyên: "Quác-!"

Dáng vẻ này giống như đang hỏi Romeo đã đi đâu.

Nước mắt Nhậm Xuyên không kìm được nữa, nhỏ tí tách xuống mu bàn tay: "Xin lỗi, Juliet..."

Anh khóc nấc lên: "Là do bố vô dụng..."

Sáng hôm sau, bác sĩ thú y nói với Nhậm Xuyên rằng Romeo chết vì cổ trướng. Bệnh cổ trướng ở vẹt có thể nghiêm trọng hoặc không, chỉ cần được phát hiện và điều trị sớm, chúng sẽ không chết.

Nhưng Nhậm Xuyên đêm nào về nhà cũng say khướt, thậm chí trước khi đi ngủ còn uống thêm hai chai, đến cho vẹt ăn còn quên, làm sao để ý được đến mấy chuyện này.

Kể từ khi trong lồng chim không còn Romeo, Juliet liền bắt đầu bỏ ăn bỏ uống, dù Nhậm Xuyên có dùng cách gì, hay đổi đồ ăn ngon cỡ nào đi chăng nữa thì nó cũng không chịu ăn nửa miếng.

Vào ngày thứ mười lăm sau khi Romeo mất, Juliet cũng mất đi dấu hiệu của sự sống trong bệnh viện thú y.

Nhậm Xuyên đặt chúng trong một chiếc hộp gấm và chôn trong khu vườn ở nhà cũ.

Tựa như ứng với cái tên của chúng, Romeo và Juliet mãi mãi thuộc về nhau, an nghỉ trong lòng đất.

Căn nhà càng trở nên... trống rỗng.

Nhậm Xuyên ngày càng trở nên buông thả, sa vào men rượu đến mức không thể sống nổi nếu không uống rượu.

Chúc Khải Phong và Thôi Minh Hạo đã bao nhiêu lần xông vào quán bar lúc nửa đêm để lôi anh ra, mắng mỏ, chửi bới, thậm chí khóc lóc, tất cả đều vô ích.



Mở tủ lạnh ở nhà ra, chẳng thể thấy rau tươi, cũng không có thực phẩm, thứ duy nhất chất đầy tủ lạnh là rượu.

Xuân đi thu đến, hạ qua đông về, thành phố Bắc Kinh dường như vẫn không thay đổi chút nào, cũng dường như đã có thứ gì đó đảo lộn long trời lở đất.

Ba năm, Giang Hoàn...

Nhậm Xuyên say đến đỏ mắt, ngã trên ghế sô pha, dưới chân là đống chai rượu ngổn ngang.

Giọng Lucy vọng ra từ tai nghe: "Anh Nhậm, anh như vậy là đang hủy hoại sức khỏe của mình. Nồng độ cồn trong máu của anh đã vượt quá tiêu chuẩn, xin đừng..."

Nhậm Xuyên tháo tai nghe.

Giọng Lucy lại vang lên từ điện thoại: "Xin anh hãy kiềm chế cảm xúc của mình và đừng làm tổn thương cơ thể nữa..."

Nhậm Xuyên nhặt điện thoại lên và ném nó ra ngoài, chiếc điện thoại đập xuống sàn vỡ tan, màn hình tối đen.

Thế giới yên lặng.

Một cảm giác nóng rát mạnh mẽ thiêu đốt dạ dày trống rỗng, mùi máu tanh cùng với chất nôn dâng lên trong cổ họng.

Nhậm Xuyên nôn ra ngoài, yết hầu không ngừng co giật, dạ dày trút ra tất cả mọi thứ, đầu óc choáng váng, võng mạc sưng tấy, trước mắt xuất hiện đốm đen, nhìn không rõ cái gì.

Cho đến khi không còn gì để nôn, anh mới thở dốc một chút, nằm úp sấp trên ghế sô pha há hốc mồm như con cá sắp chết.

Trước mắt dần dần tối sầm lại, Nhậm Xuyên trong lúc hoảng hốt dường như nghe thấy giọng nói của Giang Hoàn.

"Em à..."

"Xuyên Nhi..."

"Anh không thể quay về..."

"Đừng chờ anh..."

"Hãy yêu người khác đi..."

Trong bóng tối, Nhậm Xuyên gào lên: "Anh!!!"

"Giang Hoàn!!!"

Anh cơ hồ dùng hết sức lực của toàn thân, cổ họng gần như bị xé toạc: "Anh về đi!!"

Bóng tối không cho anh một lời hồi đáp.

Tích tắc, tích tắc, tích tắc... Nhậm Xuyên mở mắt ra, bị ánh sáng chói lòa làm lóa mắt, chớp mắt hai lần mới thích ứng được.

Anh thấy kim truyền dịch trên mu bàn tay, quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Thôi Minh Hạo.

Nhậm Xuyên há miệng, giọng nói khàn khàn: "Tao..."

"Mày giỏi lắm." - Thôi Minh Hạo nghiến răng, sắc mặt tái xanh, "Mày giỏi lắm Nhậm Xuyên ạ!

Nhậm Xuyên không biết tại sao hắn lại đột nhiên tức giận như vậy, cau mày ngồi dậy: "Tao..."

Thôi Minh Hạo nhắm mắt lại như từ bỏ điều gì, hắn lấy ra kết quả nội soi dạ dày và chụp CT, dùng bút chỉ vào một điểm đen trên dạ dày, giọng run run nói: "Mày có biết mày... ung thư dạ dày không?"

"Cái gì?" - Nhậm Xuyên lúc này khó có thể tin vào tai mình, "Mày đang nói cái gì vậy? Mày nghiêm túc à?"

"Có một khối u nguyên phát ở phần dưới của dạ dày, nó xâm lấn vào lớp đệm niêm mạc, thậm chí có khuynh hướng di căn đến hạch bạch huyết." - Thôi Minh Hạo khi nói những lời này thì đang run rẩy. Khi trở thành bác sĩ, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bạn thân của mình sẽ có lúc cần nhờ tới mình: "Nhậm Xuyên..."

Nhậm Xuyên nằm ngửa trên giường bệnh, anh nhìn lên trần nhà, đầu óc choáng váng trong giây lát.

Anh không ngờ rằng lúc trước mình giả ung thư dạ dày để nhập viện, bây giờ thực sự... bị ung thư dạ dày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau