Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh
Chương 80: Tỏ tình
Giang Hoàn không bắt được heo, ngược lại bị heo đuổi đến trên cây.
Khi Nhậm Xuyên đến, Giang Hoàn ôm cành cây kêu to, một con heo giận dữ húc đầu vào thân cây.
"Xùy, xùy-!" - Nhậm Xuyên cầm một cành cây trong tay xua con heo, giống như anh hùng từ trên trời rơi xuống, "Cút đi-!"
Con heo mở to đôi mắt tức giận đỏ kè, nhìn anh, nâng bước lao về phía Nhậm Xuyên như một con tàu tuần dương trên đất liền.
Nhậm Xuyên co cẳng bỏ chạy: "Đừng có tới đây-!"
"Cứu mạng-!"
"Heo giết người-!"
"Ai cứu tôi với-!"
Giang Hoàn nhảy từ trên cây xuống và chạy về phía Nhậm Xuyên: "Xuyên Nhi, anh đây-!"
Thế nhưng hắn cũng sợ heo nên trốn đến phía sau Nhậm Xuyên, Nhậm Xuyên lại càng sợ heo, trốn đến phía sau Giang Hoàn, bọn họ cứ lần lượt lần lượt che chắn cho nhau rồi trốn sau lưng nhau...
"Các cậu làm được không vậy!" - Dân làng không chịu nổi nữa, "Hai người các cậu đang khiêu vũ à!"
Bình luận dưới phát sóng trực tiếp đã cười đến điên rồi:
"Ha ha ha ha ha ha ha ha! Đầu tôi! Ôi đầu tôi! Sao tôi không tìm thấy đầu của mình rồi!"
"Heo: Hãy cho tổng tài biết xã hội này có bao nhiêu hiểm ác."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Không chỉ cho heo ăn mà còn phải bắt heo! Đoàn phim thật tài giỏi!"
"Cười chết tôi rồi, tổng tài sao có thể sợ hãi như vậy!"
"Đường đường là tổng tài lại không cần sĩ diện!"
"Tổng tài: Anh nói tiếng heo đấy à?"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Đáng yêu quá! Chỉ có mình tôi mới thấy hai vị tổng tài dễ thương chết đi được sao!"
"Lầu trên! Cậu không đơn độc!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Không được! Nếu tôi chết vì cười, tổng tài phải trả tiền thuốc men cho tôi!"
Cuối cùng con heo cũng bị bắt, nhưng không phải do hai vị tổng tài bắt được mà là do dân làng không chịu nổi nữa mà lao vào giúp.
Vì bức tường chuồng heo đổ xuống nên hai con heo đã vượt ngục phải nằm tạm trong chuồng của nhà hàng xóm.
Ăn thức ăn của người khác, ngủ trong chỗ của người khác, trông còn có vẻ vui quên cả trời đất.
"Mệt chết mất!" - Lúc bắt heo, Nhậm Xuyên chẳng giúp được tí gì, bây giờ lại kêu mệt, mềm giọng làm nũng, "Anh..."
Giang Hoàn cười, nhìn anh, đưa cái tay bẩn của mình sờ sờ mặt của anh, bôi lên đầy bụi đất, "Làm nũng cái gì."
"Mệt!" - Nhậm Xuyên còn sức để làm nũng, "Tay đau, chân cũng đau!"
Giang Hoàn đến gần, cúi đầu áp vào trán anh: "Thế mông có đau không?"
Nhậm Xuyên sờ sờ mông mình, hơi lắp bắp nói: "Cũng... đau..."
"Lại đây." - Giang Hoàn ngồi chồm hổm trước mặt anh, "Lên."
Nhậm Xuyên không ngần ngại nằm nhoài trên lưng Giang Hoàn, hai chân vỗ một cái như khi học cưỡi ngựa hồi còn bé, hô một tiếng: "Giá!"
"Em đấy." - Giang Hoàn xốc Nhậm Xuyên lên, hai tay ôm lấy cái mông của anh, từng bước đi về phía trước, "Nhóc thúi."
Nhậm Xuyên cãi lại: "Nếu em là nhóc thúi thì anh là cái gì?"
Giang Hoàn cười khì: "Anh là người mà nhóc thúi kia thích."
Từ "thích" bật thốt ra một cách bất cẩn, cả hai lập tức im lặng.
"Anh..." - Giang Hoàn không tìm được đầu lưỡi của mình, muốn giải thích, "Không..."
Nhậm Xuyên giả vờ không nghe thấy, yên lặng nằm trên lưng Giang Hoàn không lên tiếng, nhưng trong lòng nhai đi nhai lại từ "thích" kia.
"Anh thích em." - Giọng của Giang Hoàn rất nhẹ.
"Ừm." - Nhậm Xuyên ôm cổ hắn, "Em cũng thích anh."
Điều bọn họ nói chỉ là "thích", không phải yêu.
Loại thích đó có thể là cha mẹ với con cái, anh trai với em trai, bạn bè với nhau.
Quá nhiều cách diễn giải.
Ngoài mặt thì gió nhẹ mây trôi, trên thực tế trong lòng núi đổ sóng gầm, trời long đất lở. Giang Hoàn có chút hoảng hốt, hắn nói thích Nhậm Xuyên, nhưng phản ứng của Nhậm Xuyên kém nhiệt tình hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Nhậm Xuyên không thích hắn dù chỉ một chút sao?
Cái loại yêu thích nhuốm màu dục vọng, vừa thuần khiết, lại vừa đồi trụy.
"Anh..." - Giang Hoàn xoa xoa đường chỉ may trên ống quần, muốn nói gì đó.
"Anh." - Nhậm Xuyên lên tiếng nhắc nhở hắn, "Anh nghĩ cho kỹ."
Câu nói này khiến Giang Hoàn sững sờ.
Nhậm Xuyên không biết phải nói thế nào. Anh nghĩ đến những gì họ đã gặp phải trên chuyến tàu đến Lhasa, bao nhiêu sự khinh bỉ, bao nhiêu trớ trêu, bao nhiêu lời nói như sương gió, đao gươm, tuyết lạnh. Xã hội này không bật đèn xanh cho ai cả, sẽ không vì ai là tổng tài mà ít chú ý hơn.
Giang Hoàn không phải thế, Nhậm Xuyên biết.
Nếu như chỉ là thích, vậy thì làm anh em trai cũng rất tốt, có thể ở bên nhau cả đời.
Sao phải... dấn thân vào con đường khó khăn muôn trùng kia đâu?
"Chúng ta..." - Nhậm Xuyên cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, "Như thế này cũng tốt..."
Thật sự... được chứ?
Giang Hoàn dĩ nhiên không biết đáp án.
Giang Hoàn cõng Nhậm Xuyên ra ngoài thôn, trong ruộng có người đang bận rộn, nhìn thấy, ngẩng đầu cười với Nhậm Xuyên: "May mắn nha, anh bạn nhỏ."
"Vâng." - Nhậm Xuyên vui vẻ đáp, "Đây là anh tôi!"
Lần đầu tiên Giang Hoàn cảm thấy tiếng "anh" đó thật chói tai.
Nực cười nhất chính là, từ lúc đầu chính hắn chủ động đề xuất bảo Nhậm Xuyên gọi hắn là anh.
Bây giờ nghĩ lại một chút, những gì Nhậm Xuyên đã nói với hắn lúc ở trong bệnh viện... rõ ràng là... có ý với hắn.
Nhưng hắn... đã làm gì?
Một bà xã lù lù như vậy ở trước mặt hắn, hắn lại muốn làm anh trai!
Giang Hoàn lúc làm việc đồng áng cứ thất thần, bẻ bắp ném bắp, còn chẳng biết mình đang làm gì.
Nhậm Xuyên cõng một sọt bắp về nhà, khi quay lại thì nhìn thấy bắp bị ném lung ta lung tung xuống đất, anh kêu lên: "Anh!"
Giang Hoàn giật bắn cả người, mấy trái bắp trong tay rơi xuống hết.
"Anh làm cái gì vậy!" - Nhậm Xuyên vừa than thở, vừa nhặt bắp trên đất ném vào sọt, "Nhìn đi! Đều dính đầy bùn đất rồi!"
Giang Hoàn không biết mình có thể nói cái gì, ngập ngừng: "Anh..."
"Anh..." - Nhậm Xuyên nhìn thấy sắc mặt của hắn có hơi khó coi, "Anh mệt rồi."
Giang Hoàn thuận nước đẩy thuyền: "Ừm, anh hơi mệt."
"Vậy anh về nhà nghỉ ngơi đi!"- Nhậm Xuyên chủ động đứng lên, "Để em làm."
Làm sao có thể để cho Nhậm Xuyên làm hết được, Giang Hoàn vội vã đổi giọng: "Anh... anh không mệt nữa!"
Lúc thì mệt, lúc thì không mệt, quả thực làm cho người ta không thể nào hiểu nổi, Nhậm Xuyên đi tới, nhìn kỹ hắn: "Anh... anh không phải là..."
Giang Hoàn lùi lại một bước, nuốt nước bọt, tim đập loạn, suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Nhậm Xuyên chớp mắt nhìn hắn: "...Đang làm nũng chứ."
Giang Hoàn: "..."
Một gã trai mét tám sáu, làm cái gì mà nũng.
Nhậm Xuyên lại như khám phá ra bí mật gì, còn có vẻ hơi cao hứng, anh liếc mắt về phương hướng của đoàn làm phim, quay lưng về phía ống kính, hôn Giang Hoàn một cái cực kỳ nhanh: "Rồi rồi, đừng làm nũng, chăm chỉ làm việc đi."
Giang Hoàn che môi, mặt còn đỏ bừng.
Nhưng hắn không còn gì để nói được gì, chỉ biết bù đầu làm việc.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn, cuối cùng cũng thu hoạch được một ngàn ký bắp, cả người đều mệt mỏi tê liệt.
Giang Hoàn và Nhậm Xuyên đỡ nhau bước về nhà: "Ai da, thật không dễ dàng."
"Về nhà rồi em sẽ xoa bóp cho anh." - Hôm nay Nhậm Xuyên không làm việc gì nặng, phần lớn đều Giang Hoàn làm, anh chủ động lấy lòng hắn, "Anh, anh vất vả rồi."
"Không có gì." - Giang Hoàn trên thực tế đã mệt sắp chết, nhưng lại mạnh mồm, "Anh không mệt!"
"Thật sao?" - Nhậm Xuyên nhìn hắn, "Anh thật sự không mệt?"
Giang Hoàn không biết đang giả vờ giả vịt cái gì: "Có chừng đó bắp thì làm sao mệt được, đừng nói một ngàn ký, hai ngàn ký anh cũng làm được."
Nhậm Xuyên nhìn hắn, như muốn yêu cầu gì đó: "Vậy..."
Giang Hoàn ưỡn ngực: "Còn làm gì nữa! Em nói đi!"
Nhậm Xuyên nói: "Vậy anh sửa chuồng heo đi."
Giang Hoàn: "..."
"Heo của chúng ta không thể cứ ở chuồng heo nhà hàng xóm." - Nhậm Xuyên vỗ vai anh, "Anh đi sửa trước đi, em về nhà nấu cơm."
Chính mình bảo là làm được, thì dù thế nào cũng phải kiên trì, Giang Hoàn lại bắt tay vào trộn xi măng, chuyển gạch, sửa chuồng lợn.
Trời tối, cột khói bốc lên từ ống khói của từng nhà, Giang Hoàn ngẩng đầu nhìn cái của nhà mình cũng bốc khói, trong lòng có một loại cảm giác không thể giải thích rõ ràng, trong đầu hiện lên một câu thơ: "Sài môn văn khuyển phệ, phong tuyết dạ quy nhân*."
*Chó sủa ngoài cổng tre, người về đêm gió tuyết - Phùng tuyết túc Phù Dung sơn chủ nhân (Gặp tuyết trọ lại nhà chủ nhân núi Phù Dung), Lưu Trường Khanh, thời Đường.
"Anh!" - Nhậm Xuyên mang theo một chiếc đèn lồng đi ra, ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi, khuôn mặt càng thêm vẻ dịu dàng, có một loại khí chất khác.
Giang Hoàn đột nhiên không kiềm lại được.
Trái tim hắn thúc giục hắn bước lên, ngón tay hắn ngứa ngáy muốn xuyên qua mái tóc xinh đẹp đó, đôi môi hắn khao khát một cái hôn thật sâu.
Ánh mắt hắn lập tức thay đổi, giống như một con dã thú hung tợn đang mài răng cắn máu, chỉ muốn xé nát con mồi được dâng tới cửa.
Giang Hoàn đứng tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích, cũng không phát ra âm thanh. Nhậm Xuyên thấy lạ, đi tới trước mặt Giang Hoàn, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Anh..."
Giang Hoàn bỗng nhiên kéo anh vào lồng ngực của mình, quyết liệt tàn nhẫn, thậm chí còn hôn một cách hung bạo, dùng răng gặm cắn đôi môi mềm mại, cắn ra từng cái dấu răng, thậm chí làm ra vết thương lấm tấm giọt máu, mà còn không buông tha, nuốt hết những giọt này vào bụng.
"Anh sẽ cho em biết câu trả lời..." - Giang Hoàn thở hổn hển, hai cánh tay ôm chặt lấy eo của Nhậm Xuyên, "Nếu như ba chữ anh thích em còn chưa đủ rõ ràng, anh yêu em, anh muốn em, muốn cùng em nói lời nguyện ý trước mặt cha xứ, muốn trở thành người đọc điếu văn trong tang lễ của em, muốn trông coi phần mộ của em, cuối cùng, anh muốn cùng em đi vào giấc ngủ vĩnh hằng, thậm chí còn phải khắc lên trên bia mộ, rằng Hai người đàn ông này đã yêu nhau cả đời."
Hai mắt Giang Hoàn đỏ ngầu, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình sẽ có lúc kích động như vậy, máu dồn lên trên đỉnh đầu, khiến hắn không nhịn được thốt lên: "Xuyên Nhi..."
Hắn cảm thấy sinh mệnh của mình đang chết dần. Nếu Nhậm Xuyên nói một chữ "không", cơ thể hắn sẽ lập tức hóa thành tro bụi và bị gió thổi bay.
Giang Hoàn siết chặt cổ áo Nhậm Xuyên, áp trán mình vào tim anh, chỉ có tiếng tim đập mới có thể an ủi hắn: "Mẹ nó... Anh yêu em đến phát điên rồi..."
Trong toàn bộ quá trình, Nhậm Xuyên đều không phát ra tiếng động nào, như thể đã hóa đá, hai mắt mở to trừng trừng, chỉ có hàng mi mỏng run rẩy.
Trái tim Giang Hoàn lạnh xuống từng chút một, hoảng sợ cực độ sắp nuốt chửng hắn: "Xuyên Nhi..."
Nhậm Xuyên đột nhiên khóc ra tiếng, đẩy mạnh hắn một cái: "Con mẹ anh..."
"...Tỏ tình ở chuồng heo!"
Khi Nhậm Xuyên đến, Giang Hoàn ôm cành cây kêu to, một con heo giận dữ húc đầu vào thân cây.
"Xùy, xùy-!" - Nhậm Xuyên cầm một cành cây trong tay xua con heo, giống như anh hùng từ trên trời rơi xuống, "Cút đi-!"
Con heo mở to đôi mắt tức giận đỏ kè, nhìn anh, nâng bước lao về phía Nhậm Xuyên như một con tàu tuần dương trên đất liền.
Nhậm Xuyên co cẳng bỏ chạy: "Đừng có tới đây-!"
"Cứu mạng-!"
"Heo giết người-!"
"Ai cứu tôi với-!"
Giang Hoàn nhảy từ trên cây xuống và chạy về phía Nhậm Xuyên: "Xuyên Nhi, anh đây-!"
Thế nhưng hắn cũng sợ heo nên trốn đến phía sau Nhậm Xuyên, Nhậm Xuyên lại càng sợ heo, trốn đến phía sau Giang Hoàn, bọn họ cứ lần lượt lần lượt che chắn cho nhau rồi trốn sau lưng nhau...
"Các cậu làm được không vậy!" - Dân làng không chịu nổi nữa, "Hai người các cậu đang khiêu vũ à!"
Bình luận dưới phát sóng trực tiếp đã cười đến điên rồi:
"Ha ha ha ha ha ha ha ha! Đầu tôi! Ôi đầu tôi! Sao tôi không tìm thấy đầu của mình rồi!"
"Heo: Hãy cho tổng tài biết xã hội này có bao nhiêu hiểm ác."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Không chỉ cho heo ăn mà còn phải bắt heo! Đoàn phim thật tài giỏi!"
"Cười chết tôi rồi, tổng tài sao có thể sợ hãi như vậy!"
"Đường đường là tổng tài lại không cần sĩ diện!"
"Tổng tài: Anh nói tiếng heo đấy à?"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Đáng yêu quá! Chỉ có mình tôi mới thấy hai vị tổng tài dễ thương chết đi được sao!"
"Lầu trên! Cậu không đơn độc!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Không được! Nếu tôi chết vì cười, tổng tài phải trả tiền thuốc men cho tôi!"
Cuối cùng con heo cũng bị bắt, nhưng không phải do hai vị tổng tài bắt được mà là do dân làng không chịu nổi nữa mà lao vào giúp.
Vì bức tường chuồng heo đổ xuống nên hai con heo đã vượt ngục phải nằm tạm trong chuồng của nhà hàng xóm.
Ăn thức ăn của người khác, ngủ trong chỗ của người khác, trông còn có vẻ vui quên cả trời đất.
"Mệt chết mất!" - Lúc bắt heo, Nhậm Xuyên chẳng giúp được tí gì, bây giờ lại kêu mệt, mềm giọng làm nũng, "Anh..."
Giang Hoàn cười, nhìn anh, đưa cái tay bẩn của mình sờ sờ mặt của anh, bôi lên đầy bụi đất, "Làm nũng cái gì."
"Mệt!" - Nhậm Xuyên còn sức để làm nũng, "Tay đau, chân cũng đau!"
Giang Hoàn đến gần, cúi đầu áp vào trán anh: "Thế mông có đau không?"
Nhậm Xuyên sờ sờ mông mình, hơi lắp bắp nói: "Cũng... đau..."
"Lại đây." - Giang Hoàn ngồi chồm hổm trước mặt anh, "Lên."
Nhậm Xuyên không ngần ngại nằm nhoài trên lưng Giang Hoàn, hai chân vỗ một cái như khi học cưỡi ngựa hồi còn bé, hô một tiếng: "Giá!"
"Em đấy." - Giang Hoàn xốc Nhậm Xuyên lên, hai tay ôm lấy cái mông của anh, từng bước đi về phía trước, "Nhóc thúi."
Nhậm Xuyên cãi lại: "Nếu em là nhóc thúi thì anh là cái gì?"
Giang Hoàn cười khì: "Anh là người mà nhóc thúi kia thích."
Từ "thích" bật thốt ra một cách bất cẩn, cả hai lập tức im lặng.
"Anh..." - Giang Hoàn không tìm được đầu lưỡi của mình, muốn giải thích, "Không..."
Nhậm Xuyên giả vờ không nghe thấy, yên lặng nằm trên lưng Giang Hoàn không lên tiếng, nhưng trong lòng nhai đi nhai lại từ "thích" kia.
"Anh thích em." - Giọng của Giang Hoàn rất nhẹ.
"Ừm." - Nhậm Xuyên ôm cổ hắn, "Em cũng thích anh."
Điều bọn họ nói chỉ là "thích", không phải yêu.
Loại thích đó có thể là cha mẹ với con cái, anh trai với em trai, bạn bè với nhau.
Quá nhiều cách diễn giải.
Ngoài mặt thì gió nhẹ mây trôi, trên thực tế trong lòng núi đổ sóng gầm, trời long đất lở. Giang Hoàn có chút hoảng hốt, hắn nói thích Nhậm Xuyên, nhưng phản ứng của Nhậm Xuyên kém nhiệt tình hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Nhậm Xuyên không thích hắn dù chỉ một chút sao?
Cái loại yêu thích nhuốm màu dục vọng, vừa thuần khiết, lại vừa đồi trụy.
"Anh..." - Giang Hoàn xoa xoa đường chỉ may trên ống quần, muốn nói gì đó.
"Anh." - Nhậm Xuyên lên tiếng nhắc nhở hắn, "Anh nghĩ cho kỹ."
Câu nói này khiến Giang Hoàn sững sờ.
Nhậm Xuyên không biết phải nói thế nào. Anh nghĩ đến những gì họ đã gặp phải trên chuyến tàu đến Lhasa, bao nhiêu sự khinh bỉ, bao nhiêu trớ trêu, bao nhiêu lời nói như sương gió, đao gươm, tuyết lạnh. Xã hội này không bật đèn xanh cho ai cả, sẽ không vì ai là tổng tài mà ít chú ý hơn.
Giang Hoàn không phải thế, Nhậm Xuyên biết.
Nếu như chỉ là thích, vậy thì làm anh em trai cũng rất tốt, có thể ở bên nhau cả đời.
Sao phải... dấn thân vào con đường khó khăn muôn trùng kia đâu?
"Chúng ta..." - Nhậm Xuyên cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, "Như thế này cũng tốt..."
Thật sự... được chứ?
Giang Hoàn dĩ nhiên không biết đáp án.
Giang Hoàn cõng Nhậm Xuyên ra ngoài thôn, trong ruộng có người đang bận rộn, nhìn thấy, ngẩng đầu cười với Nhậm Xuyên: "May mắn nha, anh bạn nhỏ."
"Vâng." - Nhậm Xuyên vui vẻ đáp, "Đây là anh tôi!"
Lần đầu tiên Giang Hoàn cảm thấy tiếng "anh" đó thật chói tai.
Nực cười nhất chính là, từ lúc đầu chính hắn chủ động đề xuất bảo Nhậm Xuyên gọi hắn là anh.
Bây giờ nghĩ lại một chút, những gì Nhậm Xuyên đã nói với hắn lúc ở trong bệnh viện... rõ ràng là... có ý với hắn.
Nhưng hắn... đã làm gì?
Một bà xã lù lù như vậy ở trước mặt hắn, hắn lại muốn làm anh trai!
Giang Hoàn lúc làm việc đồng áng cứ thất thần, bẻ bắp ném bắp, còn chẳng biết mình đang làm gì.
Nhậm Xuyên cõng một sọt bắp về nhà, khi quay lại thì nhìn thấy bắp bị ném lung ta lung tung xuống đất, anh kêu lên: "Anh!"
Giang Hoàn giật bắn cả người, mấy trái bắp trong tay rơi xuống hết.
"Anh làm cái gì vậy!" - Nhậm Xuyên vừa than thở, vừa nhặt bắp trên đất ném vào sọt, "Nhìn đi! Đều dính đầy bùn đất rồi!"
Giang Hoàn không biết mình có thể nói cái gì, ngập ngừng: "Anh..."
"Anh..." - Nhậm Xuyên nhìn thấy sắc mặt của hắn có hơi khó coi, "Anh mệt rồi."
Giang Hoàn thuận nước đẩy thuyền: "Ừm, anh hơi mệt."
"Vậy anh về nhà nghỉ ngơi đi!"- Nhậm Xuyên chủ động đứng lên, "Để em làm."
Làm sao có thể để cho Nhậm Xuyên làm hết được, Giang Hoàn vội vã đổi giọng: "Anh... anh không mệt nữa!"
Lúc thì mệt, lúc thì không mệt, quả thực làm cho người ta không thể nào hiểu nổi, Nhậm Xuyên đi tới, nhìn kỹ hắn: "Anh... anh không phải là..."
Giang Hoàn lùi lại một bước, nuốt nước bọt, tim đập loạn, suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Nhậm Xuyên chớp mắt nhìn hắn: "...Đang làm nũng chứ."
Giang Hoàn: "..."
Một gã trai mét tám sáu, làm cái gì mà nũng.
Nhậm Xuyên lại như khám phá ra bí mật gì, còn có vẻ hơi cao hứng, anh liếc mắt về phương hướng của đoàn làm phim, quay lưng về phía ống kính, hôn Giang Hoàn một cái cực kỳ nhanh: "Rồi rồi, đừng làm nũng, chăm chỉ làm việc đi."
Giang Hoàn che môi, mặt còn đỏ bừng.
Nhưng hắn không còn gì để nói được gì, chỉ biết bù đầu làm việc.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn, cuối cùng cũng thu hoạch được một ngàn ký bắp, cả người đều mệt mỏi tê liệt.
Giang Hoàn và Nhậm Xuyên đỡ nhau bước về nhà: "Ai da, thật không dễ dàng."
"Về nhà rồi em sẽ xoa bóp cho anh." - Hôm nay Nhậm Xuyên không làm việc gì nặng, phần lớn đều Giang Hoàn làm, anh chủ động lấy lòng hắn, "Anh, anh vất vả rồi."
"Không có gì." - Giang Hoàn trên thực tế đã mệt sắp chết, nhưng lại mạnh mồm, "Anh không mệt!"
"Thật sao?" - Nhậm Xuyên nhìn hắn, "Anh thật sự không mệt?"
Giang Hoàn không biết đang giả vờ giả vịt cái gì: "Có chừng đó bắp thì làm sao mệt được, đừng nói một ngàn ký, hai ngàn ký anh cũng làm được."
Nhậm Xuyên nhìn hắn, như muốn yêu cầu gì đó: "Vậy..."
Giang Hoàn ưỡn ngực: "Còn làm gì nữa! Em nói đi!"
Nhậm Xuyên nói: "Vậy anh sửa chuồng heo đi."
Giang Hoàn: "..."
"Heo của chúng ta không thể cứ ở chuồng heo nhà hàng xóm." - Nhậm Xuyên vỗ vai anh, "Anh đi sửa trước đi, em về nhà nấu cơm."
Chính mình bảo là làm được, thì dù thế nào cũng phải kiên trì, Giang Hoàn lại bắt tay vào trộn xi măng, chuyển gạch, sửa chuồng lợn.
Trời tối, cột khói bốc lên từ ống khói của từng nhà, Giang Hoàn ngẩng đầu nhìn cái của nhà mình cũng bốc khói, trong lòng có một loại cảm giác không thể giải thích rõ ràng, trong đầu hiện lên một câu thơ: "Sài môn văn khuyển phệ, phong tuyết dạ quy nhân*."
*Chó sủa ngoài cổng tre, người về đêm gió tuyết - Phùng tuyết túc Phù Dung sơn chủ nhân (Gặp tuyết trọ lại nhà chủ nhân núi Phù Dung), Lưu Trường Khanh, thời Đường.
"Anh!" - Nhậm Xuyên mang theo một chiếc đèn lồng đi ra, ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi, khuôn mặt càng thêm vẻ dịu dàng, có một loại khí chất khác.
Giang Hoàn đột nhiên không kiềm lại được.
Trái tim hắn thúc giục hắn bước lên, ngón tay hắn ngứa ngáy muốn xuyên qua mái tóc xinh đẹp đó, đôi môi hắn khao khát một cái hôn thật sâu.
Ánh mắt hắn lập tức thay đổi, giống như một con dã thú hung tợn đang mài răng cắn máu, chỉ muốn xé nát con mồi được dâng tới cửa.
Giang Hoàn đứng tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích, cũng không phát ra âm thanh. Nhậm Xuyên thấy lạ, đi tới trước mặt Giang Hoàn, nhẹ giọng kêu một tiếng: "Anh..."
Giang Hoàn bỗng nhiên kéo anh vào lồng ngực của mình, quyết liệt tàn nhẫn, thậm chí còn hôn một cách hung bạo, dùng răng gặm cắn đôi môi mềm mại, cắn ra từng cái dấu răng, thậm chí làm ra vết thương lấm tấm giọt máu, mà còn không buông tha, nuốt hết những giọt này vào bụng.
"Anh sẽ cho em biết câu trả lời..." - Giang Hoàn thở hổn hển, hai cánh tay ôm chặt lấy eo của Nhậm Xuyên, "Nếu như ba chữ anh thích em còn chưa đủ rõ ràng, anh yêu em, anh muốn em, muốn cùng em nói lời nguyện ý trước mặt cha xứ, muốn trở thành người đọc điếu văn trong tang lễ của em, muốn trông coi phần mộ của em, cuối cùng, anh muốn cùng em đi vào giấc ngủ vĩnh hằng, thậm chí còn phải khắc lên trên bia mộ, rằng Hai người đàn ông này đã yêu nhau cả đời."
Hai mắt Giang Hoàn đỏ ngầu, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình sẽ có lúc kích động như vậy, máu dồn lên trên đỉnh đầu, khiến hắn không nhịn được thốt lên: "Xuyên Nhi..."
Hắn cảm thấy sinh mệnh của mình đang chết dần. Nếu Nhậm Xuyên nói một chữ "không", cơ thể hắn sẽ lập tức hóa thành tro bụi và bị gió thổi bay.
Giang Hoàn siết chặt cổ áo Nhậm Xuyên, áp trán mình vào tim anh, chỉ có tiếng tim đập mới có thể an ủi hắn: "Mẹ nó... Anh yêu em đến phát điên rồi..."
Trong toàn bộ quá trình, Nhậm Xuyên đều không phát ra tiếng động nào, như thể đã hóa đá, hai mắt mở to trừng trừng, chỉ có hàng mi mỏng run rẩy.
Trái tim Giang Hoàn lạnh xuống từng chút một, hoảng sợ cực độ sắp nuốt chửng hắn: "Xuyên Nhi..."
Nhậm Xuyên đột nhiên khóc ra tiếng, đẩy mạnh hắn một cái: "Con mẹ anh..."
"...Tỏ tình ở chuồng heo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất