Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi

Chương 5

Trước Sau
☆ Chương 5:

_Thắp sáng sinh mệnh của anh lửa lửa lửa lửa lửa ~

Trước kia khi chưa gia nhập vào xã hội loài người, cậu đại thể cũng giống như gà rừng thông thường vậy, ăn chút trái cây rừng sâu các loại là có thể no bụng, cuộc sống trôi qua hết sức thanh tâm quả dục. Đến khi vào thành rồi nếm được thức ăn ngon đủ loại đủ kiểu mùi vị thay đổi khôn lường do loài người làm, cậu mới biết "ăn" là một loại học vấn bác đại tinh thâm khiến cho người ta vô hạn hướng đến.

Mặc dù lão Lý hơi keo kiệt chút chút, nhưng tài nấu nướng thật sự rất khá, thức ăn gia đình thông thường nhưng không thông thường, chỉ một điểm này, Cơ Tiểu Vũ cũng nguyện ý đu bám chỗ này một đoạn thời gian. Một nguyên nhân khác chính là hoàn cảnh quán cơm nhỏ đơn giản, nhân viên đơn giản, hẳn sẽ không giống quán rượu ở Hưng Thành nọ, bề ngoài gọn gàng, nhưng sau lưng lại làm một ít thủ đoạn xấu xa.

Lý Đức Phát thì khá là sầu muộn, thằng nhóc này nhìn thì gầy đấy, đặc biệt lại là một thùng cơm nhỏ, sức ăn có thể liều mạng cùng Cường Tử to con. Vốn còn muốn tiết kiệm chút tiền thức ăn, lần này xem ra là tiết kiệm không được rồi.

Sau khi tiễn lão Lý, Cơ Tiểu Vũ lên tầng hai quán cơm, phía trên có một gác xếp nhỏ, có một nhà vệ sinh nhỏ, đã tương đương với nhà trọ công nhân viên rồi, trước kia Cường Tử ở nơi này, thuận lợi coi quán. Trương Xảo Yến thì cùng bạn trai mướn nhà ở bên ngoài, không cần quán cơm cung cấp chỗ ở.

Không gian gác xếp nhỏ hơi chật hẹp, nóc phòng cũng thấp, Cơ Tiểu Vũ vóc dáng xấp xỉ mét tám, ra vào cần phải hơi cúi đầu một chút. Tình hình bên trong phòng càng khiến cho người ta không dám tâng bốc, trên bàn đặt mấy vỏ bia lon ngã trái ngã phải, trên đất thì ném hai đôi vớ thối, một đôi bên trái, một đôi bên phải, chăn trên giường không gấp, rối nùi thành một đống. Trong không khí tràn ngập một mùi mồ hôi thối và mùi khói dầu kỳ lạ dưới lầu, làm người ta ngửi vào chua lòe cả mũi.

Cơ Tiểu Vũ nhíu mũi đẩy cửa sổ phủ đầy bụi bặm ra, để không khí mới mẻ thoáng đãng tràn vào, nhặt vớ thối ném vào thùng rác, rồi kéo ga trải giường nhăn như dưa muối nhét vào gầm giường. Mở tủ quần áo lung lay sắp đổ ra nhìn, bên trong cũng ngổn ngang một đống quần áo, có điều dù sao cũng còn có một bộ drap giường coi như sạch sẽ, hắn liền lấy ra thay.

Làm việc một hơi ra cả người mồ hôi, Cơ Tiểu Vũ đóng cửa sổ lại, bật máy điều hòa, vào nhà tắm tắm trong tiếng làm lạnh ầm ầm.

Sau khi xối gáo nước lạnh, cả người Cơ Tiểu Vũ nhẹ nhàng sảng khoái hơn, mông trần nằm bò trên giường, lấy tiểu bạch đản trong túi đeo lưng ra, dè dặt đặt dưới bụng mình.

Lão hầu tử nói, vỏ trứng yêu tinh so với trứng thường thì rắn chắc hơn, mặc dù thời gian ấp trứng tương đối dài, nhưng không hề yêu cầu gián đoạn ấp trứng, năm đó Cơ Đại Hoa cũng không cần từ sáng đến tối không rời ổ nửa bước, một ngày chỉ cần ấp trứng sáu giờ là đủ rồi.

Có lẽ ôm ôm là có tình cảm rồi, bây giờ Cơ Tiểu Vũ nhìn thế nào cũng cảm thấy tiểu bạch đản của mình thuận mắt, nhìn này, bóng loáng biết bao, tinh xảo biết bao! Dưới ánh sáng mờ mờ, vỏ trứng hơi tản ra ánh sáng dịu dàng tựa như ngọc thạch, đẹp đẽ gấp trăm lần so với trứng bình thường!

Sau này ấp ra gà con rồi, khẳng định cũng đẹp trai anh tuấn giống mình vậy!

Cơ Tiểu Vũ hài lòng ngáp một cái, sờ tiểu bạch đản trơn bóng một cái, lại nhét vào dưới bụng, trong chốc lát liền thiếp đi.

...

Cứ thế, Cơ Tiểu Vũ trở thành nhân viên phục vụ "Lão Lý – thức ăn gia đình thông thường".

Nói là nhân viên phục vụ, thật ra thì chính là người làm việc vặt. Nhân viên trong quán ít, trừ xào thức ăn ra cái gì cậu cũng phải làm, lượng công việc lớn hơn so với quán rượu ở Hưng Thành ban đầu, trên căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, mỗi tuần chỉ có buổi sáng chủ nhật là lưu lượng khách ít nhất mới có thể nghỉ ngơi nửa ngày.

Giao nhiều món bên ngoài, Cơ Tiểu Vũ dần dần có chút danh tiếng trên phố Loa Ti, không bao lâu nhiều thành phần trí thức khu vực này cùng trong công ty thường xuyên gọi món bên ngoài biết Lão Lý – thức ăn gia đình thông thường có một cậu trai đẹp trai làm việc rất nhanh chóng, vì vậy việc làm ăn của quán cơm nhỏ nhất thời lên một nấc thang, bất kể là tới trong quán ăn cơm, hay là gọi điện thoại gọi món bên ngoài, đều nhiều hơn trước kia ít nhất ba lần.

Cơ Tiểu Vũ mỗi ngày dậy sớm bận bịu chân không chạm đất, nếu không phải tinh lực cậu dồi dào, thể chất tối ưu hơn so với nhân loại bình thường, thì chỉ sợ không mấy ngày đã mệt mỏi sụp đổ.

Lý Đức Phát nhìn vào mắt vui mừng trong lòng, này tương đương với xài một phần tiền công, mời hai tên nhân công á! Vốn ông định qua một năm thì mở rộng mặt tiền quán, bây giờ nhìn lại có thể bắt tay vào kế hoạch trước thời hạn rồi. Ông chủ Lý vui vẻ hiếm thấy hào phóng một lần, chẳng những cho phép Cơ Tiểu Vũ gọi thức ăn một mình, mà còn đem điện thoại di động cũ của mình bỏ đi cho hắn mượn dùng, để nhóc con có thể càng hăng hái tinh thần trong công việc.

Bất tri bất giác đã qua vài tháng, đầu tháng chín Cơ Tiểu Vũ không phụ kỳ vọng chính thức chuyển chính, tiền lương tăng lên hai ngàn tám. Cộng thêm tiền lương một ngàn tám tháng đầu thử việc trừ đi một ít chi tiêu trong sinh hoạt nữa, tiền của cậu bây giờ tổng cộng có bốn ngàn đồng, mặc dù không xem là nhiều, nhưng cuối cùng cũng khiến lòng hắn có chút sức mạnh rồi.



Tối hôm đó lúc sáu giờ ba mươi, Cơ Tiểu Vũ lại nhận được điện thoại của Chu tiểu thư cao ốc A phòng 1208, yêu cầu giao bốn phần món bên ngoài.

Từ lần đầu thuận lợi đến đơn tiếp theo, Cơ Tiểu Vũ cách tam xá ngũ (1) cũng sẽ nhận được điện thoại nhân viên Hồng Thăng mua thức ăn, có lúc là bản thân Chu tiểu thư, có lúc là đồng nghiệp của cô nàng, đánh giá rất tốt về hương vị Lão Lý – thức ăn gia đình thông thường và cách phục vụ của Cơ Tiểu Vũ.

(1) Cách tam xá ngũ: thỉnh thoảng

Lý Đức Phát xào xong thức ăn, tiếp đó Cơ Tiểu Vũ bỏ vào túi, theo thường lệ mặc tạp dề gà vàng nhỏ, đạp xe đạp thật nhanh đi tới cao ốc Hồng Thăng.

Tới nhiều lần, Cơ Tiểu Vũ đã hiểu rõ cao ốc A, tầng trệt có ba người bảo an thay phiên trực, hôm nay không ngờ vừa vặn là Lương Thiệu Cương đang làm nhiệm vụ. Mặc dù Lương Thiệu Cương mặt tê liệt trước sau như một, làm việc cũng cứng nhắc, nhưng chỉ cần ghi danh trước nay sẽ không làm khó hắn. Không giống cái tên tên là Lưu Vi Nhân, luôn bới mũi tìm lông với Cơ Tiểu Vũ, hỏi này hỏi nọ lằng nhà lằng nhằng, có hai lần làm hại Cơ Tiểu Vũ suýt nữa lỡ hẹn thời gian với khách hàng, khiến cậu nhớ tới liền tức cành hông.

Đến chỗ ghi danh, Cơ Tiểu Vũ như thường gọi một tiếng "Lương ca", chờ Lương Thiệu Cương ghi danh xong rồi đưa cho y một túi quả điều hấp muối nhỏ ——— lúc hắn ra khỏi bếp thuận tay cầm theo, thơm ngát, giòn tan, là một trong những đồ ăn vặt mà hắn thích nhất.

Lương Thiệu Cương liếc một cái, tay cũng không duỗi, giọng vẫn bình thản như thường lệ: "Chúng tôi có quy định, không thể nhận đồ người tới thăm."

Cơ Tiểu Vũ nhìn trái nhìn phải không thấy ai chú ý, trực tiếp ném túi quả điều vào kẽ hở ngăn kéo bàn làm việc của Lương Thiệu Cương, cười hì hì nói: "Hôm nay em đau răng, không ăn được, Lương ca nếu không nhận thì ném giúp em."

Nói xong dưới chân như có gió lướt đến thang máy đại sảnh.

Lương Thiệu Cương nghiêm mặt một chút, cũng nhìn trái nhìn phải một cái, sau đó khép ngăn kéo lại, khóe miệng giật giật, mơ hồ lộ ra ý cười.

Đã gần bảy giờ, nhân viên cao ốc Hồng Thăng sáu giờ tan làm, bây giờ người đã rời khỏi hết rồi, trong thang máy sáng ngời rộng rãi lúc này chỉ có một mình Cơ Tiểu Vũ, thản nhiên tự đắc ngâm nga một ca khúc của các bà bác lúc khiêu vũ trên quảng trường phụ cận: "Em là trái táo nhỏ của anh, sao yêu em nhiều mà không thấy chán..." (2)

(2) Đây là bài 《Trái táo nhỏ》 của Chopsticks Brothers, tiếng Anh – Little Apple, tiếng Trung - 小苹果.

Tiếng bước chân vang lên, thang máy đại sảnh lại tiến vào mấy người, đi ngang qua sau lưng Cơ Tiểu Vũ đến thang máy chuyên dụng bên kia.

Cơ Tiểu Vũ đến nhiều, biết thang máy kia có thể thẳng tới tầng chót cao ốc, là thang máy chuyên dụng của nhân viên quản lý cấp cao, người bình thường không có tư cách dùng. Ít nhất cậu tới giao vài chục lần món bên ngoài tới giờ cũng chưa có cơ hội ngồi qua, mà người có tư cách ngồi thang máy đó cũng không có khả năng gọi món bên ngoài của một quán ăn nhỏ.

Vì thế cậu hơi hiếu kỳ nhìn về phía thang máy chuyên dụng bên kia một cái, ừm, một nhóm bốn năm người, mặc âu phục giày da áo mũ chỉnh tề, nhìn một cái cũng biết là tinh anh nhân sĩ.

Một người trong đó vô cùng xuất sắc dễ nhìn, khoảng hơn ba mươi tuổi, đeo mắt kính, gương mặt dịu dàng tuấn dật, quần áo phẳng phiu đắt tiền bao quanh cơ thể cao ngất thon dài eo thon cùng đôi vai rộng, trong lúc giơ tay nhấc chân có một loại mị lực đặc biệt thành thục tao nhã của nhân sĩ thành công.

Đều là phái mạnh, mặc dù giống loài bất đồng, lúc này thân là hình người Cơ Tiểu Vũ cũng cảm thấy người đàn ông này thật bổ mắt.

Thang máy nhân viên của mình rất nhanh đã sắp xuống, Cơ Tiểu Vũ hai mắt thưởng thức xong liền quay đầu lại.

Bên kia có một tầm mắt như bóng với hình theo tới, sắc bén, âm trầm, mang theo ý nào đó khiến người ta khó hiểu.

Cửa thang máy mở ra, Cơ Tiểu Vũ đi vào, nhấn tầng 12 cùng với nút đóng cửa.



Lúc cửa thang máy sắp khép lại, có người bước nhanh đi vào, không nhấn phím giống người khác, chỉ chắp tay đứng sau lưng Cơ Tiểu Vũ, chính là người đàn ông nho nhã mặc âu phục màu xám.

Cơ Tiểu Vũ hát đến nửa câu "Thắp sáng sinh mạng của anh lửa lửa lửa lửa lửa ~", suýt nữa cắn phải đầu lưỡi mình.

Sau đó cửa thang máy khép lại, đưa hai người từ từ đi lên.

Không gian nhỏ hẹp tứ phía hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng hát đột ngột vang lên của Cơ Tiểu Vũ.

"Chưa bao giờ anh hờn ghét em, anh yêu tất cả nơi em, có em mỗi ngày đều mới mẻ..." (lưu ý: đây là bản dịch tham khảo trên nhaccuatui)

Không được, bài hát này sao lại khiến cho người ta lúng túng thế này, không hát nữa!

Cơ Tiểu Vũ lập tức ngậm miệng.

Người đàn ông so với Cơ Tiểu Vũ còn cao hơn nửa cái đầu, che mất nguồn sáng trên đỉnh thang máy, khiến hơn nửa người Cơ Tiểu Vũ chìm trong bóng tối, làm cậu cảm thấy một cỗ áp lực vô hình.

Thật là mạc danh kỳ diệu, người này có thang máy chuyên dụng không ngồi, đột nhiên chạy tới chen chúc với câuh trong thang máy nhân viên là có ý gì đây?

Cơ Tiểu Vũ ngẩng đầu liếc xéo một cái, thế nhưng phát hiện người đàn ông cũng đang thoáng cúi đầu nhìn mình.

Đuôi mắt hẹp dài che giấu trong tròng kính, con ngươi giống như hai hồ nước yên tĩnh, sâu không thấy đáy.

Trong lòng Cơ Tiểu Vũ giật một cái, chợt có loại ảo giác bị chó sói để mắt tới.

Ứ, không đúng, tiểu gia đâu có làm chuyện gì trái lương tâm, chột dạ cái chim ấy.

Nói sao đi nữa người này mặc dù khí tràng rất mạnh, nhưng trên người không có chút yêu khí nào, trăm phần trăm là người bình thường, nhưng mà tiểu gia là một con đại yêu quái võ lực siêu phàm, who sợ who chớ!

Thế là cậu giương cằm lên, không cam lòng yếu thế trừng mắt ngược lại.

Ánh mắt người đàn ông hơi khựng lại một chút, như là có chút ngoài ý muốn với phản ứng này của Cơ Tiểu Vũ.

Đang lúc quỷ dị lại nặng nề đối mặt nhau thì một tiếng "đinh" vang lên, đã đến tầng 12. Cơ Tiểu Vũ kéo kéo vành nón tiểu hoàng, xách túi món bên ngoài ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn đầu ra ngoài trước.

Người đàn ông không đi ra cùng, tiếp đó cửa thang máy sau lưng hắn khép lại, tiếp tục đi lên.

Cơ Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhịp nhàng bước đến phòng 1208.

___________________

LV: *gào thét* bé gà con dám trừng chồng ẻmmmm, you will die!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau