Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi

Chương 17

Trước Sau
☆ Chương 17: (Bắt trùng) Chưa beta

_Buông tổng tài ra để tôi đến nhanh

Tiếp đó Cơ Tiểu Vũ liền đi thang máy xuống chỗ bãi đỗ xe ngầm.

Bãi đỗ xe ngầm của Hồng Thăng có diện tích không nhỏ, tổng cộng có 500 chỗ đỗ xe, chuyên cung cấp cho nhân viên sử dụng. Sau khi Cơ Tiểu Vũ xuống dưới thì thấy trong bãi to như vậy mà không thấy người nào đến, chỉ có rậm rạp các loại xe đủ loại đủ kiểu.

Cậu không khỏi có hơi thổn thức, Hồng Thăng thật đúng là nhân tài nhiều như nước, nhiều nhân viên như vậy đều chạy xe, không biết đến ngày nào tháng nào mình mới có thể gom đủ tiền, trở thành một thành viên trong đó đây.

Cơ Tiểu Vũ không biết cái gì là nhãn hiệu và đẳng cấp, chẳng qua bản thân là giống đực, luôn có một loại tình cảm yêu thích mãnh liệt đối với cục sắt đại biểu cho tốc độ này, cậu vừa đi vào bên trong vừa nhìn trái phải xung quanh, nhìn thấy chiếc nào đẹp hoặc tương đối ngầu thì dừng lại thưởng thức một chút.

Lúc đi ngang qua một chiếc xe có hình dáng trang nhã, đen bóng sáng loáng, vừa nhìn đã biết là siêu xe, ánh mắt Cơ Tiểu Vũ sáng lên, không nhịn được duỗi tay muốn sờ sờ đầu xe như một hùng ưng đang giương cánh này, đột nhiên cách đó không xa có người rống lên: "Này, đang làm gì đó hả? Không được chạm vào chiếc xe đó!"

Giọng nói này vang vọng trong bãi đỗ xe yên tĩnh dọa Cơ Tiểu Vũ sợ hết hồn, vội vàng thu tay lại.

Ngay sau đó một người mặt đồng phục bảo an màu xanh đen chạy đến, trừng mắt nhìn Cơ Tiểu Vũ như tên ăn trộm, chất vấn: "Cậu là ai? Lén lút muốn làm gì?"

"Anh chính là Phương đội trưởng ạ?" Cơ Tiểu Vũ tỏ rõ nguyên nhân đến, sau đó vô tội nói: "Em không làm gì cả, chỉ là thấy chiếc xe này rất đẹp, muốn sờ một cái."

Phương Đại Hưng nhíu mày: "Cậu chính là thằng nhóc mà Dương đội trưởng nói, được điều từ đại sảnh cao ốc A đến? Sao lại không biết phép tắc thế hả, xe của Trình tổng xe mà cũng có thể sờ lung tung à."

Đây là xe của Trình Dự Đường? Khó trách mà, cảm giác rất giống bản thân anh ta. Cơ Tiểu Vũ vừa nói thầm vừa có chút không phục: "Em vừa không trộm xe, vừa không làm hư, sờ một cái thì có sao?"

Phương Đại Hưng nhìn cậu như một tên nhà quê, "chật" một tiếng "Chứ còn thế nào, chiếc xe này mà bị tróc một miếng nước sơn thì phải đền mười vạn, cậu đền nổi không!"

"Bao nhiêu?" Cơ Tiểu Vũ nghe thế run lên.

"Mười vạn!"

"......" Cơ Tiểu Vũ "vèo" một cái, nhảy ra chỗ cách xa ba mét.

Đùa à, mười vạn, đem bán cậu cũng đền không nổi.

Thật là kẻ có tiền ác độc!

Ngay bây giờ Cơ Tiểu Vũ tương đối bất mãn với Trình tổng, yêu (quái) so với người làm tức muốn chết yêu (quái), cậu đi làm việc cả đời không biết có thể mua được một cái bánh xe hay không nữa.

Phương Đại Hưng xoa xoa hai mắt, nghi ngờ mình bị hoa mắt, sau đó vui sướng khi người gặp họa: "Cả đời này cậu đừng có mơ tưởng, kiếp sau đầu thai tốt có lẽ còn có khả năng."

Nghe xong câu này Cơ Tiểu Vũ không vui cho lắm, nhếch nhếch khóe miệng, nói: "Mọi người đều như nhau, như nhau như nhau."

Phương Đại Hưng thoáng chốc đen mặt, hung hăng liếc cậu một cái, xoay người bước đi.

Cơ Tiểu Vũ sờ sờ mũi, nhấc chân chạy theo. Tốt rồi, mới đến đã đắc tội tổ trưởng mới, ngày tháng sau này sợ là sẽ không quá thoải mái.



Hơn hai tiếng sau, sau khi Cơ Tiểu Vũ nhận một loạt lời dạy bảo của tân tổ trưởng, rốt cuộc cũng có thể giải thoát, bụng đói ục ục mà rời đi ngầm bãi đỗ xe, đi thang máy đến nhà ăn nhân viên tầng 29 đến giải quyết cơm tối.

Toàn bộ tầng 29 đều là khu ăn uống, bên trong phân làm nhiều khu vực, đầy đủ tất cả các loại ẩm thực, cơm Trung Quốc, Tây, Hàn, Nhật và cà phê vân vân, cái gì cần có đều có, tựa như một quảng trường mỹ thực vậy.

Có điều tuy rằng bảo an được bao ăn, nhưng chỉ giới hạn ăn đồ ăn Trung Quốc bình thường trong căn tin, nếu muốn ăn them cái gì khác thì phải tự xuất tiền túi.

Hương vị đồ ăn Trung Quốc thông thường ở nhà ăn so ra còn kém xa tay nghề của lão Lý, nhưng thứ nhất Cơ Tiểu Vũ không cần tiêu tiền, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu; thứ hai thắng ở đa dạng các món, món chay món mặn đều có mấy chục món, liền tính mỗi ngày đổi đa dạng ăn, có thể ăn nữa tháng mà không lặp lại, cậu không còn gì để bắt bẻ nữa.

Đúng là giờ dùng cơm cao điểm, dòng người chen chúc xô đẩy trong nhà ăn, tiếng nói ồn ào, đội ngũ ăn cơm xếp thành hàng dài.

Cơ Tiểu Vũ xếp hàng một hồi lâu mới đến phiên cậu, sau đó gọi hai món chay hai món mặn một bát canh bí đao cộng thêm một cân cơm (0.5 kg). Mặc dù bác gái béo múc cơm ở cửa sổ đã gặp cậu vài lần, nhưng mỗi lần vẫn cảm khái lượng cơm của cậu nhóc này thật lớn mà, một người có thể so với hai nam nhân viên.

Bác gái béo thấy dáng vẻ mi thanh mục tú của cậu liền yêu thích, một bên múc cơm cho cậu một bên không nhịn được phải hỏi: "Cậu nhóc, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn gái chưa?"

Cơ Tiểu Vũ nói: "Chưa có ạ, sắp 20 ạ."

"Còn chưa đến 20 nữa à, nhỏ như vậy." Bác gái béo nhìn cậu tiếc nuối "Bác có một bà bạn già hàng xóm, có đứa cháu gái lớn lên cũng đẹp, đáng tiếc lớn hơn cậu ba bốn tuổi. Có điều nữ lớn ba, ôm gạch vàng, hiện tại không phải đang lưu hành tỷ đệ luyến sao."

Cơ Tiểu Vũ dở khóc dở cười, nói: "Cảm ơn ý tốt của bác gái, con vừa mới làm việc chưa lâu, chưa được một khoản tiết kiệm nào, nếu tìm bạn gái thì chỉ sợ phải nhịn đói với con mất, vẫn nên thôi đi ạ."

"Cậu đứa nhỏ này sao lại thành thật thế, thật khó gặp, không giống rất người người trẻ tuổi bây giờ, miệng lưỡi trơn tru, phùng má giả làm người mập [1] lừa gạt con gái nhà người ta."

[1] có ý chỉ trích một người làm quá (nói quá) khả năng của mình.

"Bác gái ngài quá khen, con đây nói một là một, sẽ không quanh co lòng vòng đâu ạ......"

Một gã nhân viên mặc tây trang đeo cà vạt xếp sau Cơ Tiểu Vũ không kiên nhẫn xen mồm vào: "Không phải chỉ là một tên bảo an nho nhỏ thôi sao, thật đúng là dát vàng lên mặt mình mà. Đồ ăn miễn phí liền lấy nhiều như vậy, không sợ chiếm tiện nghi ăn nhiều vỡ bụng à."

"Này này cái cậu này sao nói chuyện như thế, bảo an thì làm sao, tôi thấy còn mạnh hơn cậu nhiều. Nhóc con của bà đây ăn cơm nhiều thế đấy, cũng đâu có ăn gạo nhà cậu, cậu kích động cái gì!" Béo bác gái nghe không lọt tai, xoa xoa eo, múa may cơm muỗng cơm thay Cơ Tiểu Vũ bênh vực kẻ yếu.

"Tôi, tôi chưa nói gì thêm mà......" Nam nhân viên đối với bác gái béo dũng mãnh vừa ai oán vừa sợ sệt, muốn mắng người lại không dám mắng, nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai.

"Bác gái xin ngài bớt giận, phải trách con nói nhiều ngáng đường. Ngài cứ làm việc đi ạ, con đi ăn cơm đây."

Cơ Tiểu Vũ vốn dĩ cũng rất bực bội, theo tính tình xưa nay của cậu hơn phân nửa sẽ úp cái mâm cơm lên đầu gã đàn ông nói năng lỗ mãng kia, chẳng qua bác gái béo lập tức trút giận, khiến cậu suýt nữa nữa cười ra tiếng. Cậu trộm dựng ngón tay cái cho bác gái béo, sau đó bưng canh và khay cơm nhựa đầy ắp đồ ăn rời khỏi chỗ lấy cơm.

Cơ Tiểu Vũ đi một vòng quanh nhà ăn thì phát hiện tất cả chỗ đều đã ngồi đầy, thật ra là bên cạnh tân tổ trưởng Phương Đại Hưng còn một chỗ tróng, có điều cậu không muốn đi qua ngồi kế, đỡ phải tự tìm không vui.

Quay đầu nhìn phía trước, bên cạnh khu cơm Tây bên kia còn một khoảng lớn chỗ ngồi, hơn nữa hoàn cảnh bố trí lại thoải mái và ưu nhã, Cơ Tiểu Vũ dứt khoát bưng khay cơm qua bên đó.

Mới vừa ngồi xuống ăn hai cái, một nhân viên phục vụ cầm giẻ lau lại đây dọn dẹp một cái bàn bên cạnh, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Cơ Tiểu Vũ dùng khay cơm nhựa, không khỏi ồ một tiếng: "Nhà ăn bình thường sao lại chạy đến bên này ăn cơm."

Nhân viên phục vụ kia có lẽ chỉ vô tình nói như vậy, giọng nói cũng không tính là lớn, lại đủ để Cơ Tiểu Vũ nghe rõ mỗi một chữ, đồ ăn trong miệng tức khắc có hơi nghẹn lại.

Không phải cậu chỉ ăn một bữa cơm thôi sao, sao lại có nhiều vấn đề như vậy, loại sinh vật nhân loại này thật phiền toái còn hơn cả yêu quái.



Cơ Tiểu Vũ đang lo lắng bản thân có nên giả vờ câm điếc tiếp tục ở lại khu cơm Tây ăn, hay là quay lại khu nhà ăn bây giờ thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói lành lạnh: "Khay đồ ăn của cậu thoạt nhìn mùi vị không tồi, không ngại cho tôi nếm thử một chút chứ?"

Cơ Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn, vậy mà lại là Trình Dự Đường.

Mắt thấy Trình đại tổng tài dường như không có chuyện gì ngồi xuống bàn đối diện, Cơ Tiểu Vũ vừa nghi hoặc vừa không cam tâm tình nguyện: "Có thể thì có thể, nhưng mà chia cho anh rồi thì lát nữa có thể tôi không đủ ăn."

Trình tổng có tật xấu gì vậy chứ, muốn ăn thì tự mình đến căn tin lấy đi, sao lại muốn xin đồ ăn của cậu vậy. Cậu vẫn còn đang hận người giàu đây, hiện tại vẫn chưa muốn thấy người đàn ông có xuất thân khó có thể lường được này.

Huống chi làm một con gà rừng tinh, hắn rất bảo vệ cho đồ ăn của mình, không muốn quay lại nhà ăn xếp một hàng dài nữa đâu.

Trình Dự Đường: "......"

Vật nhỏ này sao không keo kiệt thêm tí nữa đi hả? Anh không hề muốn ăn mấy loại đồ ăn nấu trong một cái nồi to đùng không hề dậy lên cảm giác thèm ăn đó có được không hả?! Nếu không phải vừa rồi nghe thấy......

Quên đi quên đi, Trình tổng anh đại nhân không chấp nhất tiểu nhân, không chấp nhất với nhóc con hẹp hòi này.

Trình Dự Đường xoay qua nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: "Cho tôi một phần ăn A -- khoan đã."

"Bình thường cậu ăn bò bít tết chín mấy phần?"

Phát hiện những lời này của Trình Dự Đường là đang hỏi mình, Cơ Tiểu Vũ khó hiểu trả lời: "Tôi á? Sao cũng được."

Trình tổng anh ăn bò bít tết thì hỏi tôi làm gì, khoe giàu hả?

Cơ Tiểu Vũ tuy rằng thấy người khác ăn bò bít tết rất nhiều rồi, nhưng bản thân thì chưa ăn bao giờ, có biết là phải ăn chín mấy phần đâu chớ.

Không phải là cậu không muốn ăn, mà là cậu ăn không nổi. Lúc nãy đến bên ngoài cậu có nhìn lướt qua thực đơn, tùy tiện chọn một loại cũng phải một trăm tệ trở lên, thật sự quá quý, đối với loại người nghèo như cậu, không phải, là yêu quái nghèo, không tốt cho lắm.

Trình Dự Đường căn dặn nhân viên phục vụ: "Vậy lấy chín năm phần."

"Vâng, vâng, Trình tổng, xin, xin chờ một lát, lập tức xong ngay." Nhân viên phục vụ lắp bắp nói, ngay sau đó chạy nhanh đến nhà bếp đặt hàng.

Xung quanh đã có rất nhiều nhân viên nhìn lại đây, thấy Trình tổng ngồi trên một bàn với tiểu bảo an mới đến, đều vưà ngạc nhiên vừa nghi hoặc, hôm nay Trình tổng hôm nay tới để thể nghiệm và quan sát dân tình và thú vui của dân à?

Thật khiến người ta hâm mộ ghen tị hận mà, cậu nhóc đó có cái vận cứt chó gì thế! Buông tổng tài ra để tôi đến nhanh!

Cơ Tiểu Vũ cảm nhận được một loạt ánh mắt công khai lên án nặng trịch đang chăm chú lên người mình, chỉ cảm thấy cả người đều không thoải mái, hơn nữa người đối diện còn đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn (?) -- của mình, thật sự khiến gà áp lực như núi mà.

Thôi bỏ đi, tổng tài lớn hơn núi, chọc giận này nam nhân sợ rằng bát cơm của mình cũng bưng không được, anh ta muốn ăn thì cho anh ta ăn một miếng đi.

Vì thế Cơ Tiểu Vũ bèn đứng dậy qua khu nhà ăn bên kia lấy một cái bát và một đôi đũa, chia khoảng một phần ba đồ ăn trong khay của mình đưa qua đối diện, gắng gượng nói: "À ừm, Trình tổng, ăn đi."

Trình tổng: "...... Cảm ơn."

Trình Dự Đường nhìn bát đồ ăn trộn lẫn vào nhau còn không biết dính bao nhiêu nước bọt của cậu nhóc này, tâm tình khá là phức tạp, vừa rồi anh nhất định đột nhiên trúng tà mới có thể nói ra câu đó, bây giờ còn thu hồi kịp không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau