Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh
Chương 5: Tôi chỉ hôn nhẹ nó
Trong phòng bệnh, Nhậm Xuyên dựa vào Giang Hoàn, hai người việc ai nấy làm, không nói chuyện, thế nhưng bầu không khí lại phi thường an lành, tràn đầy yên tĩnh trước khi chết.
Xếp được một nửa mô hình máy bay và tàu thuyền rồi thì Nhậm Xuyên sốt ruột, nhắn tin cho Mạnh Xuân giục y nhanh lên một chút, chỉ là hai hộp tôm hùm đất mà thôi, đâu phải muốn y lên trời hái mặt trăng, sao lại có thể chậm như vậy. Thân là trợ lý, thì phải thỏa mãn tất cả nhu cầu của ông chủ! Hiện tại ông chủ muốn ăn tôm hùm đất!
Mạnh Xuân từ nhà vệ sinh đi ra, mặc áo shipper giao đồ ăn thuê bằng mười đồng tiền, trên đầu đội mũ tai chuột, vô cùng không thoải mái mà ôm hai hộp tôm hùm đất đi vào phòng bệnh khoa ung bướu.
Y gõ cửa phòng bệnh của Nhậm Xuyên, làm hết phận sự mà hô một tiếng: "Quý khách, đơn hàng của anh đến rồi!"
Ở cửa đối diện hé ra một cái khe nhỏ, Nhậm Xuyên thập thò như kẻ trộm: "Bên này bên này!"
Mạnh Xuân xoay người, mặt không thay đổi đưa tôm hùm đất tới: "Đồ ăn của anh." - Nói xong liền muốn đi, thật sự là không làm nổi, làm gì có trợ lý giám đốc nào làm shipper giao đồ ăn, truyền ra ngoài biết giấu mặt vào đâu.
"Còn thiếu một câu nữa." - Nhậm Xuyên căn dặn y: "Cậu chưa nói muốn đánh giá năm sao, shipper giao đồ ăn rất quan tâm đến đánh giá, cậu như vậy quá giả, người khác liếc mắt một cái là có thể nhận ra."
Mạnh Xuân hít sâu một hơi, cúi đầu chín mươi độ với Nhậm Xuyên: "Mong anh đánh giá năm sao, cảm ơn ạ!"
Toàn bộ ánh mắt ở hành lang đều tập hợp tới đây, y tá nghe xong liền cằn nhằn một tiếng, lập tức hành động: "Là ai đặt đồ ăn ngoài!"
"Đi lẹ đi!" - Nhậm Xuyên cuống quít đẩy Mạnh Xuân, "Đi mau! Đừng để bị bắt!"
Nhậm Xuyên cầm hộp thức ăn ngoài trở về phòng bệnh, Giang Hoàn liếc mắt nhìn sang: "Ai ngoài cửa vậy?"
Nhậm Xuyên cười cười: "Đồng nghiệp cũ."
Giang Hoàn sững sờ: "Hả?"
"Cũng là shipper giao đồ ăn, chúng tôi làm trong cùng một khu, thường thường tình cờ gặp." - Nhậm Xuyên đặt hai hộp tôm hùm đất ở trên bàn, "Cậu ta giao hàng cho quán tôm hùm đất rất nhiều, vừa ngon vừa chuẩn, tôi nhờ cậu ta giao cho chúng ta một phần."
"Ừm..." - Giang Hoàn không biết có nên nói hay không, "Đồ ăn ngoài không được đưa vào bệnh viện."
"Chờ đã..." - Nhậm Xuyên giơ tay ngắt lời hắn, "Để tôi giải thích!"
Giang Hoàn im lặng nhìn anh, muốn biết anh có thể giải thích thế nào.
"Đơn đặt hàng thông thường dĩ nhiên không thể giao vào bệnh viện, nhưng mà tôi có tài khoản VIP, shipper giao đồ ăn chúng tôi đối với đơn đặt hàng của khách VIP là phải đáp ứng, kể cả ở trên sao Hỏa vẫn có thể giao tới được." - Nhậm Xuyên hít sâu một hơi, "Giải thích như này có ổn không?"
Yên tĩnh một hồi lâu sau, Giang Hoàn nhìn anh, ánh mắt có chút hâm mộ: "Tài khoản VIP rất đắt, vậy mà cậu cũng có được."
Nhậm Xuyên tiếp tục khua môi múa mép: "Ừm... tôi là nhân viên ưu tú, cho nên định kỳ có khuyến mãi trong tài khoản, dùng khuyến mãi liên tục không tiếc gì."
Anh sợ nói thêm cái gì nữa thì Giang Hoàn lại muốn hỏi làm sao để có khuyến mãi trong tài khoản, liền vội vàng bảo: "Ăn tôm hùm đất đi."
Hai hộp tôm hùm đất, một hộp sốt me cay, một hộp sốt bơ tỏi, mỗi con tôm hùm đều nặng tới tám lạng, tươi sống no đủ, chất thịt hảo hạng, phủ lên nước sốt mặn mà thơm ngon, đủ để làm cho lý trí mọi người nổ tung.
Một chút thịt bò kho buổi trưa căn bản không thể thỏa mãn Nhậm Xuyên, anh cầm lên một con, vừa muốn bóc vỏ tôm thì thấy Giang Hoàn gắt gao nhìn chằm chằm mình.
Nhậm Xuyên ngừng lại động tác ăn tôm: "Làm sao vậy?"
Giang Hoàn nhìn hắn: "Ung thư dạ dày giai đoạn cuối... có thể ăn tôm hùm đất hả?"
Nhậm Xuyên: "..."
Anh nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng con tôm một chút, lại hôn lên trên cái đầu đỏ chót của nó: "Tôi không phải là muốn ăn nó, chỉ là thấy nó quá đẹp, muốn hôn nó."
"Ồ." - Giang Hoàn tỏ ra đã hiểu, dù sao hắn cũng rất thích tôm hùm đất, bất kể còn sống hay đã nấu chín đều ăn rất ngon: "Hôn cũng đã hôn rồi, đưa tôi đi."
Hắn vươn tay cướp tôm hùm trong tay Nhậm Xuyên, không ngờ lại bị cướp lại.
Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên: "Làm sao nữa?"
"Tôi..." - Nhậm Xuyên nước miếng đã chảy thành sông, nuốt xuống một chút: "Tôi muốn thân mật với nó một tí."
Anh dùng thái độ thành kính, đối với tôm hùm đất đã chín được ướp vị tê cay làm một hồi lễ bái, sau đó hôn tạm biệt đầu tôm mình thích ăn nhất.
Sau đó tôm hùm đất được lễ bái này rơi vào tay Giang Hoàn, răng rắc hai tiếng liền bị tách rời, lộ ra thịt tôm trắng như tuyết, lăn qua một lớp dầu ớt, bị hắn nhét vào trong miệng.
Nhậm Xuyên mắt thấy toàn bộ quá trình, không tiền đồ mà nuốt nước miếng nhiều lần.
Hai hộp tôm hùm đất, cỡ hai ký, cứ như vậy từng con một bị tay Giang Hoàn biến thành một đống vỏ, Giang Hoàn cảm nhận được ánh mắt Nhậm Xuyên nhìn mình: "Sao vậy?"
Trong ánh mắt Nhậm Xuyên chỉ có muốn ăn, anh tha thiết mong chờ: "Ăn ngon không?"
"Rất ngon." - Trong khi nói chuyện, Giang Hoàn lấy ra một con tôm hùm béo mập mọng nước, "Đây là tôm hùm đất ngon nhất mà tôi được ăn."
Nhậm Xuyên sắp chảy nước miếng ra đến nơi rồi: "Cho tôi nếm thử..."
Giang Hoàn liếc anh một cái: "Hả?"
Lời ra đến miệng không thể không bẻ cua quay về, Nhậm Xuyên rưng rưng bảo: "Để tôi phân loại rác thải! Tôm hùm đất là rác hữu cơ!"
Xếp được một nửa mô hình máy bay và tàu thuyền rồi thì Nhậm Xuyên sốt ruột, nhắn tin cho Mạnh Xuân giục y nhanh lên một chút, chỉ là hai hộp tôm hùm đất mà thôi, đâu phải muốn y lên trời hái mặt trăng, sao lại có thể chậm như vậy. Thân là trợ lý, thì phải thỏa mãn tất cả nhu cầu của ông chủ! Hiện tại ông chủ muốn ăn tôm hùm đất!
Mạnh Xuân từ nhà vệ sinh đi ra, mặc áo shipper giao đồ ăn thuê bằng mười đồng tiền, trên đầu đội mũ tai chuột, vô cùng không thoải mái mà ôm hai hộp tôm hùm đất đi vào phòng bệnh khoa ung bướu.
Y gõ cửa phòng bệnh của Nhậm Xuyên, làm hết phận sự mà hô một tiếng: "Quý khách, đơn hàng của anh đến rồi!"
Ở cửa đối diện hé ra một cái khe nhỏ, Nhậm Xuyên thập thò như kẻ trộm: "Bên này bên này!"
Mạnh Xuân xoay người, mặt không thay đổi đưa tôm hùm đất tới: "Đồ ăn của anh." - Nói xong liền muốn đi, thật sự là không làm nổi, làm gì có trợ lý giám đốc nào làm shipper giao đồ ăn, truyền ra ngoài biết giấu mặt vào đâu.
"Còn thiếu một câu nữa." - Nhậm Xuyên căn dặn y: "Cậu chưa nói muốn đánh giá năm sao, shipper giao đồ ăn rất quan tâm đến đánh giá, cậu như vậy quá giả, người khác liếc mắt một cái là có thể nhận ra."
Mạnh Xuân hít sâu một hơi, cúi đầu chín mươi độ với Nhậm Xuyên: "Mong anh đánh giá năm sao, cảm ơn ạ!"
Toàn bộ ánh mắt ở hành lang đều tập hợp tới đây, y tá nghe xong liền cằn nhằn một tiếng, lập tức hành động: "Là ai đặt đồ ăn ngoài!"
"Đi lẹ đi!" - Nhậm Xuyên cuống quít đẩy Mạnh Xuân, "Đi mau! Đừng để bị bắt!"
Nhậm Xuyên cầm hộp thức ăn ngoài trở về phòng bệnh, Giang Hoàn liếc mắt nhìn sang: "Ai ngoài cửa vậy?"
Nhậm Xuyên cười cười: "Đồng nghiệp cũ."
Giang Hoàn sững sờ: "Hả?"
"Cũng là shipper giao đồ ăn, chúng tôi làm trong cùng một khu, thường thường tình cờ gặp." - Nhậm Xuyên đặt hai hộp tôm hùm đất ở trên bàn, "Cậu ta giao hàng cho quán tôm hùm đất rất nhiều, vừa ngon vừa chuẩn, tôi nhờ cậu ta giao cho chúng ta một phần."
"Ừm..." - Giang Hoàn không biết có nên nói hay không, "Đồ ăn ngoài không được đưa vào bệnh viện."
"Chờ đã..." - Nhậm Xuyên giơ tay ngắt lời hắn, "Để tôi giải thích!"
Giang Hoàn im lặng nhìn anh, muốn biết anh có thể giải thích thế nào.
"Đơn đặt hàng thông thường dĩ nhiên không thể giao vào bệnh viện, nhưng mà tôi có tài khoản VIP, shipper giao đồ ăn chúng tôi đối với đơn đặt hàng của khách VIP là phải đáp ứng, kể cả ở trên sao Hỏa vẫn có thể giao tới được." - Nhậm Xuyên hít sâu một hơi, "Giải thích như này có ổn không?"
Yên tĩnh một hồi lâu sau, Giang Hoàn nhìn anh, ánh mắt có chút hâm mộ: "Tài khoản VIP rất đắt, vậy mà cậu cũng có được."
Nhậm Xuyên tiếp tục khua môi múa mép: "Ừm... tôi là nhân viên ưu tú, cho nên định kỳ có khuyến mãi trong tài khoản, dùng khuyến mãi liên tục không tiếc gì."
Anh sợ nói thêm cái gì nữa thì Giang Hoàn lại muốn hỏi làm sao để có khuyến mãi trong tài khoản, liền vội vàng bảo: "Ăn tôm hùm đất đi."
Hai hộp tôm hùm đất, một hộp sốt me cay, một hộp sốt bơ tỏi, mỗi con tôm hùm đều nặng tới tám lạng, tươi sống no đủ, chất thịt hảo hạng, phủ lên nước sốt mặn mà thơm ngon, đủ để làm cho lý trí mọi người nổ tung.
Một chút thịt bò kho buổi trưa căn bản không thể thỏa mãn Nhậm Xuyên, anh cầm lên một con, vừa muốn bóc vỏ tôm thì thấy Giang Hoàn gắt gao nhìn chằm chằm mình.
Nhậm Xuyên ngừng lại động tác ăn tôm: "Làm sao vậy?"
Giang Hoàn nhìn hắn: "Ung thư dạ dày giai đoạn cuối... có thể ăn tôm hùm đất hả?"
Nhậm Xuyên: "..."
Anh nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng con tôm một chút, lại hôn lên trên cái đầu đỏ chót của nó: "Tôi không phải là muốn ăn nó, chỉ là thấy nó quá đẹp, muốn hôn nó."
"Ồ." - Giang Hoàn tỏ ra đã hiểu, dù sao hắn cũng rất thích tôm hùm đất, bất kể còn sống hay đã nấu chín đều ăn rất ngon: "Hôn cũng đã hôn rồi, đưa tôi đi."
Hắn vươn tay cướp tôm hùm trong tay Nhậm Xuyên, không ngờ lại bị cướp lại.
Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên: "Làm sao nữa?"
"Tôi..." - Nhậm Xuyên nước miếng đã chảy thành sông, nuốt xuống một chút: "Tôi muốn thân mật với nó một tí."
Anh dùng thái độ thành kính, đối với tôm hùm đất đã chín được ướp vị tê cay làm một hồi lễ bái, sau đó hôn tạm biệt đầu tôm mình thích ăn nhất.
Sau đó tôm hùm đất được lễ bái này rơi vào tay Giang Hoàn, răng rắc hai tiếng liền bị tách rời, lộ ra thịt tôm trắng như tuyết, lăn qua một lớp dầu ớt, bị hắn nhét vào trong miệng.
Nhậm Xuyên mắt thấy toàn bộ quá trình, không tiền đồ mà nuốt nước miếng nhiều lần.
Hai hộp tôm hùm đất, cỡ hai ký, cứ như vậy từng con một bị tay Giang Hoàn biến thành một đống vỏ, Giang Hoàn cảm nhận được ánh mắt Nhậm Xuyên nhìn mình: "Sao vậy?"
Trong ánh mắt Nhậm Xuyên chỉ có muốn ăn, anh tha thiết mong chờ: "Ăn ngon không?"
"Rất ngon." - Trong khi nói chuyện, Giang Hoàn lấy ra một con tôm hùm béo mập mọng nước, "Đây là tôm hùm đất ngon nhất mà tôi được ăn."
Nhậm Xuyên sắp chảy nước miếng ra đến nơi rồi: "Cho tôi nếm thử..."
Giang Hoàn liếc anh một cái: "Hả?"
Lời ra đến miệng không thể không bẻ cua quay về, Nhậm Xuyên rưng rưng bảo: "Để tôi phân loại rác thải! Tôm hùm đất là rác hữu cơ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất