Chương 2
CHƯƠNG 2
Lần đầu gặp mặt
.
Tư Lạc nghĩ vì sao chứ, sao lại bảo tôi nếu muốn chơi ở đây thì phải trốn, cho dù tôi không phải tới lấy đồ này nọ, cho dù đến chơi cũng không cần trốn chứ nhỉ? Cậu không mấy thân thiện hỏi, “Anh là ai? Vì sao tôi phải trốn, tôi đương nhiên còn muốn chơi. ”
Người đàn ông kia cũng không nổi nóng, nhìn Tư Lạc chậm rãi nói “Cậu bạn nhỏ chẳng lẽ cậu không biết trẻ vị thành niên không thể đến chỗ này chơi sao? Tôi là chủ nơi này, cậu có thể gọi tôi anh Chu, gần đây rất hay có người tới kiểm tra, nếu muốn chơi thì đi lên phòng nghỉ trên lầu tránh một lát.”
Tư Lạc thật sự bị làm cho bực mình, “Ha ha, anh Trư (*). Ra là nhị sư huynh, ha ha ha con mắt nào của anh thấy tôi là vị thành niên vậy, tôi cũng đã hai mươi mốt tuổi, nếu không phải tôi đi chơi bóng rổ không mang theo chứng minh thư, không thì đã lôi ra cho anh xem, hừ.”
(*) Chu 朱[zhū], Tư Lạc cố ý gọi thành Trư 猪[zhū]: heo – nhị sư huynh = Trư bát giới
Người nọ cũng không chút yếu thế “Hai con mắt tôi đều nhìn thấy cậu giống vị thành niên. Ha ha ha, trách không được cậu đáng yêu như vậy, thì ra là con khỉ nhỏ a. Được rồi, tôi thấy cậu cũng không thích chỗ này, tôi biết cậu đến tìm A Đào, coi như giúp anh đây được không, cậu lên lầu chơi đi, A Đào trở về sẽ bảo cậu ta đi tìm cậu.”
Tư Lạc nhìn hắn không giống người xấu, mắt mở to, cũng không muốn cho người khác thêm phiền toái liền ngoan ngoãn đứng dậy hỏi, “Phòng nghỉ ở đâu?”
“Cuối hành lang lầu hai có một phòng.”
Tư Lạc ôm lấy quả bóng rổ của mình đi lên lầu hai, nhưng lên tới trên lầu cậu lại mơ hồ: cầu thang ở giữa hành lang, anh ta nói cuối hành lang có một phòng, ý là tận cùng bên trái hay là bên phải? Ai, cậu thấy một người trẻ tuổi đi vào phòng cuối cùng bên trái, Tư Lạc nghĩ có lẽ giống mình bị cho là vị thành niên, ừ, hẳn là gian phòng đó.
Tư Lạc nhấc chân bước về hướng đó, tới nơi đẩy cửa vào liền thấy bốn người tám đôi mắt dò xét nhìn về phía cậu, trong đó có một ánh mắt làm cho Tư Lạc cảm giác sắp đông cậu thành băng, tưởng cậu là chíp bông chắc, đành phải kéo kéo khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười “Đừng nhìn, tôi cũng bị cho là vị thành niên thôi. Ơ, nhìn nhóm các anh thế nào cũng không giống vị thành niên mà, sao cũng bị đuổi lên, mắt nhìn của ông chủ có vấn đề à. Này, các anh không cần nghĩ lung tung, tôi là người trưởng thành.”
Thấy nam sinh vừa rồi cậu bắt gặp ở hành lang, Tư Lạc lộ ra biểu tình tôi hiểu rồi nhìn ba người còn lại: “Tôi biết rồi, các anh nhất định là bạn của cậu ấy, không muốn để cậu ấy đi lên một mình cho nên theo luôn đúng không, ha ha ha ha. Tôi thật thông minh mà, các anh cứ gọi tôi là Lương Tư Lạc.” Ba người kia đều dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn cậu, đáp lại một câu chào cậu, nhưng chủ nhân của cặp mắt lạnh lùng kia xác thực không có chút phản ứng với cậu, Tư Lạc thấy người không để ý mình, cậu cũng không thèm nói với anh ta.
Lúc này Tư Lạc mới bắt đầu đánh giá bốn người đàn ông này, không đúng, phải là ba người đàn ông một nam sinh mới đúng. Nam sinh kia vô cùng tuấn tú, nho nhỏ đáng yêu, người đàn ông đang ôm cậu ta bộ dáng thoạt nhìn cũng rất đẹp trai, ngồi ở bên cạnh bọn họ chính là một người đeo kính mắt gọng vàng trông khá nhã nhặn, trên mặt một con mang theo tươi cười.
Nhìn tới người còn lại, Tư Lạc ngây ngẩn cả người, người đàn ông này cực kì đẹp trai, gương mặt góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn thân cao hơn 185 cm, làn da trắng nhưng rất khỏe mạnh, chính là kiểu thân thể thường xuyên rèn luyện, trên mặt không có gì biểu tình, vừa rồi biểu tình lạnh lùng chính là dành cho cậu, hiện tại ánh mắt anh vẫn là lạnh lùng như cũ, Tư Lạc cũng không dám nhìn thẳng anh ta.
Tư Lạc hiểu được mình là một kẻ đồng tính luyến ái, khi cậu mới vừa biết tính hướng của mình liền giải bày cùng cha mẹ, nhà họ Lương là gia đình giàu có ở thành phố T, chuyện như vậy bình thường đều sẽ bị gia đình kiên quyết phản đối, Tư Lạc cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cha Lương mẹ Lương chỉ nói một câu, “Dù là con thích đàn ông nhưng không thể đàn ông nào cũng được, phải môn đăng hộ đối, xem trọng ai cho dù không bằng con thì cũng phải là người đứng đắn.”
____ Đăng bởi: admin
Lần đầu gặp mặt
.
Tư Lạc nghĩ vì sao chứ, sao lại bảo tôi nếu muốn chơi ở đây thì phải trốn, cho dù tôi không phải tới lấy đồ này nọ, cho dù đến chơi cũng không cần trốn chứ nhỉ? Cậu không mấy thân thiện hỏi, “Anh là ai? Vì sao tôi phải trốn, tôi đương nhiên còn muốn chơi. ”
Người đàn ông kia cũng không nổi nóng, nhìn Tư Lạc chậm rãi nói “Cậu bạn nhỏ chẳng lẽ cậu không biết trẻ vị thành niên không thể đến chỗ này chơi sao? Tôi là chủ nơi này, cậu có thể gọi tôi anh Chu, gần đây rất hay có người tới kiểm tra, nếu muốn chơi thì đi lên phòng nghỉ trên lầu tránh một lát.”
Tư Lạc thật sự bị làm cho bực mình, “Ha ha, anh Trư (*). Ra là nhị sư huynh, ha ha ha con mắt nào của anh thấy tôi là vị thành niên vậy, tôi cũng đã hai mươi mốt tuổi, nếu không phải tôi đi chơi bóng rổ không mang theo chứng minh thư, không thì đã lôi ra cho anh xem, hừ.”
(*) Chu 朱[zhū], Tư Lạc cố ý gọi thành Trư 猪[zhū]: heo – nhị sư huynh = Trư bát giới
Người nọ cũng không chút yếu thế “Hai con mắt tôi đều nhìn thấy cậu giống vị thành niên. Ha ha ha, trách không được cậu đáng yêu như vậy, thì ra là con khỉ nhỏ a. Được rồi, tôi thấy cậu cũng không thích chỗ này, tôi biết cậu đến tìm A Đào, coi như giúp anh đây được không, cậu lên lầu chơi đi, A Đào trở về sẽ bảo cậu ta đi tìm cậu.”
Tư Lạc nhìn hắn không giống người xấu, mắt mở to, cũng không muốn cho người khác thêm phiền toái liền ngoan ngoãn đứng dậy hỏi, “Phòng nghỉ ở đâu?”
“Cuối hành lang lầu hai có một phòng.”
Tư Lạc ôm lấy quả bóng rổ của mình đi lên lầu hai, nhưng lên tới trên lầu cậu lại mơ hồ: cầu thang ở giữa hành lang, anh ta nói cuối hành lang có một phòng, ý là tận cùng bên trái hay là bên phải? Ai, cậu thấy một người trẻ tuổi đi vào phòng cuối cùng bên trái, Tư Lạc nghĩ có lẽ giống mình bị cho là vị thành niên, ừ, hẳn là gian phòng đó.
Tư Lạc nhấc chân bước về hướng đó, tới nơi đẩy cửa vào liền thấy bốn người tám đôi mắt dò xét nhìn về phía cậu, trong đó có một ánh mắt làm cho Tư Lạc cảm giác sắp đông cậu thành băng, tưởng cậu là chíp bông chắc, đành phải kéo kéo khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười “Đừng nhìn, tôi cũng bị cho là vị thành niên thôi. Ơ, nhìn nhóm các anh thế nào cũng không giống vị thành niên mà, sao cũng bị đuổi lên, mắt nhìn của ông chủ có vấn đề à. Này, các anh không cần nghĩ lung tung, tôi là người trưởng thành.”
Thấy nam sinh vừa rồi cậu bắt gặp ở hành lang, Tư Lạc lộ ra biểu tình tôi hiểu rồi nhìn ba người còn lại: “Tôi biết rồi, các anh nhất định là bạn của cậu ấy, không muốn để cậu ấy đi lên một mình cho nên theo luôn đúng không, ha ha ha ha. Tôi thật thông minh mà, các anh cứ gọi tôi là Lương Tư Lạc.” Ba người kia đều dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn cậu, đáp lại một câu chào cậu, nhưng chủ nhân của cặp mắt lạnh lùng kia xác thực không có chút phản ứng với cậu, Tư Lạc thấy người không để ý mình, cậu cũng không thèm nói với anh ta.
Lúc này Tư Lạc mới bắt đầu đánh giá bốn người đàn ông này, không đúng, phải là ba người đàn ông một nam sinh mới đúng. Nam sinh kia vô cùng tuấn tú, nho nhỏ đáng yêu, người đàn ông đang ôm cậu ta bộ dáng thoạt nhìn cũng rất đẹp trai, ngồi ở bên cạnh bọn họ chính là một người đeo kính mắt gọng vàng trông khá nhã nhặn, trên mặt một con mang theo tươi cười.
Nhìn tới người còn lại, Tư Lạc ngây ngẩn cả người, người đàn ông này cực kì đẹp trai, gương mặt góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn thân cao hơn 185 cm, làn da trắng nhưng rất khỏe mạnh, chính là kiểu thân thể thường xuyên rèn luyện, trên mặt không có gì biểu tình, vừa rồi biểu tình lạnh lùng chính là dành cho cậu, hiện tại ánh mắt anh vẫn là lạnh lùng như cũ, Tư Lạc cũng không dám nhìn thẳng anh ta.
Tư Lạc hiểu được mình là một kẻ đồng tính luyến ái, khi cậu mới vừa biết tính hướng của mình liền giải bày cùng cha mẹ, nhà họ Lương là gia đình giàu có ở thành phố T, chuyện như vậy bình thường đều sẽ bị gia đình kiên quyết phản đối, Tư Lạc cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cha Lương mẹ Lương chỉ nói một câu, “Dù là con thích đàn ông nhưng không thể đàn ông nào cũng được, phải môn đăng hộ đối, xem trọng ai cho dù không bằng con thì cũng phải là người đứng đắn.”
____ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất