Chương 13: Vương vấn không dứt
Editor: Chấm -hong có lười- Than
Lúc Trịnh Gia Ngôn gọi điện cho Thượng Triết, cậu vẫn đang tắm, điện thoại không ai bắt máy, anh lại gửi tin nhắn, hỏi cậu hôm nay thi thế nào. Tầm 20 phút sau, anh nhận được tin nhắn hồi âm: Cũng không tệ lắm! Cảm ơn thầy Trịnh đã giúp tôi học bổ túc nhá!
Trịnh Gia Ngôn cười cười, anh gần như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ người nọ tựa người lên đầu giường, dương dương tự đắc gửi tin nhắn cho anh.
Anh lại nhắn một câu: Ngủ ngon nhé.
Đợi anh đặt điện thoại xuống, 5 phút sau điện thoại lại ting lên: Ừm.
Nhắn có mỗi một chữ thôi mà lâu thế nhỉ.
Trịnh Gia Ngôn lắc lắc ly whisky trong tay, tay kia mở chiếc CD nhựa màu đen lên.
Xung quanh anh bị bao phủ hiệu quả tiếng vang từ âm hưởng bài nhạc, trong đêm tối vắng lặng, giọng hát của em ấy tựa thâm tình lại như đang thờ ơ, cuốn chặt lấy hô hấp của anh. Cứ như "xoẹt" một tiếng, tấm màn che bị kéo ra, để quá khứ phơi bày ở trước anh.
Buổi tiệc đêm đó thật ra không phải lần đầu tiên anh gặp Thượng Triết.
Lần đầu tiên Trịnh Gia Ngôn nhìn thấy Thượng Triết là ở một viện mồ côi tên là "Đom Đóm", lúc đó Thượng Triết vừa mới debut không lâu, vẫn còn là một tiểu thịt tươi ngây ngô non nớt.
Nửa năm trước đó Ngân Thịnh dọn đường giúp Thượng Triết, bảo cậu đến viện mồ côi làm hoạt động từ thiện, xoát độ hảo cảm từ mọi người, tiện đường quảng bá luôn cho album mới của cậu, thế là Thượng Triết ở công ty ngày càng nổi lên, còn lên cả hot search trên weibo, lọt top vài tạp chí lớn như "Tin Tức Giải Trí", thậm chí còn lấy được một quảng cáo trên "Anh trai quốc dân".
Tuy cũng không phải nghệ sĩ quốc dân gì, nhưng ít nhiều gì cũng có thể khiến mọi người chú ý đến viện mồ côi. Kiểu ông chủ tiền nhiều đến độ không có chỗ tiêu như Trịnh Gia Ngôn, làm từ thiện cũng là một trong những hạng mục đầu tư của anh, anh cũng khá quan tâm đến tin tức giải trí, sau đó lại lấy danh nghĩa tập đoàn Trì Trạch, xây ký túc xá mới cho viện mồ côi "Đom đóm".
Nửa năm sau, ký túc xá đã xây xong, Trịnh Gia Ngôn đi tham dự lễ khánh thành, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ được gặp lại cậu tiểu minh tinh kia. Theo bản năng nhìn xung quanh một vòng, không có phóng viên, không có camera, cũng chả có ánh đèn, chỉ thấy cậu ta mặc một cái áo hoodie với cái quần bò đơn giản, đang giúp một đám trẻ chuyển mấy cái ghế nhỏ nhiều màu sang chỗ khác.
Những tạp chí đến đây phỏng vấn nếu không phải là tài chính thì cũng là về kinh tế thương mại, không quá nhạy với minh tinh. Đương nhiên cũng có người để ý đến Thượng Triết, chỉ chụp lấy vài tấm hình, tiện tay đăng thành tin tức mới, nhưng cuối cùng vẫn bị Trịnh Gia Ngôn ép xuống, anh nửa đùa nửa thật, bảo không muốn một cậu minh tinh nhỏ cướp spotlight của Trì Trạch.
Trịnh Gia Ngôn đứng trên lầu cao, vô cùng hứng thú đứng ngắm người nọ, nhìn thấy mấy đứa trẻ đang chơi với cậu đều rất tự nhiên, chắc là thường xuyên đến đây. Hiển nhiên, lần này cậu ta xuất hiện ở đây không nằm trong kế hoạch của Ngân Thịnh, mấy kiểu hoạt động xã hội "chả thu được tiếng tăm gì" này không mang lại được giá trị to lớn nào cho cả nghệ sĩ lẫn công ty, thế nên tình huống này nhìn có vẻ khá ngớ ngẩn.
Lát sau cuối cùng cậu ta cũng phát hiện ra ở đây có phóng viên, nhanh chóng kéo nón áo lên che đầu, đeo khẩu trang lên, thậm thụt trốn ra sau phòng làm việc cho nhân viên viện mồ côi. Lúc đó album mới của Thượng Triết nổi lên, nhân khí cũng tăng mạnh, cậu cũng nghĩ rằng hành tung đã bại lộ, làm cậu sợ muốn chết, sau lại mới phát hiện, hình như chả liên quan gì đến cậu, thế là mới thả phào nhẹ nhõm.
Lúc sau cắt băng khánh thành xong, đang cùng viện trưởng đi dạo một vòng trong viện mồ côi, lúc đi ngang qua phòng làm việc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện qua điện thoại: "Chị Tâm, em đã mang đồ chơi tới rồi, thật mà, chị không tin em gửi hình A Hổ cho chị coi này, mới vừa chụp luôn đó... Rồi rồi, chị đã nói vậy rồi em còn dám cãi lời chắc, em phải xin nghỉ đi qua đây đó."
Viện trưởng thấy anh không đi tiếp, còn tưởng anh tò mò thực đơn hằng ngày dán trên tường, mặc dù cũng không phải là phong phú gì cho cam, nhưng dinh dưỡng thì đúng là khỏi phải chê.
Bên kia Thượng Triết vẫn đang tiếp tục nói chuyện: "Chị Tâm à, viện trưởng nói thủ tục nhận nuôi của chị sẽ khá phiền phúc đó, dù sao bây giờ chị cũng đang ở nước ngoài..."
"Ừm, cái nhà lần trước em nói với chị ấy, đúng là bọn họ muốn nuôi A Hổ thật, với lại điều kiện nhà đó không tệ, cặp vợ chồng đó cũng rất tốt..."
"Dạ... Chị Tâm chị cũng đừng buồn quá, em biết chị rất thương A Hổ, ừm... Em biết mà, từ giờ đến lúc họ nhận nuôi A Hổ em sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt... Vậy còn chị và Julie thì sao? Hai người vẫn tính nhận nuôi chứ? "
"Ừm, được rồi, hai người cứ suy nghĩ đi, dù có xảy ra chuyện gì em cũng sẽ tôn trọng quyết định của hai người."
Trịnh Gia Ngôn không nán lại lâu, sau khi xong việc liền rời khỏi viện mồ côi.
Ấn tượng đầu tiên của anh đối với Thượng Triết là, nhìn có vẻ ngốc ngốc, người ngợm lại sạch sẽ gọn gàng, giống như một đứa trẻ vậy.
Một năm rưỡi sau đó, Thượng Triết lúc này bạo hồng, album debut bán được hơn 100.000 bản. Khi đứng trên họp báo còn biết giả bộ khiêm tốn, tự bảo đều là nhờ sự giúp đỡ của công ty, nhờ sự ủng hộ của mọi người. Hết buổi họp báo, đến khi tham gia party thì bắt đầu bung xõa, còn uống đến say mèm, ôm vai bá cổ Chu Khang la to: "Muahahahaha ông đây đúng đây là thiên tài mà!"
Sau đó lại quay sang người đại diện khóc lóc: "Em muốn quay phim! Muốn quay phim! Muốn quay phim cơ! Anh cho em được quay phim đi mà hu hu hu!"
Sau đó, cậu được đẩy đến trước mặt Trịnh Gia Ngôn.
Trịnh Gia Ngôn cho cậu một chân trong "Hoàn Khoan Thập Tam Lang", thật ra cũng không phải vì anh nể mặt Ngân Thịnh hay bị mấy lời nịnh hót của tên quản lí kia xiêu lòng, chỉ là anh nhất thời tò mò, muốn thử nắm cậu trai nhỏ này trong tay, xem thử cậu ta rốt cuộc có bị ngốc thật hay không, hoặc đơn giản chỉ là muốn xem thử cậu ta có phù hợp với yêu cầu của anh hay không thôi.
Thế là anh đưa ra giao ước, sau đó lại nhận được chấp thuận.
Từ trước đến giờ Trịnh Gia Ngôn thường không có bạn tình cố định, đều tùy vào tâm tình của anh, thấy chán thì đổi người khác. Nhưng anh lại rất coi trọng bạn tình là người thế nào, ví dụ như phải trung thành tuyệt đối – giống như ký một bản hợp đồng vậy, kỳ hạn có thể là bất cứ lúc nào, nhưng trong lúc cả hai đều không thể vi phạm, đây chính là nguyên tắc của anh.
Thượng Triết quả thật chính là người đi theo anh lâu nhất, đến cả anh còn không nghĩ rằng mọi thứ sẽ hòa hợp đến vậy, không hề nhận ra rằng chính mình còn không có ý định dừng lại "bản hợp đồng" này, nói cách khác, anh không hề có định để Thượng Triết rời đi.
Trịnh Gia Ngôn biết Thượng Triết muốn có vai trong "Đào Lý Bất Ngôn", cũng biết vài vai diễn quan trọng đều đã được định trước, nếu muốn thay người, cũng đồng nghĩa phải trả vài cái giá.
Anh không cho Thượng Triết đóng phim, nói cho cậu biết tất cả lý do mấu chốt, nhưng lúc đó Thượng Triết vô cùng xốc nổi, nóng lòng muốn chứng minh bản thân, nếu lựa chọn không chính xác, có khi còn ảnh hưởng ngược lại cậu.
Hơn nữa Thượng Triết cũng đã bên anh quá lâu, thứ cậu nên làm thì cứ ngốc nga ngốc nghếch, rụt rè không dám làm, cũng chả biết đang cứng đầu chuyện gì; vậy mà chuyện không tới lượt cậu thì lại cứ phải sống chết đòi cho bằng được, ai khuyên cũng nghe không lọt tai.
Đối diện với một người chuyên đi làm mấy chuyện tự hại mình như cậu, Trịnh Gia Ngôn cho rằng cậu cần sự chăm sóc và quản lý của anh, nếu không ăn quả đắng là chuyện sớm muộn. Vì vậy, anh nhúng tay, nhưng không ngờ lại mâu thuẫn kịch liệt với ý muốn của người kia.
Khi Trịnh Gia Ngôn biết Thượng Triết cùng đi ăn với biên kịch chế tác của bộ phim kia, khuôn mặt anh nhát mắt đen như đít nồi.
Vân Kiến là một tên gay vô cùng nổi tiếng trong giới, hắn ngủ với vô số người, đợt này mời Thượng Triết đi có thể nói là ý xấu rành rành, nhưng không ngờ cái tên ngốc Thượng Triết này còn hồ đồ thật sự đi ăn với hắn.
Lúc đó Trịnh Gia Ngôn chỉ muốn treo người kia lên đánh cho một trận cho hả dạ, nhưng lúc đó do có một hạng mục rất quan trọng phát sinh vấn đề, nên anh không thể không ra nước ngoài công tác, vì thế chỉ có thể gọi điện thoại qua, quở trách cậu không biết suy nghĩ.
Thượng Triết ở đầu bên kia ủ rũ nói với anh một câu: "Tôi cũng có phải bị ngốc thật đâu, cái bộ phim kia... tôi từ bỏ rồi."
Trịnh Gia Ngôn lúc này mới yên tâm: "Em biết được như thế tốt, tránh xa Viên Kiến một chút, hắn ta chẳng tốt lành gì đâu."
"Ò." Thượng Triết có chút ngập ngừng "Trịnh Gia Ngôn... Tôi..."
Cậu do dự cả một lúc lâu, mà bên này Trịnh Gia Ngôn lại đang còn một hội nghị rất quan trọng, vì vậy liền nói với cậu: "Đợi tôi về rồi nói tiếp.", lại dặn dò vài câu, rồi cúp điện thoại.
Nhưng Thượng Triết không hề nói cho anh những lời cậu chưa nói hết.
Đợt đó thật sự rất bận, kéo dài tới tận một tháng hơn, sau khi Trịnh Gia Ngôn về nước, cũng không biết có phải vì mệt mỏi quá độ hay không, mà lần này anh còn thật sự phát sốt.
Uống thuốc xong, anh nằm trên giường vất vả lắm mới ngủ được, Thượng Triết ở lại chăm sóc anh cả ngày.
Trong lúc mê man, Trịnh Gia Ngôn nói với cậu: "Trì Trạch đầu tư vào một bộ phim hiện đại, chế tác là người không tệ, bên Ngân Thịnh tôi đã an bài rồi, em diễn nam chính, chờ tôi khỏe lại em đi nói vài câu với người đại diện là được."
"... Tôi biết rồi." Thượng Triết đặt túi chườm đá lên trán anh.
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Gia Ngôn mơ hồ có cảm giác có gì đó lạnh lẽo chạm lên môi anh.
Anh cố hết sức mở mắt ra, nhưng vẫn không kiềm được cơn buồn ngủ.
Đợi đến lúc anh tỉnh lại, đã thấy trên tủ giường có thuốc cảm và ly nước, còn có cả cái bánh mỳ sữa.
Thượng Triết lúc này đã lên máy bay bay sang Mỹ.
Thượng Triết tự cảm thấy cậu đã đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt, cậu muốn thoát khỏi sự khống chế của Trịnh Gia Ngôn, muốn tự tìm một con đường phù hợp cho bản thân, cậu nghĩ bản thân làm vậy, đã coi như là tín hiệu muốn chấm dứt mối quan hệ cho cả hai rồi.
Nhưng cậu âm thầm xuất ngoại, Trịnh Gia Ngôn lại không hiểu rốt cuộc ý cậu là gì.
Mọi phương thức liên lạc đều không kết nối được, Trịnh Gia Ngôn không liên lạc được với cậu.
Trong mắt Trịnh Gia Ngôn, hành động này của Thượng Triết, vô cùng dứt khoát, cũng vô cùng khiến anh không hiểu nổi.
Anh không hề có ý định sang Mỹ tìm Thượng Triết, anh không tin Thượng Triết sẽ không quay về. Chỉ cần cậu không định định cư cả đời ở đó, thì món nợ này sớm muộn gì cũng phải tính cho rõ ràng.
Hai người cứ vậy rơi vào thế bí.
Lần đầu tiên trong đời, Trịnh Gia Ngôn hào phóng bỏ ra thời gian và lòng kiên nhẫn của anh, ban đầu từ giận dữ, đến hoài nghi, rồi chết lặng, rồi cũng quen dần, đến tận sau này, cũng chỉ còn một sợi kiên nhẫn mong manh như chiếc ngó sen giòn.
Nói cho cùng, cũng chỉ vì một nụ hôn buổi sớm, làm anh chờ cậu đến ba năm.
Ba năm này, anh cũng bao dưỡng một tên ca sỹ tên Hà Chí Kiệt.
Tên ca sỹ kia xuất thân ưu tú, mục tiêu là trở thành Thượng Triết thứ hai, người đại diện của hắn trước kia cũng là người đại diện của Thượng Triết trước khi cậu xuất ngoại.
Cái người đại diện kia trông bầu vẽ gáo, cũng đẩy Hà Chí Kiệt đến trước mặt Trịnh Gia Ngôn, tự cho là phù hợp theo khẩu vị của anh, chỉ cần là loại hình này, anh đều sẽ thích.
Nhưng kiểu bắt chước gượng gạo này, cũng chỉ khiến người khác thấy hài hước, lâu dần rồi cũng sẽ chán.
Hà Chí Kiệt nói gì cũng nghe, lúc nào cũng kiếm cách để hai người trùng hợp xuất hiện cùng nhau, phí hết tâm tư lấy lòng nịnh bợ anh, khi có khi không để ý, chơi cũng khá vui,
Trịnh Gia Ngôn không muốn lên giường với hắn ta, nhưng lại không muốn lãng phí một thú vui tiêu khiển tiềm năng, nên cứ hay bắt hắn hát bài của Thượng Triết cho anh nghe, sau đó sẽ tùy ý nhận xét, nói là hắn hát không cho được người khác cảm giác giống như Thượng Triết, sau đó bắt hắn tiếp tục luyện thanh.
Hà Chí Kiệt cũng oan ức dữ lắm, giọng hát và phong thái của hắn na ná với Thượng Triết, thậm chí âm sắc còn nhỉnh hơn Thượng Triết chút đỉnh, đây đều là nhận xét của chuyên gia, nhưng qua đến miệng Trịnh Gia Ngôn lại trở thành "Còn kém xa.". Hơn nữa hắn vốn dĩ là được tìm đến để thay thế người ta, đến cuối cùng hắn cũng chẳng biết bản thân đang làm gì nữa.
Cũng may Trịnh Gia Ngôn còn cho hắn ít quả ngọt, giúp hẳn mở đường debut.
Nhưng hắn không ngờ rằng, cũng vì vậy mà tự hắn rước họa vào người.
Đĩa CD nhựa màu đen vẫn đang xoay, ca khúc có nhiều thanh âm trộn lẫn, nhạc đệm, giọng người, hòa âm, không trôi chảy như bản phát hành trên thị trường, nếu nghe kỹ, hòa âm thật ra được tạo nên từ vô số tạp âm, vừa kỳ dị lại mịt mờ khó hiểu.
Là tiếng ai đó thở dốc, còn có cả tiếng nước nhớp nháp vô cùng có tiết tấu.
Xen lẫn trong tiếng nhạc, là giọng hát mà anh vô cùng quen thuộc, lúc này nghe lên chút chút tức giận: "Chuyện tình cảm giữa hai ta rồi cũng sẽ có hồi kết, tại sao lại phải nuối tiếc hay hoài niệm... biệt ly là để ta tìm đến ngày mai, một ngày mai mà em từng hằng tìm kiếm..."
Tiếng rên động tình như có như không ngắt quãng vang lên, khi đè nén, khi thì gấp rút, nhẹ nhàng hòa vào giai điệu nhạc, làm người đang nghe cũng phải hồn xiêu phách lạc.
"Thành trì vẫn nơi đó đợi người xây, lửa đèn người ấy vẫn cô độc bồi hồi."
"Nếu tất cả chỉ là lễ thượng vãng lai, nếu tất cả hận thù rồi sẽ tự mình tan biến..."
"Có ai sắp sửa cập bờ..."
"Có ai đã rời xa bến..."
Trịnh Gia Ngôn uống cạn ly rượu trong tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành ly, cùng với nhịp điệu của Thượng Triết. Ca khúc sắp sửa đến hồi kết, tiếng ngân của giọng hát cũng dần dần mờ nhạt đi, phần hòa âm lại ngày càng rõ ràng hơn.
"Trịnh Gia Ngôn... Ưm... Hức!"
Đây là sự phóng thích cuối cùng của khúc hòa âm, tô vẽ dục vọng mà cậu vẫn luôn nửa chặn nửa che lên hết cả bài hát, cũng gửi đến Trịnh Gia Ngôn một lời khiêu chiến mang hơi chút tanh nồng.
Sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, thanh âm khàn khàn truyền tới mic như muốn nổ tung-
"Tôi đệt cả nhà anh!"
Đây mới là "Lễ Thượng Vãng Lai" hoàn mỹ nhất.
Anh có người mới, cậu ta bắt chước tôi cover lại bài hát của tôi... vậy, tôi sẽ phản kích lại, vượt lên trên hắn.
Bài hát thẩm du này, tặng anh trước vậy.
End chương 13
???? ????
Editor: dịch xong tắt thở hic, cho em xin phép được một lần nữa khẳng định lại độ chính xác 60% của truyện nha mn...
Dạ á, thì là...
Ém hàng lâu quá cũng hơi ngại hê hê, cũm hơi sợ quên hết nội dung truyện thì chết dở... nhưng mà nhiều lúc mình bận thiệt, xong cũng không thấy anh trủ hối gì nên mình chill vỡi hihii.
Nói chung là sắp Tết ròi, mình cũng không dám hứa gì, nhưng nếu được mình sẽ ráng dịch vài chương, coi như quà Tết cho mọi người nhó ❤
Btw chúc mừng sinh nhật anh Hắc Bạch nháaa, chúc anh tuổi mới ăn mau chóng lớn sớm ngày làm rạng danh Tổ quốc nha anh hú hú
Hú hú cảm ơn gái nhé =)))
Lúc Trịnh Gia Ngôn gọi điện cho Thượng Triết, cậu vẫn đang tắm, điện thoại không ai bắt máy, anh lại gửi tin nhắn, hỏi cậu hôm nay thi thế nào. Tầm 20 phút sau, anh nhận được tin nhắn hồi âm: Cũng không tệ lắm! Cảm ơn thầy Trịnh đã giúp tôi học bổ túc nhá!
Trịnh Gia Ngôn cười cười, anh gần như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ người nọ tựa người lên đầu giường, dương dương tự đắc gửi tin nhắn cho anh.
Anh lại nhắn một câu: Ngủ ngon nhé.
Đợi anh đặt điện thoại xuống, 5 phút sau điện thoại lại ting lên: Ừm.
Nhắn có mỗi một chữ thôi mà lâu thế nhỉ.
Trịnh Gia Ngôn lắc lắc ly whisky trong tay, tay kia mở chiếc CD nhựa màu đen lên.
Xung quanh anh bị bao phủ hiệu quả tiếng vang từ âm hưởng bài nhạc, trong đêm tối vắng lặng, giọng hát của em ấy tựa thâm tình lại như đang thờ ơ, cuốn chặt lấy hô hấp của anh. Cứ như "xoẹt" một tiếng, tấm màn che bị kéo ra, để quá khứ phơi bày ở trước anh.
Buổi tiệc đêm đó thật ra không phải lần đầu tiên anh gặp Thượng Triết.
Lần đầu tiên Trịnh Gia Ngôn nhìn thấy Thượng Triết là ở một viện mồ côi tên là "Đom Đóm", lúc đó Thượng Triết vừa mới debut không lâu, vẫn còn là một tiểu thịt tươi ngây ngô non nớt.
Nửa năm trước đó Ngân Thịnh dọn đường giúp Thượng Triết, bảo cậu đến viện mồ côi làm hoạt động từ thiện, xoát độ hảo cảm từ mọi người, tiện đường quảng bá luôn cho album mới của cậu, thế là Thượng Triết ở công ty ngày càng nổi lên, còn lên cả hot search trên weibo, lọt top vài tạp chí lớn như "Tin Tức Giải Trí", thậm chí còn lấy được một quảng cáo trên "Anh trai quốc dân".
Tuy cũng không phải nghệ sĩ quốc dân gì, nhưng ít nhiều gì cũng có thể khiến mọi người chú ý đến viện mồ côi. Kiểu ông chủ tiền nhiều đến độ không có chỗ tiêu như Trịnh Gia Ngôn, làm từ thiện cũng là một trong những hạng mục đầu tư của anh, anh cũng khá quan tâm đến tin tức giải trí, sau đó lại lấy danh nghĩa tập đoàn Trì Trạch, xây ký túc xá mới cho viện mồ côi "Đom đóm".
Nửa năm sau, ký túc xá đã xây xong, Trịnh Gia Ngôn đi tham dự lễ khánh thành, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ được gặp lại cậu tiểu minh tinh kia. Theo bản năng nhìn xung quanh một vòng, không có phóng viên, không có camera, cũng chả có ánh đèn, chỉ thấy cậu ta mặc một cái áo hoodie với cái quần bò đơn giản, đang giúp một đám trẻ chuyển mấy cái ghế nhỏ nhiều màu sang chỗ khác.
Những tạp chí đến đây phỏng vấn nếu không phải là tài chính thì cũng là về kinh tế thương mại, không quá nhạy với minh tinh. Đương nhiên cũng có người để ý đến Thượng Triết, chỉ chụp lấy vài tấm hình, tiện tay đăng thành tin tức mới, nhưng cuối cùng vẫn bị Trịnh Gia Ngôn ép xuống, anh nửa đùa nửa thật, bảo không muốn một cậu minh tinh nhỏ cướp spotlight của Trì Trạch.
Trịnh Gia Ngôn đứng trên lầu cao, vô cùng hứng thú đứng ngắm người nọ, nhìn thấy mấy đứa trẻ đang chơi với cậu đều rất tự nhiên, chắc là thường xuyên đến đây. Hiển nhiên, lần này cậu ta xuất hiện ở đây không nằm trong kế hoạch của Ngân Thịnh, mấy kiểu hoạt động xã hội "chả thu được tiếng tăm gì" này không mang lại được giá trị to lớn nào cho cả nghệ sĩ lẫn công ty, thế nên tình huống này nhìn có vẻ khá ngớ ngẩn.
Lát sau cuối cùng cậu ta cũng phát hiện ra ở đây có phóng viên, nhanh chóng kéo nón áo lên che đầu, đeo khẩu trang lên, thậm thụt trốn ra sau phòng làm việc cho nhân viên viện mồ côi. Lúc đó album mới của Thượng Triết nổi lên, nhân khí cũng tăng mạnh, cậu cũng nghĩ rằng hành tung đã bại lộ, làm cậu sợ muốn chết, sau lại mới phát hiện, hình như chả liên quan gì đến cậu, thế là mới thả phào nhẹ nhõm.
Lúc sau cắt băng khánh thành xong, đang cùng viện trưởng đi dạo một vòng trong viện mồ côi, lúc đi ngang qua phòng làm việc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện qua điện thoại: "Chị Tâm, em đã mang đồ chơi tới rồi, thật mà, chị không tin em gửi hình A Hổ cho chị coi này, mới vừa chụp luôn đó... Rồi rồi, chị đã nói vậy rồi em còn dám cãi lời chắc, em phải xin nghỉ đi qua đây đó."
Viện trưởng thấy anh không đi tiếp, còn tưởng anh tò mò thực đơn hằng ngày dán trên tường, mặc dù cũng không phải là phong phú gì cho cam, nhưng dinh dưỡng thì đúng là khỏi phải chê.
Bên kia Thượng Triết vẫn đang tiếp tục nói chuyện: "Chị Tâm à, viện trưởng nói thủ tục nhận nuôi của chị sẽ khá phiền phúc đó, dù sao bây giờ chị cũng đang ở nước ngoài..."
"Ừm, cái nhà lần trước em nói với chị ấy, đúng là bọn họ muốn nuôi A Hổ thật, với lại điều kiện nhà đó không tệ, cặp vợ chồng đó cũng rất tốt..."
"Dạ... Chị Tâm chị cũng đừng buồn quá, em biết chị rất thương A Hổ, ừm... Em biết mà, từ giờ đến lúc họ nhận nuôi A Hổ em sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt... Vậy còn chị và Julie thì sao? Hai người vẫn tính nhận nuôi chứ? "
"Ừm, được rồi, hai người cứ suy nghĩ đi, dù có xảy ra chuyện gì em cũng sẽ tôn trọng quyết định của hai người."
Trịnh Gia Ngôn không nán lại lâu, sau khi xong việc liền rời khỏi viện mồ côi.
Ấn tượng đầu tiên của anh đối với Thượng Triết là, nhìn có vẻ ngốc ngốc, người ngợm lại sạch sẽ gọn gàng, giống như một đứa trẻ vậy.
Một năm rưỡi sau đó, Thượng Triết lúc này bạo hồng, album debut bán được hơn 100.000 bản. Khi đứng trên họp báo còn biết giả bộ khiêm tốn, tự bảo đều là nhờ sự giúp đỡ của công ty, nhờ sự ủng hộ của mọi người. Hết buổi họp báo, đến khi tham gia party thì bắt đầu bung xõa, còn uống đến say mèm, ôm vai bá cổ Chu Khang la to: "Muahahahaha ông đây đúng đây là thiên tài mà!"
Sau đó lại quay sang người đại diện khóc lóc: "Em muốn quay phim! Muốn quay phim! Muốn quay phim cơ! Anh cho em được quay phim đi mà hu hu hu!"
Sau đó, cậu được đẩy đến trước mặt Trịnh Gia Ngôn.
Trịnh Gia Ngôn cho cậu một chân trong "Hoàn Khoan Thập Tam Lang", thật ra cũng không phải vì anh nể mặt Ngân Thịnh hay bị mấy lời nịnh hót của tên quản lí kia xiêu lòng, chỉ là anh nhất thời tò mò, muốn thử nắm cậu trai nhỏ này trong tay, xem thử cậu ta rốt cuộc có bị ngốc thật hay không, hoặc đơn giản chỉ là muốn xem thử cậu ta có phù hợp với yêu cầu của anh hay không thôi.
Thế là anh đưa ra giao ước, sau đó lại nhận được chấp thuận.
Từ trước đến giờ Trịnh Gia Ngôn thường không có bạn tình cố định, đều tùy vào tâm tình của anh, thấy chán thì đổi người khác. Nhưng anh lại rất coi trọng bạn tình là người thế nào, ví dụ như phải trung thành tuyệt đối – giống như ký một bản hợp đồng vậy, kỳ hạn có thể là bất cứ lúc nào, nhưng trong lúc cả hai đều không thể vi phạm, đây chính là nguyên tắc của anh.
Thượng Triết quả thật chính là người đi theo anh lâu nhất, đến cả anh còn không nghĩ rằng mọi thứ sẽ hòa hợp đến vậy, không hề nhận ra rằng chính mình còn không có ý định dừng lại "bản hợp đồng" này, nói cách khác, anh không hề có định để Thượng Triết rời đi.
Trịnh Gia Ngôn biết Thượng Triết muốn có vai trong "Đào Lý Bất Ngôn", cũng biết vài vai diễn quan trọng đều đã được định trước, nếu muốn thay người, cũng đồng nghĩa phải trả vài cái giá.
Anh không cho Thượng Triết đóng phim, nói cho cậu biết tất cả lý do mấu chốt, nhưng lúc đó Thượng Triết vô cùng xốc nổi, nóng lòng muốn chứng minh bản thân, nếu lựa chọn không chính xác, có khi còn ảnh hưởng ngược lại cậu.
Hơn nữa Thượng Triết cũng đã bên anh quá lâu, thứ cậu nên làm thì cứ ngốc nga ngốc nghếch, rụt rè không dám làm, cũng chả biết đang cứng đầu chuyện gì; vậy mà chuyện không tới lượt cậu thì lại cứ phải sống chết đòi cho bằng được, ai khuyên cũng nghe không lọt tai.
Đối diện với một người chuyên đi làm mấy chuyện tự hại mình như cậu, Trịnh Gia Ngôn cho rằng cậu cần sự chăm sóc và quản lý của anh, nếu không ăn quả đắng là chuyện sớm muộn. Vì vậy, anh nhúng tay, nhưng không ngờ lại mâu thuẫn kịch liệt với ý muốn của người kia.
Khi Trịnh Gia Ngôn biết Thượng Triết cùng đi ăn với biên kịch chế tác của bộ phim kia, khuôn mặt anh nhát mắt đen như đít nồi.
Vân Kiến là một tên gay vô cùng nổi tiếng trong giới, hắn ngủ với vô số người, đợt này mời Thượng Triết đi có thể nói là ý xấu rành rành, nhưng không ngờ cái tên ngốc Thượng Triết này còn hồ đồ thật sự đi ăn với hắn.
Lúc đó Trịnh Gia Ngôn chỉ muốn treo người kia lên đánh cho một trận cho hả dạ, nhưng lúc đó do có một hạng mục rất quan trọng phát sinh vấn đề, nên anh không thể không ra nước ngoài công tác, vì thế chỉ có thể gọi điện thoại qua, quở trách cậu không biết suy nghĩ.
Thượng Triết ở đầu bên kia ủ rũ nói với anh một câu: "Tôi cũng có phải bị ngốc thật đâu, cái bộ phim kia... tôi từ bỏ rồi."
Trịnh Gia Ngôn lúc này mới yên tâm: "Em biết được như thế tốt, tránh xa Viên Kiến một chút, hắn ta chẳng tốt lành gì đâu."
"Ò." Thượng Triết có chút ngập ngừng "Trịnh Gia Ngôn... Tôi..."
Cậu do dự cả một lúc lâu, mà bên này Trịnh Gia Ngôn lại đang còn một hội nghị rất quan trọng, vì vậy liền nói với cậu: "Đợi tôi về rồi nói tiếp.", lại dặn dò vài câu, rồi cúp điện thoại.
Nhưng Thượng Triết không hề nói cho anh những lời cậu chưa nói hết.
Đợt đó thật sự rất bận, kéo dài tới tận một tháng hơn, sau khi Trịnh Gia Ngôn về nước, cũng không biết có phải vì mệt mỏi quá độ hay không, mà lần này anh còn thật sự phát sốt.
Uống thuốc xong, anh nằm trên giường vất vả lắm mới ngủ được, Thượng Triết ở lại chăm sóc anh cả ngày.
Trong lúc mê man, Trịnh Gia Ngôn nói với cậu: "Trì Trạch đầu tư vào một bộ phim hiện đại, chế tác là người không tệ, bên Ngân Thịnh tôi đã an bài rồi, em diễn nam chính, chờ tôi khỏe lại em đi nói vài câu với người đại diện là được."
"... Tôi biết rồi." Thượng Triết đặt túi chườm đá lên trán anh.
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Gia Ngôn mơ hồ có cảm giác có gì đó lạnh lẽo chạm lên môi anh.
Anh cố hết sức mở mắt ra, nhưng vẫn không kiềm được cơn buồn ngủ.
Đợi đến lúc anh tỉnh lại, đã thấy trên tủ giường có thuốc cảm và ly nước, còn có cả cái bánh mỳ sữa.
Thượng Triết lúc này đã lên máy bay bay sang Mỹ.
Thượng Triết tự cảm thấy cậu đã đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt, cậu muốn thoát khỏi sự khống chế của Trịnh Gia Ngôn, muốn tự tìm một con đường phù hợp cho bản thân, cậu nghĩ bản thân làm vậy, đã coi như là tín hiệu muốn chấm dứt mối quan hệ cho cả hai rồi.
Nhưng cậu âm thầm xuất ngoại, Trịnh Gia Ngôn lại không hiểu rốt cuộc ý cậu là gì.
Mọi phương thức liên lạc đều không kết nối được, Trịnh Gia Ngôn không liên lạc được với cậu.
Trong mắt Trịnh Gia Ngôn, hành động này của Thượng Triết, vô cùng dứt khoát, cũng vô cùng khiến anh không hiểu nổi.
Anh không hề có ý định sang Mỹ tìm Thượng Triết, anh không tin Thượng Triết sẽ không quay về. Chỉ cần cậu không định định cư cả đời ở đó, thì món nợ này sớm muộn gì cũng phải tính cho rõ ràng.
Hai người cứ vậy rơi vào thế bí.
Lần đầu tiên trong đời, Trịnh Gia Ngôn hào phóng bỏ ra thời gian và lòng kiên nhẫn của anh, ban đầu từ giận dữ, đến hoài nghi, rồi chết lặng, rồi cũng quen dần, đến tận sau này, cũng chỉ còn một sợi kiên nhẫn mong manh như chiếc ngó sen giòn.
Nói cho cùng, cũng chỉ vì một nụ hôn buổi sớm, làm anh chờ cậu đến ba năm.
Ba năm này, anh cũng bao dưỡng một tên ca sỹ tên Hà Chí Kiệt.
Tên ca sỹ kia xuất thân ưu tú, mục tiêu là trở thành Thượng Triết thứ hai, người đại diện của hắn trước kia cũng là người đại diện của Thượng Triết trước khi cậu xuất ngoại.
Cái người đại diện kia trông bầu vẽ gáo, cũng đẩy Hà Chí Kiệt đến trước mặt Trịnh Gia Ngôn, tự cho là phù hợp theo khẩu vị của anh, chỉ cần là loại hình này, anh đều sẽ thích.
Nhưng kiểu bắt chước gượng gạo này, cũng chỉ khiến người khác thấy hài hước, lâu dần rồi cũng sẽ chán.
Hà Chí Kiệt nói gì cũng nghe, lúc nào cũng kiếm cách để hai người trùng hợp xuất hiện cùng nhau, phí hết tâm tư lấy lòng nịnh bợ anh, khi có khi không để ý, chơi cũng khá vui,
Trịnh Gia Ngôn không muốn lên giường với hắn ta, nhưng lại không muốn lãng phí một thú vui tiêu khiển tiềm năng, nên cứ hay bắt hắn hát bài của Thượng Triết cho anh nghe, sau đó sẽ tùy ý nhận xét, nói là hắn hát không cho được người khác cảm giác giống như Thượng Triết, sau đó bắt hắn tiếp tục luyện thanh.
Hà Chí Kiệt cũng oan ức dữ lắm, giọng hát và phong thái của hắn na ná với Thượng Triết, thậm chí âm sắc còn nhỉnh hơn Thượng Triết chút đỉnh, đây đều là nhận xét của chuyên gia, nhưng qua đến miệng Trịnh Gia Ngôn lại trở thành "Còn kém xa.". Hơn nữa hắn vốn dĩ là được tìm đến để thay thế người ta, đến cuối cùng hắn cũng chẳng biết bản thân đang làm gì nữa.
Cũng may Trịnh Gia Ngôn còn cho hắn ít quả ngọt, giúp hẳn mở đường debut.
Nhưng hắn không ngờ rằng, cũng vì vậy mà tự hắn rước họa vào người.
Đĩa CD nhựa màu đen vẫn đang xoay, ca khúc có nhiều thanh âm trộn lẫn, nhạc đệm, giọng người, hòa âm, không trôi chảy như bản phát hành trên thị trường, nếu nghe kỹ, hòa âm thật ra được tạo nên từ vô số tạp âm, vừa kỳ dị lại mịt mờ khó hiểu.
Là tiếng ai đó thở dốc, còn có cả tiếng nước nhớp nháp vô cùng có tiết tấu.
Xen lẫn trong tiếng nhạc, là giọng hát mà anh vô cùng quen thuộc, lúc này nghe lên chút chút tức giận: "Chuyện tình cảm giữa hai ta rồi cũng sẽ có hồi kết, tại sao lại phải nuối tiếc hay hoài niệm... biệt ly là để ta tìm đến ngày mai, một ngày mai mà em từng hằng tìm kiếm..."
Tiếng rên động tình như có như không ngắt quãng vang lên, khi đè nén, khi thì gấp rút, nhẹ nhàng hòa vào giai điệu nhạc, làm người đang nghe cũng phải hồn xiêu phách lạc.
"Thành trì vẫn nơi đó đợi người xây, lửa đèn người ấy vẫn cô độc bồi hồi."
"Nếu tất cả chỉ là lễ thượng vãng lai, nếu tất cả hận thù rồi sẽ tự mình tan biến..."
"Có ai sắp sửa cập bờ..."
"Có ai đã rời xa bến..."
Trịnh Gia Ngôn uống cạn ly rượu trong tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành ly, cùng với nhịp điệu của Thượng Triết. Ca khúc sắp sửa đến hồi kết, tiếng ngân của giọng hát cũng dần dần mờ nhạt đi, phần hòa âm lại ngày càng rõ ràng hơn.
"Trịnh Gia Ngôn... Ưm... Hức!"
Đây là sự phóng thích cuối cùng của khúc hòa âm, tô vẽ dục vọng mà cậu vẫn luôn nửa chặn nửa che lên hết cả bài hát, cũng gửi đến Trịnh Gia Ngôn một lời khiêu chiến mang hơi chút tanh nồng.
Sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, thanh âm khàn khàn truyền tới mic như muốn nổ tung-
"Tôi đệt cả nhà anh!"
Đây mới là "Lễ Thượng Vãng Lai" hoàn mỹ nhất.
Anh có người mới, cậu ta bắt chước tôi cover lại bài hát của tôi... vậy, tôi sẽ phản kích lại, vượt lên trên hắn.
Bài hát thẩm du này, tặng anh trước vậy.
End chương 13
???? ????
Editor: dịch xong tắt thở hic, cho em xin phép được một lần nữa khẳng định lại độ chính xác 60% của truyện nha mn...
Dạ á, thì là...
Ém hàng lâu quá cũng hơi ngại hê hê, cũm hơi sợ quên hết nội dung truyện thì chết dở... nhưng mà nhiều lúc mình bận thiệt, xong cũng không thấy anh trủ hối gì nên mình chill vỡi hihii.
Nói chung là sắp Tết ròi, mình cũng không dám hứa gì, nhưng nếu được mình sẽ ráng dịch vài chương, coi như quà Tết cho mọi người nhó ❤
Btw chúc mừng sinh nhật anh Hắc Bạch nháaa, chúc anh tuổi mới ăn mau chóng lớn sớm ngày làm rạng danh Tổ quốc nha anh hú hú
Hú hú cảm ơn gái nhé =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất